Solo: Loli666
====================================
“Y-Yui, cậu ổn chứ?”
“U-Un…”
Trước câu hỏi lo lắng ấy, cô gái tóc trắng──Kamishiro Yui gật đầu đáp lại.
Đây là ngày đầu của bậc cao trung. Trạm ga sáng sớm đã chật kín người đến trường hoặc nơi làm việc. Những con người tầm tuổi ấy, nếu không mặc vét thì cũng là đồng phục học sinh, đang vội
rảo bước.
Tuy không đến mức như ‘Tokyo giờ cao điểm’ thường thấy trên TV nhưng bon chen giữa dòng người này vẫn có chút vất vả.
Và…dần dần, ai bước xuống đường đều sẽ liếc nhìn về phía họ.
Dù đã đoán trước, Yui với mái tóc trắng ngần cùng bộ đồng phục cao trung vẫn hút lấy mắt
Yuuma dù cậu có muốn hay không.
Tuy nhiên, cô lại bận tâm tới việc cả hai đang nắm tay mà ngượng ngùng liếc sang.
Thật lòng thì điều đó cũng làm Yuuma xấu hổ và chẳng tốt chút nào cho tim, song cậu không thề muốn bỏ ra.
Sự mềm mại và ấm áp từ bàn tay Yui, rằng việc hai người đang đan những ngón tay lại với nhau làm cậu cực kỳ hạnh phúc. Chỉ cần lơ là một chút thôi thì mặt cậu sẽ phởn ra ngay.
(…Giờ không phải lúc để cười.)
Đây chắc hẳn là lần đầu Yui ở một nơi đông đúc thế này.
Đúng là cô đã khá hơn trước nhưng cậu vẫn không dám để Yui một mình. Với tư cách bạn thân cũng như một thằng con trai, cậu phải bảo vệ Yui khỏi làn người xô đẩy.
“Hah, hah…”
Yuuma nghe thấy tiếng cô hít sâu.
“Cậu thực sự ổn không đó? Nếu thấy khó quá thì nhớ bảo tớ nhé?”
“U-un, tớ không sao.”
Dù có vẻ căng thẳng nhưng Yui vẫn gượng cười và nhìn vào cậu.
“Nếu là mấy năm trước thì mình sẽ chạy ngay.
Nhưng hiện giờ, tớ đã có Yuuma ở bên rồi.”
Từ ánh mắt và giọng nói ấy, ta có thể cảm thấy được sự tin tưởng vô tận.
Và đáp lại điều đó, cậu siết chặt tay mình lại. Yui cũng làm tương tự dù có phần xấu hổ.
Tay trong tay, họ bước xuống sân ga. Và rồi, cả hai nhận ra có nhiều người khác đang mặc đồng phục tương tự, dường như họ cũng là học sinh mới giống cả hai.
“….Thế từ giờ, hẳn cậu sẽ muốn bỏ tay ra nhỉ?”
“Eh…?”
“Ý-ý tớ là, nhìn xem, nếu cứ nắm tay thế này…người khác sẽ nghĩ chúng ta có mối quan hệ đó…cậu hẳn không thích vậy đâu, đúng không?”
Mặt Yui liền đỏ bừng trước những lời ấy.
Tuy vậy, cô không hề buông ra. Thậm chí, tay cô còn nắm chặt hơn như muốn nói ‘đừng bỏ tớ’.
“K-không được…sao?”
Nghe câu trả lời lí nhí ấy, cậu thấy tim mình một lần nữa loạn nhịp.
Yuuma không khỏi phân vân rằng ý cô là mang nghĩa bạn thân hay──chỉ đơn giản là cô không bận tâm người khác nghĩ gì.
“Yuuma, vậy là…không được sao…?”
“…Tớ cũng không phiền đâu. Vậy đi thôi nào.”
“…Un.”
Cả hai đều đỏ mặt, đứng cạnh nhau chờ chuyến tàu tới.
Một lúc trước──khi cậu tới nhà đón Yui, rõ ràng thái độ của cô rất kỳ lạ.
Trước đây, cô luôn rất quấn quýt và cư xử như một đứa trẻ nũng nịu làm cậu không ít lần khó xử vì skinship. Nhưng hiện giờ, cô lại ngượng ngùng chỉ vì nắm tay nhau.
──Có phải Yui đã dần chú ý tới mình là một đứa con trai?
Cậu nghĩ vậy nhưng nhanh chóng dừng lại.
Giờ không phải lúc để mơ tưởng tới điều đó. Tim của cậu đã sắp chạm tới giới hạn rồi.
Khi cả hai đứng đợi tại sân ga, con tàu cuối cũng cũng tới.
“Wa…”
“C-chà, đông thật đấy.”
Trong đó chật kín người. Một khi đã lên tàu, dường như việc di chuyển là bất khả thi. Nhìn vào khung cảnh đó, Yui đứng im như thể bị hăm dọa.
“Đi thôi.”
Cậu kéo tay cô và bước lên tàu. Luồn qua đoàn người, cậu đã xoay xở để đưa Yui tới một góc cạnh cửa.
Hơn nữa, Yuuma còn chống tay lên tường để bảo vệ cô khỏi những người khác.
Khi mọi chuyện đã đúng theo dự định, Yuuma thở phào nhẹ nhõm.
Một đoàn người chật ních là quá sức với một cô gái nhỏ nhắn như Yui.
Chưa kể, nơi đông người thường sẽ có lũ quấy rối và người rụt rè như cô là một mục tiêu hoàn hảo.
Trong trường hợp đó, Yui hẳn sẽ tức giận mà đánh trả…à không, khó mà có thể gọi đó là đánh được và chỉ làm mọi chuyện tệ hơn.
Nhưng sau khi làm thế, cậu mới nhận ra. Tư thế này chính là ‘Kabe-don’ mà ta thường thấy trong Shoujo manga.
“A-ah…xin lỗi nhé.”
“…..”
Vừa lầm bầm điều gì đó, Yui lấy điện thoại ra từ cặp. Sau khi gõ một đoạn văn bản, cô hướng màn hình ra cho cậu xem.
[Không sao. Cảm ơn cậu đã bảo vệ tớ khỏi những người xung quanh.]
Yuuma có chút nhẹ nhõm khi biết ý định của mình đã được thấu hiểu.
Tuy nhiên, thấy Yui quá xấu hổ đến nỗi không nói nên lời khiến cậu càng ngượng hơn.
Bầu không khí im lặng cứ tiếp diễn──và rồi, con tàu rung mạnh khi tới ngã rẽ.
“Ugh!?”
“Ulp!?”
Một hành khách đẩy vào lưng Yuuma khiến cậu áp sát lại gần Yui hơn.
“X-xin lỗi, cậu ổn chứ?”
“U-um. ──!?”Khi ngước lên…cô nhận ra mặt hai người đang vô cùng gần nhau.
Khoảng cách giữa môi và môi sát đến độ cậu chỉ cần rướn tới chút thôi là chạm nhau. Cả hai đỏ mặt mà vội vã quay đi.
“Xin lỗi…”
“K-không sao…”
Dù cậu muốn chạy ngay lập tức nhưng lại quá khó với đoàn tàu chật kín này.
(Ai đó, cứu với…)
Vừa thì thầm trong đầu, Yuuma tiếp tục lắc lư trên tàu.
***
Về phía bên kia, Yui đang không hề ổn chút nào.
──Mặt hai người vừa mới cực kỳ gần, đến nỗi có thể môi chạm môi nếu cô nhón chân thêm chút nữa.
Điều đó làm cô nhớ đến giấc mơ về việc hôn Yuuma…vào cái đêm cậu đến ngủ qua đêm.
Dù được cậu bảo vệ khỏi những hành khách khác nhưng trong cái tư thế ‘Kabe-don’ này vẫn làm cô run rẩy. Nếu còn hơn thế nữa thì cô sẽ không thể chịu nổi. Cô chỉ muốn chạy trốn vì xấu hổ mà thôi.
…Tư thế ‘Kabe-don’ cho đến giờ vẫn tiếp diễn.
Trước đây, khi từng thấy cảnh đó trên manga, cô từng nghĩ ‘Sao tim nữ chính lại đập mạnh nhỉ?’
Yui không thể hiểu nổi nhưng giờ đây cô đã thấy đồng cảm với nữ chính.
Nếu chàng trai trong mộng làm thế với mình thì đương nhiên cô sẽ xấu hổ rồi.
“Ugh…”
Cô thấy mặt mình lại nóng lên, và bắt đầu sợ rằng Yuuma có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh.
Yui căng thẳng nhìn, kiểm tra thái độ của cậu.
Cậu đang hơi ngước lên và nhìn về hướng khác.
….Cùng một khuôn mặt đỏ hơn thường lệ.
(…..Lẽ nào Yuuma chú ý tới mình vì hai đứa gần nhau?)
Nghĩ vậy khiến tim cô đập mạnh.
Sẽ thật hạnh phúc nếu tim Yuuma cũng loạn nhịp giống mình. Còn nếu…cậu ấy muốn hôn hay gì đó thì có lẽ mình sẽ…
(……..M-mình đang làm gì vậy chứ?!)
Ngay trên tàu mà lại có suy nghĩ như vậy, mặt cô liền đỏ chót.
Xì xì~
Đầu cô nàng bắt đầu bốc luôn cả khói.
(K-không, không, không phải thế! C-chỉ do hiện giờ điều đó là sai thôi!)
Không nhận ra bản thân đang cố biện minh, cô thầm hét lên trong đầu.
Yui đã sắp chạm tới giới hạn nhưng vẫn phải một lúc nữa thì chuyến tàu mới tới trạm.
Dù muốn nó kết thúc càng sớm càng tốt…song trong tim, cô lại ước thời gian ngừng trôi.
Một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ dù lòng ngực đang nhói đau.
Cô mong cậu chú ý tới tâm tư của mình, cũng muốn nói ra nhưng lại sợ.
Đồng thời, cô xấu hổ và không muốn Yuuma biết.
Vừa muốn chạy trốn ngay lập tức vừa muốn ở cạnh người kia mãi mãi.
Những cảm xúc đó đang xoay cuồng trong tim khiến Yui hạnh phúc dù cũng thật đau đớn. Tuy biết bản thân đã tới giới hạn nhưng cô càng muốn nhiều hơn.
“……….”
Dồn nén chút dũng khí, pooh, cô dựa trán mình vào ngực Yuuma.
Tuy không cảm thấy hơi ấm cơ thể, song cô vẫn hạnh phúc với tình yêu tràn ngập trong tim mình.
“Em yêu anh.”
Một giọng lí nhí mà chẳng ai có thể nghe thấy.
Và nhờ lớp vải dày của bộ đồng phục, Yui đã không nhận ra Yuuma cũng đang xấu hổ giống cô.