Chúng tôi leo lên ngọn tháp mà vương nữ Hilmera được cho là ở đó. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị, việc còn lại chỉ là ngăn cản cô ta… Tuy nhiên, bầu không khí lại vô cùng nặng nề.
Kế sách của anh ấy là kế sách tất thắng sau khi lý giải hành động của đối phương giống như đã là cộng sự mười năm và dẫn dụ hành động của họ. Nếu việc chuẩn bị đã được hoàn tất thì anh ấy chỉ cần chứng kiến kết quả nữa mà thôi.
Ấy vậy mà tôi lại cảm nhận được chút dấu hiệu bất an từ anh ấy. Đó không phải là vì có yếu tố không xác định, mà là anh ấy đang cảm thấy bất an sau khi đã suy nghĩ đối sách cho yếu tố xác định.
… Tôi không cần phải do dự. Tôi chỉ cần giữ vững bản thân và tuân theo chỉ thị của anh ấy là được. Bởi vì tôi hành động theo cách của bản thân chính là mảnh ghép để hoàn thiện kế hoạch của anh ấy.
Tôi thử dùng ma lực trong tay và cấu trúc ma pháp đơn giản. Vì có khả năng ai đó đang chiến đấu trong phố sẽ loại trừ Phong Ma Thạch nên cứ cách một khoảng thời gian thì tôi sẽ thử cấu trúc ma pháp…!
“___ Tôi có thể dùng ma pháp. Ai đó đã thành công phá huỷ Phong Ma Thạch rồi.”
“Nhanh hơn tôi nghĩ đấy. Hoặc là Phong Ma Thạch ở trong kho lưu trữ vũ khí công thành, hoặc là có ai đó đơn độc đi vào trong kho bảo quản nguyên liệu… Có lẽ là cái sau rồi.”
“Anh biết vị trí của Phong Ma Thạch ư?”
“Mục đích của Hilmera chính là khiến đất nước này ăn một vố đau. Vậy thì có lẽ cô ta cũng sẽ lên kế hoạch phá huỷ vật liệu nhân dịp này. Nếu xử lý nguyên liệu mà đất nước này bảo quản thì sẽ có được địa điểm để giấu vật lớn như thế.”
Vũ khí công thành dùng cho tiến công và vật liệu để vừa công vừa thủ. Đúng là dưới tình huống này thì mất đi vật liệu sẽ khiến đất nước này gặp rắc rối nhiều hơn.
Tuy muốn nắm giữ thông tin, nhưng người đang nắm giữ quả cầu truyền tin lúc này là Mix-sama. Chúng tôi cần phải tiếp tục giải quyết vụ việc này trong trạng thái bị cô lập.
“Đúng là thật tốt vì có thể sử dụng ma pháp, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc vương nữ Hilmera cũng như vậy. Chắc hẳn cô ta sẽ chống cự bằng thuật Tử Linh. Anh nhớ đừng cách tôi quá xa.”
“Về vương nữ Hilmera thì không thành vấn đề đâu. Ngược lại, cô ta có thể sử dụng ma pháp mới là tốt đấy.”
Tôi có chút thắc mắc với lời của anh ấy. Tôi có thể sử dụng ma pháp cơ bản, nhưng bản thân không mấy khi chiến đấu bằng cách phát huy sức mạnh ma pháp. Tôi không thể sử dụng ma pháp theo phản xạ như Lacra, cũng không thể duy trì công kích bình thường và ma pháp ở trình độ cao giống như Ekdoic.
Có lẽ anh ấy cũng đã nhìn thấu cả quá trình này. Tuỳ vào góc nhìn của từng người mà khả năng tiên đoán của anh ấy hệt như có thể nhìn thấu tương lai. Dù vậy, anh ấy lại đang lo lắng cho kết quả đó nên mới lộ biểu cảm này ư.
“… Là cửa. Tôi sẽ đạp bay nó!”
Tôi đạp bay cánh cửa xuất hiện cuối bậc thang và bước vào trong. Đó là một căn phòng nằm trên toà tháp cao, xung quanh được bố trí rất nhiều tác phẩm mỹ thuật. Vài cái trong số đó đang được che bằng những tấm vải lớn và toát ra cảm giác áp bức kỳ quái. Kể cả khi dùng ma pháp Truy Tìm vì để đề phòng thì thứ phản ứng cũng chỉ có một.
Địa điểm này có vẻ là nơi dùng để làm gì đó. Trần nhà rất cao, ở trung tâm là một không gian rộng rãi.
Và giữa không gian ấy chính là vương nữ Hilmera đang cầm cọ và ngồi trước giá vẽ.
“Cửa không khoá mà. Hiệp sĩ Turize thật là nóng vội nhỉ.”
“Vương nữ Hilmera…!”
“Xin chào mừng Sứ Giả-sama đến xưởng vẽ của tôi. Tôi cũng nghĩ người sẽ xuất hiện tại đây đầu tiên là Sứ Giả-sama đó.”
Vương nữ Hilmera đứng dậy rồi quay giá vẽ về phía chúng tôi. Trên bức tranh đặt trên giá vẽ là bán chân dung của một người đàn ông. Tôi có thể cảm nhận được sự đặc thù đầy méo mó toát ra từ bức tranh có lẽ là vương tử Washect ấy.
Thế nhưng, điều tôi tò mò hơn cả chính là loại mùi phảng phất trong căn phòng này. Thứ đang trộn lẫn trong màu vẽ đó rõ ràng là mùi máu.
“Sao nào? Hai người có nghĩ màu đỏ từ máu của phụ vương được thể hiện rõ lắm không?”
“___!?”
Tôi rốt cuộc nhận ra nguồn gốc của mùi máu và trở nên lạnh sống lưng trước nụ cười ôn hoà của vương nữ Hilmera. Vương nữ này đã ra tay với người cha, hơn nữa còn làm ra chuyện này…
Tuy không cảm nhận được quá rõ ràng từ đầu đến giờ, nhưng sau khi nhìn vương nữ Hilmera hiện tại thì tôi đã hiểu rằng cô ta chắc chắn là kẻ đã tạo nên tình huống bi thảm này.
“Vậy Sứ Giả-sama đến đây để làm gì? Vị hiệp sĩ đằng kia đang ở trong trạng thái cảnh giác, nhưng tôi lại không cảm nhận được địch ý hay sát ý nào từ anh cả.”
“… Đúng là thế. Thú thật thì tôi cũng không có bao nhiêu địch ý đối với cô.”
“Ara, rõ ràng anh đã nhận ra mình bị lợi dụng rồi mới phải. Sứ Giả-sama thật dịu dàng quá đi. Vậy thì anh đến đây để thuyết phục tôi ư?”
“Đúng là nếu được thì tôi cũng muốn cô thu xếp tình huống này đấy.”
Vương nữ Hilmera lấy bức tranh ra khỏi giá vẽ và đặt lên chiếc bàn gần đó. Và rồi cô ta quay về phía này, bắt đầu nói với nụ cười không chút cảm xúc.
“Anh muốn thuyết phục tôi sao? Liệu Sứ Giả-sama sẽ thuyết phục tôi bằng lời gì đây? Hay là anh sẽ lại giảng dạy tôi rằng Onii-sama không muốn điều này và sẽ đau buồn giống như mấy người phụ vương hay Tysante ư?”
Tôi nghe bảo vương tử Tysante và vương nữ Yumes đã mất tích, vậy thì e rằng họ đã…
Vương nữ Hilmera gây ra cuộc náo động này bởi vì vương tử Washect mà cô ta kính yêu. Nếu muốn thuyết phục thì quả nhiên mọi người chỉ còn có thể nhắm vào điểm đó…
Chắc hẳn vương tử Tysante hay vua Serend sẽ thuyết phục cô ta một cách thông minh hơn tôi nhiều. Dù vậy, họ vẫn không thể thuyết phục vương nữ Hilmera… Còn anh ấy thì sao…? Nhưng tôi lại không tìm ra yếu tố nào để thuyết phục cô ta cả.
“Thuyết phục? Không đâu, thuyết phục là hành vi thuyết giảng về lợi ích. Cô đang hành động để đạt được lợi ích lớn nhất, tôi cũng không thể nào chuẩn bị lợi ích nào tốt hơn nữa.”
Không chỉ tôi kinh ngạc với lời của anh ấy, cả nụ cười vương nữ Hilmera cũng đang biểu lộ chút cảm xúc ngạc nhiên.
“… Tôi không cảm thấy hành động và lời nói của anh thống nhất cho lắm?”
“Phải vậy không? Vốn dĩ thì mục đích của cô đã gần như hoàn thành rồi. Tôi cũng hiểu thuyết phục vào thời điểm này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Anh ấy di chuyển đến vị trí mà vương nữ Hilmera vừa vẽ tranh rồi cầm chiếc cọ vẽ lên.
“Chiếc cọ này có vẻ đã được dùng khá lâu, đầu cọ đều bị tơi tả hết. Chắc là cô đã dùng rất mạnh bạo trong ngày hôm nay phải không? Cô đã cố gắng rất nhiều để thể hiện với chúng tôi rằng mình đang trở nên điên cuồng đến mức nào nhỉ.”
“Anh muốn nói___”
“Cô không hề điên loạn. Điều cô đang làm chỉ là giả vờ rằng mình đang trở nên điên cuồng thôi.”
Biểu cảm của Hilmera khựng lại khi nghe lời nói đó. Anh ấy tiếp tục giữ biểu cảm lạnh tanh mà phanh phui nội tâm của vương nữ Hilmera.
“Cô cần phải thể hiện rằng mình đang điên cuồng. Cho dù lật đổ quốc gia và tạo cơ hội để Washect kế thừa vương vị, nếu người được Washect chiều chuộng như cô là thủ phạm thì sẽ có khả năng cô bị anh ta đặt nghi vấn không cần thiết. Thế nên vì để chứng minh rằng mình làm toàn bộ một mình, cô đã thực hiện hành động trông đầy điên cuồng này. Có lẽ Tysante và Yumes đã chết rồi, nhưng không chừng vua Serend vẫn còn sống và đang bị trói ở đâu đó chăng?”
Anh ấy đặt cọ vẽ xuống rồi nhìn xung quanh. Nơi này đang bày những bức tượng đá từng nằm trong các di tích tại Serend.
“Sứ Giả-sama nói chuyện nghe thú vị thật nhỉ. Cái gì mà tôi không phải đang điên cuồng mà là giả vờ cơ.”
“Tôi cũng biết động cơ của cô. Lý do bên ngoài là vì Washect, nhưng thực ra thì mọi thứ đều nhằm để thoả mãn bản thân. Cô muốn dâng hiến bản thân cho Washect, giống như những gì Washect đã làm với mình nhỉ?”
“… Đúng vậy, anh hiểu rõ thật đấy.”
“Hilmera, ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã hiểu cô mang cảm xúc đặc biệt đối với Washect. Cô bị thu hút bởi sự hiến thân của Washect phải không?”
Vương tử Washect đã chiều chuộng cô ấy như một người em gái, nhưng vương nữ Hilmera lại mang cảm xúc vượt qua mối liên kết anh em với Washect…
Tôi đã được anh ấy kể đến đây, nhưng cả tôi cũng không hiểu căn nguyên của chuyện đó. Có lẽ nó chỉ là suy đoán của anh ấy, thế nhưng tôi có thể biết điều đó là sự thật nhờ sự thay đổi trong dáng vẻ của vương nữ Hilmera.
“Cho dù phải từ bỏ vị trí vương tử nhằm tranh chấp chiếc ghế Quốc Vương đời kế, Washect vẫn tiếp tục trở thành đồng minh tuyệt đối của cô. Do đó, cô đã bị đánh động bởi sự xả thân không chút do dự ấy và ngưỡng mộ anh ta. Song, trong lòng cô lại rất gấp gáp. Cô không có cùng dòng máu với vua Serend. Xung quanh cũng không xem cô là kẻ có tư cách để kế thừa vương vị. Bản thân cô không mang lập trường để anh ta dâng hiến như thế.”
Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy đang muốn tóm lấy đối phương giống như mọi khi. Không chỉ phanh phui bản tâm của vương nữ Hilmera, anh ấy còn đang lựa chọn từ ngữ nhằm dao động cảm xúc đối phương.
Anh ấy đang gọi bản thân hiện tại là tôi. Anh ấy lúc này sẽ khuấy động trái tim đối phương giống như bản thân không hề có nhân tính. Anh ấy bây giờ đang nói ra tâm tình của vương nữ Hilmera giống như mình đang chính là cô ta.
“Cô đã suy nghĩ phương pháp dâng hiến bản thân cho anh ta bằng mọi cách. Dù vậy, Washect vẫn không hề tiếp nhận điều đó. Mặc dù cũng có lúc anh ta tiếp nhận, nhưng đó không phải sự dâng hiến mà bản thân cô có thể chấp nhận!”
Cách nói chuyện đầy diễn xuất giống như đang bày tỏ nỗi lòng. Có lẽ anh ấy đang phanh phui và khiêu khích bản tâm vương nữ Hilmera như một kẻ pha trò. Ít nhất thì khuôn mặt của vương nữ Hilmera đã không còn nụ cười thong thả nữa. Đó là vẻ mặt tái nhận thức sự đáng sợ của anh ấy và bắt đầu cảnh giác.
“Vì thế, cô muốn đưa Washect lên làm vua. Cô cho rằng nếu lấy lại thứ anh ta đã vứt bỏ thì có lẽ hai người sẽ trở nên bình đẳng hơn một chút. Song, kế hoạch ấy thậm chí còn không được đáp ứng. Vụ việc này chính là cơ hội cuối cùng của cô. Vì để hoàn trả những thứ cô đã tiếp nhận từ Washect, vì để bản thân gánh vác toàn bộ tội lỗi, vứt bỏ mọi thứ và dâng lên anh ta.”
“___ Ra là vậy, tôi đã hiểu lý do Murlusht thích anh rồi. Đúng thế, tôi muốn trả lại những điều mình nhận được từ Onii-sama giống như anh ấy đã làm với tôi. Tôi đã luôn sống mà chỉ suy nghĩ về điều ấy. Bản thân phải chấm dứt tại đây cũng không hề gì. Không, là nên kết thúc mới phải.”
Vương nữ Hilmera nở nụ cười. Đó không phải nụ cười như vừa nãy, mà đó là nụ cười ôn hoà xuất phát từ sâu trong nội tâm. Cô ta thừa nhận lời của anh ấy là đúng, bắt đầu đối mặt và không giả vờ nữa.
“Onii-sama là mọi thứ đối với tôi. Bản thân cũng muốn vứt bỏ mọi thứ mà dốc lòng vì Onii-sama như anh ấy đã làm với mình. Đó là một lý do khiến Sứ Giả-sama muốn cười cợt phải không?”
“Cũng không hẳn. Tôi lý giải điều đó, và bản thân cũng đồng cảm với cô. Nếu nằm trong trạng thái giống như cô thì chắc hẳn tôi cũng sẽ làm điều giống như vậy rồi.”
“Ara, anh thật dịu dàng nhỉ.”
“Song, nếu bản thân ở trong trường hợp đó thì ngay từ ban đầu, tôi đã không để xảy ra chuyện Washect nhường vương vị lại cho Nuhsa đâu.”
“___!”
Kể cả người chậm tiêu như tôi cũng hiểu rõ lời vừa rồi đã đâm trúng tim đen của vương nữ Hilmera.
“Tôi không định phủ nhận cô, nhưng tôi sẽ chỉ ra sai sót của cô. Kết quả sau khi thần thánh Washect quá mức chính là cô e dè hành vi đánh động trái tim anh ta. Cô không thực sự muốn biết rõ tấm lòng của Washect.”
“Làm sao có___”
“Nhìn Washect là tôi cũng hiểu rồi. Anh ta rất chiều chuộng cô, nhưng ảnh hưởng từ cô lên anh ta lại hầu như không có. Cô chỉ đang lợi dụng mình đang ở trong vị trí được yêu thương mà không hề có dũng khí bước vào trong trái tim anh ta. Nếu là tôi thì bản thân sẽ nỗ lực thay đổi anh ta, kể cả khi có bị ghét bỏ đôi chút đi nữa.”
Biểu cảm giận dữ hiện lên trên khuôn mặt vương nữ Hilmera. Đến đây thì tôi cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói vòng vo của anh ấy. Trước vương nữ Hilmera khẳng định rằng vương tử Washect là tất cả, anh ấy lại đang thể hiện rằng mình có thể dẫn dắt, lý giải vương tử Washect, và cuối cùng sẽ làm tốt hơn những gì cô ta đã dâng hiến.
Nếu đây chỉ là người dưng thì nhất định lời vừa rồi sẽ không có tác động gì. Song, khi nó đến từ người lý giải và thậm chí còn đồng cảm với bản thân thì cô ta sẽ rất khó để phủ nhận.
“… Rốt cuộc thì anh khiêu khích tôi để làm gì đây? Muốn khiến tôi sơ suất mà bắt giữ ư? Anh không cần phải lo đâu. Tuy sẽ náo loạn để trả thù, nhưng tôi cũng không nghĩ mình có thể đánh bại vị hiệp sĩ đó.”
Cuối cùng thì vẫn dùng bạo lực sao… Trong lúc tôi nhìn vương nữ Hilmera và nghĩ vậy thì đối phương lại lấy ra một cây sáo đất từ trong túi. Tôi không cảm nhận được yếu tố ma pháp nào, nhưng nếu cô ta lấy nó ra trong cục diện này thì tôi đành phải cảnh giác.
Khi tôi bước ra phía trước anh ấy để xem xét tình hình thì vương nữ Hilmera liền bắt đầu thổi sáo. Ngay lập tức, những thứ mà bản thân tưởng là tác phẩm mỹ thuật ở xung quanh lại bắt đầu chuyển động, những tấm vải phủ trên chúng đang dần rơi xuống.
Đó là loại Undead thú mà chúng tôi thấy lúc nãy. Chúng đang bao vây kín kẽ với số lượng mười con. Vốn chúng đều là thi thể nên nếu hoàn toàn im lặng và không gây ra tiếng động nào thì đúng là chúng có thể ẩn nấp tại đây.
Vì không phản ứng với ma pháp Truy Tìm nên cả ma lực trong cơ thể của đám Undead cũng được kiềm hãm một cách hoàn hảo. Dù vậy, một khi đã lộ diện thì nó không phải yếu tố để quan tâm nữa.
“Có vẻ cô đã huấn luyện đám Undead để bản thân có thể điều động chúng bằng âm thanh dù Phong Ma Thạch có bị phá huỷ hay không nhỉ.”
“Thật tốt khi không bất cẩn tiếp cận vật được bày trí. Trong trạng thái ẩn nấp thì có vẻ chúng cũng không bị vướng phải ma pháp Truy Tìm.”
“Đây là tất cả những con mà tôi có thể chuẩn bị đó. Cho dù không thể giết mấy người thì vẫn có thể chống cự một chút. Bản thân sẽ không tiếc gì đâu.”
Sau tiếng sáo tiếp theo, đám Undead liền đồng loạt lao đến.
Ngay từ đầu, vương nữ Hilmera không hề nghĩ đến chuyện đánh bại tôi. Vậy thì mục tiêu của cô ta chỉ có mỗi anh ấy mà thôi. Nếu đồng thời bị tấn công bởi kẻ địch có độ cơ động thì chuyện vừa bảo vệ vừa chiến đấu sẽ rất vất vả.
Dù thế, do không còn nằm dưới ảnh hưởng của Phong Ma Thạch nên tôi đã có thể bao phủ kiếm bằng ma pháp Thanh Tẩy.
“Hây!”
Tôi vác anh ấy rồi nhảy lên phía trên đầu Undead lao đến từ phía sau. Tôi chém đầu khi lướt qua nó và đáp xuống mặt đất. Chúng không tái sinh. Kể cả là thú vật thì chúng cũng không khác gì Undead, và có vẻ ma pháp Thanh Tẩy vẫn có tác dụng.
Tôi hoành kiếm và nhìn chằm chằm vào đám Undead. Tôi cần phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này vì anh ấy càng sớm càng tốt.