Bộ xương giao long khổng lồ nằm rời rạc trên nền đất lạnh lẽo, Hắc vũ tiên long Võ Phi Dương, Hồng vũ tiên tử Võ Diễm My và Tam vĩ nguyệt hồ Hồ Như Nguyệt cùng cô bé Bảo Ngọc tí hon cùng tiến đến vòng sáng giữa tầng trước ánh mắt hâm hộ của những người đang hiện diện.
"Chờ ta với!
" Một người la lên, rồi cả bọn ùa chạy đến chỗ thang máy, Long Ngạo bỏ hai tên cận vệ nằm bất tỉnh, cũng xông tới.
Binh! Binh! Binh!
Liên tục là những cú đ-ng đầu vào một bức tường vô hình, cả bọn dội ngược ra ngay khi vừa ló đầu qua vạch sáng, trừ người Dương, không ai vào được.
Thang máy bắt đầu hạ xuống, mặc kệ bọn cắc ké du côn điên cuồng đập phá kêu gào.
Bảo Ngọc tuy tiên hóa cùng lúc với My nhưng lại nhanh chóng yếu dần rồi ngủ thiếp trên vai Dương, hắn liền đem cô bé cho vào giường ngủ nhỏ đặt trong nhẫn.
Sau đó Dương ôm cánh tay gãy nhức nhối, cả người uể oải, đuôi, cánh và bộ vảy rồng dần thu lại, khiến hắn vội lấy áo quần ra mặc vào, My và Nguyệt đỏ mặt quay sang hướng khác.
"A! Mặc giúp ta với!
" Dương gãy một tay, không mặc được áo.
Nguyệt đứng bên trái thương xót quay qua giúp hắn mặc áo, Dương chưa mặc xong quần, cái quần dài chưa kéo khóa nên để lộ thằng em nằm lặt lìa thò đầu ra khe hở, vô tính thế nào mà Nguyệt lại thoáng nhìn thấy nên thốt lên xấu hổ, My nghe Nguyệt thốt lên, tưởng có chuyện nên cũng vội nhìn qua, thế là thấy luôn cái vòi voi xam xám, vội đỏ mặt quay đi xem như chưa thấy gì.
Dương mặc lại quần áo xong, đang được My băng bó cánh tay thì thang máy xuống đến tầng , cả bọn chết lặng.
Tầng rộng hơn tầng , và cũng âm u hơn, xung quanh chất hàng trăm bộ xương, từ xương người đến xương linh thú, có vài bộ xương giao long to chẳng kém bộ xương ở tầng , ngoài ra còn có hàng đống xác khô, chẳng khác nào một địa ngục.
"Đây... đây..."
Dương lắp bắp nói không nên lời, một bộ xương là làm hắn mém chết, giờ là cả một đội âm binh!
My và Nguyệt sợ đến không dám nhìn, che mặt nấp vào người Dương.
Trong lúc Dương còn đang thẫn thờ vô vọng, đột nhiên thang máy lại hạ xuống...
Dương không biết mình ngất đi từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại thì mọi giác quan đều trở nên mơ hồ yếu ớt, mắt không mở nổi, làn da thì như đau rát không rõ lý do, mà hình như hắn đang khóc, mơ hồ nghe tiếng ai đó cùng hắn khóc lại như đang cười.
"Con sẽ tên là... Dương, Võ Phi Dương!
" Giọng một người đàn ông mơ hồ nói.
Thời gian dường như trôi đi rất nhanh, khiến Dương mơ màng cảm giác như thời gian đang bị ai đó tua đi...
Lúc này Dương đã có thể cảm nhận rõ hơn về thế giới xung quanh, và có vẻ như hắn đang khóc rất to.
"PHI THIÊN!
ĐỪNG!
" Dương nghe tiếng một người phụ nữ trẻ đau đớn gào to.
"MẶC KỆ TA!
NÀNG MANG CON CHẠY ĐI!
" Giọng một người đàn ông quát, lúc này Dương nhận ra mình chỉ có thể bị động cảm nhận chứ không thể tự điều khiển cơ thể.
"KHÔNG!!!!
" Diễm gào lên đau đớn...
Thời gian lại trôi đi, lúc này cu Dương đã có thể nhìn, hắn thấy bản thân đang cười hắc hắc giang tay bập bẹ từng bước đi đến chỗ Diễm, nàng vẫn không khác lắm so với lần cuối Dương gặp, nhưng trẻ hơn một chút.
"Mẹ! Mẹ!
" Dương bập bẹ gọi mẹ, Diễm vừa cười vừa khóc dang tay ôm nó vào lòng, mềm mại và ấm áp...
Những cảnh vật liên tiếp thay đổi, Dương thấy mình lần đầu tiên đi học, kết bạn với Vu Sinh, kết thù với Khôi Lang, tiếp đến là những đoạn kỷ niệm có vui có buồn, đa phần là kỹ niệm với mẹ, khiến Dương trong lòng liên tục thay đổi từ vui đến buồn rồi thương nhớ...
Một đoạn ký ức khác...
Dương lúc này đã là một thằng nhóc tuổi, sau lưng mang một cái ba lô, lấm la lấm lét đi vào một con hẻm vắng, rồi bước vào một tiệm sách cũ.
Chủ cửa hàng là một tên thanh niên khoảng - tuổi, trông đẹp trai anh tuấn tiêu sái phong lưu mà cũng không kém phần lạnh lùng vô song tuyệt thế, hắn đang cặm cụi ghi ghi chép chép gì đó.
"Chào ông chủ!
" Dương gọi.
"Chào nhóc, đến mua truyện à?
" Thanh niên nhướng mày.
"Không phải!
Ta muốn mua bí kíp!"
"Ngươi mấy tuổi?
" Thanh niên nghi vấn.
"!"
"?
Vậy thì về kêu mẹ dẫn đi học thể dục nhịp điệu đi nhé!"
"Không!
Ta muốn công pháp luyện hồn, cùng với bí kíp tuyệt kỹ!
" Vừa nói, Dương tuổi vừa đảo mắt nhìn vào một kệ sách nhỏ, nơi chứa các cuốn sách khá dày, mỗi gáy sách đều có ghi một dòng chữ, nào là Cực Lạc công pháp, Kiệt Lặc thần công, Âm Dương Hợp công, Giao Hợp đại pháp, nào là Thực Thần Ma công pháp, và cả Thôn Thiên Địa công pháp...
Thấy chữ Thôn Thiên địa, Dương ngạc nhiên đến cực độ, muốn với tay lấy đọc thử nhưng không thể điểu khiển cơ thể, trong lòng thầm thúc giục:
"Lấy nó!
Lấy nó!"
Không rõ do Dương kêu gọi hay vốn đã như vậy, Dương tuổi thò tay với lấy quyển Thôn Thiên Địa, ngắm nghía rồi lật xem trang giới thiệu...
"Thôn Thiên Địa, công pháp luyện hồn..."
Đọc đến đây, cảnh vật lại mờ dần, Dương tức điên nhưng không có cách nào níu kéo...
Tiếp theo là cảnh Dương cùng Vu Sinh bị băng Khôi Lang chặn đánh, sau đó Dương quay lại tiệm sách cũ quyết tâm chọn mua một quyển sách dạy tụ linh, hắn luyện theo và kết quả thất bại, linh hồn tổn thương nhưng không biết tổn thương chỗ nào...
Tiếp theo là một chuyến dã ngoại với mẹ, Dương ra vực đứng tè, rồi bị gió mạnh thổi bay xuống vực, rồi khi tỉnh dậy, Dương biết mình không đơn giản chỉ là mình.
Cảnh vật lại thay đổi, lần này Dương đứng trong một căn phòng cẩm thạch cổ kính, trước mặt Dương hiện ra một bàn thờ lớn, nhang khói đã tàn từ rất lâu.
Dương nhìn xung quanh, My và Nguyệt đã trở lại hình người, đang đứng cạnh hắn (về My thì phần áo sau lưng đã rách nhưng phần áo trước vẫn còn nguyên vẹn), nhưng hai nàng nhắm mắt bất động.
"Ủa?
Sao mới đây đã thoát ra rồi?
" Giọng ai đó nghe xa xăm như từ linh hồn phát ra làm Dương giật cả mình.
"Ai đó?
" Dương nhìn dáo dác.
"Sao ngươi thoát ra nhanh vậy?
" Từ trong khoảng không chỗ bàn thờ, một bóng hình hư ảo hiện ra.
Người này mặc một bộ hoàng bào, đầu đội vương mão, tuy chỉ là hình ảnh mơ hồ nhưng toát ra khí chất đế vương bất phàm.
"Ng... ngài là Đinh Tiên Hoàng?
" Dương hỏi.
"Ngươi thoát khỏi Ảo Mộng Vĩnh Hằng bằng cách nào mà nhanh vậy?
" Người kia hỏi lại.
"Ảo Mộng Vĩnh Hằng là gì?
" Dương lại hỏi.
"Sao ngươi không trả lời ta?
" Người kia mất kiêng nhẫn.
"Sao ngài cứ hỏi ta hoài vậy?
" Dương cũng mất kiêng nhẫn chẳng kém, từ đầu đến cuối, hai người mạnh ai nấy hỏi, không ai trả lời ai.
"Ngươi... được rồi!
Ta lớn, ta hỏi trước, ngươi trả lời, ok?"
"Dạ, vậy ngài là Đinh Tiên Hoàng đúng không?
" Dương gật đầu lễ phép hỏi.
"Ừ, chính ta!
Ủa ta hỏi trước mà!
" Đinh Tiên Hoàng gật đầu cái rụp, nhưng liền chuyển sang bực mình.
"Vậy ngài muốn hỏi gì?
" Dương hỏi.
"Sao ngươi thoát khỏi thuật Ảo Mộng Vĩnh Hằng nhanh vậy?"
"Ảo Mộng Vĩnh Hằng là gì?
" Dương hỏi lại.
"Sao ngươi không trả lời ta?
" Đinh Tiên Hoàng bực mình quát to.
"Nhưng con không biết đấy là gì mà?
" Dương cười khổ, định hỏi Google nhưng Đinh Tiên Hoàng liền giải thích.
"Ảo Mộng Vĩnh Hằng là một dạng lời nguyền, đem linh hồn ngươi vào một ảo giác như sinh ra và lớn lên lần nữa trong ảo mộng, ngươi sẽ quên mất thực tại, sống và phát triển trong thế giới ảo giác như bình thường, trừ khi ngươi nhận ra đấy chỉ là ảo giác, còn không sẽ mãi mãi chìm trong thế giới như thật kia.
Nói ta nghe xem sao ngươi nhận ra đấy là ảo giác để mà thoát ra nhanh vậy?"
"À... ra vậy..."
Dương gật gù, lời nguyền này đối với người khác thì cực kỳ nguy hiểm, khiến người ta đang chết đứng mà cứ tưởng mình vẫn đang sống, đang xông pha trong thế giới mà mình cho là thật. Nhưng với Dương thì vô dụng, ngay khi bắt đầu ảo mộng, hắn đã nhận ra ngay đây không phải là thực, đơn giản bởi vì tuổi thơ của người trong mộng không phải tuổi thơ của hắn!
Lời nguyền này không những không làm khó Dương, mà còn giúp hắn biết được quãng đường năm đầu đời của Võ Phi Dương, cho hắn tiếp nhận những kỹ niệm, những cảm xúc vô cùng chân thực mà Võ Phi Dương thật sự đã từng có.
"Thế nào?
Mau nói xem?
" Đinh Tiên Hoàng bộ dạng háo hức như đứa trẻ đang tò mò về một điều mới mẻ.
"Dạ... Con cũng không biết nữa, đang tới đoạn năm tuổi con bị té núi, chắc lúc đó sợ quá nên tỉnh luôn..."
Dương chém, tình huống là thật nhưng nguyên nhân là giả.
Đinh Tiên Hoàng tuy khó tin nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do nào khác, đành im lặng gật gù.
Dương lúc này lo lắng nhìn My và Nguyệt, xem ra hai nàng cũng đang chìm trong ảo mộng.
"Đừng lo, chúng không sao đâu!
" Đinh Tiên Hoàng nói.
Thấy Dương chưa hết lo, ngài nói tiếp:
"Đây cũng không phải Vĩnh Hằng, ta chỉ định cho các ngươi trải qua kinh nghiệm một đời, xem như phần thưởng vì đã vượt qua khảo nhiệm của ta."
"Đời người chỉ trải qua đúng một lần, nếu cho ngươi trải qua một đời, dù là trong mộng, rồi lại trở lại thành thiếu niên - tuổi, nhưng vẫn có kinh nghiệm từng trải của người trăm tuổi, ngươi nghĩ xem đây là ưu thế cỡ nào?
" Đinh Tiên Hoàng nói tiếp, có phần đắc ý với phương pháp luyện người của bản thân, lại thở dài tiếc nuối:
"Đáng tiếc... ngươi lại thoát ra quá sớm, mà ta thì không còn đủ lực để đem ngươi vào lần nữa..."
Dương há mồm trợn mắt, trời ạ, hắn chính là một kẻ như vậy đấy, tuy vẫn giữ được ký ức, nhưng tâm lý - sinh lý thì hoàn toàn bị cái xác tuổi ảnh hưởng, nên tính tình nhiều lúc vẫn trẻ trâu bồng bột như thiếu niên bình thường.
"Mà ngài nói đây là khảo nghiệm?
" Dương hỏi.
Đinh Tiên Hoàng gật đầu, tuy Dương có phần thiếu lễ phép với một vị hoàng đế nhưng ngài cũng chẳng quan tâm, cũng chẳng thèm xưng trẫm gọi khanh như hoàng đế thông thường, tạo cho Dương cảm giác gần gũi thân quen nhưng cũng càng thêm phần kính trọng.
"Cái lăng này xây nên, không phải chỉ để làm chỗ cho ta yên nghỉ, mà còn là nơi khảo hạch nhân tài..."
Đinh Tiên Hoàng nói:
"Ngươi cũng biết, đất nước nghèo yếu cần nhất là nhân tài, nhưng theo truyền thống thì mỗi đời hoàng đế đều được yên nghĩ trong một lăng mộ khang trang huy hoàng.
Ta thì không muốn như vậy, càng không thể xóa bỏ truyền thống của cha ông, tín ngưỡng của dân tộc..."
"Cho nên ta nghĩ ra một cách, giữ lại một phần tàn hồn, đem những thứ vốn là chướng ngại vật ngăn cản kẻ khác đào mộ, biến thành những khảo nghiệm để tìm ra và bồi dưỡng nhân tài, như vậy ta dù đã khuất nhưng vẫn góp được chút sức mọn cho đất nước..."
"Ta đã quan sát từ đầu.
Nhóm của ngươi, thông minh có, hiểu biết có, thiên phú có, can đảm có, nhân từ cũng có, tuy còn tầng yêu cầu thực lực mạnh mẽ, nhưng ngay khi thấy ngươi biết dùng phản nguyền để diệt giao long, ta liền biết các ngươi chính là nhân tài mà ta chờ đợi.
Ta cho các ngươi trực tiếp vượt qua thử thách tầng , xuống đây nhận lấy phần thưởng đầu tiên, Ảo Mộng luyện tâm!"
Dương dâng lên một lòng tôn kính, vị hoàng đế không chọn cách yên nghỉ, mà chọn ngàn năm cô tịch để chờ đợi người tài, ngài nhân từ cỡ nào, ngài yêu nước cỡ nào?
Bất giác, Dương quỳ xuống dập đầu trước tàn hồn vị hoàng đế một thời, hoàn toàn kính phục.
"Ngươi đứng lên đi...
Nói cho ta nghe tình hình đất nước hiện tại..."
Đinh Tiên Hoàng hiền từ phất tay đem Dương đứng dậy, bắt đầu hỏi Dương về đất nước mà ngài từng trị vì hơn ngàn năm trước.
Dương thao thao bất tuyệt, vâng vâng dạ dạ kể cho Đinh Tiên Hoàng về Việt Nam hiện tại, sau đó lại lôi trong nhẫn ra một số bảo vật cùng nhu yếu phẩm hiện tại ra giới thiệu cho Đinh Tiên Hoàng, khiến ngài hết tò mò lại bất ngờ, hết bất ngờ lại thích thú với những phát minh mới lạ.
Hai người trò chuyện hơn nữa ngày, Nguyệt mới hồi tỉnh, sau đó My cũng tỉnh lại, tâm tình hai nàng kích động khi nhận ra cuộc đời mình vừa rồi chỉ là ảo mộng, vội chạy đến ôm Dương khóc sướt mướt, khiến Đinh Tiên Hoàng lúng túng phải thi triển một lời nguyền khác, đem cảm xúc trong ảo mộng của hai nàng chôn giấu, chỉ còn lại kinh nghiệm từng trải.
Dương ôm hai người đẹp vào lòng, cánh tay phải lành lặn thay phiên vỗ về hai nàng, dỗ dành không thôi, khi hai nàng đã tỉnh táo thì mới tò mò hỏi:
"Trong mộng... hai nàng có... chống lầy không?
Lấy ai?
Ui da đau!"
Nguyệt xấu hổ nhéo hông Dương, còn My u ám cúi mặt, Dương không thấy nét mặt My nên còn tưởng nàng đang thẹn thùng.
Đinh Tiên Hoàng lắc đầu cười khổ, bọn nhóc này tự nhiên như ruồi...
Không như Dương lúc đầu còn trả treo với ngài một chập, My và Nguyệt khi biết có tàn hồn của Đinh Tiên Hoàng ở đây, liền lễ phép quỳ xuống.
"Miễn lễ!
Được rồi, phần thưởng thứ nhất đã xong!
" Đinh Tiên Hoàn ho một tiếng rồi ngượng ngùng nói tiếp:
"Thật ra... khi ta mất, đất nước còn nghèo... nên ta không đem theo của cải..."
"Được diện kiến bệ hạ, chúng con đã thấy vinh dự, sao còn dám đòi của cải!
" My và Nguyệt đồng thanh nói.
Đinh Tiên Hoàng chuyển sang thái độ long trọng:
"Hồ Như Nguyệt tiếp chỉ!"
"Có thảo dân!
" Nguyệt cúi đầu.
"Trẫm ban cho ngươi Ảo Mộng tinh thạch!
Đây chính là viên tinh thạch có chứa ảo mộng thuộc tính cực kỳ quý hiếm, nếu ngươi dung nạp được thuộc tính này, kết hợp với nguyệt quang thuộc tính và thiên phú mị ảnh của Hồ tộc sẽ giúp ngươi càng thêm lợi hại!"
"Tạ ơn bệ hạ!
" Như Nguyệt khấu đầu, sau đó hai tay cung kính nhận lấy viên tinh thạch lớn bằng ngón tay cái, bên trong viên tinh thạch có một thứ như chất lỏng màu xám bạc ma mị.
"Võ Diễm My tiếp chỉ!"
"Có thảo dân!"
"Trẫm ban cho ngươi Thánh đan Liên Hoa Tâm, về phần công dụng, trong ảo cảnh chắc ngươi đã biết!"
"Tạ ơn bệ hạ!"
"Võ Phi Dương tiếp chỉ!"
"Có thảo dân!
" Dương vội quỳ xuống, lòng hồi họp mong chờ.
"Trẫm ban cho ngươi một cái lưỡi... ủa đâu mất rồi??
" Đinh Tiên Hoàng đang trịnh trọng vừa nói vừa phất tay định lấy đồ từ trong tủ thờ ra, nhưng lại phát hiện không thấy gì bay ra.
"Sao kì vậy nè!
" Đinh Tiên Hoàng vội mở tủ kiếm lục lọi, nhưng không thấy đâu.
Dương than khổ, thế quái nào trong này mà mất đồ, lại còn ban cho mình cái lưỡi...
"Bệ hạ, ngài tìm lưỡi gì?
" Dương hỏi.
"Ta tìm cái lưỡi kiếm!
Nghịch Thiên kiếm như thứ con bé tinh linh của ngươi cầm ấy!
" Đinh Tiên Hoàng nói.
"Hả, chẳng lẽ..."
Dương ngớ ra, vội từ trong nhẫn đem Bảo Ngọc lấy ra, quả nhiên con bé đang ôm đoạn lưỡi kiếm màu đen ngủ say.
Thì ra trong lúc hai người chém gió, Bảo Ngọc không biết đánh hơi kiểu gì thấy được lưỡi kiếm, liền bay ra ôm lấy chui vào nhẫn hấp thu, Đinh Tiên Hoàng lúc đó đang thích thú nghiên cứu một món bảo vật của Dương nên không hề phát giác.
"Còn cục này nữa, cho ngươi luôn!
" Đinh Tiên Hoàng lấy trong hộc tủ thờ ra một viên tinh thạch ném cho Dương.
Đây là một viên tinh thạch trông khá giống viên Ảo mộng tinh thạch của Nguyệt, nhưng màu đỏ trong suốt, bên trong chứa một thứ như ngọn lửa màu đỏ máu.
"Đây là..."
Dương cầm viên tinh thạch, tò mò hỏi.
"Huyết Ảnh Yêu Hỏa tinh thạch, chứa Huyết Ảnh Yêu Hỏa, đế vương của hỏa thuộc tính.
Nếu kết hợp với Hắc ma đế lôi của ngươi sẽ tạo ra uy lực khủng khiếp, nhưng ngươi phải chờ đến Linh Đế trở lên mới hấp thu, chứ với sức ngươi hiện tại không bị nó đốt chết thì Lôi Hỏa cắn nhau ngươi cũng chết theo!
" Đinh Tiên Hoàng nói.
Lại một loại đế nguyên tố, đây là những nguyên tố biến dị hiếm nhất trong trời đất a, vậy mà một mình Dương nắm trong tay loại, nếu để người ngoài biết Dương giữ viên Huyết ảnh yêu hỏa tinh thạch này thì dù Chúa Tể cũng bu tới tranh đoạt a!
CONTINUE...