Học Viện Nữ Thần

chương 34: cổ mộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từng người chen nhau xông vào nơi không gian nứt vỡ, cũng có nhiều nhóm đứng xem một lúc rồi mới tiến vào, chúng biết chắc trong bí cảnh sẽ có nhiều cạm bẫy, bọn hám của đi trước thế nào cũng chết trước.

"Ta đi trước nhé, ơn cứu mạng nhất định sẽ báo!

" Khi tình trạng xô lấn đã không còn, Tiếu Lâm chào tạm biệt bọn Dương rồi xông vào trước.

"Chúng ta cũng đi thôi!

" Dương nói với My, Nguyệt rồi bước về phía cổng.

Ở một mỏm đá gần đó, Đại Nhật Chúa Tể ngồi phì phèo điếu thuốc Vinatamá, mắt dõi theo nhóm Dương.

"Thưa Chúa Tể, có một nhóm người của Long tộc cũng tiến vào..."

Một người cận vệ đứng gần nói.

"Ừ kệ bọn hắn, chỉ là đám Linh Úy, vào lịch luyện thì được chứ làm gì có đứa nào lấy nổi kho báu trong đấy!

" Đại Nhật lơ đãng nói.

"Còn tiểu thư..."

"Cũng kệ bọn nó, tranh đấu mới là cách tiến bộ nhanh nhất, nếu đoạn sấm truyền kia thật sự xảy ra, khi chúng ta ngã xuống thì bọn nó chính là những kẻ nhận trách nhiệm chống đỡ cho đất nước này..."

Choáng ngợp!

Đó là cảm xúc của Dương khi bước vào khe nứt không gian, hiện ra trước mắt hắn là một tòa kiến trúc khổng lồ như một ngọn núi.

Dù ở thế giới cũ hắn cũng chưa thấy tòa kiến trúc nào to lớn đến vậy.

Tóa kiến trúc được xây bằng đá tảng phủ đầy rong rêu, trông tựa như một ngôi đền thần khổng lồ, không gian xung quanh rất rộng và trống trãi, mọc toàn cỏ lau.

Không chỉ Dương mà tất cả mọi người khi bước vào đều có chung cảm giác choáng ngợp.

"Đùa sao?

Đây có thật là bí cảnh của Chúa Tể không?

Sao hoành tráng như Thần mộ thế này?"

"Kiểu này chắc là mộ của Hoàng Đế nào đó!

Ngon trym rồi!"

Đứng xem xét một hồi, từng nhóm bắt đầu tiến vào từ cổng đền, bọn Dương cũng tiến vào.

Quái lạ thay, cánh cổng thì to hoành tráng nhưng bên trong chỉ có độc một con đường hẹp đủ người đi song song, hai bên bị tường đá chắn kín, không hề có cửa phòng như các kiến trúc thông thường.

Cả đoàn chỉ có cách đi thẳng, dù tò mò nhưng chẳng đứa ngu nào dám phá tường, đây là kiến trúc của Chúa Tể đó nha, còn bọn hắn cao nhất là Linh Úy cấp , người ta đánh rắm một cái cũng đủ làm cả đám nổ banh xác, nói gì đến việc đây là nơi người ta yên nghỉ, há lại để cho bọn hắn dễ dàng quấy phá?

Dương đi một lúc lâu thì đến trung tâm ngôi đền, đây là một căn phòng tròn đường kính khoảng chừng mét, tường xung quanh phòng có cửa nhỏ trải đều ra mọi phía, tất cả đều giống nhau.

Nhìn các nhóm dần tách ra đi theo khắp các hướng, Dương thầm hỏi Google:

"Ê hướng giờ đi hướng nào mậy?"

"Hướng nào cũng được!

" Google đáp.

"Hướng nào đi an toàn nhất?"

"Đứng chỗ hoặc đi ra khỏi đây!"

"Hướng nào nhiều của quý nhất?"

" hướng như nhau!"

"Hướng nào nguy hiểm nhất?"

" hướng như nhau!"

"Mẹ!

Cho cái bản đồ coi!

" Dương mất kiêng nhẫn quát thầm trong lòng.

Google vẽ vào trí nhớ của Dương bàn đồ của ngôi đền, chỗ bọn hắn đang đứng là trung tâm, ngôi đền hình vuông, hướng dẫn đến căn phòng rộng lớn, trái với tưởng tượng của Dương, cả phòng đều không có cạm bẫy hay kho báu, mỗi phòng chỉ có một bức tượng người cao khoảng mét.

"Thế là thế nào?

Kho báu đâu?"

" sứ tướng, dẹp loạn xưng hùng!"

Google đọc một câu đơn giản nhưng khiến Dương bừng tỉnh.

"Đinh Tiên Hoàng!

Đây là mộ Đinh Tiên Hoàng!"

"Sao vậy Dương?

" Thấy Dương cứ đứng suy tư, My lo lắng hỏi.

Dương liếc quanh, tất cả cả đua nhau đi tranh kho báu, chỉ còn Nguyệt và My đứng cùng hắn. Dương thì thào:

"Ta nghi rằng đây là mộ của Đinh Tiên Hoàng

- Đinh Bộ Lĩnh!"

"Nhưng không phải mộ các vị vua đa phần xây ở Bắc bộ sao?

" Dương tự hỏi mình.

"Sao lại ở Bắc bộ?

Mộ Đinh Tiên Hoàng ở Nam bộ mà?

" My nói.

"Hả?

Ờ ta lộn!

" Dương lúc này mới nhớ ra đây là thế giới khác, lịch sử và địa danh tuy tương đồng nhưng bản đồ đất nước thì không bị thay đổi nhiều lần như bản đồ của thế giới hắn.

"Nhưng tại sao ngươi nghĩ đây là mộ Đinh Tiên Hoàng?

" Nguyệt hỏi.

Dương chém gió:

"Thứ nhất, ngôi đền này quá lớn, Chúa Tể bình thường chẳng ai đi xây cái đền to như vầy rồi đem giấu, nên ta nghĩ đây là lăng mộ của một vị vua nào đấy!

Thứ hai, nơi đây chia làm hướng, khả năng cao là ứng với sứ quân mà Đinh Bộ Lĩnh đã dẹp tan!

Thứ ba, xung quanh đền mọc toàn cỏ lau..."

"A!

Đinh Tiên Hoàng lúc nhỏ lấy cỏ lau làm cờ chơi đánh trận!

" My reo lên.

"Thông minh lắm!

" Dương gật đầu, nổi hứng giơ tay định xoa đầu My nhưng nàng lui lại né tránh.

Dương lúc này không khỏi nghi vấn, My ngày xưa tuy e thẹn nhút nhát, nhưng rõ ràng là rất sùng bái hắn, còn dám chủ động hôn hắn.

Sao giờ lại cứ tránh né và có vẻ như buồn bã khi thấy mặt hắn thế kia?

Nhưng phải công nhận một điều, My không còn là cô bé tuổi nữa, gương mặt vẫn còn đó nét ngây thơ nhút nhát, đôi mắt vẫn tròn xoe nhưng đôi mi vốn đã cong giờ lại càng cong vun vút tạo nét mê hồn, đôi gò má tròn xinh cứ thoáng chốc lại hơi ửng hồng không cần đánh phấn, đôi môi hồng nhỏ nhắn mà đầy đặn khiến người ta chỉ muốn đem ngậm lấy không rời.

Ngắm My thẹn thùng, bất giác nước bọt chảy dọc theo khóe môi mà Dương không hề hay biết, khiến Nguyệt xinh đẹp chẳng hề kém My đứng ngay bên cạnh nhìn hắn mà trong lòng nổi lên một cơn khó chịu không biết vì đâu.

"Giờ chúng ta đi đâu?

" My hỏi.

"Hướng này đi!

" Dương chỉ về hướng có đông người đang đánh nhất.

đứa đi một đoạn đã nghe tiếng ầm ỉ, vào thì mới thấy một nhóm vài chục đứa đang ầm ĩ bu quanh một pho tượng chiến tướng cao khoảng mét, trước bụng bức tượng này khắc chữ:

Kiều Công Hãn, đúng là tên của trong sứ quân.

"Xem ra nơi còn lại đều có bức tượng như vầy!

" Đứng xem đánh nhau, Dương giả vờ suy đoán.

"Có lẽ phải đánh bại cả bức tượng mới vào được nơi giấu kho báu?

" Nguyệt nghi vấn.

"Cũng không hẳn, tượng này cùng lắm chỉ khoảng Linh Tá cấp , chắc chỉ là màn khởi động để nhắc về chiến công của Đinh Tiên Hoàng, còn xa mới đến được kho báu!

" Dương xoa cằm chém gió như thể đây là nhờ cái đầu thông minh tuyệt thế của chính hắn nghĩ ra, nhưng chờ hoài cũng không thấy My khen, còn bà Nguyệt hung dữ này thì đời nào thèm khen hắn.

"Ê tụi kia!

Không đánh phụ đứng đợi hôi của à?

" Ai đó thấy bọn Dương đứng xem như xem xiếc, tức giận quát.

"Ạch!

Ừ thì đánh!

" Dương xấu hổ xông vào, My và Nguyệt cũng theo hổ trợ, nhưng mới vào cào cào vài phát thì bức tượng Kiều Công Hãn đã hết linh lực lăn ra xỉu.

Trừ vài người thông minh, cả bọn còn lại mừng rỡ hoan hô vang trời rồi đứng nhìn quanh chờ cái kho báu nào đó hiện ra.

"Đi thôi!

" Dương thầm gọi My và Nguyệt, dẫn nhóm trở lại căn phòng trung tâm.

Cũng không phải chỉ có mình Dương biết, từ các phòng khác cũng có người thông minh đoán ra cốt lõi nên đã tranh thủ đến phòng trung tâm đứng chờ sẵn ngay sau khi đánh bại bức tượng chỗ bọn hắn.

Khi nhóm Dương về đến thì đã có tượng bị hạ, những nơi khác ít người hơn nên khá chật vật, nhưng cuối cùng cũng bị hạ.

Thêm một lúc nữa thì tất cả đã nhận ra các phòng ngoài mỗi bức tượng ra không có gì khác và trở lại tập trung ở phòng trung tâm.

Lát sau, phần rìa nền phòng hình tròn đột nhiên sáng lên, tạo thành một vòng sáng trắng bao quanh căn phòng, rồi nền phòng từ từ sụp xuống làm cho nhiều người hoảng hốt la lên, nhưng không có gì nguy hiểm xảy ra, mà người bình tĩnh nhất là Dương, cảm giác chẳng khác nào đi thang máy trong thế giới của hắn, ngoài ra còn có cảm giác sướng vì My và Nguyệt trong phút hoảng sợ đã cùng nắm lấy tay hắn.

Nền phòng hạ xuống một lúc rồi từ từ dừng lại, lại là một căn phòng có nhiều cửa, nhưng lần này là cửa chia ra hướng, trước mỗi cửa lại đặt một bức tượng của một trong tứ đại linh thú:

Long - Lân - Quy - Phụng, cả tượng linh thú này đều quay mặt vào hướng cửa gần chúng nhất.

Bọn Long Ngạo lập tức chọn hướng Long mà đi, dù rất muốn đánh với Dương nhưng hắn biết đường đến kho báu còn xa, phải bảo toàn thực lực nên đánh nén lại.

Dương lại tra bản đồ, lần này là một mê cung rộng lớn.

"Quái!

Mê cung gì mà ngu vậy?

Có đến cửa ra!

" Dương thoáng bật cười khi phát hiện cái mê cung có vẻ bí hiểm này không ngờ lại xuất hiện đến cửa ra và có nhiều tuyến đường thông đến cả cửa vào, vậy còn chia cửa vào làm gì?

Thế là Dương quyết định chọn tuyến đường ngắn nhất mà đi, lúc này hắn mới phát hiện Google không ngờ còn có tính năng vẽ đường đi lên bản đồ, thế là hắn bảo bọn My, Nguyệt ngồi chờ trong khi bản thân ngồi chọn tuyến đường ngắn nhất như chơi trò giải mê cung.

Nếu người thiết kế ra cái mê cung khổng lồ này mà biết có người đem giải mê cung của hắn như trò vẽ mê cung trên giấy thì có lẽ sẽ đội mồ sống dậy rồi tức ói máu chết thêm lần nữa, dù biết không còn máu để mà ói.

"Rồi!

Đi thôi!"

Dương tự tin đứng dậy, dẫn hai tiểu mỹ nhân tiến vào cửa Phụng.

Đây cũng không đơn thuần chỉ là một mê cung, dọc đường đầy rẫy cạm bẫy và những thủ hộ cấp Linh Tá, thậm chí là Linh Tướng, Linh Vương.

Nhiều người sập bẫy, không đến nỗi chết nhưng cũng bị thương nặng nhẹ đủ kiểu.

Một nhóm xui xẻo đ-ng phải một bức tượng cấp Linh Vương, kết quả cả nhóm người bị hút cho khô máu.

Ở một hướng khác, một đôi nam nữ khoảng tuổi sát cánh bên nhau tiến sâu vào mê cung.

Họ là Giαи ɖâʍ song kiếm, người nam biệt danh Gian kiếm tên Đái Đường, người nữ xinh đẹp là vợ hắn, biệt danh Dâm kiếm tên là Tiểu Lộ.

Gian kiếm Đái Đường nổi danh vì bản tính gian tà, chuyên đi hϊếρ ɖâʍ vợ người khác rồi chụp hình dán khắp nơi làm trò tiêu khiển, còn Dâm kiếm Tiểu Lộ cũng chẳng kém, dù có chồng nhưng vẫn thích lén chồng dùng sắc đẹp đi dụ dỗ chồng người khác, khiến bao nhiêu phụ nữ tan nhà nát cửa ngay trong lúc đang mang thai.

Giαи ɖâʍ song kiếm mò đường một hồi, tiến vào một khu rộng rãi nên ngồi nghỉ một lát.

"Mệt không bà xã?

" Đái Đường ngồi sau lưng vợ, ôm eo kề môi vào tai nàng hỏi khẽ.

"Thiếp không mệt lắm.

Nhưng..."

Tiểu Lộ ngọt ngào đáp khẽ, lưng nàng tựa vào ngực chồng.

"Nhưng sao?"

"Giờ thiếp muốn mệt thì sao..."

Nhưng lúc này, có âm thanh nặng nề như đá tảng dịch chuyển vang lên, sau đó rầm một cái, mảng tường to bằng cánh cửa tách ra ngã xuống đất, từ vị trí đó lộ ra bên trong tường cái xác khô quắp màu nâu sậm, mắt đ-c ngầu vô hồn.

Đái Đường và Tiểu Lộ rùng mình lui lại, nhưng không ngờ một cái xác nhanh như chớp phóng tới tóm lấy Đái Đường khóa chặt hắn lại, còn Tiểu Lộ bị hai cái xác còn lại áp sát không có đường thoát.

"Linh... Linh Tá?

Không... là Linh Tướng!

" Đái Đường run run, qua cảm giác vô phương chống cự, hắn cảm thấy cái thây khô này ít nhất cũng phải mạnh ngang một Linh Tướng!

Nghe Đái Đường nói, Tiểu Lộ run run không dám mở miệng.

Linh Tướng?

Linh Úy như vợ chồng nàng không có đường thoát a!

"Tiểu Lộ!

Cứu ta!"

CONTINUE...

Truyện Chữ Hay