Cũng kể từ đó Chung Thiên Hàn cậu đã bắt đầu tìm lại ký ức của bản thân và sai người âm thầm điều tra lai lịch của bản thân. Đến khi cậu biết mình đã bị Chung Hiên Giả người cậu đã gọi bằng ba lừa gạt suốt bao nhiêu năm qua thì cậu đã âm thầm tìm chứng cứ để sau này đưa ông ta vào ngục.
Kể tới đây thôi nhá, tiếp tục việc chính đi nào !
. Chung Hiên Giả, tôi nhất định sẽ khiến ông phải hối hận với những việc bao nhiêu năm qua ông đã làm với tôi và với Trịnh gia. Em gái tôi ông cũng hại, chị gái tôi ông cũng hại vậy thì ông đừng trách Trịnh Hàn Lâm tôi tuyệt tình.
Thời gian trôi qua, cứ thế đã tháng nữa rồi. Dương và Sảng một chút khởi sắc cũng không có, nhưng có điều tình cảm giữa con trai Đệ Đệ và Dương ngày càng khẳng khít đến mức Trịnh Nhã San cô muốn để Đệ Đệ rời xa Dương Thiên anh cũng không được nữa.
. Đệ Đệ ba ba lại đến rồi đây !
Từ ngoài cửa đã nghe tiếng gọi vọng lớn của Dương Thiên. Đệ Đệ nhanh nhảu chạy ra, tuy chỉ mới tuổi nhưng thằng nhóc Đệ Đệ lại vô cùng thông minh và lanh lợi.
. Ba ba cuối cùng người cũng đến ! Đệ Đệ thật sự nhớ người chết mất ! Đệ Đệ muốn đi gặp người nhưng mami lại nói người là người xấu không cho Đệ Đệ đi gặp người. Huhu.....
. Ngoan ! Hôm nay ba ba sẽ dẫn con đi ăn có được không ?
. Được ! Đệ Đệ muốn cùng ba ba và mami đi, như thế mới hạnh phúc. Ba ba người đồng ý để mami cùng đi nhé !
Dương Thiên định trả lời thì phía sau bếp vọng lên tiếng nói
. Con không thể đi !
Ánh mắt và gương mặt như tượng tạc lạnh lùng và cao ngạo của hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhìn về hướng cô.
. Tại sao chứ ?
Chưa chờ Dương Thiên đến tiếng thì thằng nhóc Đệ Đệ đang đứng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhưng chứa sự mong chờ nhìn cô
. Mami vừa làm cơm xong con không thể ra ngoài ăn, như thế sẽ phí phạm tài nguyên nhà.
. Thế thì càng tốt ! Không ra ngoài ăn đỡ tốn tiền, chúng ta cùng vào nhà hưởng thức những ẩm thực do đích thân quý phu nhân Dương gia chế biến.
Nghe câu nói của Đệ Đệ làm cho Trịnh Nhã San cô đứng tròng một hồi lâu. Thằng nhóc nhỏ này từ đâu ra đã học cách dẻo miệng như vậy chứ ? Ba của nó cũng không thể dẻo miệng như nó, rốt cuộc giống nòi như nó từ đâu ra mà nịnh hót thế kia ?
Trịnh Nhã San bất giác nhíu mày lắc đầu rồi quay gót đi. Dương Thiên và thằng nhóc Đệ Đệ ngay lập tức đi vào trong như đã hiểu ý.
Cả nhà người ngồi vào bàn ăn. Không một ai mở miệng cho đến khi thức ăn trên bàn được thằng nhóc Đệ Đệ xơi hết. Đệ Đệ sau khi ăn no ngã người vào ghế nở một nụ cười ma mị à lên tiếng nói
. Ba ba, mami hai người đừng mặt ủ mày chau nữa. Nở nụ cười đi nào ! Ăn cơm thì phải cười như thế ăn mới ngon. Hai người suốt bữa ăn một chữ cũng không nói, cả chén canh trên bàn đá nguội lạnh cũng không uống. Như thế thì làm sao giống đang ăn cơm. Mau cười đi !
Dương Thiên nghe Đệ Đệ nói bất giác bật cười quay sang nhìn Trịnh Nhã San, gương mặt cô thì lúc này tối sầm xuống khi nghe thằng nhãi nhép nhà cô giáo huấn một hồi lâu.
. Ai dạy con ăn nói như thế ?
. Là do người đó mami. Mami người từ nhỏ đã dạy Đệ Đệ phải học cách mạnh mẽ, dạy Đệ Đệ cách khiến người khác cảm giác luôn yêu thương, dạy Đệ Đệ không được làm người khác phải đau lòng, buồn bã. Nhưng mà người quên rằng người đã không dạy Đệ Đệ cách làm tổn thương người khác giống như người đã làm tổn thương ba ba.
. Đệ Đệ ! Con.....
Trịnh Nhã San bất giác á khẩu vì không thể nói ra được lời nào để phản bác lại thằng nhóc Đệ Đệ. Đúng, là cô đã dạy Đệ Đệ phải biết yêu thương người, lo lắng, quan tâm và không được khiến người khác buồn nhưng cô lại không dạy cậu nhóc cách để làm tổn thương người khác.
. Tổn thương người khác không có gì vui, sao ba ba và mami lại tự làm tổn thương đối phương chứ ? Hai người có từng nghĩ đến Đệ Đệ sẽ rất buồn nếu một trong hai người không ở bên cạnh Đệ Đệ không.
Từng câu nói Đệ Đệ nói ra như nhát dao một lần nữa đâm vào trái tim cô. Tổn thương đối phương ư ? Cô trước nay chưa từng làm tổn thương người cô yêu nhưng chính anh ta đã làm tổn thương cô. Đệ Đệ nói cô tổn thương ba nó, chẳng khác nào nói cô đã dùng cách này để trả thù anh chứ ?
Hết chap