Hồi ức về cô gái từng nói "Hãy mãi là bạn nhé?", nay đã không còn là bạn tôi nữa

chương 07

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Loli666

=================================

Vào buổi sáng thứ bảy, Yui hiện đang tắm rửa.

(Phải làm sao đây…tim cứ mãi không chịu dịu xuống…!)

Sau khi tắm xong, cô sẽ tới nhà Yuuma và ở lại đó qua đêm. Chưa kể, cô sẽ kết hôn nữa, chính xác thì là kết hôn trong game.

Với một người đã luôn phải ở nhà hay bệnh viện từ khi còn bé, nhân vật mà Yui dùng trong game—Schwarz giống như phản chiếu cho bản ngã của chính cô vậy.

Nghĩ tới việc Schwarz sẽ kết hôn, cô dần nhận thức được và trái tim thì không thể ngừng đập mạnh.

(Kết hôn…là kết hôn đó…)

Không phải là cô không muốn mà chỉ là Yui nghĩ rằng kết hôn nằm ngoài tầm với của mình.

Tuy nhiên, trở thành vợ của Yuuma… trí tưởng tượng của cô bắt đầu hoạt động.

Sống với nhau dưới một mái nhà, cùng nhau nấu ăn như cả hai từng làm rồi ngủ bên nhau khi ôm người kia thật chặt…và hôn…

(///////////////////!)

Cô liền đưa hai tay lên ôm đôi má đỏ ửng, lắc đầu liên tục.

Vào cái lần Yuuma tới ngủ qua đêm, cô vẫn chưa coi cậu là đối tượng khác giới.

Vì là lần đầu cô có bạn thân nên đã quá vui khi có bạn tới nhà chơi mà đã không nhận thức được… giờ nghĩ lại, có vẻ cô đã làm một điều vô cùng táo bạo mất rồi.

Tuy nhiên, lần này… cô hoàn toàn hiểu rõ bản thân sẽ qua đêm ở nhà của người con trai mà mình yêu.

Tuy vẫn còn tương đối thời gian trước khi tới giờ sang nhà Yuuma, cô vẫn bồn chồn lo lắng không thôi.

Hơn nữa, cả hai sẽ kết hôn trong game nên Yui có chút mong chờ rằng đây sẽ là bước đệm để thúc đẩy mối quan hệ.

(N-nên lần này sẽ khác…)

Yui chẳng nhận ra bản thân đang cố biện họ với không khí mà cứ tiếp tục nhắc lại điều đó trong đầu.

Không bao lâu sau, cô cảm thấy chóng mặt và phải vội tập trung tắm rửa.

…Dù liên tục tự nhẩm rằng game khác với đời thực, Yui vẫn tốn gấp đôi thời gian để gội đầu và kỳ cọ so với bình thường.

Khi trở về phòng, cô thực hiện quy trình skincare mà Nene đã dạy, trong lúc đó, cô dần cảm thấy lo lắng về trang phục đã khổ sở chọn lựa tối qua. Yui lấy ra vài bộ đồ thời trang từ trong tủ và bắt đầu thử trước gương.

“…Phew.”

Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, Yui ngồi xuống giường. Tuy vậy, chẳng có vẻ gì cô đã bình tĩnh lại cả.

Cô bước tới tủ sách để tìm một cuốn manga phù hợp, nhưng chỉ sau vài trang, cô lại trả nó về chỗ cũ.

—Va phải con đĩ tình yêu đúng là mệt thật.

Trước đây, Yui có thể chơi cùng Yuuma vô lo vô nghĩ. Khi chưa phải lòng cậu, cô cảm thấy rất thư giãn lúc ở cạnh nhau. Đó là một cảm giác dễ chịu, như thể một đứa trẻ được nuông chiều. Nhưng giờ khi nghĩ tới Yuuma, tim cô sẽ ‘thình thịnh’ ngay lập tức.

—Song nó lại thật hạnh phúc.

Vui hơn cả việc tìm kiếm kẻ địch mạnh trong game. Liệu cậu ấy có khen mình vì ăn mặc đẹp không? Cậu ấy sẽ thấy mình dễ thương chứ? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến hai má cô giãn ra.

Cô chưa từng nghĩ ăn diện lại có thể vui đến vậy… À không, phải là ăn diện vì người mình yêu mới phải.

Khi đang nghĩ vậy, cô bỗng nhớ ra một điều.

Ngồi xuống chiếc PC, cô mở tựa game lên. Cộng sự suốt nhiều năm của cô—Schwarz hiện lên trên màn hình.

Một thánh kỵ sĩ với bộ giáp đồ sộ, cầm đại khiên và thanh trường kiếm. Yui thích phong cách này vì nó mang lại sự lãng mạn nào đấy, nhưng thực sự chẳng có chút gì để gọi là dễ thương cả.

“…Tụi mình sẽ kết hôn nhỉ?”

Cô khẽ lầm bầm và mở thư mục ra.

***

Yuuma lần nữa hít một hơi thật sâu khi tới trước cửa nhà Yui.

Dù việc đến đón cô chẳng có gì mới, nhưng không hiểu sao giờ cậu lại thấy căng thẳng khiến cậu phải gượng cười mà bấm chuông.

Một lúc sau, cánh cửa bỗng bật mở và Yui ló đầu ra.

“C-chào buổi sáng…”

“Chào buổi sáng. Mà thực ra đã là chiều rồi nhỉ.”

Miệng nói vậy nhưng ngay khi thấy Yui, Yuuma cũng có chút bồn chồn.

Không phải Yui ăn mặc kỳ lạ hay gì cả. Chỉ là cậu thấy cô diện đẹp hơn bình thường mà thôi.

…Cô ấy đã cố hết sức vì mình, cậu thầm nghĩ.

“Ah…um…”

“?”

“T-trang phục, trông hợp với cậu lắm.”

Yuuma ngượng nghịu nói làm cho Yui ngay lập tức đỏ mặt. Song dù cho cúi đầu xấu hổ là thế, vẻ hạnh phúc từ cô vẫn không chút lù mờ.

“H-Hee-hee, cảm ơn nhé.”

“U-um… vậy đi thôi. Có cần tớ cầm giúp đồ không? Trông nó có vẻ nặng.”

“K-không sao, tớ ổn.”

“Yui không cần ngại đâu. Tớ cũng chẳng cầm theo gì cả.”

“Chuyện đó, um… t-trong đây có đồ lót của tớ nên xấu hổ lắm…”

Lời nói ấy khiến cậu nhớ lại việc cô sẽ qua đêm ở nhà cậu.

Nói cách khác, cô cũng sẽ tắm và ngủ ở đó.

(…Mình đang nghĩ gì vậy chứ?!)

Cậu ngay lập tức lắc đầu để xua đi suy nghĩ thiếu đúng đắn. Yuuma bắt đầu lo rằng liệu chuyện đó có ổn hay không dù cho cả hai vẫn chưa từng về tới nhà cậu.

“Xin thứ lỗi.”

Yui vừa nói vừa bước vào nhà Yuuma.

Nene hôm nay phải đi làm. Thứ bảy và chủ nhật là ngày nghỉ với học sinh nhưng với một chủ cửa hàng như Nene thì sẽ là khoảng thời gian tốt để làm ăn.

Mới đầu, Nene định nghỉ ở nhà bởi có Yui đến nhưng Yuuma đã ngăn lại bởi cho rằng đó không phải ý hay.

Yui thay sang đôi dép đi trong nhà được chuẩn bị sẵn ở cửa vào và ngồi xổm xuống để xếp giày của mình lên giá.

Vì lý do nào đấy mà hành động đơn giản đó vẫn làm tim cậu đập mạnh. Chính xác là hành động có chút khác so với thường ngày khiến cậu chú ý.

“…Vậy giờ hãy tới phòng tớ nào.”

“Mm.”

Nói rồi, hai người bước về phía phòng Yuuma với Yui theo sau. Âm thanh của bước chân đi trên sàn gỗ bỗng trở nên thật lạ.

Tới nơi, cậu mở cửa phòng mình.

Bởi Yuuma đã bỏ thời gian dọn dẹp vài ngày trước nên căn phòng mang lại cảm giác của một đứa con trai sạch sẽ.

Một căn phòng phong cách phương tây với một tấm thảm và đệm ngồi ở trên sàn gỗ. Đồng thời là một chiếc máy tính tại gia trên bàn học cùng một tủ sách chứa đầy manga và light novel.

Vì là một căn hộ nên phòng của Yuuma nhỏ hơn so với của Yui. Nhưng điều đó làm cô cảm thấy được ở gần cậu hơn.

“Có mùi như Yuuma vậy…”

“Huh? P-phòng tớ có mùi vậy sao?”

“Mm… tớ thích mùi hương này.”

Cậu cảm thấy mặt mình nóng lên trước những lời ấy.

Không có gì tệ hại bên trong phòng cậu cả, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn còn đó. Tự dưng Yuuma muốn giấu đi mấy bộ manga có phần nhạy cảm ở trên giá sách với suy nghĩ, ‘Yui sẽ không muốn thấy chúng đâu.’

“…Tớ đi lấy chút nước hoa quả và đồ ăn vặt.”

“Mn.”

Cậu bước tới nhà bếp nhanh tới nỗi như đang bỏ chạy cùng tiếng vút. Liệu mình thực sự có thể trụ nổi tới cuối không? Cậu tự nghĩ.

Dù sao thì, cậu đặt chút snack và nước hoa quả lên một chiếc khay và quay về phòng.

Tới nơi, Yuuma thấy cánh cửa đang hé mở. Dường như cậu đã quên đóng lại cẩn thận trước khi bước ra vì quá căng thẳng.

…Không hiểu vì lý do gì, cậu lại nhìn qua khe hở ấy để quan sát hành động của Yui.

Ngồi đối diện chiếc bàn nhỏ trên sàn, Yui đang cựa quậy vai đầy lo lắng.

Cho tới giờ, vì quá chú tâm vào suy nghĩ mà cậu không nhận ra, Yui cũng căng thẳng chẳng kém gì cậu.

Có lẽ vì là lần đầu cô đến một nơi xa lạ… hay là bởi cô dần nhận thức được đây là căn phòng của một người khác giới?

Lần nữa hít hơi thật sâu, Yuuma bước vào trong, vờ như mình chỉ vừa mới quay lại.

“Thế cậu muốn game luôn không?”

“Mn. Ah, vì có mang laptop nên tớ có thể mượn dây cáp để kết nối không?”

“Ah, tất nhiên rồi. Cậu sẽ ở lại nên cứ thoải mái như ở nhà nhé.”

Bởi đây là cơ hội tốt, cả hai quyết định ngồi kế bên nhau như họ từng làm ở tiệm internet café, khi Yuuma lấy một cái ghế khác và đặt máy của mình cạnh Yui.

Họ ngồi vai kề vai, kết nối mạng. Đặt chỗ snack, đồ uống ở một chỗ thuận tay và bắt đầu chơi game.

“Vậy, um, trước tiên hãy kết hôn đã nhé…?”

“U-ừm.”

“Thế, tớ sẽ đợi cậu ở trước cửa nhà thờ.”

“A-Ah, được… um…”

Vì lý do nào đó mà Yui lại bồn chồn.

“Sao thế?”

“………….”

Với khuôn mặt đỏ ửng, Yui gõ gì đó trên bàn phím.

[Tớ đang ở ngay trước mặt cậu mà.]

“Huh?”

Thấy tin nhắn ấy, cậu nhanh chóng nhìn kỹ màn hình. Tuy nhiên, cậu chẳng thể thấy bóng hình của Schwarz với bộ trọng giáp quen thuộc đâu cả.

…Nhưng sau vài giây, cậu để ý có một cô gái tóc trắng xinh đẹp với cái tên Schwarz ở phía trên.

Nhân vật ấy có đôi mắt sắc đỏ lấp lánh và đang hướng mặt về phía Yuuma.

“…Cậu đã thay đổi ngoại hình à?”

“Ừ thì vì tụi mình sẽ kết hôn nên tớ nghĩ Yuuma thích cưới một cô gái làm bạn đời hơn nên tớ đã thử đổi…”

“Ra vậy.”

“C-cậu thấy sao? Dễ thương chứ? Tớ đã bỏ nhiều công sức vào nhân vật này lắm đấy…”

“Ah, phải. Trông đáng yêu lắm.”

Cậu không khỏi thấy bối rối. Nhân vật kia rõ ràng dựa theo Yui ngoài đời với dáng vẻ nhỏ nhắn và tóc trắng. Tổng thể trông rất kỳ công.

Và Đại pháp sư ‘Yuuma’ cũng chính là hình ảnh phản chiếu của bản thân mà cậu dùng suốt nhiều năm qua.

Nghĩ tới việc kết hôn với Schwarz, hiện đang mang hình dáng giống Yui khiến Yuuma căng thẳng dù cho tất cả chỉ là game.

Song, một nam nhi như cậu không muốn để lộ sự do dự của mình trước một chuyện như vậy, hay nói đúng hơn, Yuuma không muốn tỏ ra thiếu điềm tĩnh. Dù vậy—

“T-thế… tụi mình kết hôn nhé?”

Chỉ mỗi câu đó thôi, khuôn mặt lạnh của cậu đã sụp đổ ngay lập tức. Yuuma thấy cực kỳ xấu hổ. Nếu Yui mà không ở đây thì cậu đã lăn lộn trên sàn nhà luôn rồi.

Tuy nhiên, Yui đang cúi khuôn mặt đỏ như táo của mình. Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo,

cô đã chẳng thể để ý tới tâm trạng của Yuuma.

“U-um… kết hôn thôi.”

Cậu cố nặn vài chữ ấy ra và hai người cùng tiến vào nhà thờ.

—Thật ra, kết hôn trong game lại rất đơn giản.

Chỉ cần đưa cho đối tác một vật phẩm đặc biệt. Nếu đối phương chấp nhận thì một sự kiện lễ cưới đơn giản và một đoạn cắt cảnh bên trong nhà thờ của thành phố. Chỉ vậy thôi, tất cả kéo dài chỉ trong vòng vài phút.

Cũng nhờ thế mà cậu đã có thể bình tĩnh lại. Yuuma đã hoàn tất buổi lễ một cách suôn sẻ mà không quá bận tâm tới.

“Liệu hai con có hứa sẽ chung thủy với nhau trong lúc giàu sang cũng như lúc gian nan, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe cho đến trọn đời không?”

Vị linh mục trong game tiếp tục buổi lễ.

“Tớ đã căng thẳng vì kết hôn nhưng hoá ra lại khá đơn giản nhỉ.”

“Ừ thì chỉ là game thôi mà… chứ ngoài đời, cậu sẽ phải đăng ký kết hôn tại toà thị chính cơ.”

“Nghe cứ buồn buồn sao ấy.”

“Phải ha. Mà vậy là hai đứa kết hôn rồi nhỉ?”

“Đúng vậy. Cả hai giờ là vợ chồng rồi.”

Yui vừa mỉm cười vừa nói.

“Cậu biết đấy, tớ muốn chúc mừng Schwarz.”

“Chúc mừng ư?”

“Phải. Nói gì thì ‘người này’ đã đồng hành và gắn bó cùng tớ suốt nhiều năm… cả hai tình cờ gặp nhau và phiêu lưu bên nhau vô số lần, rồi ngày hôm nay, họ đã kết hôn… nghĩ mà xem, chẳng phải có cảm giác lãng mạn hay huyền bí gì đó sao…”

Cậu cũng phần nào hiểu được điều đó.

‘Yuuma’ và ‘Schwarz’. Nhờ có cuộc gặp gỡ tình cờ đó mà Yuuma và Yui mới có quan hệ như hiện giờ. Và hôm nay, hai người họ đã về chung một nhà.

Nghĩ về điều đó… cậu không thể diễn đạt thành lời nhưng cảm giác thật lâng lâng.

Yui cười tinh nghịch và nhẹ gõ phím.

[Rất vui được gặp lại anh, Yuuma. Hợp tác cùng nhau tiếp nhé.]

Những lời đó được nói với tư cách Schwarz. Thấy vậy, Yuuma cũng mỉm cười đáp lại.

[Ừm, anh cũng vui khi được gặp em, Schwarz.]

Họ truyền tải cảm xúc của mình và cười với nhau. Tuy có chút xấu hổ nhưng bầu không khí dịu ngọt và bồng bềnh này khiến cả hai thấy hạnh phúc.

—Nhưng nó chẳng kéo dài được bao lâu.

“Whoa, cái quái gì vậy!? Chúng ta ngỏm mất! Thật sự sẽ xanh cỏ đấy! Cái hầm ngục quái quỷ gì đây, cả tấn hiệu ứng xấu luôn!”

“Xin lỗi, tớ hết sạch vật phẩm rồi! Hiện giờ cứ rút lui đã! Chúng ta sẽ chuẩn bị rồi quay lại!”

Con đường vinh quang.

—Đó là một nhiệm vụ giới hạn bổ sung cho lễ tân hôn.

Đi tìm bộ đồ cưới bậc huyền thoại được cất giữ ở tận cùng của hầm ngục này.

Cho rằng đó chỉ là một nhiệm vụ làm cảnh, nhưng rồi cả hai mới biết rằng nó có độ khó điên rồ và khó khăn không tưởng.

“Cái quái gì vậy chứ!? Khó đến vô lý luôn ấy! Ý tớ là, nhiệm vụ kỷ niệm cho đám cưới gì mà lại toàn độc dược, bệnh tật, tê liệt và đủ thứ debuff khác. Sao họ có thể coi đây là nhiệm vụ tân hôn được chứ?!”

“Ah, có lẽ đây là điều mà linh mục muốn nói, ‘lúc ốm đau cũng như lúc gian nan, kiểu vậy…”

“Tớ vẫn thấy không cần thiết phải làm tới mức này. Dám cá người làm ra nhiệm vụ này có ác cảm với kết hôn chắc luôn!”

“Chà, ít ra chúng ta nên nghĩ cách đối phó với đống hiệu ứng bất lợi nhỉ?”

“Um… Mà khoan đã. Nghĩ lại thì chẳng phải Schwarz có kháng hiệu ứng sao? Thế sao nhân vật vẫn chịu ảnh hưởng vậy?”

“Hình như có cơ chế xuyên kháng thì phải. Một loạt debuff bỏ qua chỉ số người chơi.”

“…Người làm ra nhiệm vụ này 100% có ác cảm với hôn nhân rồi.”

Mặc dù phàn nàn là vậy, hai người họ vẫn rất tận hưởng.

Cuộc chiến đầy thử thách này là điều mà những người chơi tay to mong muốn. Đến cả một Yui vốn ít nói cũng hồ hởi dõng dạc hơn thường lệ.

(Quả thực, những lúc thế này mới là vui nhất.)

Từ khi chú ý tới Yui, cậu bỗng cảm thấy ngượng nghịu. Nhưng, cậu thấy bản thân vô cùng tận hưởng những lúc nhập tâm vào tựa game.

Điều hạnh phúc nhất là cậu được thấy Yui cũng đang tận hưởng tựa game này. Một cảm giác vui sướng khi có thể cùng nhau chia sẻ những phút giây phấn khích.

“Yuuma, cậu có khuyên tai sò biển chưa?”

“Cái có tác dụng làm giảm hiệu ứng ấy hửm? Tớ không có.”

“Vậy tớ sẽ đưa cho cậu một cái vì tớ đang có hai lận. Lần tới hãy mang nó nhé.”

“Cảm ơn. Vậy cậu gửi yêu cầu trao đổi được không? Tớ sẽ chấp nhận ngay.”

Nghe vậy, Yui mỉm cười tinh nghịch.

“Vì đã kết hôn rồi nên chúng ta có thể dùng hộp trao đổi chuyên dụng mà. Nó tiện hơn đấy.”

“O-oh, phải rồi nhỉ. Tớ quên mất.”

Cậu suýt nữa đã mất bình tĩnh. Dù cho đã kết hôn nhưng Yuuma vẫn chưa quen nên có đôi chút xấu hổ.

Về phía đối diện, Yui dường như chẳng bận tâm gì cả. Cô đã hoàn toàn bị cuốn vào game mà chẳng còn để tâm đến cảm giác của cậu nữa.

(Nghĩ lại thì, hồi còn khép kín thì cô ấy vẫn nói năng trôi chảy khi vào mode gamer mà nhỉ.)

Cậu nhớ cách cô trò chuyện sôi nổi rồi lại trở nên xấu hổ và rụt rè khi không còn chơi game nữa. Dường như Yui rất đam mê với nó, đủ để thổi bay sự ngại ngùng khỏi tâm trí. Song, nhìn Yui phấn khích và vui vẻ như vậy cũng làm cậu hạnh phúc.

(…Gần đây mình đã quá bận tâm tới Yui rồi, nhưng hôm nay, hãy cố kìm nén lại nào.)

Hiện giờ, Yuuma chỉ muốn chiến game cùng Yui như hai người bạn thân, hoặc chí ít là cậu nghĩ vậy.

Dù gì cũng đã kết hôn nên cả hai quyết định thử nghiệm mọi tính năng có thể.

“Hộp vật phẩm này trông đơn giản nhưng lại tiện dụng. Nó dễ hơn nhiều so với phải gửi yêu cầu trao đổi.”

“Cậu nói phải. Oh, cho tớ lọ Tiên dược Elf này được không?”

“Oki. Nếu cậu cần gì trong kho đồ của tớ thì cứ lấy thoải mái.”

“Cảm ơn nhé.”

“Giờ thì tiếp theo là ngôi nhà.”

“Nếu vậy thì sao chúng ta không sống chung nhỉ? Hãy bán cái cũ rồi cùng nhau mua một chỗ lớn hơn đi.”

“Um, nghe ổn đó.”

Vậy là cả hai đã bán nhà riêng và xây một cái khủng hơn. Yuuma và Yui đều là người chơi kỳ cựu của tựa game nên thành quả cuối cùng là một dinh thự khá tráng lệ.

“Hehe~♪.”

“Hm? Sao thế?”

“Tớ vui vì được sống chung mái nhà với Yuuma thôi.”

“Y-yeah, cậu nói phải.”

‘Yuuma’ mà Yui nói tới chỉ đơn thuần là nhân vật trong game. Nhưng khi nghe cô nói vậy, cậu vẫn không khỏi liên tưởng tới một tương lai cùng cô chung sống.

Rũ bỏ mớ ảo mộng đó, cả hai bắt tay vào thiết kế nội thất trong nhà.

“Chúng ta cần một lò xưởng và trạm dịch chuyển, còn gì khác nữa không nhỉ?”

“Chà, không thể thiếu một cái giường được. Với cả vì là pháp sư nên tớ muốn có các đồ dùng liên quan tới phép thuật.”

Trong Grand Gate, bạn có thể mua một số nội thất có tác dụng tương tự vài cửa tiệm trong thành phố.

Tuy tác dụng không quá khác biệt nhưng cả hai đều nhận thức được sự tiện lợi của nó và liền bắt tay vào phân công công việc tân trang.

“…”

“Sao thế?”

“K-không có gì.”

—Tuy chỉ là tưởng tượng ngây ngô của con trai tuổi dậy thì, nhưng khi đặt chiếc giường bên trong phòng ngủ, Yuuma bỗng có những suy nghĩ hơi nhạy cảm trong đầu.

Trong ngôi nhà rộng lớn này chỉ có duy nhất một chiếc giường. Nói cách khác, nhân vật ‘Yuuma’ của cậu và ‘Schwarz’ của Yui sẽ ngủ cùng nhau.

Với tư cách vợ chồng, tất nhiên sẽ có những chuyện…

…Cậu nhanh chóng xua đi suy nghĩ sai trái đó. Thật không đúng chút nào khi mộng tưởng như vậy khi Yui đang ngồi ngay bên cạnh.

“À mà Yuuma này.”

“Hmm?”

“Cậu muốn có con không?”

—Cậu suýt nữa đã nhảy dựng lên nhưng may mắn kịp kìm lại.

Đi cùng với kết hôn thì tính năng con cái cũng được mở khoá. Khi đã là vợ chồng, bạn có thể tạo ra một đứa trẻ kế thừa các khả năng của mình (theo như thiết lập game thì đứa trẻ xuất hiện theo kiểu được cò mang tới).

…Suýt soát làm sao. Nếu cậu mà suy nghĩ quá nhiều thì bầu không khí sẽ trở nên ngượng ngùng mất.

“V-vậy có hơi sớm quá không? Nuôi dưỡng trẻ hẳn cần không ít tiền đấy.”

“Không thành vấn đề. Tớ khá dư giả mà. Nên chúng ta tạo một đứa nhé? Tớ muốn lắm.”

Nói rồi, cô tinh nghịch chọt vào bắp tay cậu như thể đang cố dỗ ngọt.

“C-cậu có vẻ hứng thú với chuyện đó nhỉ.”

“Um. Tớ muốn thử nuôi đứa con của hai ta.”

Nghe vậy, Yuuma bỗng nghĩ tới khung cảnh Yui đang ngồi trên băng ghế công viên và dịu dàng bồng đứa con của mình.

Khi nhìn thấy cậu, đứa bé ấy liền vui vẻ vẫy tay và cất tiếng gọi, “Papa”…

(Mình đang nghĩ cái quái gì vậy!?)

Cậu gồng mình quăng mớ mộng tưởng ấy đi. Dường như Yuuma đang bị cuốn vào chuyện kết hôn này nọ nên tâm trí đang bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Thậm chí Yui cũng để ý tới thái độ kỳ lạ ấy.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đ-đừng bận tâm. Nếu cậu thấy ổn thì… tạo một đứa thôi.”

“Hm. Hãy cố hết sức cùng nuôi dưỡng chúng nhé.”

“Tất nhiên rồi. Vậy thì…”

Đúng lúc họ bắt tay vào việc tạo một đứa trẻ… chuyện bất ngờ đã ập tới.

***

Trước đó không lâu.

Chị gái của Yuuma, Nene Sugizaki, nhẹ nhàng mở cửa nhà. Luồn cơ thể mình qua khe hở ấy, cô cẩn thận đóng cửa mà không tạo tiếng động nào.

Tại cửa vào, có một đôi giày nhỏ hơn của Yuuma khiến khuôn mặt Nene giãn ra đôi chút.

(Không biết hai đứa sao rồi nhỉ? …Tuyệt đối không được làm phiền tụi nhỏ.)

Dù giờ vẫn là giờ hành chính nhưng Nene lỡ quên điện thoại ở nhà nên đã quay về để lấy.

Tuy vậy, cô không muốn chen ngang khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai đứa trẻ. Với những bước chân cẩn thận, Nene lẳng lặng đi trên hành lang.

Khi cô đi ngang qua phòng Yuuma, cô loáng thoáng nghe thấy giọng của cả hai từ bên trong.

(…Không biết tụi nhỏ đang nói chuyện gì nhỉ.)

Dù biết nghe trộm là xấu nhưng Nene đã đầu hàng trước sự tò mò của mình. Cơm chó từ cặp đôi trẻ tuổi là món khoái khẩu từ cô cơ mà.

Cố kìm nhịp thở, cô tập trung lắng nghe.

“Cậu muốn có con không?”

…Nene liền ấn mặt mình vào cánh cửa phòng.

“V-vậy có hơi sớm quá không? Nuôi dưỡng trẻ hẳn cần không ít tiền đấy.”

“Không thành vấn đề. Tớ khá dư giả mà. Nên chúng ta tạo một đứa nhé? Tớ muốn lắm.”

“C-cậu có vẻ hứng thú với chuyện đó nhỉ.”

“Um. Tớ muốn thử nuôi đứa con của hai ta.”

(Huh? Huh? K-khoan đã!? Sao lại thế!? Ừ thì mình có đưa chúng vài thứ để đề phòng nhưng sao lại thành ra thế này!? Chẳng phải có hơi sớm với tụi nhỏ à!? Giới trẻ ngày này bạo tới thế rồi ư!?)Nghe cuộc nói chuyện từ bên trong phòng, mắt Nene không khỏi mở lớn vì sốc.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đ-đừng bận tâm. Nếu cậu thấy ổn thì… tạo một đứa thôi.”

“Hm. Hãy cố hết sức cùng nuôi dưỡng chúng nhé.”

“Tất nhiên rồi. Vậy thì…”

“D-D-DỪNG LẠI!!”

Nene lao vào phòng. Với tư cách người ủng hộ cũng như chị gái, cô không thể cứ mặc kệ được.

Phía đối diện, Yuuma và Yui đang nhìn vào vị khách vừa thình lình xuất hiện kia.

“O-Onee-chan!?”

“Chị đã bảo là không được rồi mà! S-sinh con là chuyện chỉ được làm sau khi kết hôn thôi! Còn nếu thực sự muốn làm chuyện đó thì hãy dùng biện pháp bảo vệ…. Hể?”

Nene chớp chớp mắt. Hai người họ đang ngồi kế bên nhau, trước mặt là máy tính chứ không có vẻ gì là giống như chuyện đó cả.

“Oh…”

Và rồi, cô hiểu được vấn đề khi nhìn vào tựa game trên màn hình.

“…Um. Ahem. Eh heh heh, chị xin lỗi vì đã làm phiền. Cứ tiếp tục đi nhé…”

Với nụ cười gượng gạo, Nene đóng cửa lại và mất tăm.

(Chị vừa làm gì vậy hả, Onee-chan…!?)

—Ngượng nghịu.

—Cực kỳ ngượng nghịu.

Bầu không khí khó xử tới nỗi Yuuma còn chẳng thể nhìn vào cô.

Mặt khác, Yui đang đỏ mặt mà phải đưa hai tay che lại.

“K-Không sao đâu mà!?”

Tuyệt vọng tìm cách giải, Yuuma cất tiếng.

“Onee-chan nói linh tinh thôi, tớ không thấy như vậy đâu! Ý là… cậu chỉ là bạn thôi! Giống như em gái vậy! Tớ không coi cậu như con gái hay gì đâu!”

Nghe thấy điều đó, biểu cảm của Yui thoáng tối sầm và nao núng.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Và Yui liền nở nụ cười như thường lệ.

“Um, tớ hiểu rồi. Hãy tiếp tục chơi game nhé?”

“U-um.”

Cứ thế, họ tiếp tục cày cuốc.

Dù cảm giác kỳ quặc còn tồn đọng một chút, nhưng một giờ trôi qua, bầu không khí đã trở lại với sự thoải mái trước đó.

Cuối cùng, họ cũng tìm được cách phá đảo ‘Con đường vinh quang’. Khi Yuuma đưa tay lên để đập tay, Yui có phần do dự và đáp lại bằng một cú vỗ nhẹ.

Song… Biểu cảm của cô trước đó không thể rời khỏi tâm trí cậu.

—Khi cậu nói rằng không coi Yui như một cô gái, trông cô có vẻ buồn. Vậy nghĩa là Yui muốn cậu chú ý tới ư? Yuuma không khỏi có những suy nghĩ như vậy.

Bỗng điện thoại của Yui rung lên.

“Ah, là từ Megu-chan này.”

“Asuka ư?”

“Phải. Um… Megu-chan và Nago-kun hiện cũng đang chơi Grand Gate đấy.”

Nói rồi, Yui đưa điện thoại ra cho cậu xem chung.

Đó là khung cảnh hai người bạn của họ đang bị một đàn quái áp đảo cùng với lời nhắn rằng, “Đúng là bất khả thi mà.”

“Họ đang chơi ở độ khó thấp sao? Nhưng dù vậy thì kẻ địch vẫn quá nhiều…”

“Bởi chúng ta là người đi trước…chắc tớ có thể cho một số lời khuyên.”

Trong lúc nghỉ ngơi, Yui đắn đo xem nên chỉ cho Asuka cái gì. Tuy một phần đến từ lòng tốt, nhưng hướng dẫn ma mới cũng là một cách người kỳ cựu tận hưởng.

[Nếu là cấp độ thấp thì tớ nghĩ cậu có thể dùng Dragon Firework được bán trong cửa hàng đó.]

[Dragon Fireworks? Là cái gì thế?]

[Đó là vật phẩm gây ra sát thương tầm trung với đa số kẻ địch. Nếu cậu không biết thì cứ hỏi Nago-kun. Tớ nghĩ cậu có thể dùng nó để hỗ trợ cậu ấy thì sẽ không bị đàn quái áp đảo nữa.]

[Hiểu rồi. Cảm ơn nhé!]

Cứ thế, Yui tiếp tục hướng dẫn cho Asuka. Thật ấm lòng khi nhìn Yui hạnh phúc trò chuyện với bạn bè như vậy. Và rồi…

[À mà, đổi chủ đề, cậu với Sugisaki-kun sao rồi? Ổn cả chứ?]

Ngay khoảnh khắc nhận được tin nhắn, Yui liền giấu vội điện thoại khỏi Yuuma.

“K-không phải vậy đâu! Đ-đó là… um, ừ thì, um, tựa game ấy! Tớ có với Megi-chan rằng sẽ chơi game với Yuuma nên là thế đó! M-mà chúng ta nghỉ đủ thôi nhỉ? Hãy tiếp tục thôi!”

“U-um?”

Dù cho Yuuma chưa nói gì nhưng thấy cô nói xối xả như vậy khiến cậu giật mình.

Hai người cứ thế chơi game hàng giờ liền.

“Ah~ Đuối quá.”

“Tớ cũng vậy.”

Cậu ngã lưng lên ghế với hai mắt nặng trĩu. Chắc vì quá vui mà cậu hẳn đã hơi cố quá. Trông Yui cũng đờ đẫn vì chơi game lâu.

“H-hôm nay tới đây thôi nhé?”

“Mm… Nè Yuuma, tớ nằm xuống giường được không?”

“Ah, tất nhiên rồi.”

Với cử động mệt lử, Yui tiến tới chỗ giường mà nằm hụp xuống một cái. Tuy nhiên, cô lại vội ngồi dậy.

“Sao thế?”

“K-không có gì.”

Yui nói rồi lần nữa ngần ngại nằm xuống.

…Yui đang nằm trên giường của mình. Suy nghĩ đơn giản ấy khiến tim cậu đập mạnh đầy khó xử.

“Làm ấm sẽ tốt cho mắt mỏi đấy. Tớ đi lấy khăn nóng cho.”

Với lý do như vậy, Yuuma rời khỏi phòng, bước xuống bếp và bật lò vi sóng.

Đặt khăn ấm lên mắt rất có hiệu quả làm giảm mỏi và thư giãn. Đó là chút mẹo nhỏ nhặt đối với gamer mà thôi.

…Trong lúc đợi lò vi sóng, Yuuma hít một hơi thật sâu và cố bình tâm lại.

Khi cậu trở về phòng, Yui… người con gái cậu thích đang nằm trên giường. Tuy không muốn nhưng những suy nghĩ kỳ lạ vẫn xuất hiện.

Tất nhiên, cậu không có ý định tấn công Yui hay làm gì cả, nhưng dáng vẻ thiếu cảnh giác đó thật sự khó xử. Cậu ước gì cô đề phòng hơn khi ở một mình tại nhà một nam sinh cao trung.

Lúc Yuuma còn đang trầm tư, tiếng ‘ding’ từ lò vi sóng vang lên. Sau khi xác nhận chiếc khăn đã đủ ấm, cậu quay trở về phòng. Ở đó…

“…Yui?”

Yui đang ôm chiếc gối. Cô cuộn người lại trên giường với khuôn mặt yên bình khi đang say giấc nồng.

(Tại sao cô ấy lại ôm gối của mình vậy…)

Yuuma định đánh thức nhưng nhìn Yui ngủ ngon quá nên rốt cuộc lại để cô ngủ thêm chút nữa. Dù sao thì cậu cũng định nghỉ ngơi một chút nên cũng chẳng mất mát gì.

Yuuma ngồi xuống phần giường còn trống và đặt chiếc khăn ấm lên mắt.

Hơi ấm lan ra, từ từ làm giãn những mạch máu ở mắt mang lại một cảm giác dễ chịu.

Vừa cảm nhận, cậu lén nhìn Yui.

…Người con gái trong mộng đang ngủ trên giường mình. Chỉ cần vươn tay ra thôi là cậu có thể chạm tới.

Cơ thể cô nhỏ nhắn tới nỗi cảm giác như sẽ bị vỡ nếu mạnh tay nhưng cũng cực kỳ mềm mại…

—Trong vô thức, cậu đã nghĩ, ‘mình muốn chạm vào Yui.’ Khi nhận ra, cậu hoảng hốt đảo mắt đi. Tuy nhiên, tim lại không chịu dịu xuống chút nào.

“……..”

Yui hạnh phúc ngủ ngon lành trong lúc ôm chặt chiếc gối của Yuuma. Khuôn mặt đó hoàn toàn không chút phòng bị, toát lên sự ngây thơ… Cứ như thể cô đang ôm ai đó cực kỳ quan trọng để được vỗ về vậy.

Nhìn dáng vẻ ấy, kể cả khi cậu chưa làm gì sai cả thì cảm giác tội lỗi vẫn trào dâng.

Dù mới đầu cậu định cho Yui ngủ thêm chút nữa nhưng cuối cùng đã quyết định đánh thức.

“Này, Yui. Dậy đi.”

“Mmm…”

Cậu nhẹ nhàng lay vai khiến cô từ từ mở mắt. Với biểu cảm mơ màng, cô nhìn vào Yuuma.

“Ah… Tớ lại ngủ quên à?”

“Phải. Cậu thực sự thích ngủ nhỉ?”

“Mm… Xin lỗi.”

“Tớ không có giận hay gì đâu.”

“Chắc là do tớ không có nhiều thể lực chăng? Mỗi khi thức muộn hay mệt là tớ dễ ngủ lắm…”

Yui ngồi dậy và cất một tiếng ngáp dễ thương.

Trái lại, Yuuma lại mang biểu cảm phức tạp và chần chừ đôi chút mới lên tiếng.

“…Ngủ không phải vấn đề, nhưng cậu nên cẩn trọng hơn chút đi.”

“Eh?”

“Tớ là con trai, và đây còn là phòng tớ nữa. Lỡ có chuyện kỳ lạ thì sao?”

“T-tớ không làm thế trước bất kỳ ai khác đâu. V-với cả, Yuuma sẽ không làm gì kỳ lạ đâu, phải không?”

Yui nói với khuôn mặt có phần hờn dỗi.

“Cậu nói rằng không coi tớ như…con gái mà?”

“Ah, um… chuyện đó…”

Một khoảng lặng xuất hiện giữa cả hai.

“…Xin lỗi. Đó là nói dối.”

“Huh?”

“Um… tớ nói không coi cậu như con gái chỉ để thay đổi không khí thôi. Chứ thật ra… nói gì thì tớ cũng là con trai nên nếu cậu bất cẩn quá… thì khó cho tớ lắm.”

“…….”

Yui ngã xuống giường với một tiếng hụp. Khuôn mặt cô lần nữa vùi vào gối nhưng rõ ràng cô đang xấu hổ.

“…Xin lỗi.”

“K-không…sao. Tớ biết con trai là vậy mà. V-với cả…”

Cô hơi nghiêng đầu khỏi gối và nhìn Yuuma.

“…Nếu là Yuuma thì tớ không thấy phiền đâu.”

Dứt lời, Yui vùi mặt vào gối và co người lại.

Mặt cậu dần nóng lên và không thể nhìn vào cô được nữa mà phải đảo mắt đi.

“Cậu thực sự… là như thế nhỉ…”

Truyện Chữ Hay