Học viện chết tiệt

chương 05: chuyện bên lề (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vẫn còn khá sớm cho đến khi mặt trời lặn, và có lẽ cũng không có vấn đề gì trên con đường dành cho xe ngựa băng qua đồng cỏ.

Tuy nhiên, người đánh xe đã cho ngựa dừng lại.

“Ra khỏi vùng này là khu vực chưa được khai phá. Tôi nghe nói bất kể người đánh xe nào cũng đều không quay trở lại khi cố vượt biên. Tôi không thể đi thêm được nữa. Kể cả cậu bo tôi thêm tiền, tôi cũng không đi tiếp được đâu. Tôi có thể trông già và tầm thường, nhưng tôi vẫn còn quý mạng sống này lắm.”

Tôi thu dọn hành lí rồi bước xuống xe ngựa.

“Không sao đâu. Đi về cẩn thận nhé.”

“Cậu vẫn định đi tiếp à?”

“Tôi không biết cậu có việc gì gấp khi còn trẻ như vậy, tôi mong rằng nữ thần Acates sẽ để ý đến cậu.”

“Cảm ơn.”

“Phải thật cẩn thận. Khu vực chưa khai phá đằng kia chứa đầy ngạ quỷ. Hãy trốn đi vào ban đêm. Đừng có mù quáng đi theo ánh sáng xanh mà cậu nhìn thấy — nó là ánh sáng từ ngạ quỷ đấy; chúng phát ra ánh sáng đằng sau lưng để nhử con người. Tôi đã nói mọi thứ có thể rồi.” [note59774]

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Tôi lịch sự chào người đánh xe rồi đi theo con đường.

Càng đi, con đường càng gồ ghề và um tùm.

Tôi đã hoàn toàn tiến vào vùng đất man rợ.

Thi thoảng, dọc theo lề đường, tôi nhìn thấy những phần bánh của xe ngựa vỡ nát và xác ngựa thì đang phân huỷ như thể đã xảy ra một vụ nổ. Những miếng thịt mục nát rơi rãi khắp những tấm ván gỗ và bánh xe.

Tôi bịt mũi lại do đám ruồi và mùi hôi thối.

Vượt qua con đường dành cho xe ngựa, tôi hướng tới khu rừng rậm rạp. Tôi cần tìm nơi dừng chân trước khi mặt trời lặn.

Tôi bước dọc theo con đường nơi giữa khu rừng và đồng cỏ. Dọc đường, tôi thấy một cây cổ thụ lộ rễ. Đào quanh rễ cây dưới thân cây, tôi tìm được một không gian vừa đủ để một người chui vào. Nó có lẽ đủ để ẩn nấp.

Tôi chuẩn bị một bữa tối đơn giản. Rồi xoá mọi dấu vết sau đó chui xuống rễ cây. Tôi chặn đất trên lối vào và qua đêm ở đó.

Ngay lúc sáng sớm tinh mơ, tôi nghe thấy những tiếng bước chân âm ỉ, om sòm của những sinh vật bốn chân. Không chỉ một con; nghe nhứ có cả tá bọn chúng đang di chuyển theo đàn. Tôi có thể nghe thấy chúng rõ rệt hơn khi ở dưới lòng đất.

Tiếng kêu của những động vật bốn chân nay không giống như bất kỳ con vật nào mà tôi nhớ. Một âm thanh méo mó và rùng mình nhất mà tôi từng nghe.

Lúc mặt trời dần lên cao, tôi mở đường ra ngoài lên mặt đất, rồi ăn sáng như thường lệ với bánh mì và thịt khô.

Tôi không biết sự gan dạ của mình như nào mà bước vào một vùng đất chưa khai phá chứa đầy những con ngạ quỷ và tử thi.

Dường như việc bị moi bụng trước đó đã khiến tôi chẳng còn cảm giác sợ hãi nữa.

Lại một lần nữa, tôi hướng về phía tây bắc, tiến vào một vùng đất hoang dã chưa được ghi vào bản đồ nơi mà ngôi sao băng đó đã rơi xuống.

***

“Ngạ quỷ theo cách nào đó là những sinh vật thần bí.”

Bọn trẻ ngơ ngác trước lời nói của vị linh mục trên bục giảng kinh. Chúng biết ngạ quỷ là gì. ‘Thần bí? Mấy con ngạ quỷ ư?’ dường như chúng sẽ nghĩ vậy. Đối với những đứa trẻ, từ ‘thần bí’ thuộc về thế giới của những giấc mơ và trái tim ngây ngô.

“Ngạ quỷ cũng từng là con người. Kể cả những người rất đỗi bình thường cũng có thể trở thành những tồn tại hoàn toàn khác biệt khi biến thành ngạ quỷ sau cái chết. Vẫn là cơ thể đó, nhưng gai sẽ mọc ra từ lưng, thể chất cũng tăng gấp bốn đến năm lần so với hồi còn sống và những chiếc mọc răng nanh sẽ mọc ra từ lợi. Bản năng con người và ký ức đều không còn, họ sẽ trở thành những con quái vật với cơn đói khát tàn bạo với các sinh vật sống.”

Một đứa trẻ giơ tay lên.

Vị linh mục cho phép đứa trẻ nói, và chúng nhau nhảu hỏi.

“Sao điều đó lại xảy ra vậy ạ?”

“Hừmm… ngạ quỷ là những con quái vật khá phổ biến, nhưng chúng ta vẫn không thể biết lí do tại sao. Một số nhà nghiên cứu cho rằng cái chết là một phần của quá trình tiến hoá trong khi đa phần những người khác gọi nó là lời nguyền tước đi sự an nghỉ. Có rất nhiều quan điểm khác nhau.”

Nghe được điều này, một đứa trẻ khác thốt lên.

“Con không muốn biến thành ngạ quỷ đâu.”

Vị linh mục cười và nói:

“Vậy con chỉ cần chết trong lửa là được.”

“Ư!”

Đó là một giấc mơ.

Một giấc mơ khó chịu. Nó làm tôi nhớ về những bài giảng ở toà Loreille khi còn bé. Thế nhưng, câu từ khủng khiếp về việc chết trong lửa đấy không nằm trong ký ức của tôi.

Tôi đã cắm trại ở đây gần bốn ngày. Có lẽ do bầu không khí điềm báo này nên những giấc mơ kỳ lạ liên tục xuất hiện. Tôi hít một hơi thật sâu để ổn định trái tim đang đập loạn của mình.

Tôi cẩn thận bỏ những chiếc ra đắp phần thân trên của mình sang một bên.

Bình mình vừa ló dạng. Để cho chắc ăn, tôi nín thở và cảm nhận xem có dấu hiệu chuyển động nào quanh mình không.

Sau khoảng năm phút không nhận thấy điều gì bất thường, tôi để những chiếc lá ra và đứng dậy. Tôi thu dọn xung quanh rồi xếp lại hành lí của mình.

Có vết tích của những con ngạ quỷ quanh chỗ tôi ngủ. Tôi nuốt nước miếng. Tôi mà nói mớ trong lúc mấy con ngạ quỷ đi ngang qua thì tôi đã không thể đứng đây rồi.

Tôi xuất phát một lần nữa.

Sau khi vượt qua khu rừng, đập vào mắt tôi là một vùng hoang mạc rộng lớn. Điều này không ổn chút nào. Tôi cần phải đi qua khi vực này, nhưng quá rộng để ẩn nấp và ban đêm. Cũng chẳng có chỗ nào thích hợp để lấy nước.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đẩy nhanh tiến độ di chuyển.

Tôi vác bộ cho đến tận buổi trưa.

Kiểm tra lại bình nước, còn khoảng một nửa. Tôi không biết mình còn phải đi đến lúc nào nữa.

Mặt đất nóng rát dưới ánh mặt trời, khi hơi nóng bốc lên, tôi ngồi nghỉ chút dưới bóng râm cạnh một tảng đá.

Đã quá giờ trưa rồi và độ vài tiếng sau, mây bắt đầu tụ lại. Bây giờ trời mà mưa thì tôi cũng chẳng biết trú ở đâu nữa. Tôi lại phải đẩy nhanh tiến độ của mình.

Những đám mây dần che khuất ánh mặt trời khiếm bầu trời tối sầm và mưa bắt đầu rơi.

Tôi nhận thấy có sự chuyển động từ phía xa. Dụi mắt, tôi hướng ánh nhìn về phía đó.

Một con ngạ quỷ. Ánh mặt trời biến mất cũng là lúc những con ngạ quỷ chui khỏi hang. Vốn dĩ ngạ quỷ chỉ xuất hiện vào ban đêm những đó chỉ là giả thiết của tôi thôi. Những con ngạ quỷ được giải thoát khỏi ánh sáng mặt trời đang từ từ tiến ra ngoài.

Dựa theo chuyển động của đám mây, đây chắc chắn không phải chỉ là cơn mưa rào bình thường.

Tôi bắt đầu chạy nhanh hơn. Mục đích của tôi là hướng đến ngọn đồi nhỏ phía trước và cắt đuôi khỏi tầm nhìn của bọn chúng.

Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu của những con ngạ quỷ lại phát ra từ một hướng khác. Hình như không chỉ có một hang ngạ quỷ thôi đâu. Hơn nữa, lần này nó còn gần một cách khó chịu.

Những con ngạ quỷ thét lên inh ỏi và bắt đầu đuổi theo tôi.

Tôi leo lên đến đỉnh đồi. Bỗng một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra dưới tầm mắt tôi. Chẳng còn nơi nào khác để nấp cả. Tôi dùng hết sức bình sinh chạy về phía căn nhà.

Cả tá ngạ quỷ đã đuổi đến gầy suýt soát.

Tôi lao vào căn nhà rồi vội vàng chặn chốt cửa. Những con ngạ quỷ bên ngoài bắt đầu đập mạnh cánh cửa. Tôi nhìn ngó bên trong căn nhà. Dường như nó được dùng làm nhà kho.

Nhưng mấy món đồ trong này thật kỳ quặc. Đuốc tẩm dầu, than, thuốc súng với mấy thùng dầu đều được xếp thẳng tắp.

Một bàn tay ngạ quỷ xuyên qua cánh cửa. Những con khác cũng đang cố gắng phá nát nó để bắt được tôi.

“Mẹ kiếp, chết tiệt.”

Và trong lúc đó — một phần của giấc mơ hiện lên trong tâm trí.

‘Con chỉ cần chết trong lửa là được.’

Tôi liền vòi lấy viên đá lửa. Lấy ra một ngọn đuốc, thắp nó lên.

Ngay khi cánh cửa bị phá nát hoàn toàn, một ma cà rồng tràn vào căn nhà.

Tôi de doạ nó bằng ngọn đuốc đã được thắp.

Có tác dụng rồi. Những con ngạ quỷ khác cũng lùi lại, rít lên kinh hãi khi gặp lửa.

Với cây đuốc trong tay, tôi lao về phía cánh cửa.

Chết tiệt.

Hàng chục con ngạ quỷ nhanh chóng bây vây lấy căn nhà. Chúng đứng cách đó vài bước chân, giàn giụa nước miếng khi thấy tôi.

Những giọt mưa lát đát giờ đã dần trở thành một cơn mưa rào dữ dội.

“Không… Không!”

Ngọn đuốc chưa tắt mà đang nhạt dần. Tôi liền thắp ngọn đuốc mới. Tệ hơn nữa là căn nhà bỏ hoang đã bắt đầu ngấm nước vào đuốc với than khi nước mưa lọt qua mái nhà. Tôi chẳng thể sống sót nổi qua đêm nay với tình trạng này được.

Truyện Chữ Hay