Học Viện Nữ Thần

chương 87: chiến mộc tinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đoàn xe do Bảo Tuấn dẫn đầu tiến dần về phía xa.

Dưới một tán cây, Dương rời mắt khỏi đoàn xe, nhìn sang Hoài Bão và hỏi:

"Ngươi cần ta giúp chuyện gì?"

"Ngươi biết chuyện mộc tinh Xương Cuồng chứ?"

"Ừ, biết chút chút!

" Dương đáp ngờ vực.

Hoài Bão không nói quỵt tẹt, mà nghĩ cách dụ dỗ Dương từ từ:

"Xương Cuồng là linh mộc, cho nên sẽ có linh quả.

Loại quả này tên là Mộc tinh quả, có tác dụng giúp phát triển linh hồn, có thể nói, Linh Tá ăn một quả tăng hai, ba cấp Tá là chuyện hoàn toàn có khả năng."

Tác dụng của Mộc tinh quả nghe ra thì có vẻ giống hệt Tinh tú linh châu mà Dương từng sử dụng, nhưng thật ra khác nhau hoàn toàn.

Tinh tú linh châu là ngưng tụ linh tực tự nhiên trong thiên địa thành dạng cô đặc, người dùng cần thời gian dài để hấp thu toàn bộ lượng linh lực này và chuyển hóa thành linh lực bản thân. Còn Mộc tinh quả lại giống như một loại dinh dưỡng, giúp kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá trình phát triển của linh hồn đến mức vượt bậc, mất hàng nghìn năm mới kết thành một quả.

Có Google nên Dương cũng biết về loại quả này, nhưng không hề có ý định động đến, bởi có một vấn đề quan trọng.

Biết vấn đề là gì nhưng Dương vẫn giả nai:

"Quả đó ngon như vậy sao?

Vậy bị kẻ mạnh hái trái sạch rồi còn gì?"

Hoài Bão lắc đầu:

"Xương Cuồng không ngu ngốc trưng của quý ra cho người ta xơi đâu!

Quả được giấu trong thân cây, muốn hái thì trừ khi hắn tự nguyện đưa ra, hoặc là tiêu diệt hắn!"

"Vậy ý ngươi là muốn ta giúp ngươi tiêt diệt Xương Cuồng?"

Hoài Bão gật đầu:

"Đúng vậy, Huyết ảnh yêu hỏa của ngươi kết hợp Thần lực trong Sắc Mệnh Chi Bảo ấn của ta có thể diệt được Xương Cuồng!

Thành công thì số Mộc tinh quả thu được nếu số chắn chia đôi, số lẻ thì ngươi phần hơn, thế nào?"

Muốn diệt Thần hồn, buộc phải có Thần lực, đó là cản trở duy nhất khiến Dương dù thèm Mộc tinh quả đến nhỏ dãi nhưng không hề có ý định đoạt lấy.

Hôm nay nghe Hoài Bão có thể sử dụng Thần lực trong Sắc mệnh chi bảo ấn, trong lòng Dương mừng rỡ quên cả thắc mắc làm thế quái nào mà một thằng Linh Tá có thể kích hoạt được Thần lực trong Thần Bảo.

Nhưng Dương vẫn ra vẻ đắn đo để khẳng định vị thế kèo trên:

"Nhưng mà nhìn ngươi thương tích đầy mình thế kia, có chắc là hợp tác với ngươi thì ta sẽ toàn thây chứ?"

Hoài Bão nghĩ thấy cũng đúng, liền ngây thơ lấy ra ba lọ thuốc, chọn mỗi lọ viên đưa cho Dương, tổng cộng là viên.

"Ba viên Phục hồn tiên đan, ba viên Dưỡng thương tiên đan, ba viên Nạp linh tiên đan, toàn bộ đều là Tiên đan sơ cấp, ngươi cứ dùng khi cần thiết!"

"Được, được... Hà hà"

Dương cất viên Tiên đan vào nhẫn.

Tuy chỉ là viên Tiên đan cấp thấp nhưng Dương biết để luyện được không phải dễ dàng, Hoài Bão đưa ra viên này cũng là cắt ruột cắt gan rồi.

"Vậy ngươi đồng ý giúp chứ?

Đồng ý thì chúng ta bàn kế diệt hắn trong khi ta tranh thủ khôi phục linh lực!"

Dương gật đầu:

"Đồng ý!

Nhưng có thêm một điều kiện, nếu trên người Xương Cuồng có thêm đồ vật nào khác thì đó là của ta!"

Hoài Bão vốn chỉ cần tàn hồn Xương Cuồng, liền gật đầu đáp ứng:

"Không thành vấn đề!

Vậy thì tìm chỗ nào nghỉ ngơi khôi phục đã!"

Khi ấy cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, đôi trai trẻ sánh vai nhau tìm một nơi vắng vẻ yên tịnh để ăn uống nghỉ ngơi, bàn bạc kế sách tiêu diệt Xương Cuồng rồi QUA ĐÊM VỚI NHAU nơi dãy núi Bạch Mã yên bình thơ mộng, dưới bầu trời đêm lãng mạn muôn vạn vì sao...

Bình minh ló dạng dưới núi rừng xanh ngát...

Để đến được thượng nguồn sông Bù Lu, Dương và Hoài Bão buộc phải vượt qua thêm hơn cây số đường rừng núi.

Hoài Bão cũng đã kể cho Dương nghe lý do Hoài Bão phải bỏ chạy đến tận cửa hầm Hải Vân cách nơi Xương Cuồng rất xa, là vì một con Thiết lang vô tình đi ngang, bị Xương Cuồng cắm rễ ký sinh để săn đuổi Hoài Bão.

Điều này làm Dương nhớ lại chuyện cũ, cũng trong một khu rừng quốc gia, cô bé Phong Linh Nhi bị sói đuổi đến chỗ Dương.

Rồi hai người gặp Hoài Bão đang bị trọng thương, cùng phiêu lưu trong rừng Pù Mát và chống lại huyệŧ hội ở thung lũng Thề Nguyền.

Mới đây mà đã qua một năm rồi...

Thượng nguồn sông Bù Lu nằm ở sườn bắc dãy núi Bạch Mã, là một khu vực hoang sơ hung hiểm, hiếm người đặt chân.

Gần khu vực này có một gốc cổ thụ khổng lồ cao gần ba trăm mét đứng sừng sững suốt nhiều nghìn năm qua, nhưng lại kỳ lạ rằng rất ít người thấy và biết đến sự tồn tại của cây này.

Lý do là vì có một kết giới đã che giấu sự hiện diện của cây.

Đấy chính là mộc tinh Xương Cuồng, một vị thần tàn ác bị Kinh Dương Vương giam cầm.

Sau nữa buổi băng rừng lội suối, cuối cùng Dương và Hoài Bão cũng đến được gần khu vực giam giữ Xương Cuồng.

Nơi đây được bao bọc trong một kết giới không thể phá hủy, nhưng đánh đổi cho cái sự không thể phá hủy của kết giới này là khả năng dễ bị phát hiện và không thể ngăn cản người ngoài xâm nhập, chỉ cần ngươi tiến vào khu vực bên trong kết giới thì sẽ thấy rõ những tồn tại bị che giấu bên trong.

Đương nhiên kết giới này chỉ là để hạn chế những thành phần sửu nhi tò mò vào nghịch phá rồi vô tình kiểu gì đó mà phá giải cấm chế của Xương Cuồng rồi gây ra đại họa.

Hoài Bão dẫn Dương tiến vào trong kết giới, phía bên trong là một mảng rừng bằng phẳng hoang sơ, trông không khác mấy phía bên ngoài, nhưng nhìn lên mảng trời bé tí dưới những tán lá xum xuê, Dương có thể thấy rõ một thân cây khổng lồ cao như chọc trời từ phía trước, chỉ cách chỗ hắn đang đứng chưa đầy một cây số.

"Kia là Xương Cuồng?

" Dương choáng ngợp.

"Đúng vậy!

Chính là hình dạng mộc tinh của hắn, cao ngang tòa tháp cao nhất Sài Thành."

"Kinh vậy sao!

Đốn thôi!"

Hoài Bão gật đầu, cả hai tiến về phía gốc cây khổng lồ, không hay biết có một bóng đen thoáng hiện từ phía xa.

Ở một hướng khác trong khu vực kết giới, một thanh niên tóc hai mái đang băng bó cho một thanh niên tóc vàng dựng ngược, cả hai đều khoảng tuổi.

Tên tóc vàng bị thương một bên vai, tức giận nghiến răng:

"Mẹ kiếp!

Không ngờ nó mạnh như vậy, chờ ta khôi phục xong sẽ vào đập tiếp với mày!"

Tên tóc hai mái trầm tĩnh nói:

"Chưa gì đã bước vào để trúng đòn oan, ngươi còn trẻ trâu đến khi nào?

Ngươi đừng quên chúng ta được phái đến đây là để thăm dò, không phải liều mạng."

"Thăm dò làm mẹ gì!

Đập nó ra bã rồi vác về cho mụ Lam Thư nghiên cứu có lẹ không!

" Tên tóc vàng hậm hực.

Chợt có một giọng nữ thanh thoát nhẹ nhàng nói:

"Lôi Chấn, Phong Du, các ngươi lại cãi nhau à?

Có tin nóng đây!"

Thanh niên tóc hai mái tên là Phong Du, thấy cô gái xinh đẹp mặc đồ đen bó sát nhẹ nhàng tiến đến, hắn nói:

"Ám Ảnh, có tin gì?"

Cô nàng Ám Ảnh đáp:

"Khi đi vòng quanh rìa kết giới, ta phát hiện hai nam thanh niên trẻ tuổi xuất hiện, một tên áo đen, linh lực Linh Úy cấp ..."

Tên tóc vàng Lôi Chấn nhếch mép ngắt lời:

"Chỉ là Linh Úy cấp thì có gì nóng?

Ta vả một phát là chết!"

Ám Ảnh đã quen thái độ của Lôi Chấn, vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:

"Nhưng kẻ còn lại mới quan trọng, Vô Sắc Tiên Vũ - Nguyễn Hoài Bão."

"Chắc chứ?

" Phong Du hỏi.

Ám Ảnh gật đầu:

"Chắc chắn!

Hắn hiện tại rất mạnh, ta không thể đoán được cấp độ của hắn!"

Nghe Ám Ảnh nói, Lôi Chấn đột ngột bật dậy nói:

"Đi!"

"Đi đâu?

" Phong Du và Ám Ảnh hỏi.

"Đi gϊếŧ hắn!

Ta ghét nhất chính là tên mặt bột này!

Xử hắn rồi sau đó cho cái đất nước này biết ai mới xứng là Thế hệ phi thường!"

Phong Du nói:

"Ngu vừa thôi!

Ám Ảnh còn không đo được cấp độ của hắn, ngươi ra nạp mạng à?"

Lôi Chấn đáp:

"Cùng lắm chỉ là Đại Tá chứ mấy!

Một đánh không lại thì ba người cùng đánh!

Ngươi quên chúng ta có gì sao?"

Lôi Chấn nói tiếp, tự hào nhấn mạnh từng chữ một:

"Chúng ta là Long thể loại thứ bảy!"

Phong Du chợt như nghĩ ra gì đó:

"Ta biết ngươi muốn gϊếŧ hắn, nhưng ngươi nên nhớ, hắn là đối tượng đặc biệt được chỉ thị bắt sống nếu có cơ hội, thay vì đánh nhau mù quáng, sao không theo dõi xem hắn vào đây làm gì, sau đó bày mưu bắt hắn cũng chưa muộn!"

Ám Ảnh nhẹ nhàng gật đầu:

"Ta tán thành ý của Phong Du!"

Dương và Hoài Bão đã tiến đến gần mộc tinh Xương Cuồng, trước mặt bọn hắn là một mảnh đất trống nhìn như bị ai đó cày xới, ở giữa là một thân cây to lớn như một tòa nhà cao tầng, tuy to lớn đến khổng lồ nhưng cây không còn lại bất kỳ chiếc lá nào, hoàn toàn héo khô, bởi vì thân xác Xương Cuồng vốn đã chết, chỉ còn lại tàn hồn điều khiển thể xác khốc khô.

Tuy chỉ còn là một thân cây chết nhưng đủ khiến Dương hoàn toàn choán ngợp, hắn có cảm tưởng như mình chỉ là một con kiến nhỏ bé trước siêu cổ thụ này.

"Lại có kẻ đến?

Các ngươi háo hức muốn làm vật tế cho bổn thần đến vậy sao?"

Một giọng nói âm u vang vọng vang ra, khiến Dương cảm thấy ớn lạnh cả xương sống.

Sau đó, từ dưới mảnh đất bị cày xới quanh thân cây có thứ gì đó như đang chuyển động, rồi một thứ trồi lên ngay trước mặt Dương và Hoài Bão, là một chiếc rễ cây của Xương Cuồng, nhưng phần đầu chiếc rễ này có hình dạng giống hệt một con mắt đang nhắm.

Con mắt gỗ này là dùng để quan sát thay vì chỉ dùng linh lực cảm nhận, con mắt mở ra nhìn Dương rồi nhìn sang Hoài Bão, sau đó giọng của Xương Cuồng lại vang vọng:

"Lại là mày!

Tự đến nạp mạng sao?"

Hoài Bão không đáp, hắn và Dương đồng thời rút kiếm, Dương cấp tốc vung Đại Lôi kiếm chém đứt đôi con mắt gớm ghiếc rồi hô to:

"Tấn công!"

Sau tiếng hô, Dương và Hoài Bão đồng loạt xông vào, cũng là lúc những chiếc rễ hung tợn từ dưới đất trồi lên quất tới tấp vào Dương và Bão.

Mỗi người một bên, Dương và Bão cùng vung kiếm chém đứt những đoạn rễ kinh tởm để tìm đường tiếp cận thân cây.

Sau khi bị Xương Cuồng cho ăn hành đến ngập họng, kết hợp với kinh nghiệm của sư phụ, Hoài Bão đã đúc kết biện pháp tiêu diệt Xương Cuồng.

Đầu tiên là phải vượt qua cánh đồng rễ cây nguy hiểm cứ chực chờ quất, đâm tới tấp vào kẻ xâm nhập.

Nếu là ở thời kỳ Xương Cuồng còn mạnh mẽ, Dương và Hoài Bão thò đầu vào là chết ngay lập tức, nhưng hiện tại Xương Cuồng bị áp chế đến cùng cực, hắn không muốn lãng phí chút Thần lực còn sót lại nên chỉ đưa linh lực bình thường vào những chiếc rễ này để tấn công đùa bỡn với con mồi, trừ trường hợp cảm thấy bị uy hiếp, hắn mới miễn cưỡng tiêu tốn thần lực.

Lần trước Hoài Bão cũng chưa kịp dùng đến Thần - Ma lực của hai tàn hồn trong cơ thể mình, chứ nếu dùng thì có lẽ đã bị Xương Cuồng mạnh tay diệt trừ.

Nhưng dù không có Thần lực thì Xương Cuồng cũng có thể hành hạ Dương và Bão lên bờ xuống ruộng, tiếng xẹt điện của Đại Lôi tiên kiếm, tiếng xé gió của Truy Phong thánh kiếm đôi lúc bị tiếng roi quất chát chúa lấn át, lúc ấy thì Dương và Hoài Bão lại phải lùi bước, trên người mỗi tên đều xuất hiện thương tích.

Khoảng cách đến gốc cây chỉ vài chục mét hóa ra lại xa đến vời vợi.

"Hai thằng nhãi ranh, mục đích chúng mày vào đây chỉ để làm trò cho ta giải trí thôi à?"

Xương Cuồng nói như cười cợt, hiện tại gã chỉ dùng loại rễ nhỏ và đưa vào lượng linh lực yếu hơn cấp độ của Dương cùng Hoài Bão, lấy số lượng đánh chất lượng.

Trong thái độ chiến đấu như đùa giỡn của Xương Cuồng, Dương và Hoài Bão chật vật tiến được nữa đường, khoảng cách đến thân cây đã rất gần, và mục tiêu tiếp theo chính là phá hủy lớp vỏ cây.

Trong lúc chém đứt những sợi rễ cây hung hăng như một bầy mãng xà, lưỡi Truy Phong kiếm của Hoài Bão bắt đầu ngưng tụ thật nhiều Phong linh lực, còn trên kiếm của Dương cũng bắt đầu bắn ra những tia Hắc ma đế lôi, đồng thời Hắc kim thành khải cũng tụ vào chân Dương.

Khi đã tụ đủ lực, Hoài Bão liếc sang Dương, cả hai cùng gật đầu, sau đó Hoài Bão hô:

"Lên!"

Lập tức, Dương vận Ngự lôi thuật phóng vút đến thân cây, đồng thời, Hoài Bão vung kiếm chém bốn lần liên tiếp theo bốn tư thế khác nhau.

Xương Cuồng bị bất ngờ, nhưng vẫn kịp đưa rễ cây xông tới định cản đường Dương, nhưng bốn đường kiếm của Hoài Bão cũng vừa lúc chém tới, tạo thành một hình tứ giác vây Dương ở giữa, cắt đứt bọn rễ cây cản đường.

Dương thoắt cái đã tiếp cận gốc cây, Hắc ma đế lôi bùng phát mạnh mẽ trên mũi nhọn của Đại Lôi kiếm, đâm thẳng vào lớp vỏ cây.

Xoẹt xoẹt!

Dù cố gắng nhưng rõ ràng Đại Lôi kiếm không thể xuyên phá lớp vỏ cây.

Xương Cuồng cười lạnh:

"Mày muốn gãi ngứa cho tao sao?

Thằng oắt con!"

Lúc Xương Cuồng đang nói, từ dưới mặt đất, một chiếc rễ có kích thước gấp mấy lần các rễ cây hiện tại từ dưới đất trồi lên, đâm thẳng vào người Dương.

Chiếc rễ này mạnh đến cấp Linh Tướng, Xương Cuồng tin chắc Dương và Hoài Bão không thể chống đỡ.

Xoẹt!

Nhưng, một đường kiếm gió chém đến cắt đứt đoạn rễ ngay khi nó vừa trồi đầu lên khỏi mặt đất, chính là Hoài Bão trong hình thái Vô Sắc Tiên Vũ.

"Tiên hóa?

" Xương Cuồng ngạc nhiên, lần trước Hoài Bão chưa kịp dùng đến bài tẩy đã bị ăn hành, nhưng nhờ vậy mà tạo ra bất ngờ cho Xương Cuồng.

Chưa hết, một tiếng rầm vang lên, Xương Cuồng hú lên đau đớn rồi mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, chính là Dương vừa Tiên Long hóa rồi cấp tốc tung một đòn Huyết hỏa cuồng vào lớp vỏ cây.

"Huyết ảnh yêu hỏa?

Khốn nạn!"

Gặp phải thứ bản thân căm ghét nhất trên đời, Xương Cuồng tức gận gầm lên, Dương và Hoài Bão đắc thủ liền lui ra, nhưng lại vướng vào những đợt rễ cây mạnh hơn xa lúc trước..

CONTINUE...

Truyện Chữ Hay