Hội Chứng Peter Pan

chương 21: hành hung có báo trước (21)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thẩm Đình Huyên đóng cửa xe, vẫy tay với Chu Sa ở bên ngoài qua cửa xe rồi thắt dây an toàn, “Việc thẩm vấn như thế nào rồi ạ?”

“Không tồi, cậu ta khai báo hết rồi.” Túc Hải chờ cô thắt xong rồi mới chầm chậm lái ra khỏi chỗ đậu xe, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa trầm ngâm nói.

“Vậy sao anh vẫn không vui?”

“Ừm…Tôi vẫn có một vài chỗ nghĩ không thông.” Túc Hải nói rồi nhìn cô một cái, nói tiếp, “Nói về em đi, sao lại đột nhiên kết thúc hợp đồng?”

Thẩm Đình Huyên bất giác nắm lấy dây an toàn, dùng đầu ngón tay vuốt ve đường vân ngang dọc bên trên, “Không có gì cả ạ.” Cô nói, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sẩm tối, ánh đèn hai bên đường lập lòe, mau chóng khuất xa khỏi tầm mắt, “Vốn dĩ hợp đồng của em cũng sắp hết hạn rồi, hơn nữa làm việc với công ty cũng không được vui vẻ lắm nên kết thúc thôi.”

“Chuyện từ khi nào?”

“Vào sáng hôm qua nhận được bưu kiện ấy.” Thẩm Đình Huyên liếc trộm Túc Hải qua khóe mắt, thấy anh hơi nhíu mày thì vội nói tiếp: “Không phải là em thấy anh bận nên mới không nói với anh sao? Hơn nữa, em đã mời bạn xem thử rồi, không có vấn đề gì cả.”

“Bạn nào?”

“Thì… thì chỉ là một người bạn thôi.”

“À,” Túc Hải hơi dừng lại, “Hàn Diệu Ninh.”

Thẩm Đình Huyên không ngờ anh đoán một cái đã trúng nên hơi kinh ngạc, đã thế không biết vì sao cô lại có chút chột dạ: “Ừm, tại đúng lúc anh ấy có thời gian nên mới đến.”

“Lần sau còn có chuyện như thế này thì em đến tìm tôi trước, tôi sẽ giới thiệu một luật sư đáng tin cậy cho em”

“Lần sau á?” Đôi mắt Thẩm Đình Huyên bỗng nhiên vụt sáng, cả người chồm về phía trước, “Thế có phải là Tiểu Hải ghen không? Em với Hàn Diệu Ninh chỉ là bạn tốt thôi, không có gì cả đâu!”

“……” Túc Hải vô cùng ảo não vì đã nhiều lời. Anh không biến sắc dịch sang bên cạnh, áp xuống cảm xúc giống như kim đâm cứ liên tục trỗi dậy kia. Anh hắng giọng, không muốn nói nhiều về đề tài này nữa: “Vậy sau này em có dự định gì không?”

“Trước tiên em sẽ nghỉ ngơi một tháng! Đã hơn một năm em không được nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Đình Huyên cười tủm tỉm nói, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, “Thật ra trước đó em có nhận được vài cuộc gọi đến từ một số công ty nhưng em không vừa ý lắm, với cả gò bó quá nên có lẽ em không làm được. Chỉ có điều mấy năm nay em cũng xem như đã quen biết khá nhiều người nên định thành lập một phòng làm việc riêng, nhưng vẫn đang trong kế hoạch.”

Túc Hải nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Em có đủ tiền không?”

“Dạ?”

“Kết thúc hợp đồng cũng phải bồi thường tiền chứ, bây giờ em còn muốn thành lập phòng làm việc, em còn đủ tiền không?”

“Đúng là khi kết thúc thì em phải bồi thường chút ít nhưng vẫn tạm ổn.” Thẩm Đình Huyên tránh nặng tìm nhẹ trả lời, nửa câu sau mơ hồ giống như viên kẹo đường bị phơi lâu dưới ánh mặt trời, khi mở giấy gói ra sẽ kéo theo từng sợi đường, “Phòng làm việc cũng có hùn vốn nên về phương diện tiền bạc không có vấn đề gì cả đâu ạ.”

“Ừm.” Túc Hải đáp, đồng thời trong lòng anh lại càng phập phồng mãnh liệt, bực bội không thể tả được. Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, anh mím môi, phải kết thúc vụ án này sớm một chút để hai người trở lại quỹ đạo, cứ giống như trước là được. Anh nghĩ, tới bây giờ vẫn chưa kết thúc nên còn rất nhiều thứ phiền phức.

Có lẽ Thẩm Đình Huyên đã nhìn ra biểu cảm hững hờ của anh, bèn chuyển đề tài: “Đêm nay chúng ta ăn mừng nhé? Ăn cá nướng cay đi!”

“Em biết nướng cá hả?” Trầm mặc trong chốc lát, Túc Hải cười nhạo.

Thẩm Đình Huyên thấy phản ứng của anh, lúc này mới yên tâm. Vừa rồi trong khoảnh khắc kia, không biết vì sao mà cô lại chợt cảm thấy vất vả lắm khoảng cách giữa cô với Túc Hải mới được kéo gần lại mà dường như lại bị kéo ra lần nữa, thậm chí còn xa cách hơn so với trước kia.

“Không phải anh sẽ nướng sao!” Thẩm Đình Huyên khôi phục tinh thần, không biết đã thổi vang kèn lệnh tấn công ở trong lòng biết bao nhiêu lần, cố gắng tấn công vào lãnh địa của Túc Hải một lần nữa, muốn chiếm một ít địa bàn: “Em có rượu đó.”

Nhưng mà lần này, Túc Hải không có tiếp lời.

Tiểu nhân xung phong thua trận.

Nhìn tàn binh bại tướng đầy đất, bất luận là bao nhiêu lần cũng không loại bỏ được cảm giác mất mát giống như đám mây rũ xuống bên dưới vòm trời, mang theo một phần áp bức, căng đến mức cả trái tim đều là cảm giác đau xót quen thuộc. Thẩm Đình Huyên thấy thành lũy cao cao mà đối phương dựng nên ở nơi xa không chút sứt mẻ, đành bất đắc dĩ tạm thời tuyên bố lui binh, để bố trí một chiến thuật khác.

“Chúng ta nói chuyện chút đi!” Cô nói, “Anh còn chỗ nào chưa nghĩ ra, nói ra đi em với anh cùng nghĩ.”

Túc Hải quay đầu nhìn cô, một lát sau, chậm rãi mở miệng: “Không nói được, tôi chỉ là có cảm giác thế thôi. Hắn ta khai báo một cách trôi chảy, hơn nữa chuyện nào cũng hợp logic, nên tôi cảm thấy có gì đó sai sai.”

“Vậy chúng ta phân tích một tí đi.” Thẩm Đình Huyên bẻ đầu ngón tay, “Đầu tiên, hắn bắt cóc cô Tưởng, chuyện này có vấn đề gì không?”

Túc Hải ngẫm nghĩ một lát, trong đầu lại nhớ tới lời khai của Võ Chiêu Văn, cuối cùng lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”

“Vâng… Sau đó là Tô Định. Về chuyện này, hắn ta nói thế nào?”

“Hắn ta nói rất mơ hồ… Hắn đi theo vài ngày mới tìm được thời cơ thích hợp để xuống tay, bởi vì khi đó người đến người đi nên không có ai đặc biệt chú ý đến hắn, thế nên hắn mới thành công.” Túc Hải suy nghĩ, “Vào lúc này, cảm xúc của hắn rất nhập tâm, còn miêu tả rất chi tiết tình huống khi nạn nhân bị thương, cho thấy hắn vẫn còn khoái cảm khi nói về cảnh tượng lúc đó, từ giọng điệu cho đến biểu cảm đều lộ ra vẻ thỏa mãn. Nhưng trong quá trình khai báo thì không có.”

“Vậy vụ án này có gì đặc biệt sao?” Thẩm Đình Huyên cắn môi tự hỏi, tốc độ nói cũng chậm lại theo, “Liệu có nhân tố nào không giống với những vụ án khác nên mới khiến hắn trở nên hưng phấn và thỏa mãn không?”

“…… Là máu.” Trong đầu Túc Hải bỗng nhiên lóe lên một cái gì đó, nhưng tốc độ quá nhanh nên anh không kịp nắm bắt, chỉ kịp thấy một hình ảnh mơ hồ, “Từ Tưởng Vi cho đến Điền Hãn Vân, nếu tính cả lần đe dọa lẫn tập kích thì chỉ có một lần đó là hắn thấy máu thật thôi. Xét theo lời của hắn thì lúc vụ án xảy ra hắn vẫn ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy người bị hại vỡ đầu chảy máu nên vô cùng hoảng sợ. Có lẽ là máu và sự sợ hãi đã kích thích hắn, khiến hắn cực kỳ hưởng thụ quá trình này.”

“Lúc hắn ẩu đả với Điền Hãn Vân, Điền Hãn Vân có chảy máu không?”

Túc Hải lắc đầu, “Có chảy nhưng mà rất ít. Bởi vì hắn dùng tay không đánh Điền Hãn Vân nên chỉ đấm vỡ mũi dẫn đến chảy ít máu thôi, nhưng chỗ khác đều là nội thương.”

“Nói như vậy thì rất có khả năng.” Thẩm Đình Huyên nói, “Được rồi, vụ án này tạm thời không có vấn đề. Vậy Đường Miểu Miểu thì sao? Hắn đã tạo ra vụ tai nạn xe cộ này như thế nào?”

“Hắn lợi dụng lốp xe.” Túc Hải nói, “Hắn làm việc ở một xưởng sửa chữa xe hơi nên có thể nhìn được lốp xe của Đường Miểu Miểu đã không được bảo dưỡng trong một thời gian dài, thấy mặt bên có vài vết rạn nhỏ bèn dùng cây dao nhỏ mang bên người rạch thêm mấy vết nữa. Cuối cùng, khiến cho Đường Miểu Miểu đang lái xe vào ban đêm thì bánh xe đột nhiên nổ tung, dẫn đến xe mất khống chế mà đâm vào ven đường.”

“Ồ, thoạt nhìn vụ án này cũng không có vấn đề gì… Đây cũng là chuyên môn của hắn nên dễ dàng thực hiện cũng phải.” Thẩm Đình Huyên ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, “Nhưng có phải chuyện này trùng hợp quá không, sao hắn chắc chắn rằng bánh xe sẽ nổ chứ?”

“Theo như lời hắn khai thì hắn vừa thấy lốp xe kia thì đã biết là không chạy được nữa rồi, chỉ cần lái trên đường thì chuyện nổ chỉ là sớm hay muộn thôi.” Túc Hải đánh tay lái, lái xe vào hầm đỗ xe của siêu thị. Thẩm Đình Huyên lấy kính râm và khẩu trang trong túi ra đeo lên, rồi hai người mới xuống xe.

“Cũng đúng, trên phương diện này chắc chắn hắn hiểu rõ hơn em. —- Còn Điền Hãn Vân kia thì sao, hắn nói gì?”

“Vụ này càng đơn giản hơn. Ngay cả cơ hội cũng không cần tìm, cứ thế xông lên tẩn một trận. Điền Hãn Vân cũng không đánh lại hắn nên hắn đánh xong thì đi mất.”

Có lẽ vì đang trong giờ làm nên dù đã giữa trưa nhưng trong siêu thị không có bao nhiêu người. Hai người đi thẳng đến khu thực phẩm tươi, Thẩm Đình Huyên đứng cạnh bể cá bằng pha lê, nhìn mấy chú cá vui vẻ bơi qua bơi lại, mãi vẫn chưa hạ quyết tâm được.

“Mua cá trắm cỏ nhé? Nhưng cá trắm cỏ có nhiều xương quá không, hay là mua cá da trơn nhé? Ơ, đây là cá da trơn sao? Nó có râu thì không phải là cá nheo à?”

Túc Hải vẫn đang suy nghĩ về vụ án, nghe thấy lời cô thì hờ hững trả lời: “Tên khoa học của cá da trơn là Leiocassis, nhìn khá giống cá nheo, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đuôi nó chẻ ra, còn cá nheo thì không. Nếu em muốn ăn cá nướng cay thì chọn nó cũng được.”

“Ồ… Tiểu Hải biết nhiều ghê, vậy nghe anh đó!” Thẩm Đình Huyên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tâng bốc anh. Cô chỉ vào trong bể cá, nói với người bán cá: “Tôi chọn con này, sư phụ à, phiền chú xử lý giúp chúng tôi nhé.”

Động tác giết cá của sư phụ như nước chảy mây trôi, chỉ với năm sáu phút đã biến một con cá vẫn còn tung tăng nhảy nhót thành một đống thịt tươi được xử lý đâu vào đây, ông ấy túi nilon bọc lại, dán kín rồi mới đưa cho họ. Thẩm Đình Huyên hơi không quen với loại mùi tanh này, bàn tay xách túi cố gắng giơ xa người, cô đi sau Túc Hải, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ có tí máu khi giết cá thôi mà em còn thấy không chịu nổi, mà sao lại có người thấy máu thì hưng phấn nhỉ…”

“Không đúng!” Túc Hải đang đi đằng trước đột nhiên ngừng lại, “Tôi biết rồi, không phải là do máu, mà vốn là không có máu!”

“Lời này nghĩa là sao?” Vốn đang nói về cá nên Thẩm Đình Huyên hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của anh.

“Tôi đã xem qua hồ sơ của Tô Định rồi. Sau khi Tô Định bị thương, trên bản giám định vết thương có viết ‘Trên bả vai phải có vết nứt xương nhỏ, phần lưng có nhiều vết thương’, cậu ta vốn không hề chảy máu.”

Giống như có một luồng sáng bất chợt thổi qua cánh đồng tối tăm bát ngát, suy nghĩ của Thẩm Đình Huyên cũng hơi chấn động, nhưng không bắt kịp luồng sáng kia, chỉ mơ hồ có cảm giác thôi. Túc Hải lấy điện thoại ra gọi cho Chu Sa, chỉ có mấy giây chờ đợi được nối thông mà giống như có một bàn tay vô hình kéo dài ra vậy —-

“Alo, đội phó?”

“Chu Sa, bây giờ cậu lập tức đi thẩm vấn lại Võ Chiêu Văn, hỏi kỹ tình huống trong vụ án thứ hai, lần này hãy đưa ảnh của Tô Định cho hắn phân biệt.” Túc Hải nói rất nhanh, đồng thời cũng xoay người bước nhanh ra khỏi siêu thị, vứt hết vẻ thong dong thỉnh thoảng xuất hiện trên người anh ra đằng sau. Anh cau mày, nửa câu sau gần như là gằn từng chữ một, “Tôi nghi ngờ người bị hại trong vụ án này vốn không phải là Tô Định.”

Truyện Chữ Hay