"Cùng nhau ăn cơm? Tiểu Đào tử cũng bị gọi đến sao?"
Trương Thiên Trữ tựa vào trên quầy bar, trong tay rượu một ngụm không nhúc nhích.
"Mẹ cậu cũng thật thâm sâu, cần tuyên chiến sao?"
Đồng Ngưng hừ lạnh một tiếng.
"Đánh thì đánh, ai sợ ai."
Trương Thiên Trữ thở dài.
"Kỳ thật chuyện như vậy, đúng là ai yêu nhiều thì thiệt thòi thôi. Tôi cảm thấy xác suất cậu thắng rất lớn a, bởi vì mẹ cậu yêu cậu, so với cậu thương yêu nàng càng nhiều hơn …"
Đồng Ngưng nhìn thấy Trương Thiên Trữ, bất mãn nói.
"Không cần đem tôi nói giống như tên kiêu ngạo."
Trương Thiên Trữ cười.
"Tôi không nói, là cậu tự nhận."
"Biến a!"
Đồng ngồi yên ở Trương Thiên Trữ đối diện, nhìn chằm chằm vào rượu trong tay mình, Trương Thiên Trữ nhìn thấy nàng không chịu nổi, bát giác suy nghĩ thở dài.
"Tiểu Ngưng, cậu liên hệ với tiểu Đào tử rồi sao?"
"Ân, liên hệ rồi."
"Vậy hai người tính thế nào?"
Đồng Ngưng hướng Trương Thiên Trữ cười, cười đến đối phương không hiểu gì cả, khiến người ta nghi hoặc lên tiếng.
"Đừng nói với tôi, các ngươi hoàn toàn không tính toán a!"
"Biết hay vậy, chính là cần một chút thời gian."
"Thời gian? Cậu cần thời gian rồi tính toán làm như thế nào?"
Đồng Ngưng dùng ngón tay ở cổ mình làm cái nét ngang động tác ám chỉ, nói.
"Giải quyết Kiều."
Trương Thiên Trữ nhảy dựng lên, cậu đây là muốn gϊếŧ người sao?
Đối với lời mời của mẹ Đồng Ngưng, Đào Lễ áp dụng chính là thái độ thập phần thản nhiên đến đối mặt.
Đi thì đi, có cái gì không được chứ? Đào Lễ đứng ở gương trước mặt thập phần ung dung bình tĩnh sửa sang lại áo. Nếu là thật sự cùng với Đồng Ngưng ăn mặc tương xứng, Đồng mẹ kia sẽ không thể phán nàng không xứng, nếu là sớm hay muộn cần đối mặt người, sớm hay muộn cũng phải đối mặt chuyện này, chi bằng chính mình chủ động xuất thủ trước cho xong!
Bất kể như thế nào, đêm nay cũng không thể yếu đuối lui bước.
Đào Lễ đi lúc ra cửa thì chiếc xe quen thuộc màu vàng Mini COOPER của Đồng Ngưng đã muốn dừng ở nàng cửa nhà. Hồi lâu ngắm nhìn Đồng Ngưng ngồi ở chỗ kia dùng một tay chống đỡ cái đầu, không có gì biểu cảm gì nhìn thấy Đào Lễ.
Đào Lễ đi vào ngồi vào ghế phụ lái, còn chưa chờ nàng thắt xong dây an toàn đã bị Đồng Ngưng đè nặng cố chấp hôn. Đào Lễ không nghĩ tới Đồng Ngưng sẽ đột nhiên ôm lấy nàng liều lĩnh hôn, ngay từ đầu ngây người ngoài giây, chờ Đồng Ngưng lưỡi dây dưa đi lên thì Đào Lễ cũng vùi đầu thỏa thích trong sự kíƈɦ ŧìиɦ, hai người bọn họ lợi dùng màn đêm che chắn mà nhiệt liệt hôn hít lấy đối phương, phóng thích nỗi tưởng niệm mấy ngày nay không được gần gũi.
Không biết hôn bao lâu, Đào Lễ cảm giác mình đều phải thở dốc không nổi, nhấc đầu nghiêng đi nói: "Được rồi Đồng học ty, bữa tiệc sẽ không muộn sao?"
Đồng Ngưng bĩu môi một chút, oán trách dùng lực trên ót của Đào Lễ nói.
"Em một chút cũng không biết kiềm chế."
"…" Đào Lễ thực sự điểm không phản bác được. Không biết kiềm chế? Vừa rồi không phải chính chị là người đè tôi ra hôn điên cuồng sao?
Đào Lễ đang buồn bực, Đồng Ngưng hai tay đỡ ở trên tay lái,dường như không có ý định lái xe. Đào Lễ tò mò nhìn nàng.
"Như thế nào không đi?"
Đồng Ngưng mắt nhìn phía trước, hỏi.
"Em có biết nay mẹ tôi mời em cùng nhau ăn cơm, là có tính toán trước những gì không?"
Đào Lễ nhức đầu.
"A… Hẳn là… cũng giống mong muốn của chúng ta đi."
"Kia quyết định của em là cái gì? Nếu em muốn thỏa hiệp, em liền không cần phải đi."
Đào Lễ cười nói.
"Nguyên lai chị tính toán xa vậy sao? Nghĩ như thế còn đi đón em làm cái gì?"
Đồng Ngưng quay đầu, thực kiên định nói.
"Bởi vì tôi biết em sẽ không lùi bước."
Đào Lễ nghe được ấm áp trong lời nói của Đồng Ngưng, trong lòng đột nhiên có dũng khí hẳn lên.
"Tôi lùi bước hay không cũng không phải chuyện mấu chốt, chủ yếu là chị a. mẹ chị muốn cho chị kết hôn đúng không."
Đồng Ngưng gật đầu.
"Vậy chị có thể nghịch ý mẹ để đấu tranh tới cùng sao?"
Đồng Ngưng đang nhớ lại Trương Thiên Trữ nói câu kia: "Kỳ thật chuyện như vậy,ai yêu nhiều thì người đó thiệt thòi thôi…"
————————-
Đồng Ngưng yêu Đào Lễ nhiều hay yêu mẹ mình nhiều? Dù sao đi nữa cũng đều phải cùng mẹ đáng yêu của nàng nhất quyết thắng thua. Chính là kết quả sẽ thực tàn nhẫn, nếu là Đồng mẹ yêu nàng thật nhiều, kết cục cũng chỉ là tự chuốc tổn thương.
Đồng Ngưng hiểu được đạo lý này, tựa hồ trước mắt chỉ có con đường buộc phải tuyệt tình ép nàng. Nàng biết, nếu là nàng bỏ quên Đào Lễ, Đào Lễ liền rời đi, sẽ không tiếp tục tha thứ nàng, trở lại bên người nàng, chính là nếu nàng bỏ quên Đồng mẹ, Đồng mẹ lại… Không nhất định sẽ rời đi a.
Đồng Ngưng cảm giác mình thật sự thực tàn nhẫn, hiện tại nàng cần là làm cái gì đó cho hai bên cùng quan điểm.
Thật sự, nếu hai phương có thể dung hợp cùng một chỗ,thật là có nhiêu tốt ah… Ai.
Nơi mẹ Đồng Ngưng mời khách địa phương là một nhà hàng Tây cao cấp, bình thường đều là bộ dáng ở bar âm ĩ uống rượu, đêm nay mặc lên bộ âu phục, nhìn thế nào cũng giống như rất có uy tín. Làm Đào Lễ chứng kiến như vậy liền một tràng tức giận. Nếu không phải mình chỉn chu một hồi quần áo, thì đến lúc này đúng là bị mất mặt đến không còn mặt mà mua đắp vào.
Đào Lễ theo cùng Đồng Ngưng sóng vai vào cửa, ánh mắt Đồng mẹ liền bắt đầu dừng trên người nàng không có lưu chuyển, Đào Lễ thực có lễ phép kêu một tiếng: "Dì hảo." Tự giới thiệu, "Con là Đào Lễ."
Đồng mẹ mỉm cười, vững như Thái Sơn nhàn nhạt nói: "Ta biết, tiểu Đào nha, lần trước chúng ta đã gặp."
Đào Lễ quýnh, cái gọi là lần trước, không phải là nàng bị Đồng Ngưng áp đảo ở phòng khách cái kia sao? Hai người y quan không ngay ngắn ôm nhau cùng một chỗ, một màn phi thường bất nhã bị Đồng mẹ thu hết vào mắt…
Đồng Ngưng vẻ mặt bình tĩnh lôi kéo Đào Lễ cùng nàng cùng nhau ngồi xuống, nhắm nửa con mắt nói: "Mẹ, mẹ gọi món ăn chưa?"
Đồng mẹ như cũ mỉm cười: "Vẫn là đợi đám người trẻ tuổi các con đến gọi."
Đào Lễ ngồi nghiêm chỉnh, nàng thực cần một loại khí thế! Nàng liếc trộm một cái Đồng mẹ, Đồng mẹ ngồi ở chỗ kia, quả thực là không có một tia sơ hở. Đổi lại cổ đại, nàng nhất định là Diệt Tuyệt sư thái linh tinh đạo hạnh cực cao cao thủ, người khác hoàn toàn không thể nhìn thấu lỗ hổng này.Bây giờ nên theo hướng nào tiến công đây? Ngẫm lại chính là nàng giống như bất kể thế nào tiến công đều không có có thể uy hiếp được chiêu số của sư thái.
Đào Lễ cảm giác mình giờ phút này nhất định phải bình tĩnh tiếp tục bình tĩnh, cho dù là Càn Khôn Đại Na Di không có luyện thành công cũng muốn bày to bộ dáng thắng chắc!
Trương Thiên Trữ ngồi ở bên người Đồng mẹ, cầm lấy chén rượu ngọt cười nói: "Dì, ta mời ngài một ly." Trương Thiên Trữ vừa uống rượu một bên nhìn phía Đào Lễ, Đào Lễ đón nhận được này ánh mắt.
Lại nói tiếp, cũng rất lâu không có gặp Thiên Trữ học tỷ, đêm nay nàng như cũ xinh đẹp cũng như vậy tao nhã, tóc quăn thật dài xoã tung ở sau ót, mi tâm cong dài tuyệt đẹp, giống như về tới lần đầu tiên Trương Thiên Trữ mang theo nàng tham dự buổi họp kia.