Hội trưởng hội học sinh Togami-san tuy xinh đẹp nhưng vụng về và không thể bỏ mặc một mình được.

chương 03: một mặt khác của hội trưởng hội học sinh hoàn hảo.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Nanbaru

※※※※※※※※※※※※

Cũng đã được vài ngày kể từ khi tôi gia nhập hội học sinh rồi.

Và mọi người cũng đều biết việc tôi và Arisu đã tham gia hội học sinh thông qua bảng thông báo ở trường.

Tôi đã bị coi như một tên côn đồ. Vì thế nên tôi nghĩ rằng mình sẽ thay đổi được cái định kiến ấy một chút sau khi tham gia hội học sinh, nhưng…..

“Tại sao tôi vẫn bị đối xử như tên côn đồ vậy …??” (Takaki)

Sau giờ học, tôi vẫn đến phòng hội học sinh như mọi khi và ngồi vào ghế sofa, tỏ vẻ chán nản.

Arisu ngồi cạnh tôi cũng chỉ thở dài.

“Có lẽ những ấn tượng xấu về ông vẫn còn khá nhiều trong mọi người và nó cứ tích lũy dần lên theo năm tháng cho đến tận bây giờ. Và mọi người sẽ khó có thể chấp nhận nhanh thế được.” (Arisu)

“Mà tôi cũng hầu như chẳng nói chuyện với họ bao giờ.” (Takaki)

“Kể ra không chỉ tai tiếng thôi đâu. Họ có lẽ còn nhìn nhận vẻ bề ngoài nữa dù sao vẻ bề ngoài của ông cũng khá đáng sợ nên họ tránh cũng là dễ hiểu.” (Arisu)

“Haizzz…..” (Takaki)

Một tiếng thở dài trống rỗng vang vọng khắp phòng hội học sinh.

Không may thay cuộc sống cao trung của tôi chắc vẫn sẽ như lúc đầu nó đã từng. Họ vẫn sẽ giữ khoảng cách với tôi.

Hơn nữa tôi còn nhận ra rằng mọi người dạo gần đây có bàn tán về tôi nhiều hơn chút. Nếu là thế thật thì danh tiếng của tôi lại tồi tệ hơn mất.

Kiểu gì những người mà ngưỡng mộ Togami cũng đặt câu hỏi rằng “Tại sao thằng này lại được vào hội học sinh nhỉ?”

“Về chuyện ấy thì …. có vẻ Sashiki-sensei cũng có liên quan về việc tạo ra tin đồn.” (Nadeshiko)

“Hả? Cô ấy á?” (Takaki)

Togami đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của chúng tôi và nói trong sự lúng túng.

Sashiki-sensei …. Tại sao cô lại làm thế với em?

“Sao cậu lại biết chuyện này thế? ” (Takaki)

“À thì tớ có nghe tin đồn đó là ‘Gujou năm nhất vào hội học sinh để hội trưởng Togami cải tạo lại cậu ấy.’” (Nadeshiko)

Togami miễn cưỡng thú nhận.

Vậy có nghĩa là….

“Vậy là mọi người đều nghĩ rằng tôi tham gia hội học sinh là để cải tạo dưới sự hướng dẫn của Togami-san sao?” (Takaki)

“Mà nó cũng không hoàn toàn sai phải không? Vì ông tham gia hội học sinh cũng vì để tránh lưu ban mà.” (Arisu)

Arisu lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối.

“Có vẻ cô ấy chỉ nói với các giáo viên mà cô ấy thân thiết rồi những giáo viên ấy lại đi chia sẻ với các học sinh. Và theo thời gian tin đồn lan ra khắp trường.” (Nadeshiko)

“Bảo sao mọi người lại bàn tán nhiều về mình như thế …” (Takaki)

Tôi gục xuống bàn.

Thật sự luôn, tôi đã mong rằng hội học sinh là phương án hữu hiệu có thể giúp tôi gần gũi hơn với mọi người trên lớp. Ấy vậy mà mọi chuyện lại đi theo chiều hướng ngược lại.

Cứ thế này thì viễn cảnh thu hẹp khoảng cách với mọi người ngày càng xa vời mất.

“Thật tệ khi mọi người vẫn giữ suy nghĩ như thế. Dù gì thì ông vẫn là thành viên hợp lệ chính thức của hội học sinh mà.” (Arisu)

“Tớ cũng nghĩ vậy. Chắc hẳn Sashiki-sensei phải có lý do nào đó….” (Nadeshiko)

Cùng lúc đó Hourai-senpai đang ngăn nắp lại các giấy tờ trong tủ quay lại.

“Đúng đó, Sashiki-sensei cũng có hoàn cảnh của riêng mình mà. Cũng tại vì hội đồng quản trị đã khiếu nại cô ấy về việc trì hoãn thành lập hội học sinh và về các thành viên trong hội học sinh.” (Misuzu)

“Khiếu nại?” (Takaki)

Hourai-senpai gật đầu với vẻ mặt mâu thuẫn.

“Đúng thế. Kiểu như “Hội trưởng vẫn còn thiếu khả năng lãnh đạo.” hay là “Có ổn không khi để hai học sinh được nhận học bổng làm thành viên của hội học sinh.”. Mà đó chỉ là những khiếu nại nhỏ nhặt. Dường như họ đang cố lợi dụng tai tiếng của Gujou-san để bắt đầu phàn nàn.”

“Em hiểu lý do trì hoãn thành lập hội học sinh, nhưng chuyện hai học sinh nhận học bổng là sao vậy?” (Takaki)

Hourai-senpai trông ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi của tôi.

“Oh, hình như chị chưa nói với các em thì phải. Thực ra chị cũng giống em là được vào trường bằng học bổng. Gia đình chị không phải thuộc dạng giàu có gì.” (Misuzu)

“Thật sao? Đây là đầu tiên em nghe thấy chuyện này đấy.” (Nadeshiko)

Togami mở to ngạc nhiên.

“Tuy chị cũng không muốn dấu nó nhưng mà chị cũng chẳng muốn nói nó với mọi người” (Misuzu)

“Em không hiểu tại sao mọi người lại có thể phàn nàn về nó nữa.” (Arisu)

Trước câu hỏi tự nhiên của Arisu, Hourai-senpai cười khổ.

"Mặc dù được vào học bằng học bổng cũng là một phương thức chính quy. Nhưng khoảng 90% học sinh trong trường không cần học bổng tức là họ sẽ trả toàn bộ học phí theo học. Việc hội sinh có một nửa là học sinh được vào bằng học bổng thì đương nhiên sẽ mang lại cảm giác không mấy dễ chịu với họ. Mà dù gì thì nó cũng là mấy lời phàn nàn nhỏ nhặt thôi.” (Misuzu)

"Hóa ra là vậy. Chẳng trách Sashiki-sensei lại lấy lý do là để cải tạo lại em.” (Takaki)

"Đó cũng là lý do chính cho sự việc lần này.” (Misuzu)

Buổi họp của hội học sinh hôm nay kết thúc trước khi tan học.

Trong khi tôi và Arisu chưa được giao nhiệm vụ gì. Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu về các nhiệm vụ được viết trong cuốn sổ tay hội học sinh.

Cùng lúc đó là Togami và Hourai-senpai đang thực hiện các nhiệm vụ thực tế như giảng dạy cho chúng tôi về trách nhiệm của hội học sinh, duyệt và thống kê các ngân sách cho hoạt động của câu lạc bộ, viết báo cáo cho những trường lân cận về chúng tôi.

Mặc dù mới nhậm chức hội trưởng hội học sinh chưa được một tuần nhưng Togami khá siêng năng trong công việc chung của hội học sinh.

Thật tốt khi có một hội trưởng có trách nhiệm như vậy.

Trên đường về nhà, do có một cuốn sách tôi cần phải mua nên khi đến ga tôi tạm biệt Arisu và chạy đến hiệu sách gần đó.

Tôi đã tìm thấy cuốn sách ấy trên kệ có bảng "mới phát hành”. Nhưng lại có một cuốn ở bên mục đề xuất đã thu hút được sự chú ý của tôi.

Nó làm tôi khá tò mò. Nên tôi đã với lấy cuốn sách và lướt qua vài trang đầu tiên. Phong cách kể chuyện trong cuốn sách khá hấp dẫn với những ẩn ý được tiết lộ vừa phải nó khiến người đọc mong chờ vào cái kết của nó. Vì quá nhập tâm vào cuốn sách làm tôi không để ý thời gian. Khi tôi nhận ra thì đã qua vài chục phút rồi.

Tôi vội vàng cầm cuốn sách mình đang đọc và cuốn tôi cần mua đến quầy thu ngân.

Trong khi đợi thu ngân tôi bèn lấy ví ra từ trong cặp tôi. Nhưng tôi tìm mãi mà chẳng thấy đâu.

"Sao lại không có nhỉ?” (Takaki)

Khi mọi người bắt đầu xếp hàng ngay sau tôi để đợi thanh toán. Tôi đành phải rời khỏi hàng để tìm lại trong cặp của mình.

Tuy nhiên, tôi lại không tìm thấy nó cặp, tôi đã thử kiểm tra nó có lẫn với đống sách vở hay là ở trong túi máy tính bảng thuê hay không nhưng kết quả không khả quan hơn.

Hay là mình để quên nó ở trường?

“À” (Takaki)

Nghĩ lại thì, trong lúc tham gia hoạt động của hội học sinh thì tôi có trốn ra ngoài để mua nước ép ở máy bán hàng tự động. Rồi khi quay lại phòng hội học sinh tôi lại để ví của mình ở bàn và quên bỏ nó vào ba lô.

Chắc chắn là tôi đã để quên ví ở phòng hội học sinh rồi.

Thẻ IC [note59734] vẫn còn đang ở trong ốp điện thoại, nếu tôi đi về bây giờ thì chắc vẫn kịp để ăn tối.

Nhưng mà không có ví trong tay, tôi cảm thấy khá bất an.

“Chắc đi lấy nó vậy.” (Takaki)

Tôi miễn cưỡng đặt mấy cuốn sách trên tay về lại kệ của nó và rời khỏi tiệm.

Tôi bắt đầu quay lại trường trong khi trời trở tối. Cơn gió chiều mát lạnh phả vào người tôi.

Cao trung Reishuu là một trường tư thục có tiếng. Sở hữu một khuôn viên trường rộng đáng kinh ngạc.

Xung quanh được bao phủ bằng những hàng cây tươi tốt. Băng qua những hàng cây là những tòa nhà trường học với ngoại thất sang trọng giống như khách sạn vậy.

Mặc dù tiết học cuối cùng đã qua nhưng loáng thoáng vẫn thấy được những ánh đèn ở phía các phòng học. Do còn có hoạt động của câu lạc bộ, công việc của các ban và những sự kiện ở trường nên nhà trường vẫn cho phép học sinh ra vào giờ này bình thường.

Tôi đưa thẻ sinh viên của mình cho bác bảo vệ và nói.

“Cháu xin lỗi, cháu để quên đồ ở phòng hội học sinh nên cần quay lại đó lấy ạ.” (Takaki)

Sau đó tôi quét thẻ học sinh của mình lên cổng vào.

Tôi thay giày của mình tại lối vào và bước xuống hành lang yên tĩnh chỉ được chiếu sáng bằng đèn khẩn cấp. Cảnh vật tĩnh lặng đến nỗi tôi có thể nghe thấy cả tiếng bước chân của mình.

Tuy diện tích vẫn như thế nhưng tôi có cảm giác các tòa nhà ở trường rộng hơn và hành lang cũng dài hơn 2 đến 3 lần so với ban ngày. Thành thực mà nói tôi cũng có một chút cảm giác thấy sợ làm tôi bắt đầu tăng tốc.

Cuối cùng thì tôi cũng đến hành lang trước phòng hội học sinh.

“Cái gì thế này?” (Takaki)

Ánh sáng trong phòng lọt qua khe hở bên dưới cánh cửa.

Trong một khắc, cụm từ “Bảy điều kỳ bí ở trường học” bỗng chốc hiện lên đầu tôi.

Tôi không chắc tại trường này có những thứ như thế không.

Nhưng chẳng phải tất cả thành viên đều về cùng nhau và lẽ ra tất cả đều về đến nhà rồi chứ.

Với cả tôi cũng chắc rằng chúng tôi đã tắt điện rồi mới rời khỏi phòng.

Tôi cảm nhận được tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi nhẹ nhàng mở cửa.

Ánh đèn chiếu sáng khắp căn phòng, nhưng không có ai ở đây.

Thật đấy à, làm mình sợ hết hồn….À không tôi đâu có sợ. Tôi đã đi một mình trong trường nhưng trong đầu tôi lại không nghĩ về ma hay gì cả.

Tôi bắt đầu tự nhủ mình và tiến đến bàn làm việc, nhưng cũng chẳng có gì ở đây.

Tôi bối rối nhìn xung quanh.

Rồi tôi bắt gặp một thứ bất thường ở ghế sofa khu vực tiếp tân.

“Cái …. !!” (Takaki)

Tôi bất giác hét lên một tiếng.

Hóa ra đó là một người - trông giống nữ sinh của trường này.

Cô ấy đang ngồi ở sofa và đang gục xuống bàn. Mái tóc của cô ấy xõa lên bàn trông như vũng máu vậy.

Đến gần hơn một chút, có vẻ như cô ấy gối đầu bằng tay của mình.

Tôi lặng lẽ đi lại gần hơn. Trông cô ấy không giống ma nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút hơi sợ.

“Mmnn…?” (?)

Một tiếng rất dễ thương phát ra từ cô ấy. Có lẽ là vì tiếng hét của tôi đã đánh thức cô.

Nhìn bên dưới tóc của cô ấy tôi có thể thấy vài tập tài liệu được đặt ở đó.

Bên cạnh là một chiếc laptop đang mở, con chuột và một cốc cafe đã vơi đi một nửa.

Tôi nhẹ nhàng di chuyển con chuột một chút, màn hình laptop sáng lên.

Trên màn hình máy tính là một bản word khá mới cùng với đó là Windows Explorer đang mở ở một thư mục nào đấy.

Sau khi di chuyển chuột được một lúc. Cô ấy bật dậy một cách nhanh chóng.

“Eh? Mình đã ngủ quên ư?” (?)

Cùng lúc đó có một tiếng động rất lớn vào chiếc bàn và làm nó rung chuyển.

“Mnnn! Á !! đau ….. ” (?)

Cô ấy rên rỉ đau đớn và ôm lấy chân của mình. Có vẻ như chân của cô ấy đập phải vào bàn khi thức dậy.

Ngay lúc ấy tôi đã nhận ra được cô gái ấy là ai.

“ … Chào cậu, Togami-san” (Takaki)

“Eh? Eh? Tớ đang ở đâu đây? ” (Nadeshiko)

Vẫn còn chút bối rối vì chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Togami nhìn tôi và giật mình kinh ngạc.

Cô ấy có vẻ đã có một giấc ngủ sâu, mắt của cô ấy vẫn đang nhắm nghiền lại.

Để cố lấy lại bình tĩnh, cô ấy với tay để lấy cốc cafe.

Tuy nhiên vì chưa tỉnh táo hẳn nên đã vô tình đẩy cốc cà phê.

Một tiếng thịch nặng nề, chiếc cốc đổ xuống và cà phê bắt đầu tràn ra bàn.

“Hiyaaa!” (Nadeshiko)

Togami hét lên một tiếng dễ thương và nhanh chóng đẩy tài liệu ra xa. Tôi cũng nhanh chóng nhấc chiếc laptop lên và đặt nó ở nơi an toàn.

“Togami-san! Khăn giấy! Nhanh đi lấy khăn giấy!” (Takaki)

“Ah! Umm! Phải rồi!” (Nadeshiko)

Chúng tôi loay hoay dọn dẹp chỗ cà phê đổ ra bàn. May thay cốc cà phê không còn nhiều nên cũng không gây thiệt hại gì quá nghiêm trọng.Sau khi dọn dẹp xong, Togami bắt đầu tỉnh táo lại và cô ấy nói với tâm trạng thoải mái.

“Chào cậu, Gujou-san” (Nadeshiko)

“Thật bất ngờ khi cậu vẫn bình tĩnh sau khi vừa xảy ra tình huống như thế đấy…” (Takaki)

“Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây. Cậu có việc gì ở hội học sinh trong giờ này sao?” (Nadeshiko)

“Cậu định quên đi hết những gì vừa xảy ra 5 phút trước à?” (Takaki)

Togami vẫn giữ phong thái hằng ngày của cô ấy. Có hơi quá khi cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“À thì tạm gác chuyện cốc cà phê sang một bên.” (Nadeshiko)

“Cậu định coi như chuyện đó không tồn tại sao?” (Takaki)

Tuy nhiên tôi có một thắc mắc.

Hít một hơi thật sâu, tôi quyết định vào thẳng vấn đề.

“Cậu làm gì ở đây giờ này vậy, Togami-san? Cũng đã quá giờ hành chính rồi mà. Chẳng phải vừa nãy chúng ta đã về cùng nhau sao?” (Takaki)

“A-À thì …. ” (Nadeshiko)

Togami lắp bắp và liếc nhìn đống tài liệu và laptop đã được chuyển đi chỗ khác.

Tôi đã nhận ra được vấn đề rồi.

“Đây là báo cáo để gửi cho các trường cao trung lân cận phải không?” (Takaki)

“....” (Nadeshiko)

“Tớ nhớ là ngày mai là hạn nộp. Nhưng chẳng phải chúng ta đã hoàn thành nó rồi mà.” (Takaki)

“.....” (Nadeshiko)

Togami miễn cưỡng ngoảnh đầu ra đằng khác để tránh ánh mắt từ tôi.

Ngay cả khi cô ấy không nói gì tôi cũng đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra.

– Điện trong phòng hội học sinh vẫn sáng.

– Togami ở một mình trong phòng.

– Đống tài liệu nằm rải rác trên bàn cùng với laptop.

– Nội dung trong Word thì gần như trống trơn, có mỗi cái tiêu đề.

– Cốc cà phê.

– Togami ngủ gục trên bàn.

– Togami bối rối và bị đập chân vào bàn khi tôi gọi cô ấy.

– Togami rất kém trong khoản che giấu mọi chuyện.

Xâu chuỗi các sự kiện tôi có thể kết luận.

“Chẳng lẽ …. báo cáo vẫn chưa hoàn thành?” (Takaki)

Sau khoảng lặng 10 giây, Togami đáp lại bằng giọng bối rối.

“... K-Không, Không phải như vậy đâu!” (Nadeshiko)

“Đó chính xác là những gì mà người có tội sẽ nói để bào chữa.” (Takaki)

“Gujou-san, cậu không nên buộc tội ai đó mà không có bằng chứng cụ thể.” (Nadeshiko)

“Có bằng chứng đấy! Vậy để tớ kiểm tra laptop, lúc đấy mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.” (Takaki)

“K-Khoan đã! Đừng, đừng nhìn vào đấy!” (Nadeshiko)

Thấy tôi đứng dậy, Togami cũng vội vã đứng dậy theo.

Nhưng lại một tiếng thịch kêu lên, chiếc bàn lại một lần nữa rung chuyển.

“Ahhh!!!” (Nadeshiko)

Togami lại bị đập chân vào bàn lần nữa.

“Cậu ổn chứ?” (Takaki)

“Ughh… bị dập một chỗ tận 2 lần … tớ nghĩ nó bị bầm mất.” (Nadeshiko)

Hình như cô ấy lại bị dập cùng một chỗ với lúc nãy.

Tuy cảm thấy tội cho Togami đang dưng dưng nước mắt. Nhưng tôi vẫn nhân cơ hội này kiểm tra nội dung bên trong chiếc laptop.

Nội dung bên trong quả nhiên gần như không có gì.

Mặc dù vẫn còn bản mẫu ở đây nhưng ngoài nó ra thì hầu như chẳng có gì khác.

Tôi liếc nhìn Togami, cô ấy có vẻ bất lực trước hoàn cảnh này và tỏ vẻ chán nản.

Thân hình mảnh khảnh thường thấy của cô ấy giờ nó càng được thể hiện rõ hơn.

Togami vụng về hơn tôi nghĩ.

“Haizz ..” (Takaki)

Tôi thở dài.

Tôi đã nghĩ hoạt động ở hội học sinh đang diễn ra suôn sẻ như mong đợi.

Nhưng đột nhiên rắc rối bắt đầu kéo đến.

Tôi và Togami ngồi đối mặt nhau trên sofa và bắt đầu cùng giải quyết tình hình hiện tại.

Trên bàn là các tài liệu, máy tính xách tay và con chuột được sắp xếp thẳng hàng, trông giống

như cách sắp xếp chứng cứ trong một hiện trường vụ án vậy.

Togami bộc lộ vẻ mặt chán nản và không có ý định nói gì.

Tôi quay laptop lại phía cô ấy và cho cô ấy xem bản word trống trơn.

“Báo cáo này phải được nộp vào ngày mai đúng không?” (Takaki)

“Theo kế hoạch là vậy.” (Nadeshiko)

“Nhưng nó chưa được làm xong” (Takaki)

“Không, Không phải như thế.” (Nadeshiko)

“Giờ này cậu vẫn cố chấp sao. Đầu cậu có bị lỏng con ốc nào không thế?” (Takaki)

“Nhưng tớ được dạy là phải từ chối một cách quyết liệt.” (Nadeshiko)

“Từ chối một cách quyết liệt mà không thực sự hiểu vấn đề thì cũng vô dụng thôi.” (Takaki)

Cô ấy là loại người sẽ luôn nói “Hiểu rồi!” nhưng thực chất lại chẳng hiểu gì cả.

Với ánh mắt hoài nghi tôi lắng nghe Togami giải thích.

“Hôm nay tớ đã làm xong nó rồi và chỉ cần để Hourai-senpai kiểm tra lại lần cuối thôi.” (Nadeshiko)

“Oh?” (Takaki)

“Nhưng trên đường về nhà tớ nhận ra tớ sai vài chỗ nên đã quay lại phòng hội học sinh để sửa nó trước khi ngày hôm nay kết thúc. Nhưng không hiểu tại sao tài liệu đó…… tự dưng biến mất.” (Nadeshiko)

“Hả?” (Takaki)

“Đó không phải là nhầm lẫn hay gì cả. Nó tự nhiên biến mất khiến tớ cũng không biết tại sao.” (Nadeshiko)

“Này! Cậu thực sự không làm gì cả thật à?” (Takaki)

“Tớ thề! Tớ chỉ mắc một lỗi nhỏ là lúc mở nhiều tab tớ có nhấn và một nút và đột nhiên ….” (Nadeshiko)

“Chẳng phải vấn đề nằm ở đấy sao!” (Takaki)

Nghe cô ấy giải thích mà tôi đau đầu quá.

Hóa ra chủ tịch hội học sinh của chúng ta vụng về thế này trong công việc sao?

“Sau đấy tớ bắt đầu làm lại. Nhưng không hiểu tại sao lại dùng lại mẫu của năm ngoái, lúc làm được một nửa rồi tớ mới nhận ra. Lúc đấy đầu óc tớ trống rỗng và không biết phải làm gì.” (Nadeshiko)

“Cậu đã phạm phải sai lầm do bất cẩn rồi ngủ quên luôn.” (Takaki)

“C-Cũng có thể nói như thế.” (Nadeshiko)

Togami nhận ra mình đang ở thế bất lợi nên chỉ biết mím chặt môi và im lặng.

Tôi thả lỏng và tựa lưng trên ghế sofa và bắt đầu nói chuyện thoải mái hơn một chút.

“Ai mà ngờ được cậu lại vụng về thế.” (Takaki)

“S-Sao cậu lại nói ‘vụng về’.” (Nadeshiko)

Togami đáp lại với vẻ bất mãn.

“Cậu vô tình xóa tài liệu này, dùng sai mẫu này, mặc dù pha cà phê nhưng cậu lại ngủ quên luôn thậm chí là làm tổn thương chính mình tận 2 lần trong cùng một chỗ.” (Takaki)

“Ughh...” (Nadeshiko)

Togami ấn tay vào ngực và cúi xuống. Tôi đang tự hỏi cô ấy đang làm gì nhưng sau đó tôi thấy cô ấy thì thầm vào chiếc điện thoại.

“Hey siri! cứu tôi với….” (Nadeshiko)

“Siri có thể thông minh nhưng trong trường hợp này cũng không cứu được cậu đâu.” (Takaki)

“T-tớ chẳng còn cách nào khác! T-Tớ cũng không có bạn bè để dựa vào!” (Nadeshiko)

“Bất ngờ thật đấy..” (Takaki)

Có vẻ như được người khác tôn trọng với có nhiều người làm bạn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cuối cùng thì sự tôn trọng lại mang đến một khoảng cách nhất định.

“Mà chẳng phải cậu cũng bị coi thường ở trường sao, Gujou-san?” (Nadeshiko)

“Eh!? Nói thẳng như vậy có hơi....” (Takaki)

“Đúng là tớ kém về việc này nhưng cậu cũng không đủ tư cách để nói tớ.” (Nadeshiko)

“Nhưng tớ có Arisu.” (Takaki)

“Yura-san là bạn thuở nhỏ chứ không phải là bạn.” (Nadeshiko)

“Hai cái đấy khác nhau á?” (Takaki)

“Vậy cậu có bạn là con trai không?” (Nadeshiko)

“Vậy cậu có bạn thuở nhỏ không?”(Takaki)

“Thế là không công bằng!” (Nadeshiko)

“....” (Takaki)

“....” (Nadeshiko)

“....C-Chúng ta nên dừng lại việc làm tổn thương lẫn nhau.” (Takaki)

“.... U-Umm” (Nadeshiko)

Cả hai chúng tôi đều im lặng. Một sự im lặng khó xử bao trùm khắp căn phòng.

Một lúc sau Togami bắt đầu gục xuống bàn.

“Haha…Hết thật rồi…. Sự nghiệp hội trưởng hội học sinh đã tan tành rồi.” (Nadeshiko)

“Hết? Chẳng phải cậu vừa mới nhậm chức à?” (Takaki)

Mới chưa đầy một tuần kể từ khi hội học sinh được thành lập.

“Gujou-san, cậu sẽ dùng bằng chứng này để vạch trần cho mọi người thấy rằng hội trưởng hội học sinh là một kẻ ngu ngốc và vô dụng.” (Nadeshiko)

“Mẹ nghĩ hơi quá rồi đấy mẹ trẻ ạ.” (Takaki)

“Haha … Xin chúc mừng …. Hội trưởng hội học sinh mới.” (Nadeshiko)

“Không đời nào tôi lại nhận lấy chức vụ trông cực kỳ phiền phức thế này đâu.” (Takaki)

Hầu hết mọi người sẽ chọn làm hội trưởng, nhưng tôi thì không. Đấy là một chức vụ chúa rắc rối.

Trông Togami vẫn đang rất tiêu cực.

“Mình sẽ bị trục xuất khỏi hội học sinh và được mọi người biết đến là ‘chủ tịch hội học sinh bất tài’ trong suốt quãng đời còn lại mất …” (Nadeshiko)

“Dù có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ kết thúc nhiệm kỳ một cách suôn sẻ thôi.” (Takaki)

“Hể … cậu tự tin quá nhỉ, chủ tịch hội học sinh tương lai …” (Nadeshiko)

“Mẹ có nghe con nói không vậy?” (Takaki)

“Nếu tôi chết xin hãy rải tro của tôi trên ngọn đồi có góc nhìn ra biển….” (Nadeshiko)

“Đừng có chết coi! Và tôi sẽ không rải bất cứ thứ gì đâu!” (Takaki)

Nhìn vẻ mặt chán nản của Togami tôi không khỏi thở dài.

Tôi không thể bỏ mặc cô ấy như vậy được.

“Chúng ta sẽ hoàn thành nó ngay bây giờ.” (Takaki)

“Hả!?” (Nadeshiko)

“Chẳng phải làm hai người sẽ nhanh hơn sao. Vớ lại một mình cậu bây giờ chắc khó có thể xong trước ngày mai được.” (Takaki)

Togami thấy tôi nói thế trong mắt ngạc nhiên.

Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại và ngồi thẳng dậy.

“Đ-Được rồi … Vậy thì tớ sẽ phụ trách phần đánh máy. Tớ tự tin về phần đánh máy của mình.” (Nadeshiko)

“Oh, vậy việc đó nhờ cậu nhé.” (Takaki)

Sau đó chúng tôi bắt tay vào việc.

Tốc độ đánh máy của cô ấy đáng kinh ngạc thật. Chỉ cần tôi đưa ra hướng dẫn cụ thể là cô ấy có thể giải quyết nhanh chóng. Mặc dù vẫn có lúc cô ấy mắc lỗi.

Về cơ bản thì kỹ năng của cô ấy cũng khá cao. Nói thế chứ nếu chúng thấp thì sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì mất.

Chúng tôi chú tâm vào hoàn thành công việc. Cuối cùng chưa đầy 1 tiếng sau toàn bộ công việc đã được hoàn thành.

Đã hơn 8 giờ tối rồi.

Mọi khi ở nhà tôi thường hay tự nấu ăn. Nhưng có lẽ hôm nay tôi sẽ ăn đồ lạnh hoặc mua suất cơm giảm giá ở siêu thị vậy.

“Togami-san. Cậu đã báo gia đình rằng mình về muộn chưa?” (Takaki)

Cảm thấy tò mò, tôi bèn hỏi cô ấy.

Đúng như tôi nghĩ, cô ấy lắc đầu. Nhưng có vẻ như cô ấy không quan tâm về nó lắm.

“Không sao. Dù sao thì ở nhà cũng chẳng ai lo lắng cho tớ cả.” (Nadeshiko)

Tôi khá tò mò về việc đó nhưng chúng tôi chưa đủ thân thiết để có thể hỏi cô ấy về chuyện riêng tư như vậy.

“Cậu ổn với nó thì tốt rồi.” (Takaki)

Có một cô con gái xinh đẹp như cô ấy thì hẳn ba mẹ nào cũng phải bảo bọc quá mức. Nhưng cô ấy có vẻ không phải như thế. Dù gì thì tôi cũng không có quyền phán xét hoàn cảnh gia đình của một ai đó nên cứ kệ vậy.

Sau khi khóa phòng hội học sinh, tôi cùng Togami chuẩn bị ra cổng trường.

Khi gần tới cổng. Togami có vẻ như muốn nói điều gì đó cuối cùng cũng lên tiếng.

“Anou …Gujou-san. Về chuyện khi nãy….” (Nadeshiko)

“Sẽ không sao nếu tớ nói chuyện với mọi người trong hội học sinh chứ?” (Takaki)

Cô ấy cúi đầu và nói.

“Xin cậu đừng nói với mọi người.” (Nadeshiko)

“Eh? Cậu không phải làm như thế đâu. Nào, Ngẩng đầu lên đi.” (Takaki)

Tôi liếc xung quanh, may mắn là không có ai ở đây vào giờ này.

Mái tóc đen của cô ấy hòa vào trong bóng tối, làn da trắng ngần nổi bật lên. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy vẫn toát lên vẻ nghiêm túc.

“Hôm nay chỉ là tai nạn thôi nên cậu đừng bận tâm về nó. Tớ sẽ không để chuyện như thế này xảy ra lần hai đâu.” (Nadeshiko)

“Nếu lần sau cậu gặp khó khăn gì thì cứ nói với tớ nhé. Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp trong hội học sinh mà.” (Takaki)

“Thực sự là sẽ không sao đâu nên cậu đừng bận tâm về nó. Dù sao tớ cũng là chủ tịch hội học sinh mà.” (Nadeshiko)

“Nếu nó không ảnh hưởng gì đến công việc chung thì không sao.” (Takaki)

“Cảm ơn Gujou-san rất nhiều vì hôm nay. Tớ sẽ đi hướng này, hẹn gặp lại ngày mai.” (Nadeshiko)

Togami bước nhanh về phía phòng an ninh và hướng đến nhà ga.

Nhìn cô ấy đi tôi lại lẩm bẩm một mình.

“Thực ra thì hướng đó cũng là đường tớ về.” (Takaki)

Không nghi ngờ gì nữa cô ấy thực sự rất vụng về.

Truyện Chữ Hay