Ánh mặt trời sáng lạn, gió êm dịu thoang thoảng, một buổi sáng đẹp trời vài ngày sau, chuông cửa căn phòng trong kí túc xá của Lâm Dật vang lên không ngừng, hắn còn ngái ngủ đi ra mở cửa, người ngoài cửa rõ ràng là khách không mời mà đến.
“Sớm an! Lâm lão sư!” Tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt tươi cười trăm năm không đổi hiện ra.
“Oái! Lương lão sư? Sao lại là ngươi?” Lâm Dật ngốc lăng, Lương Thiên Hoa mang theo bữa sáng, phi thường tự động kéo cửa đi vào phòng Lâm Dật.
“Ân… Nguyên lai chỗ ở của Lâm lão sư sạch sẽ như thế này.” Lương Thiên Hoa ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá.
“Lương lão sư… Xin hỏi ngươi đến sớm như vậy là có chuyện gì sao?” Hai ngày nay bị Lương Thiên Dục lăn qua lăn lại gần chết, Lâm Dật hai vành mắt đã hóa đen, trên người vẫn mặc đồ ngủ, chỉ muốn bám trên giường ngủ tiếp.
“Ai, cả ngày hôm nay ngươi dành cho ta đi?” Lương Thiên Hoa đột nhiên nói.
“Không được.” Lâm Dật không nửa điểm do dự lập tức cự tuyệt, không có biện pháp… Hắn thật sự rất cần nghỉ ngơi… Lâm Dật buồn ngủ tiện tay nắm lấy con thỏ bông, thần mặt ngồi trên ghế salon.
“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy! Ta chính là mang tới một lễ vật đây.” Lâm Dật không cảm thấy hứng thú lắm bất đắc dĩ xoay đầu sang nhìn gã, một nửa bên mặt vẫn đè lên em thỏ bông. Lúc này, Lương Thiên Hoa từ trong túi lôi ra một thứ, Lâm Dật thấy, trố mắt, cơn buồn ngủ nháy mắt bay sạch.
“Đồng hồ đeo tay của ta sao lại ở chỗ ngươi?”
Đúng vậy, thứ Lương Thiên Hoa lấy ra chính là cái đồng hồ Lâm Dật tưởng đã đánh mất trong rừng nửa tuần trước, dây đeo màu lam, chính là cái đồng hồ hắn và Lương Thiên Dục cùng nhau mua.
“Sao nào? Cái này đủ để trao đổi rồi chứ?” Lương Thiên Hoa hứng thú hỏi, quơ quơ cái đồng hồ trong tay.
“Ngô ách −−” Lâm Dật phiền não vò tóc, làm sao bây giờ? Lương Thiên Dục ngàn ngăn vạn cấm hắn cùng người kia không được có chút quan hệ nào, nếu không “hậu quả tự gánh chịu”.
Thấy Lâm Dật do dự, Lương Thiên Hoa không để ý nhún nhún vai, “Ta còn tưởng rằng Lâm lão sư rất muốn tìm lại cái này cơ, xem ra là ta sai lầm rồi… Nếu như vậy ta liền…” Gã làm bộ thu lại cái đồng hồ.
“Đợi một chút! Được rồi được rồi, ta với ngươi đi ra ngoài là được!” Lâm Dật đáy lòng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ba ngày nay sao toàn bị người uy hiếp vậy trời?
Tiếng loa thật lớn phát những bài hát đáng yêu, pho tượng đồ chơi đáng yêu đứng ở cửa ra vào, tiểu thư phụ trách thu phiếu đang giảng giải cho một em bé đáng yêu, một đám trẻ con đáng yêu đứng xếp hàng cùng cha mẹ giống một đàn chim cánh cụt con nối đuôi nhau…. Tất cả những thứ đặc trưng thuộc về công viên trò chơi đều có ở đây.
Được rồi, địa phương đáng yêu này chính là công viên trò chơi… nhưng lại là loại công viên dành cho nhi đồng, nơi mà đến cả tàu lượn siêu tốc cũng không có.
Lâm Dật đau đầu nâng trán, không khỏi rống to, “Ngươi là đang nói đùa đi?”
Hắn không hiểu, hai nam nhân hơn hai mươi tuổi cao lớn sao lại đến chỗ như thế này?!
Lương Thiên Hoa không có trả lời, đút tay trong túi áo cao hứng huýt sáo đi vào, khi qua cửa, tiểu thư thu phiếu còn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn họ làm Lâm Dật xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
“Chúng ta đi xem phim đi!” Lương Thiên Hoa chạy chậm về phía rạp chiếu phim D, vui vẻ mua bỏng ngô, ngồi ở hàng đầu tiên. Lâm Dật dồn sức đánh một cái ngáp, cho xin đi, còn phải xem cái thể loại này sao?
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Lương Thiên Hoa thỏa mãn ưỡn cái lưng mỏi, xa xa lại nhìn thấy vòng xoay ngựa gỗ cùng mấy người bán bóng bay.
“A, ta muốn cái kia!” Lương Thiên Hoa dị thường hưng phấn nói, hai mắt lấp lánh nhìn Lâm Dật, Lâm Dật thở dài, bất đắc dĩ bỏ tiền mua bóng bay cho gã.
“Ha ha, ta thích lão sư nhất!” Lương Thiên Hoa giống như tiểu hài tử ôm cánh tay Lâm Dật, đầu dính sát vào vai hắn.
“Cáp, nhìn ngươi cái dạng này người ta còn tưởng rằng ngươi bị chứng chậm phát triển.” Lâm Dật nhịn không được lắc đầu.
“Ân… Như vậy a…” Lương Thiên Hoa ánh mắt nháy mắt ảm đạm nhưng rất nhanh liền biến mất, “A, bên kia có kẹo đường”, Gã hưng phấn chạy hướng sạp hàng bán đồ ăn, khoảnh khắc mất mát ngắn ngủi kia, Lâm Dật cho là mình đã nhìn lầm rồi.
Chén cà phê, viện hải dương, vòng xoay ngựa gỗ, tàu hỏa… Lương Thiên Dục kéo theo Lâm Dật toàn bộ chơi một lần. Lâm Dật bị Lương Thiên Hoa kéo chạy khắp nơi, hắn cúi gập người thở dốc, mệt gần chết.
Cái gì thế này? Người đã lớn như thế còn thích chơi mấy thứ này sao?
Bọn hắn ngồi trong một cái chòi nghỉ mát nghỉ ngơi, Lương Thiên Hoa còn ở một bên hưng phấn đối với cái máy quay phim nói chuyện, ngay cả “mặt trời rất lớn, cái mũi chú hề thật là đỏ” linh tinh cũng nói ra, Lâm Dật xem gã mải nói đến quên uống nước, đem đồ uống giao cho gã, Lương Thiên Hoa nhấp một ngụm nhỏ, lập tức lại quay lại đối cái máy quay phim líu ríu.
Ai, chính mình không giống đồng sự mà giống cha của hắn hơn.
Lâm Dật bỗng dưng rùng mình, đột nhiên có linh cảm không lành.
Bên kia, Lương Thiên Dục đối mặt với căn phòng không người trừng mắt. Lão sư thế nhưng đi vắng? Y không kiên nhẫn ấn một dãy số, “Uy uy uy, lão sư, ngươi đang ở đâu vậy?’
“Ách… ha ha… Ta? Ta đang…ta đang ở… công viên trò chơi…” Lâm Dật xấu hổ cười vài tiếng, ngữ khí không minh bạch.
“Công viên trò chơi? Ở nơi nào? Cùng ai đi?” Lương Thiên Dục cảnh giác truy hỏi.
“Ta… ta cũng sắp về rồi… Ách… Nơi này ồn quá… ta cúp máy trước…” Rắc một tiếng, cuộc gọi chấm dứt, Lương Thiên Dục tức giận đến muốn ném cái điện thoại đi. Trời ạ! Đây là lần đầu tiên lão sư dám ngắt cuộc gọi của hắn.
Đi vào phòng Lâm Dật, Lương Thiên Dục như con cẩu khụt khịt ngửi ngửi, hương nước hoa này… không phải của lão sư… nhưng mà rất quen thuộc nha…
Y nhăn lại mi, đáy lòng từ từ phát hỏa.
Chơi cả ngày, chạng vạng, hai người ngồi ở vòng quay khổng lồ cao chọc trời nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên lớp thủy tinh, hắt lên khuôn mặt Lương Thiên Hoa.
“Lâm lão sư… Hôm nay thật là một trong những ngày vui vẻ nhất đời ta…”
“Ngươi không hỏi tại sao hôm nay ta lại hưng phấn như vậy sao?” Lương Thiên Hoa cười khổ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên ta được tới công viên trò chơi a…”
Lâm Dật hơi sững sờ.
“Sinh ra trong một gia đình có tiền đến tột cùng là tốt hay không tốt đây…?” Lương Thiên Hoa nhìn cảnh vật bên ngoài, có chút cô đơn nói, “Lương Thiên Dục kì thật đã hiểu lầm, cứ coi như phụ thân ở Mĩ cũng vĩnh viễn bận rộn với công việc, căn bản rất ít về nhà. Mẫu thân là một thiên kim tiểu thư, nàng tình nguyện đi thẩm mĩ viện dưỡng da làm tóc còn hơn là dẫn nhi tử đi công viên chơi.”
“Từ nhỏ, thời gian của ta lúc nào cũng sắp xếp đầy kín bởi lịch học, Anh văn, toán học, sinh vật, Pháp văn, Đức văn, Trung văn, kinh tế học, quản lý học, tài chính học… Thân làm nhi tử của một kẻ có tiền, ta luôn phải làm tốt hơn người khác mọi việc, so sánh trên dưới, Lương Thiên Dục có lẽ còn hạnh phúc hơn ta nhiều lắm… Người biên ngoài lúc nào cũng đè nặng áp lực lên vai ta, lúc nào cũng phải suy tính làm mọi việc sao cho gia đình không mất mặt… A, cũng chỉ khi ở bên cạnh Lâm lão sư ta mới có chút không gian dễ thở thôi…” Lương Thiên Hoa tự giễu nở nụ cười.
“Lão sư… Ta cần ngươi… Linh hồn của ngươi thuần khiết như thế, giống như có thể thanh tẩy tâm hồn người khác… Ở bên cạnh ngươi, có lẽ ta có thể được an ủi a…” Lâm Dật sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cho nên ngươi cùng ta một chỗ đi, lão sư…!” Lương Thiên Hoa nói xong liền xoay người, đứng dậy chậm rãi tới gần, Lâm Dật đến giờ mới ý thức được tình huống nguy hiểm vọi vàng lui về phía sau, nhưng ở trên vòng quay khổng lồ, ngồi trong một không gian nho nhỏ thế này thì chạy đi đâu?
Lâm Dật dễ dàng bị Lương Thiên Hoa bắt lại, chế trụ hai tay, ấn lên ghế ngồi, cúi xuống cưỡng hôn.
“Ngô…Ngô…Buông ra… Ngô!” Bất đồng với nụ hôn của Lương Thiên Dục, nụ hôn của Lương Thiên Hoa tràn ngập khí thế bá đạo, mãnh liệt đến làm cho người ta ngạt thở, Lâm Dật thống khổ giãy dụa lại bị Lương Thiên Hoa gắt gao đè xuống.
“Lão sư. . . Lương Thiên Dục có thể. . . Ta cũng có thể a…”
“Ngô. . . A… ! Buông ra! Ngô ngô… !”
Đúng lúc đó, bánh xe dừng lại, bính một tiếng, cửa kính nháy mắt bị đánh nát, một thân ảnh đứng bên ngoài nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn bọn họ.
“…Lại là ngươi?!” Lương Thiên Hoa không vui nâng người dậy, nhíu mày nhìn người đứng bên ngoài, Lâm Dật theo khe hở giữa hai tay của gã nhìn ra, thấy người tới là ai, khó tin che miệng lại kinh hô
“…Lương, Lương Thiên Dục!”