Hoành Hành Yêu Thần Ký

chương 57: đến lúc kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Keng, keng, keng...”

Giữa trời đất chớp động quang mang, trọng lực như muốn nghiền ép không khí ra, một quyền nặng nề mang theo lực lượng khủng khiếp đánh lên kiếm khí, vô số tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Lục Viêm cùng Thương Lang Đạo điên cuồng va chạm, khí trời biến đổi, trong nhất thời bầu trời trở nên mờ nhạt, mọi thứ trở nên xám xịt.

Thu tả chưởng, hữu chưởng lại đánh ra, trên tay Thương Lang Đạo xuất hiện một vòng ánh sáng vàng nhạt, trong ánh sáng vàng nhạt này tựa như chứa đựng cả một ngọn núi, tất cả trọng lượng đều tại vòng ánh sáng này ngưng tụ.

Một chưởng thẳng xuyên đánh trúng Lục Viêm, không để hắn né tránh thì lực lượng kinh khủng đã đánh bay hắn.

“Phanh!”

Một chưởng nặng nề đánh lên đem hắn đánh ngược xuống mặt đất, mặt đất chấn động một cái, đất đá tan nát.

“Giết hắn!”

Những gia chủ, tộc trưởng các thế gia lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lục Viêm bị đánh trúng liền hét lớn giết tới Lục Viêm.

“Vạn Pháp Trọng Thiên!!”

Thương Lang Đạo hét dài một tiếng, cả người dâng trào ánh vàng nhàn nhạt, nghe thấy từng tiếng nứt vỡ vang lên, không khí bị nén đến cực hạn, không gian cũng chấn động.

“Trấn!”

Kim quang điên cuồng như cuồng phong, không ngừng hướng tới Lục Viêm, bao phủ hắn vào trong vòng kim quang.

Lúc này Lục Viêm cũng từ từ đứng dậy, ngay khi vừa đứng đã thấy vô số người giết tới, chợt thấy ánh sáng vàng nhạt trùm lấy hắn, khi bị ánh sáng trùm lấy, cả người hắn trở nên nặng nề vô cùng, tốc độ chậm lại vô số lần.

Đột nhiên thấy ánh sáng vàng thắt lại, lập tức thấy cả người Lục Viêm như bị thắt chặt lại, tiếng gãy xương cũng vang lên mồn một. Thân thể hắn như bị lưỡi kiếm sắc bén cắt quanh người, máu không ngừng chảy ra.

Không chỉ thế, thân thể hắn cũng trở nên nặng nề, cả người như lún sâu vào mặt đất, không thể di chuyển được.

Hắn như bị dán trên mặt đất, mỗi bước đi đều khó khăn, mà hắn đi lại giống như cả ngọn núi di chuyển, đất đá không chịu nổi, càng đi càng lún, càng lún càng sâu.

Có thể nói, hắn nếu muốn không bị lún thì phải đứng yên, còn không thì càng lúc càng lún, đến khi đó thì khó mà nói chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng mà, hắn muốn đứng yên càng không dễ. Thời điểm này gần hai mươi Hắc Kim cường giả của toàn bộ thế gia đều dùng toàn lực chém giết Lục Viêm.

Hắn chống đỡ càng lúc càng khó, huống hồ tốc độ của hắn trở nên chậm chạp, giơ tay nhấc chân cũng là vấn đề. Trong lúc gần hai mươi Hắc Kim cường giả vây công thì càng không chịu nổi.

Trong nháy mắt trên người hắn đã có không ít vết thương, dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng nhiều vết thương nhỏ cũng thành vết thương lớn. Nếu không phải do thể phách của hắn thì có khi đã bị chém thành ngàn mảnh rồi.

Nhất là Bách Thủ thế gia, bọn hắn đánh Lục Viêm nhiều nhất, vết thương cũng nặng nhất. Đương nhiên không phải bọn hắn có trăm cánh tay, vẫn là hai tay, nhưng tốc độ của bọn hắn nhanh vô cùng, có thể khiến cho người khác tưởng rằng đó là trăm cánh tay.

Cho nên bọn hắn mới được xưng là Bách Thủ.

Không chỉ tốc độ nhanh, mà lực lượng cũng không kém hơn những cường giả của các thế gia khác.

Lục Viêm bị cường giả Bách Thủ thế gia giết đến nổi cả người đều là vết thương, có thể nói, trong ngàn vạn vết thương, có đến năm phần của bọn hắn.

Sau đó là đến thế gia khác, chính là thế gia đứng ở thứ ba trong toàn bộ thế gia, chỉ kém Thần Diễm thế gia cùng Thương Lang thế gia, Huyết Lân thế gia.

]

]

“Huyết Mâu!”

Tộc trưởng Huyết Lân thế gia tay cầm trong tay Huyết Mâu đỏ tươi như bị nhuộm bởi vô số máu tươi.

Một mâu đánh xuống, chỉ một mâu đơn giản như vậy, thế nhưng vừa đánh ra liền thấy được máu đỏ phun trào, mâu chưa xuống nhưng tựa hồ đã đem kẻ dịch đánh chết.

Trên mâu truyền đến từng tiếng nhiếp hồn, làm cho vô số người choáng váng, nếu không phải thực lực mạnh mẽ hoặc bản tâm cực kiên định, nếu không thì khó tránh khỏi đầu óc choáng váng.

Một mâu đánh trúng Lục Viêm, trong nháy mắt đem hắn đánh đến hoa rơi máu chảy, l-ng ngực Lục Viêm bị Huyết Mâu đâm trúng, cả người bị đính lên mặt đất.

“Oanh oanh oanh!”

Toàn bộ cường giả của các thế gia không ngừng dùng quyền cước, đao kiếm, thương mâu, đánh cho Lục Viêm thành huyết nhân.

“Tư Không Dịch, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi!”

Không biết ai gầm lên một tiếng, sắc mặt đám người trở nên đỏ bừng, khí huyết sôi trào.

Chợt ngay lúc này...

“Tuyệt Phách Thương – Đốt Hồng Trần!”

Âm thanh vang vọng trời đất, bỗng thấy trên bầu trời chói lọi ánh lửa, từng ngọn lửa tím nhảy nhót xung quanh trên không trung, vây quanh một đạo thần diễm hình thương.

Lý Tiêu Nhân sau khi hồi phục lại liền một thương giết ra.

“Trảm!”

Từng đạo tử diễm lao xuống như mưa, từng tiếng xì xèo không ngừng vang lên. Khi tử diễm rơi xuống bên dưới, chỉ gặp không khí bị đốt cháy, không gian vặn vẹo, dù chưa chạm lên mặt đất, nhưng bên dưới đã bị hóa thành bụi phấn từ lâu.

“Trọng Quyền Phá Thiên!”

Cự chưởng như đánh nát không khí cũng oanh bạo xuống, trọng lượng đủ để khiến một tảng đá thành một ngọn núi ập lên đánh đến Lục Viêm. Cự chưởng này có thể dùng đến từ kinh khủng để hình dung, thậm chí nếu đánh trúng một ngọn núi, có thể đem nó đánh chấn động.

Lý Tiêu Nhân cùng Thương Lang Đạo trong nháy mắt dùng ra sát chiêu mạnh nhất. Những cường giả của các thế gia cũng run sợ trước lực lượng kinh khủng này. Bất quá, bọn hắn lại hét lớn, cùng đem hết sát chiêu giết đến Lục Viêm.

“Bách Thủ Đồ Long!”

“Xích Tiêu Cửu Thức!”

“Băng Phong Lục Đạo!”

“...”

Tất cả cường giả dùng ra hết thực lực, sát chiêu bá đạo nhất, lực lượng khoáy nát cả bầu trời.

Trong nhất thời trời đất bị vô số đạo quang mang bao trùm, thất thải quang mang phô thiên cái địa, không một tia ánh sáng nào có thể chen vào trong.

Tại thời khắc này, hết thảy ánh sáng đều mịt mờ, thất thải quang mang trở nên hỗn loạn, từng đạo quang mang trộn lẫn vào nhau.

Càng kinh khủng chính là khi những đạo quang mang cùng hỗn loạn một chỗ, ba động vô hình khủng khiếp lấy nơi đó làm trung tâm quét ra, hủy diệt hết mọi thứ cách đó trăm mét.

Âm thanh kinh khủng chói tai đang không ngừng kéo lên, vài dặm xung quanh mọi người đều bịt chặt tai, thế nhưng đầu óc vẫn bị âm thanh làm đau đầu.

“Oanh...!”

Cách Thần Diễm thế gia mười dặm, một tiếng gầm thét chấn động trời đất, khói bụi khổng lồ bao trùm một khoảng không, xung thẳng lên trời cao.

Những thủ vệ, cường giả của các gia tộc đang canh gác đưa mắt nhìn lại, bọn hắn không biết cuộc chiến ngoài kia thế nào, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ kết thúc.

Trong lòng bọn hắn không có bao nhiêu áp lực, toàn bộ cao thủ của các thế gia đều tập trung tại đó, thậm chí còn có hai vị truyền kỳ cường giả, chắc chắn sẽ đánh bại Tư Không Dịch.

Bên ngoài, chợt thấy có năm sáu đạo thân ảnh bay ngược ra sau, cả người máu me bê bết, trên người của mỗi người đều là vết thương nặng nề, hơi thở suy yếu.

Mỗi người bọn hắn vừa bay ngược vừa nhìn vào trong trung tâm vụ nổ kia với ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt này giống như nhìn vào quái vật đồng dạng, không có từ ngữ nào có thể diễn tả vẻ mặt bọn hắn lúc này.

“Có thể bức ta dùng đến Bá Thể, coi như cũng không tầm thường. Bất quá...”

Từ trong đám khói bụi một âm thanh nhàn nhạt vang lên. Sau đó lại thấy một thân ảnh chậm rãi bước ra. Trên người hắn có lôi quang ẩn hiện, mỗi một tấc da thịt đều ẩn chứa lôi lực mạnh mẽ, thậm chí còn thấy cả từng tia lôi đình tung tóe bắn ra.

Vết thương trên người hắn đang không ngừng khép lại, trong nháy mắt vết thương đã lành lặn, nếu không phải do máu còn trên người, khó mà tin hắn vừa rồi bị thương a.

“Cũng nên đến lúc kết thúc.”

Ngay khi âm thanh rơi xuống, thân ảnh của hắn chậm rãi biến mất, lần tiếp theo lại xuất hiện trước mặt một người đang bay ngược lui sau, một quyền đánh xuống.

“Uỳnh!”

Đánh chết kẻ này, Lục Viêm lại hướng tới kẻ khác.

Trong nhất thời chỉ còn lại có hai người Lý Tiêu Nhân cùng Thương Lang Đạo.

“Cho hai người các ngươi cùng chết chung một chô vậy.”

Lục Viêm cười lạnh, một tay vỗ xuống, nghe một tiếng oanh, máu tươi liền bắn ra, huyết nhục văng tung tóe. Hai Truyền Kỳ cấp, cứ thế chết đi.

Khi mỗi kẻ chết đi, thế gia của kẻ đó lại trở nên ảm đạm, sinh cơ như bị rút cạn, đất đai trên thế gia đó liền trở nên khô héo.

Tại thời điểm này...

Thần Diễm thế gia.

“Chuyện gì thế này, tại sao lại như vậy...”

“Cái này, không phải là đến lúc thay đổi thời đại mới thật chứ?”

“Không thể nào, chẳng lẽ thật giống như tô tiên ghi chép, tới một ngày nào đó sẽ có người thay đổi một lần thời đại chứ.”

Những cường giả còn lại của Thần Diễm thế gia sau khi phát hiện đất đai bị khô nứt liền nhất thời biến sắc.

Truyện Chữ Hay