"Lâm Thiên Tây, chuẩn bị!"
Lâm Thiên Tây vừa mới bước vào sảnh đã nghe thấy Ngô Xuyên gọi mình, cậu cố ý ngoái lại nhìn, thấy Tôn Thành khoác cặp sách đi tới thì mới nhanh chóng đi về phòng nghỉ.
Phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho các tuyển thủ top 4, dù sao họ cũng là những người sẽ đấu vòng chung kết.
Lâm Thiên Tây mở cửa đi vào, nhìn thấy có hai người đang đứng bên trong, Đặng Khang bày ra vẻ mặt hung tợn liếc cậu, ánh mắt cực kỳ giễu cợt.
Cậu không thèm để ý mà bước thẳng vào trong.
La Kha đi tới: "Lâm Thiên Tây, may thật, lại được đi với cậu vào vòng chung kết, hi vọng trận đầu tiên sẽ không phải là tôi đấu với cậu."
Lâm Thiên Tây cười cười với vẻ lười biếng, buông túi đựng quần áo trên vai xuống: "Tôi cũng không muốn đánh với cậu." Vừa nói vừa quét mắt nhìn Đặng Khang: "Tôi chỉ muốn tiễn vài kẻ về."
Đặng Khang lập tức liếc xéo cậu: "Chỉ bằng mày?"
Lâm Thiên Tây chỉ chỉ chóp mũi mình: "Không sai, chỉ tao thôi."
Dường như sợ họ gây sự, La Kha nhanh chóng xoay người kéo Đặng Khang: "Chuẩn bị xong rồi mà, đi ra ngoài trước đi."
Đặng Khang bị y kéo ra khỏi cửa, trước khi đi còn hằn học nhìn Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây chẳng thèm để cậu ta vào mắt, cậu ngâm nga mấy câu hát trong miệng, vừa hát vừa thay quần áo, nên ăn uống và chuẩn bị thi đấu thôi.
Hôm nay trên khán đài gần như không còn ghế trống.
Tôn Thành ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhìn về phía bàn bi-a, hắn ngẩng đầu lên, thấy trên màn hình điện tử hiển thị thông tin về các tuyển thủ vòng bán kết.
Đầu tiên là La Kha, sau đó là Đặng Khang, còn có một nam sinh tên Dư Quốc Hiên.
Ảnh của Lâm Thiên Tây hiện lên cuối cùng, thông tin cũng đơn giản nhất. Huấn luyện viên: không; câu lạc bộ: không; kinh nghiệm thi đấu: thi đấu khu vực và giải đấu lần này, nên cũng xem như bằng không.
Bỗng có người vỗ vai hắn, Tôn Thành quay đầu, Quý Thải với đôi môi tô son đỏ ngồi xuống bên cạnh.
"Nhóc Thành, quả nhiên là cậu ở đây."
Tôn Thành hỏi: "Sao chị tới đây?"
"Tả Hoành mà lần trước tôi dẫn tới gặp Lâm Thiên Tây ấy, cậu ấy nói là Lâm Thiên Tây vào bán kết thành công rồi nên tôi đến xem thử, cũng đoán là cậu sẽ đến." Quý Thải nhìn lên màn hình điện tử: "Dù chỉ là giải đấu cấp trung học thì hôm nay vẫn có rất nhiều kênh truyền thông về thể dục thể thao tới, đây chắc hẳn là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy một tuyển thủ ba không thi đấu ở giải quốc gia."
Quả thực trong đấu trường có rất nhiều người mang theo đủ loại ống kính dài ngắn đến chụp ảnh.
Khoé miệng Tôn Thành hơi giương lên, Lâm Thiên Tây đúng là tuyển thủ ba không, nhưng cậu đã lọt vào tận đây rồi.
Ánh đèn trên sân đấu dần sáng lên, loa phát thông báo tuyển thủ vào sân.
Quý Thải nhỏ giọng nói: "Đến rồi."
Tôn Thành nhìn xuống rồi trông thấy Lâm Thiên Tây đi về hướng giữa sân.
Lâm Thiên Tây chỉnh nơ.
Ngô Xuyên đứng bên cạnh hạ tay xuống với cậu, ý muốn nhắc nhở cậu thả lỏng tâm trạng, đừng áp lực quá. Cậu gật đầu lấy lệ, thầm nghĩ thầy cứ thả lỏng tâm trạng của mình trước là được, vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn lên phía khán đài.
Cùng lắm khoảng hai giây sau, cậu đã nhận ra người ngồi ở hàng ghế đầu tiên, Tôn Thành vẫn nổi bật vô cùng, hắn khoác áo da màu đen, dựng thẳng cổ áo, thân hình chỉnh tề gọn gàng, vai rộng eo hẹp; người bên cạnh là Quý Thải.
Lâm Thiên Tây chỉ nhìn chằm chằm hắn, biết chắc hắn cũng đang nhìn mình, cậu cười một tiếng rồi đi về phía bàn bi.
Bảng đấu bán kết đã được công bố, màn hình điện tử sáng lên:
Lâm Thiên Tây VS Đặng Khang.
Dư Quốc Hiên VS La Kha.
2
Trọng tài yêu cầu hai bên bắt tay.
Lâm Thiên Tây nhìn Đặng Khang đi tới, cậu đưa tay ra bắt tay đối phương nhưng gần như không chạm vào, miệng "chậc" một tiếng: "Sao lại dính thế nhỉ, có keo 502 không vậy?"
Đặng Khang biết cậu đang giễu cợt mình, nhưng ở trước mặt trọng tài cũng không thể làm gì, chỉ hằm hằm mặt trở về chỗ.
"Tên Đặng Khang này..." Lúc người dưới sân bắt đầu đánh ra bi đầu tiên, Quý Thải thấp giọng nói: "Có phải là người thua đội cậu lúc thi đấu khu vực không? Hồi ấy tôi từng điều tra thử nên vẫn còn chút ấn tượng, trước đây cậu ta cùng trường với cậu thì phải, sao tôi cứ có cảm giác từng nghe tên cậu ta ở đâu rồi."
Tôn Thành không nói lời nào, trong mắt chỉ có bóng dáng Lâm Thiên Tây ép sát người xuống mặt bàn và đẩy cơ ra.
Vào, trọng tài lập tức thông báo điểm của cậu.
Lâm Thiên Tây đã thi đấu suôn sẻ ngay từ lần phát bóng đầu tiên, bi nào cũng ghi được điểm.
Trọng tài liên tục lên tiếng báo điểm, màu các bi khác nhau, điểm số cũng khác nhau, điểm tăng lên từng chút một mãi đến khi bị một cơ kia kết thúc.
Là bởi vì dùng lực chưa đủ mạnh nên không vào, cậu khẽ tặc lưỡi rồi cầm cơ trở về ghế tuyển thủ.
Đặng Khang ra sân.
Cậu ta thi cá nhân lại càng thành thạo và hung hãn hơn so với thi đấu đồng đội, mỗi một cú đánh đều có mục đích rõ ràng, một là để bi vào lỗ, hai là tạo rào cản.
Lâm Thiên Tây ngồi đó thấy rất rõ, chẳng trách cậu ta có thể vào được bán kết.
"Cạch", bi chạm mép bàn, không vào.
Đặng Khang nghiêm mặt đứng thẳng dậy rồi về ghế đối thủ.
Ván này kết thúc rất nhanh.
Sau khi Lâm Thiên Tây ra sân đã đánh sạch bàn, lập tức giành chiến thắng.
Lúc trọng tài thông báo điểm số, Lâm Thiên Tây vừa về ghế tuyển thủ đã nghe thấy Đặng Khang nói: "Thế mà mày lại thật sự cho là mình đánh được."
Cậu liếc mắt, Đặng Khang đang ngồi trên ghế đối thủ nhìn cậu một cách khinh bỉ: "Ngay cả huấn luyện viên đàng hoàng cũng không có mà còn muốn đánh đến cuối cùng, mẹ nó bớt ảo tưởng đi."
1
Lâm Thiên Tây siết chặt cơ, nhướng mày cười cười: "Đứng lên rồi nói chuyện, đừng quỳ. Tao chỉ nghe ông nội dạy dỗ cháu trai, kẻ thắng dạy kẻ thua."
Đặng Khang xanh mặt nhìn cậu đăm đăm, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nổi điên ngay trên sàn đấu: "Ba ván thì phải thắng hai ván, vẫn còn hai ván nữa."
"Không còn." Lâm Thiên Tây nói: "Đánh thêm một ván này nữa thôi, mày có thể đi được rồi."
Cậu không cười nữa, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Coi thường cậu phải không, được lắm, chờ xem.
Đã từng nói sẽ khiến con hàng này một đi không trở lại, cho rằng cậu nói đùa ư?
Ván tiếp theo bắt đầu.
Lâm Thiên Tây trở lại bàn bi, đổi cơ từ tay trái sang tay phải, cậu lấy cục phấn lơ trong túi ra xoa lên đầu cơ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Cách!" Bi lao ra với khí thế khác thường.
Quả bi này chỉ là khởi đầu, mỗi một cú đánh kế tiếp đều toát lên sức tấn công mãnh liệt, tốc độ bi lăn vào lỗ cũng rất nhanh.
Trọng tài báo điểm tăng dần sau mỗi pha đánh.
Vẻ mặt Đặng Khang ngày càng căng thẳng, đến cả huấn luyện viên đứng bên cạnh cậu ta cũng cau mày.Ngô Xuyên ở bên cạnh thở gấp nhìn Lâm Thiên Tây.
"Tên Đặng Khang đó sắp ngồi không yên luôn rồi." Quý Thải ở trên khán đài nói: "Lâm Thiên Tây thế này là đang đánh kẻ thù à?"
Lúc chơi bi-a, Lâm Thiên Tây giống như phát ra một sức mạnh thần kỳ có khả năng thu hút sự chú ý của người khác, có lẽ do những cú đánh của cậu thật sự không hề theo trình tự hay quy tắc nào, chẳng một ai đoán được ngay sau đó cậu sẽ đánh ra làm sao.
Tôn Thành liếc nhìn ghế đối thủ, trực giác hắn mách bảo Đặng Khang lại trêu chọc Lâm Thiên Tây, nhưng quả thực cậu ta không hiểu rõ Lâm Thiên Tây, không ai có thể chèn ép được cậu, nhất là khi ở trên bàn bi.
"Cạch!" Lại một cú nữa.
Lâm Thiên Tây thu cơ, đứng thẳng dậy.
Cuối cùng Đặng Khang cũng có thể lên sân.
Hết quả này đến quả khác được đánh ra, chật vật gỡ hoà điểm số.
Nhưng cũng chỉ có thể gỡ hoà, không thể vượt.
Bởi vì Lâm Thiên Tây đã ngăn được rất nhiều hàng phòng ngự trên bàn.
"Lâm Thiên Tây!" Trọng tài tuyên bố thay người ra sân.
Lâm Thiên Tây cầm cơ, tay chỉnh lại áo sơ mi trên người, lúc đứng lên còn trầm giọng nói với Đặng Khang: "Lần này mày có thể đi nhanh hơn rồi."
Đặng Khang xị dài mặt nhìn cậu lướt qua mình đi về phía bàn.
Một tiếng "cạch" nhẹ vang, bi lăn ra dưới cú đẩy của cậu.
Trọng tài báo tăng điểm.
Suốt cả quá trình, vẻ mặt Lâm Thiên Tây rất nghiêm túc, cậu xoa cơ rồi cúi người đè xuống, áo khoác gile ôm sát lấy vòng eo gầy, hai chân thon dài, toàn bộ sức lực đều dồn vào vai và lưng.
"Cạch!" Lại thêm một cú đánh.
Cậu cẩn thận quan sát hướng đi của bi cái rồi tính toán hướng đi của những bi còn lại.
Số điểm đạt được vẫn đang tăng đều.
Bốn phía xung quanh dần yên tĩnh, đã đến thời khắc mấu chốt.
Trước khi cú đánh tiếp theo bắt đầu, Lâm Thiên Tây xoa đầu cơ, đột nhiên liếc về phía khán đài, giương khoé môi nhìn Tôn Thành đang ngồi nơi ấy.
Cậu phải báo thù.
Tôn Thành siết chặt nắm đấm đặt trên đầu gối, thấy ánh mắt của cậu, hắn biết cậu đã muốn kết thúc trận đấu.
Một giây sau, Lâm Thiên Tây đẩy cơ ra.
"Tính điểm!" Trọng tài công bố tổng điểm của cậu.
"Trời ơi..." Quý Thải lẩm bẩm: "Thắng rồi."
Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy bên bàn bi.
Thắng rồi, cậu đã vào top 2.
Bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của Tôn Thành thả lỏng, hắn khẽ nhếch miệng, chợt cảm giác đằng sau có một luồng sáng lóe lên.
"Xin lỗi, quên tắt flash..." Có một cô gái đang chụp ảnh trận đấu, cô còn khe khẽ nói đùa: "Đẹp trai quá..."
Đương nhiên là đẹp, Tôn Thành chăm chú nhìn Lâm Thiên Tây đứng đó sắp bị Ngô Xuyên tới lay người, ánh đèn chiếu rọi xuống khiến cả người cậu trông như phát sáng.
Khu vực giữa sân đột nhiên trở nên xôn xao, Đặng Khang kích động vọt đến chỗ bàn bi nhưng đã bị huấn luyện viên kéo về kịp thời.
"Cậu ta làm gì thế?" Quý Thải kinh ngạc: "Có thù với Lâm Thiên Tây à?"
Tôn Thành mím môi, là có thù với hắn.
Ngô Xuyên biết tên nhóc này không phải loại người tốt lành gì, ông lập tức cản trước mặt Lâm Thiên Tây đề phòng xảy ra chuyện.
Nhưng đây là ở ngay trên sàn đấu, bi-a lại là môn chú trọng tác phong và phép tắc nhất, trọng tài thẳng tay đuổi cậu ta ra khỏi sân, còn thành tích thì chờ xử lý.
Lâm Thiên Tây cảm thấy cậu ta đã thực sự bốc hoả đến mức hỏng đầu luôn rồi, thời điểm này mà còn lên cơn được, đáng đời.
Cậu nhìn theo cậu ta, bỗng dưng thấy Đặng Khang quay đầu lên khán đài, vẻ mặt căm hận liếc xéo về phía Tôn Thành mãi đến tận khi bị huấn luyện viên túm ra ngoài.
Lâm Thiên Tây cũng vô thức nhìn lên khán đài theo, nhưng lại bị giọng điệu phấn khởi kích động của Ngô Xuyên thu hút sự chú ý: "Lâm Thiên Tây! Vào được top 2 rồi!"
Cậu nhếch miệng cười, lúc bấy giờ mới có cảm giác mình đã thắng.
Cậu lại nhìn lên khán đài, phát hiện Tôn Thành vừa mới đứng lên, hắn nhìn cậu một thoáng rồi xoay người đi ra.
"Mau mau, đi nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho trận chung kết." Ngô Xuyên đẩy đẩy cậu.
Đang đi từ cửa sau ra sảnh thì gặp La Kha vừa bước ra từ cửa ở nửa bên kia sân đấu.
"Lâm Thiên Tây, tôi vừa hay chuyện, cậu không sao chứ?"
"Không sao, cậu nên hỏi thăm cộng sự của cậu thì hơn." Lâm Thiên Tây dừng bước đáp.
La Kha nhìn cậu một hồi như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ tiếc nuối cười cười: "Tiếc là tôi không thể thi đấu với cậu đến cuối, chưa vào được top 2."
Lâm Thiên Tây cũng không tiện nói gì: "Thi đấu với tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, không đáng tiếc."
La Kha nói: "Thật ra tôi rất mong có thể thi đấu với cậu."
Lâm Thiên Tây liếc La Kha một cái, có cảm giác lời này của cậu ta không đúng lắm.
Vừa hay có nhân viên công tác đi qua, La Kha mỉm cười nhìn cậu rồi rời đi.
Lâm Thiên Tây bước về phía trước, vừa mới đi tới khúc ngoặt gần cầu thang, một bàn tay đột nhiên đưa ra lôi cậu lại.
"Đệt..." Lúc bị túm Lâm Thiên Tây đã biết có chuyện gì, cậu quay đầu, quả nhiên là Tôn Thành.
"Top 2." Tay Tôn Thành kéo nhẹ áo gile ở phần eo cậu rồi chỉnh lại cho ngay ngắn: "Lại đánh bại cậu ta một lần nữa, thoải mái không?"
"Thoải mái." Lâm Thiên Tây mỉm cười mà hai mắt ngời sáng, cậu hơi cúi đầu, sau đó bỗng ngẩng lên nói: "Bây giờ tôi muốn giành quán quân."
Tôn Thành nhìn cậu: "Có tự tin không?"
Lâm Thiên Tây đáp: "Không biết, chỉ là tôi muốn thử xem."
Muốn để cho những người xem thường cậu nhìn thấy, ngay cả một huấn luyện viên đàng hoàng cũng không có, cách chơi lại vừa ngang tàng vừa liều lĩnh, nhưng cậu vẫn có thể đánh đến cuối như bình thường.
Tôn Thành nói: "Vậy là cậu không tự tin."
"?" Lâm Thiên Tây đưa tay giật áo da của hắn, định bảo hắn nói chuyện cho tử tế.
Tôn Thành nói tiếp: "Nhưng tôi tin cậu."
Lâm Thiên Tây thoáng sững sờ, cậu nở nụ cười, đoạn đưa hai tay nắm lấy áo da của hắn rồi kéo sát lại gần, mặt kề mặt, gần đến mức suýt chạm vào cằm đối phương: "Tôi muốn cầm lấy chức vô địch rồi trao cho cậu, chờ đi!"
Nói xong lập tức buông lỏng tay rồi đi ra ngoài.
Vừa khéo có mấy nhân viên đi ngang qua, cắt ngang cực kỳ đúng lúc.
Tôn Thành kéo khoá áo khoác lên, lòng thầm nói: Tôi chờ.
"Nhóc Thành." Quý Thải đi từ sảnh ra chỗ hắn, cô thấp giọng: "Tôi nhớ ra rồi, tên Đặng Khang đó hình như rất hận cậu, bây giờ vẫn còn kích động như vậy, có phải vì chuyện trước kia không?
Tôn Thành chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy có người gọi: "Thành gia!"
Vương Tiếu xăm xăm đi tới, đằng sau là Tiết Thịnh và Tôn Khải, Khương Hạo đi sau cùng, trên tay cả bốn đều đang ôm bỏng ngô và coca, ai không biết còn tưởng là bọn họ đến xem phim.
Tôn Thành hỏi: "Sao các cậu lại tới đây?"
"Đậu má anh còn hỏi, chính anh sáng sớm đã lái xe tới đây rồi, bọn này còn phải chờ đến hôm nay mới tới được, trời chưa sáng đã ra ngoài, ngồi xe buýt 5 tiếng luôn đó!" Vương Tiếu nói, không quên nhấn mạnh: "Còn phải tự mua vé nữa!"
Tiết Thịnh lên tiếng: "Mua vé cũng đáng, lần đầu tiên thấy sân đấu xịn như thế luôn, anh Tây quá đỉnh."
Tôn Khải xen vào cắt ngang: "Mày đừng có to mồm thế, để người ta nghe thấy rồi biết bọn mình tới từ tỉnh lẻ, hậu phương của anh Tây không thể làm mất mặt anh Tây được!"
Chỉ mỗi Khương Hạo hỏi một câu có ích: "Kết quả thế nào?"
"Sắp đấu trận chung kết rồi." Tôn Thành nói: "Có Lâm Thiên Tây."
"Đù má!" Vương Tiếu lập tức xoay người xông thẳng vào trong sảnh.
Một tiếng sau, trận chung kết bắt đầu.
Lúc Tôn Thành trở về hàng ghế đầu, cả bọn Vương Tiếu đang ngồi chéo phía sau hắn, đúng lúc chỗ đó vừa trống đi mấy ghế.
Quý Thải quay lại, cô chào hỏi bọn họ rồi cũng ngồi vào hàng sau, không nhắc lại chuyện trước đó nữa.
Màn hình điện tử hiển thị tên của hai người sắp tranh ngôi vị quán quân.
Lâm Thiên Tây VS Dư Quốc Hiên.
1
Một nữ phóng viên trẻ đeo thẻ công tác ở dưới sân quay đầu ra sau, hỏi Tôn Thành ngồi gần đó: "Bạn học à, cậu có mang cặp sách theo, tôi mượn bút một lát được không? Tốc ký ấy mà."
Tôn Thành cúi đầu cầm cặp sách đang đặt trên đùi của mình lên, toan lấy bút ra cho cô.
Nữ phóng viên vừa chờ hắn lấy bút vừa nhỏ giọng nói với đồng nghiệp đứng bên cạnh: "Chắc Dư Quốc Hiên có khả năng giành quán quân cao nhất đó, Lâm Thiên Tây tuy là hắc mã, nhưng mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy tuyển thủ nào như cậu ấy có thể đoạt giải quán quân hết..."
Tôn Thành lấy bút ra cầm trên tay.
Nữ phóng viên không đợi được nữa, bèn hỏi: "Sao vậy bạn học?"
"Không có bút." Tôn Thành lạnh lùng nói.
1
Nữ phóng viên đành phải đi mượn người khác.
Tiếng thông báo nhắc nhở tuyển thủ ra sân chẳng mấy chốc đã vang lên.
Một trái một phải, hai tuyển thủ đi về phía bàn bi-a.
Lâm Thiên Tây sửa sang lại trang phục trên người một lần nữa, cậu bước đến bên cạnh bàn, vô thức liếc nhìn khán đài, thoáng chốc đã trông thấy bóng dáng gọn gàng chỉnh tề kia đang ngồi nơi ấy, cậu khẽ nhếch khoé miệng, tựa như đã bình ổn được tâm trạng, sau đó đảo mắt về phía đối thủ.
Dư Quốc Hiên trông càng nghiêm túc hơn so với trong ảnh, đi tới bắt tay cậu.
Lúc đưa tay ra bắt, Lâm Thiên Tây phát hiện cậu ta thậm chí còn không duỗi ngón tay ra mà chỉ nắm tượng trưng một cái, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Có lẽ cậu ta cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ thắng, cho nên không cần thiết phải khách sáo.
Trọng tài tuyên bố bắt đầu.
Khởi đầu bất lợi, quyền mở trận rơi vào tay Dư Quốc Hiên.
Lâm Thiên Tây ngồi xuống ghế tuyển thủ, nhìn cậu ta đánh từng quả bi vào lỗ.
Trên khán đài không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.
Ngô Xuyên bước sang bên cạnh vài bước.
Ngón tay Lâm Thiên Tây vuốt ve cây cơ, cậu biết có lẽ Ngô Xuyên đang hồi hộp.
Dư Quốc Hiên này khó đối phó hơn bất kỳ đối thủ nào trước đây.
Cuối cùng, một bi của đối phương không vào, dừng lại.
Lâm Thiên Tây ra sân.
Cục diện bi trên bàn rất hỗn loạn, gần như mỗi hướng đi mà cậu muốn đánh đều có trở ngại.
Lâm Thiên Tây cầm phấn xoa cơ, cậu cúi người, thận trọng phán đoán rồi đánh ra một cú.
"Cạch!" Cú này thấp cơ và đẩy bi sang trái, lực phát ra không mạnh mà chỉ đẩy quả bi trong mục tiêu ra.
Bi lăn vào lỗ, một lối đi xuất hiện.
Sau khi thế trận có sự đột phá, cậu dựa vào con đường này và từ từ tìm ra hướng đi tiếp theo, rồi đến hướng tiếp theo nữa.
Cho đến khi cậu dần loại bỏ được những chướng ngại vật xung quanh.
"Cạch!" Cơ hạ thấp đẩy tới, vô cùng ổn định, một bi nữa lại tiến vào lỗ.
Trọng tài báo điểm: "Bốn mươi bảy!"
Lâm Thiên Tây liếc qua điểm của đối phương, 47.
Bằng nhau. Chỉ cần đánh được một bi này thì sẽ có thể thuận lợi dẫn trước.
Cậu nhìn tình hình trên bàn bi rồi đè thấp cơ xuống, nhắm chuẩn góc độ, chọn một bi xanh an toàn.
"Cộc..." Vừa đẩy cơ, cậu đã lập tức cảm thấy không đúng, nhưng muộn rồi, gặp phải hàng phòng ngự trong góc bàn, một pha không thể tránh khỏi, bi xoáy sang hướng khác, không vào.
"Đệt..." Lâm Thiên Tây đưa tay chỉnh nơ, cậu thở ra một hơi, nhắc nhở bản thân không được chửi thề trên sân đấu.
Dư Quốc Hiên ra sân, không hề bất ngờ mà giành phần thắng trong ván này.
"Anh Tây thua?" Vương Tiếu ôm cốc coca, hai mắt trợn tròn.
Khương Hạo nói: "Tên này giỏi bẫy thật."
Tôn Thành nhìn Lâm Thiên Tây trở về ghế tuyển thủ, cậu cầm cơ ngồi xuống, gương mặt trắng như tuyết rất nghiêm túc.
Thấy cậu như vậy, hắn cũng mím chặt môi.
Ván thứ hai bắt đầu.
Lâm Thiên Tây giành được quyền đi trước.
1
Ngô Xuyên ngồi gần đó đã sốt ruột đến độ gãi gãi cổ.
Lâm Thiên Tây không để ý, cậu nhớ đi nhớ lại những gì thầy Đường đã dạy, huấn luyện viên Mã đã dạy, những thứ cậu đã xem được từ các video, cuối cùng là những lần luyện tập với Tôn Thành.
Cậu hít sâu một hơi rồi đứng lên, đi về phía bàn bi-a.
Tìm xong góc độ, xoa cơ rồi đè xuống, đưa tay ra đẩy cơ.
Một cú đánh bất ngờ nhắm thẳng vào viên bi đen mục tiêu, nhưng lại làm xáo trộn toàn bộ tình thế.
"Cạch!" Vào lỗ.
Cậu đổi góc độ và đánh một bi khác, tiếng "cạch" lại vang lên, bi tiếp tục vào lỗ.
Ở ván này, trong mắt cậu chỉ có mặt bàn bi-a, mãi đến khi dừng lại, điểm số đã dẫn trước một khoảng lớn.
Lâm Thiên Tây cúi người nhắm chuẩn bi cái, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm hướng đi của bi.
Đối với bi mục tiêu phải dùng lực nhẹ, nhưng nếu đẩy bi không thành thì có thể phạm luật ngay.
Cậu vừa nghĩ vừa đẩy cơ ra, bi lao đi nhưng không vào lỗ.
Đến lượt Dư Quốc Hiên.
Lâm Thiên Tây trở về ghế tuyển thủ nhìn cậu ta đánh ra từng cú rượt đuổi tỉ số, khoé miệng bỗng giương lên.
Điểm số sắp ngang bằng, Dư Quốc Hiên tung ra một cú cực kỳ quyết liệt và đầy tự tin.
Sau đó, một tiếng nghèn nghẹt vang lên, bi dừng lại bên miệng lỗ.
Không vào, bị chặn lại, cách thức giống hệt cậu.
Lâm Thiên Tây dùng chiêu của chính Dư Quốc Hiên để bẫy cậu ta, không những vậy còn dụ cho cậu ta phạm luật, trực tiếp cộng thêm điểm cho bản thân mình.
Ván này, Lâm Thiên Tây thắng.
"Á đù, thắng rồi? Đúng không đúng không?" Vương Tiếu hết sức kích động.
Khương Hạo rất căng thẳng: "Đúng đúng đúng, đừng nói nữa, tới ván quyết định rồi!"
Tôn Thành hơi di chuyển chân, ánh mắt không rời khỏi Lâm Thiên Tây nửa phút.
Hắn đã tham dự rất nhiều kỳ thi, tham gia rất nhiều cuộc thi đấu, cũng đã đạt hạng nhất vô số lần. Duy chỉ có lần này Lâm Thiên Tây ở trên đấu trường, ấy vậy mà lại là lần đầu tiên hắn cảm thấy căng thẳng.
Dường như ánh mắt của tất cả mọi người cũng đổ dồn vào bàn bi-a ở giữa sân.
Hai ván trước mỗi người đều giành một lần thắng, bây giờ đã đến ván quyết định.
"Cạch!" Bi lăn ra, Dư Quốc Hiên liên tiếp đánh vào lỗ, mặc dù bi này chưa vào nhưng cục diện đã hoàn toàn nghiêng về phía cậu ta.
"Lâm Thiên Tây hơi nguy hiểm." Quý Thải ở hàng ghế phía sau nói.
"Cũng khó thật chứ." Khương Hạo nhỏ giọng: "Lâm Thiên Tây thi đấu lần nào cũng khó hơn lần trước."
"Thi đấu quốc gia không khó mà được à?" Tôn Khải lên tiếng.
"Suỵt!" Bên cạnh có một bạn nữ không thích bọn họ ồn ào to nhỏ.
Ở giữa sân, Lâm Thiên Tây cầm cơ, một lần nữa bước về phía bàn bi.
Trên mặt bàn giống như có hai bàn tay đang giằng co, tỉ số rất sít sao, thắng bại còn phụ thuộc vào chuyện pha đánh này có thể được thực hiện hoàn chỉnh hay không.
Cậu nhìn chằm chằm mặt bàn hòng tìm kiếm mục tiêu để hạ cơ, ngón tay vẫn xoa đầu cơ bằng phấn, sau đó cúi người đè cơ xuống, vòng eo gọn nhỏ bên mép bàn lộ ra dưới ánh đèn sân đấu.
"Cạch!" Một cú ra đòn nhanh chóng, quả bi rơi tọt vào lỗ.
Trọng tài dõng dạc báo điểm của cậu.
Song Lâm Thiên Tây lúc này lại không nghe điểm số nữa, hai mắt chỉ dán chặt vào mặt bàn giống như đang chăm chú nhìn một trò đố mẹo, cậu phải giải quyết bằng được câu đố này.
"Cách!" Lại là một đòn nhanh gọn.
Liên tục mấy đòn liền, toàn là vào những khi người khác cho rằng cậu sẽ không ra tay, cậu lại thình lình đẩy cơ ra.
Dư Quốc Hiên trước đó vẫn còn vững như núi Thái Sơn, nay ngồi trên ghế đối thủ đã hơi động đậy, tay cậu ta giật nhẹ tay áo.
Toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, bởi vì tỉ số hoà nhau rồi.
Mà bi của Lâm Thiên Tây đã sắp hết.
Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy, cậu co duỗi ngón tay trái rồi chuyển qua co duỗi ngón tay phải, bàn tay phải xách cơ, mắt liếc về phía khán đài.
1
Tôn Thành ngồi đó chăm chú nhìn cậu, bỗng nhiên hắn giơ tay trái lên một chút, sau đó lại đặt xuống gối.
Lâm Thiên Tây bất chợt hiểu ra, cậu nhìn tay phải đang cầm cơ rồi nở nụ cười, nhớ đến lời hắn từng nói lúc cả hai luyện tập cùng nhau, cứ coi hắn là trợ thủ đắc lực của mình.
Cây cơ trong tay bị siết chặt, Lâm Thiên Tây cúi người, duỗi vai và lưng, nhắm chuẩn vào bi cái.
Sân đấu yên tĩnh ít nhất khoảng bốn đến năm giây, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu thủ thế chờ đợi như thể đã bất động.
"Cách!" Tốc độ đẩy cơ cực kỳ nhanh và chuẩn xác, bi mục tiêu bị bi cái đẩy đi rồi lao thẳng về phía miệng lỗ theo một đường thẳng và hẹp.
"Cộc!" Một tiếng trầm vang dội.
Hiện trường đột nhiên phá lên những tràng vỗ tay như sấm.
Lâm Thiên Tây đứng phắt dậy, gần như vô thức mà đưa tay nắm lấy chiếc nơ, bằng không cậu sẽ buột miệng mắng một tiếng "Đệt mẹ" mất.
"Đệt mẹ!" Vương Tiếu bật dậy: "Thắng rồi!"
Khương Hạo cũng lập tức đứng lên theo: "Lâm Thiên Tây trâu bò!"
Cả hiện trường bỗng chốc trở nên sống động.
2
Trọng tài dõng dạc tuyên bố: "Nhà vô địch giải thi đấu bi-a trung học phổ thông cấp quốc gia năm nay, Lâm Thiên Tây!"
Quá nhiều âm thanh.
Lâm Thiên Tây gần như bị vây kín, cậu quay đầu lên khán đài, thấy mọi người đều đang nhìn mình chăm chắm, trái tim đập mãnh liệt tưởng chừng như sắp vọt ra khỏi ngực.
Cậu từng nói, phải đem chức vô địch trao cho hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều nhìn thấy tân quán quân chạy về phía lề sân rồi đi thẳng đến nơi khán đài ấy, mặt đối mặt với người ngồi hàng ghế đầu tiên, cậu nâng cây cơ trong tay lên, cúi đầu hôn xuống.
4
Sau đó ngẩng đầu, đưa cây cơ lên bằng cả hai tay.
Lâm Thiên Tây đối mặt với Tôn Thành, tay giao cơ ra, ngực phập phồng, khoé miệng giương cao, vẫn là vẻ bất cần đời đó, cậu thấp giọng: "Kính dâng quyền trượng cho Đức vua của tôi."
5
Bên tai tựa như lại văng vẳng khúc thơ tình tiếng Anh mà họ từng nghe khi cùng nhau học tập.
Kính thưa Đức vua, tuyệt vọng cùng hy vọng, nhiệt huyết cùng mộng tưởng của tôi, tất thảy đều dâng lên cho Người.
Tôn Thành chăm chú nhìn cậu, biết rằng xung quanh có vô số cặp mắt đang dõi theo bọn họ, hắn nghiêng người về trước, dùng một tay nắm lấy cây cơ kéo cậu về phía mình rồi cúi thấp đầu, thanh âm chỉ đủ để cả hai nghe thấy.
"Bây giờ cậu là vua."