Solo: Loli666
======================================
Sáng hôm sau, Yui khoác lên mình bộ đồng phục, cẩn thận sửa soạn mình trước gương.
──Cô vốn luôn tránh việc soi gương. Nhưng dạo gần đây, cô ngày càng dành nhiều thời gian hơn cho nó.
Vừa nghịch tóc mái, cô vừa xoay người kiểm tra để chắc rằng đồng phục đã tươm tất.
(…Con trai thích váy ngắn hơn nhỉ?)
Nghĩ vậy, cô thử kéo váy cao thêm một chút…nhưng rồi vì quá xấu hổ mà Yui đã
chỉnh về ban đầu.
──Bồn chồn, bồn chồn.
Sáng nay, Yuuma lại tới đón. Cậu sẽ liền bấm chuông cửa ngay khi tới nơi và đợi bên ngoài. Tuy nhiên, điều đó khiến cô thấy lo lắng.
Yui ngồi trên giường và bĩu môi. Đặt chú cừu bông yêu thích trên đùi và ôm lấy thật chặt.
(Chưa được…)
Tim cô đập mạnh không ngừng. Dù gặp Yuuma mỗi ngày, cô vẫn không thể ngừng mong đợi. Yui muốn được trò chuyện cùng cậu nhiều hơn. Những suy nghĩ ấy cứ lấp đầy tâm trí cô.
(Nhưng mà…không biết Yuuma sẽ nghĩ gì nếu biết tình cảm của mình nhỉ…)
…Yui và Yuuma vô cùng thân thiết. Đó là điều
chắc chắn.
Tuy nhiên, cô vẫn đắn đo xem cậu nghĩ gì về mình.
Cô chính là người bạn thân nhất. Chuyện đó thì chẳng còn gì để bàn cãi.
Vậy còn…như một cô gái thì sao?
Cô chỉ là một cô em gái không hơn không kém? Hay cậu chẳng hề coi Yui là con gái?
(Lỡ như cậu ấy biết…và khó chịu với cảm xúc này thì mình biết làm gì đây…)
Dù chứng rối loạn giao tiếp đã khá hơn nhiều nhưng Yui vẫn rất thụ động. Điều đó càng đúng hơn với lần đầu biết yêu.
Trước đây, đúng là cô từng nói ‘Nếu Yuuma thích tớ thì hãy hẹn hò nhé?’ nhưng bây giờ thì lại hoàn toàn khác.
Khi ấy, miễn Yuuma vui là được. Nhưng giờ, Yui thực sự muốn vậy. Cô khao khát cậu đến nổi không thể chịu được. Cô nhất quyết không nhường cậu cho ai khác, thậm chí là độc chiếm Yuuma cho bản thân.
(Vốn dĩ, mình muốn là gì với Yuuma…?)
Ranh giới ấy thật mơ hồ kể cả với cô.
…Hôn và những việc tương tự. Thật lòng thì cô cũng muốn làm những hành động yêu đương.
Song đồng thời, cô cũng thấy hài lòng với mối quan hệ hiện tại.
Tới trường, chơi game và đôi khi đi đâu đó cùng nhau.
Hiện tại, cô thấy hạnh phúc với mối quan hệ
bạn thân này.
Chính vì thế mà cô muốn giữ gìn nó bất kể ra sao. Như một vòng lặp, cô càng yêu cậu thì lại càng sợ nói ra cảm xúc của mình.
──Nếu giữ mối quan hệ này mãi mãi, hai đứa sẽ không thể trở thành người yêu sao?
──Nếu lỡ thổ lộ rồi khiến quan hệ tan vỡ thì mình không biết phải làm gì nữa…
Ding-dong
Tiếng chuông cửa kéo Yui về thực tại. Cô bật dậy khỏi giường, kiểm tra lại vẻ ngoài thêm lần nữa rồi cầm lấy cặp mà chạy xuống tầng.
“Ara ara.”
Thấy Yui bước tới, người mẹ đang đợi sẵn ở cửa liền nở một cười tươi.
“Hẹn gặp mẹ sau.”
“Ừm, cố lên nhé.”
Không hiểu vì sao, Yui lại thấy câu ‘cố lên nhé’ đó mang nhiều hàm ý bên trong. Cô không khỏi thấy hai má mình nóng lên.
Mở cửa ra, cô thấy Yuma đang đứng trước cổng.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng…”
Dù muốn gặp cậu vô cùng nhưng khi đứng đối diện nhau, cô lại thấy xấu hổ mà giọng cứ nhũn
đi.
“Một ngày tốt lành. Yuuma, nhờ cháu chăm sóc cho Yui nhé.”
Mẹ Yui vừa cười vừa nói. Yuuma nhanh chóng đáp lại nhưng cũng không khỏi đỏ mặt.
***
“Để nhằm thắt chặt mối quan hệ trong lớp, chúng ta sẽ chia nhóm và tham gia hoạt động giải trí. Việc sắp xếp sẽ theo phương thức bốc thăm nên các em hãy xếp hàng chờ đến lượt nhé.”
Sau giờ học sáng, giáo viên chủ nhiệm đặt một chiếc hộp lên bục giảng.
──Đáng lý đây là sự kiện chính thức đầu tiên của bậc cao trung, song thay vào đó là một buổi làm quen và cho học sinh hòa nhập với các bạn cùng lớp.
Chưa kể, hôm nay cũng chỉ học mỗi buổi sáng. Sau hoạt động làm quen, cả lớp sẽ được dẫn đi thăm quan trường rồi tới thi đấu thể thao. Cuối cùng là giờ ăn trưa rồi mới ra về, nói đúng ra thì lịch trình có chút kỳ lạ.
Có lẽ, trường muốn cho các học sinh có khoảng thời gian đầu dễ chịu.
…Tuy nhiên, Yui vẫn trông rất căng thẳng.
Nhờ có Yuuma, cô đã có thể tới nơi đông người. Tuy nhiên, Yui vẫn chưa thể chủ động
nếu tách khỏi cậu, đó là chưa kể ở đây toàn là người lạ. Điều đó khiến Yuuma không khỏi lo lắng.
“Cậu ổn chứ? Nếu muốn, tớ có thể kể với giáo viên sự tình và nhờ giúp đỡ…”
“K-không sao đâu. Tớ không sợ đến mức đó. M-M…mình lo được.”
Dù nói là vậy, Yui trông cực kỳ lo lắng. Lúc bốc thăm, cô thậm chí còn cầu nguyện ‘xin hãy cho con chung nhóm với Yuuma!’
Tuy nhiên, lần này vị thần ấy đã không linh nghiệm.
“Giờ hãy đổi chỗ theo nhóm nhé.”
Theo lời của giáo viên, lớp bắt đầu đứng lên và chuyển tới vị trí tương xứng.
……Yui ở nhóm A còn Yuuma thì ở nhóm F.
Chính xác là họ còn ở hai nhóm đối ngược nhau.
──Và một lúc sau, Yuuma nói thầm.
“Asuka, tui nói chuyện này chút được không?”
Bằng giọng điệu thân thiết…Yuuma gọi tên
một cô gái mà Yui không hề biết.
(…Gọi bằng tên riêng luôn kìa!?)
Cô nàng hét lên trong đầu.
Người mang tên Asuka đó là một cô gái năng động với mái tóc ngắn và làn da rám nắng khỏe mạnh. Khi được gọi, cô chạy về phía cậu với nụ cười trên môi.
“Ah, Sugisaki-kun. Tui đã mong được gặp ông khi lên cao trung đấy. Và, cậu là Kamishiro-san nhỉ? Có chuyện gì vậy?”
Điều khiến Yui ngớ người không chỉ bởi cách hành xử thân thiết và còn là vì lần đầu được nghe chất giọng Kansai. Cô cũng vô tình so sánh khuôn mặt của hai người với nhau.
“Nhờ bà chút. Ừ thì, Yu…à không, ý là Kamishiro-san đây…”
“Ah, cậu là người đã có màn tự giới thiệu ấy nhỉ? Nhớ không nhầm thì cậu đã lâu rồi chưa tới trường ha?”
“Thế chắc không cần giải thích thêm. Bà và Kamishiro-san chung nhóm đúng không? Bởi ít khi tới trường nên cậu ấy rất căng thẳng; Thế nên phiền bà chăm sóc cậu ấy nhé…”
“Rồi rồi, đã hiểu.”
Asuka liền đồng ý. Yui thì vẫn đang không theo kịp tình hình, còn Yuuma chỉ cười gượng.
“Ah, xin lỗi. Đây là Asuka. Tụi tớ học chung ở Sơ trung.”
“Hân hạnh làm quen nha, Kamishira-san.”
“R-rất vui khi được gặp cậu…”
“Eh, cần gì phải cứng nhắc thế. Chúng ta là bạn cùng lớp nên cứ thoải mái đi. Giờ thì về nhóm của mình nào. Giáo viên sẽ nổi giận nếu cứ lởn vởn thế đấy.”
Dù mới gặp mặt, cô gái đã nói chuyện rất gần gũi và còn cười tươi rói. Vì không thể theo kịp, mắt Yui cứ đảo trái phải liên tục.
Sáu chiếc bàn được ghép lại với nhau thành một cái lớn. Tiếp đó, sáu thành viên trong nhóm sẽ ngồi gom lại. Bởi vì là ngẫu nhiên, tỷ lệ nam nữ cũng có sự chênh lệch.
Chính xác thì toàn bộ nhóm A đều là con gái.
Và…khi Yui ngồi xuống ghế, tất cả ngoại trừ Asuka đều có chút ngập ngừng.
“A-ah, xin chào…”
“H-hân hạnh gặp mặt.”
Yui cũng đã đoán trước phản ứng này. Bầu
không khí có chút kỳ quặc như thể họ đang cố giữ lịch sự khi đang trò chuyện vậy.
Cô biết bản thân nên làm gì trong tình huống tương tự. Tuy nhiên, Yui lại chẳng thể lên tiếng vì sợ bản thân sẽ thất bại.
…Và rồi, Asuka lên tiếng mà chẳng hề đọc bầu không khí.
“Nếu đã nhờ tui như vậy thì hẳn cậu phải thân
với Sugisaki-kun lắm nhỉ? Hai người đang có mối quan hệ gì thế?”
“Eh…?”
Một câu hỏi trời ơi đất hỡi ập xuống.
“Sugisaki-kun?”
“Ừa, là chàng trai ngồi đằng đó kìa. Tụi tui học chung hồi Sơ trung. Bởi lại được chung trường và lớp với nhau nên tui rất muốn được gặp ổng. Nhưng rồi khi thấy Sugisaki-kun nói chuyện với một bạn nữ lạ mặt, tui đã rất tò mò. Nè, nè, hai người vừa mới biết nhau hả? Cậu có quan hệ gì với ổng thế?”
“A-ah…uh, chúng tớ quen nhau…qua game online.”
“Giờ mới nhớ, cậu từng giới thiệu bản thân thích chơi game nhỉ.”
“Oh, oh! Có phải là trò trên bảng tin không?
Tựa game về nam chính bình thường gặp gỡ nữ idol và cuối cùng là kết hôn ấy? Mà cậu là Kamishiro-san nhỉ?”
“K-không phải đâu. Đó là một game khác…có tên là Grand Gate…”
“Hmm. Tớ chưa từng nghe tới.”
“Ah, tớ biết nè. Em trai tớ khá là mê trò đó. Hmm, mà Kamishiro-sama thích thể loại khá là bất ngờ nhỉ.”
“T-thật ư?”
“Ừm phải đó. Cậu trông như kiểu người sẽ chơi trò làm bánh hơn.”
“Ah, tớ hiểu ý cậu mà.”
Những nữ sinh khác cũng dần tham gia cuộc
trò chuyện theo sự dẫn dắt của Asuka.
Đây chính là cách cuộc nói chuyện hoạt động. Một khi có cơ hội, ai cũng có thể nói vô cùng thoải mái dù cho mới gặp lần đầu.
“Thật may mắn làm sao. Vì chẳng có bạn nữ nào từ hồi sơ trung nên tớ thấy khá cô đơn.
Nhưng giờ tớ đã có thêm một người bạn mới rồi.”
“Một người sao?”
“Eh? Chẳng phải chúng ta đã là bạn rồi sao, Kamishira-san? Hay là cậu không thích vậy?”
“K-Không phải là tớ không thích đâu…chỉ là…”
──không ngờ kết bạn lại dễ dàng đến vậy.
(K-kết bạn thực sự dễ thế ư?)
Yui hồi tưởng lại cái lúc cô phải căng thẳng nói với Yuuma rằng: ‘Xin hãy làm bạn mình!’
Mặt cô lộ vẻ phức tạp.
“Ah, có lẽ nào, cậu nghe không quen tiếng địa phương Kansai của tui sao? Có cần tui nói bằng tiếng nhật phổ thông không?”
“Ổ-ổn thôi mà…”
“Thì đúng là tui nói giọng Kansai nhưng tui không phải đến từ Osaka nên cũng chẳng giống kiểu Osaka thường thấy đâu. Tui chuyển tới đây từ năm sáu tiểu học. Mới đầu, tui đã nghĩ sẽ nói bằng tiếng nhật phổ thông cơ nhưng rồi tui nhận ra ‘mình nói thế có hơi kỳ quặc không nhỉ?!’ Dù tui thường dùng giọng Kansai nhưng lại khá bất tiện khi nói chuyện với bạn. Nên là tui đã thử chuyển qua tiếng nhật phổ thông, nhưng rồi đứa bạn lại kêu ‘cậu là ai thế?’. Phiền ghê ấy! Ah, nhưng dạo gần đây…tớ đã quen với việc đổi giọng rồi nhé? Kể cả giọng Kansai cũng vậy luôn. Nhưng rồi lại lần nữa, khi tui nhắn tin bằng tiếng nhật phổ thông thì nhỏ lại hỏi ‘Đằng đó là ai thế?’. Tức chết đi được!”
Một tràng tuôn ra xối xả khiến Yui bối rối.
Nene là một người hoạt ngôn nhưng đồng thời cũng rất giỏi lắng nghe. Điều đó giúp việc trò chuyện với cô hết sức dễ dàng.
Song Asuka thì ngược lại, là một người luôn miệng không thôi. Bởi chẳng có mấy cơ hội để xen vào nên những gì Yui có thể làm là cười gượng và thi thoảng thì gật đầu mà thôi.
…Nhưng kỳ lạ thay, cô lại không hề thấy khó chịu gì cả.
Những người còn lại đều rất vui vẻ nói chuyện với Asuka. Đồng thời, cô cũng lôi cuốn họ nữa.
Chưa kể, khi mọi người đều bị thu hút thì một người kém nói chuyện như Yui lại thấy dễ chịu đến lạ khi cô chỉ cần gật đầu thể hiện mình vẫn đang chú ý.
Và trên hết, Asuka chưa từng nhắc đến mái tóc trắng của Yui. Đối xử thận trọng với ai đó chỉ vì bề ngoài là điều cô chưa từng làm. Cô ấy
thực sự không hề bận tâm một chút nào. Nhờ thế mà Yui có thiện cảm với Asuka.
….Tuy nhiên.
(Cậu ấy đã gọi Asuka bằng tên riêng…)
Chắc hẳn việc Yuuma gọi bằng tên của Asuka vẫn còn đọng lại trong đầu cô.
Tuy Yuuma có cởi mở hơn Yui nhưng cũng chưa đến độ có thể dễ dàng gọi tên riêng của con gái như thế.
Nói cách khác, Asuka phải thân thiết Yuuma.
Trước đây, Yui chưa từng bận tâm tới mấy chuyện đó. Nhưng giờ…nó lại thành vấn đề sống còn với một người đã lỡ yêu cậu.
Asuka là một người tốt—tươi tắn, dễ gần và có
sức hút riêng. Cô là kiểu người thân thiết với cả con trai lẫn con gái. Chính vì thế mà Yui không thể ngó lơ. Liệu mối quan hệ giữa Yuuma và cô ấy là gì?
“Hmm? Sao thế, Kamishiro-san? Cậu cứ nhìn vào mặt tui nãy giờ.”
“A-Ah…không, um…”
──Nếu là trước đây, Yui sẽ chỉ im lặng và chối rằng ‘không có gì đâu’.
Nhưng giờ…cảm xúc không muốn bất kỳ ai cướp mất Yuuma đã lấn át tất cả.
“A-Asuka-san! C…cậu thân với Yuuma lắm sao!?”
Đó là một giọng to hơn cả cô tưởng tượng. Các cô gái cũng kinh ngạc nhìn sang khiến Yui không khỏi đỏ mặt vì ngại.
Với ánh mắt bất ngờ, Asuka suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Hmm, thì chỉ là bạn bè bình thường thôi? Vì
từng học chung lớp nên tui chỉ muốn thân thiết với ổng hơn thôi.”
“Nhưng! Yuuma đã gọi cậu bằng tên riêng ‘Asuka’ nữa…”
“Eh?”
Lại lần nữa Asuka bất ngờ. Và mất một lúc sau, cô mới hiểu ra và bật cười.
“Không phải đâu. Mọi người toàn nhầm vụ này chứ Asuka là họ của tui. Tên đầy đủ là Asuka Megumi đó.”
“…Oh.”
Yui đóng băng tại chỗ.
“Mà, hồi tự giới thiệu, chẳng phải tui đã nói rõ
rồi mà nhỉ?”
…Yui đã không hề nhận ra.
Vì ngộ nhận rằng Yuuma gọi Asuka bằng tên
mà màn giới thiệu của cô bạn đã bị cuốn phăng khỏi đầu Yui.
“X-xin lỗi! T-tớ vô cùng xin lỗi! A-ah, chỉ là, uh…”
“Kamishiro-san, cậu thích Yuuma hửm?”
“~~!?”
Đương nhiên khi hỏi như vậy thì cô sẽ bị nghi ngờ. Mới đầu, cô cố lên tiếng phủ nhận. Nhưng rồi, mặt cô đã đỏ hết cả.
Xìiiiii~
Vì quá xấu hổ, Yui chỉ muốn bỏ chạy mà thôi.
Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, Asuka bỗng mỉm cười.
“Tớ đang hẹn hò với Nago-kun, người đang ở kia kìa.”
“…Huh?”
“Hể? Chẳng phải trông cậu ấy trông nghiêm túc với kính mắt đó sao?”
“P-phải đó, thật không ngờ. Tớ không nghĩ Asuka lại thích kiểu con trai như vậy.”
Các bạn nữ khác bỗng tham gia vào cuộc trò chuyện thầm kín này.
Trong manga, người ta thường gọi đây là ‘ chuyện tình cảm thiếu nữ’.
Thấy điều đó đang diễn ra ngay trước mặt, mắt Yui mở to.
“Ừ thì, mới đầu tui cũng nghĩ cậu ấy nhàm chán và không hợp gu mình. Nhưng hồi Sơ trung, tụi tui được phân chung vào ban quản lý lễ hội trường. Cậu ấy rất đáng tin cậy, lanh lẹ
đưa ra chỉ dẫn và lãnh đạo mọi người. Và biết gì nữa không? Khi tui nhờ giúp đỡ việc học thì cậu ấy đã tận tình chỉ dạy, và rồi tui nhận ra mình đã thích người ta mất rồi.”
“Mm-hmm, mm-hmm, rồi rồi, sao nữa?”
“Từ đó, tui đã cố hết sức để tiếp cận cậu ấy. Nhưng Nago-kun thì kiểu ‘tôi không hứng thú với con gái’, nên tui đã đánh liều và thổ lộ rằng ‘nếu tớ đậu vào Cao trung Saika, hãy hẹn hò nhé!’ …Ah, tui hồi năm hai sơ trung quả là ngốc hết sức, nhưng tui thật sự muốn vào chung trường với Nago-kun nên tui đã cố hết mình. Và rồi, khi cả hai đều đậu, cậu ấy đã nói ‘Thật lòng thì tớ không ưa kiểu người phiền toái. Nhưng ở với cậu thì tớ không thấy khó chịu chút nào…N-nên là tớ muốn có cậu bên cạnh’…Kya♪.”
Nhớ lại khoảng thời gian đó, Asuka xấu hổ vỗ lên vai bạn nữ ngồi cạnh.
Và rồi, cô vừa ôm hai má đang đỏ ửng vừa quay sang hỏi Yui.
“Kamishiro-san, cậu thích Sugisaki-kun ở điểm nào vậy?”
“E-eh, ah, um…cậu ấy rất tốt bụng…kiểu vậy?”
“Mm-hmm, quả nhiên, cậu thực sự thích Sugisaki-kun nhỉ.”
“….~~.”
Yui dễ dàng bị dụ bởi câu hỏi ấy, và những cô gái đều quay sang cười khúc khích.
Tuy nhiên, nụ cười ấy không mang nghĩa chê cười gì mà giống thích thú hơn.
“Ổn thôi mà, không có gì phải xấu hổ hết. Tui đã bảo là sẽ không có ai chê cười cậu đâu mà? Rồi sao nữa? Cậu còn thích gì ở ổng ngoài sự tốt bụng nữa?”
Asuka và ‘đồng bọn’ hướng ánh mắt lấp lánh về phía Yui. Với cô nàng, đây chính là trải nghiệm đầu tiên.
Nói đến chủ đề tình cảm khiến Yui vô cùng xấu hổ. Tuy vậy…cô nghĩ nếu chỉ một chút thôi thì sẽ không sao.
“E-Eh, um…cậu ấy rất quan tâm tới mình, và sở thích cũng giống nhau…và rồi, um, tim mình luôn đập mạnh khi cả hai ở cạnh nhau, cả cảm giác hạnh phúc nữa…um…rồi…k-không được, t-tớ không nói được nữa. X-xấu hổ quá đi mất…”
“Ha~~♪ Wow, wow! Tim tui cũng đập mạnh theo nè~♪.”
Dứt lời, Asuka bỗng choàng tay ôm lấy Yui. Một cảm giác hoàn toàn khác với Yuuma. Sự mềm mại ấy khiến tim cô bối rối dù cho cả hai cùng giới.
Còn Asuka thì ngược lại, cứ cọ vào Yui như thú cưng vậy.
“Gì thế này, Yui-chan đáng yêu quá đi. Tui rất mừng khi được làm bạn cậu♪.”
“Ah…tên…”
“Hể? À, xin lỗi. Tại gọi Yui-chan dễ hơn nhiều so với Kamishiro-san. Cậu không thích thế à?”
“K-Không phải. Đúng hơn, tớ thấy vui khi được gọi bằng tên hay vì họ…”
“Thật ư? Thế từ giờ tui sẽ gọi cậu là Yui-chan nhé? Đổi lại, cứ gọi tui là Megu-chan?”
“Eh, um…”
“Không được ư?”
“Tớ không phiền đâu…nhưng xấu hổ quá.”
“Eh~? Chẳng phải cậu gọi Sugisaki-kun là ‘Yuuma’ sao? Thế vậy có làm sao đâu? Và cậu sẽ sớm quen thôi mà. Chưa kể, tớ muốn được Yui-chan gọi là ‘Megu-chan’ đấy.”
“V-vậy thì, um…Megu-chan?”
“Mm-hmm. Mà nè, Yui-chan…thú thật, tóc cậu trông siêu mượt luôn ấy.”
Asuku vừa ôm Yui vừa vui vẻ xoa tóc cô.
──Lần này, chứng rối loạn giao tiếp lại trở thành cứu cánh.
Cách Yui ngượng ngùng, đỏ mặt kể về người mình thích và cách Asuka yêu quý và nựng cô nàng như thú cưng khiến những người còn lại nổi lên bản tính bảo vệ.
Các bạn nữ chần chừ quay sang nhìn nhau.
“…Nè, nè, Kamishiro-san. Tớ có thể sờ tóc cậu được không?”
“Ah? U-ừm.”
Các bạn nữ lên tiếng và rồi Yui căng thẳng gật đầu.
“Vậy tớ xin phép. W-wow, nó cực kỳ mềm luôn ấy. Trông như hàng quảng cáo dầu gội vậy.”
“Eh, tớ cũng muốn thử nữa… Oh, đúng vậy nè. Cậu đã chăm sóc tóc thế nào vậy?”
“U-Um…tớ có người quen là chuyên gia làm đẹp…và chị ấy đã chỉ cho mình…”
“Thật ư? Nếu không phiền, cậu dạy cho tớ với được không?”
“Mình nữa, mình nữa! Uhhh, đợi tớ lấy điện thoại ghi lại…”
***
(…Chuyện gì thế nhỉ? Trông có vẻ cô ấy khá được yêu mến.)
Yuuma đã âm thầm quan sát Yui từ chỗ ngồi của mình.
Asuka cùng các bạn nữ khác đang ôm lấy Yui, vừa xoa tóc và đầu cô. Yui thì vẫn căng thẳng như thường lệ. Bởi đó không phải là bắt nạt hay gì nên không cần phải lo lắng…nhưng trông cô cứ như một bé thú cưng vậy.
“Chuyện gì thế, Sugisaki-kun?”
Người gọi Yuuma là một cậu trai cao ráo đeo kính── Teruaki Nago.
Cậu là bạn của Yuuma từ hồi Sơ trung, đồng thời là bạn trai của Asuka, người đang dính với Yui ở đằng kia.
“Mà, cô gái tóc trắng…Kamishiro-san. Tớ thấy
cả ngày hôm qua hai người cực kỳ gần gũi và
cứ dính lấy nhau.”
“Ah, nhớ hồi Sơ trung mà tớ kể về người luôn chơi Grand gate cùng, Schwarz chứ? Là cô ấy đấy.”
“Ho. Tình cờ làm sao.”
“Phải. Tớ cũng bất ngờ khi biết hai đứa học chung trường. Và tụi tớ đã chơi cùng nhau cả kỳ nghỉ xuân và trở thành bạn. Nhưng cô ấy bảo rằng thể chất rất yếu và đã lâu rồi chưa tới trường nên tớ cũng hơi lo.”
“…Ra vậy. Hai người đang trong mối quan hệ đó nhỉ?”
…Yuuma suýt nữa thì mất bình tĩnh. Từ hồi Sơ trung, Nagu đã luôn hỏi thẳng tuột như vậy rồi.
“K-không, tớ và cô ấy không phải thế. Còn cậu với Asuka thì sao?”
“Vẫn thế.”
“‘Vẫn thế’ à…nếu nhớ không nhầm thì hai người đã bắt đầu hẹn hò từ khi có kết quả tuyển sinh nhỉ? Cũng đã được một thời gian rồi…”
“Vẫn thế thôi.”
“….Vẫn thế hửm.”
Nago đáp lại chẳng chút xê chuyển, còn Yuuma thì đang cố hết sức để giấu đi tâm tư rối bời của mình.
(Chà, chắc đó là thật rồi. Thật khó mà tưởng tượng một học sinh danh dự và kín kẽ như Nago lại đi ve vãn Asuka được.)
──Nago vốn có tính cách thẳng thắn và khó gần. Mới đầu, Yuuma cũng nghĩ vậy nhưng rồi cả hai vẫn đã trở thành bạn…
“À mà, Nago. Dạo gần đây, trong Grand Gate cậu sao rồi? Tớ thấy cậu đăng nhập khá thường xuyên.”
“Tớ chỉ theo mấy lịch trình hằng ngày bởi hiện chẳng có sự kiện gì nổi bật. Nhưng tớ khá mong chờ mấy sự kiện sắp tới. Khi đó, chắc tớ sẽ tăng thời gian chơi thêm một chút.”
“Ah! Nhớ không nhầm thì có thông báo Grand Gate sẽ hợp tác cùng series TV anime ‘black box’ đấy? Bộ đấy hay không?”
“Ừm. Tớ có xem cả novel và anime rồi. Đánh giá cá nhân thì đó là một trong những anime tuyệt nhất thời gian gần đây.”
“Thật sao? Tớ thì ít khi đọc novel. Bộ đó trông thế nào?”
“Hmm. Trông thế nào…à. Tự dưng kể lại thì khá khó, nhưng trước tiên, cậu phải biết bản novel và anime khá khác nhau. Trong bản anime, tớ thấy nhà sản xuất đã làm rất tốt dù cho bên novel tồn tại vài phần khó hiểu. Đó là một anime rất dễ theo dõi, và vì phong cách chuyển thể anime độc đáo, tớ đánh giá cao bộ này.”
Dù trông như thể cậu chẳng hứng thú chút nào, giọng điệu của Nago lại vô cùng sống động.
Cậu cũng là một người chơi Grand Gate, tuy không cuồng nhiệt như Yuuma và bè bạn. Chưa kể, cậu cũng xem anime nữa. Trên hết, nhờ tính công tâm và kiến thức rõ ràng, việc nói chuyện với chàng trai này vô cùng thú vị.
Nếu bạn nhờ chỉ dạy điều gì thì cậu sẽ không từ chối. Dù cho điểm số của bạn có thảm tới mức nào thì Nago vẫn sẽ kiên trì và tận tụy.
Tóm lại, cậu ấy là một người thú vị dù không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt. Đó chính là ấn tượng của Yuuma về Nago từ những ngày đầu quen biết.
…Dù hiểu bản thân có hơi ích kỷ, Yuuma vẫn muốn Nago trở thành bạn với Yui.
Nếu là chàng trai này, cậu sẽ không bận tâm tới màu tóc hay chứng rối loạn giao tiếp của cô mà thoải mái bàn luận về Grand Gate hay Anime.
Tuy vậy, không thể tự dưng hỏi rằng ‘cậu làm bạn của Yui được không’, nên Yuuma phải khéo léo dẫn dụ.
“Hơi lạc đề chút, tớ có tạo một nhóm chat về anime và game đấy, muốn tham gia chứ? Hiện giờ, nhóm mới chỉ có tớ và…Yui. Ý là Kamishiro-san ấy.”
Bởi Yui có thể trò chuyện bình thường qua tin nhắn nên cậu muốn mời Nago tham gia.
Nago nghĩ một lúc rồi trả lời, “Hmm.”
“Tớ thích việc có chỗ để bàn luận chủ đề đó, nhưng với Kamishiro-san thì đến chừng nào là ổn? Thật lòng thì có những chuyện mà con gái không nên biết thì hơn.”
“Ah, miễn đừng quá bẩn tưởi là được. Ý là trước khi gặp mặt thì tớ tưởng nhỏ là con trai nên đã nói nhiều thứ kỳ quặc…”
“Chuyện đó…thật đáng tiếc.”
Miệng của Nago thả lỏng đôi chút.
“Được rồi, mời tớ đi.”
“OK! Đây, có liền.”
Nago lấy điện thoại ra và chấp nhận lời mời. Một lúc sau, một thông báo hiện lên rằng Nago đã tham gia nhóm chat.
Ngay tức thì, Yui đã để ý tới. Khi cô rút điện thoại ra thì thấy Asuka ở bên cạnh cũng đang nhìn vào màn hình.
“Eh!? Nago-kun cũng ở trong đây ư!?”
Giọng Yui lớn đến nỗi vang tới chỗ những người còn lại.
“Đúng rồi, Nago-kun đây chính là bạn trai tui đó. Đúng không nè, Nago-kun?♪”
Asuka vừa cười vừa vẩy tay. Yuuma thì cười gượng khi nhìn Nago vẫn giữ mặt lạnh mà vẫy tay đáp lại.
“Hửm? Có chuyện gì thế?”
“À không, tớ chỉ thắc mắc rằng cậu thích tớ đến mức nào thôi.”
“Vậy à. Thế thì tớ rất hạnh phúc khi được làm bạn trai cậu.”
“…N-Nago-kun nói ra dễ dàng thật đấy.”
Có vẻ vì thấy giáo viên không phàn nàn gì khi Asuka nói chuyện với nhóm khác, cả lớp cũng bắt đầu di chuyển sang các nhóm còn lại.
Mới đầu, Yuuma còn do dự, ‘Liệu thế có ổn không’, và đợi xem tình hình nhưng giáo viên vẫn không lên tiếng. Chính xác thì cô giáo còn tham gia trò chuyện vui vẻ với nhóm nam sinh. Dù đã nghe rằng ngôi trường này quan tâm tới sự tự do của học sinh nhưng cậu không ngờ lại tới mức độ này.
──Và rồi.
“Nago-kun♪”
Giọng nói vui tươi của Asuka vang lên. Ngay sau đó, cô chạy tới và ôm lấy Nago từ sau lưng.
…Phần ngực của cô toàn lực ấn vào phía sau đầu Nago. Tim Yuuma không khỏi nhảy lên trước cảnh tượng đó, nhưng Nago chỉ nhìn lên với vẻ mặt không đổi.
“Tớ đã bảo là đừng làm thế khi ở trường rồi mà?”“Xin lũi, xin lũi. Tớ vừa mới có thêm bạn mới là Yui, và cũng muốn nói chuyện với Nago-kun và Sugisaki-kun nữa.”
Nghe vậy, Yuuma quay sang nhìn Yui.
──Rồi cậu nhận ra.
Những cô gái chung nhóm với cô đang nhìn cậu với nụ cười trên môi.
(C-chuyện gì vậy chứ…!?)
Họ vừa cười vừa vỗ lưng Yui như đang nói ‘chúc may mắn’.
Yui bước tới với khuôn mặt cúi gằm nhưng không thể che đi sắc đỏ.
“…Y-Yui?”
“~ Tsu. ~Tsu.”
Cậu không hề biết cô đang xấu hổ và lầm bầm vì điều gì.
Tuy nhiên, cậu hiểu rằng khi Yui xấu hổ thì sẽ không thể nói bình thường được.
“Muốn nhắn tin chứ?”
Nghe vậy, cô liền gật đầu.
May mắn thay, cạnh cô có một chỗ trống nên Yuuma đã ngồi xuống và bắt đầu nhắn tin.
[Có vẻ cậu đang vui vẻ với mấy bạn nữ, nhưng Yui nghĩ bản thân sẽ ổn chứ?]
[Ừm. Nhờ Asuka-san mà tớ có thể hòa thuận với họ. Cô ấy là một người tốt.]
[Ừ thì, Asuka-san có kỹ năng giao tiếp thượng thừa mà, nên cậu có thể lấy đó làm gương.]
Đúng lúc ấy, người được nhắc đến, Asuka, không biết từ lúc nào đã luồn ra sau lưng Yuuma.
“Eh~? Được khen như thế xấu hổ quá đi~”
…Mặt cô gần đến nỗi cậu có chút giật mình. Để đề phòng, cậu đánh mắt sang thăm dò Nago nhưng cậu ấy chẳng chút thay đổi nào.
“Đừng có nhìn lén điện thoại người khác chứ…Mà cũng cảm ơn vì đã giúp đỡ, Asuka.”
“Thì tui cũng vui khi có thêm bạn mà. Đúng không nhỉ, Yui-chan?”
“P-phải Asuka…”
“Eh? Chẳng phải cậu vừa gọi tui là ‘Megu-chan’ sao? Rốt cuộc thì gọi tên của nhau xấu hổ đến thế ư?”
“Ừm…n-nhưng tớ sẽ cố. M-Megu-chan?”
“Mou, cậu đáng yêu quá đi~♪”
Lần này, Asuka tiến tới chỗ Yui và ôm lấy thật chặt.
…Cảnh các nữ sinh skinship với nhau không hề tốt cho tim của Yuuma tí nào nên cậu phải quay mặt đi.
Khi Asuka bình tĩnh lại, Yuuma ho một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện. Trước hết, cậu muốn giới thiệu Nago cho Yui đã.
“Yui. Đây là bạn của tớ hồi Sơ trung, Nago. Trông có vẻ khó gần thế thôi chứ cậu ấy không phải người xấu. Mong hai ngươi có thể hòa thuận.”
“Teruaki Nago. Từ giờ mong được giúp đỡ.”
…Giọng điệu ấy có hơi cục cằn. Vì không quen với điều ấy nên Yui thoáng cảm thấy lo sợ.
“U-Uuh…um…rất vui được gặp cậu.”
“Chúng ta là bạn cùng lớp nên không cần khách sáo vậy đâu.”
“U-ừm…”
Và rồi, cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt. Nỗi sợ người lạ của Yui kết hợp với sự khó gần của Nago. Có thể thấy rằng hai người nói chuyện không suôn sẻ cho lắm.
Tuy nhiên, điều này đã nằm trong dự đoán của Yuuma.
“Yui này, lúc nãy Nago đã tham gia nhóm chat đấy? Sao không thử nhắn tin qua đó đi?”
“Ah…U-ừm.”
Yui căng thẳng mở điện thoại lên rồi nhìn sang Nago.
Đồng thời, Nago cũng mở khung chat. Tuy có vẻ khó gần nhưng cậu là một người tinh ý.
Không lâu sau, một tin nhắn từ Yui hiện lên.
[Mong được cậu giúp đỡ.]
Yui dè dặt dùng kính ngữ trong tin nhắn.
[Rất hân hạnh.]
“Nago am hiểu về hầu như mọi loại anime nên hai người có thể dễ dàng làm quen đấy.”
Vừa nhắn tin, Yuuma ra hiệu bằng mắt với Yui như thể đang cổ vũ.
[Nago-kun thích xem thể loại anime nào thế?]
[Loại nào hửm?]
Nago đặt tay lên cằm, suy nghĩ một cách nghiêm túc như thể một học giả đang giải quyết
vấn đề hóc búa. Và rồi──
[Nếu phải chọn ra năm anime trong mùa này thì sẽ là ‘Chú Zombie khôi hài’, ‘Bến mộng mơ’, ‘Lính bộ binh’, cuối cùng là ‘Trại loli’ và ‘MofuMofu’.]
“Huh?”
Yui phát ra một tiếng ngốc nghếch.
Tiện nói thêm, ‘Trại loli’ mà Nago nhắc tới là anime về những ngày cắm trại của các cô gái trẻ. Còn MofuMofu là một bộ yuri về các nàng tai thú…Thật sự chẳng cái nào là nghe hợp với một người ngiêm túc và thông thái như Nago cả.
[Cậu xem cả MofuMofu và Trại loli sao?]
[Ừ. Chính xác thì nàng cáo trong MofuMofu, Hiiragi-sensei ấy. Cổ là nhân vật yêu thích của tớ trong mùa này. Dù Hiiragi-sensei còn nhiều khiếm khuyết…cá nhân tớ vẫn thích tính cách chị cả mẫu mực ấy. Và trên hết là chiếc đuôi mềm mại đó nữa. Chỉ nhìn vào màn hình thôi cũng khiến tớ muốn vùi mặt vào chỗ lông ấy.]
[Hiểu mà. Khung cảnh đó cũng làm tớ phấn khích nữa.]
[À mà, Nago cũng có chơi Grand Gate đấy.]
Khi Yuuma nói chen vào thì Yui mới giật mình. Trước đó, cô còn cảnh giác nhưng bây giờ là cảm giác như vừa tìm được thêm đồng chí khiến cô không khỏi trưng ra ánh mắt tò mò.
[Chức nghiệp của Nago là gì thế?]
[Tay súng hạng nặng. Nhưng tớ chỉ là người chơi đại trà thôi nên không mạnh lắm đâu.]
[Không sao. Mỗi người đều có cách chơi riêng mà. Có một khẩu súng hạng nặng trên tàu chiến là một ý hay đấy. Thế còn cấp độ thì sao? Nếu thích thì cậu muốn du hành cùng tụi tớ vào lần tới chứ?]
Asuku phải đứng ngoài theo dõi nên giận dỗi phồng má.
“Hai người đang bàn chuyện gì hăng hái thế? Lén lút quá đấy. Yui-chan, tui tham gia với được không?”
“U-Uhm. E-Eh. Yuuma, tớ mời cậu ấy nhé?”
“Ah, tất nhiên rồi. Cậu biết cách mời chưa?”
“Ah…um…”
“Yui-chan, Yui-chan, đây. Nhấn đây. Đúng rồi đó. Xong. Hehe, mong được chiếu cố nhé♪.”
“Mm. Nhờ cậu giúp đỡ…Megu-chan.”
“Yaaaaan♪. Yui-chan gọi tui là Megu-chan nè♪”
Nhẹ nhõm khi mình được gọi bằng tên, Asuka vui vẻ ôm lấy Yui.
Nago thì ngược lại, vẫn nhìn vào thông báo gia nhập của thành viên mới với khuôn mặt lạnh tanh như thường lệ.
“Tớ mừng khi cậu tham gia, nhưng cậu có biết
anime hay game không? Dù gì thì nhóm này cũng là về chúng mà.”
“Oh? Ah~…chuyện đó thì tớ có thích vài bộ như Onigami no Kurage (Ma vương kiếm). Còn game thì tớ có chơi Mario Party với em trai.”
“Hmm. Ra vậy…”
“Thôi thì từ giờ, bọn này sẽ kéo cậu lọt hố cùng. Mà Yui, vì cùng là con gái, cậu nghĩ Asuka nên bắt đầu từ đâu?”
“Eh? Ah…uh…nếu là anime thì mấy bộ như
‘Bên kia bầu trời’? Hiện tại, tất cả các tập của nó đều được phát sóng trên NiyoNiyo nên…”
“Nên tớ có thể xem toàn bộ đúng không? Đã hiểu, vậy thứ bảy và chủ nhật này tớ sẽ dành thời gian cho chúng♪.”
──Một cảm giác kỳ lạ.
Mới lúc nãy thôi, Yui còn chẳng thể nói rành mạch. Nhưng khi gặp Nago và Asuka, cô đã kết bạn và bắt đầu trò chuyện cùng họ.
Chính mình là người đã giúp Yui đẩy lùi chứng rối loạn giao tiếp. Nghĩ vậy thôi cũng làm Yuuma thấy tự hào nhưng cũng có chút cô đơn.
(Cứ như khi chim mẹ nhìn đứa con rời khỏi tổ vậy.)
Với nụ cười gượng, cậu cũng tham gia vào cuộc bàn luận.
***
Khi tan trường, trên trạm ga trở về nhà.
“Chuyến tàu của tụi tớ sẽ dừng ở đằng đó nên
phải chia tay thôi.”
“Yui-chan, Sugisaki-kun, gặp sau nhé~”
“U-ừm. Bye-bye.”
“Bye~”
Với một cái vẫy tay, Asuka và Nago rời đi.
Nhìn họ biến mất vào giữa đám đông, Yui nghỉ ngơi một chút.
“Cậu mệt sao?”
“Có lẽ vậy…nhất là cuộc thi thể thao ở cuối. Đã lâu rồi tớ mới vận động nhiều như vậy…nên chắc mai tớ sẽ bị nhức cơ cho xem…”
“Nhắc đến cuộc thi thể thao, cơ thể cậu dẻo dai phết nhỉ.”
“Cậu thấy ư?”
“À không. Chỉ là giọng của Asuka lớn quá thôi. Cổ đã la lên rằng ‘Người cậu mềm thế, liệu có xương không vậy!?’ mà.”
…Sự thật là, Yui trong bộ đồ thể dục kèm kiểu tóc đuôi ngựa quá mới lạ nên đã khiến Yuuma phải lén dõi theo.
“Mm, chỉ có động tác duỗi người tới là ổn thôi…còn lại thì thật tệ.”
Hai má Yui hơi chùng xuống…chắc cô đang nhớ lại cảnh bản thân đã cố hết sức ném bóng mà cuối cùng nó chỉ rơi xuống ngay trước mặt.
“Ừ thì thể chất của cậu vốn yếu nên đâu thể trách được.”
“Hmm, đúng là thế, nhưng chính vì vậy, tớ nghĩ mình nên tập luyện thêm. Ah, mà Megu-chan giỏi thật đấy nhỉ? Kể cả khi chạy thi với con trai mà cậu ấy vẫn luôn dẫn đầu.”
Cứ thế, Yui càng lúc càng trở nên tươi tắn hơn.
“…Cậu thấy vui chứ?”
“Ừm♪.”
Yui gật đầu với một nụ cười. Nhìn cô như vậy làm Yuuma thấy hạnh phúc.
Sau một hồi chờ đợi, chuyến tàu cuối cùng cũng tới.
Bởi hôm nay chỉ học nửa ngày và kết thúc vào buổi trưa nên ở ga khá vắng vẻ. Cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau trên những hàng ghế trống.
“…Không hiểu sao đôi khi, tớ sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.”
Khi đoàn tàu lăn bánh, Yui lầm bầm như vậy.
“Mơ ư?”
“Phải… Dù gì thì mới thời gian trước, tớ còn chẳng thể nói chuyện với ai ngoài bố mẹ. Đã bao năm rồi tớ giam mình trong nhà? Rồi tớ được gặp Yuuma rồi trở thành bạn thân, và còn
cải thiện chứng rối loạn giao tiếp và tự ti nữa. Chưa hết, tớ còn được tới trường và có thêm bạn mới…mọi thứ tuyệt vời cứ như mơ vậy. Nên khi tỉnh dậy, tớ sợ rằng tất cả sẽ tan biến.”
…Có lẽ vì Yui chưa từng hạnh phúc đến thế. Mọi điều ở
hiện tại quá khác biệt so với quá khứ, đến nỗi làm cô cảm thấy nghi hoặc.
“Không sao đâu. Tớ sẽ mãi ở bên cậu.”
“Ừm.”
Câu trả lời ngắn gọn làm sao… Tuy nhiên, cậu liền thấy xấu hổ với lời nói của mình.
──Nghĩ kỹ lại thì chẳng phải đó là tỏ tình còn gì?
Mỗi khi ở bên cô, Yuuma luôn vô thức cố trở nên tốt hơn và làm những điều mà bình thường cậu không bao giờ thực hiện.
…Dù thế, Yui vẫn vui vì điều đó. Cô cũng muốn ở bên cạnh cậu mãi.
Với tư cách một người bạn, và đồng thời cũng
là…
──Yui bỗng dựa vào Yuuma và tựa đầu lên vai cậu.“Y-Yui?”
“….”
“…Yui?”
Nhịp thở của cô đều đều. Hẳn là vì quá mệt mà
cô đã ngủ thiếp đi.
Ban đầu, cậu định đánh thức nhưng rồi lại quyết định cứ để như vậy.
Nếu Yui thấy mệt thì cậu muốn cô được nghỉ ngơi…Thật lòng, khó ai mà đi vứt bỏ khoảng thời gian ngọt ngào này được.
Sức nặng trên vai, hơi ấm của cơ thể, tất cả mọi điều về cô đều thật đáng yêu.
Yuuma thở ra đống không khí dồn nén bên trong phổi.
….Nếu thực tại giống như một giấc mơ thì tớ cũng thấy như vậy.
Đến rồi về cùng cô gái trong mộng, nắm tay nhau, và giờ cô còn tin tưởng mà dựa vào người cậu ngủ ngon lành như thế.
Thật lòng thì cậu thấy xấu hổ, nhưng trên tất thảy, cậu thấy hạnh phúc khi được làm thế với Yui.
Vừa cẩn thận không đánh thức người kia,
Yuuma tận hưởng khoảnh khắc này cho tới khi đến trạm.