Bởi vì gần sát lễ trừ tịch, cho nên chờ vết thương của Hạ Mộ tốt hơn, Hứa Đình liền dẫn cậu về nhà mình.
Hạ Mộ rất căng thẳng, còn chưa lên máy bay mà đã bắt đầu luống cuống.
“Cũng không phải chưa từng đến nhà anh mà.” Hứa Đình kéo hành lý, vừa đi một vừa an ủi cậu, “Em đừng sợ a, ba mẹ anh đều rất thích em.”
“Em có thể hay không ——” Hạ Mộ có chút muốn lâm trận bỏ chạy.
“Không thể, anh đã nói với họ là muốn dẫn lão bà về.” Biểu cảm Hứa tiểu công rất bình tĩnh, lời ra thực kinh người.
“A? !” Hạ tiểu thụ bị chấn động, cằm sắp rơi xuống.
“Ba mẹ anhđã sớm biết tính hướng của anh rồi.” Hứa Đình giải thích rất không sao cả.
Hạ Mộ hồi hộp nuốt nước miếng, thiếu chút nữa ngay cả đường cũng không biết đi, cho nên lần này là… Chính thức ra mắt cha mẹ?
“Em đừng căng thẳng a.” Hứa Đình buồn cười nhìn cậu.
“Em em em —— ”
“Đi thôi, kiểm tra an ninh.” Hứa Đình không cho cậu cơ hội nói chuyện, trực tiếp khiêng người lên máy bay.
..
Mùa đông của D thị gió biển rất lớn, Hạ Mộ mới vừa xuống máy bay liền hắt hơi một cái.
Hứa Đình dùng áo gió nhanh chóng bọc lấy cậu, nhét vào trong xe mang về nhà.
Ngôi nhà Hứa gia rất lớn, lớn đến có chút trống rỗng, Hạ Mộ đứng ở cửa rất nghi hoặc, không có ai sao?
“Ba mẹ anhở bên ngoài, phải mấy ngày nữa mới về.” Hứa Đình dẫn cậu đi vào phòng ngủ của mình, “Em trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Em muốn đi tắm.” Hạ Mộ ngồi ở bên giường, do dự mà nhìnHứa Đình.
“Trên lưng em vẫn có vết thương, trước lau qua một chút được không?” Hứa Đình ngồi xổm trước người cậu, “Chờ thương thế tốt lên rồi hẵng tắm.”
“… Rất khó coi sao?” Trong lòng Hạ Mộ rất rõ, nhưng vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi ra.
Mấy ngày nay tới giờ, Hứa Đình và anh trai không chỉ không cho mình tắm rửa, thậm chí cả gương lớn trong toilet cũng dỡ xuống, hận không thể đi cầu cũng đi với mình. Không cần nghĩ cũng biết, sau lưng mình có bao nhiêu thảm.
Vết dao lại thêm thấm thuốc màu vào, hẳn là một mảnh bừa bãi đi.
Nhìn thấy biểu cảm cậu có chút tuyệt vọng, Hứa Đình đau lòng, vươn tay ôm cậu sít sao trong lòng.
“Hứa Đình.” Cái mũi Hạ Mộ lên men, “Cám ơn anh không chê em.”
“Đồ ngốc, còn phải nói cám ơn với anh sao?” Hứa Đình ôm chặt cậu, “Em yên tâm, anh sẽ không để cho em chịu thiệt thòi lớn vô ích như vậy, cho anh một chút thời gian, anh sẽ khiến bọn hắn hoàn trả gấp bội.”
Hạ Mộ gật gật đầu, vươn tay ôm cổ hắn.
Không biết vì sao, chỉ cần là lời Hứa Đình nói ra, mình đều sẽ nghĩ muốn tin tưởng toàn bộ, một chút cũng không muốn nghi ngờ.
..
Mặt trời buổi chiều chiếu vào cửa sổ, thật ấm áp cũng rất điềm đạm.
Lúc ăn cơm chiều, di động Hứa Đình tích tích vang lên vài lần, nhưng đều bị chính hắn tắt đi.
“Sao không nhận điện thoại?” Hạ Mộ hỏi.
“Bạn bè gọi anh đi ra ngoài uống rượu.” Hứa Đình gắp rau vào bát cậu, “Ngày hôm nay quá mệt rồi, không muốn đi.”
“Anh không cần cố ý theo bên em đâu.” Hạ Mộ áy náy.
“Thật vất vả mới lừa được về nhà, không theo em thì theo ai?” Hứa Đình cười nhìn cậu.
Tai Hạ Mộ nóng lên.
Đầu bên kia điện thoại, Lạc Tiểu Tịch cầm di động thực thương cảm.
Ai nha bị Đình Đình bỏ rơi rồi…
Gặp phải loại tình huống này, nhất định phải ăn nhiều hơn một khối sô-cô-la mới bình phục được trái tim bị thương.
Tự mình an ủi mình xong, tiểu mập mạp nuốt nuốt nước miếng, sung sướng lấy ra một hộp FERRERO từ tủ quần áo.
“Lạc Tiểu Tịch!” Bác sĩ Cung nháy mắt xuất hiện, ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa, “Lại muốn trồng răng có phải không?”
Tiểu mập mạp nhất thời lệ rơi đầy mặt, có một tên bác sĩ làm bạn trai, này thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ! ! (Tiểu Tịch đáng yêu ghê~~)
..
Đêm khuya gió to nổi lên, đập vào cửa sổ thủy tinh đều rung động.
Hạ Mộ mặc áo ngủ của Hứa Đình, ngồi ở trên giường chơi máy tính.
“Trước khi ngủ uống hết đi.” Hứa Đình đưa cho cậu một cái cốc.
“Sữa sao?” Hạ Mộ nhận lấy vừa mới uống một ngụm, liền “Phốc–” phun ra.
“Làm sao vậy?” Hứa Đình không hiểu ra sao cả, vội vàng rút khăn giấy giúp cậu lau.
“Em dị ứng với sữa dê!” Hạ Mộ che miệng dở khóc dở cười.
“Không phải chứ?” Hứa Đình lần đầu tiên nghe thấy có chuyện này, vì thế vội vàng mở tay cậu ra, “Sẽ như thế nào?”
“Ngứa!” Hạ Mộ khóc thảm.
“Anh gãi giúp em?” Hứa Đình đề nghị.
“Trong miệng thì gãi thế nào!” Hạ Mộ đẩy hắn ra, tự mình cầm bình nước khoáng mở nắp uống.
Áo ngủ rộng rãi lỏng lẻo, lộ ra mảng lớn da thịt tinh tế, Hứa tiểu công nhìn mà miệng đắng lưỡi khô.
“Càng uống càng ngứa.” Hạ Mộ khó chịu le lưỡi, còn chưa kịp oán hận, đã bị Hứa Đình một phen túm lên giường.
“Em thế này xem như cố ý câu dẫn anh đi?” Hứa Đình đem người đặt ở dưới thân, thanh âm có chút khàn khàn.
“… Em đâu có.” Hạ Mộ ngốc hồ hồ, “Miệng em thật sự rất ngứa.”
Lông mày Hứa Đình nhíu lại, cúi đầu hung hăng che cánh môi của cậu lại.
Nụ hôn này có chút bá đạo, mang theo một chút hơi thở ban sơ nhất, làm cho người ta không thể trốn chạy.
Giữa lúc gắn bó tương giao, một tay Hứa Đình sờ soạng cởi bỏ cúc áo cậu, rồi sau đó một đường xuống dưới, hôn lên bờ ngực gầy yếu của cậu.
“Hứa Đình.” Hạ Mộ có chút hoảng, cho nên đầu óc tạm dừng suy nghĩ, mạnh tay đẩy hắn ra.
Hứa tiểu công không chú ý một cái, bị Hạ Mộ đẩy một phát xuống giường, vì thế kêu thảm một tiếng.
Hạ Mộ bị dọa giật mình: “Anh không sao chứ?”
“Ư…” Hứa Đình nhe răng nhếch miệng, hồi lâu cũng không thấy đứng lên.
“Làm sao vậy?” Hạ Mộ lung tung cài lại khuy áo, nhảy xuống giường muốn kéo hắn.
“Đừng động, em cứ kệ anh.” Thanh âm Hứa Đình rất thống khổ.
“Đập vào đâu rồi?” Hạ Mộ sốt ruột.
Hứa Đình khóc không ra nước mắt, vợ mình thực dũng mãnh, mình chẳng qua là sờ soạng cậu ấy hai cái, cư nhiên thiếu chút nữa bị phế bỏ.
“Đập… Chỗ ấy sao?” Hạ Mộ rốt cục nhìn ra chút manh mối.
Hứa tiểu công cam chịu.
“Sao có thể đau thành như vậy?” Hạ Mộ cảm thấy có chút khó hiểu.
… Bởi vì nó vừa rồi rất có tinh thần. Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi.
Đè lên vợ vừa hôn vừa sờ, có phản ứng là rất bình thường đi? ! Có trời mới biết mình tại sao lại xui xẻo như vậy, cư nhiên dưới tình huống này mà ngã sấp xuống sàn đá cẩm thạch.
Hạ Mộ rất không lương tâm cười ra tiếng.
“Em cứ cười đi, nó nếu xảy ra chuyện gì, chịu khổ chính là em.” Hứa Đình phẫn hận.
“Ai bảo anh sờ loạn.” Miệng Hạ Mộ mếu máo, vươn tay kéo hắn lên.
Trong lòng Hứa tiểu công đang rít gào, em là vợ anh, anh không sờ em, chẳng lẽ còn đi sờ người khác?
Hai người ở trên giường rất ngây thơ cãi nhau ầm ĩ, cho đến nửa đêm về sáng mới yên tĩnh.
Hạ Mộ mệt ngáp liên tục, rất nhanh liền vù vù ngủ.
“Mộ Mộ?” Hứa Đình thử nhỏ giọng gọi cậu.
Hạ Mộ quấn chăn lớn, hít thở đều đều lại kéo dài.
Hứa Đình yên tâm, vén chăn lên bước xuống giường, đến phòng khách ở lầu một gọi điện thoại.
Nửa giờ sau, có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi mở cửa, một người nam tử tuổi còn trẻ đi đến.
“Thế nào rồi cũng sẽ bị cái tên tiểu tử nhà cậu dày vò đến chết.” Người đến trong miệng oán hận, nhưng trên mặt lại đang cười.
“Tôi cũng không còn cách nào.” Hứa Đình rót hai chén cà phê đặt trên bàn, “Chỉ có thừa dịp cậu ấy ngủ, tôi mới có thể có thời gian.”
Người đến tên Tiêu Trạch, là bạn tốt của Hứa Đình, cũng là bác sĩ tâm lý nổi tiếng cả nước, Hứa Đình lần này mang Hạ Mộ về nhà, hơn phân nửa cũng là vì để gặp y.
“Bệnh án lúc trước cậu đưa cho tôi cũng xem rồi, cậu ấy gần đây tình huống thế nào?” Tiêu Trạch mở laptop ra, vừa ghi vừa hỏi.
“Tốt hơn một chút, nhưng vẫn rất gay go.” Hứa Đình thở dài, “Có tôi hoặc là Hạ Dịch ở bên, cậu ấy chính là bộ dạng hoàn toàn bình thường; chỉ khi nào không nhìn thấy bọn tôi, cả người cậu ấy liền căng thẳng cao độ, hoàn toàn giống như biến thành một người khác, hơn nữa cả ngày khóa mình ở nhà, thường xuyên mộng du, rất dễ bị sự vật bên ngoài kích thích.”
” Biểu hiện của cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn.” Tiêu Trạch như có điều suy nghĩ, “Nói cách khác, toàn bộ cảm giác an toàn của cậu ấy bây giờ đều đến từ cậu và Hạ Dịch, một khi hai người rời khỏi phạm vi tầm mắt của cậu ấy, cậu ta liền cực độ sợ hãi sẽ lại bị thương.”
“Bác sĩ trước đây cũng đã nói qua, là thời thơ ấu đã bị kích thích quá lớn, cho nên bệnh căn không dứt.” Hứa Đình nhíu mày, “Cậu có biện pháp nào không?”
“Tôi có thể trước tiên đặt ra một phương án.” Tiêu Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đừng lo lắng, tôi sẽ thay cậu đi xin tư vấn của thầy tôi.”
“Kính nhờ .” Hứa Đình thở dài.
Hai người nói chuyện xong đã là rạng sáng, Tiêu Trạch ngáp dài rời khỏi Hứa gia, mua bánh bao ở quán ven đường vừa đi vừa ăn.
Lúc đi vào tiểu khu, một cửa hàng thú cưng đúng lúc mở cửa, chủ quán tuổi còn trẻ đang ngồi ở cửa tiệm, chậm rì rì trộn thức ăn dinh dưỡng cho mèo.
“Sớm!” Tiêu Trạch chào hỏi.
“Sớm.” Cậu chủ quán cười ôn hòa, lộ ra hai má có lúm đồng tiền nhỏ một bên.
Bác sĩ Tiêu đột nhiên đã cảm thấy… So với về nhà ngủ cho to đầu, hiển nhiên vẫn là đợi ở cửa hàng thú cưng có vẻ thú vị hơn.
Mặc dù bản thân không có hứng thú đối với chó mèo, nhưng mà đối với cậu chủ quán thanh tú này, vẫn là tràn đầy hứng thú.
Cậu chủ quán là người rất tốt, vừa nghe y nói chuyện, vừa rất phối hợp cười.
Mà ở trong nhà Hứa gia, Hứa Đình đang chiên trứng trong phòng bếp, đột nhiên thấy Hạ Mộ từ ngoài cửa chạy vào.
“Sao không đi dép đã chạy khắp nơi?” Hứa Đình vội vàng ôm lấy cậu.
Hạ Mộ chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
“Lại gặp ác mộng sao?” Hứa Đình nhẹ giọng hỏi.
Hạ Mộ lung tung gật gật đầu, gắt gao ôm cổ Hứa Đình.
Trong mộng giống như lại quay về hồi nhỏ, chung quanh đều là một mảnh tối đen, mặc kệ mình cố gắng như thế nào, cũng tìm không thấy cửa ra và ánh sáng.
Cái loại tuyệt vọng cùng sợ hãi ùn ùn kéo đến này, cho dù qua nhiều năm như vậy, cũng rõ nét giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Hứa Đình ở trong lòng thở dài, ôm cậu trở lại phòng ngủ, vắt khăn nóng giúp cậu lau sạch chân.
“Hứa Đình.” Thanh âm Hạ Mộ có chút khàn khàn.
“Anh đây.” Hứa Đình giúp cậu mang dép vào, “Đừng sợ.”
Cả buổi sáng, cảm xúc Hạ Mộ đều rất sa sút.
Hứa Đình muốn đưa cậu ra ngoài giải sầu, vì thế đề nghị buổi trưa đi trung tâm thành phố dạo chơi.
Hạ Mộ lắc đầu, muốn đợi ở nhà.
“Đi theo giúp anh đi.” Hứa Đình ôm cậu lắc lắc, “Hôm nay là sinh nhật một người bạn thân của anh, chúng ta đi mua quà.”
“Ai a?” Hạ Mộ hỏi.
“… Vương Lang, em biết đó.” Hứa Đình bịa chuyện.
Hạ Mộ do dự một chút, gật đầu đáp ứng.
Vương Lang lần trước mình đã gặp qua, là bạn rất thân của Hứa Đình, người cũng rất tốt.
Thấy cậu rốt cục gật đầu, Hứa Đình nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.
Vì thế bên kia thành phố, Vương Lang cầm di động thực bi ai, kết bạn cẩu thả chính là kết cục này.
“Đi làm gì thế?” Lâm Kỳ nhìn hắn thực buồn bực, sao đột nhiên lại bắt đầu thay quần áo.
“Mua bánh sinh nhật.” Vương Lang nghiến răng nghiến lợi.
“Sinh nhật anh không phải vào mùa hè sao?” Lâm Kỳ càng nghi ngờ.
“Không kịp rồi, trở về tiếp tục giải thích với em.” Vương Lang ở trong lòng đem Hứa Đình phỉ nhổ một ngàn lần.
Vì để theo đuổi vợ, sinh nhật bạn thân cũng có thể lấy ra làm đạo cụ, quả thực vô sỉ đến vô địch.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ==
END .
________________________
Chương này hé ra nhiều couple liên quan nha == bị thích Tiểu Tịch Tịch mập mạp >w