[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

chương 151: làm hòa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lửa hận đốt cháy phừng phừng trong người tôi, không ngờ rằng thủ phạm lại nhắn tin hỏi han tôi nữa chứ. DM nó cay thật.

Lấy số đó tôi phone lại ngay, sau vài giây đổ chuông thì nó đã bắt máy.

_Mày là ai? -tôi hỏi ngay.

_... -đối phương vẫn im lặng không lên tiếng với tôi.

_DM sao không dám lên tiếng nhỉ -tôi cay cú.

_Haha làm gì nóng thế? Bộ chia tay rồi à - giọng nữ vang lên.

_Cô là ai?

_Anh không cần biết tôi, à mà không anh sẽ biết tôi sớm thôi. Chúc may mắn nhé haha -nhỏ đó cười vang.

Tút... tút... tút.

Nhỏ tắt máy khiến tôi chưa thể xả được cơn tức giận, suýt chút nữa tôi đập cái dt mất rồi.

Bình tĩnh phân tích lại giọng nói lúc nãy, tôi có cảm giác như là mình đã từng nghe qua rồi thì phải.

Nhưng trong giây phút tôi chẳng thể nào suy nghĩ ra được đối phương là ai cả, đành thở dài cho qua vậy, từ từ điều tra thôi.

Đêm đó tôi cứ nằm trằn trọc không ngủ được với những suy nghĩ luôn quanh quẩn trong đầu.

"Nhỏ đó là ai?"

"Nhỏ đó làm vậy với mục đích gì?"

"Sao nó lại nhắm đến tôi và em?"

Cứ như vậy tôi thức trắng đêm, không tày nào chợp mắt nổi. Đến gần sáng thì cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, chắc là dính bệnh nữa rồi.

Đành viết đơn nhờ thằng A xin cho nghỉ bữa vậy, chứ giờ này có lếch tôi cũng không đi nổi.

Sáng xuống nhà lấy vỉ thuốc kháng sinh với thuốc hạ sốt nốc vào, và đó là cái ngu của tôi =]]] uống thuốc mà không ăn gì hết.

Thuốc uống vào rồi nó bắt đầu cào bao tử, khiến tôi đau không chịu nổi luôn vậy, ráng chịu đựng cố nhắm mắt ngủ trong cơn xót ruột, méo ngờ tôi ngất luôn.

Mất hồi lâu tôi mới tỉnh dậy, thấy cơn sốt vẫn chưa hết, đã vậy bao tử vẫn cứ cồn cào khó chịu. Ráng mở to mắt ra nhìn mọi thứ, cảm thấy sao nó khó khăn quá.

Với tay tìm cho mình ly nước để xoa dịu đi cái cổ họng đang đau rát của tôi, tay lợm cợm quơ quào làm ly nước rớt xuống sàn, vỡ tan tành. Thế là hết uống.

Ngay sao đó cửa phòng liền bật mở ra, mang theo người con gái mà tôi yêu -là em.

_Anh tỉnh rồi à? Anh cần gì để em lấy cho.

_Nước! Lấy giùm anh ly nước -tôi phều phào.

_Anh chờ chút.

Em vội vàng chạy xuống nhà, chắc tìm cái ly khác thay cho cái ly tôi vừa làm bể thì phải. Điều làm tôi ngạc nhiên là làm sao em lại ở đây cơ chứ, em đâu thể đi chơi được như lúc trước.

Nhanh chóng em trở lại với ly nước trên tay, em đỡ tôi dậy rồi đưa tôi ly nước. Nốc non nữa ly, cơn khát cháy họng cũng vơi bớt được phần nào trong tôi rồi, đến bây giờ tôi mới nhìn kỹ em được, em đang mặc áo thun thể dục của trường, mặt em thì lấm tấm mồ hôi hết cả rồi.

_Anh đói chưa, để em múc cháo cho anh nhé -em nói.

Tôi chỉ biết gật đầu mà thôi, em muốn làm gì thì em làm, vì cơ bản lúc này tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, muốn nói chuyện cũng khó khăn.

Em băng lên cho tôi tô cháo vẫn còn nghi ngút khói bốc lên.

_Cháo em vừa nấu đấy, để em bón cho anh ăn há.

_Thôi, anh tự ăn được rồi -tôi mấp máy môi nói.

_Hừ tay run thế kia thì làm sao mà ăn đây -em lừ mắt.

Tôi đành xuôi xị nghe lời em mà thôi, để em múc từng muỗng cháo đút cho tôi ăn, em ân cần lắm. Có vẻ như em hết giận tôi rồi thì phải, thái độ của em khác hẳn lúc hôm qua, không còn chút gì đó gọi là bực tức trong em.

Hết tô cháo, em đưa tôi mớ thuốc, ráng ngồi dậy mà nốc vào cho mau khỏi bệnh, chứ nằm quài như thế này thì chịu sao nổi được chứ.

Em nhìn tôi, mắt hoe hoe đỏ, rồi em bật khóc.

_Em xin lỗi anh.

_Ơ em đừng khóc nữa, em sao vậy -tôi hỏi.

_Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh, em sai rồi hức...

_Anh chỉ cần em tin anh mà thôi, ngốc à.

_Anh...

Em ôm chầm lấy tôi, vẫn khóc nức nở. Xoa nhẹ lên lưng em, mãi một lúc sao em mới nín khóc, bù lại em đặt lên môi tôi nụ hôn sâu. Ôm chặt lấy em, tôi đáp trả lại nụ hôn của em, hai đứa tựa như không thể tách rời luôn vậy.

Cốc! Cốc! Cốc!

_Mở cửa ra đê hai anh chị, tình cảm đủ rồi -là giọng của nhỏ MNgọc.

Em vội vàng buông tôi ra, đang cao trào thì đàn đứt cmn dây hà @@, em ra mở cửa cho nhỏ Ngọc. Đã vậy nhỏ MNgọc vào còn cười đểu với tôi nữa chứ.

_Sao rồi, có nàng chăm sóc chắc khỏe rồi chứ gì?

_Cô đến đây làm gì thế?

_ là coi anh chết chưa, là đưa bạn gái anh về trường.

_Là sao? -tôi thắc mắc quay qua nhìn em.

_Thì em đâu đi chơi được, mà anh thì bị bệnh như vầy nên em nói là vào trường học bù, ba chở em tới trường rồi Ngọc chở em tới đây -em giải thích

_Vậy à, cám ơn em nhé.

_Ê còn tui sao anh không cám ơn hả -nhỏ MNgọc hét lên.

_Ờ cám ơn cô luôn, nhỏ khó ưa -tôi cười

_Hừ.

Rồi nhỏ chở em về trường luôn, còn tôi thì lâm vào giấc ngủ. Cuối cùng thì cũnh làm hòa với em rồi, tôi không còn cảm thấy lo lắng nữa, ít ra cũng ngủ ngon hơn hẳn.

Nhưng bây giờ đều tôi lo lắng nhất là nhỏ đó là ai mà thôi, tại sao nhỏ đó lại làm vậy với tôi? Khó hiểu thật.

Đến tối thì tôi đã có thể đi lại được rồi, nên xuống nhà kím đồ ăn với uống thuốc luôn. Vừa xuống cầu thang thì nghe tiếng lục đục ở dưới bếp. Mà hôm nay thằng A thì ra quán làm thay tôi, chắc tới khuya nó mới về lận, giờ này chỉ mới h thôi mà, chẳng lẽ có trộm hay sao ta.

Với tay lấy cái ghế làm vũ khí, tôi dần bước về phía phát ra tiếng động.

_Ai?

_Á!

_Ơ sao cô lại ở đây? -tôi hỏi MNgọc

_Là anh à, làm tôi hết hồn hà -nhỏ nói

_Chứ cô lam gì ở đây.

_Anh không thấy à, nấu ăn -nhỏ đáp, vẫn tiếp tục dán vào công việc nấu nướng của nhỏ.

_Nhưng sao cô lại ở đây? Cô không ở bên nhà kia à?

_Hừ chẳng qua là nhỏ Thư kêu tôi qua chăm cho anh thôi, chứ ai cần -nhỏ trề môi.

_Ờ hóa ra là vậy. -tôi gật gù ra chiều hiểu biết.

_Thôi anh lên bàn ngồi đi, tôi dọn cơm lên -nhỏ nói.

Rồi nhỏ dọn cơm lên, không quên lấy của tôi chai Chivas nữa chứ, ôi lạy hồn thật.

_Cô đến đây quài chắc nhà tôi không còn chai rượu nào muôn quá -tôi xót của

_Biết làm sao được, ai mượn tủ rượu nhà anh thu hút tôi quá chi -nhỏ cười, với tay lấy ly rót rượu ra.

Cũng bon chen lấy ly ra uống với nhỏ, dù bệnh thì bệnh nhưnv uống vẫn ok mà. Lấy độc trị độc thôi.

Nhỏ MNgọc dạo này chịu uống dữ, quất cái gần hết luôn chai rượu của tôi nhỏ mới chịu gục. Haizz nhỏ hại tôi phải dọn đống đồ đạc này xuống bếp, đã vậy còn phải bế nhỏ lên phòng nữa.

Đúng là bị bệnh mà chẳng được yên thân mà, bế nhỏ quăng lên giường của tôi luôn. Nhất quá tam, chẳng lẽ tôi chấp nhận đi gỡ lịch dài hạn trước nhỏ này hay sao ta.

Đùa thôi giờ nhỏ cho tôi cũng không đủ sức để làm chi khác, bế nhỏ lên phòng là tôi hết cmn sức luôn rồi.

Đành lủi thủi lên lại lầu ngủ thôi, có phòng mà phải nhường cho con yêu nữ đó rồi hic.

Truyện Chữ Hay