Lúc căn phòng dát vàng xa hoa của pharaon chỉ còn lại ba người.
“Ivy, ngươi thật to gan, dám chọc giận vợ-sắp-cưới của User!” Paser cười cười nhìn Ivy rồi lại nhìn User.
Ivy không trả lời câu hỏi của Paser, hướng User, đầy hối hận.
“User, ta xin lỗi, làm khó cho ngươi rồi… Cái đặc quyền kia… Ta không cần đâu ngươi rút lại đi…!”
Thật sự nàng rất muốn có cái nhân quyền đó, nhưng nghĩ lại mình đang sống ở thế giới cổ đại, lại đòi quyền lợi của thế kỷ thì thật vô lý, hơn nữa vì bản thân nàng, làm khó User khác nào nàng đang “lợi dụng” tình bạn mưu cầu lợi ích riêng.
User làm sao hiểu được suy nghĩ của nàng. Hắn chỉ biết nàng từ chối đặc quyền kia cũng đồng nghĩa nói với hắn “nàng không muốn làm hoàng phi của hắn”, sắc mặt hắn không khỏi tối lại, lớn tiếng quát.
“Ta không cho phép ngươi từ chối!”
Paser khoanh tay xem trò vui trước mắt, vô tư như người không liên quan. Mặc dù chính hắn bày ra chuyện này.
Ivy giật mình. Hiếm khi nàng “biết điều” như thế, hắn lại quát nàng. Tên này thần kinh không được bình thường, nàng bực bội, quên luôn việc mình vốn sợ hắn.
“Khi không lại to tiếng với ta, ngươi có vấn đề à? Ta không muốn, thì ta không nhận!”
“Ngươi…” User tức giận, mặt nổi đầy gân xanh, nhưng không nói thêm được lời nào.
Thấy thái độ của hắn, nhất thời Ivy không biết điểm dừng, nàng tiếp tục ngang bướng.
“Chân là của ta, ta thích ngược đãi nó, cứ gặp vợ ngươi là ta quỳ hành lễ đấy, xem ngươi làm được gì?”
Mắt User nổi đầy tơ máu, phẫn nộ hắn thật sự phẫn nộ đến đỉnh điểm. Giọng lạnh băng, chậm rãi rít từng từ qua kẽ răng, tuyệt đối có sức hủy diệt tất cả.
“Thích ngược đãi sao? Ngươi cứ thử xem, nếu ngươi dám… Ta cho người đánh gãy hai chân ngươi, xem lúc đó ngươi còn ngang bướng không?”
Paser thấy tình hình căng thẳng, lại nghe giọng điệu User khác thường, hắn biết User nổi giận thật rồi, vội lên tiếng.
“Ivy ngươi không nên cố chấp, mau nhận lỗi với User!”
Ivy không bao giờ ngờ, cái tên này, vì chuyện “bé bằng hạt mè” mà đòi đánh gãy chân nàng. Thế tình bạn ba năm nay là gì? Nàng tự hỏi bản thân mình làm sai chuyện gì? Không lẽ chân thành đối xử, không lợi dụng hắn là sai? Nàng không phục, tuyệt đối không phục…
Ivy là vậy, nàng sợ chết, nàng sợ đau. Nhưng chuyện nàng cảm thấy đúng mà bắt nàng nhận sai bốn chữ thôi.
“Ta không làm được!”
“Ivy, ngươi…”
Paser không ngờ chuyện đi đến nước này, hắn cảm thấy có lỗi vô cùng. Hắn cũng hiểu, Ivy bình thường sợ đủ thứ chuyện nhưng lúc nàng cố chấp thì không ai bằng.
“Ta không sai, người sai là hắn, hắn muốn đánh gãy chân ta, ta cho hắn cơ hội!” vừa nói nàng vừa thả mạnh gối xuống.
“Cạch…………”
Tiếng đầu gối Ivy va chạm mạnh với nền gạch lạnh băng, rất to! Tưởng chừng có thể vỡ cả xương bánh chè, khiến hai người đàn ông giật thói tim một cái…
“Có đau không?”, Paser vội chạy đến đỡ nàng.
User cũng muốn làm thế, nhưng kiêu ngạo một pharaon không cho phép hắn hành động như vậy. Hắn âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhắm mắt. Đầu hơi ngửa lên tỏ vẻ kiêu ngạo nhưng lòng hắn đang rối bời, đau đớn… Hết sức cố gắng giữ bình tĩnh để không xông đến quan tâm nàng.
Nàng gạt tay Paser, kiên quyết không để hắn lôi nàng dậy.
“Ta không sao!” nhẹ nói với Paser. Sau đó hướng ánh mắt thách thức User “Thần quỳ rồi đây, ngài gọi người đến mà đánh gãy chân thần, pharaon-Ramesses-II cao cao tại thượng”
Hắn đã muốn yên tĩnh, mà nàng lại nhẫn tâm phá vỡ nó, cố tình thách thức hắn.
Đoạn hắn chậm rãi mở mắt, hít một hơi sâu giữ bình tĩnh. Lạnh lùng truyền âm thanh từ địa ngục vào tai hai người dưới đất.
“Paser ngươi ra ngoài, ta không muốn ngươi nhìn thấy cảnh này!” nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp.
“User… đừng…đừng tổn hại nàng!”
“Ra ngoài!” hắn không kiên nhẫn nhắc lại.
Paser biết User nổi giận thì chuyện gì hắn cũng dám làm. Ngày thường hai người là bạn. Nhưng khi ngài đã dùng “lệnh ngữ” thì ngài trở thành pharaon, Paser không thể kháng lệnh, đó là tội cả gia tộc đều phải chết. Hắn muốn bảo vệ nàng, nhưng hắn không thể liên lụy đến người nhà. Cực kỳ miễn cưỡng, hắn từng bước lui ra. Lòng thầm thề, nếu nàng bị đánh gãy chân hắn cũng sẽ tự phế chân mình đền bù cho nàng.
Khi chỉ còn hai người trong căn phòng xa hoa nhưng lạnh băng, không chút hơi ấm. Sự im lặng, làm Ivy tự nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, nàng nghe rõ tiếng tim mình đập rất mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Nàng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khí thế của tên-nào-đó quá bức người. Ivy ép buộc mình phải bình tĩnh.
“Mình không sợ hắn… Mình không sợ hắn.” liên tục lặp lại như niệm thần chú.
“Sợ sao?”
Tên chết tiệt, biết đọc suy nghĩ của nàng từ lúc nào?…
Hắn chậm rãi bước đến gần nàng, như con sư tử dũng mãnh đang thưởng thức thái độ run sợ của con mồi trước khi hung hãn xé nó ra từng mảnh.
“Đứng lên!” từ trên cao dùng mắt phượng uy hiếp nhìn xuống, uy quyền ra lệnh.
Ivy cực kỳ ghét thái độ này, mặc dù rất sợ nhưng nàng kiên quyết.
“Không!”
“Ta lệnh cho ngươi đứng lên!” nhắc lại mệnh lệnh lần nữa.
Cái tên thần kinh này. Ivy rất bực, có ai sắp chết mà phải nghe lời kẻ muốn giết mình không?
“Muốn đánh, muốn giết tùy ngươi, đồ bạn tồi!”, Ivy lấy hết can đảm cuối cùng, buộc tội hắn.
“Ngoan ngoãn đứng dậy hay muốn ta lôi ngươi dậy?”
“…” hắn đang nghĩ gì vậy trời? đánh gãy chân người khác cũng cần đứng dậy sao?
Thấy nàng không nói gì, hắn đưa đôi tay rắn chắc của mình giữ chặt người nàng, nhấc bổng nàng lên, ôm nàng vào lòng, đi thẳng đến giường ngủ làm bằng ngà voi, bên trên lót lông thú mềm mại vô cùng đẹp đẽ, quý hiếm.
Vài giây bất ngờ, không nói nên lời. Nhưng khi Ivy tỉnh táo lại, còi nguy hiểm hú vang trong đầu nàng.
“Ngươi… định làm gì?” Nàng cảnh giác hỏi.
“…” Không có câu trả lời, chỉ có ánh mắt kiêu ngạo lãnh hàn.
Ivy hoảng hốt, muốn nhảy xuống nhưng bị đôi tay hắn cứng như thép “kẹp” chặt. Đùa à, nàng nhớ rất rõ trước mặt hắn, nàng luôn xấu xí “không ai sánh bằng” sao lại.… Thế này? Không lẽ tên “sắc lang” này cả xấu như nàng hắn cũng không tha? Có cần biến thái đến mức độ đó không?
Hắn đặt nàng trên mép trong giường, sau đó xoay đi tìm thứ gì đó trên chiếc bàn bên cạnh.
Ivy mất bình tỉnh, hai tay gắt gao che trước ngực hét lên.
“Không! Ta không muốn…”
“Không muốn sao? Nhưng… Ta muốn!… Tự kéo váy lên hay muốn ta giúp!”, giọng đều đều ra lệnh.
“Ngươi điên rồi!” không tin nổi vào tai mình nữa, nàng tiếp tục hét.
Thấy thái độ phản kháng của nàng, hắn mất kiên nhẫn một tay giữ chặt nàng. Một tay thô lỗ kéo váy nàng lên …
Ivy đang phát hoảng thật sự…
Tự dưng nghe đầu gối mình truyền đến cảm giác mát lạnh, tê tê, nhưng rất dễ chịu. Mở to mắt xem việc gì xảy ra. Nàng kinh ngạc líu lưỡi.
“Ngươi… Ngươi… Không phải…?”
“Không phải cái gì?” User bực bội nhìn nàng, thấy mặt nàng đỏ như tôm luộc hắn mới biết nàng đang nghĩ gì.
“Không phải ngươi nghĩ ta…”Muốn”… Ngươi đấy chứ? Haha”, hắn trào phúng nói mang theo giọng cười trêu chọc.
Ivy chỉ lạy trời xuất hiện cái lỗ để, nàng chui xuống cho rồi!… Nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi… Hắn là sợ nàng đau nên bôi thuốc vào đầu gối giúp nàng… Cái đầu óc đen tối của nàng… hại nàng thật thê thảm. Giờ nàng làm sao dám nhìn mặt hắn đây.
Một người bạn tốt dường này, mà nàng lại cư xử với hắn không ra gì. Nàng thẹn… Thẹn vì sự ấu trĩ của mình.
“User… Ta xin lỗi! Ta sai rôi! Đều là lỗi của ta, ta không nên chống đối ngươi… User tha lỗi cho ta được không?”
Hắn dở khóc dở cười. Mới vừa lúc nãy nàng cứng đầu, ngang bướng. Đòi sống, đòi chết nhất nhất không nhận lỗi. Dù hắn dùng uy quyền, vũ lực đe dọa, cũng không khiến nàng lùi bước. Vậy mà bây giờ, vì cái chuyện cỏn con là hắn giúp nàng bôi thuốc, nàng lại nhận hết lỗi lầm về mình…
Hắn cũng sợ cái sự cố chấp của nàng quá rồi. Nếu nàng biết vừa rồi, hắn định chịu thua nàng… Thì nàng có xin lỗi hắn không?
Nhân cơ hội, hắn phải chứng tỏ uy quyền của hắn với nàng.
“Ngươi thật ngang bướng, ở Ai Cập này trái ý ta là tội chết… Nhưng… Ngươi đã biết lỗi thì… Thôi vậy!”, hắn thở dài nói tiếp
“Ngươi phải nhận đặc quyền ta ban cho ngươi… Đó cũng xem như… Lời cam kết của ta cùng ngươi.”
Ivy không hiểu lắm, nhưng cũng không muốn làm mất lòng người bạn này thêm một chút nào nữa.
“Ta nhận… Ta cảm ơn ngươi, User ngươi thật tốt!”, nàng cảm động nhìn hắn.
Nghe lời nàng nói. Tâm trạng pharaon cực kỳ tốt. Hắn quan tâm.
“Chân ngươi còn đau không?”
Giờ mới thấy “tội” cái chân. Nàng thật ngu! Trong phút bốc đồng, lỡ… Chân làm hơi quá. Giờ đau gần như không đứng dậy nổi… Cũng may nhờ có thuốc của User dễ chịu hơn một chút.
“Ta đi không nổi nữa User à!” nàng miếu máo chịu đau, khẽ nói
“Tý nữa ta đưa ngươi về phòng!”
Nàng hoảng hồn từ chối ngay.
“Không! Không! Để Paser đưa ta về là được rồi!”
Lại Paser, lúc nào nàng cũng Paser hắn ghét điều này, cực kỳ ghét.
Thấy User nhíu mày bất mãn, nàng cũng khó chịu lắm… Nhưng nàng tuyệt đối không muốn người khác nhìn thấy cảnh phraon Ai Cập bế nàng về phòng đâu. Ivy vội đánh trống lãng
“À! Sáng nay ngươi gọi ta có việc, chuyện gì vậy?”
User đi đến bàn làm việc của hắn, lấy một văn tự bằng đất nung quay trở lại đặt vào tay nàng.
“Karen thông báo, thành phố Pi-Ramesses đã hoàn thành. Đội quân tinh nhuệ thứ tư cũng huấn luyện xong...”. Dừng một chút, mắt User ánh đầy lửa tham vọng tiếp “Đã đến lúc tiến vào Levant.”. Bàn tay hắn đang buông lỏng, bỗng nắm chặt thành quyền. Tỏ rõ quyết tâm chinh phục vùng bắc Syria…