Mảnh vỡ tìm về
Đang cố rúc sâu vào chăn hơn để cố ngủ thêm ột ngày chủ nhật thì cả cái gối phang ngay vào đầu kèm cái giọng của một bà cụ non:
- Dậy! cậu dậy ngay đi! Suốt ngày ngủ thế này bao giờ lấy được vợ
Mắt nhắm mắt mở tôi hằm hè với VA:
- Sao! để cậu ngủ đi hôm qua xem bóng muộn
Nhưng nào có xong với bà chúa con vốn sẵn được tôi nuông chiều này, VA giật ngay cái chăn tôi ra rồi kéo mạnh chiếc gối làm đầu tôi đập vào thành giường đau điếng
- Dậy! dậy cháu nhờ cái này gấp lắm rồi
Cơn đau làm cơn ngái ngủ đi qua nhường chỗ cho bực tức kéo đến, tôi gắt nhẹ
- Việc gì! Đang ngủ cứ quấy là sao
VA nhe hàng răng trắng bóc cười hì hì ngúng nguẩy vài lọn tóc xoăn nhuộm theo kiểu hàn quốc nào đó:
- Việc gấp và khó mới nhờ đến cậu chứ! Cậu giúp cháu nhé!
Tôi lắc đầu ngán ngẩm rồi ngáp một cái thật dài:
- Rồi! thế túm lại nó là việc gì
Chẳng phải hỏi đến câu thứ , VA đưa cho tôi rổ gồm , chiếc băng cát-set cũ mèm có cái mốc trắng, có cái rối tung mù lên, khẽ giọng:
- Cậu làm sao lấy mấy bài ngày xưa cháu tự hát thâu vào băng ra với, cháu chẳng biết làm cách nào cả, mang ra ngòai hàng người ta bảo băng này chẳng ai dùng nữa, với chỗ nào làm được thì họ bảo băng mốc với hỏng rồi không cứu vớt được.
Tôi chau mày nhìn vào cái trán bướng:
- Hàng còn chịu thì cậu làm sao được, cái này chẳng là mớ đồng nát thì là gì, tha ở đâu ra vậy?
Mặt phụng phịu cô cháu tôi chu mỏ:
- Cháu mang từ nhà lên đấy, tí nữa thì bị mẹ cháu vứt đi, cậu làm cách nào giúp cháu đi cháu cần mấy bài hát ấy lắm.
Thở ra một hơi dài rồi chép cái miệng:
- Thôi được rồi! nhưng mà không chắc chắn đâu đấy
Chỉ chờ có thế VA nhảy tưng tưng reo lên:
- Thế chứ, cậu chắc chắn sẽ làm được mà, thế cậu làm trong ngày nay cho cháu nhé, giờ cháu phải đi sinh nhật đây, cậu nhớ làm nhanh nhé
Rồi chẳng thèm nhìn mặt tôi thêm lần nữa VA tung tăng chạy khỏi phòng bỏ lại tôi với đống băng gần như đã hỏng hết.
Đánh răng rửa mặt xong tôi quay vào nhìn lại đám băng catset, nhìn tôi đóan ít chúng cũng phải có tuổi đời xấp xỉ năm, bụi và mốc bám kín những con vít. Phóng ra chợ trời mua tạm chiếc walkman cổ lỗ sĩ tôi hì hụi tháo từng chiếc ra để nối, lau cồn, rồi lắp ráp. Mọi thứ tạm ổn tôi bắt đầu đưa từng chiếc vào thử, đoạn được đoạn không có khi chạy một lúc lại rối tung lên khiến tôi phải ngồi chắt lọc từng đoạn bị hỏng để cắt đi. Cứ thế cho đến chiếc băng cuối cùng nhét vào bật nghe, tôi chợt nhận ra một giọng nói vô cùng quen thuộc, một giọng nói tưởng chừng như nằm lại trong quá khứ tội lỗi của mình. Tôi run run áp chặt tai vào headphone cố gắng nghe kỹ. Phải! đúng là nhím rồi, nhím cũng tự thâu những bài hát vào băng, bài có nhạc, bài không có, tôi nghe thấy cả tiếng cười thánh thót, tiếng hát trong trẻo. Và tôi đã cực kỳ cẩn thận để cứu chiếc băng của nhím, tôi bỏ cả cơm trưa không buồn ăn, tắt đt để được yên tĩnh làm việc. Kết quả tôi cũng cứu được già nửa cuộn băng.
Tôi định giữ nó cho riêng mình, như một kỷ vật của Nhím nhưng tôi chợt nhớ có bao người đang yêu thương nhím, đang mong chờ một cái gì đó thật hơn từ nhím. Và tôi quyết định share nó cho các bạn những người bạn đã giúp nhím hồi sinh, giúp nhím không còn tan vào hư vô!
.youtube /watch?feature=player_embedded&v=aOXVCnlAM
.youtube /watch?feature=player_embedded&v=CjOBewDFKwc
Phần này mình tôn trọng tác giả, nếu bất cứ ai có yêu thích câu chuyện này xin hãy để phút có thể nghe những bài hát cũng như để nhớ về người nào đó đã không còn trên thế gian này