Ngày trước, tại cửa tòa nhà có văn phòng công ty tôi người ta đưa về hai chậu cây cảnh rất đẹp và to, mỗi sáng đi qua nhìn cái màu xanh mướt với dáng cao ráo bệ vệ như hai thần hộ mệnh đứng bên cửa làm cho tôi có cảm giác rất bình an. Nhưng rồi tôi để ý hai cây đó chỉ thi thoảng được cô bé lễ tân xinh xắn trong bộ jip văn phòng chạy ra đổ vội vài bình nước chứ không hề có ai chăm sóc tỉa tót cả. Thế nên chả mấy chốc tôi thấy cây đã mọc lung tung không còn giữ được cái dáng vẻ ban đầu như ngày mới về nữa.
Hình như ban quản lý cũng nhìn ra cái tôi nhìn nên chỉ sau hôm tôi nhận ra cái sự thiếu quan tâm của mọi người với cái cây đã xuất hiện một cậu chàng trẻ măng, mái tóc cháy vàng vì nắng hay nhuộm đã phai tôi cũng ko rõ lắm. Anh chàng mặc chiếc áo bảo hộ màu xanh xộc xệch và chiếc quần phải xắn thêm mấy gối, chắc bởi nó quá to so với tầm vóc. Đi kèm với anh chàng đó là một người đàn ông trung niên đậm người da ngăm đen cũng bộ quần áo bảo hộ như anh chàng nhưng hình như có thêm cái mác của công ty môi trường nào đó mà tôi nhìn không ra. Người đàn ông cầm cái kéo dài và to và phải dùng cả hai bàn tay mới có thể sử dụng nó, lướt chiếc kéo một cách thành thục trên từng nhánh caanh người đàn ông vừa làm vừa hướng dẫn. Lạ một điều là tôi thấy rõ sự bất mãn và miễn cưỡng của chàng trai trẻ kia và cả cái miệng làu bàu khi người đàn ông để lại cái kéo rồi lên chiếc xe máy bỏ đi.
Anh chàng ở lại bắt đầu đánh vật với chiếc kéo khó nhọc cắt từng nhánh lá nhô ra một, có đôi thi trượt tay cắt hơi lẹm vào trong làm cái cây như bị ai đó cầm liềm phạt mất một góc. Đến cuối buổi chiều hôm ấy lúc đi làm về tôi vẫn thấy cậu chàng đang hì hục tỉa nốt phần gốc, đôi môi mím chặt có lẽ vì giận dữ nhiều hơn là vì dồn sức, từng giọt mồ hôi vẫn chảy dài qua gò má đầy xương xẩu rồi thấm xuống chiếc áo bảo hộ đã ướt nhẹp khi nào. Tôi cũng muốn dừng lại để nói câu gì đó nhưng nghĩ chả liên quan đến mình nên bước thẳng ra nhà xe để về.
Và cứ thế hàng tuần tôi thấy cậu chàng đến cắt tỉa cây vào một ngày cố định trong tuần, bàn tay cầm kéo dần thành thạo hơn và mấy cái cây cơ quan chúng tôi đã ổn định hơn về hình dáng, nó lại trở lên bệ vệ oai phong như ngày nào. Tự dưng tôi lại thấy quý người đã làm công việc đó. Một vài lần tôi có đi qua dúi cho cậu chàng bao thuốc lá dở của anh em trong công ty vứt lăn lóc, có khi là vài chiếc kẹo cao su tôi hay để sẵn trong túi để khử mùi bia bọt.
Tất nhiên là anh chàng cũng cởi mở với tôi hơn, tôi được biết nhiều về anh chàng hơn. Cậu ta tên là Quân, quê cũng ở một tỉnh giáp với hà nội, ở nhà học hành không đến nơi(theo như Quân kể) nên làm ruộng là chính, những lúc nông nhàn như thế này Quân theo bạn bè lên hà nội làm thuê kiếm thêm chút tiền tích cóp hy vọng sau này đủ tiền cưới vợ. Tôi cũng được Quân cho biết là thực sự Quân làm cái nghề cắt tỉa này là bất đắc dĩ, tại cái trung tâm việc làm Quân trót nộp tiền vào người ta giới thiệu công việc này là làm việc cho tòa nhà chứ ko nghĩ là làm ột cty chuyên cắt tỉa cây và dọn dẹp vệ sinh. Công việc hàng ngày của Quân là vác kéo đi khắp các tòa nhà để tỉa tót cây cảnh. Như Quân nói “ Lúc đầu làm em chỉ muốn cắt bố cái cây mà bỏ về chứ tỉa tót gì”
Mọi chuyện cứ như thế có lẽ tôi đã không có gì để nói, nhưng vào một ngày nọ, trong một buổi trưa mưa gió khi tôi ra khỏi cái phòng máy tính của mình nhìn xuống sân qua cửa kính, tôi thấy Quân đang ngồi thừ người bên gốc cây, mặt cúi gằm để mặc những hạt mưa táp vào đầu vào tóc chiếc kéo nằm xiêu vẹo một bên gốc. Tự hỏi ko hiểu có chuyện gì với anh bạn trẻ mà tôi cảm thấy nói chuyện rất thật này tôi liền đi xuống kéo cậu ta vào quán café gần đó. Suốt lúc đi bộ vào quán cho đến khi nhấp được chút trà gừng nóng cậu ta không hề nói gì, đôi mắt có vẻ gì đó vừa buồn vừa thất vọng pha chút uất ức. Tôi cũng kệ không hỏi gì vì đơn giản là Quân sẽ tự nói với tôi không cần tôi phải hỏi. Và quả là như thế Quân cất cái giọng ồm ồm hơi có chút nghẹt hỏi tôi:
- Anh đã yêu bao giờ chưa?
Thoáng ngẩn người để bao nhiêu bóng hình lướt qua trí óc mình tôi trả lời luôn:
- Mày nghĩ anh tầm tuổi này chưa bao giờ yêu có bảo chưa mày cũng bảo anh hâm. Thế có chuyện gì? Bị người yêu đá ak hay đang tương tư x nào.
Trái với suy nghĩ của tôi giọng Quân yếu ớt:
- Không…. E..m có ..ng..ười.. yêu rồi! Ở quê anh ạ
Tôi cướp lời luôn:
- Thế rồi sao! Nó đi lấy chồng hay yêu thằng khác
Quân thểu não:
- Không phải vậy! em ấy em .. ấy..
Tôi làu bàu:
- Làm sao thì nói luôn ra đi cho rồi! con trai gì mà kém thế có câu nói nói không xong thì còn làm được gì cho đời.
Quân nhỏ hẳn giọng xuống thì thào với tôi:
- Cô ấy có bầu anh ạ! Có thai ấy! Em.. Emm..
Tôi không truy hỏi nữa tự dưng cảm thấy không gian rộng rãi của quán cà phê đang thu hẹp lại để bóp chặt lấy tôi, bóp chặt lấy chiếc bàn tròn nho nhỏ này lại. Đang muốn lựa câu gì đó để nói thì Quân đột ngột lên giọng rất ấm ức:
- Nhưng em chưa muốn cưới! em bảo cô ấy bỏ đi thì cô ấy cứ khóc không chịu nghe em. Có phải là em quất ngựa truy phong đâu, em thực sự chưa muốn có đứa bé ấy bây giờ, mà bạn em bảo ra viện mua thuốc uống hôm là ra hết lại bình thường chứ có làm sao đâu mà cô ấy cứ sống chết không chịu bỏ. Lại còn bảo không cần đòi e có trách nhiệm cơ chứ, cả làng biết hai đứa yêu nhau chứ có phải dấm dúi gì đâu. Sao cô ấy ích kỷ thế ạ! Anh xem có cách nào để giúp em thuyết phục cô ấy với!
Như trút hết được sự ấm ức Quân với lấy cốc trà tu một mạch mà chẳng thèm nhìn đến khuôn mặt với nhiều cảm xúc đan xen của tôi, một niềm vui nho nhỏ khi được một người xa lạ tin tưởng và tâm sự, đan xen với nó là sự bối rối bởi tôi cũng không biết phải khuyên thế nào. Tôi không muốn đấy là cú shock với cô gái trẻ chưa biết mặt biết tên, cũng không muốn làm hỏng niềm tin nho nhỏ của anh bạn trẻ này. Không còn cách nào khác tôi đứng dậy gọi tính tiền trong ánh mắt ngỡ ngàng của Quân:
- Em đi theo anh
Giọng tôi đầy quả quyết khi dẫn Quân quay trở lại gốc cây hàng ngày Quân tỉa tót, chiếc kéo vẫn nằm lăn lóc trong đám đất nhão nhoẹt vì mưa. Tôi cầm lấy chiếc kéo tuy vụng về nhưng đầy dứt khoát đặt thẳng vào nhánh cây gần nhất rồi cắt mạnh. Cành cây lìa xuống kéo theo hàng loạt những giọt nước mưa đọng trên lá lộp độp nhỏ xuống như những giọt nước mắt, nơi sát cành rỉ ra những dòng nhựa tựa như cánh tay ai đó rỉ máu. Giọng Quân phía sau tôi đầy giận dữ và hốt hoảng khi giật lấy cái kéo từ tay tôi:
- Sao anh lại làm thế! Em sẽ bị phạt đấy anh hết trò rồi ak
Tôi lạnh lùng:
- Anh cho e tiền phạt được chưa, bây giờ đến lượt em cắt, chọn một cành mà cắt
Quân nhìn tôi hơi ngạc nhiên một lúc rồi buồn bã lắc đầu. Tôi tiếp lời
- Sao em không cắt, cắt đi anh cho tiền em phạt không phải sợ
Quân tiếp tục lắc đầu:
- Vấn đề không phải tiền phạt anh ạ!
- Vậy vấn đề là gì, không phải ngay từ ngày đầu tiên e đã không thích nó, em đã ko muốn nó, e đã muốn chặt ngay nó còn gì
Quân thở hắt ra hạ cây kéo dài xuống:
- Đúng là thế nhưng hàng ngày nó được chăm sóc bằng công sức của em, được em nâng niu tỉa tót dù thực tế e không muốn làm việc này. Em cảm thấy mình không đủ sức để cắt đi một cành dù nhỏ.
Đến lúc này tôi mới vỗ vai Quân:
- Em nói đúng, người yêu em cũng thế em ạ! Cô ấy không thể bỏ cũng như em không thể cắt cây, vì đứa bé ấy cho dù cô ấy không muốn cũng gắn chặt với cơ thể cô ấy, ăn những gì cô ấy ăn, ngủ cùng với cô ấy và lớn lên trong cơ thể cô ấy cũng giống như chiếc cây này ngày một đẹp dưới bàn tay em. Hãy đặt mình vào cô ấy trước khi lên án hay ép cô ấy làm điều gì em ạ! Đó là điều ngày xưa anh ước mình đã làm được như thế!
Tôi bước về công ty và để mặc Quân bên cạnh chiếc cây trong cơn mưa nhỏ dần, không quay lại nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng kéo lách cách đang tỉa lại chỗ tôi vừa mới phá.
Từ đấy tôi không gặp lại Quân nữa cho đến tháng sau tôi nhận được một bức thư của cô bé lễ tân tòa nhà, trên bìa chỉ ghi mỗi tên công ty và tên tôi. Tôi tò mò bóc nó! Bên trong chỉ vẻn vẹn một bức thư nguệch ngoạc vài dòng chữ! Em Quân đây! Em làm bố rồi! Nhờ anh mà em đã được làm bố! Làm bố vui lắm anh ạ! Anh làm bố đỡ đầu con em nhé! Sđt của em…
Tôi không đọc thêm nữa bởi mắt tôi chợt nhòa đi, phải tôi cũng được làm bố rồi, làm bố vui lắm, làm được điều tốt hạnh phúc lắm.!