Ngao ngán trải qua đêm dài mênh mang, Chu Hà Sinh vừa mới giờ sáng đã ăn mặc chỉnh tề, dán tai vào cửa phòng mà lắng nghe. Tiếng đóng cửa của Cố Viễn Thần luôn rất khẽ khàn, cậu đi đường cũng yên lặng hơn bình thường rất nhiều. Muốn gặp được chỉ duy nhất cách —— ngồi xổm mà chờ đợi thôi.
Tay cầm chặt lấy bịch mì sợi. Chu Hà Sinh chẳng buồn ăn uống gì, mì trong bịch kia đã được chan nước ngập tràn, còn có cả cái chân giò. Phiền loạn, khó xử tưởng chừng có thể hóa đá đi được.
Cuối cùng, đến giờ kém phút, dù chỉ rất khẽ nhưng tiếng đóng cửa vẫn truyền vào màng nhĩ của anh. Mắt của. Chu Hà Sinh căng lên như mắt mèo, Cố Viễn Thần đang mặc cái áo tay dài màu đen, từ tầng đi xuống. Cậu vẫn như cũ bước đi thật từ tốn. Bóng dáng như được kéo dài ra, thản thốt và cô độc.
Chu Hà Sinh đợi cậu xuống gần đến lầu mới khẩn trương mở cửa phòng mình ra. Ánh mắt anh cứ cách quãng cầu thang mà chăm chú vào Cố Viễn Thần. Đôi mắt đen thăm thẳm của cậu chạm phải anh thì hơi khép lại, rồi cứ quay đầu mà bước xuống tiếp.
Phải nói gì đây? Chu Hà Sinh cũng ko biết nữa, dường như mình phải nói lời xin lỗi. Chính anh đã cưỡng chế hôn cậu mà. Vốn ko thể nào, huống chi người ta còn là nam nữa kia.
“Cố Viễn. . .” Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt lên, thì cửa phòng bỗng bật mở. Ba tiểu quỷ vừa đen vừa gầy của nhà họ Phùng nhốn nháo chạy loạn ra ngoài.
[Bịch!] Cậu cao nhất là Văn Long bỗng va vào người Cố Viễn Thần, rồi tiếp theo là Văn Hổ và Văn Pháp cũng theo đó mà té xuống. Ba đứa nó rõ ràng là bị té ngã, nhưng lại cười đùa náo loạn ồn ào cả lên. Văn Long cứ nắm chặt lá thư trước ngực, mạnh mẽ mà hét toáng lên: “Của tao, của tao!”
Văn Hổ không chịu liền nắm lấy ống quần của nó, dẫu môi nói: “Là hình của tao mà!” Văn Pháp xem ra là đứa hiền hòa nhất liền nhắc nhở hai anh của nó: “Đừng ầm ỉ như thế, đụng vào người ta rồi kìa!”
Không ngờ, nó vừa nói xong thì bị Văn Long do vùng vẫy mà đá nhầm cho cái, liền ayda vài tiếng rồi lại hướng Văn Long luôn miệng muốn đòi nợ cái đá lúc nãy.
Văn Long liền bò lên rồi bỏ chạy, Văn Pháp đuổi theo, Văn Hổ cũng thế, bọn chúng cứ hét lên: “Đừng chạy!” “Xem tao có bắt được mày ko!” xen kẽ theo đó là tiếng bước chân loạn xa càng lúc càng chuyển đến khoảng trống dưới nhà. Một đám bụi thật lớn cũng vì thế mà cuộn lên theo.
Chu Hà Sinh giơ tay muốn đỡ người đang ngã trên mặt đất là Cố Viễn Thần. Thật cẩn thận và trân trọng.
Cố Viễn Thần do dự nhìn bàn tay kia thật lâu, cuối cùng cũng nắm lấy, cả hai cùng dùng sức mà kéo cậu đứng dậy.
“Ko sao chứ?” Chu Hà Sinh nhìn cậu ko thấy thương tích gì cả, chỉ có chiếc áo màu đen do đám bụi lúc nãy mà dính bẩn mảng lớn. Anh ko thể chịu được Cố Viễn Thần khí chất thanh khiết thế kia mà lại mặc áo dính dơ như thế, liền bất giác giơ tay định giúp cậu phủi sạch đi.
Cố Viễn Thần vừa cảm thấy anh đến gần thì theo phản xạ mà định chạy trốn. Nhưng sau lưng cậu là bức tường, thân thể liền tự nhiên hướng về phía bên phải, liền chạm phải thân thể của Chu Hà Sinh. Đầu cậu gần như tựa vào vai anh, ngay cả mặt cũng dán sát như thế.
Hai cơ thể tiếp xúc qua, giống như diêm đang đánh lửa, trong nháy mắt mà cháy bùng lên. Mắt cả hai như đang hút lấy đối phương, hơi thở pha lẫn vào nhau. Có loại hấp dẫn, loại say mê, khiến bọn họ ko quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh, cứ muốn quấn chặt lấy, rồi hòa tan cùng nhau như ánh mặt trời thiêu đốt làm tan chảy đi cây kẹo đường ngọt ngào vậy.
“Ba đứa này, chỉ có lá thư thôi cũng làm cho đến trời long đất lỡ….”
“Ah?!” Giọng nữ trong trẻo chuyển sang kêu lên rồi cả người lại cúi gầm mặt xuống, hai má bắt đầu đỏ cả lên. Đầu của Cố Viễn Thần choàng tỉnh, phát hiện hai người đang trong tư thế ôm hôn mà gần sát vào nhau. Liền mạnh mẽ đẩy Chu Hà Sinh ra, dựa lưng vào tường mà hít thở dồn dập. Bên cạnh đó là Biện Chân cứ ngơ ngác nhìn cả hai, bàng hoàng đến cực điểm, mặt cô cũng nhanh chóng trở nên xám ngắt.
Không khí như dầu đang sôi lên trong chảo. Chu Hà Sinh đứng ngây người ra đó, anh như ko nhìn thấy Biện Chân, chỉ chăm chăm vào Cố Viễn Thần mà nói: “Xin lỗi.”
Cố Viễn Thần dường như cũng chẳng nghe thấy gì. Cậu thật chật vật quay người bước qua mặt Chu Hà Sinh. Anh liền chạy theo nắm lấy cánh tay cậu, nói thêm một câu với ánh mắt đầy mong mõi: “Là xin lỗi cho chuyện lần trước.”
Anh nói thật dứt khoát, mắt thấy Cố Viễn Thần bỗng thất thần trong khoảng khắc, rồi mới hất tay anh ra mà bước xuống lầu.
Biện Chân vẫn còn đang run rẩy, đôi mắt phượng mở to hết cỡ, nhìn anh thật dị thường, cắn môi mà hỏi: Hai người…..? Tại sao anh lại nói xin lỗi?”
Chu Hà Sinh ko trả lời cô, chỉ cười cười, lại lắc lắc đầu. Anh thật ko biết nên nói thế nào nữa. Anh và Cố Viễn Thần, giữa hai người bọn họ là quan hệ gì? Đáp án còn chưa rõ mà.
Phòng khách của nhà , Văn Hổ và Ngữ Pháp đang đè Văn Long xuống sàn nhà. Văn Pháp liền ra tay cù cho nó trận, chọc Văn Long chịu ko nổi mà ha hả cười lên đến độ người mềm nhũng ra. Còn Văn Hổ thì sán đến thừa dịp giật lấy bức thư trong tay nó.
“Áh! Của tao mà.” Kêu lên tiếng, lá thư đã nằm trên tay Văn Hổ. Ko thèm quan tâm đến ai nữa, nó liền chạy ngay vào phòng trong.
Văn Long hãy còn cười ngặt nghẽo trên mặt đất, nói đứt quãng từng chữ: “Đừng….Đừng….đừng mở mà…..Ha….” Khoa chân múa tay buồn cười đến gập cả người lại, khó khăn lắm mới thoát khỏi Ngữ Pháp, cuối cùng cũng hổn hển mà bình tĩnh lại.
“Văn Hổ, mày ko được đọc môt mình đâu! Đừng quên lần nào cũng là tao viết thư hết nha. Có phần của tao nữa đó!” Văn Long chống nạnh đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay Văn Hổ.
“Được rồi, được rồi, xem chung luôn đi!” Giành giật nữa ngày, cuối cùng thì lá thư gởi đến chẳng ai được xem qua cả, chi bằng cùng nhau tận hưởng cho rồi.
Văn Hổ nhanh chóng xé phong bì, đem hai mép giấy được gấp vào nhau mở ra. Mắt đảo qua bên trong, quả nhiên vừa nhìn là biết trong đó có ảnh mà. Tay nó run run đưa lên, trong bức ảnh là cô gái có đôi má bầu bĩnh với nụ cười thật tươi tắn thuần khiết.
“Ha ha, tao nói ko sai chứ, em này nhất định xinh đẹp mà!” Văn Hổ vô cùng đắc ý vẫy vẫy tấm ảnh trong tay. Trên mặt đều đã lộ ra tình cảm của con trai mới lớn.
Văn Long ôm lấy cổ nó nhìn nhìn một chút, xong lại nhanh nhẹn đọc ngấu nghiến bức thư, rồi từ từ nói: “Mày đắc ý cái gì thế. Em chính là đọc những lời tao viết trong thư nha.”
Văn Hổ liền ko chịu nói: “Mày đừng quên, người trong hình là tao nha. Nếu em nhìn ko thuận mắt, sao có thể viết lại cho tụi mình được chứ? Mà…. Trong thư viết cái gì thế?”
“Ha, em nói muốn làm bạn lâu dài với tao nhà. Qua mấy ngày nữa muốn đến chỗ nào đó để chúng tao có thể gặp mặt thật bên ngoài.” Văn Long ko khỏi hơi đong đưa cổ, lòng có chút đắc thắng.
Văn Hổ nghe chẳng lọt tai chút nào: “Mày mà đẹp nỗi gì. Người em muốn gặp là tao.”
“Nhưng tao mới là người viết thư làm quen mà.”
“Thì em chỉ nhìn hình dáng thôi. Sao lúc đó mày ko chịu chụp hình mày đi?”
“Mày! Mày dám giành phần của tao.”
“Tao? Tao thì sao, tao muốn giành thì giành, dù sao thì em cũng muốn gặp tao mà.” Văn Hổ nắm chặt lấy tấm ảnh chụp, nhìn đôi môi mềm mại như cánh hoa, khuôn mặt tựa đóa anh đào của người trong hình, đến nựng một cái nó còn ko dám nữa nha.