Solo: Loli666
=======================================
Một thời gian sau, giờ đã đến ngày khai giảng. Yuuma đang dùng bữa sáng trong bộ đồng phục của mình. Từ hôm nay, cậu đã là học sinh cao trung. Một cuộc sống mới cũng
chính thức bắt đầu.
Tuy nhiên…đó không phải điều cậu quan tâm.
“Em…lỡ làm gì có lỗi với Yui chăng…?”
“Hmm? Vậy ư?”
Từ cái đêm ngủ chung ấy, Yui bắt đầu hành động kỳ lạ.
Ngay lần đầu gặp lại, mặt cô lộ rõ sự hoảng loạn. Cô không thể nhìn thẳng vào cậu và cũng dùng tin nhắn nhiều hơn thường lệ.
Nếu trước đây, hai người thường tiếp xúc cơ thể khiến Yuuma bối rối thì giờ cô lại có vẻ xa cách…nếu không muốn nói là trốn chạy. Nói thật lòng, cậu cảm thấy chút cô đơn.
“Nè, nè, em nên ăn nhanh lên. Nếu cứ thế thì sẽ chẳng bao giờ xong nổi đâu.”
Dù cậu đã kể sự tình cho Nene nhưng cô chẳng chịu mở miệng mà chỉ nói [Trả lời sẽ đi ngược lại với quy tắc của chị.]
“Vậy chị đi đây.”
“Ah.”
Nene đáng lý sẽ tới buổi khai giảng, nhưng vì cần dọn dẹp cửa hàng đôi chút nên đã rời nhà trước. Cậu bước ra cửa để tiễn Nene trong bộ đồ vét.
“Đừng quên khóa cửa nhé.”
“Rồi rồi. Thế chị đi nhé. Cẩn thận đấy.”
Đúng lúc sắp rời đi, Nene quay lại nhìn Yuuma.
“Hmm? Sao thế chị?”
“……Khi con gái né tránh thì không phải lúc nào cũng là vì họ ghét em đâu, hiểu chứ?”
“Eh? Ý chị là sao?”
“Hổng biết gì hết.”
Nene vừa cười khúc khích vừa rời đi.
Yui tránh mặt mình không phải vì ghét mình sao?
Cậu ngẫm nghĩ một hồi nhưng chẳng có được câu trả lời, vì thế cậu đành quay lại phòng khách.
Bing Bong.
Tiếng chuông cửa vang lên.
(Onee-chan? Chị ấy quên đồ gì à?)
Khi cậu bước ra mở cửa thì──
Mái tóc trắng và đôi mắt đỏ, đồng thời…là bộ đồng phục cao trung giống của Yuuma mặc hôm nay. Người đứng đó rõ ràng không ai khác ngoài Yui.
“Ah…”
Yui nhìn lên với khuôn mặt của một chú bồ câu bị bắn hạ, có vẻ cô không lường trước việc cánh cửa mở ra đột ngột như vậy.
Ngay sau đó, cô bắt đầu run rẩy, bối rối và căng thẳng. Phải nói là giống hệt khi hai người lần đầu gặp mặt.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cố hết sức nhìn thẳng vào mặt Yuuma…song ngay khoảnh khắc mắt cả chạm nhau, mặt cô liền ửng đỏ và lại quay đi.
“C-chào buổi sáng…”
“C-chào buổi sáng. Sao thế? Tớ tưởng cậu bảo sẽ đi cùng bố mẹ tới lễ khai giảng mà?”
“U-Un…nhưng, um…”
Yui dường như định nói gì đó, bỗng rơi vào im lặng. Một bầu không khí mông lung nổi lên giữa cả hai.
(Mình không rõ. Nó không kỳ quặc hay gì cả,
mà như thể…không biết diễn đạt ra sao nhưng thật ngứa ngáy.)
“Bộ đồng phục trông hợp với cậu lắm.”
“!?”
Mặt Yui đỏ tới tận tai và phải quay mặt đi. Vì không chịu nổi sự im lặng nên Yuuma đã cố khen ngợi cô, nhưng có vẻ lại bị phản tác dụng.
Tuy nhiên, ánh mắt cô sớm quay về nhìn cậu. Cô liếc hết lần này tới lần khác rồi ngước lên.
“Um, thì là, cậu biết đấy…”
“Eh?”
“Y-Yuuma…trông cũng hợp nữa.”
Cậu cảm thấy mặt mình nóng lên. Đồng thời cậu cũng cố mím chặt môi, vì nếu chỉ lơ là chút thôi thì nó sẽ cong lên mà cười tưng tửng ngay.
“C-cảm ơn nhé…”
“K-không có gì…”
“G-giờ nghĩ lại, thấy nhau trong bộ đồng phục thế này xấu hổ thật nhỉ.”
“P-phải…ha.”
“Thế đã có chuyện gì thế? Ý tớ là, có mỗi mình cậu thôi đấy. Liệu ổn không vậy?”
“E-erm. Ừ thì…cậu biết đấy? Um, cái đó…”
Cô lại bắt đầu run rẩy vì căng thẳng.
Yui cố lấy điện thoại ra…song lại ngừng giữa chừng. Cô cất điện thoại vào cặp, hít một hơi thật sâu và ngước lên nhìn Yuuma như đã quyết tâm.“H-hôm nay là ngày đầu đến trường. Cậu muốn đi cùng tớ không?”
Dáng vẻ xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ còn cơ thể thì run rẩy. Nhưng Yuuma chỉ thấy điều đó thật đáng yêu và khiến tim cậu đập mạnh.
“Đ-được chứ. Hãy đi cùng nhau nào. Tớ cần khóa cửa nên đợi một chút nhé.”
──Cậu không thể chịu được nữa mà chạy thẳng vào trong nhà.
Có gì đó thật khác biệt. Cô vẫn nói chuyện y như mọi khi, nhưng vì vài lý do…Yuuma cảm thấy căng thẳng hơn nhiều.
Sau khi uống hết một cốc nước và bình tĩnh lại, Yuuma đã cùng Yui rời đi.
Tại ga tàu, cả hai bước đi cạnh nhau.
“N-ngày đầu đến trường khá là căng thẳng nhỉ?”
“P-phải ha.”
“………”
“………”
Cuộc nói chuyện trở nên ngượng nghịu. Rốt cuộc, chẳng ai tiếp tục lên tiếng nữa.
Mình nên nói gì đây?
Sự im lặng kéo dài. Dù vậy, cậu lại không ghét điều đó.
Khi quay sang nhìn, mắt Yuuma thấy Yui cũng đang làm điều tương tự.
Cả hai cùng vội đảo mặt đi mà bước đi trong im lặng.
Dù vậy, cậu vẫn thấy lo cho cô nên đã ngó sang lần nữa.
──Và rồi.
Cậu nhận ra tay cô đang bồn chồn một cách kỳ lạ.
Cô hướng mắt nhìn vào tay cậu, cố bắt lấy nó nhưng rồi lại rụt về hết lần này tới lần khác.
(…Có khi nào, cô ấy muốn nắm tay không?)
Suy nghĩ ấy vụt qua tâm trí cậu.
Từ cái đêm ngủ chung ấy, Yui đã không còn bám tay cậu nữa.
Cô ấy muốn nắm tay lần nữa ư? Nhưng nếu lỡ mình bị hố thì sao?
Những suy nghĩ ấy cứ xoay vòng trong tâm trí cậu.
──Mình quyết định rồi.
Yuuma nắm lấy bàn tay như đang đưa về phía cậu. Điều đó khiến vai Yui giật nảy nhưng cậu đã nắm chặt lấy tay cô. Nếu Yui nắm lại thì sẽ là thành công mỹ mãn, còn nếu không thì sẽ là một thất bại ê chề. Nó giống như một bị cáo đang chờ đợi phán xét từ tòa án vậy. Và rồi──
Yui rụt tay lại.
(Xem mình đã làm gì nàyyyyy!!!)
Bên ngoài cậu tỏ ra là mình ổn nhưng bên trong nước mắt là biển rộng. Bây giờ cậu chỉ muốn bỏ chạy mà thôi. Nhưng…
Lần này, Yui đã chủ động nắm tay Yuuma. Chưa kể, cách cầm tay cũng khác so với trước.
Từng ngón tay đan lại với nhau, hay còn được gọi là…kiểu ‘cặp đôi’. Cả hai đã từng bám tay nhau nhưng chưa từng làm kiểu này.
Mặt Yuuma nóng hẳn lên và chẳng thể nhìn thẳng vào Yui được nữa. Còn cô thì đang nhìn về hướng ngược với cậu, không cần nói cũng biết cô đang xấu hổ và mặt đỏ tới tận mang tai.
“…Nếu thấy xấu hổ thì cậu có thể bỏ ra đấy.”
Song Yui lại kịch liệt lắc đầu. Và như thể muốn nói [tớ không muốn], bàn tay nhỏ của cô càng nắm chặt lấy tay cậu hơn.
Đáp lại, cậu cũng nám chặt lấy tay cô.
May mắn thay, họ đi khá sớm nên còn khá dư dả thời gian.
Cả hai cứ thế từ từ đi dọc trên con đường tới trạm ga.