Hoành Hành Yêu Thần Ký

chương 30: vô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những mái vòm kiến trúc cực lớn, cùng kiến trúc Quang Huy Chi Thành, không thế nào hòa hợp.

Tại niên đại hắc ám trước đây, Quang Huy Chi Thành từng có rất nhiều cư dân trú ẩn, chẳng qua về sau Yêu thú triều bộc phát, tất cả cư dân đều bị Yêu thú giết chóc, hài cốt không còn, không còn ai nhớ được nguồn gốc Quang Huy Chi Thành tồn tại như thế nào.

Về sau năm vị Truyền Kỳ Thủy Tổ mang theo mấy chục vạn người, từ bên trong Thánh Tổ sơn mạch vừa đánh vừa lui, lui tiến vào Quang Huy Chi Thành, bắt đầu xây dựng lại thành trì này.

Về sau, Quang Huy Chi Thành đã từng qua rất nhiều lần hủy diệt, nhưng mà các vị tổ tiên một lần lại một lần mà xây dựng lại, mới có sự xuấ hiện của từng cái thế gia và cứ thế truyền thừa kéo dài đến nay.

Chẳng qua là sự cố ban đầu đã mai một lịch sử Quang Huy Chi Thành, tuyệt đại bộ phận kiến trúc Quang Huy Chi Thành, đều là kiến trúc xây dựng lại. Duy chỉ có những mái vòm kiến trúc này là giữ lại đến hôm nay.

Những mái vòm kiến trúc trung ương được bao phủ bên trong bởi một mảnh nhàn nhạt màn sáng màu trắng, ngay cả là Truyền kỳ Yêu Linh Sư, cũng không cách nào xuyên thủng.

Đây là một cái Viễn Cổ pháp trận cực lớn, tràn đầy sắc thái thần bí.

Trên vách tường của các tòa kiến trúc mái vòm. Khắc họa rất nhiều Minh văn làm cho mọi người khó hiểu, thỉnh thoảng lại phát ra quang huy nhàn nhạt.

Lục Viêm từ trong những cuốn sách đọc được nên biết một vài thứ, nhưng những cái liên quan đến Viễn Cổ pháp trận này thì lại rất ít, hắn là từ Diệp Sóc mới biết.

“Quả nhiên không hổ là Viễn Cổ pháp trận, so với những trận pháp đỉnh phong ở thế giới cũ cũng không kém bao nhiêu”

Lục Viêm nhìn Viễn Cổ pháp trận một lượt rồi lên tiếng khen, trận pháp a, thật sự mà nói bày trận không khó, nhưng cũng không phải dễ, trước đây Lục Viêm cũng từng là một trận pháp tông sư, cho nên nhìn qua liền biết Viễn Cổ pháp trận này không phải phàm trận.

“Bất quá, muốn phá giải Viễn Cổ pháp trận này cũng không phải khó, chỉ cần tìm ra mắt trận của nó, phá giải từng cái là được”

Lục Viêm chầm chậm đi vào trong Viễn Cổ pháp trận, khi đi vào liền cảm thấy không gian vặn vẹo. Mà ngay lúc đó kim quang chợt bao phủ lấy hắn, trong đầu vang lên ong ong hai tiếng, trước mắt choáng váng một hồi.

Tiếp đó lại thấy thân ảnh của hắn dần biến mất, tựa như chưa từng tồn tại qua, giống như ở đây trước nay chưa từng có một ai.

Nếu như Diệp Mặc hoặc Nhiếp Ly ở đây chắc chắn sẽ khiếp sợ vô cùng, bởi vì bọn hắn biết ở đây có một tầng kết giới, kết giới này cho dù là mười vị cường giả Truyền Kỳ cấp liên thủ cũng khó mà đánh vỡ, thế nhưng vừa rồi, Lục Viêm lại hoàn toàn đi xuyên vào trong kết giới.

Chuyện này ngay cả Diệp Mặc cũng khó mà làm được, thế nhưng Lục Viêm lại làm ra, thật sự là bất khả tư nghị.

Ông!

Không gian chấn động vặn vẹo, mọi thứ lướt qua nhanh như chớp, tại trong một địa phương, một bóng người từ bên trong hiện ra.

Mảnh đất hoang vu đầy u ám, từng tòa núi lớn xa tít ở phía sau, nhìn qua vô cùng mờ ảo, trên đỉnh đầu là hư không mênh mông, từng đạo khí tức âm trầm u uất khó chịu.

“Nơi này là...”

Lục Viêm đứng trên mảnh hoang vu, nhíu mày nhìn ra xung quanh, không ngờ tới bên trong Viễn Cổ pháp trận lại là một thế giới.

“Òm ọp, òm ọp...”

Đúng lúc này, một sinh vật giống khỉ xuất hiện ở xa xa, toàn thân nó không có lông dài, làn da màu đỏ tươi, lổ tai rất thính, hai tay tuy rằng quá ngắn, nhưng mà móng vuốt dài sắc bén phi thường, con mắt nhô lên giống như là bảo thạch màu lam bình thường, nở rộ sâu kín hào quang.

Lục Viêm phóng ra một cây phi trâm giết chết đầu yêu thú, song lại có yêu thú khác lao tới.

Phát hiện đầu yêu thú này, Lục Viêm chợt cảm thấy nguy hiểm, bởi lúc này không phải chỉ có một đầu nữa, mà là hơn ngàn con đang hướng phía hắn đi tới.

Đây chính là Xích Quỷ, Xích Quỷ vẻn vẹn chẳng qua là Yêu thú cấp Bạch ngân, được đặt tên bởi vì tướng mạo xấu xí, tuy rằng tuyệt đại đa số Xích Quỷ đều là Bạch ngân Nhất tinh cấp bậc.

Nhưng mà loại sinh vật Xích Quỷ này, là giống loài ăn thịt sống bầy đàn, vừa rồi tiếng kêu Xích Quỷ kia là kêu gọi đồng loại, nếu chậm hơn một bước, chỉ sợ cũng tụ tập lên hàng trăm, hàng ngàn con Xích Quỷ rồi, cái đó mới chính đáng sợ phi thường đấy.

Lục Viêm lúc này cũng không biết đám yêu thú này là Xích Quỷ chuyên ăn thịt này, bất quá hắn biết chắc chắn những yêu thú này sẽ không đơn giản, nhìn vô số Xích Quỷ đang càng lúc càng đông, hắn liền quyết đoán dung hợp Quỷ Thi, rồi hướng bên ngoài chạy đi.

Trong lúc chạy có những con Xích Quỷ tới gần hắn liền giết sạch.

Máu tươi bắn ra, từng tiếng kêu gào thảm thiết bắt đầu vang lên, vừa chạy Lục Viêm vừa giết Xích Quỷ, ngân quang trong tay không ngừng lóe ra, làn sương đen nhanh như chớp gặt hái vài đầu Xích Quỷ, nhưng với hơn vài ngàn con Xích Quỷ sau lưng thì thật không là gì.

Xuy xuy xuy!

Phía trước xuất hiện hơn chục đầu Xích Quỷ, phía sau lại kéo một đoàn hơn vài ngàn con đuổi theo, Lục Viêm liền liều mạng mở ra một đường máu, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

“Hừ!”

Nhìn những đầu Xích Quỷ không sợ hãi đánh tới, Lục Viêm lấy ra Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, một đường quét qua, lôi đình tung tóe giết hơn mười con Xích Quỷ.

Lục Viêm cầm trong tay Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm như hóa thành sát thần, tốc độ giết Xích Quỷ quả thật quá nhanh, chỉ không đến vài phút đã có hơn ngàn con chết trong kiếm của hắn.

Chỉ là Xích Quỷ lúc này cũng đã có đến vạn con, nếu như tiếp tục chỉ sợ hắn cũng kiệt sức, bị đám yêu thú này bâu xé.

“Lục Hợp Kiếm Pháp – Diệt Vạn Pháp!”

Lục Viêm gầm một tiếng, kiếm pháp ẩn chứa vô tận sát khí tuôn trào, một đạo kiếm mang dài hơn trăm mét từ trên trời chém xuống, không gian bị chém rách một đường, cả đại địa cũng lưu lại một vết chém sâu hơn mười mét.

Phốc phốc phốc!

Một đường kiếm chém xuống liền vài ngàn đầu Xích Quỷ bị chém đôi, sát khí kinh khủng khiến cho cả trời xanh biến sắc, đám Xích Quỷ liền bị sát khí dọa không dám đến gần Lục Viêm.

Dùng xong một chiêu này, Lục Viêm sắc mặt không đổi nhìn qua đám Xích Quỷ, uy áp cùng sát khí kinh khủng bạo phát làm Xích Quỷ còn đang chực chờ bên ngoài liền hoảng sợ quay đầu chạy đi.

“Còn biết chạy...”

Lục Viêm lẩm bẩm một tiếng rồi hướng một phía nhìn lại, phía trước ánh đen mờ nhạt ảo ảo làm hắn hơi cau mày, khi nhìn lại thì phát hiện đây là một đầu Minh Đăng cự thú, thân thể to lớn, mặc dù nhìn qua giống như rất dễ gần, nhưng Lục Viêm cảm thấy hơi thở nguy hiểm tử nó.

Ngay tại lúc Lục Viêm định hướng nơi khác để đi thì bầu trời chợt tối sầm, bóng tối đột ngột ập đến, vạn vật tựa hồ bị hắc ám nuốt chửng vào trong.

“Tê..tê.te.e!”

Một âm thanh rít gào sắc bén tựa như muốn xé rách thời không mà tới, không gian u tĩnh bị một tiếng này làm cho chấn động.

Khi một tiếng này vang lên, Lục Viêm thấy được Minh Đăng cự thú vốn đang đứng yên chợt chấn động, sau đó hướng phía xa xa mà chạy.

“Tê tê tê...”

Trên bầu trời một bóng đen lớn đến kinh khủng đang càng lúc càng gần, bóng đen to lớn đến mức Minh Đăng cự thú to như đồi núi cũng cảm thấy nhỏ như con kiến so với nó.

Khi Lục Viêm nhìn thấy bóng đen này liền kinh ngạc đến kinh hãi, cảm thấy đầu óc ong ong từng trận: “Thời không thần thú, Vô...”

Ngay tại hắn kinh hãi lẩm bẩm, Vô bỗng bắn ra từng đạo lưới tơ, lưới tơ lấy tốc độc tuyệt luân quấn lấy Minh Đăng cự thú đang muốn chạy kia.

Chỉ thấy Minh Đăng cự thú gào thét giãy dụa, lại không cách nào giãy đứt từng đạo lưới tơ.

Trên bầu trời Vô chậm rãi hạ xuống, chi trước vươn ra đâm xuyên vào thân thể Minh Đăng cự thú, sau đó đem Minh Đăng cự thú xách lên, rồi vỗ cánh bay đi.

"Đi!"

Nhìn Vô đang muốn bay đi, Lục Viêm chợt phóng lên trên, dưới chân đạp lấy Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, đây chính là ngự khí phi hành, một môn linh kỹ phi hành ở thế giới cũ, mấy ngày trước nhàm chán nến hắn tu luyện.

Tốc độ bay lên của Vô càng lúc càng nhanh, nhưng Lục Viêm cũng không chậm, hắn như con kiến phóng lên bóng đen cực đại kia, nhìn qua giống như con kiến đang bò lên người còn voi vậy.

Lục Viêm càng lúc càng đến gần Vô, tới gần mới thấy Vô toàn thân bọc lấy một màu đen tinh túy, lại lóe lên tinh quang huyền ảo như của trời sao lấp lánh vậy, trên người nó tản ra khí tức thời không mờ nhạt.

Lục Viêm đạp lấy Thiên Vẫn Thần Lôi kiếm phóng tới gần Vô, ngay tại khi vừa tới gần, chợt thấy một đạo hắc ám phóng tới, bao trùm lấy hắn vào trong, sau đó là một trận mờ ảo không rõ.

Trước mắt Lục Viêm chợt trở nên đen tối, vô tận hắc ám bao phủ xuống, tất cả mọi thứ đều ngập trong hắc ám.

Lục Viêm kinh hãi cảm nhận mọi thứ xung quanh, không gian xung quanh khá hỗn độn, hắn trầm ngâm một lúc chợt nhớ tới trước đây từng nghe nói về Vô. Sau một lúc suy nghĩ cuối cùng hắn cũng biết mình đang ở đâu.

Hắn đang ở trong cơ thể Vô!

Vô là một loại thần thú thần bí, nó gần với Hỗn Độn, có thể thôn phệ vạn vật, nhưng Vô thần bí chính là nó còn có thể thôn phệ bản thân mình, hơn nữa Vô còn liên quan tới thời gian không gian, ở thế giới cũ hắn từng gặp qua Vô một lần, nhưng khi đó Vô đang nuốt bản thân nó, sau đó hoàn toàn biến mất.

Từ đó về sau hắn cũng không gặp lại Vô một lần nào nữa. Chỉ là không ngờ lúc này tới thế giới mới cũng lại thấy nó. Cái này hẳn là vì Vô có thể điều khiểu không gian đi?

Lục Viêm đi xung quanh, thế nhưng đi mãi vẫn không thấy giới hạn ở đâu, trong lòng bất giác có chút bất an. Dù sao Vô vốn vô cùng thần bí, lúc này bị nó nuốt vào, ai biết có chuyện gì xảy ra đây.

Đang lúc hắn bất an, đột nhiên kim cầu trong người chấn động, kim quang bạo phát, rọi sáng một mảnh đen tối.

Dưới kim quang, hắc ám dần bị đẩy lùi, xung quanh hắn phạm vi trăm mét là ánh sáng, còn ra ngoài trăm mét, ánh sáng hỗn loạn, bị cắn nuốt không còn.

“Đây là...”

Bỗng thấy phía trước có một tòa đại điện to lớn, đã bị sụp đổ một nửa, đây là một đại điện đổ nát không rõ niên đại nào.

...

Ps: Nào vào CMT góp ý truyện đi, thấy AE lặng im quá mà đau lòng /cdeu!! Nhớ buff NP, có châu thì cho ké với luôn nha:))

Truyện Chữ Hay