Đây là lần đầu tiên Lục Khuynh dẫn người về nhà.
Từ khi Lục Thế Lâm nằm viện, trong nhà chỉ có mình Lục Khuynh ở, sau này quan hệ giữa cậu với Tề Nhiên ngày càng tốt, số lần cậu ngủ lại nhà Tề Nhiên ngày càng nhiều, nơi cậu vốn quen thuộc nhất nay lại trở nên xa lạ.
Từ ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ cho tới giờ, cậu chỉ về nhà đúng một lần, còn là bởi vì cậu không có quần áo để mặc.
Tuy Tề Nhiên chẳng thèm để ý việc Lục Khuynh mặc đồ của mình, nhưng cậu luôn cảm thấy quần áo lớn hơn một cỡ sẽ không thoải mái.
Mà lần này thì khác, lần này do bạn nhỏ chủ động mời hắn đến mà.
Xe gắn máy chậm rãi dừng dưới lầu nhà Lục Khuynh.
Chiếc xe đạp của Lục Khuynh yên lặng nằm trong bãi để xe dưới lầu, đã phủ chút bụi bặm.
Tề Nhiên luôn cố chấp mãnh liệt xông vào cuộc sống của cậu, chờ đến khi cậu bừng tỉnh thì mình đã ở nhà của Tề Nhiên mấy ngày rồi, ngay cả xe đạp cũng bị chỗ ngồi phía sau mô tô thay thế.
Những thay đổi sau khi ở bên Tề Nhiên lặp đi lặp lại trong đầu cậu, cậu lấy chìa khóa cắm vào ổ nhưng không động đậy.
Tề Nhiên vốn như cười như không dõi theo cậu ở phía sau nhanh chóng phát hiện thiếu niên mất tập trung, hắn nhíu mày, bước tới cạnh hỏi cậu: "Sẽ không đổi ý chứ?"
Giọng nói xuất hiện bên tai, bàn tay cầm chìa khóa của Lục Khuynh run lên theo phản xạ, cậu sững sờ mất một lúc, sau đó xoay mạnh chìa khóa.
Cửa cứ thế mở ra.
Hai người một trước một sau vào trong, Lục Khuynh tiến thẳng tới nhà bếp, mà Tề Nhiên lại đứng tại chỗ, cẩn thận quan sát ngôi nhà của Lục Khuynh.
Trong nhà vô cùng sạch sẽ, phòng khách trông có vẻ chật chội, bày biện đủ loại đồ đạc trong góc, nhưng đều được Lục Khuynh thu dọn ngăn nắp, có thể thấy được bạn nhỏ sinh hoạt rất nghiêm túc.
Hắn nghĩ đến cảnh Lục Khuynh nghiêm trang sắp xếp đồ đạc với vẻ mặt lạnh lùng thì không khỏi nở nụ cười.
"Chừng này đủ chưa anh?" Giọng nói của Lục Khuynh từ xa đến gần.
Tề Nhiên mỉm cười quay đầu nhìn Lục Khuynh đang cầm một hộp đường đi về phía hắn, mặt cậu nhóc đỏ bừng, đôi mắt nhìn hắn vô cùng trong veo.
Hắn vươn tay cầm hộp đường liếc nhìn, nói câu: "Cũng đủ rồi." Sau đó kéo Lục Khuynh vào nhà bếp.
Đợi đến khi cả hai tách được lòng đỏ và lòng trắng trứng, đương chuẩn bị đánh lòng trắng, họ mới nhận ra mình không có máy đánh trứng bằng điện.
Thiếu niên trước mặt dường như đã quên nhà mình không có thứ này, bất chợt bĩu môi, vẻ mặt lúng túng, kéo dài âm cuối nói: "Em, em quên mất..."
"Không sao." Tề Nhiên bóp mặt cậu, "Có thể đánh tay, nhưng hơi chậm thôi."
Dứt lời hắn liền lấy một chiếc máy đánh trứng thủ công từ chiếc kệ bên cạnh, bỏ vào bát bắt đầu đánh.
Lục Khuynh đứng bên cạnh gật đầu, nhưng chẳng bước tới mà chỉ ngơ ngác nhìn Tề Nhiên đánh lòng trắng trứng.
Tề Nhiên đánh khá điêu luyện, có cảm giác như hắn từng làm điều đó rất nhiều lần, chất lỏng lòng trắng trứng bị hắn đánh qua đánh lại, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện bọt trắng.Dường như cậu chưa bao giờ thấy Tề Nhiên làm bánh, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tề Nhiên, hỏi: "Trước đây anh từng làm ư?"
Tề Nhiên lập tức đặt mắt lên người cậu, đáp: "Đâu có."
"Vậy sao thành thục thế?" Lục Khuynh nghiêng đầu, càng thêm khó hiểu.
Tề Nhiên không trả lời ngay, tạm dừng động tác trên tay, nghiêng người hôn trán cậu một cái mới từ từ nói: "Chẳng phải vì trong nhà có một bạn nhỏ ham ngọt cần phải nuôi đấy ư, nên anh phải luyện tập nhiều hơn."
Nói xong cũng mặc kệ Lục Khuynh có phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục đánh lòng trắng trứng, cơ mà độ cong nơi khóe miệng chẳng thể hạ xuống được.
Lục Khuynh thoáng chốc đỏ bừng mặt, gấp gáp đứng lên muốn chạy, lại bỗng dưng ngừng lại.
Từ trước tới nay chỉ có cậu luôn thẹn thùng vì Tề Nhiên, nhưng hình như hắn rất hiếm khi mất tự nhiên trước cậu.
Lục Khuynh nghĩ thế, bỗng nhiên có chút không phục, chợt tới gần mặt Tề Nhiên, khẽ cau mày bảo: "Vậy anh luyện tập khi nào? Gần đây em đều ở nhà anh mà sao chưa từng thấy."
Tề Nhiên cúi đầu theo phản xạ, khi phản ứng kịp mới dựa sát vào cậu hơn, sự trêu chọc hiện qua ánh mắt: "Không nói cho em."
Kỳ thật hắn thừa dịp nấu cơm hoặc lúc Lục Khuynh ngủ thì lên mạng tra công thức, hoặc ở nhà bếp thực hành một hồi, cơ mà bạn nhỏ không thích chạy vào bếp cho lắm, khi ngủ cũng ngoan cực kỳ nên chưa bao giờ biết.
Nhưng sau khi Lục Khuynh nghe vậy, lông mày hoàn toàn nhíu chặt, như hờn như giận nói: "Vậy em không cho anh đánh nữa."
Nói xong đè xuống cánh tay Tề Nhiên.
Tề Nhiên cũng dừng lại, mỉm cười nhét máy đánh trứng vào tay Lục Khuynh: "Đúng lúc tay anh đang mỏi, đổi qua em đánh."
Lục Khuynh sửng sốt, nhận ra Tề Nhiên cư nhiên đổi chủ đề, cậu hừ lạnh dưới đáy lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay cầm máy đánh trứng.
Chỉ là động tác trông sượng trân thế nào ấy.
Hình như chẳng có xíu sức lực nào, độ cao và tần suất nổi bọt lòng trắng đều giảm xuống.
Cậu thấy thế thì biết kỹ năng của mình không bằng Tề Nhiên, đôi lông mày càng nhíu chặt, như thể cậu đang phân cao thấp mà nghiêm túc đánh trứng hết lần này đến lần khác.
Lúc này Tề Nhiên đặt cằm lên vai cậu.
Lục Khuynh sững ra, động tác đánh lòng trắng trứng đột ngột phanh gấp.
Tề Nhiên không nói gì, chỉ tiến tới gần hơn, đưa tay lên trước dọc theo eo Lục Khuynh, một tay hắn cầm chặt tay giữ bát của cậu, tay kia phủ lên tay cậu đang cầm máy đánh trứng.
"Bạn nhỏ yếu ớt thế à?" Tề Nhiên dán vào lỗ tai cậu thủ thỉ, "Đánh trứng cũng không biết?"
Vừa dứt lời, vành tai vốn trắng nõn của cậu lập tức nhiễm sắc đỏ.
Tề Nhiên cong miệng cười, cúi người hôn nhẹ vành tai cậu, nắm tay Lục Khuynh vừa đánh trứng vừa nói: "Như này, đánh tới đánh lui, không được đánh vòng."
Tay Tề Nhiên cầm chặt tay cậu, Lục Khuynh ngờ ngợ mình có thể cảm giác được sức mạnh Tề Nhiên dùng để đánh trứng.
Nhưng giờ cậu hoàn toàn chẳng thể ý thức điều này, lồng ngực Tề Nhiên kề sát sau lưng cậu, gò má cọ vào cổ cậu, môi luôn cố ý hay vô tình chạm lỗ tai cậu.
Cậu cảm thấy hơi ngứa, tránh né hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Đứng hơi mệt, dựa vào em nghỉ ngơi tí."
Nói xong cũng chuyển tay từ mu bàn tay xuống thắt lưng Lục Khuynh rồi siết chặt, hắn hơi cong lưng vùi mặt vào bên trong chiếc áo lông mềm mại của cậu nhóc.
Vòng ôm của Tề Nhiên cực kỳ chặt, như muốn hòa mình vào nhau. Toàn thân Lục Khuynh cứng đờ, động tác đánh trứng cứ vậy dừng lại.
Cậu há miệng, giọng nói lẩm bẩm của Tề Nhiên từ áo lông truyền đến: "Đừng dừng, nếu dừng sẽ ăn không ngon."
Lục Khuynh vô thức nhích ngón tay, mà tần suất lúc nhanh lúc chậm, tựa như đầu óc cậu đã trở nên rối loạn.
Tề Nhiên luồn tay vô áo lông, sờ bụng cậu qua lớp vải lót, Lục Khuynh bị hắn sờ đến ngứa ngáy, vừa định mở miệng nói gì đó, chợt nghe giọng điệu buồn buồn của Tề Nhiên vang lên.
Tề Nhiên ngửi tới ngửi lui trên người cậu, trầm giọng hỏi: "Sao trên người em có mùi sữa ấy nhỉ?"
Lục Khuynh dừng động tác đánh trứng.
"Có phải vừa cầm kem không?" Tề Nhiên vẫn tiếp tục nói, "Đâu đúng, còn chưa mở kem mà? Sao lại có mùi nhỉ?"
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn khuôn mặt ngày càng hồng của thiếu niên, không khỏi dán tới cắn lỗ tai cậu: "Chắc không phải do uống sữa quá nhiều chứ?"
"Không phải." Lục Khuynh hơi nóng nảy, ngón tay cầm máy đánh trứng phát run, Tề Nhiên thấy cậu ngơ ngác cầm một chốc, đột nhiên thả xuống phát ra tiếng "keng".
"Anh Nhiên." Lục Khuynh gọi hắn.
"Hửm?"
Lục Khuynh gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình, rồi ném máy đánh trứng vào tay hắn, "Đổi người."
Cậu chui ra khỏi lòng Tề Nhiên, đứng bên cạnh chốc lát, sau đó bất ngờ đè cả cơ thể lên người Tề Nhiên.
Tề Nhiên bị sức nặng bất thình lình làm cho kinh ngạc, giây tiếp theo tự nhiên hạ thấp vai, để Lục Khuynh dựa vào mình dễ dàng hơn.
"Làm gì thế?" Tề Nhiên dịu dàng hỏi cậu.
Lục Khuynh không đáp, khóe miệng khẽ cong, học theo động tác thường ngày của Tề Nhiên, cậu thò tay vào áo lông luồn qua eo hắn, rồi vươn tay ra trước vòng lấy hắn còn giả vờ giả vịt nói: "Nếu dừng sẽ ăn không ngon."
Tề Nhiên "phụt" cái bật cười thành tiếng, đáy lòng liên tục cảm thán sao bạn nhỏ có thể đáng yêu đến vậy, nhưng động tác tay càng nhanh hơn, mặt mày hắn cong cong, nghiêng đầu nhẹ giọng đáp: "Được."
Dứt lời cũng chẳng nói nữa, hắn hết sức chuyên chú làm việc trước mắt, thiếu niên khẽ ôm eo hắn, vô cùng ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng hắn chẳng hề nhúc nhích.
Tề Nhiên vừa nhếch khóe miệng vừa đánh lòng trắng trứng, sau khi lòng trắng cố định thành bọt thì trộn với hỗn hợp lòng đỏ trứng đã chuẩn bị trước đó rồi bỏ vào lò nướng.
Lục Khuynh vẫn cứ treo trên người hắn, dịch chuyển theo bước chân chậm rãi của hắn, Tề Nhiên sợ Lục Khuynh không cẩn thận ngã nên vẫn luôn rút một tay ra sau đỡ cậu.
Cứ như vậy, Tề Nhiên vừa che chở Lục Khuynh vừa lấy kem ra khỏi tủ lạnh, đổ kem vào bát rồi kéo tay Lục Khuynh từ thắt lưng xuống máy đánh trứng.
"Có phải nên đổi qua em không?" Tề Nhiên nói, "Em thật muốn anh mệt chết ư?"
Lục Khuynh nghển cổ suy nghĩ chốc lát, quả thật cậu trèo lên người Tề Nhiên có hơi lâu, nhất thời lúng túng lắc đầu, muốn cầm bát bắt đầu đánh, nhưng chợt phát hiện mình với không tới.
Bởi vì cậu còn vòng qua eo Tề Nhiên.
"Hình như hơi xa." Lục Khuynh mở miệng, muốn rút tay về.
Tề Nhiên bất chợt xoay người, ôm eo cậu đổi hướng, hai người đổi vị trí cho nhau trong nháy mắt, Tề Nhiên ôm cậu từ phía sau.
"Được rồi, giờ có thể đánh." Tề Nhiên nói, "Kem rất dễ đánh, một mình em là đủ."
Lục Khuynh cảm thấy không dễ dàng đuổi hắn, lần này Tề Nhiên ngày càng quá đáng, trực tiếp luồn tay vào áo sơ mi, lòng bàn tay nóng hổi cứ vậy bao phủ bụng cậu.
Cậu ráng bình tĩnh, cơ mà chẳng thể tập trung chú ý.
"Nhanh xíu nào." Tề Nhiên véo nhẹ vùng thịt mềm trên eo cậu.
Lục Khuynh đột nhiên run rẩy, lập tức muốn trốn sang bên cạnh, lại phát hiện bị Tề Nhiên vây hãm.
Tề Nhiên thấy vậy thì thôi, buông lỏng eo cậu, nắm lấy bàn tay run run của Lục Khuynh.
"Quên đi." Hắn khẽ thở dài, "Để anh làm."
Dứt lời lập tức đánh kem.
Quả thật kem vô cùng dễ đánh, Lục Khuynh chưa kịp thẹn thùng bởi vì Tề Nhiên đột ngột sáp tới, cậu bỗng cảm thấy gò má lành lạnh.
Cậu ngó Tề Nhiên theo phản xạ, ngón tay người kia dính đầy kem, vốn muốn bôi tiếp lên mặt cậu.
Lục Khuynh ngơ ngác chẳng trốn, Tề Nhiên sắp trét đầy gò má cậu, vừa cười vừa hỏi: "Sao bạn nhỏ ngẩn người vậy?"
Cậu phản ứng lại ngay, móc một ít kem định bôi lên mặt Tề Nhiên.
Nhưng Tề Nhiên nào cho cậu cơ hội đó, lúc Lục Khuynh sắp đụng tới mình thì kéo tay cậu, cúi người liếm lên gò má ấy.
Trong phút chốc lớp kem ngọt ngào tan trong miệng, Tề Nhiên chưa kịp nếm thử mùi vị nên không nhịn được tiếp tục liếm.
Mùi kem hết sức đặc biệt, hơi giống với mũi sữa mà hắn vừa ngửi được trên người Lục Khuynh.
Tề Nhiên nghĩ thầm, khát vọng vô thức trào dâng, hắn chẳng kịp ngẫm nghĩ đã xoay người ôm lấy đùi Lục Khuynh nhấc lên, đặt người lên bàn trong nhà bếp.
"Nướng bánh rất lâu đấy," Tề Nhiên liếm kem còn sót lại bên khóe miệng, đảo mắt trên mặt Lục Khuynh mấy lần liền, khàn giọng nói: "Bạn nhỏ à."