Sáng sớm, ngoài trường đại học Huỳnh Dương một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại bên ngoài trường, một nam sinh thân bận bộ đồng phục kiểu dáng Tây Âu bước đi thanh tao vào cổng trường, hôm nay hắn được chuyển tới trường này.
Chợt có một chiếc xe đạp xen lẫn những hàng cây, đang xuyên qua tụi sinh viên mà vào cổng trường, người cưỡi xe đạp kia chính là một thiếu niên, trên mặt có nét từng trãi, làn da hơi ngâm, cái miệng đang lẩm nhẫm gì đó, một đôi mắt to tròn, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy trong đôi mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Hắn cưỡi xe tiến vào trong khu vực gửi xe của trường, nơi này chỉ đậu có mấy chiếc xe đạp hiệu cũ kĩ. Hắn đem xe khóa kĩ, đeo cặp học trên lưng, đang muốn đi đến phòng học.
Có ba tên đứng trong rừng cây bên cạnh, vọt ra ngăn đầu một thiếu niên lại, khi cậu thấy bọn họ thì ngay lập tức sợ hãi lui từng bước về phía sau.
“ Lê Hi Vũ, anh hai muốn gặp mày” Một thiếu niên cầm đầu cắt tóc đầu định, dáng vẻ lưu manh mở miệng.
“Nhưng mà.... tôi phải đi học.... ” Lê Hi Vũ nhỏ giọng trả lời.
" Anh hai muốn gặp mà mày không nể mặt sao? Mau đi theo tụi tao!” Tên thiếu niên đầu đinh hung hăn hướng cậu quát lên.
Lê Hi Vũ tay nắm chặt dây cặp, liều mạng lắc đầu, tên đầu định nhổ ra một ngụm nước miếng, chửi “Phây! Nhìn mặt tao giống đang giỡn dí mày sao? Thiệt không coi lời nói của tao nặng mấy gam, mau, theo tụi tao nhanh.”
Gã muốn vươn tay bắt cậu kéo lại, Lê Hi Vũ theo phản xạ lui lại từng bước, cậu lấy hết dũng khí run giọng nói
“Tôi...Tôi nói cho các bạn biết, tui có học võ, các bạn nếu động thủ, tôi sẽ.... Tôi sẽ không khách khí đâu nha!”
Mấy tên kia nghe cậu nói xong, cậu không hề có khí thế đe dọa nên tụi họ đều không cho là thiệt, cười ha hả. Một tên thân hình cường tráng khỏe mạnh đứng bên cạnh tên đầu địnhtừng bước tiến gần lại cậu.
“Mắc cười thiệt, bản thân tao, thiệt là muốn biết một chút, mày sẽ không khách khí ra mần sao?”
Lê Hi Vũ thấy hắn hướng mình đi tới, vội vàng vươn tay ra ngăn cản “Khoan khoan, chờ một chút....”
“Sao? Hiện tại muốn cầu xin tao tha thứ hả?”
“Hổng phải, hãy chờ một chút”
Lê Hi Vũ chầm chậm mò vào trong túi xách lấy ra một chút tiền mà má mi hắn đã cho, sau đó thiệt cẩn thận đưa cho tụi họ.
“Như vầy là có thể cho tui đi rồi chớ?”
Lê Hi Vũ gượng cười cười, tên cường tráng kia không kiên nhẫn hét lên
“Anh hai tụi tao muốn gặp mày, chứ không phải đòi bảo kê”
Tên cường tráng mãnh liệt nhào về phía Lê Hi Vũ, Lê Hi Vũ giựt mình, ánh mắt sợ hãi đối hắn.
Bất chợt trong nháy mắt tên đáp xe lúc nãy nhào tới, hắn rất nhanh ra quyền, một tay ngăn đối phương một tay vung tới, sau đó một cước chợt bay lên, đá trúng bả vai đối phương.
Tên cường tráng so với hắn cao hơn nữa cái đầu kêu thảm lên một tiếng, bị hắn đá trúng té nhào một bên cách một khoảng.
“A.... ”
Lê Hi Vũ khẻ kêu lên trong ngạc nhiên, lúc này hai chân của hắn đã đáp xuống đất đứng vững thành thế trung bình tấn, bày ra tư thế chiến đấu. Tên đầu đinh cùng một tên mập ú thấy đồng bạn bị đánh bay, trong lúc nhất thời vô pháp tin vào mắt mình.
"Má kiếp, mày là thằng nào trông có vẻ lợi hại thiệt....”
Tên mập ú có chút khiếp đảm lên tiếng.
Tên mập ú kêu ‘ Má kiếp’ trong giọng nói có chút tin sợ hãi, tên đầu đinh gừ nhẹ “Cái loại thư sinh như mày có cái gì lợi hại! Trùng hợp mà thôi! Tụi ta lên!”
Hai người gào thét hướng Hắn mà tấn công.
Rầm...ư...cành cạch... Một trận quyền thanh cước đá diễn ra....
Bầu trời quang đãng, một trận gió lạnh lướt qua trên sân trường học.
Hình ảnh cái tên thiếu niên từ chiếc xe hơi xuống khi nãy, với mái tóc hoe vàng rối loạn trong gió, thân hình thiếu niên cao ốm đứng bên cạnh lan can, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuống cảnh trí dưới vườn trường.
“Bị thằng đó hạ gục sao?”
Một gã thô kệch đột nhiên xuất hiện, quát lớn.
Mặt mũi bầm dập, hai tên đồng bạn cùng dạng thê thảm đứng ở phía sau, nhất tề gật đầu.
“Phế vật—–!”
Phan Minh vung chân thiệt mạnh đá tụi họ, hai tên đồng bạn sợ tới mức ôm đầu né tránh. Thấy vậy hắn liền chửi “Má nó! Ngay cả việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được! Tụi bây ra ngoài đừng nói cho người khác là đi theo tao, chỉ làm tao mất mặt”
“Anh hai đừng nóng giận mà, thằng tiểu tử đó biết võ Thái Nguyên Đạo, lợi hại giống như Lý Tiểu Long trên truyền hình vậy! Anh coi những vết thương trên người em sẽ biết—”
Tên mập ú một bên tránh né một bên thấp đầu kêu.
Phan Minh ngừng lại, bán tính bán nghi hỏi "Bộ thiệt sự lợi hại như vậy?”
“ Dạ phải. Em ban đầu thấy hắn một cước đá A Mạnh (tên cường tráng đó), còn không biết hắn lợi hại như vầy, anh tận mắt nhìn một cái sẽ biết”
“Phây! Nhìn hắn cái dạng ốm nhom, nhu nhược thư sinh chết mẹ, sao có thể lợi hại như tụi bây nói hả?”
“Thằng kia không thể quánh giá qua vẻ ngoài đâu, tin tưởng em đi, anh hai, thiệt sự không có lừa anh....”
“Tốt lắm, coi như hắn thiệt sự là biết võ, tao đây cũng không sợ! Nghĩ tới anh hai này của tụi bây là ai! Nhân vật lợi hại như thế nào mà chưa thấy qua?”
Phan Minh một bên phát ngôn bừa bãi, la hét um sùm, cùng lúc đó cái người thiếu niên ở chổ lan can chậm rãi điều chỉnh tư thế.
Phan Minh đưa lưng về phía tên thiếu niên nên không thấy được, sau còn lớn tiếng hét “Hôm nay, ngay tại sân trường này, tao sẽ đánh tới khi nào mày nhập viện, tới lúc đó mày sẽ biết được, xen vô chuyện của tao sẽ có kế quả ra sao!”.
Vừa dứt lời, hắn đã xông tới người thiếu niên kia, tên đầu đinh cùng hai đứa tiểu đệ nhìn thấy cái người chỗ lan can kia.
Trên chỗ lan can người thiếu niên đưa tay chỉnh lại một đầu mái tóc mềm mại của chính mình, sau đó chậm rãi xoay người, nhảy xuống.
Hắn nhanh như chớp xông vào trận, Phan Minh bất ngờ, trong lòng cảm thấy không ôn, nhưng còn chưa kịp rút lui, thì đã bị hắn ấn mạnh vào cổ tay.
“Ách.... ”
Phan Minh la lớn, hắn nhìn chằm chằm con ngươi đen của thiếu niên mang đầy lãnh ý, toàn thân toát ra một cỗ sát khí, nhất thời cổ nuốt xuống một ngụm ừng ực, đầu gối mềm nhũng, liền quỳ xuống, A Mạnh phía sau cũng gục xuống theo.
Lý Võ Thiên ngáp một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một bộ dạng hờ hững. Đám người Phan Minh sợ hãi.
Lý Võ Thiên trầm giọng nói "Bốn tên mà cùng đánh hai người ốm nhom như vầy, thử hỏi làm sao đứng nhìn được "
Sau đó hắn hừ một tiếng rồi thả tay Phan Minh ra, giọng hâm dọa vang lên " lần này tao thả, tao mà còn thấy nữa thì đừng trách"
Hắn vừa thả tay ra, tụi Phan Minh đã bỏ chạy như bị ma đuổi.
Lạch cạch một tiếng, một hướng khác, cánh cửa sắt được mở ra, xuất hiện một cô gái đẹp tuyệt đang đánh đàn tranh, cổ ngẩng đầu như đang tìm kiếm ai đó, bất chợt một một cô gái mập ú xuất hiện, liền chọc "Võ Huyền Chi, bạn đừng hồi hợp như vầy, Lý Võ Thiên nhất định hôm nay sẽ chuyển trường tới mà?”.
Võ Huyền Chi đứng dậy, tiến tới bên cạnh cô gái. Cổ khẻ than vãn "mình cũng biết là vậy, nhưng mà lâu rồi chưa gặp lại ảnh khiến mình cảm thấy nôn nao".
"Thôi được rồi cô nương, suốt ngày cứ mơ dí mộng, hiện tại tập trung quánh đàn cho mình nghe đươc không?”
Cô gái trong giọng nói chọc ghẹo, Võ Huyền Chi mỉm cười một cái e then, rồi ngồi xuống bắt đầu quánh đàn.
Lê Hi Vũ sau khi hết sợ hãi, liền đối mặt với tụi hắn, nói "Cảm ơn hai bạn".
“Ờ”
Lý Võ Thiên không chút để ý đáp lời, cũng không thèm nhìn hắn, chậm rãi bước đi, cùng tụi họ ly khai.
Thẳng đến khi bóng dáng hắn tiêu thất, tụi họ mới vô thức nhìn nhau.
“Thôi, cảm ơn anh....”
Lê Hi Vũ đối diện với người kia liển nói.
"Hổng có gì, nhìn thấy cảnh ỷ đông hiếp yếu là nổi máu mà"
Hắn cười hì hì, sau câu nói.
“A... ”
Lê Hi Vũ hình như nhớ ra chuyện gì đó, hắn nhẹ giọng hỏi “Mà anh tên là gì, học khoa nào?”.
“Mình tên Dương Khải Phong, khoa dược”
Dương Khải Phong khẻ nói, rồi nhìn nhìn Lê Hi Vũ một chút, liền hỏi "Còn bạn tên gì, khoa nào mà lại sao lại bị tụi nó đánh"
Lê Hi Vũ lùi về sao một bước rồi nói " mình tên Lê Hi Vũ, khoa y"
Nói tới đó hắn bỗng lo sợ, hắn đưa cặp mắt nghi hoặc nhìn Dương Khải Phong, thấy hắn như vậy, Dương Khải Phong liền nói "Nếu hổng muốn nói thì thôi, hiện tại mình cũng đang gấp, chào bạn".
Vừa nói dứt lời, hắn đã vụt chạy để lại Lê Hi Vũ ngẩng ra nhìn.
“Bạn Khải Phong! bạn Khải Phong” ba anh chàng thần sắc kích động đứng trước phòng học của ban hai năm nhất, đang bước tới, Dương Khải Phong mờ mù nhíu mày.
“Làm sao dạ?”
Dẫn đầu là anh chàng cao ráo, tóc kiểu Nhật Diệp Giai Lâm, mở miệng lớn tiếng nói “Nghe nói có một học sinh mới chuyển tới, hắn tài giỏi, đẹp trai, nhà giàu, và chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất sẽ lật đổ ngôi vị học trưởng mỹ nam của bạn!.”
Dương Khải Phong còn chưa làm ra phản ứng, thì trong tay nhất thời xuất hiện một cuốn sổ màu hường của tụi con gái, chàng trai ăn bận theo phong cách Hàn Quốc, tên Châu Tuệ Cơ nói “ thông tin chi tiết của hắn, mình mới dùng mỹ nam kế mới lấy được của tụi con gái ban mình?”
Dương Khải Phong nhìn nhìn, một chàng trai khác tóc đen phiêu phiêu trong gió diện mạo đẹp trai tựa mỹ nam Hoa ngữ – Đường Vĩnh Quân cướp lời.
“Mình nghe bạn gái cuả mình nói, tụi con gái khắp trường đã thành lập câu lạc bộ Fans dành cho hắn”
Châu Tuệ Cơ trên mặt lộ vẻ khôn khéo tiếp lời “Nghe nói tụi hội sinh viên còn mang theo ít nhất là mười người tới để hướng dẫn từng nơi cho hắn, bạn thử nói coi, tụi họ cũng thiệt là phô trương quá đi”.
Dương Khải Phong rốt cuộc cũng cảm thấy nguy cơ đến gần, hắn run rẫy lật cuốn sổ màu hường ra, lầm bầm lầu bầu đọc “Lý Võ Thiên, thân cao ., đẹp trai, tóc hoe vàng, học giỏi, biết bơi lội, bóng rỗ, đá banh, cờ vua, cờ tướng, hai năm liền đứng đầu trường đại học Dạ Nguyệt, lạnh lùng.............. a, trời ơi sao nhiều quá dạ?”
Hắn chọi cuốn sổ sang một bên, dùng tay cào lên tóc như phát điên, ba đứa bạn thân đứng kế bên thở dài nhìn hắn.
Lúc chạng vạng tối, reng-reng-reng——- tiếng chuông tan trường vang lên, mọi người nối đuôi nhau rời phòng học. Dương Khải Phong động tác thong thả thu thập các dụng cụ học tập trên bàn, Diệp Giai Lâm tổ ba người chạy tới hỏi han.
"Bạn Khải Phong, bạn có tính gặp mặt hắn để phân cao thấp hôn?”
“ Ý hay, nhưng mà mình muốn đi một mình, các bạn dìa trước đi.” Dương Khải Phong ơ thờ nói.
Cái tụi nữ sinh như mấy con ruồi mà un xùm đối Lý Võ Thiên ríu rít ồn ào, nhưng mà hắn một chút biểu cảm cũng không có, hắn lạnh lùng từ chối khéo “Không cần, quản gia rất nhanh sẽ tới đón, mình ở trong phòng học đợi ổng, không thành vấn đề.... "
“ Ư tiếc quá, Vậy bạn Võ Thiên ở lại, tụi mình về trước ” Vân Trân Duyên- hội trưởng hội học sinh lên tiếng
“Ừ” hắn lạnh lùng trả lời
“ Nếu bạn có gì khó hiểu, có thể tới tìm mình” Vân Trân Duyên khẻ cười
“Ừ”
Tụi nữ sinh vừa đi khỏi thì cô nàng Võ Huyền Chi xuất hiện, cô nhẹ nhàng nói:
“ Bạn Võ Thiên, lâu lắm không gặp ”
“Ách.... ” khuôn mặt lạnh lùng của Lý Võ Thiên thoáng chút bất ngờ.