Không ngờ lần tiếp theo đến phòng giáo vụ lại là vì chuyện này.
Vừa lúc Lâm Thiên Tây tới cửa, đám người trong phòng cũng bước ra. Lưu Tâm Du đi đầu tiên, cô nàng nhìn thấy cậu thì đảo mắt né tránh rồi đi thẳng không nói một lời; Chương Hiểu Giang đi đằng sau cũng không dám nhìn cậu lâu mà rảo bước cực kỳ nhanh. Những người còn lại cũng chẳng khác mấy, dù sao bọn họ cũng toàn là học sinh khá giỏi đứng trong top đầu.
Lâm Thiên Tây không để ý bọn họ, cậu ung dung bước vào văn phòng rồi trông thấy Tôn Thành mặc một chiếc áo phông đen rộng, dáng người vừa cao vừa thẳng đang đứng trước bàn làm việc nghe thầy chủ nhiệm nói, mắt đã lia tới cậu.
"...Em là hạng nhất khối nên nhất định phải lên, cả khối đều trông cậy vào sự dẫn dắt của em đó." Thầy chủ nhiệm nói một lèo, vừa dứt lời thì nhìn thấy cậu: "Lâm Thiên Tây, em tới rồi à."
Lâm Thiên Tây đi tới đứng bên cạnh Tôn Thành: "Tới rồi, tìm em làm gì ạ?"
Thầy chủ nhiệm vẫn như thế, mái tóc hoa râm với gương mặt chữ điền và cái bụng bia nhô lên, ông rất nghiêm túc: "Sắp tới buổi lễ động viên rồi, em cũng đi lên phát biểu đi, lên đại diện cho những học sinh có vấn đề rồi cả những bạn kém tiến bộ, để các em ấy cũng được khích lệ. Gọi em lên là để nhắc em mau đi chuẩn bị bài phát biểu đó, mau lên, các bạn khác đi chuẩn bị hết rồi."
Lâm Thiên Tây cau mày: "Ý là sao, em đại diện cho học sinh có vấn đề?"
Dường như thầy chủ nhiệm nhận ra lời mình nói không ổn lắm, bèn hắng giọng giải thích: "Ý tôi là quả thực trước kia em có vấn đề, cũng tụt lại ở phía sau, nhưng mà bây giờ em đã tiến bộ đáng kể rồi, còn giành được chức vô địch thi đấu bi-a, có thể được coi là thành phần tiến bộ để lên khích lệ và đốc thúc những bạn đang nỗ lực giống như mình, chẳng phải quá tốt à?"
Lâm Thiên Tây xỏ tay vào túi quần, nói: "Em không thể, không lên được."
Thầy chủ nhiệm hỏi: "Tại sao?"
Lâm Thiên Tây nhướng mày: "Tới điểm số của em mà phòng giáo vụ còn không tin, nói là em chép bài còn gì, sao mà lên đó được, lên rồi người khác cũng không tin."
Thầy chủ nhiệm hiểu ra: "Chuyện qua lâu rồi mà?" Sau đó ông chỉ sang Tôn Thành: "Tôn Thành còn chứng minh cho em nữa, không phải phòng giáo vụ đã tin em rồi hay sao?"
Vốn dĩ cậu không thù dai như vậy, có điều nhìn thái độ của phòng giáo vụ hôm nay, đã gọi cậu lên phát biểu rồi còn lôi chuyện học sinh có vấn đề ra, thế nên Lâm Thiên Tây không muốn bỏ qua nữa, cậu cố ý nói: "Cậu ấy làm chứng cho em, nhưng phòng giáo vụ lại chưa từng đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, nói không chừng bên ngoài người ta vẫn không tin em đâu. Không lên được, thầy tìm người khác đi."
Tôn Thành đứng bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, lẳng lặng xem cậu diễn.
Vẻ mặt của thầy chủ nhiệm đã dần mất kiên nhẫn: "Em làm bộ làm tịch vừa thôi! Đầy người làm gì biết chuyện này, chuyện ở quá khứ thì thôi coi như xong, em còn muốn phòng giáo vụ xin lỗi em trước mặt bao người à?"
"Ồ?" Lâm Thiên Tây cà lơ phất phơ, trưng ra vẻ vô lại mà đáp: "Không xin lỗi cũng chẳng sao, vừa khéo em cũng không muốn đại diện cho học sinh có vấn đề đi lên phát biểu." Cậu xoay người, nháy mắt với Tôn Thành rồi dứt khoát bước khỏi văn phòng.
Thầy chủ nhiệm bị cậu nói cho cứng họng không thốt nên lời, mặt cũng sắp đỏ bừng: "Tôn Thành, em kèm em ấy thì mau đi khuyên em ấy đi, buổi lễ động viên sắp bắt đầu rồi, làm cái trò gì không biết!"
Tôn Thành thản nhiên trả lời: "Em kèm cậu ấy, lúc trước em còn lên tự kiểm điểm, bây giờ nghĩ lại, không có một lời giải thích nào, đúng là rất khó chịu."
1
Thầy chủ nhiệm: "..."
Lâm Thiên Tây rời khỏi văn phòng rồi đi ra sân trường, loa phát thanh vẫn đang nhắc nhở toàn bộ học sinh khối 12 mang ghế xuống sân tập trung.
Vị trí của 12A8 ở ngay đối diện bục chào cờ, trên sân khấu gần như đã chuẩn bị xong xuôi, thầy Chu đứng dưới bục làm cột mốc.
Cậu vừa bước đến đã trông thấy Vương Tiếu đang xếp ghế, nó thấy cậu thì bảo: "Ơ em tưởng anh Tây bị gọi đi chuẩn bị cho buổi lễ mà, sao lại quay về?"
Khương Hạo ngồi cạnh hỏi cậu: "Không phải là gọi cậu lên phát biểu đó chứ?"
"Không lên." Lâm Thiên Tây ngồi xuống gần bọn họ: "Tôi thà ngồi ở dưới học thêm vài từ mới còn hơn." Nói xong, cậu rút tập từ vựng trong túi ra.
"Anh Tây trâu bò!" Vương Tiếu cảm thấy khó mà tin nổi: "Thế mà lại gọi anh lên phát biểu thật, hồi trước anh lên đó toàn là do bị phạt, không ngờ còn có ngày hôm nay!"
"Cậu câm miệng đi, có ngày hôm nay tôi cũng không lên." Lâm Thiên Tây nhìn lên trên, mắt lia tới lia lui tìm kiếm bóng dáng kia: "Chờ xem Thành gia phát huy là đủ rồi."
Ngồi chờ gần hai mươi phút, cậu học được thêm mười từ mới, bấy giờ giáo viên mới bước lên bục chào cờ. Thầy chủ nhiệm với cái bụng bia nhô cao ngồi xuống ghế, bên cạnh còn có thầy hiệu trưởng cả năm gặp được mấy lần, quả thực buổi lễ hôm nay được tổ chức rất long trọng.
Chương Hiểu Giang cầm bài phát biểu đứng chuẩn bị dưới bục, trông điệu bộ hệt như đã sẵn sàng lên bục bất cứ lúc nào.
Vương Tiếu bảo: "Anh Tây, xem người ta hăng hái thế nào đi kìa."
"Ai thích hăng hái thì cứ hăng hái." Lâm Thiên Tây vừa chăm chú nhìn từ vựng vừa đáp lời.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu thể hiện thái độ chống đối với phòng giáo vụ, Vương Tiếu hiểu rõ, quay sang thầm thì với Khương Hạo: "Chắc chắn là đang khó chịu nên không muốn lên."
Trên đài chào cờ, Lưu Tâm Du đứng cạnh Chương Hiểu Giang cầm giấy bút giống như vẫn đang chuẩn bị bài phát biểu, đột nhiên cô bạn nhìn sang bên cạnh rồi nhỏ giọng nói gì đó.
Đúng lúc đó Lâm Thiên Tây cũng nhìn lên, cậu trông thấy Tôn Thành đi từ nơi ấy xuống, hắn không nói chuyện với cô mà đi thẳng qua rồi bước vào hàng ngũ 12A8, sau đó quét mắt nhìn một vòng, thấy cậu bèn đi tới.
Vương Tiếu lập tức đứng dậy nhường chỗ: "Thành gia không phải lên đó chuẩn bị hả?"
"Tôi chuẩn bị ở ngay dưới này." Tôn Thành ngồi xuống.
Vương Tiếu nhìn hắn một hồi rồi chép miệng ngồi ra xa, chen chúc trên ghế dài với Khương Hạo.
Chân Lâm Thiên Tây để sát bên người Tôn Thành, cậu liếc hắn: "Đi lâu như vậy, chuẩn bị đầy đủ chưa?"
Tôn Thành nhìn cậu: "Rất đầy đủ, cứ tưởng sẽ khó có cơ hội được bước lên bục cùng với cậu."
"Hửm?" Lâm Thiên Tây hạ giọng: "Cậu muốn lên bục cùng với tôi lắm à?"
Tôn Thành thấp giọng trả lời: "Hơi hơi, chủ yếu là muốn khoe thành quả mà ba dạy nên."
"Đệt..." Lâm Thiên Tây giơ chân đá nhẹ hắn một cái.
Tôn Thành đưa tay bắt lấy đùi cậu rồi ấn xuống.
Bốn con mắt của hai kẻ hóng hớt Vương Tiếu và Khương Hạo đang nhìn chằm chằm về phía này.
Lâm Thiên Tây hơi đổ người về phía trước, mượn áo khoác che tay hắn, không để cho bọn họ nhìn thấy, sau đó giả vờ như đang học từ mới.
Khi ấy Tôn Thành mới lặng lẽ rút tay ra, song cũng đã khiến cho bắp đùi cậu tê dại một hồi.
Trên bục chào cờ đã bắt đầu phát biểu, thầy hiệu trưởng nói qua loa vài câu, Lâm Thiên Tây ngẩng đầu lên thấy Chương Hiểu Giang đang đứng trên ấy đọc bài phát biểu của mình, Lưu Tâm Du đứng đằng sau cậu ta.
Không để ý cũng không lạ, giọng Chương Hiểu Giang vào micro rồi vẫn không to lên nổi, gần như bị những tiếng rì rầm dưới sân át đi.
Thầy Chu đứng phía trước phải nhắc nhở mọi người trật tự mới có thể tiếp tục.
Tôn Thành cũng cảm thấy những hoạt động này rất lãng phí thời gian, hắn vươn tay rút tập từ vựng trong tay Lâm Thiên Tây rồi giở ra, nói: "Kiểm tra cậu thử xem."
Lâm Thiên Tây ghé sát hắn: "Nào."
Mặt trời gay gắt chiếu xuống đỉnh đầu, người trên bục đang đọc bài phát biểu của họ, còn Tôn Thành và Lâm Thiên Tây thì ngồi bên dưới học từ vựng của mình.
Mãi đến khi tiếng rè chói tai trên loa kêu một lúc, giọng thầy chủ nhiệm như tiếng chuông mới vang lên: "Có một việc cần phải nói, bạn Lâm Thiên Tây lớp 12A8..."
Lâm Thiên Tây và Tôn Thành đồng thời ngẩng đầu.
Đám học sinh xuất sắc ở trên bục đã phát biểu xong, từng người trở về lớp.Thầy chủ nhiệm cầm micro nói: "Trước đây do phòng giáo vụ, khụ, à không, chủ yếu là do bản thân tôi lầm tưởng, tin vào lời nói phiến diện của một số bạn, không điều tra rõ ràng mà đã kết luận Lâm Thiên Tây gian lận điểm số... Sau này chứng minh được Lâm Thiên Tây tiến bộ là hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của bạn Tôn Thành cùng lớp, bây giờ tôi trịnh trọng làm sáng tỏ, cũng như chân thành xin lỗi bạn Lâm Thiên Tây..."
"Đù má!" Vương Tiếu chồm lên nói: "Anh Tây, anh làm gì mà đến cả cục đá thối như lão chủ nhiệm cũng phải cúi đầu nhận sai trước mặt anh thế!"
Khương Hạo cũng nhìn qua: "Đỉnh đó, cậu cũng oai gớm! Thấy gì chưa, Lưu Tâm Du ở đằng kia tái mét mặt rồi kìa!"
Tiết Thịnh và Tôn Khải ngồi trên quay xuống: "Đúng là học tốt hơn có ích thật, mẹ nó có tiền mua tiên cũng được, thành tích tiến bộ có thể khiến lão chủ nhiệm khuất phục luôn!"
Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía này.
Lâm Thiên Tây cũng kinh ngạc, cậu nhìn chằm chặp bục chào cờ, thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải thầy chủ nhiệm bị người ta đánh tráo rồi hay không, ấy thế mà còn xin lỗi cậu?
"Dễ chịu rồi chứ?" Tôn Thành ngồi cạnh hỏi.
Lâm Thiên Tây liếc hắn một cái, nhếch miệng đáp lời: "Dễ chịu rồi, đã thật!"
Cơn giận từ bao lâu nay quả thực đã được xoa dịu.
Thầy chủ nhiệm ho khan vài tiếng rồi cầm ly nước lên uống một ngụm, vẻ mặt nghiêm túc dường như có đôi phần xấu hổ, ngay sau đó ông nói tiếp: "Lâm Thiên Tây là đại diện cho học sinh khối 12 có tiến bộ rõ rệt nhất, em có thể lên đây phát biểu."
Lâm Thiên Tây ngẩn người, không cười nổi nữa: "Đệt mẹ?"
Tôn Thành nhìn cậu: "Làm sao?"
Cậu cúi thấp người xuống trốn, hạ giọng nói: "Tôi không chuẩn bị bài phát biểu!"
"Vậy từ lúc về cậu làm cái gì?"
"Tôi tưởng thầy ấy tuyệt đối sẽ không xin lỗi mà!" Lâm Thiên Tây gằn giọng.
"Lâm Thiên Tây!" Thầy chủ nhiệm ở trên nhìn xuống tìm kiếm: "Lâm Thiên Tây đâu? Mau lên đây!"
Thầy Chu cũng đi tới: "Lâm Thiên Tây, nhanh lên đi."
"Đệt..." Lâm Thiên Tây đành phải chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Lòng bàn tay bỗng bị nhét một tờ giấy, cậu cúi xuống rồi nhìn thấy Tôn Thành gấp tờ giấy dúi vào tay mình.
"Cho cậu dùng."
Lâm Thiên Tây hỏi: "Bài phát biểu của cậu à?"
"Ừm."
"Thế cậu thì sao?"
"Tôi có hai bản, đây là bản văn vẻ, cho cậu đấy, còn một bản bình thường nữa."
"?" Lâm Thiên Tây nhìn hắn chòng chọc: "Vậy tại sao cậu không cho tôi bản bình thường?"
Tôn Thành nói: "Bản bình thường ở trong đầu tôi."
"..."
"Lâm Thiên Tây, mau lên đi!" Thầy chủ nhiệm vẫn đang giục rối rít.
Lâm Thiên Tây cầm tờ giấy rồi đứng dậy.
"Đọc cho tử tế." Tôn Thành thấp giọng nói.
"Biết rồi." Cậu nhỏ giọng trả lời, sau đó đi xuyên qua đám người rồi bước lên bục.
Thầy chủ nhiệm dùng ánh mắt "Chịu em luôn" mà đưa micro cho cậu.
Lâm Thiên Tây nhận lấy, cậu giở tờ giấy ra nhìn từng nét chữ sắc sảo bên trong, bắt đầu đọc theo: "Cảm ơn thầy hiệu trưởng, phòng giáo vụ, các bạn học sinh đã cho em cơ hội đứng trên đây..."
Đệt con mẹ, văn vẻ quá thể đáng. Cậu vừa đọc vừa oán thầm.
"...Sau ba năm phấn đấu, cuối cùng cũng đã tới lúc thu hoạch, bây giờ chính là thời khắc mà chúng ta chuẩn bị ra chiến trường..."
Rốt cuộc là tên này có chân thành viết không, hay chỉ tốn có năm phút thôi vậy!
"Kỳ thi đại học đang tới gần, chúng ta không thể nới lỏng yêu cầu về điểm số, em thường lấy điểm tối đa làm mục tiêu... Khụ!"
Xung quanh là bao ánh mắt khó hiểu.
Lâm Thiên Tây vội vàng ngắt lời rồi quay mặt nhìn xuống, Tôn Thành ngồi ở đằng kia, hình như khoé miệng hắn còn giật nhẹ.
Thảo nào bảo mình đọc cho tử tế! Cái bản này đúng là văn vẻ thật, văn quá đáng! Cậu muốn làm người khác tức chết đấy à!
Lâm Thiên Tây ho khan vài tiếng, miễn cưỡng thay đổi nội dung: "Mặc dù muốn lấy điểm tối đa làm mục tiêu, nhưng em cũng biết chuyện đó là không thể..."
"Phụt!" Vương Tiếu bật cười.
Con mẹ nó, cười nữa sẽ xử chết cậu! Lâm Thiên Tây căng não bịa ra mấy câu, cuối cùng không thể bịa nổi nữa, đành dứt khoát kết thúc: "Em nói xong rồi, cảm ơn mọi người!"
Vương Tiếu kéo theo Tiết Thịnh và Tôn Khải vỗ tay tâng bốc: "Hay! Anh Tây nói hay lắm!"
Thầy chủ nhiệm đi đến lấy micro, còn nhỏ giọng hỏi: "Đây là bài phát biểu của em à, sao cứ không liên quan tới em thế nào ấy nhỉ? Tôi bảo em lên là để em khích lệ những bạn học kém tiến bộ mà!"
Lâm Thiên Tây vo tròn tờ giấy rồi nhét vào túi, mặt dày vô sỉ đáp: "Đúng vậy, em viết nửa tiếng đó, chưa đủ khích lệ ạ?"
Thầy chủ nhiệm đau đầu xua tay, như thể đã chấp thuận lời cậu, ông cầm micro gọi: "Tiếp theo mời bạn đứng hạng nhất của khối - Tôn Thành, lên bục phát biểu."
Lâm Thiên Tây xuống dưới sân, Tôn Thành đi lên, lúc hai người đi lướt qua nhau còn liếc nhìn đối phương.
Khi cậu trở lại chỗ ngồi, Tôn Thành đã cầm micro đứng ngay dưới cột cờ.
Trầm mặc vài giây, Tôn Thành mới mở miệng: "Tôi không nghĩ mình nói mấy câu đã có thể khích lệ mọi người, chỉ cần là hạng nhất đi lên phát biểu, phần lớn người nghe sẽ cảm thấy toàn là lời nói suông, cho nên mọi người không cần thiết phải nghe những lời tôi nói, mỗi người đều có mục tiêu riêng của mình, đạt được mục tiêu ấy là được."
"..."
"..."
"..."
Các giáo viên trên bục đều ngẩn ra.
Cố tình thay, gương mặt Tôn Thành vẫn vô cảm như thế.
"Á đù, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có một học sinh giỏi nói thật rồi!" Vương Tiếu cười gần chết, ôm bụng bảo: "Tôi phục Thành gia con mẹ nó luôn!"
Khương Hạo nín cười vỗ tay, quay đầu sang nhìn Lâm Thiên Tây: "Trâu bò, trâu bò thật sự! Rõ ràng hai cậu không phải lên động viên mà là lên phá mới đúng!"
Lâm Thiên Tây: "..."
Kết quả là những người ngồi trên sân cũng vỗ tay theo, có người còn huýt sáo.
Tôn Thành bước xuống.
Lâm Thiên Tây vươn tay túm hắn ngồi xuống: "Cái này con mẹ nó là bản bình thường?"
"Ừm." Tôn Thành nói: "Bản văn vẻ là nói khách sáo, bản bình thường là nói thật."
"Đệt..." Lâm Thiên Tây sờ miệng cười cười, cậu thoáng nhìn về phía trước rồi cầm tập từ vựng lên che mặt: "Mau chuồn thôi, tôi sợ bị phòng giáo vụ truy sát."
Tôn Thành khẽ giương khoé miệng, lập tức kéo cậu chạy đi.
...
Cả hai chạy thẳng về phòng học mà không thèm để tâm buổi lễ kết thúc như thế nào, kiểu gì chẳng bị bàn tán một vài bữa.
Nhất là Vương Tiếu, trong ba ngày liên tiếp kể từ khi buổi lễ kết thúc, nó ngồi trên mà hở chút là lại quay xuống nói một câu.
"Không hổ là anh Tây với Thành gia, lần nào nghĩ lại cũng thấy hai người biết "khích lệ" người khác thật sự!"
Thỉnh thoảng Khương Hạo ngồi cạnh cũng hùa theo: "Cảm động trường 8, tôi cũng được "khích lệ" rồi!"
Những lúc đó Lâm Thiên Tây vẫn sẽ miệt mài làm bài như bình thường, không thèm để ý hai người họ.
Tôn Thành thì lại càng không để ý, đống đề ôn đã làm còn chất cao hơn cả cậu.
May mà phòng giáo vụ không làm gì cả hai, dù sao thì buổi lễ động viên kết thúc cũng đồng nghĩa với việc kỳ thi đại học đã đến.
Có thể cảm nhận được ánh mặt trời bắt đầu chói chang bên ngoài toà giảng dạy, những con số trên bảng đếm ngược nay chỉ còn lại một chữ số.
Mà hiện tại đã là "1".
Con số 1 đỏ rực ở ngay trước mắt, ai còn có tâm trí để ý những chuyện khác.
Buổi chiều, Lâm Thiên Tây vẫn ngồi trên lớp giải đề như thường lệ, cậu ngẩng đầu nhìn lên bảng đếm ngược trước mặt, tâm trạng làm bài cũng có phần rối bời.
"Anh Tây!" Vương Tiếu lại gọi.
"Đệt, nhắc chuyện buổi lễ nữa là đánh cậu đấy!" Lâm Thiên Tây giành nói trước, quả thực thời gian này đã. bị nó trêu ghẹo đã đời rồi.
"Không phải." Vương Tiếu nhìn chằm chằm mặt cậu: "Cằm anh nhọn hoắt rồi kìa, liều mạng quá đó!"
Lâm Thiên Tây sờ sờ mặt, xoay qua bên cạnh hỏi: "Tôi gầy đi thật à?"
Tôn Thành đã quay sang nhìn cậu từ lâu, hắn xoay bút trên tay: "Ừm, gầy rồi, hốc mắt cũng sâu hơn."
Lâm Thiên Tây không quan tâm có phải vậy thật không, cậu ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy lời này rất quen, bỗng nhiên nhớ ra: "Đệt, tôi quên mất!"
Mẹ cậu cũng từng nói như vậy, chẳng phải còn bảo cậu đến cửa hàng tiện lợi một chuyến hay sao? Kết quả là ngày nào cậu cũng chỉ vùi đầu vào học nên quên béng mất.
"Bao lâu nữa tan học?" Cậu tìm điện thoại định xem giờ.
Tôn Thành đã cầm điện thoại của mình lên nhìn: "Còn có mười mấy phút, làm sao?"
Lâm Thiên Tây nói: "Tôi tới cửa hàng tiện lợi trước rồi gặp cậu sau."
"Có việc à?"
"Không biết, mẹ tôi bảo tôi rảnh thì tới đó một chuyến, tôi tới xem thử xem." Lâm Thiên Tây đã cất dọn sách vở xong xuôi.
Tôn Thành vừa liếc mắt nhìn cậu, vừa cúi đầu gõ chữ gửi tin nhắn cho Cố Dương: "Ừm, ở nhà chờ cậu."
Vương Tiếu nhìn hai người: "Đù má, câu này..." Ở nhà chờ cậu?
Tôn Thành ngước mắt nhìn nó.
"À, không có gì hết." Vương Tiếu vội vàng quay lên.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, bởi vì là ngày cuối cùng nên cả trường đều có chung một bầu không khí, trên bảng đen dán những điều cần chú ý trong kỳ thi, thầy Chu cũng đặc biệt đến loanh quanh ở cửa lớp một lúc mới về.
Khắp nơi đều yên tĩnh, các phòng học của lớp 10 và 11 đã được dọn gọn gàng sạch sẽ để làm điểm thi.
Lâm Thiên Tây khoác cặp sách rời trường rồi bắt xe buýt đến cửa hàng tiện lợi.
Chưa vào cửa cậu đã thấy mẹ mình ở quầy hàng, vừa hay giờ này là giờ mẹ cậu đến thay ca đêm.
Lâm Thiên Tây đi vào, chưa kịp nói gì thì cô quay đầu lại rồi trông thấy cậu.
"Sao giờ mới tới?" Lâm Tuệ Lệ hỏi: "Sắp thi rồi à?"
"Ừm, con quên mất." Lâm Thiên Tây đứng bên ngoài quầy: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Tuệ Lệ đi đến kệ giữa lục lọi một hồi, sau đó cô lấy ra một thùng giấy đựng vài thứ bên trong, thoạt nhìn thì chỉ thấy sữa bò, trứng gà và các thực phẩm chức năng, đa phần là đồ ăn.
"Lẽ ra phải đưa cho con trước khi thi để bồi bổ, nhưng mà bây giờ con mới tới lấy, biết vậy mẹ đã mang về cho con rồi." Giọng điệu cô vẫn không nóng không lạnh, nhưng tay lại đẩy thùng giấy đến bên chân Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây nhìn thùng giấy, hơi bất ngờ: "Chuẩn bị riêng cho con?"
"Ừm." Lâm Tuệ Lệ lau tay vào khăn treo trên kệ hàng, tiếp đó khẽ vuốt tóc bên tai, hình như không được tự nhiên lắm: "Mang về đi, thi xong rồi thì vẫn ăn được mà."
Lâm Thiên Tây khom lưng bê thùng giấy lên, vẫn chưa hoàn hồn hẳn, cậu thật sự không ngờ cô lại gọi mình đến vì chuyện này, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Lâm Tuệ Lệ im lặng đi ra sau xử lý hàng hoá.
Lâm Thiên Tây quay đầu nói: "Con đi nhé?"
"Về đi." Lâm Tuệ Lệ cũng không nói thêm gì khác.
Lâm Thiên Tây ôm thùng giấy bước ra cửa, bất chợt nghe thấy dì Lý ở phía sau kệ hàng nhỏ giọng hỏi: "Sao tự dưng em tốt với con trai thế?"
Lâm Tuệ Lệ ở đằng kia đáp: "Hình như thằng bé ngoan hơn rồi, dạo gần đây học hành nghiêm túc lắm."
"Thật không vậy?"
"Nó giành giải quán quân bi-a, em tìm hiểu thử rồi, thật đấy, giải quốc gia."
"Thế hả, quán quân cả nước dễ lấy vậy à? Vậy có khi còn đi thi đại học nữa đúng không?" Bà ta vừa nói vừa cười cười.
Lâm Thiên Tây định đi thật, nhưng nghe thấy tiếng cười kia thì quay đầu lại rồi đi thẳng vào trong, cậu cố ý đạp một cước lên kệ hàng, vang lên tiếng "loảng xoảng".
Lâm Tuệ Lệ đi từ sau ra, thoáng sững sờ: "Sao còn chưa đi?"
Dì Lý ở sau lưng cô thò đầu ra, chốc sau lại rụt về.
Lâm Thiên Tây nhìn ra sau Lâm Tuệ Lệ: "Tới cảm ơn dì Lý vẫn luôn quan tâm chuyện nhà chúng ta như vậy, nếu không phải bận tâm chuyện mẹ kết hôn thì cũng là bận tâm chuyện con thi đại học, chờ con thi đậu rồi nhất định sẽ tới báo tin vui cho dì."
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Trong cửa hàng tiện lợi không có lấy một tiếng động, có lẽ đã bị lời của cậu làm cho choáng váng.
Lâm Thiên Tây ôm thùng giấy bước lên xe buýt, sắc mặt mới hoà hoãn lại, cậu nhìn cửa kính xe rồi thở ra một hơi, kế đó lại đưa mắt nhìn thùng giấy, có hơi không thể tin được, vậy mà mẹ lại tin cậu.
Nếu không có chiếc thùng giấy nặng trịch vẫn đang nằm trên tay, cậu đã nghi ngờ mình nghe lầm rồi.
Điều này có nghĩa là cuối cùng mẹ Lâm cũng có chút trông cậy vào cậu rồi đúng không?
Cậu nhìn cửa kính mà nhếch miệng cười, không thể diễn tả được rõ cảm giác này là gì, trái tim cũng dần dần đập mạnh.
Hết hôm nay là ngày mai thi rồi, dường như cậu lại thấy hơi lo lắng...
Đến khi ôm thùng giấy đứng trước cánh cửa trong toà nhà cũ, Lâm Thiên Tây lại thở ra một hơi, sau đó giơ chân đá nhẹ cửa.
Tom sủa "gâu gâu" ở bên trong hệt như biết cậu đã đến.
Cửa mở ra, Tôn Thành mặc áo thun cộc tay, không biết đang làm gì mà vùng áo trước ngực đẫm một mảng mồ hôi, hắn nhìn thùng giấy trong tay cậu: "Làm gì vậy, sao hôm nay tới đây còn mang đồ theo?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng, tâm trạng thả lỏng hơn một chút, cậu nhét thùng giấy vào trong ngực hắn: "Đúng thế, cầm đi!"
Tôn Thành đặt thùng xuống đất, mở rộng cánh cửa: "Vào đi, đang chờ cậu đấy."
Lâm Thiên Tây vừa bước vào nhà đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng hấp dẫn.
Cố Dương ngồi bên bàn nhỏ vỗ vỗ mép bàn: "Mau tới đây đi anh Tây, thịt chín hết rồi, chỉ chờ anh thôi đó."
Ở giữa bàn nhỏ là một nồi lẩu thịt đang bốc hơi nghi ngút.
"Sao thịnh soạn vậy?" Lâm Thiên Tây đi tới: "Xả hơi trước khi thi à?"
"Anh em nói anh gầy quá, phải ăn thịt mới có thể đi thi đại học được." Cố Dương cười nói: "Thật đó ạ, anh Tây mau tới bồi bổ đi, bọn em đã bận rộn cả một ngày đấy."
Lâm Thiên Tây quay đầu lại, chẳng trách cả người hắn toàn mồ hôi.
Tôn Thành nhìn cậu: "Đừng nhìn nữa, ăn đi."
Lâm Thiên Tây cười một tiếng rồi vọt vào WC rửa tay, sau đó ngồi xuống bàn: "Nào, bắt đầu ăn thôi!"
Trong nồi lẩu là thịt cừu, không biết đã thêm nguyên liệu gì mà lại không hề có mùi khó chịu.
Lâm Thiên Tây gắp một đũa mới nhớ ra đã quên lấy đồ chấm.
Tôn Thành đưa bát nước chấm của mình đến trước mặt cậu: "Kích động vậy à?"
"Đâu có, chỉ là mải ăn thịt thôi." Lâm Thiên Tây nhúng thịt rồi nhét thẳng vào miệng, nóng đến mức méo cả miệng.
Tôn Thành liếc nhìn sang, quả thực cậu đã gầy đi rất nhiều, trên mặt cũng có vẻ không yên lòng, may là đã gần đến hồi kết.
Cố Dương gắp thịt rồi đưa đũa tới: "Anh Tây, chúc anh thi cử thuận lợi!"
"Hửm?" Lâm Thiên Tây thấy vậy thì cũng gắp một miếng thịt, đụng vào đũa cậu nhóc giống như cụng ly rồi cho vào miệng: "Không sao, yên tâm đi!"
Cũng không biết có phải đang nói lời này cho bản thân nghe hay không.
"Anh ơi?" Cố Dương ăn miếng thịt kia, tiếp đó lại gắp thêm một miếng nữa rồi nhìn chằm chằm Tôn Thành, cực kỳ hớn hở mong được đụng đũa với hắn.
1
"Ấu trĩ." Tôn Thành không hề nể nang mà nói.
"Chậc..." Cố Dương nói: "Không đụng thì thôi vậy! Vẫn là anh Tây tốt nhất."
Lâm Thiên Tây nhai thịt cười cười: "Chờ anh thi đậu rồi còn có thể tốt hơn nữa."
Tôn Thành liếc cậu một cái, hơi buồn cười mím môi lại.
Lúc ăn xong thì trời cũng đã tối đen, gió mùa hạ từ ban công lùa vào trong phòng.
Cố Dương đứng dậy chủ động dọn dẹp bát đũa rồi mang vào phòng bếp, cậu nhóc nói với ra ngoài: "Hôm nay hai anh vẫn định học ạ? Chẳng phải người ta nói không nên học vào ngày cuối cùng trước khi thi ư?"
Tôn Thành bê nồi lẩu vào trong, sau khi ra ngoài, hắn nhìn Lâm Thiên Tây: "Không học."
Lâm Thiên Tây cầm cặp sách của mình lên: "Vậy thì không học, tôi về đây."
Tôn Thành đi tới, đột nhiên hỏi: "Căng thẳng à?"
Cậu quay đầu: "Hả? Đâu có."
"Tôi thấy cậu căng thẳng lắm, từ lúc ăn cơm đã phát hiện rồi." Tôn Thành thấp giọng nói: "Sợ cái gì, cũng đã chuẩn bị lâu như vậy rồi mà."
Lâm Thiên Tây vò vò tóc: "Vẫn ổn đó chứ." Lúc lơ đễnh, đến bản thân cậu cũng không phát hiện ra.
Tôn Thành bước đến cửa rồi vươn tay khoá cửa nhà, sau đó xoay người lại: "Ngủ ở đây đi."
"?" Lâm Thiên Tây nhìn hắn: "Cậu nói thật đấy à?"
"Ừm, ngủ ở đây luôn đi." Tôn Thành nói: "Ngày mai đi thi cùng tôi."