Tư Liệu đã bị Lữ Thiên xem hơn phân nữa. Còn lại khoảng chừng , sáu sấp là chưa đọc tới mà thôi. Này coi như công việc đêm nay của bọn họ vậy.
Ánh đèn vàng nhạt trong đêm tối cứ chiếu lên bóng lưng của hai gã đàn ông. Chuyện tình của họ nếu xem xét kỹ càng lại thì cũng có nhiều điều thú vị lắm đây. Thời gian càng lúc càng vùn vụt trôi qua.
“Sếp Thiết àh, có người ở cục cảnh sát đến nhắn, là cục trưởng muốn em ngày mai phải về đó làm việc lại ạh.”
“Biết ngay mà. Cậu nghỉ liên tiếp mấy ngày như vậy, làm gì dám phê duyệt cho chứ? Chư Cát cục trưởng cũng ko phải là người để chưng cho đẹp đâu. Cậu liệu hồn đi.”
“Sếp Thiết, anh là chiến hữu của em mà. Là thượng cấp, là cộng sự của em…..”
“Chư Cát cục trưởng cũng là thượng cấp, là thầy dạy, là trưởng bối của anh đó….”
“Dọa người! Anh cũng đâu phải là lần đầu tiên cãi lại ổng. Ổng cứ nhất quyết ko chịu cho anh điều tra nữa. Ko giống như em nha!”
“Đừng có dựa dẫm vào anh thế chứ? Anh có phải người bảo vệ cho cậu đâu. Cậu tưởng Chư Cát cục trưởng ăn vài cú lừa rồi liền để yên cho xong chuyện áh. Cậu đúng là đang muốn nhổ răng cọp nhá.”
“Sếp Thiết ~~” âm thanh kia kéo dài, nhão nhẹt thật đáng thương quá đỗi.
Thiết Hành thấy con thỏ con ko sợ chết này đang bày ra ánh mắt ngây thơ, thì nhịn ko được mà cười nói: “Cậu đó!”
Bình tĩnh ngồi xuống lại, sau một trận bô lô ba la, Lữ Thiên mãi lâu sau mới nhịn ko được mà mở miệng hỏi: “Sếp Thiết, anh nói thử xem hai người đàn ông có thể thành đôi được ko?”
“Này. . . thì đại khái cũng giống như đàn ông thích đàn bà ấy.”
“Em biết, nhưng là hai người đàn ông mà, có thể làm thế được sao?”
“Thì cũng ko giống lắm. Ít ra….cũng là loại cảm tình đặc biệt đi.”
“Kia. . . Sếp Thiết anh nói xem đàn ông thích đàn ông thì như thế nào hén?”
Thiết Hành cuối cùng bị hỏi cho đầu xoay vòng vòng. Nếu sớm biết như thế thì đã chẳng thèm trả lời làm gì. “Cậu sao có nhiều thắc mắc đến thế? Nhiệt tình thái quá rồi đó! Anh đâu phải là nhân vật chính, cũng chẳng nghiên cứu vấn đề này là mấy. Làm gì mà trả lời được nhiều như thế chứ.”
“Àh….” Lữ Thiên ko biết sao khi mình nghe đến câu này thì bị chột dạ ngay. Má cậu tự nhiên nóng lên, buông nhẹ câu: “Người ta tò mò mà” sau đó liền im bặt luôn.
Cậu nhóc quỷ quái này cuối cùng cũng đã ngừng hỏi rồi. Xung quanh bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ. Thiết Hành đắm chìm vào đám tư liệu ko biết là bao lâu. Lúc ngẩng đầu lên đã là nữa đêm rồi. Không gian tối tăm như bao trùm lấy ánh đèn yếu ớt trong phòng.
Nhìn nhìn trời chút, mưa gió lúc sáng như đã tạnh, trận thứ hai cũng sắp sửa đến rồi. Gió nhẹ luồn qua cửa sổ vào phòng, từng trận một hơi lành lạnh. Ko gian thật yên ả, thật ngột ngạt, như chiếc g mờ mịt quây lấy hai người vậy. Ngẫm lại, nhiệt độ nóng bức của hè năm nay như muốn nuốt trọn mọi vật. Ánh mặt trời thiêu đốt tuyệt ko bỏ qua cho một ai. Một mùa hạ trôi qua ko đúng theo hương vị ngọt ngào vốn có của nó, mà mang đầy mùi vị hỗn tạp sôi lên ùn ụt như dầu trên chảo nóng, khiến người khác nếu tránh ko kịp có thể bị nó văng trúng làm bị thương vậy.
[Rầm, u u u] âm thanh của tiếng sấm muộn từng trận mà đến. Ko lớn lắm nhưng nghe thật rõ ràng. Thiết Hành bước đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời bị mây đen giăng kín, ánh lên màu xanh tối mờ mịt. Mưa bắt đầu lâm râm, tưới cho mấy nhánh hòe thêm tốt tươi. Cành lá đong đưa theo gió như những bóng ma.
Anh nhìn một lúc nữa rồi mới quay người, trở lại vị trí cũ. Giờ đây mới phát hiện Lữ Thiên đã ko chịu nổi mệt mõi mà ngủ say từ lúc nào. Má cậu ta áp vào trang tài liệu, trong mơ còn hơi run run khóe môi.
Thiết Hành rón rén đắp chăn lại cho Lữ Thiên. Miệng ko nhịn được mà cong lên nụ cười. Bé cảnh sát này, lớn lên thật sự là sinh vật ưu tú lắm đây.
Thiết Hành lại ngồi xuống, đợi chút cho tinh thần tỉnh táo thì lật xem tiếp. Thỉnh thoảng anh lại nghe ngoài cửa sổ có tiếng động lách cách. Bỗng, gió mạnh ngang ngược quét vào phòng, làm cho mái tóc ngắn của Lữ Thiên bay bay theo đó. Đóng tư liệu cậu đang đè xuống, cứ phần phật tung lên từng trang một.
Thiết Hành đầu tiên là ko thể tin được. Sau đó anh thật cẩn thận quan sát. Cả người ớn lạnh trong trận mưa giữa tháng ba. Anh thất thần, nên cũng ko hề chú ý, ngay lúc Lữ Thiên vừa trở mình lại thì gió đã bức ra trang giấy, trên đó viết hai chữ thật vừa vặn rõ ràng —— hiến tế.
[Rầm rầm xoẹt] Sấm lại lần nữa giáng xuống, chớp theo đó xé nát bầu trời. Thiết Hành nghe được tiếng mưa rơi xuống đất, liền biết là mưa đã lớn lên nữa rồi. Nhưng anh thật ko thể nào lý giải được. Đem nay ko những có tiếng gió ào ạt, còn thêm tiếng mèo hoang kêu gào xé rách màng mưa đầy ai oán. Ấy thế mà trong tòa nhà này lại như đang bị một cái g kính chụp lại, đến một tiếng động cũng ko nghe thấy.
Theo bước Cố Viễn Thần tiến vào nhà , Chu Hà Sinh đã nhìn thật thấu đáo lòng mình:
Sớm trúng độc, hết thuốc chữa rồi. Anh có thể vì cậu lên biển đao xuống chảo dầu mà chẳng màng hỏi đến chữ tại sao? Lần đầu tiên gặp gỡ đã có cảm tình đặc biệt rồi? Càng tiếp xúc, càng bị cậu thu hút? Hay khi bị cậu từ chối thì lòng anh lại đau đớn vô cùng?
Giờ đây anh chỉ biết là, chẳng cần truy rõ nguồn cơn, anh đã chìm đắm sâu sắc vào ái tình rồi. Lỗ mãng, ngốc nghếch, hồ đồ, đến lời yêu cũng chưa trao liền vùi mình vào đó.
“Giúp em, tìm hạt châu như thế này.” Cố Viễn Thần ngẩn mặt lên nhìn anh, hàng mi dày tối tăm khiến anh chẳng thể nhìn rõ được mắt cậu. Chỉ biết trong đó là sự trĩu nặng đến vô cùng mà thôi.
Chu Hà Sinh cười khổ, làm theo.
Thế là hai người bắt tay vào lục tìm. Lúc sáng đã tìm một lần rồi. Xác chết cũng vẫn chưa được mang đi. Trong đống hỗn loạn bao la này phải bơi quàu tìm cho được hạt châu nho nhỏ.
Đầy sàn nhà hỗn độn, ngỗn ngang dây điện. Hạt châu quá nhỏ, còn phạm vi tìm kiếm lại lớn như vậy. Hai người ko nói lời nào, loạng choạng mò mẫm trong sự mờ mịt của căn phòng. Ánh đèn phin trong tay cứ loang loáng chuyển động theo bước chân của họ.
Nhiều giờ trôi qua, trong phòng dường như đã bị lục hết, vẫn ko có kết quả. Chu Hà Sinh bắt đầu tìm trong ngăn kéo. Anh bỗng quay lại, liền thấy bóng dáng đang ngẩn ngơ của Cố Viễn Thần.
Lòng rối như tơ vò, mặt nhìn vào tấm vải trắng đắp hờ hững lộ ra xác người trên sàn nhà thật lâu rồi mới thu mắt về. Hình ảnh này kiến tim Chu Hà Sinh thật đau xót, liền từ phía sau ôm lấy lưng cậu, thật cẩn thận mà dựa vào.
Cố Viễn Thần chậm rãi thu lại thái độ của mình, cậu cười thật thê lương mà nói: “Bỏ đi, đừng tìm nữa, chắc chị ta ko có giữ đâu. Hẳn là bị gạt nữa rồi.”
Hai người lẳng lặng rời khỏi nhà . Chu Hà Sinh muốn mở cửa nhà mình, bỗng nhớ đến gì đó liền dừng chìa khóa lại mà nói: “Anh giúp em đem hành lý xuống. Nếu tìm ko thấy hạt châu, chắc em ko thể đi được. Chúng ta ở cùng nhau đi, như thế cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Cố Viễn Thần lặng lẽ gật đầu. Chiếc vali bằng da nặng chìn chịt được Chu Hà Sinh khệ nệ khiêng xuống lậu, để tựa vào vách tường nơi phòng ngủ.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp Cố Viễn Thần, chính là đang ở trên đường lên lầu, phải vất vả lắm mới khiêng nỗi chiếc vali này. Còn gặp phải Hồ Bích Mai quấy nhiễu nữa chứ. Chu Hà Sinh nhịn không liền trêu cậu: “Em đem hành lý nhiều thế, sao chẳng bao giờ thấy em lấy ra dùng vậy.”
Cố Viễn Thần không trả lời, chỉ cười buồn hiu hắt.
Chu Hà Sinh thấy cậu ko có tinh thần, liền biết ngay là đang lo lắng vì hạt châu kia. Ko khỏi kéo cậu ngồi xuống sopha, vỗ về: “Em còn nhớ đến chỗ nào muốn tìm nữa ko. Anh tìm giúp em.”