Sau khi hoàn thành sơ cứu cho Ulffe thì tôi quay về chỗ của chủ nhân. Ngài ấy vẫn đang giữ khuôn mặt điềm tĩnh mà nhìn đám người đang sợ hãi tại chỗ di tản từ xa.
“Ulffe ra sao rồi?”
“Vì vết thương rất nặng nên có lẽ sẽ không thể tỉnh dậy trong một khoảng thời gian, nhưng cô ấy đã vượt qua cơn nguy kịch.”
“Vậy à, ngươi vất vả rồi nhỉ?”
“Điều đó cũng không___”
“Bởi vì có thể bán nhân tình cho anh ấy nên nó chính là chiến công đó? Ngay cả chuyện gửi ngươi đi ít nhiều cũng khiến ta rơi vào tình trạng nguy hiểm mà?”
Sau khi tôi rời khỏi đây chẳng bao lâu thì quân đoàn Undead đã lao tới. Tuy nhiên, chúng đều là đám ma vật cấp thấp được tạo ra bởi thuật Tử Linh. Chúng không thể nào đột phá quân đoàn quản gia cùng chiến lực vừa mới tham gia.
“Mặc dù có loại Undead thú quái dị, nhưng có vẻ cũng không thành vấn đề.”
“Chúng cùng lắm cũng chỉ là ma vật trung cấp thôi? Quân đoàn quản gia và Dar’agestia làm sao có thể thua chứ?”
“Graoo…”
“Ara, ngươi nhớ chủ nhân mình sao? Thương vừa mới liên lạc và bảo rằng không sao rồi đó?”
“Grao!”
Dar’agestia, Skeleton Dragon của Thương Ma Vương. Vì cơ thể khổng lồ ấy nên nó bị giới hạn địa điểm chiến đấu, nhưng về cuộc chiến tàn sát thì nó lại ưu tú hơn tôi rất nhiều.
Tuy nhiên, so với năng lực mạnh mẽ ấy thì tôi lại để ý chuyện nó cũng thân thiết với chủ nhân chứ không chỉ chủ nhân của mình. Dựa trên mối quan hệ bình thường không tốt lắm của mấy người chủ nhân thì tôi còn tưởng Dar’agestia cũng sẽ cảnh giác chủ nhân mới phải…
“Ngươi cũng vất vả nhỉ, Begrad?”
“Tôi hầu như không giúp ích gì cả.”
Người dẫn Dar’agestia tới chính là Ác ma Begrad, kẻ đã trở thành thuộc hạ của Thương Ma Vương. Bởi vì cô ta vốn là ma vật của chủ nhân nên tôi cũng không thắc mắc thái độ tôn kính này.
“Ara, ngươi mang Dar’agestia tới để viện trợ cho Thương nhưng thấy bọn ta bị tấn công nên liền chạy đến còn gì?”
“… Điều đó là do tôi cho rằng chủ nhân hiện tại cũng sẽ đưa ra mệnh lệnh như thế.”
“Chỉ mới phục vụ cô ấy không lâu mà cách suy nghĩ của ngươi cũng giống con người hơn rồi nhỉ? Duvleori, ngươi cùng Begrad quay lại thành đô Serend để du kích tiếp đi?”
“Chuyện đó thì không thành vấn đề, chỉ là…”
Ngôi làng xa xôi này chính là địa điểm được chọn cho người dân di tản. Thế mà kẻ chủ mưu lại có thể gửi quân địch đến nơi này một cách chính xác nên đối phương là kẻ không thể nào sơ suất.
Trong thuộc hạ của đối phương còn có con rơi của anh hùng Yugura và đã đánh bại cả Ulffe. Xét khả năng đối phương còn có kế sách nào đó thì chuyện rời xa chủ nhân___
“Không sao đâu? Nếu thấy tình hình tệ hơn thì ta sẽ vứt bỏ đám con người mà leo lên Dar’agestia để trốn đấy?”
“… Như vậy thì thuộc hạ an tâm rồi.”
“So với chuyện đó thì kẻ cần chú ý không phải là ngươi ư? Murlusht… Không ngờ hắn lại có thể đánh bại Ulffe…”
“Cơ thể của gã đàn ông ấy đã là vật chết. Có lẽ hắn sẽ không thể nào chào đón ngày mai nữa.”
Mùi tử vong đã phảng phất toát ra từ cơ thể Murlusht. Hắn đã nhận phải vết thương không thể cứu nổi và chấp nhận tử vong đang đến.
Đúng là vào lúc này, hắn sẽ đổ dồn tất cả mọi thứ vào tên con người ấy. Đối với chủ nhân thì có lẽ ngăn cản hắn sẽ là lựa chọn tốt hơn thay vì cứu Ulffe.
Tuy nhiên, trong trường hợp làm vậy thì chắc hẳn tôi cũng sẽ thất bại. Vết thương của Murlusht cũng chỉ nhiều lên một ít và xuất hiện trước mặt con người đó chậm một chút mà thôi.
“___ Khiến ngươi phải sợ thì hắn cũng không kém nhỉ?”
“Thuộc hạ không hề sợ hắn. Chỉ là… thuộc hạ có chút ghen tị với kẻ đó.”
Nếu tôi có thể biến ý chí thành sức mạnh để chiến đấu giống như Murlusht thì bản thân đã không thất bại trước Illias tại Turize. Không, có lẽ là chủ nhân cũng sẽ không bị Yugura giết tại Ma Giới Methys.
Tài năng chứng minh sức mạnh ý chí ấy mạnh mẽ hơn mọi đặc tính mà tôi đang nắm giữ. Vì vậy, sự run rẩy này chính là cơn phẫn nộ đối với một bản thân không sở hữu thứ ấy, và cũng là sự ghen tị đối với Murlusht.
“Vậy thì cũng đáng mừng còn gì? Nếu có dục vọng thì ngươi vẫn có thể trưởng thành đấy.”
“… Chỉ cần đó là điều chủ nhân mong muốn.”
Có lẽ tên nhân loại ấy đang đối mặt với con quái vật ý chí đó. Mặc dù có chút bất an vì hắn phải đối mặt với con quái vật kia… nhưng thật kỳ lạ là tôi lại tin rằng tên con người đó có thể làm được gì đấy.
Chắc hẳn vẻ mặt của tên con người trước khi tất cả tách ra có nguyên nhân đến từ kẻ kia. Tôi có cảm giác rằng hắn đã chấp nhận kết cục của Murlusht từ khá lâu về trước.
-------------------------------------------------------------------
Tôi vừa thở dốc vừa chạy đến tháp canh. Cánh cửa bên ngoài đã bị phá nát, xung quanh vẫn còn lẫn lộn mùi Undead thối rữa và máu tanh.
Không đúng, tôi không mong muốn kết cục này. Chuyện không thể diễn ra như lúc này. Đúng rồi, tôi không cần phải gấp gáp. Tôi cũng bố trí Undead ở bên trong tháp canh. Khác với đám mà bản thân huấn luyện để phản ứng với mùi mà tấn công, bọn chúng là Undead hình người và chỉ tấn công nhân loại.
Khi túi hương đã bị mang đi thì chắc chắn gã đàn ông hay đồng đội của hắn đã xâm nhập nơi đây. Nhưng chưa chắc Onii-sama sẽ gặp phải nguy hiểm chỉ vì điều đó.
“Đúng rồi… Không thể nào có chuyện đó…! Nhìn kìa, Undead mình bố trí chẳng phải không còn con nào…!”
Có kẻ đã tiến vào nơi này sau khi Phong Ma Thạch bị phá huỷ. E rằng Mix Turize đã xâm nhập và loại trừ Undead.
Vậy thì tại sao cánh cửa lại bị phá huỷ? Tại sao không phải là đập nát ổ khoá, mà cánh cửa lại bị phá tan giống như một con thú khổng lồ lao vào chứ?
“__! Không đúng, không đúng!”
Tôi lắc mạnh đầu và cố không suy nghĩ thừa thãi. Bọn chúng không thể nào hại Onii-sama. Chắc chắn chúng đã cứu Onii-sama hoặc lưu anh ấy trong căn phòng kia.
Đúng vậy. Cho dù có Onii-sama ở trong căn phòng phía trước hay không___
“Onii__”
Cánh cửa đã bị phá huỷ. Có vài cái bóng động đậy bên trong. Chỉ cần nhìn cơ thể khổng lồ cũng đủ khiến tôi biết đó là gì. Vài con đang lao vào trong phòng mà ngấu nghiến gì đó.
“Không đúng! Không phải! Cút ra ngay!”
Mặc dù lấy sáo đất ra và muốn thổi mệnh lệnh cho chúng rời khỏi, nhưng âm thanh không thể vang lên vì ngón tay và miệng tôi đang run rẩy. Nó chỉ phát ra những âm sắc lạc tông giống như đứa bé lần đầu chạm vào nhạc cụ.
A, không được không được! Làm ơn, dừng cái này lại đi! Không chừng anh ấy vẫn còn sống sót!
Tôi cắn lấy ngón tay mà cưỡng ép bản thân ngừng run rẩy. Nhờ mùi máu nên miệng cũng bớt run một ít. Tôi hít sâu một hơi rồi thổi sáo. Những con Undead nghe thấy tiếng sáo liền ngẩng đầu, phớt lờ tôi, ra khỏi phòng mà đi đâu đó.
“… A.”
Nơi ấy đang có gì đấy. Những thứ đỏ và mềm, cùng mấy thứ trắng và cứng. Hơn nữa còn có những mảnh vải bị xé nát được nhuộm màu bởi chúng.
Thật tốt quá, không có người ở đây. Không hề có ai. Vậy cái này là gì? Nó là của ai? Không phải, cái này làm thế nào mà lại là Onii-sama chứ nhưng chẳng phải chiếc nhẫn đôi với mình đang nằm ở đó lại nói lên thứ khác sao! Nhưng mà… nhưng mà… không phải như thếếếếếếếếếếếế!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-------------------------------------------------------------------
Tôi đánh ngất vương nữ Hilmera đang thẫn thờ ngồi bệt xuống từ đằng sau và khiến cô ấy bất tỉnh.
“… Có lẽ mình không có tư cách… để nghĩ rằng cô ấy tàn bạo.”
Tôi bế vương nữ Hilmera lên và đi ra khỏi tháp canh. Bản thân gõ lên cánh cửa ở kho chứa dụng cụ của người giúp việc gần đó, và cánh cửa lập tức được mở khoá từ bên trong.
“Hilmera!”
“Cô ấy chưa chết, chỉ là quá sốc vì thứ mình nhìn thấy mà thôi… Có lẽ cô ấy sẽ không thể tỉnh dậy trong một thời gian.”
Washect-dono lao ra từ bên trong liền ôm lấy vương nữ Hilmera trong tay tôi, sau đó thì nhìn chằm chằm cô ấy với vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
Nội dung chỉ thị của người bằng hữu chính là khiến vương nữ Hilmera tưởng rằng Washect-dono đã chết đi.
Trước hết thì tôi nhặt túi hương tại tháp canh và cứu Washect-dono ra ngoài. Sau đó, tôi nhờ Washect-dono tắm rửa sạch sẽ trong tháp canh rồi thay sang trang phục của người giúp việc đã ám mùi của túi hương.
Kế tiếp, tôi đưa Washect-dono đến kho chứa này rồi giao túi hương cho người bằng hữu.
Tiếp nữa, tôi cho một Undead nam giới ở tháp canh mặc trang phục và đeo vật dụng của Washect-dono và thế chỗ anh ta.
Ở thời điểm này thì ma pháp đã có thể được sử dụng, nhờ vậy mà tôi có thể lược bớt đi không ít công đoạn vì có thể mở cửa và dùng ma pháp gió thổi mùi nước hoa của Washect-dono ra ngoài.
Sau khi xác nhận Undead thú xâm nhập vào tháp canh, tiến vào trong phòng của Washect-dono và náo loạn thì tôi lập tức tiến đến chỗ của người bằng hữu. Lúc này, nhờ hành xử như bản thân ở đó ngay từ ban đầu nên chúng tôi thành công dụ vương nữ Hilmera đến chỗ tháp canh.
Người bằng hữu bảo tôi hãy bỏ mặc vương nữ Hilmera cho đến khi cô ấy xác nhận thi thể là thật hay giả, nhưng vương nữ Hilmera lại thẫn thờ mà nhìn đăm đăm vào khung cảnh ấy. Kể cả khi đó là giả, tôi cũng không muốn nhìn khung cảnh tàn nhẫn khi lợi dụng tình cảm anh em nên đã đánh ngất đối phương.
Trừ phi trái tim vương nữ Hilmera sụp đổ, bằng không thì thảm kịch này vẫn sẽ liên tục diễn ra. Người bằng hữu nói rằng ngoài giết chết thì chỉ còn cách này để ngăn chặn cô ấy.
Bởi vì chính mình nên mới mất đi người quan trọng nhất. Nếu không trải nghiệm sự đáng sợ đó thì cô ấy vẫn sẽ không e ngại bất cứ hy sinh nào.
“Anh xin lỗi… Hilmera…”
Tôi đã nói kế hoạch này cho Washect-dono. Ban đầu thì anh ta phản đối và bảo rằng mình sẽ đi thuyết phục cô ấy, nhưng khi nhìn vào mảnh giấy mà người bằng hữu đã đoán trước và chuẩn bị sẵn, anh ta chỉ còn cách chấp nhận điều ấy.
Nội dung bức thư rất đơn giản. “Nếu hợp tác thì Hilmera sẽ có thể sống sót, bằng không thì bên này sẽ không hợp tác để tha mạng Hilmera.”
Kể cả khi Washect-dono có thể thuyết phục vương nữ Hilmera, anh ta cũng không có phương pháp nào để bảo vệ cô ấy cả.
“Xin hãy nén đau thương. Phong Ma Thạch đã bị phá huỷ, khi mọi người có thể hành động thuận lợi thì chắc hẳn Nuhsa-dono sẽ lập tức hành động nhằm thu xếp tình hình. Có khả năng bên kia đã liên lạc Methys và gọi viện trợ. Hơn nữa, không chừng cũng sẽ có người đến đây.”
“… Cũng phải. Xin lỗi các vị vì phải dàn xếp mọi thứ…”
“Không hề. Chuyện tôi cấu kết với người bằng hữu để tội phạm chạy trốn cũng không phải chỉ lần một lần hai.”
Tuy trong lòng cũng có điều nghĩ ngợi, nhưng cùng sánh bước với người bằng hữu chính là con đường tôi đã chọn. Chỉ miễn cưỡng cỡ này thì tôi vẫn sẽ vui lòng mà giúp đỡ anh ấy.
Song, điều tôi càng để ý hơn chính là an nguy của người bằng hữu và Sir Ratzel. Lúc tôi đến đó thì người bằng hữu không do dự mà ra hiệu rằng “Không sao cả”… nhưng nhìn vào thương thế của Sir Ratzel thì tôi không nghĩ như vậy.
“___ Dù vậy, người đó vẫn thật sự cho rằng không sao và gửi mình đi. Thiệt tình, mỗi lần tin tưởng là anh ấy lại khiến lồng ngực đau điếng cả lên… Mong là anh ấy sẽ biết sửa cái tính đó… Hầy.”
-------------------------------------------------------------------
Chắc chắn lý do tôi cảm nhận được vẻ đẹp từ sự mong manh là vì bản thân kiên cố hơn bất cứ ai khác.
Sinh vật vô cùng yếu ớt và dễ vỡ, chỉ cần giữ vững hình thái ấy cũng đã là một điều kỳ tích. Nguyên nhân bản thân không bao giờ khao khát bất cứ ai có lẽ là nhờ đám người đã luôn đối xử bản thân như quái vật.
Cha mẹ từng cảm thấy kỳ quái khi tôi bị ngã mà chẳng hề khóc. Lúc nhìn thấy tôi thản nhiên đứng dậy kể cả khi rơi xuống từ chỗ cao, họ liền hướng ánh mắt đầy ác cảm. Cho đến thời điểm lưỡi dao bị gãy vì đâm vào bụng tôi do không thể nhịn được, họ đã ném tôi vào căn hầm mà xem như tôi không tồn tại.
Sau một tháng, cha mẹ rời bỏ căn nhà và người mới đến ở. Cũng rất may mắn khi những người mới đến không biết chuyện đã lầm tưởng tôi là cô nhi tự tiện sống trong này và chỉ đuổi ra ngoài. Vì lúc đó đang đói bụng nên tôi cũng hơi bực rồi.
Cho dù đói bụng, bị thương, run rẩy vì lạnh lẽo, tôi vẫn không hề tan vỡ. Nhờ thế mà tôi mới dư dả thời gian mà nhìn ngắm người khác.
Tôi rất thích quan sát người khác. Bởi vì càng nhìn vào những hình thái phức tạp trộn lẫn xấu xí và xinh đẹp, tôi càng cảm nhận được sự sâu sắc của nó.
Tuy nhiên, trong lúc so sánh nhiều người thì sở thích của tôi lại trở nên phiến diện. Tôi không còn hứng thú với người có hình thái giống nhau, và tôi thích nhìn người mang trái tim đầy cá tính.
Trong số đó, Hilmera-sama lại là ân nhân đã giúp tôi quyết định cách sống của mình. Nhìn thấy Hilmera-sama mong muốn dâng hiến tất cả dù còn rất nhỏ, tôi cũng trở nên ngưỡng mộ sự hiến thân ấy.
Dâng hiến tất cả cho người sở hữu trái tim mỏng manh và xinh đẹp. Đúng thế, có lẽ một kẻ bị xem là quái vật vì sự kiên cố này sẽ không còn ý nghĩa tồn tại nào tốt đẹp hơn nữa.
-------------------------------------------------------------------
“Hộc… hộc… hộc…!”
Tôi dựng kiếm lên mặt đất mà chống đỡ thân thể. Không khí đến từ hô hấp hỗn loạn đang ép chặt vết thương từ bên trong. Mặc dù ý thức gần như mất đi vì cơn đau này, nhưng nếu không điều chỉnh hô hấp thì không chừng cơ thể tôi sẽ gục ngã vì giới hạn.
Đòn cuối cùng của Murlusht vẫn đạt lĩnh vực thần tốc như trước, nhưng sức nặng trong thanh kiếm ấy đã không còn nữa. Dù lấy lại sức mạnh đủ để thực hiện cú bật nhảy, anh ta cũng không còn sức để duy trì thân thể ấy.
Vì vậy nên kiếm của tôi mới có thể chạm vào anh ta. Nhận một đòn kéo dài từ vai đến bụng, ánh sáng đã biến mất khỏi mắt Murlusht, và cơ thể ấy ngã xuống mặt đất.
Rất mạnh. Nếu anh ấy không tước đi sức mạnh ý chí của Murlusht thì tôi chắc chắn đã thua rồi. Murlusht chính là một người mạnh đến như thế.
Tôi không hề cảm thấy hối tiếc vì cách biệt sức mạnh. Tôi không được phép than thở rằng bản thân không đủ sức mạnh. Bởi vì sức mạnh ý chí của Murlusht thật sự áp đảo bản thân đến nhường ấy.
Tài năng của con rơi, sức mạnh ý chí của một anh hùng. Song, dù sở hữu những thứ đó, sức mạnh của bản thân Murlusht vẫn là sự thật, và đó vẫn là sức mạnh của chính anh ta.
“Illias!”
Khi tôi quay đầu về phía âm thanh thì anh ấy đang chạy đến. Khi bản thân đang chiến đấu, anh ấy đã luôn tin tưởng và trông chừng bản thân, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng ấy lại khiến tôi có chút vui mừng.
“Tuy… không ổn lắm, nhưng tôi vẫn xoay sở được. Nhờ anh mà tôi đã có thể chiến thắng___”
“Đằng sau! Mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu!”
Trước cả khi tôi kịp quay lại thì khuôn mặt đã bị nắm lấy và đập thẳng xuống mặt đất. Khung cảnh tôi nhìn thấy sau khe hở của ngón tay bao phủ khuôn mặt mình lại chính là Murlusht đáng lẽ đã chết đi.
Anh ta không hề có dấu hiệu của sự sống. Tôi không cảm nhận chút sinh khí nào từ đôi mắt đang nhìn xuống bản thân. Nó hệt như là một xác chết đang chuyển động vậy.
Tuy vẫn có thể xoay sở duy trì ý thức, nhưng phần sau đầu tôi đã bị đập thẳng xuống trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng. Tính năng cơ thể đã hoàn toàn tê liệt, bản thân không thể ứng phó gì cả.
Murlusht cứ thế leo lên người và dùng hai tay bắt đầu siết chặt cổ tôi.
“Ặc… A…!”
“Tôi không bảo… cô sơ suất đâu… Ngay lúc nãy, tôi cũng nghĩ mình đã thật sự chết rồi…”
Dù cố xoay sở dùng tay để kéo cánh tay Murlusht ra, nhưng tôi lại cảm thấy sức mạnh của đối phương còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không, nếu như vậy thì vốn cổ tôi đã dễ dàng bị bẻ gãy rồi. Điều đó có nghĩa cơ thể tôi đã không còn bao nhiêu sức lực nữa.
“Ực… Hự… ư…!”
“Cứ vui… mừng đi… Đây chính là… điều cuối cùng…, sau khi… giết cô… thì tôi sẽ trống rỗng… Dù thế, tôi vẫn___”
Một dòng máu ấm bắn ra từ ngực Murlusht như ngăn chặn lời của anh ta. Lưỡi kiếm của tôi đã đâm xuyên cơ thể Murlusht và xuất hiện trước mặt bản thân.
Cơ thể ấy đổ ập xuống người tôi, và ở phía sau là bóng dáng đang đứng của anh ấy. Một dòng nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt đó.
Anh ấy đã nhặt thanh kiếm tôi đánh rơi và không do dự đâm Murlusht. Anh ấy, một người dù từng gián tiếp dồn người khác đến cái chết nhưng vẫn chưa từng tự tay trực tiếp giết người, đã làm như vậy.
“Giờ thì anh thoả mãn chưa hả! Murlusht! Bớt đùa đi! A, con mẹ nó!”
Anh ấy vừa khóc vừa hét vào mặt Murlusht. Tôi không cảm nhận chút nhịp đập nào từ Murlusht đang gục trên người mình. Ấy vậy mà___
“Bởi vì anh luôn nghĩ… thế giới này là thế giới đặc biệt…, thế giới này khác biệt với nơi kia… Nhưng đều giống nhau cả…, cả thế giới của anh, lẫn thế giới này…”
“___!?”
Murlusht cất tiếng. Phổi anh ta đáng lẽ đã bị chém tan và không thể hô hấp được nữa. Thế nhưng, anh ta vẫn tiếp tục nói ra những lời cuối cùng.
“Đương nhiên là [tôi] biết rõ chuyện đó từ lâu rồi!”
“Đó là… nói dối… Cảm xúc còn vương trên tay anh… chính là sự thật… Mặc dù mắt tôi không thể thấy nữa… nhưng tôi có thể cảm nhận… một thứ trong lòng anh… đang tan vỡ… Bởi vì người có thể huỷ hoại anh… chỉ có người thật lòng yêu anh mà thôi…”
Tôi có thể nhận ra di ngôn của người dần tiếp cận tử vong đang gặm nhấm trái tim anh ấy. Thế nhưng, tôi không thể ngăn cản điều đó. Bởi vì tôi hiểu rằng những lời này chính là sự thật đối với anh ấy, là cội rễ ý chí của Murlusht.
“Tôi đã… huỷ hoại anh… Cả ảo tưởng… lẫn mơ mộng về thế giới này… Ừm… tôi… rất thoả mãn… Ahaha… Xin lỗi… nhé…”
Tôi cảm nhận được thứ gì đó đã bị cắt đứt trong Murlusht. Mùi máu tràn ra thay cho hô hấp, sự ấm áp của những thứ từng là phổi và tim tràn ra từ miệng vết thương đang truyền đến thông qua bộ giáp.
Anh ta đã không còn dấu hiệu cử động nữa. Ở trên tôi lúc này chỉ còn là một xác chết. Một thi thể con người không chút khác biệt với người thường.
Có phải anh ấy đang cố nén âm thanh mà khóc hay không? Tôi chẳng thể nào cử động cho đến khi ai đó đến nơi này. Bản thân chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn của anh ấy, và cảm nhận vong cốt của Murlusht dần trở nên lạnh lẽo.