Không gian vắng lặng, hang động nhỏ chở che một bóng hình cô độc, chiếc nhẫn trên tay thiếu niên lóe sáng, làm xuất hiện hình bóng một đứa bé tí hon.
Đứa bé nhìn thiếu niên, nhìn quanh rồi bay đến ôm lấy mảnh kiếm đen...
tháng sau.
Bảo Ngọc tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, thân hình cô bé từ hình dạng đứa bé tuổi đã phát triển thành hình một bé gái tuổi tóc dài mắt tròn xoe xinh xắn đáng yêu, cơ thể cũng lớn hơn, hiện tại đã cao khoảng cm.
Bảo Ngọc thử lay Dương dậy, nhưng hắn bất động như vô hồn, nàng lại nhìn vào đoạn kiếm đen, thử rút đoạn kiếm ra khỏi ngực Dương nhưng không được.
Bảo Ngọc phồng đôi gò má xinh xoắn ra vẻ tức giận, nàng lơ lửng trên không, đôi cánh tay bé xíu dang ra, mắt nhắm lại...
Một quả cầu ánh sáng màu trắng trong như ngọc hiện ra từ ngực trái Bảo Ngọc rồi lớn dần, bao bọc lấy thân hình cô bé, sau đó quả cầu tan biến, từ sau lưng Bảo Ngọc xuất hiện một đôi cánh màu trắng trong lấp lánh.
Bảo Ngọc đáp xuống ngực Dương, lần nữa nắm lấy đoạn kiếm, rút ra...
Một tháng nữa trôi qua.
"Papa!
Con mới thu phục được một linh thú rất lợi hại nè, nó còn biết dùng Độc thuật nữa!
Giờ làm sao cho nó tiến hóa?"
Bảo Ngọc bé xíu, mặc chiếc đầm được may sơ sài bằng vải áo của Dương, tay cầm một sợi dây tết từ rơm khô, đầu dây kia buộc vào chân một con cóc trông còn to hơn bản thân cô bé.
"Linh thú cái đầu của ngươi!
Nó là con cóc ghẻ đấy, thả ra kẻo mụn cóc đầy mặt bây giờ!
" Dương đang ngồi trong động quát ra.
"Ai da...
Papa không cho nuôi ngươi rồi...
Thôi cố gắng tự tu luyện nhé, ngoan..."
Bảo Ngọc bĩu môi, tiến lại vỗ về đầu con cóc rồi nắm dây kéo lê nó đi ra xa hang.
Dương thở dài tiếp tục vận công pháp tu luyện, qua Google, hắn đã biết Hải Hạ đại tư tế của Đáy huyệŧ bắt hắn đến đây để hiến tế, nhưng hiến tế cho ai thì Google không biết.
Từ khi Dương được Bảo Ngọc cứu khỏi phong ấn đến nay chưa từng có người đến kiểm tra, có lẽ Hải Hạ quá tin tưởng vào khả năng phong ấn của mảnh Nghịch Thiên kiếm nên không thèm ngó ngàng.
Dương không biết là ngoài lý do trên, Hải Hạ còn đang chật vật tránh né chiến dịch truy lùng của Sài thành.
Linh cảnh này diện tích rất rộng lớn, kích thước phải bằng mấy tỉnh của Việt Nam gộp lại, có hẳn một mảng rừng và một dòng suối nên Dương không lo lắng về thức ăn
(hắn thường dụ dỗ Bảo Ngọc rằng thỏ, gà các loại là linh thú và có thể bắt về huấn luyện cho tiến hóa như Pokemon, khiến cô bé hăng hái đi thu phục về nhét đầy bụng cho hắn), ngoài ra còn có một lượng linh lực đậm đặc và dồi dào.
Lượng linh lực này không hoàn toàn do linh cảnh sản sinh, nên biết, để đột phá cấp Chúa Tể, Hải Hạ phải tích trữ trong linh hồn một lượng linh lực khổng lồ để tránh việc khi đang đột phá lại thiếu linh lực.
Trong quá trình đột phá, lượng linh dực dư ra này bị phân tán ra xung quanh, khiến cho linh lực trong linh cảnh trở nên dồi dào và đậm đặc.
Sau khi tỉnh dậy, ngoài việc phát hiện Bảo Ngọc lớn hơn cùng một đoạn Nghịch Thiên kiếm, Dương còn phát hiện công pháp Thôn Thiên Địa lại gia tăng khả năng hấp thu lên một phần, cộng với lượng linh lực khổng lồ nơi đây nên rất nhanh hắn đã đạt đến đỉnh điểm của Linh Sĩ cấp , và còn tích tụ một lượng lớn linh lực cho quá trình đột phá.
Đột phá cấp bậc sẽ có một tỷ lệ thất bại nhất định, cấp bậc càng cao tỷ lệ này càng lớn, còn ở bậc Linh Sĩ lên Linh Úy, tỷ lệ này chiếm khoảng phần trăm, nếu thất bại thì lại phải mất vài tháng tích tụ linh lực chờ đợi may mắn lần sau.
Màn đêm buông xuống, khí tức u ám dần tỏa ra quanh Dương làm ánh đèn trở nên lu mờ dần, linh hồn vốn đã to lớn của Dương bắt đầu có dấu hiệu bành trướng, linh lực xung quanh Dương dao động mạnh mẽ rồi dần yên tĩnh trở lại.
Dương mở mắt ra, hắn đã thành công đột phá lên Linh Úy, liền bắt đầu khám phá những điều mới mẻ của cấp bậc này.
Cấp bậc Linh Sĩ, linh hồn có xu hướng ngưng tụ, cấp bậc Linh Úy, linh hồn lại có xu hướng bành trướng.
Đây không phải là đem linh hồn đã ngưng tụ làm cho nở ra như cũ, mà là tu luyện cho linh hồn lớn dần mà vẫn giữ nguyên độ đậm đặc, giúp cho linh lực dồi dào hơn mà uy lực vẫn không hề giảm sút.
Ngoài việc linh hồn phát triển, Linh Úy còn có khả năng mới vượt trội so với cấp bậc Linh Sĩ, đó là Thuộc tính và Phóng xuất.
Thật ra, ở cấp Linh Sĩ đã có thể đưa thuộc tính vào linh lực, nhưng như vậy linh lực sẽ tiêu hao nhanh hơn và hiệu quả thì không có, bởi vì muốn phát huy thuộc tính cần cảnh giới Linh lực phóng xuất trở lên.
Ví dụ, một Linh Sĩ nạp Hỏa thuộc tính chỉ có thể dùng linh lực nhập thể làm cánh tay nóng lên, chưa đủ để ủi cái quần thì linh lực đã cạn, nhưng một Linh Úy Hỏa thuộc tính có thể tập luyện linh lực phóng xuất để tạo ra ngọn lửa thực thụ.
Dương giơ tay lên thử học cách phóng xuất linh lực, linh lực từ bàn tay tỏa ra, khiến ánh sáng bị biến dạo tạo ra những đường vặn vẹo trong không khí, nhưng linh lực mất kiểm soát bị tản ra rất nhanh nên Dương vội thu tay lại.
"Tiếp theo là thuộc tính..."
Dương thầm nghĩ.
Thuộc tính linh lực, chính là kết hợp các loại nguyên tố vào linh lực, giúp cho linh lực sở hữu những năng lực đặc trưng của nguyên tố đó.
Tùy vào khả năng bẩm sinh mà linh hồn có thể dung nạp hoặc vài nguyên tố khác nhau, nhưng rất khó dung nạp các loại nguyên tố đối lập như Hỏa - Thủy, Lôi - Phong.
Để xác định được linh hồn hợp với nguyên tố nào nhất thì người ta chỉ cần phóng xuất linh lực vào một máy đánh giá, nhưng Dương lúc này không có loại máy đó nên đành thử lụi.
Về cách dung nạp thuộc tính, không phải nhảy vào lửa hay trèo lên nóc nhà ngồi chờ sét đánh, mà là hấp thụ nguyên tố có trong các loại khoáng vật hoặc từ hồn tâm.
Hồn tâm là một khối tinh thể chứa đựng nguyên tố lực của linh thú, ví dụ Lôi linh thú sẽ có Lôi linh thú hồn tâm, Hỏa linh thú sẽ có Hỏa thú hồn tâm.
Ngoài làm nguyên liệu dung nạp vào linh hồn, hồn tâm còn được dùng nhiều trong việc chế tạo các loại Bảo Vật có thuộc tính.
Hồn tâm chia ra nhiều cấp độ, nhưng cấp độ này chỉ quan trọng đối với giả kim thuật, còn trong việc dung nạp vào linh hồn thì cấp độ chỉ giúp tăng tốc độ hình thành nguyên tố trong linh lực, bởi nguyên tố trong hồn tâm chỉ là chất dẫn giúp linh hồn nhận diện thuộc tính, sau đó người dung nạp vận phương pháp chuyển hóa linh lực thành thuộc tính đó.
Trong nhẫn Dương còn lại vài viên hồn tâm cấp và viên Lôi hồn tâm cấp , thế là Dương lấy viên Lôi hồn tâm cấp ra thử vận phương pháp dung nạp thuộc tính Lôi vào linh lực.
Viên tinh thể trên tay Dương bắn ra những tia lửa điện li ti rồi tan dần vào tay hắn, mất phút để Dương hấp thụ hoàn toàn viên hồn tâm, sau đó mất thêm nữa ngày để hắn dung nạp Lôi thuộc tính vào linh hồn...
Sau khi dung nạp thành công thuộc tính Lôi vào linh hồn, Dương tiếp tục sống những ngày tháng bị giam cầm trong linh cảnh, những ngày tháng buồn chán qua đi khi Dương dần quen với hoàn cảnh mới, ngày luyện võ, đêm luyện công chờ cơ hội thoát ra.
năm sau.
Sau năm săn lùng, quân đội Sài thành đã truy ra tung tích của Đáy huyệŧ, Đại Nhật Chúa Tể liền đích thân dẫn quân bao vây.
Tháng năm , Đáy huyệŧ.
Một tên thuộc hạ tức tốc chạy vào thông báo:
"Thưa đại tư tế, người của Sài thành đã phát hiện ra vị trí của chúng ta, đang kéo quân đến."
Hải Hạ mặt không biến chuyển:
"Chuẩn bị nghênh chiến, chỉ cần cầm cự đến đêm trăng màu máu, hiến tế hoàn thành thì cung chủ sẽ diệt sạch bọn chúng."
"Tuân lệnh!"
Ngày tháng năm .
"Bảo Ngọc!
Lại đây ăn nào!"
"Hu hu papa lừa con!
Linh thú gà chín cựa của con vất vả thu phục lại bị papa nướng ăn rồi!
Con không biết đâu, đền đi! Hu hu!"
"Bậy nào, đây là ta siêu độ cho nó, đem xương đốt thành tro cốt thì nó sẽ tiến hóa thành phượng hoàng!"
"Mấy lần trước papa cũng nói vậy, mà có thấy con nào đâu!"
"Thì ngươi ham ngủ quá, nó bay đi mất rồi còn đâu?"
Dương lúc này đã thành một thiếu niên tuổi, thân hình cao lớn hơn, gương mặt vốn đã anh tuấn lại càng thêm phiêu dật xuất trần.
Bảo Ngọc xinh xắn vẫn trong hình hài đứa bé tuổi tí hon, hai gò má phúng phính phồng lên, rưng rưng nước mắt.
"Thôi đừng khóc nữa, ăn đi rồi papa thu phục con khác cho ngươi!"
"Hông thèm!
" Bảo Ngọc lắc đầu nguầy nguậy, nhưng mùi gà nướng thơm phức phả vào mũi làm cô nàng không cưỡng được há cái miệng bé xíu đớp lấy nhai ngon lành.
Dương cười cười, đưa miếng gà bé xíu cho Bảo Ngọc cầm lấy tự ăn, còn hắn đem phần còn lại của con gà đưa lên miệng cắn lấy.
Chợt một cảm giác chết chóc trỗi dậy làm Dương lạnh cả sống lưng, hắn bật dậy đem Bảo Ngọc giấu vào trong nhẫn rồi thủ thế, mắt hướng về nguồn phát ra sát khí.
Hải Hạ đang đạp không bước đến, gương mặt lạnh tanh của hắn tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi thấy thiếu niên tuổi đang đứng dưới cửa hang, mất vài giây suy nghĩ mới nhận ra chính là Dương.
"Làm sao ngươi giải được phong ấn?
" Hải Hạ đứng trên không hỏi xuống.
"Mẹ kiếp!
Cái phong ấn cùi mía!
Thả ta ra khỏi đây mau!
" Dương đứng dưới mắng lên, dù mạnh miệng nhưng tay chân hắn đang run run trước sát khí kinh khủng của một Chúa Tể.
"Không những thoát khỏi phong ấn mà còn đột phá Linh Úy, tăng đến Linh Úy cấp !
Ngươi quả nhiên là phi thường!
" Hải Hạ gật gù.
Đối diện với một Chúa Tể, Dương biết bản thân hắn không có đường thoát, bèn tìm cách câu giờ hy vọng có người đến cứu.
"Ông nhốt ta trong này suốt năm nay để làm gì?"
"Chờ đêm huyết nguyệt
- tháng cô hồn để đem ngươi đi hiến tế!"
"Hiến tế cho ai?"
"Cứ đi rồi sẽ biết!
" Hải Hạ nói, sau đó đáp xuống định bắt lấy Dương.
Thấy Hải Hạ định bắt mình, Dương liền liều mạng vận hành Tiên Long hóa.
"Ồ!
Không những Tiên hóa mà còn Long hóa, hèn gì lão già Đại Nhật lại điên cuồng săn lùng chúng ta đòi mang ngươi về bằng được.
" Hải Hạ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng không chút lo lắng bước tới trỏ hai ngón tay lên giữa trán dương, một luồng khí tím từ ngón tay hắn lan vào trán Dương, lập tức Tiên Long hóa đình trệ, Dương trở lại hình người, lâm vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, Dương thấy mình bị trói đứng trong một gian mật thất u ám tựa như một hầm mộ, giữa mật thất đặt một cỗ quan tài làm bằng thủy tinh tím, bao bọc một mỹ nhân sắc sảo tuyệt trần.
Hải Hạ đang đứng cúi mình trước quan tài.
"Thưa Nữ Thần cao quý, huyết nguyệt đang tròn dần, vật hiến đã chuẩn bị, kẻ tôi tớ xin được phép mang người trở lại với nhân gian..."
Hải Hạ thi hành một ít lễ nghi rồi tiến lại chỗ Dương, trên tay cầm một con dao ngắn, đem lưỡi dao kê vào cái thứ giữa hai chân Dương.
"Ê ê!
Hông có chơi lầy nha cha nội..."
Dương sợ són dái khi cảm thấy lưỡi dao sắc lạnh từ từ kê vào gốc ƈôи ŧɦịŧ hắn.
"Yên tâm!
Sẽ không đau đâu, bởi vì sau khi cắt tinh hoàn của ngươi đi, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết êm ái..."
Hải Hạ kéo quần Dương xuống, kê lưỡi dao vào...
Chợt một tên thuộc hạ hối hả chạy vào tâu:
"Đại nhân!
Đại Nhật Chúa Tể xông vào cung rồi!"
"Mẹ kiếp, sao hắn vào nhanh vậy?
Còn phút nữa mới đến đỉnh huyết nguyệt, ngươi thay ta hiến tế, ta đi cản lão!"
Hải Hạ rời đi, không quên cúi mình chào cô gái trong cỗ quan tài.
"Ê!
Thả ta ra!
Thả ta ra!
" Dương gào to, tên thuộc hạ nhận lấy con dao, tiến lại định thực hiện nốt công việc của Hải Hạ trước đó.
"Cứu ta với!
Tha cho ta đi!
Hu hu!
" Dương gào khóc thảm thiết, con dao kề vào gốc ƈôи ŧɦịŧ hắn và bắt đầu cứa nhẹ.
Chợt, trong linh hồn Dương có gì đó xáo động, rồi Bảo Ngọc từ trong nhẫn bay ra, mang trên lưng đôi cánh bạch ngọc, tay cầm đoạn kiếm Nghịch Thiên nhanh như tia chớp phóng đến chém đứt lìa cổ của gã thuộc hạ.
CONTINUE...