. Di Phi ! Cô đủ rồi đó ! Dì ấy là quản gia nhà này đã bao nhiêu năm qua cũng xem như là cha mẹ của chúng ta, cô không nên nói chuyện hỗn xược như vậy với dì ấy.
. Cha mẹ chúng ta ? Cô nhầm rồi, tôi từ nhỏ đã mồ côi, làm gì lấy đâu ra cha mẹ. Còn bà ta xứng sao ?
Bà Chu lúc này rất tức giận không kìm được lòng mà tát thẳng vào mặt Diệc Phi thật mạnh một cái bạt tay.
. Bà đánh tôi ?
. Lưu Di Phi tôi cũng xem như là bậc trưởng bối của cô, tôi vì thiếu phu nhân mà nhịn cô, không ngờ cô lại được nước lấn át dùng những từ nói của người không được giáo dục để nói chuyện với chúng tôi. Cái tát vừa rồi là tôi thay ba mẹ cô dạy dỗ cô và cũng là cái tát cảnh cáo cô sau này đừng có mà làm phách ở trong căn nhà này.
. Chu Tiền Nhi bà gan đến nổi dám đánh tôi sao ? Sau này tôi trở thành nữ chủ nhân căn nhà này tôi nhất định sẽ đuổi bà ra khỏi đây, vĩnh viễn đừng hòng bước vào nhà một bước.
Trịnh Nhã San lúc này lớn tiếng nói.
. Nếu cô muốn thì xin mời ! Nhưng tôi nghĩ rằng cô sẽ không thể trở thành thiếu phu nhân họ Dương vì cô làm gì có tư cách đó. Kẻ chuyên cướp chồng người khác, làm tiểu tam người khác thì cô vĩnh viễn sẽ không được danh chính ngôn thuận gả vào đâu.
« chát »
Bạt tay thật mạnh gián thẳng vào mặt của Trịnh Nhã San. Không ai khác chủ nhân bàn tay là Dương Thiên.
Sảng lúc này trợn mắt nhìn thẳng vào Dương Thiên, người đàn ông cô từng rất yêu, nhưng giờ đây có lẽ cô rất hận anh. Không phải vì hận đã ngược đãi, áp bức cô mà hận anh vì đã ra tay đánh cô chỉ vì con bạn thân nhất cô từng tin tưởng cướp đi người cô yêu.
. Cô im ngay cho tôi ! Người không có tư cách nói chuyện trong căn nhà này là cô không phải Di Phi.
Nghe Dương Thiên nói mà lòng Nhã San đau như cắt, như từng mũi tên đâm sâu vào trái tim của cô. Anh người cô yêu nhất sao có thể nặng lời như vậy với cô.
Sảng nghĩ cô còn hi vọng vì anh đã nói với bà Chu để cô sau này không cần làm việc nhà nữa, vậy mà giờ đây anh đã nặng lời quát mắng cô không có tư cách trong căn nhà này. Vậy rốt cuộc anh xem cô là gì ? Nếu không yêu cô tại sao lại không để cô ly hôn với anh, để cô rời khỏi anh, rời khỏi nơi quái quỷ này ? Rốt cuộc là tại sao ?
. Dương Thiên ! Sao con lại đánh con bé ?
. Dì Chu xin dì đừng can dự vào chuyện gia đình của con. Con không muốn phải làm dì khó xử.
. Con đã từng quên ba mẹ con đã căn dặn dì phải chăm sóc, quan tâm con hay sao ? Sao giờ con nói giống như dì là người ngoài không liên quan đến gia đình con vậy ?
. Dì Chu dì đi xuống nhà bếp, đừng can thiệp vào chuyện gia đình con. Đây là lần thứ hai con nhắc nhở dì rồi.
Nói rồi Dương Thiên quay sang nắm chặt lấy tay Nhã San kéo cô lên thư phòng, mặc cho Di Phi đang rất tức giận.
. Bà nghe rõ rồi đó ? Sau này bà nên làm tốt bổn phận của một kẻ giúp việc là được, đừng có mà nhiều chuyện. Hứ......
. Chuyện này tôi sẽ ko dễ dàng để cho thiếu phu nhân bị ức hiếp đâu.
. Bà muốn làm gì ? Bà nghĩ bà hâm dọa được tôi sao ? Bà nên nhớ vừa rồi Dương đã nói bà đừng nên liên quan đến chuyện gia đình chúng tôi. Còn nữa cái gì mà thiếu phu nhân sau này nên đổi cách xưng hô là vừa.
Nói rồi Di Phi ỏng ẹo đi lên cầu thang. Đi được gần nửa cầu thang thì
« á »
Di Phi lăn từ trên cầu thang xuống mặt sàn nhà, máu chảy đầm đìa.
Dương Thiên nghe được tiếng la hét chạy ra xem thì nhìn thấy cảnh tượng Di Phi đang đau đớn, xung quanh toàn là máu.
Hết chap