Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
- ----
Ngô Thấm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta vô thố nhìn Thiệu Ngôn, sợ hãi anh sẽ nói ra điều gì đó khiến mình xấu hổ, cũng sợ hãi anh sẽ bênh vực Úc Đường, mặt mũi của mình cũng mất.
Nhưng không có.
Thiệu Ngôn chỉ lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó liền đi về lớp học, giống như không hề nhìn thấy cô ta.
Ngô Thấm một lòng còn chưa buông xuống được, lại bắt đầu lo lắng, bồn chồn. Trong giờ học, tinh thần cô ta vẫn luôn không yên ổn, luôn muốn làm cái gì đó để vãn hồi vị trí của mình trong cảm nhận của Thiệu Ngôn, cô ta muốn xin lỗi, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.
Liền trầm mặc như vậy trong một ngày, Ngô Thấm muốn tìm cơ hội nói chuyện với Thiệu Ngôn, nhưng Thiệu Ngôn chỉ trầm mặc cự tuyệt cô ta, loại kháng cự không tiếng động này là khiến người ta khó chịu nhất, Ngô Thấm ủy khuất đến độ khóc lên.
Tan học, phòng học chỉ còn lại có hai người bọn họ, Ngô Thấm đứng ở cửa chặn Thiệu Ngôn.
Cô ta mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Cậu ta mắng tớ."
Thiệu Ngôn hơi nhíu mày một chút, anh đang vội vã trở về, lúc này chắc chắn Úc Đường cùng Kỳ Nguyệt đã ra khỏi trường rồi.
Nếu Kỳ Nguyệt đưa Úc Đường tới nơi khác, anh sẽ không thể đuổi kịp.
"Cái gì?" Thiệu Ngôn hỏi lại.
"Úc Đường, hôm nay ở nhà vệ sinh cậu ta đã mắng tớ." Cho nên cô ta mới phản kích lại, cô ta sẽ không làm ra hành vi giống như người đàn bà đanh đá chửi đổng.
Lông mày Thiệu Ngôn nhíu càng chặt, anh nghi hoặc nhìn thoáng qua Ngô Thấm, cảm thấy cô ta đang......không nói lý.
"Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về." Thiệu Ngôn nhìn thời gian một chút, không để ý lời nói của mình có chút tra, chỉ nóng lòng muốn trở về.
Loại thái độ kháng cự này lại kích thích Ngô Thấm, cô ta lập tức trở nên sốt ruột.
Trong lòng ủy khuất, không cam lòng cùng với ghen ghét lúc này cùng nhau phát tác.
Cô ta cắn răng nói: "Rốt cuộc tớ đã làm sai cái gì, cậu tại sao lại đối xử với tớ như vậy?"
Rõ ràng trước kia không phải như thế.
Tuy rằng trước kia Thiệu Ngôn cũng là lạnh lùng, chưa bao giờ sẽ chủ động phản ứng lại người khác, trên khuôn mặt vĩnh viễn thờ ơ, tựa hồ sẽ không đem bất cứ thứ gì để ở trong lòng.
Lúc anh nói chuyện cùng người khác, ngữ khí cũng là nhàn nhạt. Nhưng Ngô Thấm cảm thấy, mỗi một lần mình nói chuyện với anh, ngữ khí của anh lúc đó so với khi nói chuyện cùng người khác thân thiện hơn một chút, biểu tình dịu dàng hơn một chút.
Ngô Thấm vẫn luôn cho rằng, cô ta không giống với mọi người.
Cô xem tính cách lãnh đạm của Thiệu Ngôn là cá tính, hơn nữa còn vì thế mà mê muội. Nhưng một ngày kia, một người khác xuất hiện, được Thiệu Ngôn đối xử tự tế, cô ta lại bị vắng vẻ, Ngô Thấm liền chịu không nổi.
"Cậu không làm sai cái gì." Thiệu Ngôn vốn là không quá muốn phản ứng cô ta, nhưng thấy nước mắt cô ta rơi xuống, đành phải kiên nhẫn nói: "Tôi làm gì cậu mà cậu lại khóc?"
Ngô Thấm nhất thời nghẹn lại, trên mặt một trận xanh tím, cô khẽ cắn môi, thật sự là không chịu nổi, xoay người bỏ chạy.
Bộ dáng cô ta chạy đi như bị người ta ức hiếp, cô ta chạy trối chết. Nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ đuổi theo, có lẽ còn sẽ đưa cho cô ta khăn giấy, nhưng Thiệu Ngôn chỉ nhíu mày, sau đó đi ngược lại.
Bởi vì chậm trễ một ít thời gian, lúc này đây anh không có cách nào trở về cùng Úc Đường.
Có một số việc anh vốn là muốn ở trên đường nói cho Úc Đường, nhưng hiện tại không còn cơ hội nữa.
Ở trên đường khi tan học là nơi bọn họ gặp gỡ được nhiều nhất. Chờ sau khi về đến nhà, Úc Đường là sẽ không cho anh cơ hội tiếp cận cô, cho dù hai người ở đối diện nhau.
Chờ tới buổi tối tầm giờ rưỡi, trong tay Úc Đường cầm một quyển sách ngồi ở trên sô pha tính toán ôn tập một chút bài tập, đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Úc Đường tưởng Úc Tề Lỗi đã trở lại liền đứng dậy đi đến mở cửa.
Bất quá lúc này, Úc Đường cũng không có thấy mặt Úc Tề Lỗi ở ngoài cửa mà thấy chính là Thiệu Ngôn.
Úc Đường sửng sốt, không biết lúc này anh có chuyện gì.
"Cậu..."
"Cái này cho cậu." Trong tay Thiệu Ngôn cầm một cái pudding caramel, anh duỗi tay đến phía trước, pudding cũng theo động tác của anh mà lay động một chút.
Kem màu vàng và cảm giác bóng loáng có thể khiến người ta thèm ăn chỉ trong nháy mắt.
Đĩa bánh pudding trong tay anh thật xinh đẹp, nhưng là tay cầm đĩa càng đẹp hơn.
Những ngón tay góc cạnh rõ ràng cầm đĩa bánh, Úc Đường thấy được ở tay anh là đốt ngón tay hơi hơi uốn lượn, ngón tay thon dài mà đẹp đẽ.
Úc Đường ngước mắt nhìn anh, nhíu mày, không đáp lời.
Thiệu Ngôn trầm mặc một chút, sau đó nói: "Đây là mẹ tôi làm, tôi chỉ đưa qua đây."
Mẹ Thiệu xác thật rất nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi làm Úc Đường chống đỡ không được.
Úc Đường vừa mở miệng muốn nói chuyện, Thiệu Ngôn đột nhiên nghiêng thân mình, từ khe hở của cửa tiến vào.
Chỉ trong nháy mắt, Thiệu Ngôn đã ngênh ngang vào nhà cô, thành công đi vào trong nhà cô.
Úc Đường đành phải đem lời muốn nói nuốt trở vào, cô nhấp môi, sau đó gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Tiếp theo nên hạ lệnh đuổi khách.
Hôm nay bị Ngô Thấm gây sự, Úc Đường tuy rằng khó chịu trong lòng, nhưng phép lịch sự vẫn phải có.
Cô đang muốn bắt đầu đuổi khách, nhưng lời nói của cô còn chưa nói ra, lại nghe thấy Thiệu Ngôn nói: "Người tới là khách, đến một cốc nước cậu cũng không cho sao?"
Úc Đường lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cô bất đắc dĩ mở tủ lạnh ra, lại phát hiện bên trong không có nước trái cây, đành phải cho anh một ly nước sôi để nguội.
Thiệu Ngôn tùy tay ôm một cái gối ôm, mặt trên còn có một vươn lại một ít nhiệt độ cơ thể, là do vừa rồi cô dựa vào nó.
Thần sắc của Thiệu Ngôn lập tức trở nên nhu hòa, anh cũng không uống chén nước kia, chỉ yên lặng ngồi như vậy.
Úc Đường ngồi ở đối diện anh, hai người nhìn nhau không nói gì.
Một lát sau, Úc Đường mở miệng trước: "Cậu có chuyện gì thì nói đi, không cần tìm cớ."
Thiệu Ngôn lập tức cười, "Nếu cậu không cố cách xa tôi cả ngàn dặm, tôi cũng không cần phải như thế này."
Anh đột nhiên nghiêng về phía trước, thân thể dựa sát về phía Úc Đường.
Khoảng cách này có chút nguy hiểm.
Úc Đường có thể cảm nhận được tiếng hít thở đều đặn của anh, hơi thở còn phả lên mặt cô.
Rất nhu hòa, tựa hồ còn mang theo một hương vị ngọt —— trước khi vào đây, hẳn là anh đã ăn qua pudding.
Không khí này quá ái muội.
Úc Đường sợ tới mức co rụt lại, cả người rúc ở trong góc sô pha.
"Có chuyện gì từ từ nói." Úc Đường căng thẳng, nói chuyện cũng khô cằn.
Thấy trong đôi mắt của cô có chút né tránh, Thiệu Ngôn lúc này mới dừng lại.
Lông mày anh cong lên, mang theo một tia nghiền ngẫm, "Tôi chỉ suy nghĩ, cậu vì cái gì luôn mang bộ mặt lạnh với tôi?"
"Tôi không có."
Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Vì cái gì cậu ta còn không ngồi đàng hoàng lại? Cậu ta còn muốn đứng như vậy tới khi nào?
Anh đứng lên, chặn chiếc đèn tường sau lưng, có một bóng đen bao phủ lên người Úc Đường, vừa lúc có thể bao phủ cả người cô.
Màu đen có chút áp lực, cô không thích loại cảm giác bị áp bách này.
Úc Đường mở to đôi mắt, vẫn luôn nhìn thẳng anh.
Đôi khi trong lòng càng thêm hoảng loạn, cô càng muốn trấn định.
Cô thật ra muốn nhìn rốt cuộc ai là người bại trận trước.
Cuối cùng... Là Úc Đường bại trận trước.
Bởi vì Thiệu Ngôn thật sự tới quá gần, cô muốn tránh cũng không thể tránh, đành phải lấy một cái gối ôm che trước mặt mình.
Nhưng cái gối ôm rất nhanh đã bị rút ra.
Úc Đường sửng sốt, trên mặt đã hiện lên nét giận dữ. Cô không ngại mẹ Thiệu vì bà sẽ không có hành động gì quá lớn. Nhưng điều này không có nghĩa là Thiệu Ngôn có thể trêu chọc cô hết lần này đến lần khác.
Còn chưa từng có người dám... Lại gần cô như vậy!
"Cậu cút đi!" Úc Đường tức giận nói.
Thấy lông mày thanh tú của cô nhăn lại, trong ánh mắt cũng mang lên một tầng hơi mỏng tia giận dữ, Thiệu Ngôn biết mình nên một vừa hai phải.
Anh một lần nữa ngồi xuống sô pha, ở ngay bên cạnh Úc Đường.
Thiệu Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn thấy sách giáo khoa ở bên cạnh, nhướng mày, hỏi: "Đang làm toán học?"
Vừa nói tới vấn đề này, Úc Đường nháy mắt liền trở nên chột dạ hơn.
Không có biện pháp, ở trước mặt học bá làm bài tập, cô không đủ tự tin.
"Không liên quan đến cậu."
"Tôi có thể giúp cậu. Vừa lúc tôi cũng có một ít vấn đề không rõ, vừa lúc có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."
Người này như thế nào lại vô lại như vậy!
Còn hỗ trợ lẫn nhau! Cô giúp được cậu ta sao!
Úc Đường thấy anh sống chết ăn vạ không đi, liền hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, nói: "Cậu mau đi đi!"
Thiệu Ngôn mỉm cười, không hề đem sự uy hiếp của cô để ở trong lòng, anh thản nhiên cầm lấy sách giáo khoa, nhìn thoáng qua dấu vết viết nguệch ngoạc bằng bút chì trên đó.
Anh liếc nhìn vài lần, sau đó thậm chí còn cầm lấy bút ở bên cạnh bắt đầu giải đề.
Hoàn toàn không có ý định đi về!
Úc Đường sốt ruột, cô đoạt lấy sách giáo khoa, đứng ở trước mặt anh.
Cô nói: "Không mời mà đến, coi như là kẻ trộm."
"Kẻ trộm là trộm vật, tôi là đang giúp cậu." Thiệu Ngôn bất động như núi, anh nghiêm trang nói: "Tôi không biết tại sao cậu lại có địch ý với tôi lớn như vậy. Tôi đã làm gì khiến cậu cảm thấy không vừa mắt sao?"
Tính khí của Úc Đường nổi lên, độc miệng vô cùng.
Cô cười lạnh nói: "Toàn thân cậu chỗ nào cũng làm tôi không vừa mắt."
Úc Đường ngày thường chính là không dễ dàng buông tha cho người khác, bị người ta chế giễu một câu, cô khẳng định muốn làm người ta tức ngược trở về.
Cô không có cách nào đối phó với người vô liêm sỉ như Thiệu Ngôn, nên đành phải xé rách da mặt, phải như vậy anh mới biết khó mà lui.
Nhưng ai có thể nghĩ được Thiệu Ngôn nghe xong không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Nhưng toàn thân cậu chỗ nào tôi cũng vừa mắt. Bằng không cậu tới gần một chút, nhìn tôi thật kĩ, có thể nhìn thấy..."
Úc Đường đánh gãy lời nói của anh: "Cậu cho rằng nhìn như thế sẽ thấy thuận mắt?"
"Không phải." Thiệu Ngôn nói: "Ý tôi là... tôi chỉ muốn cậu nhìn tôi như thế."