Hội chứng muốn sống bình an tại dị giới

chương 42: vì vậy nên thoả mãn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Giờ thì sao nào? Nếu mọi người chịu im lặng để tôi rời đi thì tôi sẽ không chủ động làm gì cả. Chỉ là Bích không thể chuyển động nữa nhỉ. Không cần phải cảnh giác như thế, tôi không định kết liễu luôn cậu ta đâu.”

Tôi chợt hoàn hồn với lời của Yugura mà cảm nhận tình trạng xung quanh Bích Ma Vương. Anh ta đã cho các rễ cây chứa đựng sức mạnh Phồn Vinh bò khắp căn phòng. Chúng không phải dành cho chiến đấu, mà là vì để kéo dài mạng sống của Arkryal.

Trên cơ thể không còn phản ứng của Arkryal đang có những sợi dây leo mọc ra từ mặt đất nhằm kết nối lại.

Trạng thái của Arkryal… chỉ còn một bước nữa là đặt chân vào tử vong. Cậu ấy đang ngừng bước tại lằn ranh sinh tử ấy. Quả nhiên là Ma Vương có sở trường về sinh mệnh, động tác ấy còn dứt khoát hơn cả thời điểm anh ta chiến đấu.

Không, có lẽ người này cũng đã dao động. Tuy nhiên, anh ta đã thức tỉnh nhờ tinh thần quyết tử của Arkryal. Anh ta đã trở về hiện thực sớm hơn cả tôi.

Vào thời điểm ấy, tôi đã chạm mắt với Arkryal đang ngã xuống. Dù thân thể bị chặt đứt, cậu ta vẫn đang nói chuyện với tôi.

“Tôi đã làm rồi đó. Tiếp theo là đến lượt của anh, Haiya.”

Trận chiến này là lần đầu tiên tôi gặp được cậu ấy, đôi bên trò chuyện với nhau cũng chỉ có một chút thời gian. Tôi vẫn nhớ rõ đôi mắt lấp lánh tràn ngập hiếu kỳ của cậu ấy khi cảm thụ được sức mạnh của tôi.

Tôi đã từng hứa miệng với Arkryal rằng sẽ đấu với cậu ấy một trận sau khi cuộc chiến này kết thúc. Dù nhớ lại trong tình huống này, cảm xúc đó vẫn không hề dao động. Có lẽ cậu ấy cũng tự giác ngộ rằng đó là điều cả hai không thể nào đáp ứng.

“___ Chọn đi, Haiya. Ta sẽ giao tính mạng cho ngươi.”

“… Không hề, nhờ anh chăm sóc Arkryal. Sẽ rất đáng tiếc nếu mất đi người đàn ông này ở đây.”

Tôi dán mắt vào bóng dáng người đàn ông giúp tôi lấy lại quyết tâm trong một chốc rồi quay lại đối mặt Yugura một lần nữa.

Không tồn tại phương pháp nào chắc chắn đánh bại tên đàn ông này. Đây là trận chiến được tiến hành chỉ với những kỳ vọng về một khả năng nhỏ nhoi nào đó. Bản thân chỉ cảm thấy thẫn thờ vì kế hoạch ấy bị phá tan một cách ngoài sức tưởng tượng hơn cả ngoài dự đoán. Cách miêu tả này của mình nghe thật dị nhỉ.

“Haiya-san…!”

Giọng nói từ phía sau của Ulffe-san. Cảm giác của em ấy không thể lý giải được cả một phần mười những gì đã xảy ra tại căn phòng này. Dù thế, có lẽ em ấy cũng hiểu rằng tôi đang muốn làm gì.

Tôi đã từng chồng bóng hình em ấy vào bản thân dù chỉ một chút. Chúng tôi là những kẻ bị cô lập khỏi xung quanh, cảm thấy chỉ có mình trong thế giới này là cô độc và lạc mất sắc màu trong thế giới.

“Vậy thì tôi sẽ đi đến một cuộc đời rực rỡ sắc màu đây.”

Dù thế, Ulffe-san đã lấy lại được nó. Ulffe-san đã chứng minh rằng tôi cũng có khả năng lấy lại những sắc màu đó giống như em ấy. Em ấy không biết rằng đó là sự cứu rỗi lớn đến nhường nào đối với tôi.

Tôi không phải không cảm thấy lưu luyến. Chắc chắn sẽ tồn tại một ngày tôi có thể cảm nhận được sắc màu trong thế giới giống như vậy. Cậu ấy và bệ hạ chắc chắn vẫn sẽ chấp nhận một con quái vật như tôi.

Dù thế, đây là kết cục mà tôi vẫn luôn vẽ ra trong đầu. Vậy thì làm sao tôi có thể ngừng bước lại chứ.

Tôi giậm xuống một bước và lao thẳng về phía Yugura. Đối phương không phản ứng, không có chút kháng cự gì giống như bản thân hắn đã thể hiện cách biệt rõ ràng. Thế thì quá tốt rồi. Tôi nắm lấy cổ Yugura và đập vào bức tường.

“Đây là câu trả lời của cậu sao?”

“Không hề, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ lúc này.”

Cùng một lúc khi đập vào bức tường, tôi tác động vào độ cứng và khiến bức tường mỏng manh hết cỡ. Nó dễ dàng vỡ tan, còn tôi và Yugura tiếp tục tông thẳng ra ngoài với tốc độ không hề giảm sút.

Hai ba bức tường tiếp tục bị phá huỷ, tôi vừa giậm chân lên sàn đá vừa tiếp tục gia tốc. Yugura khẽ thở ra rồi sử dụng ma pháp gì đó từ xa. E rằng nó nhằm để thu hồi Vô Sắc Ma Vương đang lưu lại trong phòng.

Tôi phá huỷ bức tường cuối cùng của lâu đài rồi đồng thời bật nhảy thật mạnh. Trong tầm mắt là khu rừng rậm khổng lồ của Ma Giới.

Bích Ma Vương, tôi sẽ phá hỏng khu vườn này một chút nên hãy tha thứ cho tôi. Có lẽ bệ hạ sẽ vừa lầm bầm phàn nàn về tôi vừa đền lại thôi.

“Tôi cũng không định cuốn mấy người kia vào đâu.”

“Nhưng tôi sẽ liên luỵ họ mất. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự nghiêm túc chiến đấu mà.”

“___ Chà.”

Trong mắt Yugura rốt cuộc hiện lên chút màu sắc hứng thú. Gã đàn ông này chắc hẳn đã nhận ra dị biến trong cơ thể của tôi.

Đúng vậy. Tôi đã từng rất sợ hãi. Mỗi khi đạt được một tài năng siêu việt nào đó thì nhân tính lại dần mất đi. Tôi nuối tiếc việc buông bỏ chúng và vô cùng sợ hãi. Vì vậy, cho dù sáng tạo tài năng thì tôi vẫn chỉ dừng lại ở mức độ khiến bản thân thích ứng. Tôi đã luôn chần chừ như vậy trong quá khứ.

Song, nhờ Arkryal mà tôi đã không còn do dự gì nữa.

“Như anh mong muốn, tôi sẽ đơm hoa kết trái tất cả tài năng mà tôi có thể nghĩ ra. Không phải con người cũng không phải Ma Vương. Tôi sẽ cho anh nhìn thấy kết cục của con quái vật mang tên Yugura Haiya này.”

“Aha, tới đi nào.”

Tôi xua tan tất cả tạp niệm mà tưởng tượng đến những thứ mình muốn hiện thực hoá. Cơ thể ném Yugura về phía đại địa xa xôi theo tưởng tượng. Tốc độ đó nhanh hơn cả âm thanh và lần lượt quét ngang những rừng cây khổng lồ hơn cả núi non bình thường.

Các tài năng tạo cảm giác vạn năng, cái giá đổi lại là con tim trở nên rộng mở. Tinh thần đáng lẽ đang ở lĩnh vực của những bậc thầy võ thuật lại mở ra thêm nhiều bức tường và cánh cửa mới, bản thân dần thăng hoa thành tồn tại cao hơn.

Ôi, tôi không thể quay lại nữa. Giờ mà quay trở lại phạm vi của con người còn tước đoạt bản thân nhiều thứ hơn cả những hành vi như chặt đứt tứ chi hoặc đổ bùn nhơ vào não vậy.

Tôi có thể sinh ra vô tận ma lực. Tôi có thể điều khiển quy tắc và luật lệ như ý chí. Nếu như chỉ có một mình ở đây thì không chừng tôi sẽ ảo tưởng rằng mình đã hoá thành thần linh vậy.

“Mặc dù tăng trưởng có hơi dư thừa, nhưng thế này thì cậu đã mạnh hơn Hắc rồi đấy.”

Mặc dù đi đến bước đường này, Yugura vẫn vượt qua tôi. Bản thân đã thu hẹp cách biệt, ấy vậy mà việc trở nên mạnh hơn lại càng khiến tôi biết được cách biệt ấy một cách rõ ràng.

Kể cả khi quyết tâm bao nhiêu, thời gian lãng phí từ trước đến nay vẫn quá nhiều. Cho dù tôi trở nên mạnh mẽ vô hạn từ bây giờ, tôi vẫn cần thời gian vô cùng khổng lồ để đuổi kịp sức mạnh của Yugura.

Dù vậy, tôi không thể ngừng lại. Một khi đã vứt bỏ thì không có ý nghĩa gì để ngừng lại cả.

Thanh kiếm đang cầm đã vỡ nát. Vật chất trong thế giới này đã không còn chịu nổi sức mạnh của tôi. Vậy thì tôi không còn cách nào khác ngoài trực tiếp đánh nhau.

Tôi xoá bỏ khoảng cách với Yugura và tạo ra kết quả nắm đấm của mình đã đánh trúng. Và rồi huỷ diệt nhân tử hết mức có___

“___!?”

“Khi bước vào lĩnh vực này thì ban đầu cậu cảm thấy công cụ thật ngu ngốc phải không? Ừ thì đúng là tuỳ tiện chuẩn bị thì chúng sẽ không theo kịp sự trưởng thành của chính mình nhỉ.”

Nắm đấm của tôi bị ngăn cản bởi thanh kiếm trong tay Yugura. Tôi phân tích nhân tử nằm trong thanh kiếm. Không thể phân tích. Nó đang vượt quá xa khả năng nhận thức của tôi.

Điều duy nhất tôi có thể hiểu được là thanh kiếm này chính là thanh kiếm anh hùng được chuẩn bị cho anh hùng.

“Cậu muốn nó không? Tôi có thể cho cậu đấy, nó cũng chỉ tiện lợi vì không bị gãy lúc dùng tuỳ tiện thôi. A, nhưng cậu là người thay thế anh hùng mà nhỉ. Vậy thì phù hợp quá rồi.”

“Yu… gura!”

“Chúng ta cùng là Yugura cả mà. Lúc này phải gọi là Nariya đi. A, cậu gọi là papa cũng được đó? Ahaha.”

Yugura buông kiếm không chút tiếc nuối rồi nắm lấy cổ và vai tôi. Ở khoảnh khắc tiếp theo thì tôi đã bị đè xuống mặt đất.

Tài năng đáng lẽ phải phản ứng lại không hoạt động. Tài năng đối phó từng một tài năng tôi tạo ra của Yugura đã ngăn chặn chúng.

“Haiya, tên của cậu thật ra là đến từ tên tôi đấy. Để xem nào, điều chỉnh nhận thức ngôn ngữ… [成也], tên của tôi được viết bằng kanji này đấy.”

Ngôn ngữ tôi chưa từng biết truyền vào trong đầu theo lời của Yugura. Quy tắc thế giới bắt đầu tác động nhằm cướp thông tin này từ tôi, nhưng có vẻ Yugura đang áp chế điều đó.

“Tên của cậu là [Yugura Haiya – 湯倉敗也]. Chữ [敗] ấy được lấy từ chữ [成敗]. Liệu cậu có hiểu ý nghĩa của nó không nhỉ? Đúng rồi, ngay từ đầu, cậu đã được đặt cái tên của sản phẩm thất bại đấy.” [note58878]

“… Cho dù không biết thì tôi vẫn quan sát được từ cảm xúc anh hướng tới tôi đấy.”

Tôi đặt nhân quả lên cảm xúc mà vùng mình khỏi trói buộc của Yugura bằng sức mạnh. Đối mặt tôi vẫn đang tiếp tục mạnh lên, Yugura lại không hề lộ vẻ nghiêm túc. Có lẽ hắn cho rằng không cần thiết phải làm vậy.

Trong đầu tôi đã xác định thất bại, suy nghĩ đầy lý trí đưa ra kết luận rằng tôi nên ngừng cuộc chiến này tại đây.

Dù vậy, tôi không thể ngừng lại. Tôi không muốn ngừng lại. Thân thể tôi vẫn còn đang nghiêng về phía trước. Tôi không muốn quên đi cảm giác nhân tính còn sót lại đang đẩy vào lưng mình.

“Vậy mà cậu vẫn muốn khiêu chiến à? Cậu đang kỳ vọng vào cậu ta ư? Tôi đã đọc trái tim và ký ức cậu ta rồi. Cậu ta cũng không phải âm mưu gì đó thông qua trận chiến này đâu? Cậu ấy chỉ nghĩ rằng ít nhất cũng phải cho thế giới này một cơ hội. Khi cuộc chiến tranh này kết thúc thì tôi sẽ đưa thế giới về như cũ. Kết cục ấy vẫn sẽ không thay đổi.”

“… Fufu, ra là cảm giác này sao.”

Tôi đã hiểu lý do Yugura vẫn cười cợt dù mất đi nhân tính. Khi nó quá khác xa lý luận tuyệt đối mà mình biết thì nó sẽ trông vô cùng lố bịch.

“Có gì lạ lắm à?”

“Không hề, có vẻ anh vẫn chưa hiểu rõ cậu ta. Kể cả khi cậu ấy không âm mưu thứ gì vào lúc này thì chắc chắn vẫn có mối liên kết nào đó. Cuộc chiến tranh này chắc chắn cũng là yếu tố cần thiết để cậu ta lợi dụng.”

“Ừm… có lẽ là vậy nhỉ. Gần đây tôi không nhìn vào trong tinh thần cậu ta nên chắc cậu ấy cũng đang suy nghĩ gì đó. Tuy nhiên, nếu tồn tại đối tượng để cậu tin tưởng nhiều như vậy thì tại sao cậu lại muốn chết đến thế?”

Trong tay Yugura không biết đã nắm giữ thanh kiếm anh hùng từ lúc nào. Tôi tưởng tượng ra thứ tương đương với nó mà tạo ra một thanh kiếm. Dù tạo nên vũ khí thoả mãn điều kiện dựa trên lý thuyết của bản thân, nó vẫn sẽ hoá thành tro bụi chỉ bằng một lần va chạm.

Sức mạnh của Yugura đang gia tăng theo sức mạnh của tôi. Chỉ cần tôi chậm tiến hoá một chút thì đó sẽ là thời khắc cuối cùng.

“___ Đương nhiên là vì hoàn thành ý nghĩa sinh ra của tôi rồi.”

Nhưng thế thì sao chứ? Sau khi hoàn thành ý nghĩa tồn tại của mình thì sinh mệnh mới có giá trị. Tôi tạo ra thanh kiếm tiếp theo mà giao chiến.

“Ý nghĩa của kẻ thay thế anh hùng à? Ờ thì tôi đúng là một anh hùng cầm thanh kiếm anh hùng, nhưng bản thân cũng là một Bạch Ma Vương nhỉ. Xét phương diện đối đầu Ma Vương thì cậu đúng là anh hùng thật.”

“Vai trò do anh tự tiện đặt ra chả liên quan gì đâu.”

Kẻ được tạo ra nhằm thay thế anh hùng. Rốt cuộc thì tôi đã đối mặt với câu nói ấy bao nhiêu lần rồi?

Tôi đã vượt qua ranh giới trở lại làm người từ rất lâu về trước. Nếu muốn thì tôi cũng có thể ngừng lão hoá cơ thể và sống trong thời gian vĩnh hằng giống như các Ma Vương.

Do đó, cho dù cố sống như một con người đến thế nào, trong lòng tôi vẫn luôn lưu một hang động trống rỗng không thể lấp đầy.

Liệu tiếp tục bỏ qua mà sống có ý nghĩa gì chăng? Liệu tôi nên xoá bỏ ý nghĩa của việc bước chân đến nơi này không?

Đây chính là ham muốn. Ham muốn mà cảm xúc con người còn sót lại trong tôi vẫn luôn giữ lấy. Tôi muốn cho cuộc đời của mình một ý nghĩa thực sự. Tôi muốn tự tay chứng minh ý nghĩa khi mình được tạo ra.

Từ khi cậu ấy xuất hiện thì tôi đã luôn do dự trong lòng. Nhìn vào những người được cậu ấy dẫn dắt như Ulffe-san và Ekdoic-san lại khiến trái tim tôi dao động mạnh mẽ.

Nhìn cậu ấy ở bên cạnh bệ hạ, tôi cho rằng không chừng cậu ấy sẽ tìm ra phương pháp lấy đầy lỗ hổng trong lòng tôi, không chừng cậu ấy sẽ có thể điểm tô sắc màu trong thế giới của tôi.

Suy nghĩ ấy lan rộng hệt như một căn bệnh truyền nhiễm, rất dịu dàng và vô cùng mị lực. Tôi suýt nữa cũng muốn mang nguyện vọng muốn sống bình yên giống như mọi người.

“Vậy à? Ờ thì tôi cũng ghét mấy cái chức trách lắm. Cố chấp với ý nghĩa bản thân sinh ra đến từ sự mong cầu từ người khác và vứt bỏ thời khắc yên bình cuối cùng chẳng phải nghe thật ngu ngốc ư?”

“Loại người định xoá sổ tất cả mọi thứ mà lại dám nói nhỉ?”

Tôi đã tạo nên bao nhiêu thanh kiếm từ hư không rồi? Tôi có thể nhận ra một thứ quan trọng gì đó trong người đang dần mất đi mỗi khi thanh kiếm gãy vụn. Dù thế, sức lực khi nắm chặt những thanh kiếm ấy lại càng gia tăng.

Nếu Yugura sử dụng ma pháp Thời Không thì thế giới sẽ được bắt đầu lại. Vậy thì tôi chắc hẳn sẽ không được sinh ra. Tôi không thể tìm được ý nghĩa khi sinh ra, và cả sự tồn tại của bản thân cũng sẽ tan biến. Liệu còn thứ gì có thể trống rỗng hơn nữa không?

Kể cả khi cậu ấy có thể ngăn chặn Yugura, cơ hội để tôi hoàn thành vai trò của mình sẽ không xuất hiện trong tương lai. Gian khổ xuất hiện trước mặt bọn họ cần để chính bọn họ vượt qua.

Đã vậy thì tôi cũng muốn khiêu chiến gian khổ mà bản thân nên phá vỡ. Cho dù đó là điều không thể nào hoàn thành đi nữa.

“Nhắc vậy làm tôi mới nhớ ra. Chuyện đó sẽ khiến ý nghĩa tạo ra cậu cũng hoàn toàn mất đi nhỉ. Ai da, xin lỗi cậu nhé.”

“Tôi bất ngờ vì anh có ý định xin lỗi đấy.”

“Ít nhất tôi cũng hiểu mình đã làm chuyện xấu chớ. Mặc dù tôi không thấy tội lỗi, không định ngừng lại, cũng không định cứu rỗi gì cả.”

“Ừ, cảm ơn nhé.”

Thật sự cảm ơn đấy, Yugura. Thế thì tôi sẽ có thể không do dự mà tung ra mọi thứ của mình. Cảm tạ anh vì triệt để đóng vai ác cho đến cuối cùng, làm sự tuyệt vọng để tôi tiếp tục khiêu chiến.

Khi thanh kiếm cuối cùng gãy vụn thì kiếm Yugura đang cầm cũng văng lên trời. Cho dù không thể vượt qua thanh kiếm của anh hùng, tôi vẫn thành công thể hiện được ý chí của mình.

Tôi đâm thanh kiếm gãy vào ngực của Yugura và tập trung toàn bộ ý thức vào mũi kiếm. Tôi không cần suy nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt như cấu trúc, quy luật hay khái niệm. Bản thân chỉ cần trút tất cả mọi thứ hiện có và tung ra mà thôi.

“___ Cậu định tự bạo à. Ờ thì cũng không tệ cho thời khắc cuối cùng… Tuy hơi thô lỗ, nhưng tôi sẽ hỏi cậu vậy. Haiya, anh hùng đối với cậu là gì?”

“Đó là người mang dũng khí và thể hiện bằng hành động… Cảm ơn anh vì đã cho tôi đối đầu với gian truân cường đại hơn bản thân.”

“Không có gì. Tôi sẽ không cứu cậu, nhưng trong thân phận người đã sinh ra cậu, tôi vẫn sẽ gửi đoá hoa cuối cùng để tiễn đưa.”

“A, mong anh đừng nhìn nhận kiểu đó. Cha mình là anh hùng lẫn Ma Vương nghe cũng không ổn, với lại có một người cha thế này thì…”

“Không thể cãi được luôn. Chúc mừng, cậu đã thắng tôi được một mục rồi đấy.”

Tôi giải phóng sức mạnh tập trung tại mũi kiếm. Tôi đã dốc hết tất cả mọi thứ, và bản thân lúc này đang được thoả mãn. Dù thế, tôi vẫn nhớ đến khuôn mặt cậu ấy mà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Truyện Chữ Hay