Học Viện Phép Thuật Vui Nhộn (12 Chòm Sao)

chương 13: quả trứng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô Xà Phu ( tin nghịch dễ thương nhưng do tính chất "trời sinh" tà khí quay quanh nên cũng khiến nhiều người hiểu lầm, nhờ thế đã FA nhiều năm~ nhìn trẻ vậy thôi chứ tuổi thì khác xa)

Nhóm Sư Tử - Bạch Dương

Tình hình chạy trốn khỏi quái thú ( hôm nay thống nhất gọi quái thú) lần thứ được tiếp diễn.

nhân vật bị rượt tiếp theo là Dương - Sư, vận mệnh đã xắp đặt bước hoạn nạn để tăng tình củm cho chúng nó. Sau bao nhiêu lần tăng tốc chạy lại đường chửi rủa mắng miết cái ông mặt trời cái này vốn bị ông trời ép buộc không thể nào cãi lại được, mặc dù là ổng có ý tốt

Không biết do cuối cùng nhận cái két cục đắng chát hay là xui xẻo nhưng cả đang liều mạng chạy được nữa khúc, cùng vấp đá té lăn lóc xuống dóc, lăn lăn lăn lăn mãi lăn quài không biết tới đâu, đến khi anh chị lăn tới cái hồ lớn

Ùm!

Vì Dương là đứa lăn nhanh nhất lăn vào hồ, Sư lăn đến gần bờ thì dừng ngay chốc luôn vừa vặn không rớt xuống ( Tử: may mắn luôn đến với em ấy:v)

Sư trở mình nằm choáng váng trên đất, Dương mang khuôn mặt choáng váng, đầu đau nhức, cả người nổi lên mặt nước thì chỉ thấy cái lưng, còn cái mặt chung thủy ở dưới nước, người cậu nổi lên

Ùm ùm ục

Vì ẻm không phải là cá nên ở trong nước vài giây là ngóc đầu bơi lẹ lên bờ. Sư lơ mơ chạy tới giúp đỡ

- - -

- Hên là có cô Xà phu chuẩn bị đồ dự phòng- Vốn là muốn đi trốn quái thú kia, nhưng thấy nó không đuổi theo xuống đây, Sư bắt Dương đi thay đồ, nói Dương mặc đồ ướt kiểu gì cũng bị cảm lạnh nên đã trì hoãn chút

-Cám ơn..- Dương xấu hổ tiếp nhận đồ, ngại ngùng nói câu cảm ơn

-Được rồi được rồi, đi thay đồ, để tớ nhóm lửa cho- Sư phẩy tay cho qua chuyện

-À.. ừm... để tớ giúp- Dương thẹn quá đến mức đỏ mặt, xoay người chạy đi tìm chỗ thay đồ dùng tốc độ thần thánh chưa đầy phút rất nhanh đã quay trở lại rồi đứng yên như tiểu cột nhìn Sư, làm cho cô đứng tim

-Thay đồ lẹ vậy...- Sư ôm ngực thì thào, khóa miệng giật giật mấy cái ra nhìn cái con ngươi cao hơn mình cái đầu trước mắt

-Do thói quen thôi.. haha...- Dương cười qua loa

-Vắt quần áo cho khô đi rồi cùng nhặt củi- Sư cảm thấy ảo não.. haizz đúng là công tử nhà giàu có khác

-Ừm- Dương gật đầu làm theo

Không lâu sau bó củi được bỏ xuống đất, việc nhóm lửa cũng thuận lợi nên cũng không mất nhiều thời gian

Thời gian đoàn kết cũng rất ngắn ngủi, đột nhiên nhóm lửa phơi đồ xong cả đưa lưng nhau cũng không trò chuyện gì mấy

Lúc đầu nhìn cũng thân lắm nhưng ngại ngùng thù nhiều dù gì cũng là bạn cùng nhóm chỉ mới quen biết còn là cô nam quả nữ cùng bị bỏ rơi trong rừng, sợ nói chuyện cũng không ăn khớp làm ngại ngùng cả đôi bên

Sư ngồi im nhìn sông chảy xiết, Dương ngồi canh chừng quần áo vắt trên đống lửa. Cả điều có ý nghĩ chung là muốn gặp đứa bạn thân trò chuyện quên cả trời đất.. Bỗng tiếng thở dài hờn hợt kêu lên, Dương và Sư ngạc nhiên quay mặt nhìn nhau, cô chố mắt nhìn cậu, cậu cả kinh nhìn cô. Đột nhiên nhận ra, suy nghĩ nhiều quá mà quên mất người ở phía sau.

Dương lên tiếng trước

-...Cũng gần trưa rồi nhỉ- Cậu dựa theo mấy cái bóng cây chĩa thẳng sang hướng mà nói đoán giờ

-Trời cũng rất trong lành... chắc không có mưa đâu..- Sư trả lời,

Cả chủ đề khác hoàn toàn không có liên quan với nhau

-....- Sư im lặng

-Phụt... hahahahahha- Thế là bị Dương cười vố

-Đừng có cười!- Sư dường như đã biết trước kiểu nào cũng bị cười vô mặt, rồi xấu hổ biện minh

Dương bụng cười giải thích

- Chỉ là.... -

-Chỉ là cậu thấy mình sắp thành bà già á haha-

-Nếu còn cười nữa là tớ cắn cậu!- Sư nhe răng

- Khụ khụ- Dương hắng giọng làm ra vẻ nghiêm túc

-Hứ- Sư hất mặt không nhìn Dương, quay lại nhìn sông

-Á!

-Sao vậy tiểu sư- Dương hoảng sợ quay đầu nhìn Sư

-Tớ thấy đàn cá Volp con nào cũng lườm tớ..- Sư quay đầu về hướng đám lửa ôm mặt che mắt. Tuy chúng rất hiền nhưng mỗi tội luôn mang cái mặt bèo nhèo mang mắt cá chết

-À..- Dương nhớ lại cảnh mới rớt sông, tự nhiên thấy rùng mình

-Volp sống theo đàn cũng không thấy là lạ, trời sinh thích cái gì đó sáng sáng chiếu chiếu, chắc do đống lửa- Dương đứng lên dập lửa, thu quần áo

-Dù gì đồ cũn khô rồi, đi thôi

-Ừm- Sư đứng dậy phủi mông, quay sang nhìn đàn Volp -Hửm? sao chúng vẫn chưa đi?

- Vẫn chưa?- Dương quay sang nhìn theo Sư, thấy đàn Volp không nhìn phía này nữa nhưng nhìn phía trên

-Có gì đó đang phát sáng- Sư ngước đầu nhìn trời, thấy cái bóng đen từ mặt trời rớt xuống ngay trên đầu cô

- Coi chừng!- Dương đẩy Sư tránh vật kia rơi xuống.

Ùm!

Đàn cá Volp từ từ chui xuống đáy tán ra trong nước

Vật kia tròn tròn rớt xuống đất, làm thủng lỗ tại chỗ, vậy mà vẫn không có thiệt hại gì

Cả chớp mắt nhìn nhau, vừa tiêu hóa thông tin xong

-Đây là gì? Trông như cục đá màu cam ấy

-Cũng có khả năng là trứng quái thú- Dương thì thào suy đoán

-Sao nó lạ thế kia

Roạt

Quả trứng bỗng động đậy, em nó cứ như một cái bong bóng tưng tửng nảy lên, sau một hồi khó khăn vẫy vùng thân của quả trứng có tiếng răng rắc nứt thành một đường vòng ra sau

-Bể rồi

Thấy em nó không có gì nguy hiểm, hai cái đầy chụm lại muốn nhìn gõ thứ bên trong hơn

-...

-Thấy cưng quá đi trời ơi~- Một khắc quả trứng nứt ra, chui ra là một em cáo lông đỏ, mắt sáng ling lanh nhìn người

Sư bấp chấp sự nguy hiểm không chút e ngại ôm bé vào lòng vuốt vê, chải lông, sờ đuôi này nọ

-Trong sách không có nói gì loài này~ hay là đem về quan sát thời gian xem~~

Quả nhiên là Sư không thể nỡ buông bé được, biện cớ vài lý do để mang bé về

-Không được.. cậu đang ép buộc nó phải theo cậu đấy- Dương lập tức từ chối, hiển nhiên là biết ý đồ của Sư

Bé cáo vùng vẫy thoát cái ôm của Sư, nhanh nhẹn đáp lên Dương thoải mái nằm trong người cậu. Cậu bị Sư nhìn chăm chằm

- Giờ là bé ấy tự theo cậu đấy..

Vì em nó đột ngột nhảy qua, cậu thuận thế ôm theo sợ em nó bị rớt, dù gì cũng mới được sinh ra nên phải thật nhẹ nhàng... nhưng hiện giờ cậu cảm thấy hối hận

-... À ừm...

Truyện Chữ Hay