Bây giờ là 6 giờ 30 tối, cách giao thừa chỉ còn năm tiếng rưỡi, mà bọn họ vẫn nói "Năm mới vui vẻ" trước với nhau.
Hai đôi mắt va chạm, bên trong là ánh sáng ngân hà quấn quít nhau, khóe miệng Tề Nhiên luôn nhếch lên tạo thành độ cong nho nhỏ, nhìn ngắm mọi góc cạnh mềm mại của cậu.
Lục Khuynh còn đứng ngốc đó nhìn Tề Nhiên chằm chằm, thoáng liếc thấy Tề Nhiên lấy chiếc thìa ở trên kệ, giây sau khóe miệng hơi hé được nhét vào một miếng bánh ngọt.
"Ngon không?" Tề Nhiên cũng tự múc cho mình một thìa.
Lục Khuynh liếm sạch vết kem lưu lại xung quanh miệng, trong vài giây hương sữa béo ngậy tràn ngập đầu mũi, khiến cậu thoải mái nheo nheo mắt.
Tề Nhiên mỉm cười trước cử chỉ nhỏ đáng yêu của thiếu niên, không hỏi cậu nữa mà múc một thìa lớn nhét vào miệng cậu, rồi cất bánh ngọt vào hộp bánh đã mua từ trước.
Vừa giả bộ bảo: "Chúng ta đưa cái này về nhà trước, buổi tối không thể chỉ ăn mỗi bánh kem được."
Lục Khuynh gật đầu, đi tới dọn dẹp giúp hắn.
Động tác của hai người rất nhanh, vô cùng thành thạo thu dọn nhà bếp, lúc bước xuống lầu của khu chung cư cũng chỉ vừa hơn 7 giờ.
Đêm đông giá rét vô cùng tối tăm, Lục Khuynh ngẩng đầu nhìn lên không thấy gì ngoài bóng tối, hoàn toàn khác với chiếc bánh mà Tề Nhiên đưa cho cậu, không có lấy một ngôi sao.
"Tìm sao hử?" Giọng Tề Nhiên vang lên.
Lục Khuynh cúi đầu, thuận thế chui vào lớp khăn được Tề Nhiên quàng vào cổ mình, cậu lắc đầu chỉ chừa cặp mắt đen nhánh ngó Tề Nhiên.
"Anh Nhiên thật sự đã hái bầu trời sao tặng em." Lục Khuynh nghiêm mặt nói.
Tề Nhiên sờ đầu cậu, cười trêu chọc: "Bạn nhỏ biết nói lời âu yếm rồi ư?"
Cậu nhóc không muốn bị trêu nên càng giấu đôi mắt vào tận trong khăn quàng cổ, rồi được Tề Nhiên kéo lên mô tô.
Tề Nhiên ngồi xuống xe định lấy mũ bảo hiểm, đột nhiên ngừng động tác, quay đầu nói với Lục Khuynh: "Hôm nay là giao thừa, chắc chắn lát nữa sẽ có rất nhiều người bắn pháo."
Lục Khuynh nghi ngờ nhìn hắn.
"Sợ chốc nữa em không ngủ được." Tề Nhiên mỉm cười đội mũ bảo hiểm cho cậu.
Mà mặt Lục Khuynh trong mũ bảo hiểm có chút khô nóng. Cậu nhớ tới tháng ngày ở trong nhà Tề Nhiên, mặc dù hai người chưa làm gì, nhưng trước khi đi ngủ đều phải làm chút gì đó.
Nhưng kỳ lạ là mỗi ngày cậu đều có thể vào giấc trước 12 giờ.
"Em ngủ được." Lục Khuynh bước lên xe, vòng tay qua eo Tề Nhiên, dụi vào lưng hắn cách lớp mũ bảo hiểm, "Anh Nhiên sẽ làm em ngủ mà."
Tề Nhiên nghĩ thầm việc bắn pháo hoa đêm nay có lẽ không dễ dàng gì, nhưng ngoài miệng lại chẳng nói, hắn lái xe chạy chầm chậm về trước, cố gắng khiến gió thổi nhẹ một chút.
Thiếu niên được che kín chặt chẽ đến mức không có ngọn gió nào chui lọt, đương đến dưới nhà Tề Nhiên cởi mũ xuống mới nhận ra khuôn mặt Lục Khuynh rất nóng.
Tề Nhiên dán bàn tay mát lạnh của mình lên mặt Lục Khuynh, Lục Khuynh cọ tay hắn, gò má mềm mại chậm rãi trượt trong lòng bàn tay.
Tề Nhiên thuận thế nắn một cái, thừa dịp không có ai bèn kéo cậu vào nhà.
Lục Khuynh đặt bánh ngọt lên bàn, xoay người theo Tề Nhiên vào bếp làm việc.
Bởi vì trước khi đến thăm Lục Thế Lâm, bọn họ đã chuẩn bị một vài món chính, vì vậy khâu xử lý những món xào đơn giản khác đều diễn ra suôn sẻ.
Giữa hai người có sự hiểu ngầm, Lục Khuynh phụ trách rửa rau thái rau, Tề Nhiên nhận việc xào rau và hâm nóng đồ ăn, chờ khi cả một bàn thức ăn đủ màu sắc được Lục Khuynh bưng ra thì mới chỉ qua chục phút.Đương Lục Khuynh đặt món cá luộc cuối cùng lên bàn, Tề Nhiên đã dọn xong bát đũa, đứng bên cạnh chờ cậu ngồi xuống.
Lục Khuynh chuyển mắt từ Tề Nhiên qua các món ăn đa dạng trên bàn, có mặn có nhạt, nhưng không ngoại lệ đều là món cậu thích.
Cậu sửng sốt nhìn canh cá hồng, vô thức nhớ về dáng vẻ của mình nằm ngoài trên bàn ăn những năm trước, khi ấy Tề Nhiên còn chưa xuất hiện.
Nhất thời có loại cảm xúc nào đó dâng lên, Lục Khuynh nghĩ lúc đó cậu dường như có phần cô độc.
Nhưng trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy cô độc cả.
Cậu ngồi xuống cạnh bàn ăn, Tề Nhiên ngồi đối diện, tự nhiên gắp miếng thịt cá thả vào bát cậu.
Lục Khuynh động đũa, vừa ăn vừa nhìn người đàn ông bị hơi nóng che phủ, luồng khí nóng ấy khiến góc cạnh sắc bén của hắn trở nên cực kỳ dịu dàng.
Bên nhau hơn một tháng, ít nhiều cũng nhờ Tề Nhiên không ngừng tiến tới khiến quan hệ của cả hai ấm dần lên. Vì vậy bây giờ Lục Khuynh có thể thản nhiên tiếp nhận mọi điều tốt mà anh bạn trai Tề Nhiên làm cho mình.
Cậu nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tề Nhiên, dù không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhận thấy đối phương đang rất sung sướng.
Chẳng biết tại sao, cậu nghĩ tới bóng lưng cô độc của mình, một luồng dục vọng muốn thốt ra mọi thứ cứ thế lao ra.
Có lẽ bầu không khí quá mức ấm áp, hoặc bởi vì tin tưởng Tề Nhiên trong tiềm thức, mà đối phương còn dùng cặp mắt dịu dàng an tĩnh nhìn cậu, cũng đủ để khiến thiếu niên mặt ngoài quạnh quẽ muốn mở miệng nói gì đó.
"Anh Nhiên à," Lục Khuynh nhẹ giọng gọi hắn, "Em có loại cảm giác rất kỳ lạ."
Tề Nhiên dừng đũa: "Cảm giác gì?"
"Là," Lục Khuynh chau hàng mày, "Trước đây em luôn ăn tết một mình, thường sẽ thấy đáy bát... Nhưng lần này không giống, có rất nhiều..."
Lục Khuynh nghiêng đầu, cẩn thận tự hỏi tìm từ, nhưng nửa ngày cũng không nặn ra được.
Tề Nhiên nhìn vẻ mặt cậu nhóc, thử thăm dò hỏi: "Món ăn?"
"Vâng." Lục Khuynh gật đầu tiếp tục nói, "Trước đây em, lúc mẹ em chưa mất thì mỗi khi đến dịp tết mẹ sẽ nấu rất nhiều món... ăn."
Cậu dè dặt nhìn thẳng vào mắt Tề Nhiên, cẩn thận dò xét tâm tình bên trong.
"Ừ," Tề Nhiên dịu dàng khích lệ cậu nói chuyện, "Anh nghe đây."
Hiếm khi cậu nhóc muốn tỏ lòng nói hết như vậy, dù cho Tề Nhiên đã biết một vài chuyện về gia đình của Lục Khuynh thông qua Phương Hoài Lương nhưng hắn vẫn muốn cậu nói tiếp.
"Sau này," Rốt cuộc Lục Khuynh chịu mở miệng lần nữa, "Bọn họ lúc nào cũng cãi nhau, mỗi lần em tan học về nhà đều thấy họ ồn ào cãi cọ, rồi làm phiền đến em khiến em không thể tập trung làm bài tập, em..."
Vừa dứt lời, đôi tai Lục Khuynh được luồng ấm áp bao phủ, cậu giương mắt thấy khuôn mặt phóng to của Tề Nhiên.
Tề Nhiên đã ngồi vào bên cạnh cậu, hai tay che lỗ tai cậu, giọng nói vang lên như bị ngăn cách bởi thứ gì đó: "Ừm, lúc đó lỗ tai rất khó chịu phải không?"
"Em không sao chứ?" Tề Nhiên cười dịu dàng, dụ dỗ cậu, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó," Lục Khuynh ngơ ngác bật thốt, "Có một ngày mẹ ngoại tình bị ba em phát hiện."
Vẻ khiếp sợ thoáng hiện trên mặt Tề Nhiên, hắn biết mẹ cậu sớm đã qua đời vì bệnh, nhưng không biết câu chuyện ẩn sâu trong này.
"Buổi tối ngày hôm ấy thật sự," Lục Khuynh run bần bật, "Em chưa từng thấy sợ sệt như vậy, anh Nhiên ơi, bọn họ cãi vã đến tận khuya."
Lục Khuynh thoáng chậm lại: "Sau đó họ ly hôn, lại qua vài tháng em vô tình biết tin mẹ qua đời vì bệnh, ba em cũng thích uống rượu kể từ đó."
"Lúc nghe được tin này em đã nói," Lục Khuynh đột nhiên siết chặt hai tay đang để trên tai mình của Tề Nhiên, "Em nói sao có thể chứ? Anh Nhiên, anh biết không?"
Cậu bỗng chuyển chủ đề: "Trước đây mẹ tốt với em lắm, mẹ thích ôm em nhất, nhưng mà, nhưng mà... Cuối cùng lúc rời đi, bà ấy còn chẳng thèm liếc em lấy một lần."
"Tại sao chứ?" Khuôn mặt Lục Khuynh toàn là vẻ tủi thân, "Anh Nhiên, tại sao mẹ lại biến thành như vậy, tại sao bà ấy lại chết? Rõ ràng trước đây mẹ em rất khỏe mạnh... Còn ba em nữa, trước đây, trước đây ông ấy cũng không bao giờ uống rượu..."
Lục Khuynh bẹp miệng, viền mắt ửng đỏ, Tề Nhiên nhận ra cảm xúc cậu khá tệ nên lập tức chuyển tay bịt tai qua mặt cậu, nâng khuôn mặt mũm mĩm vẫn mang theo nét trẻ con của thiếu niên lên.
"Lục Khuynh à?" Tề Nhiên khẽ gọi.
Lục Khuynh phớt lờ hắn, nói tiếp: "Từ khi ông ấy uống rượu thì ngày càng bỏ mặc em, cuộc trò chuyện giữa bọn em ngày càng ít, ngày càng ít, đến giờ..."
Tề Nhiên nhéo thịt mềm trong tay, lời Lục Khuynh nói ra cũng mơ hồ không rõ: "Hôm nay cũng thế, ông nhìn qua chẳng ổn chút nào, chữa bệnh bằng hoá chất nên tóc cũng rụng mất, thậm chí em, em còn cảm thấy ngày mai sẽ không gặp được ông ấy nữa."
"Vậy mà bọn em vẫn không có gì để nói, ông ấy bây giờ chẳng thèm liếc em lấy một lần, ông ấy, ông ấy giống hệt mẹ ngày đó..."
Nhận thấy tâm tình Lục Khuynh càng ngày càng tệ, lòng Tề Nhiên vô cùng chua xót, luồn tay xuống nắm chặt tay Lục Khuynh, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu nhóc lên người mình.
Lục Khuynh tuỳ theo luồng sức ngồi lên đùi hắn, còn chưa kịp ngồi vững, tay Tề Nhiên đã xoa nắn gò má cậu, lau đi vệt nước mắt mơ hồ chợt trào dâng.
Lục Khuynh túm chặt góc áo hắn, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Miệng mấp máy nhưng chẳng nói ra lời nào.
Tề Nhiên lại nhìn cậu thật lâu, đợi đến khi chắc chắn rằng Lục Khuynh không nói nữa thì vò mạnh tóc cậu, vò cho sợi tóc rối bời rồi đến gần hôn khóe mắt sưng đỏ.
Hắn nhìn xuyên qua đình đầu Lục Khuynh thấy món ăn trên bàn còn chưa động tới, khẽ thở dài dưới đáy lòng.
Xem ra đêm nay phải hâm nóng đồ ăn thêm lần nữa.
Tề Nhiên nghĩ thì nghĩ vậy, lời thốt ra miệng lại đong đầy dịu dàng: "Lục Khuynh, hôm nay quả thật nấu rất nhiều món nhưng đều làm cho em cả."
Lục Khuynh ngỡ ngàng, phản ứng lại mới nhận ra Tề Nhiên bắt đầu chuyển chủ đề.
"Bởi vì biết em thích ăn ngọt," Tề Nhiên thừa dịp cậu chưa hoàn hồn tiếp tục mở miệng, "Vậy nên anh mới làm bánh kem cùng em, bởi vì em thích ăn cay, vậy nên bữa tiệc đêm giao thừa có rất nhiều món cay."
Lúc này Lục Khuynh mới phản ứng kịp, có hơi gấp gáp: "Anh Nhiên cũng có thể ăn món mình thích."
"Anh biết," Tề Nhiên chải chuốt mái tóc bù xù của cậu, "Nhưng anh muốn em vui vẻ, vì vậy đều coi việc của em là trên hết."
Hắn đặt ngón trỏ lên môi Lục Khuynh, ngăn chặn lời cậu sắp sửa bật ra.
"Anh biết trước đây bạn nhỏ sống không dễ dàng gì," Tề Nhiên nói, "Xin lỗi nhé vì bây giờ mới gặp được em."
Lục Khuynh lắc đầu, Tề Nhiên ấn xuống càng chặt hơn, cười bảo: "Lục Khuynh à, anh muốn em thấy rõ, anh là người có thể làm chỗ dựa cho em."
"Em có thể lạnh lùng với tất cả mọi người, không nói bất kỳ câu nào, nhưng với anh, em thích làm sao thì làm vậy,... Dù em vui vẻ cũng được, tủi thân cũng được, em muốn thế nào cũng được cả."
Người đàn ông luôn treo nụ cười trên môi khi thốt lên lời cam kết lại có vẻ cực kỳ nghiêm túc, muốn ở bên nhau còn phải suy nghĩ thật lâu, bản lĩnh miệng mồm chợt mất hút trong phút chốc.
Tề Nhiên nhíu mày, nhìn sâu vào cậu, trịnh trọng mở miệng: "Chỉ cần em muốn, em thích thì sao cũng được."
Tình cảm nồng nàn ngập tràn trong mắt Tề Nhiên, chúng cứ như thác nước trút xuống người cậu.
"Lục Khuynh," Tề Nhiên hơi cong mắt, "Anh rất vui vì em đồng ý nói ra chuyện của mình, nhưng anh cũng hy vọng em dựa dẫm vào anh thêm một chút, được không em?"
"Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, phải nói cho anh biết đầu tiên, được không?"
Hắn chợt khựng: "Mỗi một năm sau này, anh sẽ đều ở bên em, em nhé?"
Hắn dừng lại, cẩn thận chờ câu trả lời của Lục Khuynh.
Ánh mắt cậu nhóc hơi dại ra, dường như còn chưa ý thức được Tề Nhiên đang dò hỏi ý kiến của mình, qua vài giây mới nhúc nhích môi.
"Vâng."
Cậu khẽ đáp, giây tiếp theo vùi mặt vào hõm vai Tề Nhiên, chui tọt vào lòng hắn, mềm nhũn gọi: "Anh Nhiên."
Tề Nhiên lập tức ôm chặt cậu, từng tia ấm áp trào dâng từ đáy lòng, hắn vòng thiếu niên lại, chậm rãi vuốt ve làn da lạnh lẽo của cậu.
"Anh đây." Tề Nhiên đáp.
Lục Khuynh chẳng nói gì nữa, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau rất lâu, lâu tới mức Tề Nhiên phát hiện đồ ăn đã không còn hơi nóng, hắn đành vỗ lưng Lục Khuynh ra hiệu cho cậu.
"Chân bị em ngồi tê rần luôn rồi." Tề Nhiên vờ oán trách.
Lục Khuynh đứng lên, trầm tư, vỗ xuống chân mình: "Vậy anh Nhiên ngồi lên chân em đi?"
Tề Nhiên nhíu mày, bạn nhỏ nói lời này khiến hắn nghĩ đến mấy chuyện đen tối.
Hắn mỉm cười xoay người bưng đĩa xuống bếp, vừa đi vừa nói: "Chờ chút nữa đi, bây giờ phải ăn cơm trước."
Tuy rằng Lục Khuynh chẳng hiểu sao phải chờ thêm một chút, nhưng cậu vẫn giúp Tề Nhiên hâm nóng thức ăn.
Trời đã về khuya, đến khi hai người ăn cơm và ăn bánh xong thì ngoài cửa sổ thỉnh thoảng xuất hiện vài đợt pháo hoa.
Giống như Tề Nhiên nghĩ, đúng 0 giờ từng đóa pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung trên bầu trời, khiến toàn bộ căn nhà ầm ầm vang dội.
Lục Khuynh đúng là không ngủ được thật, nhưng chẳng phải vì tiếng pháo nổ mà là vì hành vi mất kiểm soát hồi nãy của mình cùng với cánh tay Tề Nhiên đang đặt trên người cậu.
Chắc do tối nay cậu đã kể cho Tề Nhiên những chuyện mà cậu vốn nghĩ là sẽ mãi mãi chẳng thể nói ra, nên xúc cảm nơi cánh tay dường như trở nên khác lạ.
Cậu xoay người đối diện với Tề Nhiên, hơi ngập ngừng rồi vùi đầu vào lòng hắn, tóc cọ lên cằm Tề Nhiên.
Tề Nhiên thuận thế ôm cậu, vươn tay che lỗ tai cậu.
Lục Khuynh ngẩng đầu, Tề Nhiên cười không lên tiếng nhưng cậu vẫn đọc hiểu ý hắn.
Tiếng pháo nổ quá lớn, anh giúp em che một chút.
Mặt cậu nóng bừng, lần nữa chui tọt vào lòng hắn, gò má nóng bỏng dán lên cọ nhẹ vào lồng ngực Tề Nhiên.
Tề Nhiên im lặng cảm nhận cậu bạn nhỏ an tĩnh nũng nịu, hạ từng chiếc hôn lên mái tóc cậu.
Sợi tóc khẽ động tựa chiếc nôi đánh đu qua lại, càng khiến Lục Khuynh có cảm giác buồn ngủ.
Hai người chẳng ai nói gì, nhưng Lục Khuynh không biết là, sau khi tiếng pháo hoa biến mất, khi cậu dần chìm vào giấc ngủ, Tề Nhiên vẫn cứ dịu dàng ngắm cậu rất lâu.
- -----