Nếu nói không khó chịu chắc chắn là giả, tài xế xe buýt của thành phố Yên cực thích phanh xe, làm hành khách ở bên trong lắc lư vô cùng kịch liệt.
Nếu không phải được Phó Xuyên ôm thì chắc Diêu Nhất bị văng ra ngoài luôn mất.
“Vẫn ổn” Diêu Nhất ghé vào trên người Phó Xuyên miễn cưỡng nói, lâu lắm rồi không đi lại xe buýt nên có chút không quen.
Nghĩ rồi Diêu Nhất ngẩng đầu lên nhìn cằm Phó Xuyên, nhỏ giọng hỏi:
“Còn cậu thì sao?” Cậu ấy không chừng là còn chưa ngồi xe buýt bao giờ.
Phó Xuyên ngẩn người, đáy mắt hiện lên tia vui vẻ: “Không khó chịu”
Mấy người đứng chừng phút rồi bắt đầu lục tục xuống xe, Hàn Tiêu Tiêu và Triệu Tiền đi trước.
“Nhất Nhất, bọn mình đi trước nha” Hàn Tiêu Tiêu xuống xe rồi quay đầu lại nói với Diêu Nhất ở trong xe.
“Được” Diêu Nhất gian nan ngẩng đầu lên từ trong ngực Phó Xuyên nói.
Xe buýt quá đông, mùi ở trong xe đúng là không dễ ngửi chút nào, nhưng nghĩ đến người trong lòng mình thì cậu vẫn có thể chịu được.
Nhưng đợi đến khi trên xe dần ít người, Diêu Nhất cũng lùi lại, tự mình nắm lấy tay vịn rồi quay đầu thảo luận chuyện thi đấu sang năm với Tần Lịch.
Phó Xuyên đứng ở đối diện, lẳng lặng nhìn cô, cũng không tham gia vào đoạn đối thoại của bọn họ.
“Hai cậu là hai tuyển thủ lớn tuổi nhất trong số người đấy” Lý Cách có được tin tức liền tiết lộ cho bọn họ.
Diêu Nhất và Tần Lịch đều là ở độ tuổi đi học bình thường, bọn họ bây giờ là lớp , mà các tuyển thủ được chọn đi thi IMO đều còn rất bé, thuộc về kiểu thiên tài từ nhỏ và thường xuyên nhảy lớp. Cho nên tuổi tác đều còn rất nhỏ, trong đó Lưu Mân là nhỏ nhất.
“Nhưng mà các cậu phải tin tưởng bản thân mình” Lý Cách lộ ra một nụ cười cổ vũ:
“Đi đến bước này đã là tốt lắm rồi, không phải mang áp lực trong lòng đâu.”
Diêu Nhất một tay nắm lấy tay vịn không hề cảm thấy lo lắng, biểu hiện của cô khá lạnh nhạt “Lớn tuổi đi thi đấu thì có vấn đề gì sao?”
“Ấy…cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ là các bên tham gia sẽ có thiện cảm hơn khi thấy có người thi so với người khác còn nhỏ hơn, nhưng lại ngang thành tích với nhau” Lý Cách nhún nhún vai.
Tham gia IMO có hạn chế tuổi tác, cùng một đề thi nhưng thiếu niên biết làm và trung niên biết làm là hai chuyện khác nhau.
“Diêu Diêu, chúng ta đến rồi”
Lúc đến trạm xe buýt, Phó Xuyên đến gần Diêu Nhất nói.
“Oh” Diêu Nhất vẫy vẫy tay với Tần Lịch và Lý Cách sau đó bị Phó Xuyên kéo xuống xe.
“…..” Sắc mặt Lý Cách phức tạp nhìn bóng dáng hai người xuống xe, quay đầu lại nhìn bạn cùng bàn của mình:
“Mình vừa mới nghe nhầm đúng không?”
“Cái gì?” Tần Lịch không hiểu chuyện gì.
“Phó Xuyên vừa mới gọi Diêu Nhất…. Bọn họ thân mật như thế từ lúc nào vậy?” Lý Cách nhớ đến chuyện lúc nãy vẫn khó có thể tin được.
Tần Lịch kỳ quái nhìn thoáng qua Lý Cách:
“Bọn họ không phải vẫn luôn rất thân mật à?”
Lý Cách ngây người, chẳng lẽ không phải là đối thủ cạnh tranh sao?
Một người khi bị giới hạn lại bởi chính suy nghĩ của họ, lại nhảy không ra khỏi vòng tròn đó thì sẽ tiếp tục suy nghĩ theo ý tưởng lúc đầu. Bây giờ Lý Cách đang ở trong loại trạng thái này.
“Mấy ngày nữa sẽ đi tháo nó đúng không?” Phó Xuyên nhíu mày nhìn tay Diêu Nhất.
“Bác sĩ nói đợi mấy ngày nữa là tháo ra được rồi” Biểu cảm trên mặt Diêu Nhất cũng không được tốt, trước đó Phó Xuyên đã nói ngày mai cậu phải quay lại trên thủ đô rồi, bọn họ sắp phải yêu xa!
Phó Xuyên hỏi: “Chú và cô có thể đi cùng cậu không?”
“Được” Diêu Nhất gật đầu.
“Trong khoảng thời gian hãy này tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để bị thương” Mặt mày Phó Xuyên thả lỏng, dặn dò nói.
Diêu Nhất đứng đấy gật đầu, nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô đều là ý sẽ ngoan ngoãn nghe lời, một chút cũng không thích hợp với người phát ra hơi thở kiêu ngạo.
Phó Xuyên nhìn đến mềm lòng, duỗi tay sửa sang lại khăn quàng cổ của cô, thuận thế cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán của Diêu Nhất.
Nãy giờ vẫn đợi Phó Xuyên vẫy tay rời đi, Diêu Nhất hơi ngây người.
Nhìn bóng dáng Phó Xuyên rời đi, Diêu Nhất cúi đầu nhìn ngực của mình, cuối cùng đưa tay lên vào.
…. Lại đập rất nhanh.
Lúc đi lên lầu Diêu Nhất vẫn đang suy nghĩ có nên đến sân bay tiễn Phó Xuyên không, bởi vì cô nhớ đến cảnh tỏ tình ở sân bay trong sách, mặc dù bây giờ bọn họ đã yêu nhau nhưng chuyện này vẫn không ngăn cản được Diêu Nhất thay đổi một chút.
Cái gì gọi là thấu hiểu đạo lý, chính là cô đấy.
Diêu Nhất càng nghĩ càng thấy rạo rực, cho nên khi nhìn thấy ba Diêu ra ngoài đổ rác lập tức mang theo ý vui vẻ chào hỏi.
“Nhất Nhất quay về rồi à, mau đi giúp mẹ con thu dọn hành lý đi” Ba Diêu mang xong giầy muốn đi xuống lầu.
“Ba mẹ đi xa à?” Diêu Nhất kỳ quái hỏi, mỗi lần họ đi công tác phải chào nhau rất lâu mà.
“Con cùng ba mẹ lên thủ đô đi thăm ông ngoại” Âm thanh của ba Diêu từ dưới lầu truyền lên.
Diêu Nhất khó hiểu đẩy cửa ra, ở trong phòng của mình thấy Lâm Tú Ngọc.
“Mẹ, chúng ta lên thủ đô à?” Diêu Nhất đứng ở cửa hỏi:
“Ba bảo con đi giúp mẹ thu dọn đồ đạc.”
“Đúng thế, năm nay cùng nhau ăn tết với ông ngoại” Lâm Tú Ngọc ra hiệu bảo Diêu Nhất ra ngoài:
“Ba con làm sao thế này, bảo con đến hỗ trợ à? Trong phòng khách mẹ có để canh nấu xong rồi đấy, mau đi uống đi.”
Cuối cùng Diêu Nhất mờ mịt quay lại phòng khách, ngồi trên ghế múc từng muỗng canh uống.
Qua một hồi lâu ba Diêu lên lầu rửa tay xong, mẹ Diêu cũng mang cái vali ra ngoài.
“Ngày mai chúng ta đi ạ?” Diêu Nhất thả muỗng xuống hỏi.
Lâm Tú Ngọc qua đây ngồi, sờ sờ đầu con gái mình:
“Ông ngoại mấy ngày trước bị bệnh, cho nên ba con dứt khoát bảo chúng ta năm nay lên thủ đô ăn tết.”
Diêu Nhất có thể nói là sinh ra ở thành phố Yên, tuy rằng lúc nhỏ cô ở trên thủ đô nhưng đều không có một chút ký ức nào cả.
Nhưng mà ở thành phố Yên cũng không có người thân nào, ăn tết cũng chỉ là chuyện của một nhà ba người bọn họ, đi thủ đô cũng không có gì khác nhau lắm, chỉ cần người nhà ở bên nhau chính là ăn tết rồi.
“Ông ngoại không sao chứ ạ?” Diêu Nhất có chút lo lắng.
“Không sao, trước kia hơi phát sốt, bây giờ ổn rồi” Ba Diêu đi ra ngoài nói xong lại vào trong bếp uống canh của Diêu Nhất.
“Ba con là quỷ tham ăn, đến canh của con mà cũng uống” Lâm Tú Ngọc đang ngồi trên ghế đứng dậy định vào phòng bếp tìm ba Diêu tính sổ.
Diêu Nhất cản mẹ mình lại: “Dù sao con cũng uống không hết mà.”
Lâm Tú Ngọc ngồi trở lại: “Bác sĩ lúc trước mẹ đã hẹn cho con giờ không cần nữa, ba con ở thủ đô lại tìm một bác sĩ khác để con đi tháo thạch cao này xuống.”
“Dạ” Diêu Nhất không có ý kiến hay phản đối, bây giờ trong đầu cô chỉ có một chuyện:
Lúc nghỉ đông cô có thể đi tìm Phó Xuyên, vậy…. bọn họ không phải yêu xa nữa rồi!
Sau khi quay lại phòng, chuyện đầu tiên Diêu Nhất làm là cầm lấy điện thoại, định gọi điện cho Phó Xuyên.
“Diêu Diêu?” Phó Xuyên ngồi trước máy tính, dịu dàng hỏi người đối diện.
Bọn họ ở bên nhau bao lâu, đây là lần đầu tiên Diêu Nhất chủ động gọi điện thoại sang, bình thường đều là cô chậm rãi gửi tin nhắn, đôi khi quá vội vàng thì mới gửi tin nhắn thoại sang.
“Ngày mai mấy giờ cậu lên máy bay vậy?” Diêu Nhất không nói thẳng mình cũng sẽ lên thủ đô.
“Sang mai giờ, sao vậy?” Gương mặt đẹp đẽ của Phó Xuyên phản chiếu bởi ánh sáng của máy tính, càng thêm vẻ mê người, đáng tiếc là bây giờ trong thư phòng không có người khác.
giờ…. Diêu Nhất nhớ lại lúc nãy mẹ cô nói đến chuyến bay, bọn họ xuất phát lúc giờ.
“Không có việc gì cả, mình chỉ là hỏi một chút thôi” Diêu Nhất quyết định tới thủ đô rồi mới gọi điện cho Phó Xuyên, trong sách nói phải có niềm vui bất ngờ, mặc dù cô không biết Phó Xuyên gặp mình có vui hay không.
“Thật sự không có gì?” Phó Xuyên nghe thấy Diêu Nhất không để ý nói ra mấy câu phía sau, biết là cô đang chột dạ.
“Ừa, mình chính là….” Diêu Nhất nhìn chằm chằm 《 Sách tình yêu 》 ở đầu giường, phía trên là một hàng chữ to: ‘Yêu thì hãy nói đi’ dòng chữ ở dưới là: ‘Nhớ cậu”.