"Lâm Thiên Tây, Lâm Thiên Tây?"
"Tỉnh lại đi, tới bệnh viện rồi!"
Ánh sáng chiếu vào mí mắt, mùi nước khử trùng gay gắt xộc thẳng vào mũi, hình như là Tần Nhất Đông đang nói.
Lâm Thiên Tây mở to hai mắt, phát hiện mình đang nằm nghiêng, đập vào mắt cậu là bức tường trắng xóa.
"Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh!" Tần Nhất Đông ngồi xổm bên cạnh nhìn Lâm Thiên Tây, cậu chàng thở phào một hơi rồi đẩy nhẹ bả vai cậu: "Mẹ nó cậu muốn doạ chết người ta à, cắm đầu xuống đất xong im ru luôn!"
Lâm Thiên Tây bị đẩy tỉnh cả người, cuối cùng mới nhận ra mình đang nằm trên giường ở bệnh viện, cậu ngồi bật dậy: "Tôn Thành đâu?" Cổ họng nóng rát hệt như bị lửa đốt, giọng nói bây giờ đã khản đặc.
Tần Nhất Đông nhìn cậu, tay chỉ chỉ lên trên: "Ở tầng trên, tầng ba ấy, anh Lộ đưa cậu ấy đi cấp cứu rồi..."
Lâm Thiên Tây còn chưa kịp nghe hết câu đã bước xuống giường chạy ra ngoài.
Cậu vội vã leo thẳng lên cầu thang, mắt cá chân phải khi giẫm xuống bậc thang nhói đau châm chích, hiện giờ vẫn còn đau, nhưng cậu chẳng còn để tâm nổi nữa.
Lên đến tầng ba, ánh đèn phòng cấp cứu đang sáng nhấp nháy.
Cố Dương ngồi trên ghế chờ ngoài cửa, cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, hai mắt đỏ hoe: "Anh Tây..."
Lâm Thiên Tây thở hổn hển, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.
"Đừng nhìn nữa, bây giờ nhìn cũng không thấy gì đâu." Lộ Phong đứng sau lưng cậu, hắn đến đây gấp quá nên chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen, tóc ướt đẫm mồ hôi, để lộ ra hình xăm thần thú Thanh Long trên cánh tay, bất giác khiến người ta cảm thấy có phần dữ tợn.
Lâm Thiên Tây tựa lưng vào tường, đầu ong ong đau nhức: "Bao lâu rồi?"
"Rất lâu." Lộ Phong trả lời qua loa rồi hỏi tiếp: "Nhóc con nhà cậu thì sao, bác sĩ bảo cậu chịu phải kích thích, có cần báo cho mẹ cậu tới không?"
"Không sao." Vẻ mặt Lâm Thiên Tây rất nghiêm túc: "Đừng gọi."
Cậu thì xảy ra chuyện gì được chứ, người xảy ra chuyện còn đang nằm trong kia kìa.
Lộ Phong nhìn cậu: "Thôi được, chuyện lớn rồi đấy, Dương Duệ bảo người của cục cảnh sát cũng tới, khả năng là chẳng báo thì cũng sẽ tới tai mẹ cậu. Anh đưa nhóc Đông về trước đã, còn phải đi xem tình hình thế nào, hai đứa ở đây được không? Nghe nói thằng bé còn gọi ai đó tới, chắc cũng sắp tới rồi." Hắn nói rồi chỉ Cố Dương.
"Được." Lâm Thiên Tây gật đầu.
Lộ Phong lấy bao thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho cậu.
Lâm Thiên Tây không nhận: "Không cần, em bảo là em không sao mà."
Lộ Phong chưa từng nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt như thế này, hắn cất thuốc lá, xoay người đi xuống tầng.
Đêm đã khuya, dường như đèn trong bệnh viện chưa đủ sáng, ngay cả ở hành lang cũng rất tối, chỉ còn lại tiếng sụt sịt khe khẽ của Cố Dương.
"Anh Tây ơi." Cậu nhóc chợt gọi rồi quay đầu nhìn Lâm Thiên Tây: "Em sẽ không... mất đi cả anh trai mình phải không ạ..."
Lâm Thiên Tây đối diện với cặp mắt đỏ ửng của cậu nhóc, cổ họng cậu giống như bị thứ gì đó xé rách càng thêm đau đớn, cậu khô khan đáp: "Không đâu."
"Em không hiểu được, rõ ràng là anh của em đánh nhau rất giỏi, từ trước tới nay chưa bao giờ anh ấy đánh nhau thua ai cả, tại sao lại như vậy chứ, rốt cuộc là ba em đã thuê bao nhiêu người vậy, tất cả là do em..." Đến thời điểm này, Cố Dương đã không thể nhịn được nữa, bả vai cậu nhóc run lên từng hồi, nhóc con cúi thấp đầu, ống quần dần dần thấm từng giọt nước mắt ướt đẫm."Không phải do em..." Cổ họng Lâm Thiên Tây nghẹn ứ, đột nhiên chẳng thể nói thành lời, đành xoay người bỏ đi.
Sau khi rẽ vào WC, cậu đi thẳng đến chỗ vòi nước, vặn nước, vốc vào miệng một ngụm lớn rồi lại phun ra, dường như bấy giờ cổ họng mới thông được, ngực phập phồng, cậu hít vài hơi thật mạnh.
Là tại cậu, tại vì cậu nên mới xảy ra chuyện này.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn gương, trên mặt lẫn trên cổ cậu đều đẫm mồ hôi, áo thun ngắn tay đang mặc cũng ướt sũng từ bao giờ, mảng áo sau lưng nhớp nháp dính vào người, cậu vịn vòi nước, đưa tay ra sau túm áo rồi giơ ra trước mặt, bàn tay toàn là máu run lên.
Là máu của Tôn Thành khi hắn nằm trên lưng cậu, bây giờ thấm đẫm mồ hôi, dính vào da thịt.
Phải rửa sạch, không thể để Cố Dương trông thấy, nếu không sẽ khiến cậu nhóc sợ.
Lâm Thiên Tây để tay dưới vòi nước kỳ cọ thật mạnh hết lần này đến lần khác, ngón tay bị chà xát đến nỗi đỏ bừng, rồi cậu lại túm phần áo sau lưng ra tiếp tục mạnh bạo chà xát.
Tiếng nước chảy ào ào, chỉ trong chốc lát, bồn rửa tay ngập nước đã đỏ thẫm màu máu, đập thẳng vào mắt cậu.
"Đệt!" Lâm Thiên Tây lập tức rút nắp bịt để nước rút đi, sau đó cậu vịn tay lên thành bồn rửa, cúi thấp đầu thở gấp từng hồi.
Tại sao lại nhiều như vậy? Rốt cuộc là hắn đã chảy bao nhiêu máu...
Dạ dày Lâm Thiên Tây quặn lại, cậu sờ trán, buộc mình đứng thẳng dậy, cậu không thể ở trong đây mãi được, phải ra ngoài, còn phải trông chừng Cố Dương.
Đúng vậy, phải ra ngoài.
Cậu chầm chậm điều chỉnh lại nhịp thở, chống tay lên tường đứng một lúc, sau đó mới vững vàng bước ra.
Có người vội vàng chạy đến, tiếng giày cao gót giẫm trên nền gạch vang lên, giờ phút này toàn bộ hành lang đều yên tĩnh, cho nên tiếng bước chân của cô vang rất rõ.
Vừa mới đến nơi, cô đã mở miệng hỏi: "Cố Dương, thế nào rồi?"
Là Quý Thải.
Cố Dương giương đôi mắt ửng đỏ lên nhìn cô, lắc đầu: "Em không biết..."
Cánh cửa kia bỗng dưng được mở, hai y tá đi ra, Cố Dương bật dậy khỏi ghế rồi chạy tới.
Quý Thải cũng không hề ngần ngừ giây nào mà lập tức chạy theo.
Trong tích tắc, trái tim Lâm Thiên Tây giống như bị treo ngược lên, cậu đi vài bước về phía bọn họ, đứng ở một khoảng cách không gần không xa, bất chợt lại không dám tiến gần hơn nữa, dường như tiếng ong ong trong đầu càng thêm lớn, cậu cũng không biết bọn họ ở đó nói cái gì.
Mãi đến khi cậu nghe thấy câu: "Đợi cậu ấy tỉnh lại là ổn."
Cậu chống tay lên tường rồi chậm rãi ngồi xuống, bấy giờ mới phát hiện nhịp tim mình đập nhanh đến mức nào.
Tiếng bước chân đến gần, chỉ thoáng chốc sau lại dần xa.
Hồi lâu sau, Quý Thải đi đến bên cạnh gọi cậu: "Anh Tây, cậu có sao không?"
Lâm Thiên Tây dứt khoát ngồi luôn xuống mặt đất, chống tay lên đầu gối: "Không sao."
"Tôi dỗ Cố Dương đến quầy tiếp đón nghỉ ngơi rồi, bác sĩ nói nhóc Thành rất may mắn, hoặc có thể là do cậu ấy tránh tốt, các cơ quan trong bụng không bị tổn thương, chỉ là mất quá nhiều máu, chờ cậu ấy tỉnh lại là được."
Lâm Thiên Tây gật đầu.
Quý Thải cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, sau một hồi trầm mặc, cô mở miệng: "Nhóc Thành có nói với cậu vài chuyện trước đây của cậu ấy không?"
Hiện giờ trong đầu Lâm Thiên Tây rối như tơ vò, cổ họng đau đến nỗi sắp mất cảm giác, cậu không trả lời.
"Chắc chắn là không, cậu ấy không phải kiểu người sẽ đem chuyện của mình ra kể lể với người khác." Giọng Quý Thải nhẹ dần: "Cậu có biết tại sao lúc trước cậu ấy chuyển trường không?"
"Tại sao?" Cuối cùng Lâm Thiên Tây mới đáp lại một câu, nhưng cũng chỉ là một lời thốt ra trong vô thức.
"Sau khi mẹ cậu ấy qua đời, Cố Dương bị Cố Chí Cường đưa đến nhiều nơi. Tất cả đều là những nơi mà ông ta cho rằng có điều kiện tốt, có thể nuôi được Cố Dương, một vài nhà là bạn bè ngày trước của họ, nhưng mà Cố Dương không còn là con nít nữa, thằng bé không hề muốn bị đem đi cho người khác. Lúc ấy nhóc Thành đi tới từng nhà tìm em trai, cuối cùng tìm được Cố Dương ở nhà họ Trịnh. Trước đây nhà họ thích Cố Dương lắm, cho nên không yên tâm khi giao Cố Dương cho nhóc Thành. May mà con trai nhà họ học cùng trường với Tôn Thành, cậu ta chủ động nói đỡ, nhóc Thành mới mang Cố Dương đi được. Ban đầu bọn tôi cũng rất cảm kích cậu ta, sau này phát hiện cậu ta thích nhóc Thành, tình nguyện giúp đỡ hoá ra là để lấy lòng."
Dường như cảm thấy buồn cười, Quý Thải bật cười thành tiếng: "Lúc đầu chỉ là lấy lòng, về sau càng ngày càng quá đáng. Mặc dù nhóc Thành không có ý với cậu ta, khi đó nể tình cậu ta đã giúp mình nên cậu ấy vẫn còn khách sáo, nhưng mà thằng nhóc đó không để yên mà cứ quấy rầy cậu ấy suốt cả một thời gian dài, chẳng ai chịu nổi cả. Thế mà sau đó cậu ta lại có thể lấy Cố Dương ra uy hiếp nhóc Thành... Cậu biết nhóc Thành quan tâm em trai đến mức nào rồi đó, cậu ấy dứt khoát cắt đứt quan hệ với cậu ta, thậm chí còn chuyển chỗ ở, kết quả là ngày hôm đó thằng nhóc họ Trịnh ấy tự tử."
Lâm Thiên Tây kinh ngạc quay sang: "Chết rồi?"
"Không, cứu được." Quý Thải ngừng một hồi, nói tiếp: "Cậu ta là một đứa nhóc bị chiều sinh hư, vậy nên luôn nghĩ mình thích thứ gì thì mình phải có thứ ấy. Sau này cậu ta nghỉ học, được gia đình đưa ra nước ngoài, cuối cùng không gặp nữa. Lúc đó có rất nhiều tin đồn không hay, bọn họ nói nhóc Thành dây dưa không rõ ràng với cậu ta, còn nói nhóc Thành hại cậu ta suýt nữa thì tự sát, cái gì cũng nói được. Nhóc Thành nghĩ cho Cố Dương nên đương nhiên sẽ không thể ở lại, đành phải chuyển trường."
Lâm Thiên Tây im lặng lắng nghe, không diễn tả được cảm xúc của mình.
Giọng Quý Thải càng lúc càng nhỏ dần: "Tôi biết là Tôn Thành không có hứng thú với con gái từ lâu rồi, nhưng mà chưa bao giờ thấy cậu ấy thích con trai cả. Lúc vừa mới chuyển đến đây, tôi thật lòng hy vọng cậu ấy sẽ không gặp phải chuyện như vậy, còn cố tình nói với cậu rằng cậu ấy là thẳng, nhóc Thành cũng dồn nén mãi, luôn nói bản thân hiểu rõ, không ngờ sau này lại ở bên cạnh cậu."
Lâm Thiên Tây im lặng nhìn chằm chằm vào tấm sàn nhà loang lổ, mồ hôi chảy từ trên mặt xuống cổ rồi nhỏ từng giọt xuống nền đất.
Quý Thải khẽ ấn khoé mắt: "Thực ra gần đây tôi mới biết rõ, khi ấy người họ Trịnh đó còn có bạn trai, chính là Đặng Khang. Có buồn cười không chứ, Đặng Khang còn chẳng biết gì, tưởng rằng nhóc Thành hại bạn trai mình suýt chút nữa chết thật nên cứ hận cậu ấy, hận cả cậu liên quan đến cậu ấy luôn. Chuyện của hai người là cậu ta nói cho Cố Chí Cường, vừa thi đấu xong Cố Chí Cường đã biết rồi, do Tôn Thành không để cậu biết thôi."
"Chẳng trách..." Lâm Thiên Tây co gối, cậu cúi thấp đầu, buồn cười nhưng lại không cười nổi.
Đó là "gieo hoạ" mà Đặng Khang nói ư? Rốt cuộc là ai "gieo hoạ" ai?
"Còn chuyện gì nữa không, chị kể luôn đi." Dường như cậu đang tìm chuyện để nói.
"Cố Chí Cường cũng hận cậu ấy." Quý Thải hắng giọng rồi nói tiếp: "Sau khi mẹ nhóc Thành được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chính nhóc Thành đã kiên quyết thuyết phục bà ấy phẫu thuật, nào ngờ mẹ cậu ấy lại không qua khỏi trên bàn giải phẫu... Nên Cố Chí Cường cảm thấy chính cậu ấy hại mẹ mình, lúc nào cũng nói nếu như bà ấy không quá tin tưởng cậu ấy, đổi sang phương pháp chữa trị duy trì, có khi còn sống được lâu hơn một chút, cuối cùng ngay cả việc táng gia bại sản cũng trở thành lỗi của nhóc Thành, ông ta nghĩ nhóc Thành không xứng đáng với số tiền mà mẹ cậu ấy để lại, cho dù đó là tiền bà ấy để cho nhóc Thành và Cố Dương đi học cũng không được."
Quý Thải giận đến mức bật cười: "Vô lý lắm đúng không? Nhưng Cố Chí Cường lại là loại người như vậy đó, ăn bám thì thôi đi, lại còn ích kỷ chẳng bao giờ quan tâm đến con trai mình. Nhóc Thành rất mạnh mẽ, ông ta không thích cậu ấy từ nhỏ, đến khi mẹ cậu ấy qua đời thì lại càng không thích. Điều tử tế nhất của Cố Chí Cường chắc là yêu vợ thật lòng, trừ mẹ Tôn Thành và bản thân mình ra thì ông ta không quan tâm tới bất cứ thứ gì, cho rằng nhóc Thành hại mẹ cậu ấy, sao mà để cho cậu ấy sống yên ổn được."
Một tay Lâm Thiên Tây đỡ trán, cậu đã sắp không nghe nổi nữa, tại sao lại trên đời lại có người như thế này, có chuyện như vậy, chẳng một thứ nào tốt đẹp cả, rốt cuộc là hắn đã chịu đựng kiểu gì?
"Thật ra tôi vẫn luôn khâm phục cậu ấy." Quý Thải thở dài, hơi nghẹn ngào nói: "Vốn dĩ là một cậu ấm nhà giàu, vậy mà hết lần này đến lần khác phải chịu những chuyện như thế, vận số phận giống như cố tình trêu đùa cậu ấy vậy, nhưng từ trước đến giờ cậu ấy chưa bao giờ bị đánh bại, lúc nào cũng đứng ở vị trí cao nhất... Thế nào mà bây giờ lại đến nước phải nằm trong phòng bệnh rồi..."
Lâm Thiên Tây muốn nói "Bởi vì tôi", song lại chẳng nói nên lời, trong lòng đau đớn tự trách, hai cánh tay đỡ lấy trán.
Đệt, tại sao nhát dao kia lại không đâm vào người cậu cơ chứ!
"Anh Tây." Quý Thải nhìn cậu: "Cậu ra nhiều mồ hôi lắm đấy, không sao thật à?"
"Không." Giọng Lâm Thiên Tây khàn khàn, nhẹ nhàng đáp: "Không sao thật, người bị đâm cũng chẳng phải tôi."
Quý Thải không nói nữa, hành lang lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, cả hai cứ ngồi như vậy ở nơi này, ngồi lâu đến mức hai chân dường như đã mất cảm giác.
Tay Lâm Thiên Tây vẫn luôn ôm lấy trán, cả hai tay cũng sắp tê dại.
Tại sao vẫn chưa tỉnh, đã bao lâu rồi?
Cậu định xem giờ, nhưng thậm chí còn chẳng đủ hơi sức để tìm điện thoại.
Càng lúc càng có thêm nhiều người và tiếng bước chân trong bệnh viện, có y tá đẩy xe đi qua liếc nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu.
Đèn trong hành lang đã tắt từ lâu, ánh sáng từ bên ngoài chiếu xuống bên chân hai người.
Quý Thải bất chợt kêu lên: "Ông còn có mặt mũi đến đây à!?"
Lâm Thiên Tây ngẩng phắt đầu, có vẻ như Cố Chí Cường vừa mới tới, ông ta nhìn thấy bọn họ thì trắng bệch mặt rồi lui về đằng sau.
Cậu chống tay xuống đất, bò dậy đuổi theo.
Cố Chí Cường toan bỏ chạy, nhưng thoáng cái đã bị cậu bắt lấy gáy áo ngay trên hành lang.
"Con mẹ nó ông hài lòng chưa?" Lâm Thiên Tây túm chặt ông ta: "Cậu ấy ra nông nỗi này ông hài lòng chưa!"
Bộ dạng Cố Chí Cường nhếch nhác thảm hại chẳng còn vẻ gọn gàng như trước, ông ta đột nhiên run rẩy như thể đang sợ hãi: "Nó chết rồi à? Tao đâu có muốn như vậy, tao chỉ muốn nó không được sống yên ổn thôi mà... Không liên quan đến tao, tao chỉ muốn xử lý mày, tất cả là tại mày! Tất cả là tại mày hại nó!"
Ông ta nói một tràng không đầu không đuôi, sau đó đẩy mạnh Lâm Thiên Tây ra rồi lảo đảo bước xuống cầu thang, vấp ngã thì lại bò dậy chạy xuống.
Lâm Thiên Tây định đuổi theo, vừa xuống được mấy bước, mắt cá chân bỗng bắt đầu đau nhức, câu nói kia của ông ta khiến dạ dày cậu quặn lại, cậu nắm chặt lấy lan can, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Anh Tây!" Quý Thải gọi: "Lại đây đi, nhóc Thành tỉnh rồi!"
Trái tim Lâm Thiên Tây đánh thịch một tiếng, cậu lập tức quay đầu chạy ngược về.
Đến cửa phòng bệnh, Cố Dương và Quý Thải đã ở bên trong, cả hai người đều cúi đầu đứng bên giường.
"Anh ơi, anh sao rồi?" Cố Dương cẩn thận hỏi.
Giường bệnh kế bên trống không, trong phòng chỉ có một mình Tôn Thành nằm đó.
Lâm Thiên Tây đứng bên cạnh, không nghe thấy hắn trả lời, cậu nhìn mái tóc ngắn đen sẫm của hắn, gương mặt vẫn chưa khôi phục huyết sắc, xương lông mày nhô lên và sống mũi thẳng tắp, đến tận khi thấy mí mắt hắn khẽ giật, trong lòng cậu chợt nhẹ nhõm hẳn, bấy giờ mới tin chắc là hắn tỉnh thật rồi.
Chỉ chốc lát sau, Quý Thải đứng thẳng dậy, đặt tay lên vai Cố Dương rồi ra ngoài trước.
Cố Dương đứng ở cửa ra vào sụt sịt mũi, nói: "Anh Tây vào trong đi ạ, bác sĩ không cho vào quá lâu, anh mau vào xem anh em đi."
Chờ bọn họ đi hết rồi Lâm Thiên Tây mới vào trong, cậu đi thẳng đến bên giường, siết chặt lòng bàn tay, cúi đầu xuống rồi nhếch khoé miệng lên cười gượng, lưu manh nói: "Trở về rồi, Thành gia?"
"Ừm." Nhìn cậu một lát, Tôn Thành thình lình đưa tay ra vòng qua cổ cậu rồi áp vào người mình, thấp giọng bảo: "Nghe thử đi."
Lâm Thiên Tây nghe thấy nhịp tim đập từng hồi trong ngực Tôn Thành, không gượng cười nổi nữa: "Đệt mẹ..." Cậu vùi mặt, ôm chặt lấy hắn.
Cuối cùng cũng trở về rồi...