Học Viện Phản Diện

chương 100: “nhật ký trưởng thành của dịch nhiên — dịch nhiên mười tám tuổi”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Pi sà Nguyệt

Sự trưởng thành của hung thú và con người rất khác nhau, Dịch Nhiên trưởng thành rất nhanh, một năm

đã lớn bằng đứa nhỏ mười tuổi bình thường.

Dịch Hoan cảm thấy nuôi anh rất thành công, chỉ nuôi một năm mà cục bột nhỏ xinh đẹp lớn thành một

cậu bé đứng ngang ngực cô rồi, cũng rất đẹp

trai, ngày thường mang ra cửa còn được khen không ít, Dịch Hoan đang nghĩ có nên đưa anh tham gia

dự tuyển gì để anh làm siêu sao cho vui không.

Nhưng Dịch Nhiên không thích, anh cứ như bắt đầu thời kỳ phản nghịch vậy, luôn gây sự, còn không

thích bị người khen đáng yêu, chỉ cần khen là nổi giận, không đáng yêu như hồi bé.

Nhưng có tác dụng hơn hồi bé nhiều, lúc mang anh ra ngoài cứ như mang theo bảo vệ vậy, cầm túi cho

cô, người thường không đến gần cô được.

Nhưng dần dần Dịch Hoan cũng thấy phiền, tên nhóc này không đi học nên ngày nào cũng ở nhà, dán sát

cô không rời, cô không có tí tự do nào, không thể làm nhiệm vụ, cô sợ anh phát hiện thân phận người

làm nhiệm vụ của mình bởi vì trong mắt anh, cô chỉ là một cô gái bình thường có tí tiền mà thôi.

Cũng may Dịch Hoan cố ý đi hỏi mấy người lâu năm trong tổ chức, nói hung thú Cùng Kỳ trong dạng

hình con người sẽ lớn ngang mười tám tuổi là dừng việc trưởng thành lại, sẽ không lớn nữa, cô chỉ

cần nuôi anh một năm thì anh sẽ định hình được rồi, tới lúc anh mười tám tuổi thì đưa anh đi học

cấp ba, học hay không không quan trọng, ít nhất phải cho cô tí thời gian riêng tư.

Dịch Hoan định nuôi anh thêm năm năm để trau dồi tình cảm mẹ con, đến lúc đó lừa anh kết nối với cô

thì cũng hoàn thành nhiệm vụ mười sao này, dù sao cô đã không còn suy nghĩ dùng tình yêu để kết nối

Dịch Nhiên rồi, để anh tự nguyện chấp nhận kết nối thì chỉ còn con đường này thôi, dù sao cô không

thể ngủ với đứa nhóc mình tự tay nuôi lớn được, cô đành dùng thân phận mẹ nuôi này để bắt Dịch

Nhiên kết nối với cô vậy.

Ai dè Dịch Nhiên mười tám tuổi đẹp trai quá trời!

Lúc đó là cuối năm, một người làm nhiệm vụ Chính phái gặp chuyện trong nhiệm vụ, Dịch Hoan phải

chạy đến giải quyết giúp cô ấy, lại thêm tổ chức

muốn thử nghiệm hệ thống mới nên Dịch Hoan đành phải lừa Dịch Nhiên ở nhà đợi cô.

Ai ngờ lần này đi hơn một tháng, đừng bảo là Dịch Nhiên, ngay cả Dịch Hoan cũng thấy không quen, lo

bên Dịch Nhiên xảy ra chuyện bởi vì cô chưa bao giờ rời Dịch Nhiên lâu như vậy.

Cô hoàn thành nhiệm vụ và xử lý việc trong tổ chức để trở về trong đêm, để gây bất ngờ cho anh nên

mua một ít đồ chơi rồi lén lút mở cửa vào nhà, chưa kịp đóng cửa đã có người đè cô lên tường, tay

siết cổ cô.

“Ai?” Là giọng của Dịch Nhiên.

Anh hỏi cô xong thì kéo cô lại nhìn, hai người nhìn nhau trong hành lang tối tăm đầy ngạc nhiên.

Mịa nó! Dịch Hoan há mồm trợn mắt nhìn người trước mắt chằm chằm, chỉ hơn một tháng không gặp thôi

mà, lúc cô đi Dịch Nhiên chỉ là một cậu nhóc gầy yếu, bây giờ cô suýt không nhận ra luôn á! Anh

hình như vừa tắm xong, để trần người trên, bên dưới mặc quần lót, cơ bụng đấy, vòng eo kia, đường

nét mượt mà từ bả vai kéo tới cánh tay kết hợp với hơi thở ấm nóng phả đầy hormone nam tính.

Mái tóc đỏ của anh vẫn còn dính nước do mới tắm xong, gương mặt trưởng thành rất đẹp trai, đôi mắt

đỏ sậm sáng rực nhìn cô rồi vội thả tay ra, vội vàng cầm tay cô hỏi: “Có đau không? Con có làm mẹ

bị thương không? Sao mẹ về mà không nói tiếng nào? Con cứ tưởng có trộm vào nhà!” Lại đưa tay nâng

cằm cô lên, đôi mắt đỏ sậm kiểm tra cổ cô, “Con có làm mẹ bị thương không?”

Dịch Hoan bị bàn tay ấm nóng của anh nâng mặt, ngại ngùng vô cùng.

Sau đó anh đưa tay mở đèn, ánh sáng làm cô híp mắt lại, cảm nhận ngón tay ấm áp của anh đang vuốt

nhẹ phần cổ bị anh bóp lúc nãy, lại nghe anh nhỏ giọng lầm bầm, “Mẹ còn biết về cơ đấy, còn nhớ

được trong nhà có đứa con trai này à?”

Dịch Hoan cảm thấy trái tim như bị bổ ra, cô cảm thấy có tí không ổn, nhìn anh há mồm mở mồm đều

gọi cô là mẹ, cô đành ngắt lời: “Không phải chị bảo hết bận là về ngay à? Ngày nào cũng gọi cho

nhóc, muốn gây bất ngờ cho nhóc mà…” Sau đó nhịn không được mà chọt chọt cơ bụng anh, “Sao nhóc lại

thành như này?”

Dịch Nhiên bị cô chọt ngứa, giữ lấy tay cô, “Như vậy cái gì? Không phải con luôn như này à?” Anh

chột dạ cầm đồ trong tay Dịch Hoan rồi kéo cô vào trong, đổi chủ đề hỏi: “Mẹ ăn cơm chưa? Có đói

bụng không? Đây là gì thế?”

Dịch Hoan nhìn đường lưng hoàn mỹ của anh, trong lòng thầm hận, Thi Thành của Học viện Phản diện

chết tiệt! Không phải ông ta làm khó giữa đường thì bây giờ cô đã thả thính được Cùng Kỳ tuyệt phẩm

như này rồi!

“Đấy là… lego tặng nhóc, nhưng có vẻ giờ nhóc không thích chơi nữa rồi.” Dịch Hoan buồn bực nói,

không ngờ năm anh mười tảm tuổi đẹp trai như vậy, bây giờ anh hẳn khjoong thích chơi đồ của mấy đứa

bé nữa rồi.

“Thích.” Anh nói, kéo Dịch Hoan ngồi vào ghế sofa, ngồi xổm trước đầu gối cô như hồi bé vậy, cười

híp mắt lấy lòng, “Mẹ tặng con cái gì thì con cũng thích cả.”

Trái tim Dịch Hoan như bị sét đánh, cô buồn bực ngồi trong sofa nổi giận, “Đã bảo đừng gọi mẹ rồi,

chị không phải mẹ ruột của nhóc, nhóc lớn như vậy mà gọi chị như thế sẽ làm chị già đấy!”

“Sao lại nổi giận rồi?” Dịch Nhiên cười ngây ngô với cô, dỗ cô, “Trong lòng con, mẹ là mẹ con đó,

cho dù mẹ có phải ruột thịt không thì mẹ là người mẹ duy nhất của con.” Anh dựa đầu vào mu bàn tay

trên đầu gối của cô, lấy lòng, “Được rồi, không gọi thì không gọi, chị đã đói chưa? Em đi nấu mì

cho

chị ăn? Gần đây em học được cách mới để nấu mì, ăn rất ngon, em đi nấu cho chị, nhanh lắm.”

Anh vui vẻ đứng dậy, cầm đồ ăn vặt trên bàn nhét vào tay cô, “Chị có thể ăn chút đồ ăn vặt trước,

em cố ý mua nhiều đồ ăn vặt chị thích đấy, chờ chị về ăn thôi.”

Dịch Hoan ôm đồ ăn vặt nhìn anh bước nhanh vào nhà bếp, thầm thì hát nhạc rồi đi đông đi tây nấu mì

cho cô, phần lưng sau trơn bóng, phần eo như ẩn như hiện….

Cô mệt mỏi nằm xuống sofa, bộ dạng này

chính là gu của cô đó, nhưng có ích lợi gì chứ? Cô không thể hỏi anh có ngại chơi trò loạn luân mẹ

con không được! Đấy là biến thái đó!

Anh quay đầu nhìn cô từ trong nhà bếp, sau đó vui vẻ quay đầu nhìn lò vi sóng rồi lại quay đầu nhìn

cô.

“Sao thế?” Dịch Hoan hỏi anh.

Anh dựa vào tủ bát nói với cô, “Chị đừng ngủ, em có nhiều thứ hay muốn cho chị xem lắm.”

Dịch Hoan mềm lòng, thôi, con trai thì con trai, anh đã quen chơi đùa và ăn uống cùng cô rồi, lúc

bé cũng vậy, có gì hay sẽ đợi cô về chia sẻ.

Cô nhỏ giọng ‘Ừ’ một tiếng.

Có người gõ cửa bên ngoài, mở cửa ra thì thấy Lục Nhiên trong bộ dạng của quản gia, hắn liếc nhìn

Dịch Nhiên không chút ngạc nhiên, dù sao thời gian này hắn ở đây chăm sóc Dịch Nhiên theo ý của

Dịch Hoan mặc dù Dịch Nhiên rất lạnh nhạt với hắn.

“Em nên đi nghỉ rồi.” Lục Nhiên đi đến cạnh Dịch Hoan, dịu dàng nói, “Em vừa về hẳn là mệt lắm.” Cô

bình thường phải ngủ hai, ba ngày sau khi làm nhiệm vụ xong.

“Mẹ chưa ăn.” Dịch Nhiên bực bội bưng mì đến.

Lục Nhiên liếc nhìn rồi bảo, “Cô ấy không thích ăn mì, huống chi cô ấy đã ăn tối lúc về rồi.”

Dịch Hoan nhìn ánh mắt buồn rầu của Dịch Nhiên, cô ngồi dậy từ sofa nói: “Chỉ ăn một tí thôi, vẫn

còn đói bụng.” Cô cầm đôi đũa trong tay Dịch Nhiên, cười híp mắt dỗ anh, “Ngửi thôi đã thèm ăn rồi,

ngồi xuống ăn chung đi.”

Dịch Nhiên vênh váo nhìn Lục Nhiên cau mày, ngồi cạn Dịch Hoan, thấy cô gắp một đũa mì thì vội thổi

cho cô, “Cẩn thận nóng.”

Dịch Hoan đưa tay sờ tóc anh, “Ngoan.” Rồi ngẩng đầu nói với Lục Nhiên, “Anh đi nghỉ ngơi đi, có gì

tôi sẽ gọi anh.”

Lục Nhiên cô rồi gật đầu rời khỏi phòng, lúc đóng cửa hắn quay đầu nhìn một cái, bộ dạng ngồi bên

chân cô của Dịch Nhiên làm hắn khó chịu vô cùng, lúc trước Dịch Nhiên là một đứa bé thì thôi, bây

giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành, không nên thân mật như vậy.

Nhưng hắn phát hiện bọn họ càng lúc càng thân mật, thậm chí Dịch Hoan không cần hắn lúc cô không

ngủ được mỗi đêm nữa, những lúc cô mất ngủ, Dịch Nhiên sẽ đến trước cửa phòng cô, mơ màng lấy đồ ăn

vặt cho cô, thời gian Dịch Hoan tìm hắn ngày càng ít, có khi một ngày chẳng thèm nói với hăn smoojt

câu.

Thời gian cô ở cạnh Dịch Nhiên ngày càng nhiều, lúc trước không thấy thế nào, nhưng bây giờ hắn

càng lúc càng khó chịu, hắn thay Dịch Hoan tìm một trường học cho Dịch Nhiên sau khi cô về được năm

ngày, là một trường đại học có thể vào học luôn, còn cố ý liên hệ với hiệu trưởng người quen kia để

cho Dịch Nhiên ở lại trường, một tuần chỉ về nhà một lần.

Không ngờ tối đầu tiên Dịch Nhiên vào ở trong trường đã trèo tường chạy về nhà, vừa vào cửa đã khó

chịu kéo ghế ngồi đối diện Dịch Hoan nói: “Con không muốn ở lại trường, ngày mai con sẽ về nữa.”

Lục Nhiên định nói gì thì bị Dịch Hoan đưa tay ngăn lại, Dịch Hoan cười híp mắt nói với Dịch Nhiên:

“Không thích ở trường thì không ở, ngày mai chị lái xe đến đón nhóc.”

Lục Nhiên cau chặt mày.

======================================================

=========

Sau đấy Dịch Hoan lái xe đi đón anh mỗi ngày, cô sợ bạn học Dịch Nhiện thấy cô lái xe sang sẽ hiểu

nhầm anh bị bà cô nhà giàu bao nuôi nên mỗi ngày đều dừng xe cách trường khá xa để đợi Dịch Nhiên,

ai dè không quá hai ngày cô thấy một cô bé cùng lớp đẩy xe đạp đi ra chung với Dịch Nhiên rồi tặng

kẹo chocolate hoặc đưa vở chép bài cho anh.

Mặc dù Dịch Nhiên không nhận cũng không có phản ứng nào lớn nhưng Dịch Hoan vẫn khó chịu trong

lòng, đây là Cùng Kỳ mà cô nuôi lớn, là mục tiêu nhiệm vụ của cô đó.

Sau đó Dịch Hoan cố ý dừng xe trước cổng trường, mỗi ngày đều mặc mấy bộ đồ sexy rồi dựa vào xe xịn

của mình đợi Dịch Nhiên.

Ngày đầu tiên đã gây ra ồn ào, trước giờ chưa ai ở trong trường rêu rao như vậy, cô không chỉ có

chiếc xe khiến mọi người chú ý mà bề ngoài cũng làm người ta nhìn mãi không thôi, ngay cả quần áo

cũng thu hút ánh nhìn, quần ngắn giày cao gót, còn mang một cặp kính râm, hai tay ôm ngực dựa vào

xe không giống phụ huynh tí nào.

Dịch Nhiên vừa ra trường đã thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, trong tay gã

còn cầm một điếu thuốc, trông không phải là người tốt lành gì, anh cau mày đi tới, rút thuốc trong

tay người đàn ông kia ném xuống đất rồi đạp lên, “Trường cấm hút thuốc trước cổng trường.” Dịch

Hoan lấy kính râm xuống cười híp mắt nhìn anh, đưa tay ôm vai anh rồi nghiêng đầu giới thiệu: “Em

trai tôi.”

Dịch Nhiên khó chịu mở cửa xe lên xe, đợi cô lên xe mới bảo: “Mẹ đừng để đám đàn ông kia lừa, bọn

họ thấy mẹ xinh đẹp lại có tiền nên mới nói mấy lời ngọt ngào tán tỉnh mẹ đó.”

DịchHoan nghiêng đầu nhìn anh, hỏi, “Thế có bé gái nào lừa nhóc không?”

Dịch Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Con không thích loài người, mẹ không phải nói con là

chuyển thế của cái gì đó, không giống với bọn họ à? Không phải mẹ hi vọng con tham gia Liên minh

Chính Phái để giúp đỡ người ta à?” Anh sao có thể lãng phí thời gian trên người mấy cô nhóc kia.

Dịch Hoan thỏa mãn, may từ bé cô đã nói anh không phải người bình thường, anh là chuyển thế của

thần thú mạnh nhất, có năng lực như vậy thì nên tham gia vào tổ chức để giúp đỡ mọi người.

Cô đang lót đường để kết nối với anh, không ngờ anh nghe lời ghê.

“Thế nhóc không tính yêu đương

à?” Dịch Hoan hỏi dò.

“Không muốn.” Dịch Nhiên đáp, “Yêu đương làm gì? Không phải ngày nào cũng lên lớp gặp nhau rồi tặng

quà nhau à?”

Dịch Hoan hơi ngơ một chút, không thể không nói: “Đương nhiên vẫn còn chuyện thú vị hơn, chẳng qua

nhóc còn chưa nếm thử thôi, ví dụ như… hôn môi, còn có làm mấy chuyện như….

Quan hệ thân thể sau

khi hôn nhau xong.”

Mặt Dịch Nhiên đỏ bừng, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực nói: “Mẹ cứ nói bậy mãi, có người

phụ huynh nào như mẹ không?”

“Chị chỉ đang dạy nhóc giáo dục giới tính thôi…” Dịch Hoan không phục.

“Lo mà lái xe đi!” Dịch

Nhiên cắt lời cô, mặt đỏ như trái cà chua.

Dịch Hoan rêu rao đón anh mấy ngày như vậy, cứ tưởng mấy cô bé kia biết khó mà lùi, biết trong nhà

Dịch Nhiên có một người chị xinh đẹp, ai ngờ mấy cô bé kia còn tới lây lòng cô, chủ động chào hỏi

với cô, còn nhờ cô tặng chocolate cho Dịch Nhiên.

Điều này chọc cô nổi giận.

Càng khiến cô tức giận hơn là có một hôm, Dịch Nhiên cầm một túi bánh quy nhỏ do một cô bé tự làm

đem về nhà! Hôm đó còn là ngày giáng sinh nữa!

Dịch Hoan trực tiếp hỏi anh là ai tặng.

Anh không giấu mà bảo là một bạn học sinh mới chuyển trường tặng.

“Xinh không” Dịch Hoan hỏi anh.

Anh ngẩng đầu nhìn Dịch Hoan nói: “Trông khá giống mẹ nhưng không đẹp bằng.”

Dịch Hoan cảm thấy kì la, khá giống cô?

“Nhóc thích cô bé ấy à?” Cô lại hỏi, nhìn mặt Dịch Nhiên chằm chằm.

Mặt anh không thay đổi, chỉ tùy ý nói: “Không thích.” Rồi giải thích, “Bạn ấy tặng bánh cho cả lớp

chứ không phải mỗi con, mẹ đừng đoán bậy.” Nhưng Dịch Hoan vẫn thấy rất lạ.

======================================================

=====

Hôm sau cô và Lục Nhiên lén lút chạy vào trường xem cô học sinh mới chuyển kia, ngạc nhiên cực kỳ,

cô bé đó không phải chỉ khá giống mà giống cô đến %, quá trùng hợp rồi, cô không nhớ Triệu Đường

có em gái hay gì cả, không lẽ là người làm nhiệm vụ khác muốn bắt Dịch Nhiên à?

Càng nghĩ càng đáng nghi, cô đã làm hàng ngàn hàng vạn nhiệm vụ, biết rõ nếu có người kỳ lạ như vậy

xuất hiện cạnh mục tiêu nhiệm vụ thì một là có người sắp xếp, hai là số mệnh của mục tiêu nhiệm vụ.

Cô lo lắng khả năng phía sau cô, cô lo lắng đây là nhân vật quan trọng của Cùng Kỳ trước khi anh

chuyển thế, là một người sẽ luôn luôn tồn tại bên trong cuộc đời anh.

Tuy rằng bây giờ Dịch Nhiên không có hành động kì lạ nào với cô ta, anh vẫn luôn cô độc một mình,

đi học hay ngủ hoặc nói chuyện với người khác đều rất lạnh nhạt.

Nhưng Dịch Hoan có trực giác rất kì dị, cô bé này luôn im lặng tiếp cận Dịch Nhiên, còn trùng hợp

bị chuột rút rồi suýt chết chìm trong lớp bơi ngay cạnh Dịch Nhiên và được anh cứu.

Những hình ảnh trùng hợp này khiến Dịch Hoan cảm thấy rất quen thuộc, đây là mấy cảnh thế thân còn

gì.

Không thể để phát triển như vậy được.

Chiều tối hôm đó, Dịch Hoan đã đưa ra quyết định, cô báo với Lục Nhiên: “Đêm nay anh sắp xếp một

chút, tôi muốn bị bắt ngay trước mặt Dịch Nhiên, để hắn đi cứ tôi rồi chuyển sang bước ngoặt phát

triển tình cảm, để chúng tôi thay đổi mối quan hệ của mình, nếu có thể khiến hắn có tình cảm với

tôi sau khi xảy ra hoạn nạn thì tốt nhất, nếu không thể thì anh giết tôi, kết thúc thân phận Triệu

Đường này, tôi sẽ dùng thân phận khác đến tán Dịch Nhiên.”

Trên đời này không ai hiểu Cùng Kỳ sau khi chuyển thế hơn cô cả, muốn tán anh chỉ là chuyện đơn

giản với cô mà thôi, chẳng qua trước giờ cô hơi ngại cái thân phận mẹ nuôi của anh nên không ra tay

thôi.

Lục Nhiên hơi do dự hỏi cô, “Mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta là kết nối với Cùng Kỳ mà? Tôi nghĩ nêu

sbaya giờ cô xảy ra chuyện, bảo cần kết nối với hắn để cứu cô thì Dịch Nhiên sẽ chấp nhận kết nối

ngay thôi, cần gì phải thay đổi thân phận để thả thính hắn?”

Dịch Hoan quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Có phải anhđã quen dự tính ban đầu của tôi rồi đúng không?

Ngoài việc kết nối với Cùng Kỳ thì tôi còn muốn ngủ với hắn mà.” Cô dựa vào xe, xoa tóc, “Hắn là

đồng loại của tôi, tôi chưa từng thử yêu đương với đồng loại bao giờ, huống chi tên này còn do tôi

nuôi lớn, cho dù tính cách hay bề ngoài đều là gu của tôi hết đấy.”

Cô liếc nhìn Lục Nhiên cười nói: “Anh không thấy chúng tôi hợp nhau à?” Lục Nhiên không nói gì, hồi

lâu sau mới hỏi cô, “Lần này em muốn dùng thân phận gì? Người mẫu? Ngôi sao? Hay là…”

“Không.” Cô nói thẳng, “Lần này tôi không dùng thân phận của người khác, tôi dùng chân thân đến

tán.”

Lục Nhiên nhìn cô cực ngạc nhiên thì thấy cô cười nói: “Tôi muốn làm hắn yêu tôi, hiểu tôi.”

Trái tim Lục Nhiên nặng nề, tình cảm cô dành cho Dịch Nhiên không giống mấy người trước kia, cô

chưa từng cho mấy người kia biết chân thân của cô, nhưng lần này cô muốn Dịch Nhiên hiểu về cô..

Truyện Chữ Hay