Lục Khuynh đạp xe trên những ngã đường nhộn nhịp của thành phố vào ban đêm.
Thành phố B tuy không lớn mà cũng không thuộc loại thành phố phồn hoa trong cả nước. Nhưng thắng ở cái khói lửa vô cùng nồng nặc, trung tâm thành phố thường hết sức náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, giống như Bất Dạ Thành* không có thời gian ngủ say.
*Thành phố không có màn đêm
Đối với thành phố này, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng đối với Lục Khuynh, bây giờ cậu chỉ cảm thấy phiền chán, vừa tan lớp tự học buổi tối, cậu vốn đang chuẩn bị về nhà, điện thoại di động đột nhiên rung lên, cậu lấy ra xem, trên đó viết "Ba".
Cậu nhấc lên nghe máy, ba nói cậu đến "Số 9" đón ông.
Lục Khuynh đã nghe những lời tương tự như thế này vô số lần, chẳng suy nghĩ nhiều, quay đầu đạp xe về hướng ngược lại với nhà mình.
Xe cộ phía trước quanh co uốn lượn, cậu phải cẩn thận dè dặt đạp xe, lúc dừng lúc đi, lộ trình thường ngày chỉ cần mười phút mà giờ cũng phải mất gần nửa tiếng mới hoàn thành.
Cuối cùng khi đến cửa "Số 9" đã qua mười giờ rưỡi.
"Số 9" là tên một quán bar. Tọa lạc ở trung tâm thành phố người đến người đi, khá là nổi tiếng ở khu vực này. Nhìn từ bên ngoài, "Số 9" không được trang trí lộng lẫy cỡ nào, những tấm sắt đen bao quanh, vài cái bởi vì khoảng thời gian quá dài lại qua gió thổi dầm mưa mà bị hoen gỉ, mấy chiếc bóng đèn rải rác dưới mái hiên, ánh sáng tỏa ra đủ loại màu sắc tối tăm mờ ảo, tấm rèm ở cửa lớn buông xuống được in đầy những ấn đồ đằng cổ xưa, che khuất quang cảnh bên trong, như một sự hấp dẫn thầm lặng.
Lục Khuynh dừng lại trước cửa "Số 9" một chốc, ngắm nhìn kiểu dáng đồ đằng yêu dã trên tấm rèm. Cậu đỗ xe đạp bên vệ đường rồi vén rèm bước vào.
"Số 9" không quá náo nhiệt, không có nhiều người tụ tập cùng nhau la hét lắc lư theo điệu nhạc, nhưng cũng chẳng phải quán cà phê an tĩnh gì, tiếng cười nói từ bốn phương tám hướng vọt tới, tựa như cây kim đâm vào đầu Lục Khuynh khiến suy nghĩ của cậu trong nháy mắt bị ngưng trệ.
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc Lục Khuynh đã thích ứng với hoàn cảnh ồn ào xung quanh. Cậu đã đến "Số 9" rất nhiều lần, chỗ nào ánh sáng mạnh nhất, chỗ nào tương đối yên tĩnh cậu đều thuộc làu.
Lục Khuynh ngẩng đầu đảo mắt nhìn bốn phía.
Liền trông thấy một người đàn ông đang đứng trong quầy bar giơ tay lắc rượu.
Hắn không mặc áo sơ mi trắng và chiếc gi-lê âu phục được các bartender chuyên sử dụng, nhưng động tác vô cùng nhuần nhuyễn, ở khoảng cách đong đưa rượu còn quăng ly một cái.
Mái tóc hơi dài lại lộn xộn cứ như chưa từng được chủ nhân sửa soạn kỹ càng, buộc thành cái búi nhỏ ở sau đầu, phần tóc còn lại mặc nó xõa tung. Phần râu nơi khóe miệng hơi lộ rõ, đan xen vào nhau trông có loại cảm giác tùy tiện.
Sau lưng người nọ là từng hàng chai rượu được sắp đặt ngay ngắn, dưới ngọn đèn mờ tối, những chai rượu thủy tinh phản chiếu một vầng hào quang khó tả, ánh vào mặt người đàn ông làm tăng thêm vẻ không đứng đắn.
Khi phát hiện ánh mắt của Lục Khuynh quét tới, người kia cũng liếc nhìn cậu, đuôi mắt và khóe miệng đều vểnh lên.
Lục Khuynh không dừng mắt lâu trên người hắn, cậu chẳng quen biết hắn, chỉ biết là mỗi lần mình đến đây đều trông thấy người kia trong quán bar, có lúc điều chế rượu giống như hôm nay, thỉnh thoảng lại tán gẫu với vài người trong quán, đôi khi chỉ im lặng ngồi ở một góc quán bar, dán mắt vào nghịch di động.
Có lẽ là một người rất nhàn rỗi nhỉ, Lục Khuynh nghĩ, nếu không tại sao mỗi ngày đều ở quán bar chứ.
Dường như đối phương cũng thấy cậu quen mặt, vì mỗi khi ánh mắt họ vô tình va vào nhau, cậu luôn thấy khóe miệng đối phương đang nhếch lên.
Nhưng Lục Khuynh chưa bao giờ đáp lại, cậu không muốn dễ dàng tiếp xúc với người khác, đặc biệt là những người luôn xuất hiện ở quán bar, những việc này đối với cậu mà nói vừa tốn thời gian lại hao tổn tinh thần.Cậu nhìn lướt qua lần nữa thì trông thấy ba mình, Lục Thế Lâm ngồi ở ghế bên phải dưới quầy bar.
Lục Thế Lâm đang uống rượu cùng mấy người đàn ông mà cậu không quen, hình như ông đã có phần chệnh choạng, tay cầm ly rượu cũng hơi lay động nhưng đang trò chuyện đến chi là hăng say kịch liệt, nào có vẻ muốn rời đi.
Lục Khuynh thở dài trong lòng, chậm rãi bước tới.
"Ba."
Trong lúc hoảng hốt Lục Thế Lâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn, lập tức đối diện với cặp mắt mơ hồ của cậu con trai, nhìn không rõ biểu cảm bên trong.
"Ôi, Tiểu Khuynh đến rồi à!" Lục Thế Lâm giơ ly rượu, khoác vai người bên cạnh, "Người anh em, đây là con trai tôi."
Mấy gã đàn ông xung quanh dồn dập chào hỏi Lục Khuynh.
Lục Khuynh chẳng đáp, chỉ đơn giản gật đầu, cậu lại liếc qua Lục Thế Lâm thì thấy ông cầm rượu lên uống cùng đám bạn.
Cậu cụp mắt, lặng lẽ đeo cặp sách đi về phía góc quán.
Dựa trên kinh nghiệm nhiều lần đến quán bar của cậu, đây là nơi đủ ánh sáng và yên tĩnh nhất. Nhưng trong quán bar, dù chỗ ngồi có sáng sủa và yên tĩnh đến đâu cũng chẳng khá hơn là bao.
Chắc do vị trí quá mức hẻo lánh, rời xa sự chìm đắm hỗn loạn mà quán bar mang đến, vậy nên nơi này thường chẳng ai thèm ngồi. Lâu dần, vị trí này trở thành nơi Lục Khuynh ở lại lâu nhất ngoại trừ nhà và trường học.
Lục Khuynh không dừng lại mà ngồi xuống, điều chỉnh chỗ ngồi, không gian quán bar lộn xộn mang theo chút ngột ngạt, Lục Khuynh cởi áo khoác đồng phục học sinh để qua một bên, lấy cuốn sách [ 5 năm khoa cử, 3 năm thi thử ] * từ cặp ra, lật bài thi qua một trang mới rồi cầm bút lên, chìm vào biển đề câu hỏi.
*Gốc là 本五三 Gồm đề ôn thi đại học do trường ra đề để học sinh ôn trong 3 năm gần đây + đề thi đại học đã ra trong 5 năm gần đây
Thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành có mái tóc đen nhu thuận, mềm mại xõa trên đầu, vài sợi tóc buông xuống trước trán, miễn cưỡng che khuất đôi mắt đen đối lập với làn da trắng nõn, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar hiện lên chút ửng hồng.
Xung quanh ầm ĩ hỗn loạn, mọi người chẳng chút kiêng dè uống rượu, cười to, bàn tán tiếp theo đi đâu để lãng phí thời gian, than phiền đủ loại chuyện không hài lòng trong cuộc sống. Nhưng còn cậu dường như đang ở một thế giới khác, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống từ đỉnh đầu, bao bọc cậu trong một không gian yên tĩnh khác hẳn với sự hỗn loạn xung quanh.
Hoàn toàn không hợp rồi lại giống như lẽ ra phải như thế.
Cậu sa vào biển đề, không cảm nhận được những thay đổi xung quanh mình, mãi đến khi có người vỗ vào bàn cậu.
Lục Khuynh nhíu mày, cậu rất ghét bị người khác quấy rầy lúc đang làm bài, đặc biệt là thời điểm tập trung tinh thần.
Người đến chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, cậu chỉ cảm thấy mùi rượu nồng nặc phả vào người mình, xuýt nữa xông cậu tới ngất xỉu.
Lông mày Lục Khuynh càng cau chặt.
Bước chân gã đàn ông lắc lư, như thể một giây sau sẽ chóng mặt rồi ngã lên người Lục Khuynh.
"Này nhóc, mày ăn no rửng mỡ hả? Đến chỗ này làm bài tập?" Giọng của đối phương ngọng nghịu.
Lục Khuynh không trả lời, bút vẫn đang viết trên giấy.
"Ê, hỏi mày đấy!"
Lục Khuynh nắm cây bút thật chặt.
"Thằng nhóc mày bị sao vậy? Hiểu phép lịch sự cơ bản nhất không?"
Không hiểu, Lục Khuynh nghĩ thầm.
"Mày mẹ nó mà là học sinh à, người lớn hỏi cũng không thèm trả lời, học cái rắm!... Ê, này, mẹ nó mày là người câm đúng không?"
Lục Khuynh ngừng lại.
Kẻ kiếm cớ như vậy đâu phải chưa từng có, trông Lục Khuynh trắng nõn sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, lại được hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh làm nền, hiện ra vẻ yên tĩnh xinh đẹp. Luôn có mấy kẻ bởi vì tò mò hoặc đơn thuần là khó chịu đến bắt chuyện hoặc khiêu khích, Lục Khuynh thường phớt lờ rồi tiếp tục viết bài của mình, hầu hết người tự chuốc nhục nhã sẽ phẫn nộ rời đi, nhưng cũng có kẻ trở nên quá đáng hơn.
Người đàn ông càng được nước lấn tới, các câu chữ tục tĩu liên tục thốt ra từ miệng gã, càng ngày càng khó nghe.
Lục Khuynh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, đưa tay muốn túm tóc của mình.
Tay vừa nâng lên thì người nọ bất ngờ lùi lại, tiếp theo gã vươn tay "chát" một phát đập rớt cánh tay cậu, đồng thời chìa tay ra giật mạnh tờ đề.
Cây bút còn chưa rời khỏi giấy đã vẽ lên đó một đường kẻ thật dài.
Lời của đối phương ập tới như đạn pháo.
"Này! Làm gì, còn muốn đánh nhau à? Tao đã nói mày chẳng phải đứa trẻ ngoan ngoãn gì mà, chạy đến quán bar làm bài tập, giả vờ cái gì mà giả vờ? Chắc là thằng nhóc hư đốn rồi, còn đến quán bar, cmn chắc mày không..."
Còn chưa kịp nói xong, Lục Khuynh đã ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào gã.
Người đàn ông sững sờ trong chốc lát, cũng quên việc mắng cậu. Lông mày của thiếu niên cau lại, môi mím chặt, trong mắt như ẩn giấu gai nhọn, xuyên qua thấu kính trừng gã nhưng uy lực không hề suy giảm.
Gã ta ấy thế mà bị một thằng nhóc vị thành niên dọa sợ.
Tên đàn ông khôi phục tinh thần, tinh lực đột nhiên dâng lên, gã chẳng kịp suy nghĩ đã chìa tay ra, thầm nghĩ đấm một quyền vào gò má của thiếu niên trước mặt.
Nhưng cú đấm này không thực hiện được.
Một đôi tay khớp xương rõ ràng chen vào giữa Lục Khuynh và người đàn ông, đè gã ta lên bàn, chặn nắm đấm sắp vung ra của gã.
Một tiếng nói thản nhiên từ đỉnh đầu Lục Khuynh truyền đến.
"Này, tính toán với bạn nhỏ làm gì cơ chứ? Bài tập thì phải làm, lại đâu đụng gì đến anh?"
Là người đàn ông luôn mỉm cười với cậu.
Lục Khuynh định lên phía trước xem nhưng bị hắn chặn lại, Lục Khuynh không nhìn thấy gã mượn rượu gây sự kia nữa.
Kẻ gây rối ổn định tầm mắt, mờ mịt nhìn người trước mặt, đột nhiên vỗ đầu, nở nụ cười đầy dầu mỡ: "A, chẳng phải anh Nhiên đây sao,... Ờ, bạn nhỏ này muốn làm bài tập đúng không, ha ha, tôi uống rượu hơi nhiều, xin lỗi hớ hớ..."
"Đi đi đi, cút sang bên, quanh thân đầy mùi rượu đừng đi lung tung ở chỗ này, lỡ dọa người ta sợ thì phải làm sao?"
"Ừ ha bị dọa sợ thì không lịch sự chút nào ha ha ha" Gã đàn ông giả vờ cười hai tiếng "Ồ... Bên kia có ông bạn gọi tôi uống rượu này, tôi đi trước đây." Nói đoạn gã xua tay, bước đi như đạp trên bông.
"Mau cút mau cút." Người được gọi là anh Nhiên khá ghét bỏ phất phất tay.
Xung quanh an tĩnh lại một hồi, Lục Khuynh gãi tóc rồi tạm dừng, sắp xếp thu dọn bài thi, cầm cục tẩy ở bên cạnh cẩn thận xóa đường vừa vẽ.
"Này."
Giọng nói vang lên, khác hẳn với tiếng quát mắng của gã say rượu kia, rất nhẹ nhàng, cứ như lời thủ thỉ của người yêu trước khi tiến vào mộng đẹp.
Ghế sô pha đối diện lún xuống, anh Nhiên nói: "Không nói tiếng cảm ơn với tôi sao? Bạn nhỏ?"
Giọng nói trầm thấp ôn hòa như đang nhẹ nhàng dụ dỗ.
Tay cầm cục tẩy của Lục Khuynh khẽ dừng.
Âm điệu của người này rõ ràng, dịu dàng, không có men say.
Giọng của đối phương lại vang lên: "Sao không về nhà làm bài tập, chỗ này ồn như thế, mất tập trung thì sao?"
Thấy bạn nhỏ chẳng phản ứng gì với mình, anh Nhiên cũng không gấp, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn: "Em ở đây làm gì? Bài thi à? Bạn nhỏ bao lớn rồi? Đề thi này xem ra rất khó à nha."
Lục Khuynh lại nhíu mày. Lần này là bởi vì giọng điệu của người đàn ông cứ như đang dỗ trẻ, coi mình thành học sinh tiểu học hả? Cậu rõ ràng đã là học sinh cấp ba mà.
"Tiếng nhạc ở đây có to quá không? Quấy rầy bạn nhỏ làm bài tập thì toang mất, nếu không tôi bảo người ta tắt cho em nhé?"
Anh Nhiên chậm rãi nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, bởi vì tới gần nên khuôn mặt của thiếu niên trở nên rõ ràng, mặt mày tựa như trăng sáng, đang nhìn chăm chú vào bài thi, sống mũi cao thẳng trông rất đẹp mắt.
Cậu mở khóe miệng, vài sợi tóc buông xuống trán che khuất một chút đường nhìn, anh Nhiên nhẹ nhàng thổi khiến tóc hắn tung bay, ngay cả tóc của thiếu niên đối diện cũng hơi lay động.
"Bạn nhỏ thẹn thùng như thế à, anh trai..."
Lúc này Lục Khuynh bỗng nhiên ngẩng đầu trừng anh Nhiên, nhưng trong mắt chẳng còn gai nhọn đâm người nữa.
Anh Nhiên ngẩn người.
Chỉ nghe thấy giọng nói lành lạnh của cậu thiếu niên vang lên bên tai: "Tôi không gọi là bạn nhỏ."