Hồi Ức Không Tên

chương 1: lời nguyền và tòa tháp xanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nằm giữa vùng đất hoang vu là một tòa tháp màu lam nhạt sừng sững.

Đất đai xung quanh thưa thớt vô cùng, chỉ được điểm xuyết bằng một vài bụi cỏ nhỏ. Ở giữa vùng đất hoang sơ ấy, có một chàng thanh niên đang sóng ngựa nhìn lên phần cao nhất của ngọn tháp.

“Ra đây là tòa tháp mà ả phù thủy đó sống.” Không có chút sự háo hức nào phát ra từ tông giọng của người thanh niên khi anh nhìn vào thứ kiến trúc cao khổng lồ ấy.

Người thanh niên này có mái tóc sẫm màu gần đen với đôi mắt màu xanh thẫm – cùng màu với sắc trời khi vầng dương đã mất dạng.

Chất lượng trang phục trên người cùng vẻ ngoài lịch lãm là minh chứng cho sự thanh lịch bẩm sinh của anh. Nhưng vậy không có nghĩa rằng anh là một kẻ yếu đuối, bằng chứng là cơ thể cường tráng của anh toát ra khí chất mạnh mẽ hoạt bát. Ai nhìn vào cũng sẽ ví anh như một vị chỉ huy trên chiến trường mặc cho tuổi đời còn rất trẻ.

Khi anh vừa định xuống ngựa và sải bước đến ngọn tháp thì một tiếng rên rỉ phát ra từ phía sau khiến anh dừng lại.

“Thưa điện hạ, chúng ta thật sự không nên...”

“Im đi Lazar. Sẽ ra sao nếu ta chịu chùn bước ở đây?” Anh bực dọc lắc đầu và ngoảnh mặt ra sau. Chàng thanh niên vừa được gọi là điện hạ ấy tên là Oscar, hoàng thái tử của vương quốc Farsas, vùng đất kéo dài đến phía tây của tòa tháp trước mặt.

Người mà Oscar vừa vặn lại là bạn thuở nhỏ của anh, đồng thời cùng là người hậu cận duy nhất mà anh dẫn theo. Trông anh cực kỳ tự tin. “Cuối cùng thì chúng ta cũng trốn được khỏi lâu đài. Chẳng phải quay về lúc này thì mọi chuyện sẽ thành vô nghĩa ư? Đây chỉ là một chuyến thăm thú nhỏ mà thôi.”

“Không ai đến nhà phù thủy để thăm thú hết!” Lazar quả quyết.

Phù thủy.

Chỉ có duy nhất năm phù thủy trên toàn bộ đại lục. Có lẽ là vì sở hữu thứ sức mạnh khổng lồ mà họ bị đối xử tách biệt với mọi người.

Phù thủy của khu rừng cấm.

Phù thủy của nước.

Phù thủy không thể bị triệu hồi.

Phù thủy của sự im lặng.

Phù thủy lam nguyệt. [note36374]

Đó là danh xưng thường gọi của năm phù thủy. Các phù thủy chỉ xuất hiện khi chính bản thân họ muốn, sử dụng phép thuật toàn năng của mình để triệu hồi ra các vụ thảm họa rồi nhanh chóng biến mất. Trong suốt vài trăm năm trở lại đây, họ đã trở thành biểu tượng của sự sợ hãi và tai họa.

Trong năm người này, người sở hữu phép thuật quyền năng nhất là Phù thủy lam nguyệt. Cô ấy đã dựng nên một tòa tháp màu lam nhạt thích hợp với vùng hoang vu ở ngay rìa quốc gia và sống trên đỉnh ngọn tháp đó. Người ta nói rằng cô ấy sẽ ban điều ước cho bất kỳ ai có thể leo tới đỉnh ngọn tháp của cô, song từ khi lời đồn những kẻ thách thức chưa bao giờ đặt chân trở xuống được lan ra thì ngày càng có ít người dám đến gần ngọn tháp.

Oscar và Lazar đã đến tòa tháp nguy hiểm này với sẵn một mục đích trong đầu.

“Tôi đã nói với người rồi, nó sẽ rất nguy hiểm. Người tính sẽ làm sao nếu ả phù thủy đó khuếch đại lời nguyền của người?” Lazar hỏi.

“Lúc đó ta sẽ tính. Ta có còn lựa chọn nào khác sao?”

“Vẫn còn nhiều cách khác... Tôi tin rằng chỉ cần tìm kiếm thì ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy...”

Oscar lắng nghe Lazar viện cớ trong khi xuống ngựa. Anh cầm lấy thanh trường kiếm đặt trên yên ngựa và tra nó vào lại chiếc vỏ vắt ngang hông.

“Cậu nói rằng còn nhiều cách khác, nhưng chúng ta đã không tìm thấy bất cứ cách gì trong suốt mười lăm năm qua. Trước nhất, ta sẽ đến gặp Phù thủy lam nguyệt và nhờ cô ta phá bỏ lời nguyền. Nếu thất bại, ta sẽ quay trở về gặp Phù thủy của sự im lặng - người đã nguyền rủa ta, và yêu cầu cô ta hoàn tác nó. Hoàn hảo đúng không?”

“Không hoàn hảo chỗ nào hết.” Lazar rên rỉ, nghe chừng sắp bật khóc đến nơi trong khi xuống khỏi con chiến mã của mình. Vóc dáng gầy guộc và gân guốc của cậu ta hoàn toàn không thích hợp để chiến đấu. Cậu ta không mang theo bất kỳ món vũ khí gì, song đó là vì cả hai đã phải rời đi rất vội. Lazar chạy bộ theo chủ nhân của mình như cách mà cậu ta đã làm khi hai người họ trốn khỏi lâu đài.

“Điện hạ, tôi hiểu cảm giác của người... Nhưng lí do mà không một ai dám đến gần các phù thủy trong mười lăm năm qua là vì việc đó quá nguy hiểm! Mọi cuộc tìm kiếm Phù thủy của sự im lặng đều không có kết quả, và không có ai leo lên ngọn tháp của Phù thủy lam nguyệt mà từng trở về!”

“Đúng thật. Đi bằng cầu thang thì sẽ khá là lâu đấy.” Oscar nói.

Bề mặt tòa tháp được làm bằng vật liệu kết tinh màu lam nhạt khiến nó trông như hòa vào với sắc trời. Oscar cố rướn cổ lên hết cỡ để nhìn vào phần đỉnh tháp mơ hồ, mờ ảo.

“Chà, ta chắc rằng mình sẽ tìm ra gì đó.” Anh nói.

“Không, người sẽ không tìm thấy gì đâu! Nó là bẫy! Nếu có chuyện gì xảy ra với người thì tôi làm sao tôi có thể vác mặt về cung điện? Lúc đó tôi biết phải ăn nói thế nào đây?”

“Cứ tỏ vẻ buồn bã, u sầu vào.” Oscar nhún vai rồi thông thả bước đi.

“Đợi đã. Tôi sẽ đi cùng người!” Lazar nhìn theo Oscar rồi vội vàng buộc hai con ngựa của họ vào một cái cây trước khi rấp rút đuổi theo anh.

Mọi chuyện bắt đầu từ mười lăm năm trước. Vào một đêm nọ, lời tuyên bố của nữ phù thủy đó bỗng dưng vang vọng khắp lâu đài.

“Ngươi sẽ không bao giờ có con được nữa. Cả con trai ngươi cũng vậy. Giọt máu của các ngươi sẽ xé rách tử cung của những người phụ nữ. Hoàng tộc Farsas sẽ phải tuyệt diệt cùng các ngươi!”

Oscar không nhớ rõ những gì ả phù thủy đó nói khi ả nguyền rủa hai cha con họ. Những điều duy nhất mà anh nhớ rõ là hình bóng tối đen của ả phù thủy với vầng trăng sáng chói sau lưng và đôi bàn tay rung rẩy của cha anh khi ông ôm Oscar vào lòng. Chỉ mới năm tuổi, Oscar không hiểu được tính nghiêm trọng của những lời nói đó. Anh chỉ đơn giản hiểu rằng có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra thông qua khuôn mặt bị hút hết sắc khí của cha mình.

Oscar là đứa con duy nhất của nhà vua. Lời nguyên đe dọa đến dòng dõi hoàng tộc này đã được giữ kín. Chỉ có một vài cá nhân biết chuyện, hầu hết là những pháp sư và những học giả xuất chúng đã dành hàng năm trời để tìm ra cách hóa giải nó.

Trái ngược với điều đen tối mà mình phải gánh chịu, bản thân Oscar là một chàng trai luôn tươi sáng, dũng cảm, thông thạo cả kiếm pháp lẫn học thuật. Vì tài năng thiên bẩm và vẻ ngoài ưa nhìn nên đã có rất nhiều người đặt kỳ vọng vào tương lai của anh, mặc dù họ không biết chút gì về lời nguyền. Họ sẽ thì thào với nhau rằng “Vào một lúc nào đó, ngài ấy sẽ trở thành một đức vua được lưu danh trong sử sách.” Tuy nhiên, nếu lời nguyền không được hóa giải thì những gì anh để lại cũng chỉ là cái tên của một kẻ xấu số.

Vào năm mười tuổi, Oscar cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của lời nguyền và bắt đầu tìm cách hóa giải nó. Không may thay, bất kể bao nhiêu cuốn sách mà anh đã tìm hiểu hãy những cách thức mà anh đã thử qua sau những buổi thực hành kiếm thuật, Oscar vẫn chưa thể tìm thấy chút manh mối nào về cách hóa giải lời nguyền.

Mười lăm năm đã trôi qua kể từ cái đêm đó.

Người đàn ông sẽ trở thành vua một ngày nào đó này đã đi về phía đông, vượt qua biên giới đất nước anh, và giờ đang đứng dưới chân ngọn tháp màu lam mà nữ phù thủy sống.

“Đi thôi.” Oscar nói.

“Người không thể cứ điềm nhiên mở cửa như vậy được! Hãy cẩn trọng hơn đi!”

Với tiếng hét của Lazar văng vẳng bên tai mình, Oscar đẩy cánh cửa đôi ra và bước vào trong.

Anh đảo mắt nhìn quanh và nhận ra mình đang ở trong một đại sảnh hình tròn rộng lớn. Trung tâm nơi đây là một giếng trời, phía bên tay phải là một lối đi dẫn lên trên. Đó không phải là cầu thang, đó là một đường đi hơi dốc ôm sát tường và kéo dài lên trên theo hình xoắn ốc.

Oscar rướn cổ ra, tòa tháp này trông khá trống trải. “Xem ra giống như những gì được ghi chép. Ít nhất là ở lối vào.”

“Vậy đã đủ thỏa mãn trí tò mò của người chưa?” Lazar ré lên hỏi.

“Cứ tiếp tục đi thôi. Nào, giờ ta sẽ lên trên.”

Theo những ghi chép được để lại trong lâu đài thì tòa tháp này có rất nhiều tầng. Phù thủy sẽ ban tặng điều ước cho những ai vượt qua được những thử thách đó và đến được tầng cao nhất. Đó cũng chính là mục đích của Oscar.

Kiểm tra lại để chắc chắn rằng thanh kiếm yêu thích của mình vẫn còn nằm ở thắt lưng, Oscar và Lazar bắt đầu hướng lên.

Không có lan can dọc theo lối đi, và Oscar có thể thấy nó dẫn đến một mặt phẳng tròn. Có một phiến đá khổng lồ được đặt ở đó, và Oscar đang hướng tới nơi đó. Lazar rụt rè theo sau anh.

“Sẽ nguy hiểm lắm, cậu hãy đợi ở đây. Ta sẽ quay lại khi mặt trời lặn.” Oscar bảo.

“Kh-không... Tôi không thể làm vậy được...” Lazar trả lời.

Lazar đã đi theo Oscar được một quãng thời gian khá dài, bắt đầu từ lúc Oscar trốn khỏi lâu đài, và vì vậy mà Lazar đã không ít lần vướng vào những tình huống oái oăm. Mỗi lần như vậy, cậu ta lại trút xuống đầu Oscar vô số những lời càm ràm, song không có vẻ gì là cậu ấy có ý định bỏ rơi vị chủ nhân liều lĩnh của mình cả.

Oscar nhìn Lazar rồi cười nhạt trước khi tiếp tục tiến lên.

Khi cả hai đến được chỗ chiếu nghỉ, họ nhận ra trên đây có kích thước của một căn phòng nhỏ. Ở giữa căn phòng là một dãy những con số được khắc lên phiến đá. Oscar bắt đầu tìm kiếm lời giải trong khi sải bước đến đó, và Lazar bỗng cất lời với giọng điệu run rẩy. “Thưa điện hạ... ch-chúng---“

“Ta đang suy nghĩ đây. Rất có thể chúng sẽ giống với một bài toán nào đó.” Oscar cắt lời cậu ta.

“Không phải! Là bọn rắn! Chúng có cả một bầy!”

“Ta thấy rồi.”

Sàn của chiếu nghỉ ngập tràn những con rắn đang quằn quại. Không có bức tường chắn nào giữa chiếu nghỉ với cầu thang bên dưới; thứ ngăn cản bọn rắn không bò xuống là một loại rào chắn ma thuật nào đó.

Oscar vẫn không nản lòng. Anh cúi xuống và tóm lấy đầu của một con rắn đang thò ra lối đi.

“Chúng không có độc nên không sao. Bọn rắn này chỉ là vật dùng để ngáng đường chúng ta mà thôi.” Anh ném nó qua vai, đáp lại là một tiếng hét toáng lên từ Lazar. Oscar không để tâm và bước vào giữa bầy rắn. Khi đã đến gần phiến đá, anh đặt tay lên cằm và bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

Phiến đá được đặt đó để chặn ngang đường lên trên, thành ra Oscar không thể đi tiếp được. Anh vẫn tiếp tục nghiền ngẫm mặc cho lũ rắn lúc nhúc dưới chân, trong khi đó, Lazar hơi ré lên trong khi cẩn trọng chọn đường đến chỗ chủ nhân mình. Đây rất có thể là thử thách đầu tiên. Oscar gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào phiến đá.

“Ta hiểu rồi. Đây là một học thuyết toán học đã được nghiên cứu vào một trăm năm trước tại một quốc gia nhỏ nằm ở phía đông. Nó rất nổi tiếng trong giới toán học vì là một bài toán không thể giải được.”

“Không thể giải được?!”

“Vào lúc đó thì đúng là vậy, nhưng người ta đã tìm ra được lời giải vào khoảng mười năm trở lại đây. Phù thủy sống trong tòa tháp này không phải là một kẻ tầm thường đâu.”

Oscar vươn tay chạm vào phiến đá. Nơi ngón tay anh chạm vào phát ra một tia bạch sắc mờ ảo. Theo quỹ đạo đó, anh điền câu trả lời vào, và rồi...

Phiến đá khổng lồ vỡ tan thành cát vụn. Cùng lúc, bầy rắn dưới chân Oscar đồng loạt biến mất như thể tất cả bọn chúng đều là ảo ảnh.

Kinh ngạc, Oscar trố mắt nhìn một vòng chiếu nghỉ, nơi lúc này chỉ còn lại một núi cát.

“Ra là vậy. Vậy ra đây là cách chúng hoạt động.”

“...Ta có nên quay về không?” Lazar cầu xin.

“Không đời nào. Chuyến đi này thú vị đây.”

Lazar đuổi theo vị chủ nhân đang hừng hực khí thế của mình khi anh ấy tiếp tục đi lên. Song, đỉnh của tòa tháp hẵng còn xa lắm.

==========

Những cơn gió thổi qua khung cửa sổ trên tầng cao nhất luôn là gió khô. Một giọng nói cất lên trong căn phòng rộng lớn và lộn xộn với đầy những cuốn sách được chất thành đống trên sàn nhà.

“Chúng ta có đã có một kẻ thách thức mới sau một quãng thời gian dài, thưa chủ nhân.”

Người đang nói ở trước ngưỡng cửa là một đứa bé, nếu dựa theo ngoại hình thì sẽ khoảng chừng năm hoặc sáu tuổi. Người trông rất đẹp nhưng biểu cảm lại trống rỗng vô hồn khiến chuyện phân biết được giới tính trở nên khó khăn. Giọng nói vô cảm còn khiến cho đứa bé kỳ lạ này như một con búp bê cỡ lớn.

Người hầu mang hình dáng trẻ con của phù thủy nhìn vào chiếc bàn---không có ai ở đó cả. Trên bàn chỉ có độc một tách trà còn đang bốc khói nghi ngút. Chiếc tách đã nằm yên tại đó hơn một giờ, song không có vẻ gì như là nó đã bị nguội đi.

Người đáng lí ra phải ở đó lại vắng mặt trong tình huống này. Song, người hầu cận liền nhận được câu trả lời ngay sau đó.

“Một kẻ thách thức? Hiếm thật. Ta cứ tưởng con người đã hoàn toàn quên đi tòa tháp này rồi.”

“Một tháng trước cũng có một người đấy ạ. Kẻ đó đã không thể giải được câu đố ở phiến đá đầu tiên trong thời gian cho phép.” Đứa bé trả lời.

Những cái bẫy trong tòa tháp được thay đổi thường xuyên, nhưng kể từ khi thử thách ở tầng một được thiết lập thành câu đố như hiện tại thì không một kẻ nào vượt qua được. Có lẽ họ không nghĩ rằng khi vừa vào tòa tháp - nơi được biết đến như chứa đựng toàn bộ những thử thách khó nhằn nhất đại lục, thì lại phải đi giải một bài toán hóc búa. Tòa tháp này cũng ít khi bị thách thức nên việc chủ nhân của nó có nhớ nhầm cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.

Người hầu cận dùng tâm trí để cảm nhận những kẻ thách thức từ xa bên dưới. “Xem ra người lần này đang tiến lên khá ổn định. Ngài có muốn đi xem một chút không?”

“Không. Cuộc vui chính sẽ bắt đầu từ tầng này, đó là khi chúng thực sự có thể đến được.”

“Đúng vậy thật.”

Phù thủy là những sinh vật giỏi lẩn tránh trong bóng tối của lịch sử. Mặc dù nơi ở của Phù thủy lam nguyệt được rất nhiều người biết đến, song lại có rất ít người thật sự vượt qua được những thử thách nguy hiểm trong tòa tháp. Không có ý định để lộ nhân dạng của mình, nữ phù thủy bằng lòng đợi chờ kẻ thách thức đến được nơi cô.

Cô ngân nga một thanh âm rõ ràng: “Đi đi, Litola. Khi những vị khách của chúng ta thất bại, hãy nhớ chăm sóc cho họ.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Một luồng gió khô phảng phất qua. Người hầu cận được gọi là Litola biến mất, còn nữ phù thủy thì lơ lửng lộn ngược người trên trần nhà và nghiêng đầu. Cô tự lẩm bẩm với bản thân trong khi cầm cuốn sách đang mở sẵn ở ngang ngực.

“Dù cho hai kẻ đó đang tiến lên rất thuận lợi đi nữa, thì không một ai có thể vượt qua được con quái thú hộ vệ đầu tiên.”

==========

Thanh gươm hai lưỡi xuyên qua cổ họng con sư tử.

Oscar cứ ngỡ rằng máu sẽ phụt ra tung tóe nhưng có có gì trào ra hết. Con sư tử trắng khựng lại khi nhảy đến tấn công ngã ầm ra sàn như một chiếc xe tự động. Chưa tra kiếm vào bao vội, Oscar quan sát kỹ cái thân hình đồ sộ của con quái thú. Sinh vật đang nằm sóng soài trên sàn này có cơ thể to lớn hơn một con chiến mã.

“Ta cứ tưởng đây là một con quái thú có bộ lông trắng muốt, nhưng hóa ra nó lại không phải là sinh vật sống. Có là một loại quái thú hộ vệ được tạo ra bởi ma thuật.”

“Con sư tử lớn thế này đã kinh khiếp lắm rồi, nhưng việc điện hạ còn không mảy may run sợ trước nó chút nào thậm chí còn hãi hùng hơn...”

“Ta chỉ mới làm nóng người thôi. Không biết thử thách tiếp theo là gì...”

Rời khỏi căn phòng có con sư tử, đập vào mắt Oscar và Lazar lại là một lối đi khác. Oscar ngó xuống giếng trời ở giữa tòa tháp. Khoảng cách từ tầng trệt đến đây đủ để khiến bất kỳ người nào cũng cảm thấy choáng váng nhưng Oscar vẫn nhìn đăm đăm xuống dưới không sợ sệt.

“Ngã cái là đi luôn.” Anh nhận xét.

“Xin người đừng đến gần mép quá!”

“Lẽ ra cậu nên đợi ta ở dưới kia...”

Khi Oscar ngoái đầu lại nhìn, anh thấy Lazar đang lo lắng bám dọc theo bức tường. Với thái độ như vậy thì có lẽ cậu ta sẽ không bao giờ đến được tầng cao nhất. Tuy nhiên, gương mặt Lazar vừa là nổi tuyệt vọng, vừa là sự kiên quyết khi cậu kêu lên: “Tôi sẽ không để người chết một mình ở đây đâu điện hạ!”

“Ta chưa có ý định chết.”

Oscar vẫy nhẹ thanh kiếm. Trên đường đi lên, anh đã gặp phải vô số cạm bẫy và những con quái vật dưới mác quái thú hộ vệ, song anh đều đã dễ dàng vượt qua được chúng. Giờ họ đã sắp đến được tầng giữa của tòa tháp.

Ban đầu, nỗi lo lớn nhất của Oscar là độ cao của tòa tháp, nhưng khi thiết bị được kích hoạt để tự động đưa họ đến tầng tiếp theo sau khi vô hiệu hóa những cạm bẫy thì điều đó không còn đáng quan ngại nữa. Mặt khác, những cái bẫy đang làm rõ nên thể chất, sức mạnh, óc phán đoán và trí tuệ của Oscar. Tất cả những tố chất đó đều cần thiết như nhau để vượt qua những cạm bẫy đã được thiết lập sẵn.

“Ta đoán người khác thường sẽ vào đây theo nhóm.” Oscar ngẫm nghĩ.

“Không ai đần độn đến mức leo lên chỉ với hai người đâu...”

“Người cuối cùng chinh phục được tòa tháp này là ông cố của ta phải không?”

“Tôi nghe kể rằng ngài ấy đã đến đây với một nhóm mười người. Tuy nhiên, hoàng đế lúc bấy giờ là người duy nhất đến được đỉnh tháp.”

“Ra là vậy...” Oscar suy ngẫm về điều đó và đặt bàn tay hiện không cầm kiếm lên cằm.

Khoảng bảy mươi năm trước, Regius, ông cố của anh và là vị vua lúc bấy giờ của Farsas đã đến được đỉnh của ngọn tháp và nhận được sự hỗ trợ từ nữ phù thủy. Tuy nhiên, việc làm đó lại phát sinh ra một món nợ. Ngày nay, câu chuyện đó chỉ được kể cho con nít nghe như một chuyện cổ tích.

“Từ đó đến giờ mà vẫn dễ như ăn bánh.” Oscar nhận xét.

“Chúng ta nên về thôi!” Lazar lại tiếp tục rên rỉ.

“Cậu có thể về. Dù sao thì cậu cũng chẳng được tích sự gì.” Oscar thẳng thừng châm biếm khi thấy Lazar bật khóc nức nở.

Khi hai đang trò chuyện thì cánh cửa tiếp theo hiện ra trước mặt họ. Từ tầng nằm trở lên, các thử thách không còn là những chiếu nghỉ được nối với nhau bởi lối đi nữa mà trở thành những căn phòng riêng biệt.

Oscar không ngần ngại mở cửa ra và đập vào mắt anh - ở ngay chính giữa căn phòng - là một cặp tượng đá có đôi cánh lớn gấp đôi một người trưởng thành. Cảnh tượng trước mắt có thể khiến bất kỳ đứa trẻ nào nhìn thấy cũng phải òa khóc nức nở, nhưng Oscar vẫn khoái chí nêu ra cảm nghĩ của bản thân như thường lệ. “Trông giống như chúng sẽ tỉnh giấc nếu ta đến gần vậy.”

“Hiển nhiên! Chúng chắc chắn sẽ cử động! Ta hãy rời khỏi đây thôi!”

“Nghiêm túc đấy, cậu đáng lí ra nên đợi ở ngoài...”

Oscar hít một hơi thật sâu và thủ sẵn thế với thanh kiếm của mình. Khi anh vừa vào thế, lớp vỏ đá của các bức tượng liền hóa thành một màu đen ma mị. Những hóc mắt trống rỗng của chúng đỏ rực lên. Dang rộng đôi cánh vĩ đại của mình ra với không lấy một chút tiếng động, chúng cất cánh bay lên không.

Oscar ra hiệu bằng tay trái của anh. Ngay lập tức, Lazar vội lao đi rồi nép mình vào một bức tường.

Ngay sau đó, một bức tượng bay về phía Oscar. Con quái vật đen đúa tức tốc phóng tới như một con chim săn lao vào con mồi. Ngay trước khi bị cặp vuốt sắt lẻm của nó xé toạc cơ thể, Oscar nhanh nhảu nhảy sang trái. Như thể đang chờ đợi điều đó, bức tượng đá thứ hai nhân vậy liền sà về phía anh.

“Úi.”

Đỡ cặp vuốt sắt của nó bằng thanh kiếm, Oscar lách qua giữa hai kẻ tấn công và vòng ra sau chúng. Chẳng cần dùng nhiều sức lực, nhưng bằng sức mạnh phi phàm của mình, anh chém đứt một cánh của pho tượng thứ nhất.

Sinh vật bị thương thét lên một tiếng điếng tai. Oscar lại tiếp tục hướng kiếm về phía con quái vật đang quằn quại trên sàn. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt.

==========

“Chủ nhân, những kẻ thách thức đã đến được phòng tượng đá.”

Nghe người hầu cận cập nhật tình hình, nữ phù thủy khẽ mỉm cười trong khi làm nóng nước. “Tuyệt đấy. Chúng có bao nhiêu tên?”

“Hai... Không, thực tế chỉ có một.”

Sự thật này tuy rất đáng kinh ngạc nhưng nữ phù thủy chỉ đơn giản là nhíu mày lại. Trong nhiều thập kỷ qua, chưa có người nào tiến được xa như vậy dẫu cho quy mô tổ đội họ có lớn như thế nào.

Đáng lí ra chỉ với một người thì không thể nào vượt qua được phòng tượng đá. Kẻ thách thức không thể hoàn toàn chống đỡ lại trước hai kẻ thù lanh trí và nhanh nhẹn có khả năng bay lượn mà không cần người khác thu hút bớt một con để hắn độc chiến với con còn lại. Căn phòng đó đã khiến những kẻ thách thức dừng bước nhiều hơn bất cứ căn phòng nào.

“Ta đã định pha chút trà, nhưng xem ra việc đó giờ không còn cần thiết nữa. Do những vị khách của chúng ta đã lên tới cao như vậy, có lẽ ta nên tặng hắn một món quà vì tinh thần dũng cảm nhỉ?”

“Có vẻ như hắn ta đã dễ dàng vượt qua được thử thách đó.”

“...Hả?”

==========

Những tiếng rú kinh hoàng vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Con quái vật bị đâm thanh kiếm vào mắt phải đang ré lên những tiếng điếng người. Con đồng loại của nó đã nằm sóng soài trên sàn từ lâu. Cơ thể to lớn, bất động của nó đang dần hóa thành những đốm đen và tan biến vào không trung.

Kẻ địch còn lại đang tấn công bằng cách quất cánh tay trái về trước trong khi có thứ chất lỏng màu đen rỉ ra từ mắt phải của nó. Được cường hóa bởi cơn giận dữ, người chịu đòn trực tiếp từ con quái vật sẽ có nguy cơ chết tức tưởi. Tuy nhiên, đòn tấn công đó không quật trúng gì khác ngoài không khí.

Oscar né đòn tấn công chết người đó bằng phản xạ tuyệt đỉnh và giáng kiếm xuống cổ con quái vật. Đầu nó rơi xuống đất tạo nên một thanh âm nặng nề. Con quái vật khổng lồ mất đầu lắc lư một hồi rồi đổ rầm ra đất.

“Có nhiêu đó thôi à? Khá là khó chịu đấy.”

Oscar vẩy vẩy thanh kiếm để giũ sạch máu dính trên đó. Anh nhìn lại chỗ Lazar và nhận ra cậu ta đang trao cho mình một cái nhìn nhẹ nhõm. “Tôi mừng vì người không bị thương...” cậu ấy nói.

“Nếu ta trúng đòn thì không chỉ bị thương thôi đâu.” Oscar trêu chọc trong khi nhìn về phía trước. Khi con quái vật trên sàn biến mất, một mảng tường phía sau căn phòng bắt đầu tỏa sáng mờ nhạt. Cơ chế dịch chuyển họ đến tầng tiếp theo đã sẵn sàng hoạt động.

“Đi thôi.”

Oscar tiến đến chỗ thiết bị.

Vào lúc đó, một cơn chấn động dữ dội lan ra khắp căn phòng.

“Chuyện gì đang xảy ra?!” Oscar hét lên.

Anh vội nhìn quanh và phát hiện sàn nhà đã sụp đổ lởm chởm. Chính căn phòng này ngay từ đầu đã là một cái bẫy. Phần còn lại của sàn nhà cũng dần sụp xuống từ ngoài vào trong.

“Nhanh lên, Lazar!” Oscar nhìn qua vai và trố mắt bàng hoàng. Có một cái lỗ cực lớn giữa anh và Lazar, người vẫn còn đang nép mình vào tường. Lazar đã bị mắc kẹt ở đó.

Oscar tự tin rằng mình có thể phóng qua lỗ hổng đó, nhưng khoảng cách đó với Lazar là điều bất khả thi. Nhanh chóng đưa ra quyết định, anh quay gót và chạy về phía Lazar. “Đợi ta!”

Ngày càng nhiều mảng sàn sụp ra để lộ tầng trệt tít ở phía dưới. Con đường đến chỗ thiết bị dịch chuyển phần lớn đã bị khuyết đi; chỉ còn lại duy nhất một lối đi nhỏ chỉ lớn hơn những hòn đá lót sàn một chút.

Lazar giơ hai tay về trước, giục chủ nhân mình mau đi đi. “Điện hạ, xin hãy tiếp tục mà không có tôi.”

“Cậu có điên không?! Cậu sẽ rơi xuống đó đấy!”

“Không, nhưng tôi sẽ ổn thôi. Vô cùng xin lỗi người nhưng tôi sẽ đi trước.” Lazar nói. Mặt mài cậu ấy tái nhợt song cậu vẫn cố giữ nụ cười trên môi trong khi cúi đầu sâu trước vị chủ nhân của mình. “Xin người hãy đi tiếp... Với cả con tim của mình, tôi sẽ trông chờ đến ngày người trở thành đức vua.” Người hầu cận đã luôn ở cạnh Oscar từ trước cả khi hai người nhận ra nói. Giọng cậu ấy có hơi run, nhưng đâu đó cũng giữ cho mình một sự kiên định quả quyết.

“Chờ ta, Lazar!” Oscar hoảng loạn hét lên. Anh vươn tay ra trong vô vọng. Vừa lúc đó, âm thanh sụp lở ầm lên, và mảnh sàn dưới chân Lazar rơi xuống.

Còn năm tầng nữa.

Tất cả thử thách còn lại đều là những câu đố hóc búa hoặc những con quái vật hùng mạnh, song Oscar đều giải quyết chúng lãnh đạm vô cùng. Cũng như cách mà anh leo lên tòa tháp này ngay từ đầu. Dù cho không có Lazar thì Oscar cũng không gặp bất kỳ khó khăn nào khi giao chiến. Tuy nhiên, một cảm giác chán nản não nề khó tả đang xâm chiếm lấy cơ thể anh. Oscar nghĩ về lúc ông cố của anh chinh phục tòa tháp này vào bảy mươi năm trước. Nhóm ông ấy gồm có ông và chín người bạn khác và ông cố anh là người duy nhất lên được tới đỉnh, ông ấy hẳn cũng phải cảm thấy như anh lúc này.

Khi những dòng suy nghĩ còn đang quay cuồng trong đầu, Oscar đã lên đến tầng cuối cùng.

Mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là khung cảnh tráng lệ từ bên ngoài ô cửa sổ cỡ đại của căn phòng.

Dù gì thì đây cũng là tầng trên cùng của tòa tháp, vậy nên tầm nhìn hẳn phải bao quát đến những nơi xa nhất của vùng đất hoang vu. Mặt trời vừa mới bắt đầu lặn khiến Oscar không thốt nên lời trước viễn cảnh thiên nhiên hùng vĩ được nhuốm trong sắc trời đỏ tím. Trước giờ anh chưa từng đứng quan sát từ nơi cao đến vậy. Một làn gió nhẹ thổi tới làm tóc anh khẽ bay lên.

Bản thân căn phòng này rất lớn và cũng không kém phần bừa bộn. Dọc theo bức tường là đủ những món đồ vật kỳ bí được chồng chất lộn xộn---từ kiếm gươm, thùng thiếc cho đến các bình đựng và những pho tượng. Oscar có thể thấy một món đồ được kết hợp từ nhiều món vật phẩm phép thuật lại với nhau. Ngoài mớ đồ dùng được xếp hỗn độn bên bờ tường ra thì mọi thứ đều trông giống với bao căn phòng bình thường khác.

“Chào mừng.”

Một giọng nói lảnh lót, nhẹ nhàng lọt vào tai Oscar. Có vẻ như nó vọng ra từ một góc khuất nằm sâu trong căn phòng.“Ta có pha chút trà đây. Đến đây đi.”

Vẫn nắm chặt thanh kiếm của mình, Oscar thận trọng tiến tới. Càng đi vào sâu hơn, không gian lại càng ngổn ngang những món đồ sưu tập như ở lối vào. Ở bên tay trái cạnh cửa sổ, anh thấy được một chiếc bàn nhỏ cùng vài tách trà còn đang bốc hơi nghi ngút. Oscar hít sâu một hơi, gồng người lên khi tiến về trước một bước nữa.

Cô ấy đứng quay lưng về phía anh.

“Bạn đồng hành của cậu đang ngủ ở tầng một. Cậu ta không có bị thương gì đâu.” nữ phù thủy nói rồi quay người lại và mỉm cười với anh.

============

“Rất vui được gặp cậu. Ta là Tinasha, mặc dù cũng không có mấy người gọi ta bằng tên.” Lời chào bình thản đó nhẹ nhàng đến nỗi gần như trái ngược hoàn toàn với bầu không khí.

Oscar ngồi xuống chiếc ghế mà cô ấy chỉ định và bắt đầu chất vấn cô. “Cô là phủ thủy ư? Trông không giống tí nào.”

“Thật vớ vẩn khi đặt câu hỏi về ngoại hình của một phù thủy.” Tinasha lắc đầu trước cách đặt câu hỏi lạ lùng của Oscar. Cả người cô ấy giống như một thiếu nữ xinh đẹp chỉ mới chừng mười sáu hay mười bảy tuổi. Cô ấy không mặc áo choàng đen, lưng cũng không bị gù gì hết. Người phụ nữ vận chiếc váy bình thường được dệt nên bằng loại lụa thượng phẩm phù hợp với việc thuận tiện di chuyển ngồi xuống đối diện Oscar.

Phù thủy này sở hữu vẻ ngoài đặc biệt ưa nhìn, mái tóc dài đen tuyền cùng làn da trắng sứ. Đôi mắt cô là một màu đen sâu thẳm như màu của bầu trời cao khi màn đêm ngự trị. Vẻ đẹp của cô ấy vừa chất chứa một nỗi u sầu, vừa là hiện thân của sự thanh thoát. Nó có sức hấp dẫn hơn bất kỳ nữ quý tộc trẻ tuổi nào mà Oscar từng gặp qua trước đây.

“Cô đã dùng phép thuật để thay đổi ngoại hình của mình à?” Thấy thắc mắc, Oscar ngây thơ hỏi .

“Cậu lại hỏi đúng câu hỏi thô lỗ nhất. Diện mạo này của ta là tự nhiên đấy.” Cô đáp.

“Nhưng cô đã sống qua hàng thế kỷ rồi mà mặt mài không hề có lấy một nếp nhăn nào.”

“Phải, ta sống lâu hơn hẳn con người. Cơ thể ta chỉ đơn giản là ngừng phát triển, chỉ có vậy thôi.” Cô đưa tách trà lên bờ môi đỏ mọng hình cánh hoa của mình.

Oscar cảm thấy vô cùng lạc lõng; cô gái trước mặt anh đây hoàn toàn khác xa so với những tưởng tượng của anh về phù thủy.

Xem ra Tinasha đã đoán trước được phản ứng đó và gượng cười trong khi thúc giục anh tiếp tục cuộc trò chuyện. “Vậy? Cậu không nghĩ rằng đã đến lượt mình phân trần rồi sao? Cậu là người đầu tiên một mình đến được đây bằng chính sự nỗ lực của bản thân. Hãy cho ta biết tên của cậu.”

Oscar ngồi thẳng lưng lên trước câu hỏi đó. Sự cao quý và vẻ uy nghiêm toát nên từ anh vô cùng tự nhiên, nó biến tất cả thành sức mạnh của anh. “Xin thứ lỗi. Tôi là Oscar Lyeth Increatos Loz Farsas.”

Khi nghe thấy họ anh, đôi mắt nữ phù thủy hơi mở to. “Farsas? Hoàng tộc Farsas?”

“Vâng, tôi là hoàng thái tử.”

“Là hậu duệ của Regius?”

“Tôi là cháu chắt của ông ấy.”

“Woaaaaaaaaaaaa.” Tinasha thốt lên và quan sát kỹ lưỡng anh từ đầu tới chân.

“Nghĩ lại, cậu trông có hơi giống ông ta... nhỉ? Cơ mà, cậu có thể đoán được Regius hiền hậu như thể nào khi nhìn vào mặt ông ấy đấy.”

“Xin lỗi vì trông không được nhân từ nhé.” Oscar lạnh lùng vặn lại khiến nữ phù thủy cười phá lên.

“Xin lỗi. Cậu cũng là người tốt. Reg thì lại quá trong sáng và có đôi chút trẻ con...” Tinasha nói và hướng mắt ra ngoài cửa sổ, và trong khoảnh khắc, Oscar có thể thấy được không chỉ là sự hoài niệm ánh lên từ đôi mắt cô.

Những nhãn cầu đó chắc chắn thuộc về một người đã sống qua hàng trăm năm, và cảm xúc thấm đượm trong đó đã thuyết phục Oscar rằng người ngồi trước mặt anh đây thật sự là Phù thủy lam nguyệt.

Tuy nhiên, khi Tinasha nhìn lại anh, những cảm xúc đó liền biến mất như thể chưa từng tồn tại. Cô ấy mỉm cười như bao thiếu nữ khác. Oscar bỗng nghĩ ra một đề tài để hỏi.

“Cô sống ở đây một mình sao?”

“Ta có một người hầu. Litola!”

Đáp lại tiếng gọi của chủ nhân, Litola lẳng lặng xuất hiện trước ngưỡng cửa. Người hầu không phân biệt được giới tính đó nhìn Oscar và cúi đầu.

“Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Tôi là Litola. Bạn đồng hành của ngài đã được niệm phép và đang ngủ rất ngon, vậy nên tôi đã đắp cho ngài ấy một cái chăn.”

“Ồ, cảm ơn.”

Đến lúc này thì Lazar vẫn an toàn, Oscar cũng không phát hiện được bất kỳ sự thù địch nào đang được Tinasha ẩn giấu. Hai người cứ như đang thưởng thức một bữa tiệc trà vậy. Oscar nâng chiếc tách lên gần miệng khiến hương thơm dễ chịu xộc thẳng vào mũi anh. Mọi thứ đều khác xa với những câu chuyện hợp lý hơn mà anh nghe được về tòa tháp này được người dân truyền tai nhau trên phố.

“Chuyện gì đã xảy ra với những người đến đây và không bao giờ trở về nữa? Họ có được chôn tập thể không?”

Tinasha cau có thấy rõ. “Đừng có tự ý quyết định xem người ta đã xuống lỗ rồi hay chưa. Ta không muốn thấy xác chết nằm vương vãi trong tòa tháp nên đã sắp xếp để bọn họ không chết được.”

“Nếu bị mấy bức tượng đó đánh trúng thì người ta sẽ chết tươi ngay đấy.”

“Vào khoảnh khắc nhận phải vết thương chí mạng, họ sẽ được trả về tầng trệt. Sau đó, ta sẽ điều chỉnh ký ức của những kẻ thách thức bị loại và dịch chuyển họ đến một nơi nào đó trên đại lục. Hầu hết những kẻ đến đây đều muốn kiếm tra sức mạnh của mình hoặc mưu cầu danh vọng. Ta cho rằng bọn họ ít nhất cũng đã sẵn sàng để trả giá cho nó.”

Nụ cười của Tinasha trở nên vừa ngọt ngào vừa thân thiện. Khi cô nhấp một ngụm trà, Tinasha tỏa ra sự cao quý của chủ nhân ngọn tháp. Sự thanh lịch ở từng cử chỉ hòa với vẻ đẹp kiều diễm của cô khiến người ta dễ dàng nhầm lẫn với một người xuất thân từ hoàng thất. Ít nhất là nếu không xét đến sự khác thường xung quanh căn phòng.

Khi mắt Oscar còn hơi mở to, Litola cắt ngang. “Nhưng mà, khi cặp vợ chồng đến đây vì muốn cứu sống đứa con mặc bệnh hiểm nghèo của họ, chủ nhân tôi đã không ngần ngại chấp nhận mặc dù họ đã thách thức tòa tháp thất bại.”

“Từng có mà nói quá quyền hạn của mình.” Tinasha có vẻ xấu hổ và đảo mắt khỏi Oscar. Bầu không khí đáng sợ mà cô tự tin nắm giữ vừa nãy liền tan biến, giờ trông cô còn trẻ hơn cả vẻ ngoài của mình.

Ấn tượng của Oscar về nữ phù thủy liên tục thay đổi khiến anh cảm thấy thích thú. “Cô là một người khó mà nắm bắt được đấy.”

“Không nắm bắt được thì cũng chẳng sao.” lời đáp trả hờn dỗi đó mới đáng yêu làm sao.

“Cô chưa từng vào thị trấn sao? Tôi nghe bảo rằng những phù thủy khác thường xuất hiện trước mặt con người hơn cô.”

“Chỉ những lúc có việc buộc ta phải tự mình ra ngoài giải quyết thôi... Ta không muốn can thiệp vào cuộc sống của con người mà không suy nghĩ. Quyền năng của ta không phải là thứ có thể tùy ý sử dụng."

“Ra vậy. Giá mà Phù thủy của sự im lặng cũng được như cô.”

Tinasha nghiêng đầu thắc mắc khi chàng trai trước mặt đột nhiên nhắc đến tên của một phù thủy khác. “Liệu nó có liên quan đến lí do khiến cậu đến đây?” cô hỏi.

“...Đó là lí do tôi muốn cô hóa giải lời nguyền.”

Đáp lại câu hỏi của cô, Oscar giải thích về sự việc đã xảy ra vào cái đêm mười lăm năm trước.

Cau mày lại, Tinasha lắng nghe trong khi khoanh tay. Khi anh giãi bày chuyện của mình xong, cô thở ra một hơi dài. “Tại sao cô ta lại ếm lên cậu một lời nguyền như vậy?”

“Cha tôi không muốn nói lí do nên tôi cũng không hỏi ông. Có vẻ như nó có liên quan tới mẹ tôi, người đã qua đời không lâu trước đó.”

“...Ta hiểu rồi.” Trong khoảnh khắc, Tinasha nheo mắt lại như thể đã nhận ra điều gì đó, nhưng trước khi Oscar có thể đoán được, Tinasha đã quay về nét mặt bình thường. Cô ngừng khoanh tay và gõ nhẹ ngón trỏ lên trán.

“Ta phải nói cho cậu biết trước rằng không phải ‘lời nguyền' nào cũng có thể hóa giải được.”

“Ý cô là sao?”

“Thứ mà chúng ta gọi là phép thuật là một dạng tổ chức theo các quy tắc chung và hoạt động dựa trên nó, nhưng một lời nguyền thì không. Ngôn ngữ... không chỉ là những từ ngữ; nó còn bao gồm cả những hình thức giao tiếp phi ngôn ngữ như ngôn ngữ hình thể. Những từ ngữ mà chúng ta chọn mang ý nghĩa mà ta định sẵn cho chúng, sau đó đổ ma lực vào khiến chúng trở thành một lời nguyền. Như một điều tất yếu, những lời nguyền sẽ khác nhau tùy vào người niệm phép... vậy nên trong những trường hợp nan giải nhất, nếu không xác định đúng cách hóa giải lời nguyền lúc từ ngữ xuất hiện thì kể cả người đã đặt ra nó cũng không thể hoàn tác lại được.”

“...Tức là nó không thể được hóa giải sao?”

“Phải, nhưng mặt khác, lời nguyền không mang trên nó sức mạnh quá lớn lao. Chúng chỉ ngăn chặn hoặc uốn cong dòng chảy năng lượng tự nhiên tùy vào ý chí của từng cá nhân. Nó không có sức mạnh để trực tiếp giết chết một ai đó. Hầu hết đều là gián tiếp giết người... nhưng không phải là không thể phòng tránh được.”

Cảm thấy mơ hồ trước lời giải thích đó, Oscar đặt ra một câu hỏi khác. “Nhưng chẳng phải lời nguyền này khá mạnh sao?”

“Đúng vậy, lời nguyền được ếm lên người cậu vượt xa những giới hạn thông thường. Đó là vì thứ được niệm lên cậu không thật sự là một lời nguyền mà là thứ gì đó gần giống với một phước lành hay sự bảo hộ hơn.”

“Sao cơ?”

Oscar chết lặng đi, Tinasha thì đứng dậy khỏi ghế. Dựa cơ thể mảnh mai của mình vào chiếc bàn, cô vươn bàn tay trắng nõn nà về phía cậu. Làn da của cô trắng trẻo đến nỗi khiến người ta tưởng lầm rằng nó vừa mới bị tuyết rơi lên. Chỉ nhìn một cái vào ngón tay đang đến gần mình thôi là Oscar đã bất động.

Song, bàn tay mềm mại đó không chạm vào Oscar; thay vào đó, cô ấy lướt những ngón tay dọc theo gương mặt của anh mà không một lần sờ vào. Hơi đột ngột, một dấu ấn màu đỏ hiện ra ở đó.

“Đây là thứ gì?”

“Ta khiến phước lành được niệm lên cậu hiện ra thôi. Tuy nhiên chỉ là một phần nhỏ của nó.” Tinasha thu tay lại, dấu ấn cũng nhanh chóng biến mất như cách mà nó xuất hiện. Cô ngồi lại xuống ghế.

“Phước lành và lời nguyền về cơ bản được niệm cùng một cách, nhưng hướng của ma thuật lại có sự khác biệt. Phước lành lấy năng lượng có sẵn trong cơ thể và cường hóa nó lên. Trong trường hợp của cậu, cậu đã được niệm một phước lành khá mạnh mẽ, chứng tỏ người niệm nó không phải là một tay tầm thường. Những gì được niệm lên cậu sẽ tận dụng sức mạnh đó và bao bọc lấy bất kỳ đứa trẻ nào được thụ thai trong tử cung của người phụ nữ bằng nguồn sức mạnh khổng lồ và bảo vệ chúng. Song, không cơ thể của một người phụ nữ bình thường nào có thể nào gánh chịu được áp lực mà nó gây nên.”

Oscar rất đỗi ngạc nhiên với lời giải thích kỳ lạ đó nên ngồi thất thần một chỗ. Đối diện với anh, nữ phù thủy nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

“Um, ý của cô khi nói vậy, tức là sau tất cả mọi chuyện, cô vẫn không thể gỡ bỏ nó ư...?” Oscar hỏi.

“Nếu có thể phân tích loại phước lành được niệm lên cậu, ta có thể sử dụng ma lực để giảm bớt sức mạnh của nó, nhưng thứ phép thuật đó đã là một phần của cậu trong gần hai mươi năm qua... Quả là tác phẩm từ Phù thủy của sự im lặng.” Như phải quan sát vào một thứ mập mờ, Tinasha nheo mắt lại và hướng về phía ngực Oscar. “Ta cảm thấy rất tiếc cho cậu, nhưng...”

“Này...”

Sự im lặng khó xử ập xuống. Tâm trạng nặng nề tưởng chừng sẽ kéo dài đến vô tận ấy bị Tinasha phá vỡ khi cô bật dậy và vỗ hai tay vào nhau.

“Do cậu cũng đã đến được đây rồi, ít nhất ta sẽ làm điều mà mình có thể để giúp cậu.”

Vừa nói, Tinasha vừa mang ra một cái chậu chứa ít nước bên trong từ sâu trong căn phòng và đặt nó lên bàn. Các ký tự ma thuật được khắc bên trong và lượng nước ít ỏi trong đó cũng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời đang lặn.

“Cô có thể thử cách nào sao?” Oscar hỏi.

“Có một biện pháp đối phó rất đơn giản.”

Ngồi xuống, nữ phù thủy đưa tay phải lên trên cái chậu tiên tri. [note37670] Những gợn sóng bắt đầu xuất hiện trên mặt nước mặc cho không có lấy bất kỳ một cơn gió nào.

“Bởi vì vấn đề nằm ở việc người mẹ không thể gánh chịu được nguồn sức mạnh bảo vệ quá lớn mà con của họ nắm giữ nên cậu chỉ cần chọn ra một người phụ nữ có đủ khả năng chống lại nó.”

“...Nói thì nghe đơn giản lắm. Liệu trên đời này có tồn tại một người phụ nữ như vậy hay không?”

“Chắc chắn phải có một hoặc hai người trên toàn đại lục này... khả năng đó là rất cao. Ta sẽ tập trung tìm kiếm các cá nhân sở hữu ma lực cùng khả năng kháng phép cao và bỏ qua những người khác.”

Hình ảnh của một khu rừng xa xăm hiện ra trên mặt nước. Oscar co chặt trán đến mức tự khiến đầu mình bị nhói đau.

“Sẽ ra sao nếu người đó đã có gia đình hay quá già hoặc quá trẻ?”

“Nếu cô ta đã kết hôn rồi thì sẽ nằm ngoài phạm vi và chúng ta đành phải từ bỏ. Tuy nhiên, chúng ta có thể hồi xuân cho những người quá già bằng ma thuật... Nếu người đó là trẻ con thì còn dễ xơi hơn: cứ chăn rau theo cách của cậu là được thôi! Dù sao thì, chênh lệch tuổi tác khoảng hai mươi tuổi không phải là chuyện hiếm gặp ở hoàng tộc.” Tinasha rạng rỡ đáp lại, đi kèm với đó là một nụ cười. “Ta còn chưa thật sự tìm kiếm đâu, vậy nên cứ lạc quan đi.”

“Phải...” Như thể sắp bị một cơn đau nửa đầu tấn công, Oscar đưa hai tay lên ôm đầu.

Mặc cho những hy vọng mà anh mang theo lên ngọn tháp, nỗi sợ lớn nhất của Oscar đã được nữ phù thủy xác nhận, và giờ bọn họ lại đang làm chuyện này. Hơn nữa, thậm chí kẻ đã đặt “lời nguyền” lên anh còn chưa chắc có thể hoàn tác nó được. Oscar đang thật sự rất rối bời. Thật sự không có lựa chọn nào khác sao? Ngẫm nghĩ về việc lúc này mình phải “lạc quan” kiểu gì, một ý tưởng bỗng nhiên lóe ra trong đầu anh.

“Tinahsa.”

“Whoa! Gì đấy?”

“Được gọi tên khiến cô giật mình sao?”

Như để đáp lại sự ngạc nhiên đó, một chút nước tóe lên bàn mặc dù cô còn không chạm vào chậu nước. Tinasha giũ nước ra khỏi bàn tay phải của mình.

“Vì không có mấy người gọi ta bằng tên..,” cô trả lời.

“Nhưng cô đã bảo tôi làm vậy mà.”

“Xin lỗi.” Tinasha nhận lấy tấm vải từ Litola và lau đi vũng nước trên bàn. Gấp nó lại, cô hỏi tiếp. “Vậy, có chuyện gì ư?”

“À, ừm, còn cô thì sao?”

Dường như không hiểu được ý nghĩa của câu hỏi đó, Tinasha chỉ tay vào bản thân trong khi trưng ra một vẻ mặt khó hiểu.

Đáp lời, Oscar trình bày lại cậu hỏi của anh một cách rõ ràng hơn. “Cô có thể chống lại được phép thuật của Phù thủy của sự im lặng không?”

“Đơn giản thôi, nhưng... Gượm đã...”

Cuối cùng cũng hiểu ra, mặt Tinasha tái đi rõ rệt.

“Vậy thì xong rồi.” Oscar ngồi xuống ghế và uống cạn tách trà của mình. Tinasha bật nửa người lên khỏi ghế với khuôn mặt trắng bệch như hồn ma.

“Này, đợi chút...”

“Cô là người đảm bảo nhất so với một người phụ nữ nào đó còn chưa chắc đã tồn tại. Mong ước lớn nhất của tôi là muốn cô xuống khỏi tòa tháp này và trở thành vợ mình.” [note37671] Oscar nói ra điều ước của anh với lòng tự tin tuyệt đối như thể đó là quyền lợi của chính bản thân anh.

Tinasha sững người lại, nhưng không mất quá nhiều thời giản để đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô đập xuống bàn. “T---Ta không thể nào làm chuyện chuyện như vậy được!”

“Chẳng phải cô đã nói mình sẽ làm mọi việc mà bản thân có thể sao?” Oscar khó chịu.

“Cái gì cũng có giới hạn chứ! Ta không thể làm thế được!”

Thích thú, Oscar quan sát cô hét lên đến độ tím tái mặt mày. “Cô đã kết hôn rồi à?”

“Ta chưa từng kết hôn với ai.”

“Hay đang để ý ai đó?”

“Không bao giờ.”

“Cô còn bảo có cách để thay đổi tuổi già.”

“Phải, ta già, nhưng bị người khác bảo mình già thì thật khó chịu! Nhưng đó không phải là lí do!” Tinasha dựa vào bàn với nụ cười giần giật trên môi. Mồ hôi lạnh lấm tấm úa ra từ trán cô. “Đưa phù thủy vào dòng dõi hoàng tộc là một lựa chọn vô cùng thiếu sáng suốt. Tất cả thành viên của hội đồng hoàng gia sẽ nôn ra máu trước ý tưởng này đấy.”

“Tôi thì lại rất muốn chứng kiến cái cảnh đó...” Oscar điềm nhiên né hết mọi nỗ lực phản kháng trong tuyệt vọng của Tinasha khiến nữ phù thủy đổ gục người xuống ghế bất lực.

“Cậu giống Reg ở rất nhiều mặt nhưng đồng thời cũng chẳng giống ông ta tẹo nào... Cậu có một vài tính cách riêng biệt của bản thân.”

“Chắc là tôi bốc đồng hơn.” Oscar bình tĩnh trả lời và nhận về một cái lườm từ Tinasha.

Nữ phù thủy lắc đầu và hít vào một hơi thật sâu. “Bất kể là trong trường hợp nào thì câu trả lời vẫn sẽ là không. Nếu chấp nhận điều ước đó thì ta đã là bà cố của cậu rồi.”

Nhìn từ ngoài vào thì khó có thể nhận ra, nhưng Oscar hiện đang rất ngạc nhiên trước những lời nói đó, song đồng thời, anh cũng cũng cảm thấy chúng có phần hợp lí. Ông cố của anh, người mà Tinasha bảo rằng quá thuần khiết có lẽ đã đổ rập với nữ phù thủy trước mặt anh đây vào bảy mươi năm trước. Hẳn là Tinasha đã từ chối lời cầu hôn của ông ấy. Chuyện như vậy hoàn toàn khác xa với câu truyện cổ tích về ông cố của Oscar được truyền tai nhau tại Farsas. Điều đó đã phần nào khuấy động sự hứng thú từ anh. Anh muốn gặn hỏi chi tiết hơn, nhưng đối với một người chỉ vừa mới gặp thì đó là một hành động bất lịch sự. Oscar đành nuốt những câu hỏi trẻ con của mình trong lòng.

“Ông cố của tôi có thể đã chùn bước, nhưng tôi không phải ông ấy, và chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”

“Cậu nói gì đấy? Nếu hồi trước ta không đồng ý thì chẳng đời nào bây giờ lại chấp nhận! Việc ta bảo không sẽ không bao giờ thay đổi!”

“Sau bảy mươi năm trôi qua mà cô vẫn có thể chắc chắn như vậy sao? Linh hoạt hơn chút đi.”

“Linh hoạt cũng có giới hạn của nó thôi!”

Trong lúc Tinasha làm ầm lên, Litola vươn tay đến từ bên cạnh cô và lấy những chiếc tách cạn khô đang nằm trên bàn đi.

Khi người hầu quay lại với một ấm trà mới thì Oscar và Tinasha vẫn còn đang tranh cãi qua lại.

Oscar rất bình tĩnh nhưng hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, còn nữ phù thủy lại trông như đang bị hành hạ về mặt tinh thần.

Cuối cùng cũng chạm tới giới hạn, Tinasha thở dài. “Ugh, nếu cậu cứ vô lí như vậy thì ta sẽ thay đổi ký ức của cậu và ném cậu về lâu đài!”

“Những gì mà cô vừa nói sẽ làm hỏng hình tượng của mình đấy.”

“Ta nói vậy mới đúng!” Tinasha đứng dậy và với một nụ cười, cô vươn tay phải về phía Oscar. Có thứ gì đó đang được hội tụ trong lòng bàn tay cô. Không khí bên trong căn phòng liền lập tức bị thay đổi.

“Này này, tôi sẽ đánh lại đấy nhá.” Sau một hồi tỏ vẻ hờ hững, cuối cũng Oscar cũng đứng dậy và rút kiếm ra.

“Sao cậu lại đi lông nhông với thứ như vậy? Đó là bảo vật quốc gia đấy.”

“Những thứ như thế này được tạo ra để sử dụng mà.”

Thanh kiếm hai lưỡi được đánh bóng chói lòa như một mặt gương đã thu hút được ánh nhìn của Tinasha. Phần chuôi của nó được trang trí bằng những hoa văn cổ. Thanh bảo kiếm Akashia này đã được truyền lại qua nhiều thế hệ hoàng tộc Farsas. Nó là thanh kiếm duy nhất trên thế giới có khả năng kháng lại hoàn toàn ma thuật.

Có truyền thuyết kể lại rằng từ rất lâu về trước, một sinh vật không phải con người đã rút được thanh kiếm ra khỏi một cái hồ và trao lại nó, song câu chuyện này chưa bao giờ được xác thực. Món vũ khí này đã tồn tại kể từ thời lập quốc của Farsas và cho đến nay rất hiếm khi được dùng trong chiến đấu. Nó chỉ thường được các vị vua đeo vào những dịp trang trọng. Trong khi đó, Oscar lại coi nó như một món đồ dùng cá nhân của bản thân. Thanh kiếm này chắc chắn là thiên địch đủ để khiến bất kỳ pháp sư nào cũng phải dè chừng, và một phù thủy như Tinasha cũng không là ngoại lệ.

Cảm thấy vị chua chát lan tỏa trong miệng, cô do dự một hồi lâu trước khi giải trừ ma thuật mà mình định triệu hồi.

“Urgh. Hãy nói chuyện thêm một chút nữa.”

“Tôi không thể đòi hỏi gì hơn. Cùng bình tĩnh lại nào.”

Khi cả hai ngồi lại ghế, Litola đã rót trà vào đầy tách của họ. Tinasha dùng tay mình để chải lại phần tóc sắp bị rơi ra khỏi lọn ở gần sau lưng.

“Cậu là một kẻ cứng đầu đến kỳ lạ. Cậu thật sự nên từ bỏ đi.”

“Tôi cũng có thể nói như vậy về cô...” Ra vẻ suy tư, Oscar nâng tách trà lên miệng. Vừa lúc đó thì anh bỗng nhớ ra một chuyện. “Phải rồi. Tôi nghe kể rằng bảy mười năm trước, cô đã từng sống ở lâu đài Farsas một thời gian.”

“Phải, trong khoảng nửa năm. Ta đã dạy ma thuật và trồng hoa. Chuyện đó cũng khá là thú vị.”

Oscar cảm thấy mình có thể tin vào những lời nói đó, mặc dù có hơi khó để tưởng tượng ra. Anh nghiêng đầu trầm ngâm. “Là điều ước của ông cố tôi sao?”

“Không hề.” Tinasha trả lời và mỉm cười với anh, đồng thời nheo mắt lại. Nếu đã trả lời ngắn gọn như vậy, hiển nhiên rằng cô ấy không có ý định kể cho Oscar nghe về điều ước thật sự của Regius là gì.

Oscar có hơi nhướng mày lên, nhưng khi nhận ra ý nghĩa từ câu trả lời đó thì anh quyết định không hỏi thêm nữa. Thay vào đó, anh đưa ra một điều ước khác của bản thân. “Còn thế này thì sao: rời khỏi nơi đây và sống cùng tôi một năm tại Farsas. Đó là mong ước lớn nhất của tôi. Liệu cô có thể chấp nhận điều đó?”

Tinasha trông có hơi bỡ ngỡ trước yêu cầu bất ngờ đó. Tuy nhiên, khi xem xét đến thời gian của mối quan hệ qua lại giữa mình và cậu ta, cô cho rằng đó là một thỏa thuận xác đáng. Một năm không phải là quãng thời gian quá dài đối với một phù thủy như Tinasha. Trong khoảnh khắc, cô bỗng nhớ lại những hồi ức quý giá của mình về hình ảnh vương triều Farsas. Nữ phù thủy hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô đã đưa ra được quyết định.

“Được thôi. Ta sẽ xuống khỏi tòa tháp này và trở thành người bảo hộ cho cậu. Trong vòng một năm tính từ ngày hôm nay, cậu và ta sẽ có một giao kèo.”

Cô nâng cánh tay của mình lên, một ngón tay trắng nõn nà vươn về phía trán Oscar. Một đốm sáng nhẹ phát ra từ đầu ngón tay Tinasha trước khi nó bay vào không khí và biến mất vào trán anh. Oscar ấn tay vào chỗ đốm sáng sáng chạm vào nhưng không cảm nhận được điều gì bất thường cả.

“Cô đã làm gì?”

“Đánh dấu thôi. Đó là khởi đầu.”

Tinasha đứng dậy với một nụ cười, duỗi thẳng hai tay để thả lỏng cái cơ thể đang cứng ngắc của mình.

“Nếu ta rời khỏi ngọn tháp thì chúng ta cần phải đóng lối vào lại. Litola, giao cho mi.”

“Đã rõ.”

Litola rời khỏi căn phòng, Oscar cũng đã đứng dậy.

Hoàng hôn đã buông xuống tự lúc nào. Những vệt sáng cuối cùng đang tô điểm cho thung lũng phía xa xăm. Oscar tiến đến đứng cạnh Tinasha. Anh cao hơn cô nhiều nên đang cúi xuống nhìn cô, đi kèm với đó là một nụ cười ranh mãnh.

“Nếu cô thay đổi ý định giữa chừng và quyết định ở lại Farsas mãi mãi thì tôi không phiền đầu.”

“Mơ đi.”

Và như vậy, Phù thủy lam nguyệt đã xuất hiện trước mặt người dân sau gần bảy mươi năm và đồng thời trở thành người bảo hộ của hoàng thái tử của vương triều Farsas. Song, Tinasha nào có ngờ rằng câu chuyện sẽ ảnh hưởng đến cả vận mệnh của bản thân cô chỉ mới chỉ vừa bắt đầu.

==========

“Lazar! Dậy đi!”

Người thanh nhiên giật mình tỉnh dậy theo phản xạ khi nghe thấy giọng nói của chủ nhân mình và nhận ra bản thân đang nằm dưới bóng cây gần tòa tháp mà cậu đã buộc hai con ngựa lại. Lazar đảo mắt qua lại trước khi ngẩn mặt lên nhìn Oscar, người đang đứng sau lưng mình.

“Hả? Điện hạ...? Chẳng phải tôi vừa mới... leo lên tòa tháp sao...? Sao trời đã tối rồi?”

“Được rồi. Chúng ta sẽ quay về lâu đài. Đứng dậy đi.”

Còn đang bối rối trước sự mờ ảo trong tâm trí, Lazar đứng dậy. Cậu ta tháo dây buộc ngựa ra. “Ngài đã sẵn sàng quay về rồi sao?”

“Ừ, việc của ta đã xong xuôi rồi.”

Tuy cảm thấy hơi lạ những Lazar vẫn dắt ngựa của chủ nhân ra. Vào lúc đó, cậu ta mới nhận ra có người đang đứng dưới bóng của anh. Nhận ra ánh mắt của Lazar, cô gái trẻ trung, xinh đẹp trao cho cậu một nụ cười rạng rỡ như một bông hoa nở rộ. Mái tóc đen tuyền cùng làn da trắng muốt có lẽ là đặc trưng của một quốc gia nào đấy mà cậu không biết, và đôi mắt mạnh mẽ sẫm màu hoàn toàn hớp hồn Lazar.

“Điện hạ, cô gái này là...”

“Cô ấy là học trò của Phù thủy lam nguyệt. Cô ấy sẽ rời khỏi tòa tháp và đến sống ở Farsas một thời gian.”

“Tên tôi là Tinasha.” [note37672]

Cô gái lịch sự cúi đầu khiến Lazar cũng vội vã cúi đầu theo. Mặc dù Oscar đã bảo rằng cô ấy sẽ rời khỏi tòa tháp này nhưng cô không hề đem theo bất kỳ một cái túi nào cả. Lazar thấy vậy có hơi kỳ lạ và tiến đến gần vị chủ nhân của cậu và thì thào vào tai ngài ấy. “Nếu đây là học trò của Phù thủy lam nguyệt, vậy tức là người đã diện kiến ả ta rồi?”

“Phải, ta đã gặp cô ta.”

“Người không bị ả ta ăn thịt sao?”

“Cậu muốn ăn đấm hả...?”

Oscar leo lên yên ngựa và đưa tay ra cho Tinasha. Thấy người hầu của mình vẫn còn lo lắng, Oscar nói cho cậu ta nghe trước khi khẽ nhăn mặt. “Trải nghiệm đó... rất thú vị. Theo nhiều nghĩa khác nhau.”

Vì lí do nào đó mà trông anh có phần hơi cay đắng. Oscar kéo Tinasha lên yên cưỡi. Với cơ thể nhỏ nhắn của mình, cô ấy dễ dàng ngọt lọt thỏm vào lòng anh trước khi khép hàng mi dài xuống.

Có lẽ là vì mái tóc đen và đôi mắt sẫm màu của mình, vẻ đẹp của Tinasha như đang gợi nhắc đến một bầu trời đêm trong vắt. Tại chỗ ngồi hiện tại, cô ấy trông như đang ngồi chễm chệ trong ngôi nhà của mình---như thể cô sẽ kề bên Oscar mãi mãi. Lazar hoàn toàn bị hớp hồn trước bức tranh tuyệt sắc mà hai người họ vẽ nên. Oscar cau mày với người bạn từ thuở bé của mình.

“Sao đấy? Cậu không muốn về à?”

“À, v-vâng... Tôi xin lỗi.”

Lazar vội vàng leo lên lưng ngựa. Mặt trời đã tàn lụi, trời đêm đang nhanh chóng ngự trị. Khi Tinasha nhẹ vẫy tay, một đóm sáng nhỏ nổi lên và bay về phía trước mõm con tuấn mã.

Oacar thốt lên ngưỡng mộ trước quả cầu soi sáng đường đi cho họ. “Ma thuật hửm? Tiện lợi thật đấy.”

“Tôi có thể thể làm điều này bất kỳ lúc nãy. Nếu muốn thiêu rụi cái gì thì đừng ngại yêu cầu nhé.”

“Không cần đâu. Việc của cô là luôn ở bên cạnh ta.” Oscar trôi chảy trả lời khiến Tinasha hoảng hốt ngước lên nhìn. Song cô sớm đã sớm trở lại bình thường, nhắm nghiền mắt và mỉm cười.

Quan sát hai người họ, Lazar bỗng có một linh cảm vô cùng mơ hồ bảo rằng kể từ bây giờ, mọi thứ sẽ trở nên vô cùng rối răm.

“Ta đi thôi, Lazar.”

Con ngựa chở Oscar và cô gái nhỏ nhắn cất bước phi nước đại. Lazar tóm chặt cương ngựa của mình và liếc nhìn tòa tháp lần cuối.

Trong ánh sáng mờ ảo, cậu có thể thấy được cánh cửa ở lối vào đã biến mất. Tại chỗ đó, một bề mặt nhẵn nhụi màu xanh lam được tạo ra đồng bộ với toàn bộ khối kiến trúc khổng lồ.

Truyện Chữ Hay