Ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một tia chớp, xé rách đi tấm màn đen tối của ko trung. Mưa trĩu hạt ko ngừng.
“Dọn dẹp xong chưa?” Cố Viễn Thần thấy Hồ Bích Mai xách một cái vali từ phòng ngủ đi ra thì hỏi chị.
Hồ Bích Mai nói: “Xong cả rồi, nhưng mà mưa lớn quá. Đợi tạnh chút thì chúng ta sẽ đi.” Chị nhìn vào màng mưa rồi lại nhìn hình dáng cao gầy và nhu hòa của Cố Viễn Thần nói: “Viễn Thần, ko ngại chứ, cưng có thể sơn móng tay giúp chị được ko?”
Cố Viễn Thần gật nhẹ đầu, Hồ Bích Mai ngồi trên ghế đối diện cậu, lấy ra lọ sơn móng tay màu đỏ tươi.
Cố Viễn Thần mở nắp bình, hơi nắm nhẹ lấy những ngón tay của Hồ Bích Mai, rồi bắt đầu dùng cọ mềm mà chậm chậm sơn lên nó.
Móng tay dài và nhọn, cho thấy đã được chăm chút kỹ càng. Từng móng một dần dần được phủ lên một màu đỏ lấp lánh, khiến nó càng lộ ra vẽ kiều diễm, mỹ lệ. Tựa như chính con người của Hồ Bích Mai, vĩnh viễn ko thể thích hợp với sự giận dữ thù hằn.
“Trước kia ba của chị rất thích sơn móng tay cho mẹ. Cha yêu mẹ lắm, đáng tiếc giữ ko được lâu.” Hồ Bích Mai nói kèm theo đó là khóe miệng nở ra nụ cười đầy ngọt ngào.
Cố Viễn Thần cúi thấp đầu, ánh đèn cứ như vô tình ánh lên đôi mắt bình thản trước sự đời. “Chút nữa em đưa chị đi. Tìm một người thật thà tốt bụng thật nhiều vào. Con người muốn sống hạnh phúc quả thật quá khó khăn.”
Hồ Bích Mai lại mỉm cười: “Chị nghe lời của cưng”
Cố Viễn Thần thật chú tâm sơn móng. Sắc trời bên ngoài càng lúc càng u ám, tối chẳng khác gì ban đêm. Trong phòng một chút gió cũng ko có, nhưng vẫn nghe được tiếng cuồng phong gào rú bên ngoài. Cứ từng trận từng giận dữ đập ong ong vào cửa sổ.
Cố Viễn Thần vừa sơn đến ngón út cuối cùng thì tay bỗng nhiên run lên khiến nước sơn màu đỏ tươi bị lem hết ra ngoài ngón tay của Hồ Bích Mai. Chị ta ngạc nhiên nhìn cậu thật kỳ quái.
“Sao thế, Viễn Thần?”
“Chu. . . Nguy hiểm. . .” Mặt của Cố Viễn Thần trở nên trắng bệch. Cậu mạnh mẽ đứng lên, do ko cẩn thận đã va mạnh vào ghế. Lọ sơn móng tay đổ cả ra ngoài.
Dịch thể màu đỏ tươi hơi sềnh sệch dây cả ra bàn, tựa như máu đỏ thắm. Hồ Bích Mai chưa kịp kêu lên thì đã thấy Cố Viễn Thần đẩy cửa chạy ra ngoài, bước chân gấp gáp mất hẳn đi phong thái thường ngày.
“Viễn Thần, Viễn Thần!”
Phải nói là chân cậu gần như đang chạy như bay. Không gian khoáng đãng cứ nổi lên từng trận gió mạnh ko ngừng. Hồ Bích Mai trong lòng cũng theo đó mà dấy lên một dự cảm ko mấy tốt đẹp.
“Viễn Thần ~” Chị hét to lên.
Cố Viễn Thần đã chạy đến lầu hai. Mưa ào ạt như trút nước. Bầu trời chớp giật liên hồi như đang dọa người.
Hồ Bích Mai vén màn che, đẩy nhẹ cửa sổ mở ra một khe hở. Bỗng một tia sét bổ xuống trước mặt, khiến chị giật mình ngã nhàu trên mặt đất. Cửa sổ mở rộng tang hoác, mưa gió giận dữ, gào rú tiến vào phòng làm chị bị ướt hết nữa thân người.
Hồ Bích Mai bò lên cố gắng đóng cửa sổ lại. Tiếng sấm lại một lần nữa giáng xuống, một tia chớp sáng chói xoẹt qua ko trung, xé toạt màng trời, lọt ngay vào trong phòng.
[Rốp] Chùm đèn thủy tinh vỡ nát. Mảng vụn vương vãi khắp nơi. Hồ Bích Mai hoảng sợ mở to mắt. Chị hét lên chói tai, nhưng tiếng sấm đã lấn át tất cả. Chị ôm đầu, trở mình, lui lại phía sau. Mắt bỗng thấy ánh điện chói lòa từ bên ngoài xoẹt qua vách tường. Thẳng tắp truyền tới. Điện giống như ma quỷ cứ dí sát vào chị, tỏa ra thành những bông hoa chớp lóa ngay tại chiếc tủ áo gần đó.
Cố Viễn Thần dầm mình trong mưa. Bất chấp cả người ướt đẫm, cậu chỉ chăm chăm vào nơi —— sau tòa nhà.
Mưa như che kín trời đất, từng hạt từng hạt nặng trĩu làm nhạt nhòa tầm mắt của con người. Cậu cứ chạy, chạy mãi, vừa chạy vùa tìm. Chân nặng nề lê bước, cỏ mọc dày đặc, tràn lan như cố tình níu lấy thắt lưng, khiến người khác phải té nhào trên mặt đất. Thân hình bê bếch đầy bùn, tiếng sấm cứ vang vọng bên tai.
Cuối cùng, nơi khoảng đất hoang đầy hoảng loạn cũng tìm được một bóng dáng quen thuộc. Người đang đứng giữa đám cỏ dại cao ngất đưa lưng về phía cậu. “Chu Hà Sinh!” Cố Viễn Thần nắm lấy cánh tay anh, nghẹn ngào. Dường như cậu đã dùng hết sức lực để níu chặt lấy vậy.
“Viễn Thần?” Vừa nhìn thấy Cố Viễn Thần, thấy cậu thanh niên mà mình yêu thương, Chu Hà Sinh ngạc nhiên chẳng nói thành lời. Anh thận trọng hỏi: “Là em sao?”
“Anh, anh sao đến đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm, sau này đừng đến nữa, ko được đến nữa!” Cố Viễn Thần nất nghẹn trong mưa, mặt cậu hiện lên nỗi sợ hãi vang vọng từ nội tâm. Sắc mặt nhạt nhòa trong mưa, trắng hơn cả màng nước lúc này nữa.
“Anh nghe có người gọi mình, nên xuống đây xem thử.” Chu Hà Sinh nhìn thẳng vào cậu, lần đầu tiên thấy Cố Viễn Thần cuống lên như vậy. Là vì mình sao? Thu nhận bất ngờ này khiến cảm giác đau đớn trong lòng anh từ lúc đó đến nay đều bay sạch mất. Nước mưa lạnh lẽo nhảy múa, thoáng chốc làm ko gian thêm phần ma quái, trời đất như chao đảo rối loạn.
“Viễn Thần, em, em quan tâm anh sao?”
Cố Viễn Thần ngẩn mặt lên, đôi mắt đẹp vô cùng đã ướt đẫm. Vì lông mi bếch vào nhau nên mắt cậu có vẽ to hơn một cách diệu kỳ. Tròng mắt trắng đen yên ả rõ ràng, nữa như muốn van xin nữa như cam chịu, khiến cho người khác cứ nhìn mãi ko thôi……
“Không, em chỉ….” Cậu quay mặt đi.
Lại một tia chớp lóe lên, sấm nhanh chóng ồn ả.
Ánh mắt nóng bỏng trên gương mặt lạnh lùng. Cố Viễn Thần tựa như ko thể chịu được trạng thái đang xung đột như vậy. Cậu cắn chặt răng, nắm chặt lấy cánh tay của Chu Hà Sinh rởi khỏi khoảng đất sau lầu.
Bước lên cầu thang, Cố Viễn Thần đi thật gấp gáp. Nước mưa cứ chảy từ quần của cậu và Chu Hà Sinh xuống chân, xuống giày, lưu lại vết nước trên đường đi lên. Hai hàng nước cứ dần dính sát vào nhau sánh đôi mà đi.
“Viễn Thần, Viễn Thần, em đang trốn tránh gì thế?”
“Tại sao lại ko sống thật với lòng mình?”
Dù cho Chu Hà Sinh có hỏi cách mấy, Cố Viễn Thần chỉ cắn chặt răng. Hai người rất nhanh sau đó đã đến tầng .
Trước mặt là cửa nhà đang rộng mở, trong phòng như vừa bị lốc xoáy quét qua. Thủy tinh vỡ rơi đầy ra đất, dây điện dài hoẵng cứ mặc sức hạ xuống, quấn vào cả thân người đang nằm trên nền đất lạnh.
Thi thể của Hồ Bích Mai đang nằm cứng đờ giữa phòng. Tủ áo ngã đè vào người chị, còn có mãnh vỡ thủy tinh ghim đầy cả lưng. Máu đỏ tươi hòa lẫn với màu sơn móng tay, loang loáng.
Cố Viễn Thần đứng ngây ra nhìn thi thể trước mắt. Cậu ko nói nên lời, đau khổ, hoảng sợ. Cậu thấy Hồ Bích Mai mắt mở lớn, tay hãy còn vươn ra gắng gượng với đến lọ sơn móng tay trước đó đã bị ngã lăn ra cách chị xa xa.
Bên ngoài cửa sổ, chậu thu hải đường vẫn xanh ngát, dù mưa to gió lớn vẫn run rẩy kiên định mà sinh tồn.