Hoành Hành Ngang Ngược

chương 105

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phó bản thứ sáu: Show thực tế ().

_______________________________

Một giây sau khi người cuối cùng nhảy xuống sân thượng, dây thừng đột nhiên đứt mạnh.

“Quá đáng sợ, quá đáng sợ, thật ngầu thật ngầu!” Lâm Gia Ảnh chân mềm đỡ tường sắc mặt trắng bệch nói. Cậu ta là người mà nhảy bungee thôi cũng không dám, vừa rồi cũng không có bất luận biện pháp bảo vệ an toàn gì, cứ như vậy mà từ một địa phương rất cao, nắm vòng treo lướt qua không trung cao hơn trăm met, giống như mấy đặc công lạnh lùng soái khí trong phim điện ảnh ấy!

Những người khác hiển nhiên cũng không sai biệt với Lâm Gia Ảnh lắm, vừa sợ vừa hưng phấn, mỗi lần ở cùng An Thúy, bọn họ đều có thể cảm nhận được cảm giác không thể cảm nhận trong thế giới hiện thực, làm những chuyện mà chính bọn họ chỉ có thể nói mà căn bản không có khả năng làm được. Thể nghiệm như vậy thật sự là trước nay chưa từng có, quá tuyệt vời.

Không tính cái người nửa đường gia nhập đội là Duẫn Thánh Kiệt kia, thì người của tiểu đội cứu vớt đều ở đây, thậm chí còn nhiều thêm một người, chính là tên NPC kia, An Thúy không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm một cái.

Bất quá hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, An Thúy dẫn bọn họ đi xuống từ tháp cao, cái tháp cao này là một khách sạn, nhưng thật ra lại thuận tiện cho bọn họ, một đường đi nhờ thang máy xuống, không ai phát hiện là không đúng. Thậm chí thời điểm ở đại sảnh, An Thúy còn bảo bọn họ bán sắc để mượn một cái máy tính của người khác.

Sau khi rời khỏi khách sạn, thuê xe đi, sau đó lại đổi tới đổi lui mấy con hẻm trong khu dân cư, càng đi càng hẻo lánh.

“Leader, chúng ta đi đâu vậy?”

“Một phòng khám dởm. Trong cơ thể của mọi người ở thành lũy này đều có chip định vị, không lấy ra thì rất nhanh liền sẽ bị truy tung đến.”

Thực mau liền tìm được cái phòng khám dởm kia, chuyên môn trị liệu mấy người không thể ra ánh sáng thế nào đó, tiền khám bệnh tự nhiên là rất cao, rất có danh khí ở mảnh đất màu xám này. Bên ngoài thoạt nhìn là một cửa hàng thực phẩm chức năng tương đối nghèo túng.

Lão bản là người có giá trị nhan sắc còn rất cao mà lại ăn mặc như thanh niên lưu lạc ngoài chợ. Nhìn thấy đám người bọn họ, chậm rì rì hỏi: “Muốn làm gì?”

“Bổ tâm bổ não.”

“Chỗ của tôi không có loại thuốc này.”

“Tôi có, anh muốn không?”

Dùng ám hiệu trong mấy câu, ánh mắt lười nhác của lão bản yên lặng nhìn An Thúy hai giây, mở cửa cho bọn họ đi vào.

Phó Lê nhịn không được tiến đến bên tai An Thúy nói: “Cô cũng quá chuyên nghiệp đi.”

An Thúy: “Không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy.”

“Hai người các người, không nên trộm kề tai nói nhỏ sau lưng tôi!” Lâm Gia Ảnh vừa thấy đầu hai người dựa vào gần như vậy, lập tức bất mãn nói.

【 Ghen tị!! 】

【 Nhãi con quá chua 】

【 Tôi nhất thời không rõ đây là đường hay là thủy tinh……】

【 Đoàn khinh gan phì rồi, dám rống leader cùng thiếu gia ha ha ha ha 】

Lão bản đi đến sau quầy, “Trong các người ai có bệnh?”

An Thúy: “Chúng tôi muốn lấy thứ ở sau gáy ra.”

“Toàn bộ?”

“Không sai.”

“Quy tắc cũ, giao tiền trước.” Lão bản thoạt nhìn không chút nào kinh ngạc, hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tiên lấy chip cho người khác, kẻ phạm tội, quân phản loạn hoặc là một số người có thân phận không rõ đều tới tìm hắn, hắn sẽ không hỏi nhiều, đưa tiền là được, đây cũng là nguyên tắc bảo mệnh của hắn.

Bọn họ lấy tiền từ đâu ra? Đương nhiên là do lúc trước An Thúy dùng máy tính của người khác rút tiền của ngân hàng.

Sau khi giao tiền, lão bản dẫn bọn họ đi vào sau quầy, sau quầy giấu một cánh cửa, sau cánh cửa là một cầu thang thông với tầng ngầm, sau khi đi xuống liền nhìn thấy không gian rộng rãi, dụng cụ y tế cùng dược phẩm đầy đủ mọi thứ.

Bởi vì có An Thúy ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cho nên thời điểm một đám nằm lên bàn giải phẫu đều không có do dự gì cả.

Chip gắn ở sau gáy, cũng không phải là cuộc phẫu thuật lớn gì, bởi vậy nên rất mau liền xong. Mỗi người trên thế giới này đều có chip, từ khi sinh ra đã bị cấy vào, chỉ là người biết được rất ít, rất nhiều người cả đời cũng sẽ không biết sinh hoạt của mình đang bị theo dõi.

Sau khi giải phẫu xong, thì cũng không có nghĩa là đã an toàn, An Thúy lại thanh toán một số tiền, mua mấy giấy chứng nhận thân phận từ lão bản. người tới tìm trị bệnh nhiều như vậy, luôn có người không có thể cứu thành công, cho nên trên tay hắn khẳng định có một ít giấy chứng nhận còn chưa có huỷ bỏ.

Lão bản thu tiền rồi đưa giấy chứng nhận thân phận cho bọn họ, ánh mắt kỳ dị, “Bên ngoài khắp nơi đều là còi cảnh sát, binh hoang mã loạn, nếu không phải tôi kịp thời đem chip bỏ vào cống thoát nước, thì chỉ sợ là đã tìm được nơi này của tôi rồi đấy. Là đang tìm các người đấy, Adam cùng Eve.”

Cũng không có gì ngạc nhiên khi chuyện này bị lão bản biết được.

An Thúy: “Đạo đức nghề nghiệp ngày thường của anh đâu?”

“Thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không nói cũng không sao, chỉ là cửa hàng này của tôi lần đầu tiên có Adam cùng Eve tới thăm, thật sự tò mò.”

“Tò mò cái gì?”

“Tò mò mấy con chim hoàng yến như các người, có thể làm được chuyện gì.” Ấn tượng của mọi người thế giới này đối với Adam cùng Eve rất thống nhất, cũng là vì do tuyên truyền của chính phủ gây ra, thế cho nên trên cơ bản đều cảm thấy bọn họ rất yếu ớt, cần người khác chăm sóc, cần được bảo hộ. Thế cho nên căn bản là không có người nào quan tâm việc bọn họ bị nhốt ở hoa viên Trân Bảo có xuất phát từ tự nguyện hay không.

An Thúy nhìn hắn nói: “Anh có thể nhìn thử, chúng tôi sẽ quậy thế giới này đến long trời lở đất.”

Khóe miệng lão bản cong lên một nụ cười mới lạ: “Rửa mắt mong chờ.”

Lão bản nhìn bọn An Thúy rời đi, vì đã gặp qua rất nhiều người của thế giới này vô lực giãy giụa, nên cũng không nhìn ra là có chỗ nào đặc biệt, cũng tưởng tượng không được tương lai của bọn họ.

Điện thoại trên bàn hắn vang lên, lười biếng bắt máy, nghe tiếng của người bên kia, nói: “Không có gì, chạy mấy tên Adam cùng Eve mà thôi, chạy đến chỗ của tôi…… Bảo vệ? Bọn họ thoạt nhìn là không cần quân phản loạn bảo vệ, người ta nói sẽ dựa vào chính bọn họ quậy thế giới này đến long trời lở đất nữa đấy ha ha……”

Lão bản kiêm bác sĩ của phòng khám dởm, chính là cán bộ của quân phản loạn.

【 A a a a a a quá đáng tiếc! Vốn dĩ có thể thông qua hắn gia nhập vào quân phản loạn! 】

【 Cuối cùng cũng có chuyện Lăng Phỉ tính không được, vốn còn cho rằng cô không gì là làm không được nữa chứ. 】

°°°°°°

Truyện được đăng tại Wattpad yummy.

°°°°°°

An Thúy cũng không có ý muốn gia nhập quân phản loạn.

Tập này cũng cho bọn họ mười ngày trong thế giới giả thuyết, mười ngày sau quân phản loạn cùng chính phủ sẽ khai chiến toàn diện, trong cuộc chiến tranh đó, rất có khả năng kích phát kết cục tử vong toàn bộ.

Cho nên bọn họ chỉ có thể đưa ra lựa chọn, hoặc là thoát khỏi thành lũy của nhân loại này, hoặc là tìm kiếm nơi trú ẩn, sống đến cuối cùng chính là người chiến thắng.

An Thúy không cần nơi trú ẩn.

Bọn họ tìm một khách sạn nhỏ nghỉ tạm, bởi vì cái ót đều có miệng vết thương, cho nên chỉ có thể nằm sấp ngủ.

Ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp của tập thứ hai cũng đến đây là kết thúc.

Tuy rằng An Thúy vào chậm hơn hai giờ, nhưng nhân khí của cô vẫn rất cao, từ khi cô tiến vào thế giới giả thuyết đến khi lên xe lửa và rời đi, có thể nói một đường tăng cao không ngừng, xem đến người xem sắp đui mù, đề tài hot search cũng là về các điểm đáng chú ý trong tập này, số lượng người theo dõi mạng xã hội vẫn đang tăng, hai giờ tăng một trăm vạn, thế tăng không hề giảm xuống.

Mà chỉ ở sau cô, người cũng có thu hoạch nhiều nhất trong tập phát sóng trực tiếp này chính là Tần Tư Tư, công ty quản lý của cô ta cũng kịp thời hành động, một câu tiếp một câu khen ngợi biểu hiện bình tĩnh cùng đoạn phân tích giao dịch đen tối của cô ta ở thế giới giả thuyết, khiến không ít người qua đường chuyển thành fans, fans cũng đang tăng rất nhanh.

Đương nhiên nhóm anti-fan của bọn Phó Lê Phương Văn Tuấn Lâm Gia Ảnh cũng tăng nhanh vô cùng, nói bọn họ là nhược kê, không có An Thúy thì cái gì cũng làm không được, mở màn liền thiếu chút nữa chết thẳng cẳng, tức giận đến fans các nhà cả đêm đều ngủ không tốt.

Âu Thâm ở nước ngoài, thời điểm xem tập phát sóng trực tiếp này đã là rạng sáng hai giờ, nhưng mà hắn lại có chút ngủ không được, hình ảnh nháy mắt của An Thúy cứ quanh quẩn ở trong đầu vứt không được, góc cạnh thiện lương cùng ôn nhu của cô cũng khắc sâu vào ấn tượng hắn. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn cứ tràn ngập hoài nghi cô, biểu hiện của cô ở bên trong, là nhân thiết hay là thật?

Cũng may, có phải là thật hay không, thì tới tập ba sẽ biết, bởi vì tập ba là tập mất trí nhớ, tất cả mọi người cũng sẽ lộ ra bộ mặt chân thật trước “kính chiếu yêu” thôi.

Thời điểm bắt đầu phát sóng trực tiếp ngày hôm sau, khán giả liền nhìn thấy bọn Tần Tư Tư đã đến thủ đô, bị đưa vào “chuồng heo” hoa viên Trân Bảo.

Sau khi xuyên qua cái cổng vòm, trước mắt liền rộng mở thông suốt, mặt cỏ xanh biếc giả dối, vườn hoa lộng lẫy, chim bay cùng bướm sặc sỡ, thậm chí ngay cả trong không khí cũng có mùi hoa nhàn nhạt, cảnh tượng xa hoa lộng lẫy. Một tòa lâu đài lớn và sang trọng nổi bật giữa hồ, có mấy nam nhân và nữ nhân ăn mặc đều tương đối xinh đẹp đang tản bộ nói chuyện, rất nhiều người ôm cái bụng to, thật giống như một đám quý tộc, tuổi nào cũng có, tất cả đều là Adam cùng Eve.

Ánh mắt Tần Tư Tư nhanh chóng ngừng lại trên người của một người đàn ông, hắn là một vị cảnh sát ánh mắt thoạt nhìn trông rất lạnh nhạt sắc bén giống như chó săn, khoảng tuổi, hắn là cảnh vệ quản lý an toàn cho Adam Eve, đồng thời cũng là nội ứng của quân phản loạn. Nhưng mà cô ta không nên biết cái này, cho nên không thể trực tiếp chạy tới nói với hắn là cô ta muốn gia nhập quân phản loạn.

Bọn họ bị đưa về hướng ký túc xá, sau khi bọn họ mặc xong trang phục thống nhất được chuẩn bị lại đến phòng học bắt đầu đi học, chính là học tiết tẩy não, dạy bọn họ mấy chuyện linh tinh như vì đế quốc cùng toàn nhân loại mà sinh sản con cái là vinh quang. Thời điểm nghỉ ngơi giữa tiết, Tần Tư Tư kêu mọi người tới, mở họp.

Cô ta thích làm như vậy, bị chúng tinh phủng nguyệt cũng có nghĩa là màn ảnh đều ở trên người cô ta, hào quang của cô ta sẽ lấn át bọn họ, sẽ được người khác làm nền mà bắn ra bốn phía. An Thúy còn không phải là như vậy sao? Chỉ là ngôi sao làm nền cho cô quá mức sáng ngời, cho nên mới khiến cô trở nên loá mắt như thế, nếu lúc ấy đồng đội bên người cô không phải là bọn Phó Lê, thì cô có lợi hại đến mấy, cũng không có khả năng bạo đến loại trình độ như bây giờ đâu.

Mà bên kia, An Thúy đưa cho mỗi đồng đội của mình một bản kế hoạch nhiệm vụ.

Mấy người đang ăn bữa sáng, nhìn chữ trên giấy, bỗng nhiên ho khan khù khụ, cười sặc sụa. Dẫn tới khán giả tò mò không thôi.

Lâm Gia Ảnh run rẩy cầm lấy giấy kế hoạch nhiệm vụ của cậu ta, “Leader…… cô bảo tôi đi ám sát thị trưởng?”

Phương Văn Tuấn: “Cô bảo tôi đi cướp tù??”

Phó Lê: “Các người thế này thì tính là cái gì? Cô ấy còn để tôi đi ám sát tổng thống đấy!!!” Tôi cảm ơn ngài đã để mắt đến tôi như vậy!

Lộ Dao: “QAQ tôi phải đi nổ kho vũ khí???”

Hòa Gia cùng Chu Quân: “……” Linh hồn đã từ trong miệng bay ra.

Ánh mắt bọn họ nhìn An Thúy tựa như đang nói: Leader à, cô thanh tỉnh một chút nha, cô nhìn chúng tôi có giống người có khả năng làm loại việc lớn này sao?!!

An Thúy thoạt nhìn một chút cũng không giống là đang nói giỡn, “Tôi sẽ hỗ trợ các người hoàn thành nhiệm vụ từ xa, không cần lo lắng.”

Lần này đổi một cách chơi khác, gà con cũng nên trưởng thành, không thể luôn là trốn phía sau lưng gà mái được, tập này cô chuẩn bị làm Boss phía sau màn ảnh rất ít đất diễn nhưng cảm giác tồn tại lại rất mạnh.

An Thúy đã quyết định, thì những người khác cũng chỉ có thể cúi đầu nghiêm túc nhìn nhiệm vụ, trong lòng ba người Lộ Dao kỳ thật đối với nhiệm vụ này cũng không có bài xích, thậm chí còn rất kinh hỉ, quả thực cảm động đến nước mắt đều phải rơi xuống, leader nhất định là cố ý ô ô ô là cố ý muốn cho bọn họ nổi bật ô ô ô cô ấy sao có thể tốt như vậy chứ a ô ô ô……

Kỳ thật ba người khác cũng nghĩ như thế, trong lòng ngũ vị tạp trần, tuy rằng tập trước bọn họ sống đến cuối cùng, cũng kiếm lời không ít nhân khí, nhưng kỳ thật với mức độ nổi tiếng của thì đúng là không đủ, người nổi bật nhất chính là An Thúy, tập này nếu cô vẫn cứ là gà mái mang gà con, thì cô vẫn sẽ là người nổi bật nhất, nhưng cách làm của cô như bây giờ, tương đương là chính mình lui ra phía sau, cho mỗi người bọn họ cơ hội đơn độc biểu hiện, đặc biệt là dưới tình huống mở màn chật vật của bọn họ trong tập này, cơ hội này có khả năng sẽ để bọn họ xoay chuyển một ít dư luận không tốt.

Tham gia show thực tế, ai mà không muốn tự mình được lợi, tìm mọi cách cướp kính, muốn biểu hiện, sao có thể tồn tại người sẽ hào phóng chiếu cố người khác như vậy, nhưng An Thúy sẽ.

【 Lăng Phỉ cư nhiên lại để cho bọn họ đi làm những việc này? Cái này không phải để cho bọn họ đi chịu chết sao? 】

【 Cái đầu mẹ ngươi, Lăng Phỉ là cố ý cho cơ hội để người khác biểu hiện đấy! Không thấy được mỗi người đều có nhiệm vụ mà chỉ có tên NPC Adam kia là không có sao!! 】

【 Tôi chua, dựa vào cái gì mà cũng là tiểu quỷ mới ra đời, nhưng ba người Lộ Dao này lại có vận may, có thể gặp được người dẫn đường như Lăng Phỉ chứ? 】

【 Trước đừng cảm động, rốt cuộc là cho cơ hội biểu hiện hay là để người ta chịu chết, còn không nhất định đâu.】

Bọn Phó Lê họ mang nhiệm vụ của từng người xuất phát, mà An Thúy mang theo NPC Adam, đi ra ngoài và thuê ngắn hạn một căn phòng nhỏ trong một tòa nhà dân cư, mua một số máy tính có cấu hình cao cùng với các loại vật phẩm mà những người khác xem hiểu hoặc xem không hiểu, cơ hồ là chiếm hết toàn bộ căn phòng.

An Thúy hoạt động ngón tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn màn hình.

【…… Có một loại cảm giác cô ấy sẽ lập tức xoay chuyển thế giới này trong lòng bàn tay !! 】

___________

//.

(^^♪

Truyện Chữ Hay