Solo: Loli666
=================================
Trên đường tan học về, Yuuma cảm thấy ngượng nghịu khi lắc lư trên toa tàu đông đúc.
“…………”
“…………”
Thường thì chuyến tàu về nhà khá là vắng nhưng hôm nay lại chật cứng vì một tuyến khác gặp trục trặc.
Để bảo vệ một Yui nhỏ bé không bị chèn ép, Yuuma đã quay lưng ra ngoài, chống tay lên thành để chắn cho cô nhưng rốt cuộc lại thành một tình huống xấu hổ.
Thỉnh thoảng, cô sẽ nhìn lên Yuuma như để kiểm tra thái độ của cậu. Song mỗi lần bốn mắt chạm nhau, cô sẽ vội quay đi. Thấy thế, Yuuma thầm thở dài trong lòng.
Vài ngày trước, cái hôm mà Yui ở lại qua đêm, Yuuma đã suýt hôn khi cô bị say rượu. Dù đã xin lỗi nhưng từ hôm đó, mối quan hệ của cả hai trở nên kỳ quặc.
Tháng năm đã tới, và kể cả sau Tuần lễ vàng, bầu không khí giữa hai người vẫn vậy. Họ hiếm khi nói chuyện, và dù Yuuma cố mở lời thì Yui cũng chỉ lắc hoặc gật đầu, khá hơn chút thì là một hai từ đáp lại.
Yuuma biết tất cả đều là lỗi của mình khi cố hôn cô dù cả hai còn chẳng hẹn hò. Tuy cậu đã cố chấp nhận sự thật nhưng thật lòng thì quả là đau đớn.
Sự im lặng ngột ngạt cứ tiếp tục, và tàu bỗng bị sốc khi tới ngã rẽ.
“Whoa!?”
“Whoa!?”
Bị các hành khách dồn tới, Yui và Yuuma bất đắc dĩ phải ép vào nhau.
“X-xin lỗi. Cậu ổn chứ?”
“U-um… Ugh…”
Yui ngước lên, nhưng họ đang cực kỳ gần. Nếu Yuuma mà thả lỏng một chút thôi là môi hai người sẽ chạm nhau luôn.
“~~~”
Mặt đỏ bừng, Yui cố thu người lại và dùng cặp để chắn vào giữa bản thân và Yuuma.Đó là phản ứng bình thường của con gái. Hầu hết họ sẽ không muốn tiếp xúc quá gần với người không phải bạn trai mình.
Tuy nhiên, Yuuma không khỏi bất ngờ khi nó đến từ Yui, nhất là mới gần đây thôi, cô còn bám lấy cậu như động vật nhỏ.
Cứ thế, đoàn tàu đã tới ga. Hai người bước xuống rồi theo dòng người tiến ra ngoài—và bỗng trời bắt đầu mưa phùn.
“Mưa rồi này. Cậu có mang ô không?”
“Hmm…”
Yui nhẹ gật đầu và mở cặp. Có vẻ cô đang tìm chiếc ô của mình nhưng lại không thấy đâu dù đã mất một lúc lục lọi.
“…Cậu để quên à?”
“…Mn.”
“Tớ không cần đâu nên cậu cứ cầm đi. Tớ sẽ chạy về nhà.”
“Không được. Yuuma sẽ bị ướt mất, nên…”
“Thế chúng ta dùng chung nhé?”
Cậu lấy hết can đảm đưa ra lời đề nghị. Nghe vậy, mặt Yui ngay lập tức đỏ bừng.
“……..”
“……..”
Một khoảnh thinh lặng rồi Yui mới khẽ gật đầu.
Mặt cô tuy đỏ nhưng không có vẻ gì là ghét
phải đi chung ô với cậu cả.
Đã một thời gian rồi họ mới vai kề vai, đi chung ô thế này.
Yuuma thấy tim mình rạo rực theo từng bước chân chậm rãi.
Yui cũng căng thẳng, và khác với trước, họ không hề nắm tay nhau. Song, cô vẫn bám lấy áo của cậu vừa đủ chặt mà không chịu buông.
Đến những hành động nhỏ nhặt ấy cũng làm cậu tan chảy.
(Cô ấy không ghét mình đâu nhỉ…?)
Nếu không thích thì chắc chắn Yui sẽ từ chối đi chung ô dù cho có phải hứng mưa.
Bên cạnh cảm giác nhẹ nhõm ấy là mặc cảm tội lỗi cũng dâng lên.
—Có lẽ Yui tin tưởng cậu như thể một người bạn thân hay anh trai.
Nếu biết người mình tin tưởng đến vậy lại mang suy nghĩ đen tối thì hẳn cô sẽ sốc lắm, và sẽ không biết phải làm thế nào tiếp theo.
Nghĩ thế, cậu chỉ muốn ôm đầu tuyệt vọng.
Dù đã kết bạn với Asuka và Nago, Yui vẫn dựa dẫm vào cậu nhiều hơn tất thảy.
Chính cậu đã phản bội lòng tin nơi cô và suýt làm một điều không thể sửa chữa.
Quá thổ thẹn để đối mặt với Yui, cậu không biết làm gì ngoài… giữ khoảng cách, tuy biết là ích kỷ nhưng cậu hiểu cảm xúc của bản thân dành cho cô đã quá lớn rồi. Song cậu lại không thể quay về mối quan hệ như trước…
Cậu tiếp tục hộ tống cô về tận nhà, nhưng cả hai chẳng nói câu nào cả.
Để chắc Yui không bị ướt, họ đã bước qua cổng và dừng ở trước mái hiên.
“Cảm ơn…”
Yui khẽ nói và bước ra khỏi ô của Yuuma… nhưng cậu đã bắt lấy tay cô.
“Yuuma?”
“Tớ sẽ nói vài điều ích kỷ…”
“Huh…?”
Với vẻ lúng túng, Yuuma cúi đầu trước Yui một lần nữa.
“Tớ mong được cậu tha thứ. Chúng ta không còn nói chuyện như trước… và tớ thực sự không chịu được điều đó.”
“Hể, Y-Yuuma?”
“Tất cả đều là lỗi của tớ. Tuy nghe có vẻ tự phụ nhưng tớ muốn quay về như xưa. Cậu muốn tớ làm gì cũng được. Nên xin cậu hãy tha thứ.”
Yui chớp mắt trước những lời đó… như thể cô không hiểu sao mình lại được xin lỗi.
Và rồi, vài giây sau, mắt cô bỗng mở to và bắt đầu lắp bắp.
“K-khoan đã! Yuuma, không, không phải vậy đâu! Tớ không giận hay gì cả! Nên cậu cũng không cần được tha thứ gì hết!”
“Yui?”
Thấy có gì đó kỳ lạ, Yuuma ngẩng đầu lên.
Yui nhận ra mình sắp phải chạm mắt cậu nên đã vội quay đi… nhưng cuối cùng, cô cũng chịu nhìn lại.
“T-thật sự không phải thế đâu. T-tớ không hề giận gì hết… Chỉ là… um… Yuuma. Tớ hỏi chút được không…?”
“Uh, tất nhiên rồi.”
Yui nắm chặt mép váy.
“Tại sao Yuuma… lúc đó như sắp… h-hôn tớ vậy?”
“─!?”
Với câu hỏi đó, Yuuma nhận ra mình đã hiểu nhầm tai hại.
Trước đó, cậu tưởng Yui trở nên xa cách là vì cô bị sốc khi người mà mình luôn tin tưởng đã có hành động sai trái.
Nhưng hoá ra không phải.
Yui chỉ đơn giản là xấu hổ thôi. Và cái cách cô hỏi kia, dù cho run rẩy nhưng đồng thời cũng đang mong chờ điều gì đó… như thể cô muốn một lời giải thích.
“K-không, chỉ là… cậu đã nói, ‘hôn cũng được mà,’ nên…”
Đây là cơ hội tốt để nói “Bởi vì tớ thích cậu,” nhưng cậu lại quá xấu hổ và rốt cuộc đã đánh sang hướng khác.
Trái lại, Yui lần nữa ngơ ngác chớp chớp mắt. Rồi mặt cô nhanh chóng chuyển đỏ.
“T-tớ thực sự đã nói vậy à?!”
“K-không, lúc đó rõ ràng cậu chỉ bị say và không tỉnh táo thôi! Dù gì tớ cũng là con trai nên khi nghe vậy sẽ dễ hiểu nhầm… Tóm lại đều là lỗi của tớ! Thật tình, cậu nên thận trọng hơn khi ở gần con trai mới phải! Lúc nào cũng bất cẩn cả khiến tớ lo lắng thôi!”
Cả hai đều ngượng tối độ muốn chui xuống lỗ luôn cho rồi. Tai cô đỏ lựng lên với đôi mắt rưng rưng nước.
“Xin lỗi. Tự dưng tớ lại giận ngược như thế.”
“K-không sao… um, thế nên, um… Yumma, khi cậu định, uh, hôn ấy, là bởi tớ đã nói điều kỳ lạ phải không? Là do con trai ư…?”
“Uh, phải, chuyện đó. Ý tớ là đó có thể là lý do…X-xin lỗi!”
“T-thật sự không sao đâu mà! Cũng là một phần lỗi của tớ nữa… Tớ cũng đọc được mấy thứ đó trên mạng mà nên… con trai là như vậy nhỉ…”
“Không, tất cả là do tớ. Thực sự xin lỗi cậu.”
“Không cần phải quá vậy đâu. Nói gì thì cũng chưa có gì xảy ra cả…hơn nữa…”
Yui bồn chồn và xấu hổ ngước nhìn Yuuma.
“Nếu là Yuuma…thì tớ không phiền đâu…”
“~~! Cậu thật sự là như thế hử!?”
“N-như thế nào cơ?”
“Ý tớ là vậy đấy! Đã bảo bao lần rồi, cậu quá bất cẩn! Lỡ như tớ không kiềm chế được và tấn công cậu thì sao!?”
“K-kiềm chế ư?”
“Đó chỉ là giả thuyết thôi! Đừng có để tâm phần đó! Ý tớ là…cậu biết đấy? Yui một mình đến nhà của con trai, rồi ở cùng người đó trong phòng mà chẳng chút dè chừng. Không những thế, cậu còn nằm lên giường họ và ngủ luôn, chuyện đó… là quá mức kể cả là cậu.”
“T-thật sự không sao mà! Tớ sẽ không làm thế với ai khác ngoài cậu đâu…”
“Đó chính là điều tớ muốn nói đấy!”
Khi cả hai tiếp tục tranh cãi trước cửa…
“Ah… ahem.”
Cửa nhà mở ra và bố của Yui nhìn ra. Một lúc sau, mẹ Yui cũng xuất hiện với nụ cười thích thú.
“Uh… xin lỗi hai đứa. Chúng ta không định nghe lén gì đâu nhưng cứ nói ngay trước cửa thế này thì khó mà làm ngơ đươc…”
“Yui, gia đình ta cần đàm đạo đôi chút nên hãy vào trong, thay đồ và đợi đó. Còn Yuuma-kun, bác sẽ nói chuyện với cháu sau nên hôm nay hãy về nhà đi nhé?”
“Vâng… Cháu xin lỗi.”
Với trái tim tràn ngập sự xấu hổ, Yuuma miễn cưỡng quay trở về nhà.
Tuy vậy, cậu không khỏi hạnh phúc khi được nói chuyện với Yui sau suốt thời gian qua. Và…
“Nếu là Yuuma…thì tớ không phiền đâu…”
Những lời nói cùng vẻ ngập ngừng ấy của Yui không chịu thoát khỏi đầu cậu.
Liệu có đứa con trai nào bình tĩnh nỗi khi nghe crush nói, “Hôn cũng có sao đâu” không cơ chứ?
Đó thực sự chỉ mang nghĩa ‘thích như một người bạn’ thôi sao? Hay còn điều gì hơn thế nữa…?
“Ah-choo!”
Cậu nhảy mũi một cái. Có vẻ trời mưa đã khiến cậu thấy lành lạnh.