Hội chứng muốn sống bình an tại dị giới

chương 17: vì vậy nên tiến sang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quang cảnh chiếu rọi trong mắt của Hắc Ma Vương cũng truyền đến [tôi] đang ngủ say bên trong. Yugura Nariya đã bố trí vô số quả cầu thuỷ tinh trong phòng để Hắc Ma Vương không tham dự trận chiến có thể xác nhận tình huống ở đó. Cơ chế thì chắc là ứng dụng Sử Ma mà tên Vô Sắc Ma Vương Tedral hay dùng để dòm lén bọn tôi rồi.

Mỗi thuỷ tinh chiếu hình ảnh của từng Ma Giới và các Ma Tộc, Hắc Ma Vương thì chỉ im lặng ngắm nhìn khung cảnh ấy.

“Chào, cậu có nghe không?”

“… Làm thế có bị mắng không đấy.”

[Tôi] đang ở trong Hắc Ma Vương mà giọng nói của Yugura Nariya lại truyền đến cứ như ở ngay bên cạnh. Nhìn Hắc Ma Vương bên ngoài không phản ứng gì thì có lẽ Yugura Nariya đã dùng năng lực gì đó để trực tiếp nói chuyện với [tôi].

“Cơ thể của cô ấy là cơ thể yếu ớt của cậu mà. Cho dù làm thế này thì cô ấy cũng chẳng nhận ra đâu.”

“Đúng là [tôi] tin mình cũng không nhận ra khi gặp phải chuyện này. Rồi sao đây, anh muốn có người để than thở à?”

“Than thở… Nói thế cũng được nhỉ. Dù sao lời của tôi cũng không thể chạm đến Hắc. Tedral cũng đang ra ngoài nên rảnh rỗi lắm luôn.”

“Anh không làm gì vụ ma pháp Thời Không à.”

“Tôi cũng không cần bám chặt lấy mà liên tục cấu trúc đâu. Tinh lọc ma lực thành loại chuyên dụng rồi tích luỹ ma lực trong ma pháp trận các thứ. Mấy kiểu như vậy sẽ xuất hiện thời gian chờ ấy mà.”

Nghe khoa học hơn [tôi] tưởng. À không, vì Yugura Nariya xuất thân từ Trái Đất nên tên này mới tiếp cận bằng mấy phương pháp như vậy.

“Mà tuyệt thật đấy. Cả người bình thường như [tôi] cũng có thể nhìn thấy cuộc chiến của mấy Ma Tộc đó.”

“Ngọc toạ Hắc đang ngồi đã được tôi điều chỉnh một tí rồi. Mấy thông tin thu thập từ ngũ giác đang được hoán đổi để não người có thể tiếp nhận. Cho dù là vật thể chuyển động với tốc độ mắt không thể bắt kịp thì vẫn không thay đổi chuyện nó đang chuyển động ngay trước mắt. Nói theo kiểu nó được xử lý lại thành thứ mắt đã nhận thức là được nhỉ.”

“Ra là thế, méo hiểu gì sất.”

Tái nhận thức điều mình không thể nhìn thấy thành điều mình có thể nhìn thấy. Cứ ngồi lý giải cơ chế hay suy nghĩ của đám người vượt qua quy tắc sẽ rút ngắn tuổi thọ của não mất. Nghe lướt qua là được rồi.

“Tôi cũng không định mở lớp dạy học đâu. Nếu cậu muốn thì lần tới tôi sẽ truyền trực tiếp lý luận đó vào não cậu cho.”

“Thôi không cần. Vậy rồi anh muốn cảm tưởng của [tôi] về mấy Ma Tộc à?”

“Kiểu thế. Đó là sức mạnh cô ấy còn lưu lại sau khi được ban tặng năng lực ‘Toàn Năng.’ Cậu có nghĩ là khá đáng thương không?”

“Mất đi toàn năng thì cho dù lưu lại gì cũng đáng thương thôi. Cơ mà đúng là nhìn thấy thốn thật.”

Ý thức [tôi] hướng về phía Zahakva đang chiến đấu với bọn Illias tại Ma Giới Garne. Nhìn vào bóng dáng vứt bỏ hình người và biến đổi thành nhền nhện của cô ta, chỉ cần suy nghĩ đến quá trình cũng khiến [tôi] cảm thấy đau đớn cả người.

“Có lẽ cậu hiểu ý nghĩa của thức tỉnh nhỉ?”

“Ừ. Thức tỉnh đối với Ma Tộc là trở thành chính nỗi sợ ấy.”

Thứ dễ đạt được thông tin nhất chính là cách sống của Zahakva, người vẫn luôn tuôn trào cảm xúc ra ngoài. Zahakva phô trương bộ dạng của nhện như năng lực của mình, nhưng cô ta lại không thích bộ dạng đó.

“Đúng rồi đó. Ngược lại với các Ma Vương trả giá bằng cái tên của mình, các Ma Tộc sẽ được ban thí luyện nhằm vượt qua nỗi sợ hãi. Cơ mà định nghĩa sợ hãi quá yếu nên cũng cần điều kiện khác nữa.”

Đối tượng sợ hãi nằm trong ý thức sâu nhất của kẻ đó. Chuyện vượt qua điều đó sẽ được ban xuống như một thí luyện. Đó chính là chân tướng của phương pháp trở thành Ma Tộc.

Và sau khi vượt qua nỗi sợ cùng thoả mãn điều kiện khác, thứ chờ đợi bọn họ lại là tương lai phải trở thành thứ mà mình sợ hãi.

Vì không còn sợ bất cứ thứ gì sau khi trở thành thứ mình sợ hãi nên đó là nhân loại đã tiến hoá. Một kiểu lý luận cực đoan thật đấy.

“Thì dĩ nhiên rồi. Chuyện Zahakva sợ nhện là hồi lúc cô ta vẫn còn là một thôn nữ. Giờ nhện có xuất hiện trước mặt thì cô ấy cũng không sợ gì nữa.”

“Làm yếu tố để định hình thì cũng không tệ lắm đâu. Tuy nhiên, đây vốn là thuật thức sử dụng ma lực của Ma Vương mới có thể thực hiện nên đó vẫn là những kẻ không được hoàn thiện.”

“Kết quả là sinh ra những con quái vật hoá thân thành sang chấn tâm lý trong quá khứ à. Lỡ như ghét ớt chuông nhất thì chẳng lẽ người đó sẽ biến thành quái vật ớt chuông hả?”

“Chỉ kén ăn thì không trở thành yếu tố chính được đâu. Cơ mà nếu ăn ớt chuông rồi bị ngộ độc thực phẩm thì chắc sẽ khác.”

Diễn biến đấy nghe khốn thật nha. Về quá trình con người tiến hoá thì khá hợp lý, nhưng chỉ có ba người giữ được bản ngã mà chuyển hoá thành nỗi sợ của chính mình. Có lẽ nên xem rằng điều kiện khác quá khắt khe thì đúng hơn.

“Con quái vật rắn kia là kết cục của kẻ ghét rắn đã vượt qua nỗi sợ của mình, nhưng tinh thần lại không chịu được dòng chảy thời gian à.”

“Tên của cậu ta là Idrac. Từ hồi còn sống thì đó là người rất nghiêm túc thề trung thành với Hắc. Hiện tại thì trái tim cậu ta đã chết, chỉ có cơ thể Ma Tộc là vẫn hành động theo bản năng mà thôi.”

Muốn đạt được trạng thái thức tỉnh thì bản thân Ma Tộc cũng cần phải trưởng thành. Đó là dùng năm tháng lâu dài liên tục biến đổi cơ thể và chuẩn bị sẵn cho việc đạt trạng thái ấy.

Tuy nhiên, cho dù cơ thể chịu được quá trình đó thì trái tim cũng không hẳn được như vậy. Trái tim của một con người sẽ không ăn khớp với cơ thể của Ma Tộc và dần bị hao mòn qua năm tháng. Theo thời gian trôi qua, cơ thể càng biến dạng thì sự mâu thuẫn ấy càng gia tăng.

[Tôi] nhớ lại kết cục của Nekthaal. Một người tuỳ tùng đáng thương luôn cố chấp muốn đứng bên cạnh Bích, nhưng đến cuối cùng thì lại hoàn toàn sụp đổ.

Kể cả khi có vị vua bên cạnh chống đỡ mà thời gian hàng trăm năm vẫn tàn nhẫn gặm nhấm trái tim của các Ma Tộc. Đã vậy thì thảm cảnh của Ma Giới Serend khi Hắc Ma Vương vắng mặt sẽ còn hơn thế nữa.

Chính dòng chảy thời gian mới là thí luyện chân chính mà các Ma Tộc phải vượt qua.

“Một chuyện thật mỉa mai nhỉ. Muốn chịu đựng cho đến khi đạt trạng thái thức tỉnh thì bản chất con người buộc phải trở nên méo mó.”

Giữ trái tim con người thì sẽ bị giết chết bởi mâu thuẫn với cơ thể Ma Tộc. Song, nếu vốn đã là một người méo mó thì sở hữu cơ thể Ma Tộc chỉ tạo ra một chút mâu thuẫn mà thôi.

Neirlyates và Zahakva thể hiện thái độ cố chấp vô cùng dị thường với vị vua của mình. Chính vì tồn tại tâm ỷ lại đến mức như bệnh nên các cô ấy mới có thể sống qua năm dài tháng rộng mà không thay đổi.

Có lẽ vẫn tồn tại những kẻ mang lòng trung thành tương đương hoặc hơn, chỉ là họ mang quá nhiều nhân tính. Cảm xúc quá đường hoàng sẽ dần bị triệt tiêu bởi dòng chảy của thời gian.

“Thật ra điều đó lại khá phù hợp với kết cục của Ma Vương căm ghét con người đó. Được rồi, cậu nghĩ sao về thắng bại trong cuộc chiến này?”

“Cho dù không hỏi thì anh cũng đọc được còn gì.”

“Tôi không muốn bị Hắc nhận ra và cảm thấy khó chịu thôi. Nghĩ thử xem, trong lúc cậu đọc sách mà tự dưng bị chọc vào hông thì khó chịu lắm phải không?”

“Tức là vẫn có nguy cơ bị cô ta nhận ra một chút à. Cơ mà trông anh có vẻ sẽ chọc vào hông khi Hắc Ma Vương đọc sách thật đấy.”

“Đúng là tôi cũng có kinh nghiệm bị đấm khá nhiều rồi. Nhìn thấy chiếc hông đầy mị lực thì dùng ngón tay chọc vào mới là lễ tiết đó.”

“Thế thì bị đấm là chuẩn rồi.”

[Tôi] thử suy nghĩ trong đầu vài chuyện mà Yugura Nariya có thể phản ứng, nhưng anh ta không lộ ra phản ứng gì cả. Có vẻ tên này thật sự chỉ đọc suy nghĩ ở mức tối thiểu để Hắc Ma Vương không nhận ra chuyện mình đang tác động vào bên này.

Dường như những lo lắng từ khi chuyển thành trạng thái này vẫn còn lâu mới bị Yugura Nariya đọc được. Trước hết thì ván cược đầu tiên coi như hoàn thành rồi.

“Để xem nào. Các Ma Tộc đúng là toàn bọn quái vật, nhưng vì là quái vật nên có rất nhiều điểm méo mó. Cho dù không có [tôi] thì họ cũng không thua một cách dễ dàng đâu.”

“Cậu nói như kiểu có mình thì sẽ thắng được nhỉ.”

“Đó là đám người đã duy trì trái tim méo mó suốt mấy trăm năm. Cái kiểu ngoan cố đó lại càng dễ đọc hơn ấy chứ.”

Độ mạnh của năng lực thì nằm ngoài chuyên môn của [tôi], nhưng bọn Illias đang có thể xoay sở kiềm chế đối phương. Đã vậy thì việc còn lại chính là lý giải và xử trí các Ma Tộc như thế nào.

Mầm mống của điềm báo ấy đã được trồng xuống. [Tôi] tin rằng các cô ấy chắc chắn sẽ giành thắng lợi.

“Cậu tự tin thật đấy. Cơ mà trong lòng chắc vẫn đang sợ lắm phải không? Cậu không mạnh mẽ tới mức có thể cười ngạo nghễ trong tình huống tàn khốc mà người quen có thể chết đi bất cứ lúc nào.”

“Ờ đó. Hiện giờ [tôi] còn muốn khóc đây này. Bản thân đang suy nghĩ ra nhiều đối sách trong đầu vì muốn giết các Ma Tộc, nhưng cũng lại phẫn nộ vì mình chẳng thể làm gì được cả.”

Tuy rằng không thể nghĩ ra thủ đoạn khác, nhưng [tôi] đã liên luỵ toàn bộ thế giới vào trong chuyện này. Trái tim [tôi] run rẩy khi nhìn thấy Sir Leanor và Đại Giám Mục Ukka bị tấn công. Ngay cả lúc này, Illias và Maya-san cũng đang chiến đấu với những con quái vật vượt qua quy tắc.

Nhất định sẽ có rất nhiều người chết. Không chừng trong đó cũng bao gồm những người mà [tôi] muốn bảo vệ. Chỉ cần suy nghĩ đến điều đó cũng khiến bản thân vô cùng sợ hãi.

“Cậu không phải đang tin tưởng đồng minh chiến thắng, mà là chỉ có thể tin tưởng thôi nhỉ. Cảm giác đầy nhân tính ấy thật đáng ghen tị đó.”

“Chứ sao. Anh nắm giữ rất nhiều thứ [tôi] không có, nhưng [tôi] cũng đang nắm chặt những thứ mà anh đã vứt bỏ đấy.”

Vì vậy nên hãy cứ tiếp tục bước đi. Hãy tin tưởng các cô ấy sẽ khai phá ra con đường đến nơi đó. Vừa sợ hãi, vừa run rẩy, vừa kìm nén nước mắt, vừa méo mó mỉm cười, tất cả đều vì đòn quyết định mà chỉ [tôi] mới có thể thực hiện.

-------------------------------------------------------------------

“Hả!? Con rắn kia cũng từng là Ma Tộc á!?”

Tôi rời khỏi con rắn rồi quay về chỗ của Thương mà kể lại chuyện mình biết được. Thương thì cất tiếng kinh ngạc, nhưng Marito thì vẫn đang im lặng. Có lẽ anh ta đã nhận ra khả năng nào đó.

“Không sai. Tôi đã đọc được ký ức từng là Ma Tộc từ ma lực của con rắn kia. Tuy nhiên, đó là ký ức khá là cũ kỹ. Có lẽ việc mất trí đã xảy ra từ khá lâu rồi.”

“Năng lực tái sinh ấy không phải giống như Ma Tộc, mà là chính năng lực của Ma Tộc sao… Ekdoic, nếu nó là do Ma Tộc chuyển hoá thì chắc chắn sẽ có lõi phải không?”

Đối với ma vật, sự tồn tại của lõi sẽ khác biệt tuỳ vào từng cá thể. Trong trường hợp cá thể mang năng lực tái sinh, rất khó xác định rằng chúng dùng lõi tái sinh hay vốn đã sở hữu đặc tính như vậy. Tuy nhiên, Ma Tộc tồn tại lõi là điều đã xác định, năng lực tái sinh ấy chắc chắn cũng là thứ chỉ Ma Tộc mới có.

“Nó chỉ giới hạn trong phạm vi gần thân thể bị chia tách với đầu rắn. Song, nếu bản năng phòng ngự của Ma Tộc vẫn còn thì việc phá huỷ chính xác lõi bị chôn trong cơ thể khổng lồ ấy là việc vô cùng khó khăn.”

Chẳng hạn như Nekthaal mà bọn Ulffe từng chiến đấu tại Serend. Gã trở thành con quái vật dị dạng vứt bỏ cơ thể người, nhưng chiếc lõi ấy vẫn không khác gì Ma Tộc thông thường. Đã vậy thì lõi trong con rắn kia cũng vô cùng nhỏ, nhắm vào chiếc lõi nhỏ trong cơ thể khổng lồ như thế bằng công kích tầm xa là điều không thể nào xảy ra.

“Trong trường hợp nó có thể tự do điều khiển cả mảnh thịt, cho dù công kích tiến đến gần thì vị trí lõi vẫn có khả năng bị di dời nhỉ.”

“Nếu tung một đòn có tầm bắn và uy lực chạm đến lõi thì trên lý thuyết vẫn có khả năng… Chỉ là với chiến lực tại Methys thì hơi khó.”

Kể cả khi nắm được vị trí chi tiết, tôi cũng không thể tung một đòn vừa xông phá bức tường thịt dày đặc mà uy lực vẫn không hề suy giảm. Nếu chỉ cần chạm tới lõi thì tôi vẫn có thể luồn sợi xích bên trong biển thịt, nhưng thế thì lõi sẽ bị nó đẩy sang nơi khác. Tôi cần kỹ thuật có thể xuyên qua đống thịt đó nhanh hơn.

“Ekdoic, cậu có biết từ mũi khoan không?”

“___ À, tôi nhớ ra rồi. Đúng là vẫn có thứ đó.”

Sau khi chiến đấu với huynh đệ trong thân phận thích khách của Larheit khi xưa, tôi đã có một thời kỳ ẩn mình trong hang động ở vùng núi sâu của Turize. Vào lúc đó, tôi đã được huynh đệ nhờ điều tra khoáng thạch trong hang động chưa ai tìm kiếm để phụ giúp chuyện tiền bạc cho anh ta.

Vì phải liên tục đào đất cứng nên tôi đã hiểu rằng mình cần một biện pháp để khiến đất đá đào ra không trở nên vướng víu. Khi cho huynh đệ nhìn kỹ năng tôi tạo ra thì anh ấy từng nói rằng “Hệt như là mũi khoan vậy.”

Tôi đã hỏi huynh đệ cơ chế chi tiết của mũi khoan. Nó là một lốc xoáy mang đầu nhọn có thể loại trừ phần bị cắt ra phía sau. Nó không phải loại đập nát bằng một đòn, mà là liên tục bào xuống.

Mặc dù đã thử nghiệm xem nó có thể dùng trong thực chiến không, nhưng vì có quá nhiều sơ hở khi triển khai sợi xích và duy trì cấu tạo nên tôi đã bỏ qua nó. Tuy nhiên, nếu đối tượng khổng lồ đến vậy mà không né tránh thì chắc hẳn nó sẽ có tác dụng.

“Hở? Bộ anh có phương pháp rồi à?”

“Ừ. Chỉ là tôi cần có sợ trợ giúp của cô. Thương, hãy leo lên lưng tôi đi.”

“…?”

Tôi để Thương leo lên lưng mình rồi trói chặt cô ấy vào người. Sau đó, tôi tạo ra sợi xích với độ dài cần thiết và đưa cho Thương nắm hai mũi nhọn ở hai tay.

“Này này!? Sao mà dính chặt như vậy hả!?”

“Tôi cần phải dùng hai tay để duy trì cấu tạo của sợi xích. Ở bên trên sẽ càng rung lắc hơn nữa. Sẽ khó chịu một chút nên cô hãy cố chịu đựng.”

“Nhưng bề ngoài thì không ổn lắm đâu!?”

“Thế thì ta cũng muốn xem một chút đấy.”

“Tên vua kia im mồm lại đi!?”

Tôi dùng một sợi xích khác đâm vào đầu rắn, kéo cơ thể mình lại gần và bay lên trên thân mình chứa lõi kia.

“Thương, cô hãy liên tục truyền ma lực vào sợi xích đó. Chỉ cần từng chút là được rồi.”

“Dùng ma lực của tôi để cố loại trừ thịt của nó à? Cũng không phải không được, nhưng độ bền của sợi xích sao giữ được chứ?”

“Không phải, sợi xích cô đang cầm là mạch máu để truyền ma lực tới. Còn sợi xích để tước thịt của nó sẽ được tạo ra bằng đôi mắt này…!”

Tôi tập trung ma lực vào mắt và phát động Manh Nhãn chân chính. Với cường độ sợi xích này thì không thành vấn đề. Tuy nhiên, về phương diện tính năng của sợi xích thì nó sẽ bị uốn cong và năng lực bào mòn mà tôi muốn sẽ bị giảm sút.

Mũi khoan chỉ được kết bằng xích sẽ không đủ độ cứng. Vậy thì tôi sẽ tưởng tượng ra cá thể được cấu trúc bằng xích và đạt được độ cứng bằng hình dạng đó. Tôi tạo ra thanh thương xích có kích cỡ như xe công thành ở phía trước hai tay đang vươn ra.

“Một… một thanh thương khổng lồ? Cơ mà mũi còn đang xoay nữa!?”

“Đúng thế. Đây là vòng xoáy bất phục có thể xuyên thủng cả bức tường kiên cố! Toả Xuyên Tước Thương!” [note57385]

Tôi hạ xuống và đâm mũi thương vào cơ thể con rắn. Mũi thương khoét da thịt, vòng xoáy thì cuốn mọi thứ ra phía sau.

Bên trong thanh thương được tạo nên bằng Manh Nhãn chân chính đang bao hàm sợi xích do ma lực của Thương tràn ra. Luồng ma lực phối hợp với vòng quay của thanh thương, chảy xiết theo rãnh của vòng xoáy và vẽ nên đường cong.

Nhờ vậy, chúng tôi có thể vừa tước đi năng lực tái sinh của các mảnh thịt bị bào ra vừa tiến tới một cách hiệu quả.

Vòng xoáy bám chặt lấy thịt và tăng tốc độ như bơi lội. Chúng tôi đang đào một mạch xuống thân thể chứa lõi.

“Làm được, cái này làm được đó!”

“Vẫn chưa đâu! Với tốc độ này, cho dù đi đến gần lõi thì nó vẫn di chuyển nhanh hơn!”

Mặc dù có thể đào xuống nhanh hơn tốc độ tái sinh của xác thịt, nhưng con rắn không thể nào không phản ứng với sự dị thường của công kích này. Rất nhiều tiếng thét vang vọng từ đầu rắn, tôi có thể cảm nhận thịt xung quanh đang ngọ nguậy.

Cho dù mất đi lý trí, bản năng phòng ngự khi bị nhắm vào lõi vẫn còn nguyên vẹn. Nó đang cố bày trừ chúng tôi ra ngoài dù phải miễn cưỡng.

“Vậy thì phải làm sao chứ!?”

“Khi lõi né tránh công kích này chính là thời khắc chúng ta tiếp cận lõi gần nhất! Tôi sẽ nhắm vào khoảnh khắc đó!”

Xác thịt không phải ngọ nguậy bất quy tắc. Nó đang hành động theo hướng tốt nhất để bảo vệ lõi khỏi chúng tôi. Đã vậy thì tôi phải đọc được và lý giải chuyển động ấy. Phải đọc được vị trí lõi di chuyển tới giống như thợ săn tận dụng bản năng loài thú mà truy đuổi!

“___! Ở đó!”

Tôi giải trừ Manh Nhãn chân chính khiến thanh thương tan biến vào hư vô. Kế tiếp, tôi quấn sợi xích mang ma lực của Thương vào cánh tay mà đấm vào tường thịt.

Tôi bắt được cảm giác đầu ngón tay chạm vào vật hình cầu mà rút ra. Và trong tay tôi đang nắm giữ chiếc lõi đen tuyền như đá quý. Chiếc lõi tắm trực tiếp ma lực của Thương bắt đầu xuất hiện vết nứt và vỡ nát trong tay tôi.

Cho dù ở trong da thịt, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng thét như phá tan màng nhĩ của con rắn. Trực giác của tôi lẫn Thương đều nhận ra điều đó mang ý nghĩa gì.

“Làm được rồi! Chúng ta đã phá được lõi nó rồi!... Ủa, Ekdoic? Sao anh lại im lặng vậy?”

“… Thật ra là tôi không nghĩ ra phương pháp thoát ra từ đây.”

Xung quanh là những bức tường thịt không biết trên dưới đang được chiếu rọi bởi ma lực của Thương. Mặc dù con đường chúng tôi vừa đào qua vẫn còn một ít, nhưng chắc hẳn lối vào đã được tái sinh rồi.

“Anh… anh không thể tạo ra thanh thương vừa nãy lần nữa ư!?”

“Khi có dị vật trong không gian thì tôi không thể thoải mái dùng Manh Nhãn chân chính. Với độ rộng này thì có hơi khó.”

“Không… không thể dùng ma pháp Kết Giới để bảo vệ à?”

“Ma pháp Kết Giới của tôi cũng chỉ ở một mức độ thôi. Bản thân trước kia còn sắp chết vì bị đè bẹp bởi sợi xích được biến lớn của mình đấy.”

Nếu là ma pháp Kết Giới loại cố định không gian của Yugura giáo mà Lacra dùng thì không chừng chúng tôi có thể chịu được áp lực từ con rắn này. Tuy nhiên, loại ma pháp Kết Giới bao bọc để không gây trở ngại trong chiến đấu lại rất khó để làm vậy.

Trước hết thì tôi thả Thương ra rồi khoét thịt xung quanh bằng xích. Tuy rằng năng lực tái sinh đã mất đi, nhưng chất lượng của nó vẫn như vậy. Bản thân con rắn sẽ đổ ập xuống mặt đất trước khi cơ thể của nó trở về cát bụi. Chấn động khi đó vẫn đủ để đè nát thân thể của chúng tôi.

“Vậy phải làm sao chứ!? Tôi không muốn hai chúng ta thân thiết mà bị đè chết tại chỗ này đâu!?”

“Cũng phải. Mặc dù bình thường tôi vẫn muốn thân thiết với Thương, nhưng quả nhiên là phải chọn địa điểm nữa.”

“P… phải rồi nhỉ… Cơ mà đây không phải lúc để làm vậy! Để xem nào… cơ mà…!?”

Cảm giác lơ lửng ập tới người ngay khi xuất hiện sự rung chuyển mạnh. Bức tường thịt xung quanh bị xé toang và lộ ra ánh sáng bên ngoài. Bên ngoài khe hở của bức tường thịt là một bức tường xương trắng.

“Graooooo!”

“Dar’agestia!? Đúng rồi! Vẫn còn nó ở đây mà!”

Dar’agestia vừa nãy còn đang bị thân thể con rắn nuốt chửng, nhưng nó đã cấu xé biển thịt vừa mất đi năng lực tái sinh và xé ra không gian cho chúng tôi trốn thoát.

“Graoo…”

“A, xin lỗi nhé. Không phải ta quên ngươi đâu? Chỉ là hơi cuống một chút thôi…”

Đống thịt đổ ập xuống giúp tôi có thể nhìn rõ xung quanh. Cơ thể của con rắn khổng lồ vừa đổ ập xuống mặt đất đang dần sụp đổ và trở về với cát bụi. Chúng tôi đã thành công đánh bại được nó.

“Ekdoic, cậu có sao không!?”

“Marito à, chúng tôi đã hạ gục con quái vật rắn rồi.”

“Vậy à, thế thì tốt rồi. Nhưng xin lỗi vì đang lúc các cậu an tâm, hai người hãy lập tức tiến sang phía Maya và Duvleori đi. Họ đang giao chiến với Ma Tộc, và tình thế đang khá là xấu.”

“___ Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay!”

Tôi cấu trúc đôi cánh bằng sợi xích, vừa phủi thịt xung quanh vừa bế Thương lơ lửng. Tuy muốn dẫn Dar’agestia theo, nhưng cơ thể nó đang chịu rất nhiều vết thương. Giờ mà miễn cưỡng bắt nó hành động sẽ rất nguy hiểm.

“Dar’agestia, ngươi hãy ẩn nấp đâu đó mà nghỉ ngơi đi! Ngươi đã cố gắng lắm rồi đó!

“Graoo…”

“Đi nào, Thương. Từ giờ sẽ là màn chính đấy.”

“Ừ, nhưng thân thể dính đầy máu thịt mà vẫn còn chưa phải màn chính thì… tình huống sau này đang khá là xấu nhỉ…”

Truyện Chữ Hay