Học viện thám tử Marimine.
Là ngôi trường đào tạo chuyên nghiệp duy nhất tại Nhật Bản mà bạn có thể lấy được chứng chỉ Thám tử Quốc gia. Tọa lạc tại con phố sinh viên sầm uất nhất cả nước và có một góc khuôn viên ở khu Ochanomizu, Tokyo, mọi người hay gọi nó là Thành trì cuối cùng của Nhật Bản do sở hữu một Tòa tháp Thám tử uy nghi nằm sát với Hoàng cung.
Nhiều cơ sở của trường được ngụy trang dưới mác tòa nhà văn phòng, song chỉ có một số ít người trên cả nước biết được toàn bộ vị trí phân bố của trường Marimine - Trích Wikipedia.
Trong lòng tôi chỉ biết gào thét khi đứng trước lối vào của Hội trường nặc danh thứ nhất - thuộc một trong những cơ sở được ngụy trang như thế.
“Chết tiệt!! Thám tử đúng là đồ phiền phức mà.”
Bộ trường này không chào đón tân học sinh à?
Học sinh ở mấy trường bình thường cứ làm theo hướng dẫn và đi đến nơi được chỉ định từ trước theo đúng khung giờ là được. Thế quái nào, trường này lại không có thứ đấy?
Đầu tiên là ám hiệu! Tôi chẳng thể nào đọc nó một cách bình thường nổi.
Vậy thì chuyển sang bước kế tiếp là bám đuôi! Sau khi theo chân một lão già lạ hoắc hồi lâu, tôi đã đến tầng hầm bên dưới một tòa nhà văn phòng điển hình, tại chỗ đó có một lối vào dẫn đến hội trường bí mật.
Thế này thì làm sao mà kịp giờ nổi đây trời! Tôi chỉ là một cậu nhóc 15 tuổi bình thường, được giáo dục theo một cách cũng bình thường nốt, bản thân chưa hề dính dáng đến sự kiện đặc biệt nào, nhưng lần này tôi sẽ đến trễ trong một buổi lễ khai giảng ‘bình thường’ mất.
Học viện Marimane khác hoàn toàn với lời đồn… đúng là cái trường thiếu ý thức. Tôi chỉ làm theo lời khuyên của người ấy, cơ mà khi đến đây rồi thì lại tự nhiên thấy hối hận ghê.
Mẹ kiếp. Phải ở cái xó này tận ba năm liền, không biết liệu có ổn không đây? Và dĩ nhiên, đối với đám người ở đây thì tôi vốn đã là một kẻ vô cùng lập dị rồi.
Đương lúc tôi đang thở dài ngao ngán thì cánh cửa hội trường đã đóng chặt từ trước bỗng nhiên hé ra.
Có một ai đó đang mở cửa.
Và rồi ánh nhìn của tôi đã bị thu hút bởi thứ bên trong.
Đó là một cô gái.
Dáng người nhỏ bé, thấp hơn tôi độ 20 cm,
mọi cử chỉ đều toát lên sự sắc sảo và thuần khiết. Mái tóc óng ánh phản chiếu cả ánh sáng, từng sợi tóc thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào. Đôi mắt lấp lánh nom đá quý đang ngẩng lên, ánh nhìn như đang xuyên thấu tôi.
Dễ thương, xinh đẹp, khiến người khác muốn chạm vào… Cô gái ấy đẹp tựa hồ một nàng tiên.
Đôi môi mỏng của cô khẽ cử động trước một tôi đang đứng sững sờ.
“Xin thất lễ, cho tôi qua.”
Ngay cả giọng nói cũng trong trẻo như tiếng sáo.
Mái tóc mượt mà đung đưa, một cảm giác kỳ lạ liền dấy lên sau khi cô ấy lướt qua tôi.
Tại sao chỉ có mình cô ấy là rời khỏi hội trường?
Chẳng phải lễ khai giảng vẫn còn sao…
Và rồi, ngay lập tức tôi đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa.
Toàn bộ hội trường rơi vào tình trạng cực kì hỗn loạn bởi cái tình huống mô phỏng đường đột kia.
Cô ấy là người đầu tiên hoàn thành thử thách.
Chỉ duy nhất mình cô đã chạm tới sự thật, bỏ xa toàn bộ 118 tân học sinh tại hội trường.Đó là… Lần đầu tiên, Fumisaki Misaki, cháu trai của Trùm Tội phạm đã đụng độ với Shia E Hazeldine, con gái nuôi của Thám tử Kỳ tài.