Cả thật là trẻ con, họ không hề biết dần dần thân với nhau, không biết từ khi nào tiểu mi lại quên mất rằng mình phải tránh xa Dương Thiên Thiên!
Khoảnh khắc vui vẻ có lẽ chỉ khi người họ ở chung với nhau thôi!
" Tiểu mi, ngày mai chúng ta phải về nước rồi " Thiên Thiên thở dài
" Cậu không vui à?" Tiểu mi chớp mắt hỏi
" Không, chút cũng không " Thiên Thiên lắc đầu tỏ vẻ ảo não
" Cậu còn có chuyện gì sao?"
" Mình còn muốn ở thêm vài ngày để dẫn cậu đi chơi nữa cơ " Thiên Thiên làm vẻ ủy khuất
" Haizzz... không cần đâu bao ngày qua như vậy là đủ rồi, vả lại chúng ta sắp phải tốt nghiệp!"
" Ừm, vậy thì khi nào có dịp chúng ta sẽ đi bù lại " Thiên Thiên cười cười nhìn tiểu mi
" Được rồi, mình mệt cậu về phòng đi, mình đi ngủ, ngủ ngon "
Nói rồi tiểu mi đứng dậy đẩy Thiên Thiên ra ngoài, nhất thời Thiên Thiên đứng hình!
________
" Sao rồi cô ta còn nhớ chứ?" Đầu dây bên đây cô gái xoã tóc dài ngồi trên ghế xoay nhẹ nhàng cất giọng, tuy nhiên lại khiến cho người ta không dám đối mặt
" Tiểu thư hình như cô ta đã quên " một giọng nam đáp lại trong bóng tối
" Rầm "! tiếng chai vỡ tan tành vang lên làm cho người ta nhìn thấy là cô gái ấy đang tức giận đến nhường nào!
" Hay lắm, cô ta không sợ chết à? Khi nào cô ta về nước "
" Dạ ngày mai thưa tiểu thư " giọng nam trầm mặc đáp lại
" Tốt lắm ngày mai hãy tìm cơ hội "trừ khử cô ta" đi " Âu Dương Mỹ Linh gằn từng chữ một
Tiểu mi an giấc ở trong phòng, nửa đêm chợt mơ thấy cảnh gia đình tan nát bất giác cô giậc mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng thấm vào ga giường!
Sao mình lại mơ thấy cảnh đó chứ? " Công ty phá sản? Ba ở tù, mẹ tự sát? Tiểu mi sợ hãi không dám nhớ lại, nghĩ cũng không dám nghĩ, điều đó sao có thể xảy ra???
Không được nghĩ bậy nữa tất cả chỉ là mơ thôi, cô tự nhủ với bản thân như vậy nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an, ngồi dậy nằm xuống vẫn không sao chợp mắt được thành ra cô thức trắng cả đêm
Thiên Thiên thì còn chưa ngủ anh lại nghĩ đến lúc này tiểu mi đẩy mình ra khỏi cửa, nhìn thật là đáng yêu!
Đã bảo lâu rồi không thấy cô đùa giỡn với mình!
Đã bao lâu rồi không thấy cô kiên nhẫn nói chuyện với mình?
Cảm giác như quan hệ của hai người ngày càng tốt hơn, không tự chủ được anh khẽ mỉm cười sau đó mắt nhắm lim dim, không biết từ khi nào lại ngủ mất!
---++++---
Sân bay
" Alo, ba mẹ con nghe "
" Tiểu mi à, lát nữa ba mẹ sẽ sang đón con đó " đầu dây bên kia cười cười
" Dạ, con biết rồi, ba mẹ lát nữa gặp " tiểu mi vui mừng đáp
-------
Trên sân bay cô và Thiên Thiên cũng thi thoảng trò chuyện vài ba cậu, tâm hồn cô đang rất vui vì lát nữa sẽ được gặp ba mẹ, đi có mấy ngày mà nhớ họ muốn chết!
Khoảng tiếng đồng hồ là tới, tiểu mi bước xuống sân bay thấy ba mẹ vừa tới đang đứng bên kia đường, cô gọi lớn: " ba mẹ "
Hai ông bà nhìn thấy tiểu mi bèn vẫy vẫy gọi: " tiểu mi qua đây "
Tiểu mi vui vẻ chạy qua đường còn Thiên Thiên thì đang nói chuyện cùng ba mẹ không có để ý cô, lúc ở trên máy bay thấy cô tâm hồn rạo rực anh cũng rất vui vẻ nên khi tới nơi việc đầu tiên là tìm ba mẹ, anh cũng không để ý nhiều
Một phút vui nhất thời làm cho con người ta thiếu cảnh giác và đây cũng là sai lầm lớn nhất đối với Thiên Thiên!
Tiểu mi băng qua nơi ba mẹ cô đang đứng, giữa đường chiếc xe tải lao như bay đến tông thẳng vào người cô
Chợt tiểu mi cảm thấy đau đớn, trời tối sầm trước mắt là một màn đen "rầm" sau đó tiểu mi ngã xuống nhanh chóng mất đi ý thức chỉ kịp nghe bên tai vọng lại một tiếng: " Tiểu Mi " và cô không còn biết gì nữa
HẾT CHƯƠNG
( Ta đã quay trở lại rồi đây các nàng)