Ngày hôm sau, tại sân bay hai nhà Dương,Hoàng đã đưa con mình đến để sang Mĩ họ ân cần dặn dò:
Hoàng Phạm Trà Mi cô qua đó phải ngoan ngoãn nghe lời lớp trưởng Dương Thiên Thiên không được bướng nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ cho cô biết tay_ông Hoàng nói vẻ mặt như đe doạ nhưng thực chất chỉ là đùa giỡn
Con tự lo cho mình được!_tiểu mi trả lời ngắn gọn, ý không muốn phụ thuộc vào Thiên Thiên
Thiên nhi con qua bên đó phải tự chăm sóc bản thân!_ông bà Dương nói
Vâng con biết rồi ba mẹ đừng lo!_Thiên đáp lời
"Mời quý khách ổn định vị trí máy bay xxx sắp cất cánh"_tiếng loa thông báo của nhân viên reo lên
Chào ba mẹ con đi!_hai người cùng đồng thanhNgồi trên máy bay tiểu mi lặng im không một lời nói Thiên Thiên đành phải mở miệng:
" Cậu đã ăn uống gì chưa "?
- rồi
Một tiếng đáp trả lạnh nhạt
"Cậu đã chuẩn bị tinh thần và bản kế hoạch rồi chứ?"
- rồi
Lại một tiếng đáp trả
"Cậu nghĩ lần này chúng ta có thành công không?"
- tùy
Sau mỗi câu trả lời của tiểu mi Thiên Thiên lại cảm thấy trong tim đau nhói như mất mát một thứ gì đó, anh muốn hét lên thật to rằng: "Hoàng Phạm Trà Mi cậu tỉnh lại đi" nhưng mà mỗi khi lời nói ra đến thì cậu lại không dám đành khép kín miệng lại, ngay cả nhìn anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy
Haizzz...từ lúc nào anh lại suy tư đến thế!
Tại sao mỗi khi thấy sự lạnh nhạt của tiểu mi anh lại cảm thấy mất mát, tổn thương?
Tại sao mỗi khi nghe những lời chua chát của tiểu mi anh lại cảm thấý buồn?
Tại sao mỗi khi nhìn thấy tiểu mi cười tim anh lại đập rất mạnh?
Tại sao mỗi khi nhìn thấy tiểu mi bị tổn thương anh lại cảm thấy rất đau lòng?
Tại sao mỗi khi tiểu mi đi chung nói chuyện với người con trai khác anh lại cảm thấy rất bực bội, khó chịu?
V.v... cơ mà cái anh thắc mắc là tại sao mình lại quan tâm đến cô gái đó như vậy lẽ nào anh đã yêu cô ấy rồi sao?
Bao nhiêu câu hỏi tại sao cứ loanh quanh mãi trong đầu không cách nào thoát ra nó khiến anh bị đau đầu, đau đến muốn nổ tung ra. Anh chỉ biết hiện giờ thứ duy nhất mà anh muốn là được nhìn thấy nụ cười, sự quan tâm, cởi mở của tiểu mi trước đây chứ không phải là một vẻ mặt lạnh lùng, nét cười không có, một câu nói chuyện, một câu quan tâm anh cũng không! Nhưng tiếc là không thể, điều đỏ sẽ không thể quay trở lại nhưng anh vẫn nuôi hi vọng rằng một ngày nào đó không xa những thứ đó - những thứ mà anh nhung nhớ, yêu thương, ấp ủ sẽ quay về!Cứ mơ mơ màng màng không biết đã bao lâu, tiểu mi cũng hồi lâu sực tỉnh khi không nghe thấy tiếng nói chuyện của Thiên Thiên nữa, chợt cô ngoảnh mặt lại đằng sau he hé nhìn anh thì cô hốt hoảng la lên thất kinh:
" Thiên Thiên cậu làm sao vậy "
Tiểu mi vội vàng đỡ Thiên Thiên lên cảm giác da thịt anh đỏ lên và nóng ran người thì cứ mơ mơ màng màng, hoá ra là anh đã bị sốt. Haizzz sớm không bệnh, muộn không bệnh lại bệnh vào lúc này, cô biết phải làm sao?
Thôi thì trước tiên phải bảo phi công hạ máy bay xuống cho anh nhập viện trước đã, chẳng ngờ phi công giở tính kêu lên: " chuyến bay rất gấp không thể dừng lại "
Cái gì? Xin anh dừng lại đi cậu ấy sốt cao lắm rồi tôi sợ cậu ấy không gượng được nữa"_tiêu mi nài nỉ
Nhưng mà kết quả bằng không tên phi công lái máy bay chẳng thèm để ý đến lời nói của cô càng không hạ máy bay xuống. Cái tên này thật là đáng ghét mà!
Luống cuống quá chẳng biết phải làm sao cô đành phải lấy khăn tay của mình chườm với một ít nước ấm mà cô có rồi vắt cạn nước đắp lên trán cho Thiên Thiên như cách mà mẹ cô đã làm khi cô bị sốt. Đợi vài phút sau thấy tình trạng của anh đã ổn cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, để anh đầu tựa lên vai anh mà ngồi, nhìn anh mà cô cảm thấy xót lòng thật ra đằng sau vẻ mặt lạnh lùng là một trái tim ấm áp, một sự quan tâm từ sâu đến tận đáy lòng! Cô vẫn luôn quan tâm anh! Nhưng lại không thể nói ra, bất đắc dĩ cô mới phải làm vậy!
Cô cứ ngồi nhìn trông chừng anh thấy gương mặt của anh thật điển trai, đôi mắt long lanh tròn xoe ấm áp, sống mũi cao cao và đôi môi đỏ mọng đầy sức sống quyến rũ đến mê hồn! Chợt cô nghe anh nói nhảm vài câu:
" Tiểu mi cậu đừng lạnh nhạt với tớ mà, xin cậu "
" Tiểu mi tớ biết không phải cậu làm mà đúng không "
" Tiểu mi, tớ...tớ yêu cậu "
Cái miệng nhỏ ấy cứ lảm nhảm thốt ra vài câu như thế, tiểu mi nghe đến câu cuối cùng thì sững người ra
" Cái gì? Cậu yêu tớ?"
Không được đâu Thiên à, chúng ta sinh ra đã được định rằng là hai thế giới khác nhau, bên tớ cậu chỉ gặp phiền phức nguy hiểm thôi, tớ không thể liên lụy cậu - tiểu mi buồn rầu lắc đầu thì thào...
HẾT CHƯƠNG