Đinh Lam dọc theo đường lớn chạy một mạch, xe cấp cứu sớm đã không thấy bóng dáng, tự biết trực tiếp đuổi theo xe cấp cứu khẳng định không kịp, dưới chân hắn liền chuyển, tìm đường nhỏ khác. Khi Đinh Lam đi tắt qua đường nhỏ chạy tới khu cách ly, thời gian hao tốn cũng không chậm hơn so với một chiếc xe đi đường vòng lớn bao nhiêu, nhưng phụ cận lại sống chết không tìm được chiếc xe cấp cứu mang Trương Nguyệt Thần đến.
Cách Đinh Lam không xa là trung tâm quản lý bệnh tạm thời và khu cách ly tình hình bệnh dịch của đại học S chỉ dùng hai tòa ký túc xá nghiên cứu sinh đặt song song cùng một chỗ cải tạo thành, bất quá chỉ qua ba ngày, nơi này đã thu dụng gần ba trăm bệnh nhân tình nghi mắc bệnh. Tình hình bệnh dịch hung mãnh như thế, khiến người ta cảm giác không khí phụ cận khu cách ly đều là nguy cơ, trong phạm vi vài trăm thước bốn phía hai tòa ký túc xá, ngoại trừ thỉnh thoảng có nhân viên y tế lui tới, học sinh và các giáo sư còn lại tuyệt đối không muốn tới gần.
Chẳng lẽ Trương Nguyệt Thần đã bị đưa vào? Đinh Lam đang đứng bên ngoài khu cách ly vắng vẻ thê lương, chỉ sợ chính mình đã tới chậm một bước. Hắn thử thăm dò đến gần cổng chính xây tạm thời của khu cách ly, lại bị hai gã lính mang súng mặc đồng phục phòng hộ phát hiện, không chút khách khí đẩy Đinh Lam ra khỏi phạm vi giám thị của bọn họ. Đối mặt hai gã thủ vệ cầm súng, xông vào là chuyện không thể thực hiện được, Đinh Lam đang có chút thúc thủ vô sách, cách đó không xa cuộc nói chuyện của hai y tá đang từ trong tòa nhà cách ly đi tới lại khiến hắn âm thầm kinh hãi.
"Lão Vương không phải mới vừa nói lập tức sẽ có một bệnh nhân nữ tình nghi mắc bệnh được đưa đến đây sao? Thế nào còn chưa tới a?"
"Đúng đó, mới vừa rồi còn nói đã lên xe rồi, muốn chúng ta lập tức chuẩn bị sẵn sàng, chính bọn họ lại lề mà lề mề. . . . . ."
Hai y tá oán giận tựa hồ đã chứng minh xe cấp cứu còn chưa tới đây, chẳng lẽ chiếc xe kia giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Đinh Lam nhớ tới bộ dáng Trương Nguyệt Thần vừa rồi liều mạng tranh đấu, tâm trạng mơ hồ nghĩ có điểm gì là lạ.
Hắn vội vàng đi theo đường lớn xe chạy, một đường đảo ngược trở về đến phụ cận tòa nhà hóa học. Cách xa xa, Đinh Lam liền phát hiện một trản đèn bên cạnh đường lớn có chút kỳ quái, hình như so với những cột đèn khác thấp hơn một đoạn, đợi hắn đến gần vừa nhìn, nguyên lai phía dưới cột sắt đèn đường bị một cỗ sức mạnh thật lớn đụng cong vòng xuống! Đinh Lam cả kinh, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, không ngoài sở liệu, chiếc xe cấp cứu nọ giờ phút này đã một đầu chui vào trong bãi xe đạp bên phải tòa nhà hóa học.
"Nguyệt Thần!" Đinh Lam phát ra một tiếng kêu sợ hãi, chiếc xe cấp cứu nọ mặc dù có thanh chắn chống va chạm, nhưng cả mũi xe đều bị lún vào thật sâu, cũng không biết vừa rồi trong xe đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi khi sự cố phát sinh, xe cấp cứu sau khi đụng cột đèn cong vòng cũng không thể giảm bớt tốc độ, vẫn như cũ nặng nề hướng trên tường tòa nhà đập vào.
Cánh cửa toa phía sau xe cấp cứu mở rộng, Đinh Lam ba bước thành hai xông lên phía trước, chỉ nhìn thấy giường cấp cứu trượt ra khỏi xe té nghiêng trên mặt đất, các loại thuốc và ống tiêm vương vãi đầy đất, trong một mảnh hỗn loạn, vẫn không thấy bóng dáng của Trương Nguyệt Thần! Đinh Lam giựt cửa phòng điều khiển xe ra, nhưng bên trong chỉ có hai nhân viên y tế cả người đầy máu, dưới cú va chạm kịch liệt sớm đã đoạn khí.
Đinh Lam đột nhiên chú ý tới bánh xe dưới chân đã bị chỉnh tề cắt mất một nửa, chẳng những lốp xe đã nổ, mà ngay cả vòng trục thép chính giữa lốp xe cũng thiếu mất một khối lớn. Có thể chặn dừng xe cấp cứu phóng nhanh như vậy, e rằng chỉ có Bách Diệp mới có thể làm. Nhưng Trương Nguyệt Thần đâu? Chẳng lẽ nàng đã chạy thoát trước khi Bách Diệp đuổi đến?
Xa xa thình lình vang lên tiếng gầm của Huyền Cương, kinh động đến tâm trạng mờ mịt của Đinh Lam, hắn vừa nhấc đầu, Huyền Cương và Vũ Văn kẻ trước người sau từ xa xẹt ngang qua, xuyên thấu qua ánh đèn đường ảm đạm nhìn lại, thân ảnh màu đen thoáng lướt qua tựa như hai u linh từ trong hư không xuyên không mà ra.
Đinh Lam trố mắt trong chốc lát, cũng cất bước đuổi nhanh theo, trong tay hắn giữ trường đao Shamshir, phảng phất như trong cơ thể cũng có tinh lực cuồn cuộn không dứt, cư nhiên có thể trực tiếp bộc phát tốc độ bảo trì chạy nước rút, chỉ chốc lát sau, hắn liền song song đồng hành cùng Vũ Văn.
"Hai vị bác sĩ trên xe cấp cứu còn sống không?" Thấy Đinh Lam từ phía sau vượt qua mình, Vũ Văn cũng không cảm thấy giật mình.
Đinh Lam có chút trầm trọng lắc lắc đầu.
"Đều tại tôi không thể chặn đứng Bách Diệp, lại thêm hai tính mạng hy sinh vô ích. . . . . ." Vũ Văn nhẹ nhàng thở dài, dưới chân lao đi nhanh hơn, "Bách Diệp khiêng Trương Nguyệt Thần đã hôn mê, tốc độ sẽ không nhanh hơn chúng ta bao nhiêu, lần này tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát nữa!"
"Thầy. . . . . .Hắn tại sao muốn bắt cóc Nguyệt Thần a? Nguyệt Thần chỉ là một cô gái bình thường mà! Chẳng lẽ hắn biết tà binh nằm trong tay em, muốn lấy Nguyệt Thần áp chế em? Nhưng hắn tại sao lại muốn tránh né chúng ta chứ?" Đinh Lam thập phần khó hiểu.
Vũ Văn thoáng do dự, rồi thấp giọng nói: "Đinh Lam, lời của tôi nói cậu cần phải chuẩn bị tâm lý."
Đinh Lam sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên một tia bất an.
"Thanh kiếm Keris từng bị cô Ôn Nhã mang đi, e rằng hiện tại đang rơi vào tay Trương Nguyệt Thần. . . . . ." Vũ Văn nhấn mạnh từng câu từng chữ.
"Hả? Ý của thầy là. . . . . ." Đinh Lam nhất thời còn chưa thể kịp phản ứng.
"Tôi nói. . . . . .Cô Ôn Nhã có lẽ chính là bị Trương Nguyệt Thần sát hại!"
"Không thể nào! Nguyệt Thần sao phải làm ra loại sự tình này?" Đinh lam bỗng chốc dừng cước bộ.
"Tất cả mọi người hoài nghi sát nhân chính là Bách Diệp, nhưng các cậu cũng nói rồi đó, Bách Diệp trong hai tuần này không hề tái xuất hiện, nếu hắn có thể sau khi thừa nhận lôi kích của Vô Vi Tử tiền bối còn dư lực ám sát Ôn nhã, sẽ không lý nào trong khoảng thời gian này buông tha cho cậu và Đường Khảo! Ngày Ôn Nhã bị hại, từng nhờ Trương Nguyệt Thần nhắn lời cho tôi, đây nói rõ hai người bọn họ từng có tiếp xúc, hơn nữa Trương Nguyệt Thần cũng biết Ôn Nhã trốn ở đâu, so sánh với Bách Diệp, Ôn Nhã sẽ không có phòng bị gì với nàng, nàng cũng do vậy mà có điều kiện tốt nhất để ám sát."
"Tại sao hả? Nguyệt Thần sát hại cô Ôn nhã, có lợi gì chứ?" Đinh Lam hoàn toàn không thể tin lời Vũ Văn.
"Tôi ngay từ đầu mặc dù cũng hoài nghi nàng, nhưng cũng giống như cậu, chung quy nghĩ nàng không có động cơ giết người. Nhưng tôi và cậu đều quên một việc, thanh kiếm trên tay Ôn nhã, chính là vũ khí mấy tháng trước Dịch Nam Hành dùng để tổn thương Trương Nguyệt Thần, Trương Nguyệt Thần hẳn phải nhận ra thanh tà binh này! Nàng phi thường rõ ràng uy lực của kiếm Keris." Vũ Văn nhìn thoáng qua phía trước, Huyền Cương đã chuyển một khúc ngoặt, chạy đến không còn nhìn thấy nữa.
"Nhưng thầy cũng không thể. . . . . .Nguyệt Thần làm sao có thể vì một thanh kiếm đi giết người?" Đinh Lam liều mạng lắc đầu.
Vũ Văn có chút đau thương nhìn Đinh Lam, chậm rãi nói: "Cho dù tôi có muôn vàn hoài nghi, tôi cũng không dám tin cô gái dịu dàng động lòng người như nàng sẽ động thủ giết người, thẳng đến hôm nay biểu hiện của Bách Diệp với Trương Nguyệt Thần vượt xa lực chú ý bình thường, tôi mới bắt buộc mình suy nghĩ như thế. Nếu Bách Diệp không phải phát hiện Trương Nguyệt Thần có quan hệ với tà binh, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ với một nữ sinh bình thường như vậy. Dù sao chỉ có Bách Diệp tự mình biết, Ôn nhã không phải bị giết. . . . . .Ngộ thương cũng được, cố ý cũng được, e rằng cái chết của Ôn Nhã cùng Trương Nguyệt Thần không thoát được quan hệ, cậu nếu không tin, liền đuổi theo Bách Diệp cứu Trương Nguyệt Thần, tự mình hỏi đến cùng đi." Nói xong, Vũ Văn lại nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại Đinh Lam mặt đầy vẻ kinh ngạc đứng đó.
Bách Diệp trên vai vác Trương Nguyệt Thần mặc dù là một cô gái, chung quy cũng có đến tám chín mươi cân (Tiêu: đừng hoảng, cân chỉ bằng nửa ký thôi =]]) , một đường chạy vội, hắn vẫn có chút trầy trật, song càng phiền toái chính là, hắn thủy chung không cách nào thoát khỏi Huyền Cương đuổi sát theo.
Lúc chạy đến sân bóng lớn trống trải, mắt thấy Huyền Cương càng ngày càng gần, Bách Diệp dứt khoát thả chậm cước bộ, đến cuối cùng, liền đơn giản đứng ở trung tâm sân bóng. Hắn dừng lại như vậy, ngược lại khiến Huyền Cương có chút băn khoăn, cũng theo đó chậm lại tốc độ, cùng Bách Diệp bảo trì khoảng cách nhất định.
Bách Diệp không chút hoang mang đem Trương Nguyệt Thần vẫn hôn mê bất tỉnh từ trên vai thả xuống, cẩn thận đặt trên bãi cỏ, sau đó thần sắc bình tĩnh chờ đợi, mãi đến khi Vũ Văn cùng Đinh Lam chạy đến sân bóng.
"Hỗn đản! Mau trả Nguyệt Thần đây!" Đinh Lam vừa rồi nghe được chân tướng mà mình không cách nào tiếp nhận được, tích một bụng lửa vô danh đang không chỗ phát tiết, hiện tại nhìn thấy Bách Diệp liền như nhìn thấy cừu nhân, tức giận nhất thời bạo phát, tay phải khẽ đảo, giơ trường đao Shamshir hướng Bách Diệp phóng đi. Vũ Văn sợ Đinh Lam chịu thiệt, vội vàng níu hắn lại.
"Haha, thật khó được a, cuối cùng ký chủ tà binh đều tụ tập lại, ta ngay cả trường đao Shamshir của ngươi cũng thu luôn nhé." Bách Diệp cười dài đem thập tự thương của mình từ trong cơ thể triệu ra, cũng thuận tay bày ra bốn thế thương ổn định khuôn mẫu.
Vũ Văn thấy Bách Diệp khí định thần nhàn, bộ dáng ung dung, hoàn toàn nhìn không ra có dấu hiệu gì là trọng thương mới khỏi, không nhịn được vì sự hy sinh của Vô Vi Tử lão nhân cảm thấy cay đắng. Y lạnh lùng nói: "Bách Diệp, ngươi thật sự là phúc lớn mạng lớn, chẳng biết lần trước ngươi làm thế nào chạy thoát trong tay thi ma Nash, lần này lại may mắn tránh khỏi một kích liều mình của Vô Vi Tử tiền bối."
"Một kích lôi đình vạn quân nọ của Vô Vi Tử lão tiên sinh, tôi trăm triệu lần cũng tránh không khỏi, chỉ bất quá dựa vào linh lực của Bất Động Minh Vương hộ phù, miễn cưỡng nhặt về nửa cái mạng." Nói đến Vô Vi Tử, trên mặt Bách Diệp nhất thời nghiêm nghị khởi kính, cũng không hề giấu diếm sự thật mình bị thương bởi Băng Lôi quyết. "Về phần thoát khỏi sự vây khốn của thi ma, thật sự là thập phần may mắn." Đang khi nói chuyện, Bách Diệp từ trong túi quần lấy ra một cái kim linh óng ánh.
Vũ Văn nhận ra đây là vật của Austin, trong lòng thoáng cái minh bạch: "Khó trách lúc ấy ngươi có thể nhanh chóng thoát khỏi thi ma, nguyên lai ngươi đã chiếm được di vật của Austin!"
Bách Diệp hồi tưởng lại thời khắc nguy cấp lúc đó, trong lòng vẫn còn mơ hồ có chút phát sợ: "Đúng vậy, Bất Tịnh Nhân khống chế thi ma, đều là dùng kim linh làm linh môi, Austin mặc dù đã thần hồn câu diệt, nhưng trước đó không thực hiện tịnh lễ, thi ma sẽ không rời khỏi thân thể hắn. Điểm này. . . . . .Thầy Vũ Văn có lẽ so với tôi rõ ràng hơn cả! Như thầy mong muốn, tôi và thức thần đều bị thi ma đột ngột hiện thân mạnh mẽ chế trụ, suýt nữa đã bị nó siết chết, hoàn hảo tôi trước khi ý thức mơ hồ liều mạng giãy giụa, trong lúc vô tình từ trên xác Austin mò được kim linh. Tôi dùng hết toàn lực túm đoạn nối tơ vàng của kim linh, cuối cùng chặt đứt linh năng giữa nó và Bất Tịnh Nhân, quái vật kia thoắt cái liền biến mất!" Nói đến chỗ này, Bách Diệp liếc mắt nhìn Vũ Văn, "Khó được thầy lúc ấy không thừa cơ dồn tôi vào chỗ chết, bây giờ có phải có chút hối hận rồi không?"
Vũ Văn vẫn chưa lập tức trả lời, ánh mắt có chút phiêu ly trong chốc lát, mới hỏi: "Di thể của Austin, ngươi đã chỉnh lý chưa?"
"Bất Tịnh Nhân của Ba Tư cổ sức mạnh cường đại quả thực khiến kẻ khác kính nể, tôi còn nghĩ muốn y theo tập tục từ xưa của bọn họ vì Austin cử hành tang lễ, nhưng lúc này thật sự không có điều kiện thiên táng, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn hỏa táng, lửa có thể đốt tẫn hết thảy thế gian, cũng miễn cưỡng xem như hoàn thành tịnh lễ của hắn khi còn sống vẫn nhắc mãi kia đi." Bách Diệp hơi cúi đầu, có chút chuyên chú nhìn kim linh trong tay.
"Kẻ chở người sang sông cuối cùng lại chở chính mình, như thế, tốt lắm!" Vũ Văn thấp giọng niệm một câu phật kê (lời hát trong kinh Phật) , rồi ngẩng đầu lên, "Người ta thường nói, sự bất quá tam. Ngươi nếu đã hai lần từ trong tay tử thần chạy thoát, tối nay chỉ sợ cũng sẽ không may mắn như vậy nữa chứ?"
"Xem ra thầy có chủ tâm muốn cùng ta kết thúc rồi, được thôi. . . . . .Người Trung Quốc thường nói thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, tôi nghĩ lúc này cũng không sai biệt lắm đâu." Bách Diệp hơi nghiêng đầu, thập tự thương trên tay nhất thời diễm mang đại thịnh.
"Chuyện giữa nam nhân, đừng liên can người vô tội, trước khi động thủ, xin ngươi hãy trả Trương Nguyệt Thần lại cho ta!" Đinh Lam tận lực khắc chế ngữ khí của chính mình.
"Trả lại cho ngươi?" Bách Diệp ha ha cười, "Cô gái này trên tay có khả năng đang giấu hai thanh tà binh, ngươi nói ta có thể tùy tiện buông tha nàng không?"
"Hai thanh tà binh?" Vũ Văn và Đinh Lam đều cả kinh, chẳng biết chuyện này từ đâu ra.
"Bạn gái này của ngươi tâm cơ kín đáo, lòng dạ thâm sâu, ta nếu không phải cơ duyên xảo hợp đoạt được thứ này, chỉ sợ cũng bị nàng qua mắt rồi." Bách Diệp phe phẩy kim linh trong tay, một trận tiếng chuông dễ nghe phiêu đãng trong gió, "Gần hai tuần này ta ở ẩn dưỡng thương, nhàn quá đâm nhàm chán liền đem kim linh này ra chơi đùa, trong lúc vô tình cư nhiên ở sâu bên trong vách chuông phát hiện có một miếng chip lưu dữ liệu nhỏ chỉ bằng nửa viên thuốc aspirin, trên mảnh MemorySpots này ghi chép tất cả nhật ký công tác của Austin sau khi vào Trung Quốc trong hai năm gần đây, theo như cái này, lời đồn sau lưng Zarathrusta giáo có tập đoàn khổng lồ ủng hộ hẳn đúng là không có lửa thì sao có khói. Theo phần nhật ký này ghi lại, Dịch Nam Hành là chết trên tay Austin."
Vũ Văn và Đinh Lam không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, hung thủ giết chết Dịch Nam Hành vẫn chưa có được tin tức xác thực, hiện tại bọn họ cuối cùng cũng biết, nguyên lai hắc y nhân một quyền đánh nát xương ngực Dịch Nam Hành kia chính là Austin.
"Từ khi tin tức Dịch Nam Hành ở quán nước của trường đả thương người truyền ra, tôi và Austin đều tức khắc phát hiện việc này có khả năng liên quan đến tà binh, song Austin đi trước tôi một bước, phát hiện hành tung của Dịch Nam Hành. Về chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm đó, trong nhật ký viết rất tường tận, Austin một mực ở trong tối giám thị Dịch Nam Hành, do đó Đinh Lam và Đường Khảo đi cứu Trương Nguyệt Thần, cùng với việc thầy Vũ Văn đâm bị thương Dịch Nam Hành, hắn đều thấy rõ ràng, về sau hắn lại thấy Dịch Nam Hành chạy trốn vào rừng cây nhỏ, từ dưới đất đào ra vài thanh tà binh còn lại, liền nhân cơ hội ra tay chặn giết Dịch Nam Hành trên chân đang mang thương tích!"
Vũ Văn lúc này mới hiểu được, khó trách Austin đối với mình có chút khinh thường, nguyên lai hắn đã từng thấy qua bộ dáng chật vật khi mình và Dịch Nam Hành đọ sức bị đá một thân đầy dấu chân.
"Sau đó tôi và thầy đều nhìn thấy ba lam quang đâm thủng bầu trời đêm kia, Dịch Nam Hành trước khi chết cư nhiên dùng thủ pháp kỳ quái đem tà binh phân biệt ném về ba hướng! Austin không ngờ tới Dịch Nam Hành còn có một chiêu như vậy, không thể làm gì khác hơn là bỏ lại Dịch Nam Hành còn chưa tắt thở đuổi theo tà binh. Về việc này, trên nhật ký đã ghi chép một chi tiết mấu chốt chúng ta đều không biết." Bách Diệp ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Austin động tác nhanh mạnh, cư nhiên đuổi theo hai ánh sáng, nhưng chỉ thu hồi về một kiện tà binh, đó chính là thanh thập tự thương trên tay tôi đây! Dịch Nam Hành đem lưỡi và cán thập tự thương phân biệt ném về hai hướng bất đồng! Về phần lam quang thứ ba, chính là trường đao Shamshir, đã bị Tùy Lăng khi đi ngang qua tình cờ nhặt được."
"Ngươi là nói. . . . . .Thanh tà binh thứ tư vẫn chưa lộ diện, Dịch Nam Hành kỳ thật không hề đem nó ném đi?" Vũ Văn nhất thời hiểu được ý tứ của Bách Diệp, nhưng việc này cũng thật sự khiến người ta quá bất ngờ.
Bách Diệp chậm rãi gật đầu, nói: "Chờ Austin gấp gáp trở về kiểm tra rừng cây, thi thể Dịch Nam Hành đã bị thầy Vũ Văn trước một bước mang đi, hắn luôn tìm mãi, xác định thanh tà binh thứ tư cũng không giấu trong rừng cây."
"Do đó ngươi liền hoài nghi tà binh bị Dịch Nam Hành giao cho Trương Nguyệt Thần? Nhưng Trương Nguyệt Thần bị tên khốn kia chặt tay chặt chân, ước chừng nằm viện mấy tháng, nếu bị tà binh nhập thể, đã sớm thị huyết thành cuồng rồi! Làm sao có thể bình yên xuất viện?" Đinh Lam vẫn không muốn tin Trương Nguyệt Thần đã biến thành ký chủ tà binh.
"Ta cũng chưa nói Trương Nguyệt Thần vào lúc đó đã có được tà binh. . . . . ." Bách Diệp lạnh lùng nhìn Đinh Lam, "Sự thật, tâm còn hoài nghi Austin so với chúng ta đã sớm một bước điều tra Trương Nguyệt Thần, hơn nữa xác nhận Trương Nguyệt Thần lúc còn tại bệnh viện không phải ký chủ tà binh. Nhưng Austin từ đầu đến cuối hoài nghi Dịch Nam Hành từng nói cho Trương Nguyệt Thần địa điểm cất giấu tà binh thứ tư, cho nên hắn liền kiên nhẫn chờ đợi ngày Trương Nguyệt Thần lành bệnh trở về, chi tiết mấu chốt này Austin giấu diếm đến phi thường nghiêm mật, bất quá sự tình phát triển về sau từ từ thoát khỏi khống chế của Austin, hiện tại. . . . . .Hắn đã mất đi tư cách tranh đoạt tà binh. Về phần hồng nhan tri kỷ của thầy Vũ Văn cô Ôn Nhã, ta đoán các người đều cho rằng ta đã hạ thủ, mặc dù ta từng liệt nàng vào danh sách đen, nhưng cái chết của nàng đích xác không quan hệ với ta. . . . . .Hung thủ thật sự ta cũng rất muốn biết là ai, lúc này mới mạo hiểm nguy cơ bị virus lây bệnh, đem một bệnh nhân nhiệt độ cơ thể cao khác thường từ trong tay bác sĩ đoạt lại a, hắc hắc. . . . . ."
"Nguyệt Thần sau khi quay về trường mới biến thành ký chủ tà binh sao? Nếu thật sự như vậy, còn có thể giải thích vì sao tính tình nàng đột nhiên đại biến, nhưng mưu hại cô Ôn Nhã. . . . . .Nhưng nàng tại sao. . . . . .Tại sao chưa từng nói với ta chuyện về tà binh?" Tình tự Đinh Lam thoáng cái rơi vào trong đáy vực, thì thào tự nói.
"Tại sao? Nếu bạn gái của ngươi không muốn nói bí mật cho ngươi biết, vậy ngươi nên hỏi mình có phải cũng có bí mật lén giấu nàng không nha?" Bách Diệp thuận miệng vô tình nói một câu, nhưng lại giống như đánh trúng tim đen của Đinh Lam, hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Ngươi còn mặt mũi nói mình mạo hiểm nguy cơ bị virus lây bệnh. . . . . .Rõ ràng chính là ngươi xuống tay dùng virus cúm gia cầm biến dị cuốn toàn bộ giáo sinh vào trong nguy hiểm!" Nhắc tới virus, Vũ Văn bỗng chốc trở nên giận không kiềm được.
Sắc mặt Bách Diệp hơi tối sầm lại, trầm giọng nói: "Được rồi, virus HN chủng phụ (Được tách và nhân từ một nhóm tế bào của một chủng với những tính trạng mà chủng bố mẹ đó không có) trong xã hội loài người từ từ biến dị chỉ là chuyện sớm hay muộn, các người hiện tại có hàng mẫu virus, sáu tháng sau có thể nghiên cứu chế tạo ra kháng thể và thuốc miễn dịch virus. Nếu sau này phát hiện tình hình bệnh dịch bộc phát ở phạm vi thế giới, Trung Quốc khai phá vaccine liền nhất định chiếm được tiên cơ! Chẳng lẽ thầy không biết sao? Hiện tại các quốc gia thế giới thu gom hàng mẫu virus cúm gia cầm đã biến thành một loại cạnh tranh ngầm. Chỉ cần thu thập đủ nhiều hàng mẫu virus các loại, liền có thể ung dung ứng đối với tình hình bệnh dịch đột phát quy mô lớn trong tương lai. Hiện tại tôi sử dụng chủng phụ virus biến dị là do Nhật Bản gần đây mới nghiên cứu chế tạo ra, là trường hợp virus cúm gia cầm độc nhất trên thế giời truyền giữa người với người, vô luận là vũ khí sinh hóa hay tiến hành nghiên cứu thuốc, từ phương diện giá trị nào cũng đều trở thành cơ mật quốc gia phải bảo vệ, nếu không phải vì Ôn Nhã đã hủy diệt kết giới Thức Thần của tôi, tôi làm sao bị thúc ép ra hạ sách này? Nếu không thể khống chế cả trường học, đem ký chủ tà binh cố định trong một phạm vi nào đó, để tà binh lưu lạc ra ngoài, phải tìm về càng không dễ dàng."
"Theo như lời ngươi nói, ngươi mang đến virus cho chúng ta chính là một phần đại lễ phải không?" Đinh Lam nghĩ logic của tên Nhật Bản trước mặt này quả thực là đổi trắng thay đen.
"Từ góc độ của một quốc gia đến xem, đây chưa chắc là chuyện xấu a! Mặc dù tổ chức vệ sinh thế giới hy vọng cộng đồng xã hội quốc tế chia sẻ hàng mẫu của virus cúm gia cầm, nhưng giữa các quốc gia nhiều ít đều có tư tâm nhất định, virus hàng mẫu chia sẻ vẫn có bảo lưu. Hơn nữa. . . . . .Tôi sử dụng trước hết chính là virus cúm gia cầm chưa biến dị, sau khi các người khởi động cơ chế khẩn cấp với tình hình bệnh dịch, mới sử dụng virus chủng phụ biến dị, như vậy có thể cam đoan đem virus lây bệnh hạn chế trong phạm vi nhất định. Tôi có thể làm được, cũng chỉ có bấy nhiêu. . . . . ." Bách Diệp trịnh trọng đáp lại nói.
Trong lòng Vũ Văn mặc dù cũng thừa nhận lời Bách Diệp nói có đạo lý nhất định, nhưng y vẫn đầy mặt khinh thường nói: "Đủ rồi! Đừng tiếp tục mỹ hóa động cơ tung virus của ngươi nữa, mặc kệ kết quả thế nào, hành động này của ngươi thủy chung chỉ vì tư lợi của Nhật Bản. Nếu thật sự có tâm cùng hưởng hàng mẫu virus, trực tiếp gọi điện cho bộ vệ sinh Trung Quốc đi, cần gì phải dùng học sinh vô tội làm vật hy sinh? Luôn mồm luôn miệng đều nói là vì tà binh, mục đích thật sự của ngươi e rằng không phải bốn thanh tà binh này, mà là Tinh Lạc đao nhỉ?"
"Tinh Lạc đao? Vậy thanh binh khí dùng thiên thạch rèn ra tên gọi là Tinh Lạc đao sao?" Vẻ mặt Bách Diệp đột nhiên trở nên có chút hưng phấn, "Nếu tôi đoán không lầm, các người đã mang nó ra khỏi viện bảo tàng rồi."
"Gián điệp các ngươi từng trộm được một phần văn hiến trong tay các nhà khảo cổ Iran, điều này khiến Austin vẫn canh cánh trong lòng. Cũng không biết nô lệ Ba Tư đi theo chủ nhân cùng thương đoàn vương triều Abbas đi tới Trung Quốc đến tột cùng ghi lại chuyện gì về Tinh Lạc đao năm đó trong văn hiến, cư nhiên khiến các ngươi như kên kên cùng ngửi được mùi máu tươi chen chúc đến. Nhưng chỗ đáng sợ của Tinh Lạc đao hoàn toàn không phải đơn giản như các ngươi tưởng tượng! Nó giống một loại virus nguy hiểm, mảy may sơ suất, e rằng lịch sử sẽ tái diễn."
Bách Diệp biểu tình nghiêm nghị nói: "Tái diễn? Tiến trình của thế giới bất quá là một sân khấu chưa mở màn, về phần kịch bản sắp trình diễn, sợ rằng sớm đã viết xong cả rồi. Tôi và thầy đều không có năng lực ―― Cũng không tất yếu, đi can thiệp vào kịch bản này chứ?"
Vũ Văn ngớ ra trong chốc lát, đột nhiên khóe miệng hé ra, nhàn nhạt nở nụ cười, "Xem ra nhiều lời vô ích, chúng ta đây ngay trên sân khấu này, đều tự sắm cho tốt vai của mình đi!" Lời vừa dứt, hai tay của y mở ra, hư linh kim thương mang theo một tầng sương mù màu xanh, tựa như một con rồng cuộn mình từ lòng bàn tay Vũ Văn nhô ra.
Bách Diệp ra sức lay động thập tự thương, trong không khí nhất thời tràn ngập một cỗ mùi lạ hòa lẫn giữa máu tươi và gỉ sắt. "Đến đây đi, các người có thể cùng tiến lên!" Hắn cư nhiên khiêu khích quay về hướng Vũ Văn vẫy vẫy tay.
Đối mặt với vẻ mặt kiêu căng của Bách Diệp, Vũ Văn cũng không lập tức đáp lại, y nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ sẫm vẫn còn lưu lại trên mũi nhọn của thập tự thương, chung quy cho rằng phía trên còn dính máu tươi của Vô Vi Tử lão nhân. Hơn nữa mùi lạ trong không khí không thể xua tan, y lại phảng phất như nhìn thấy Ôn Nhã chết trong ngực mình, cùng với vệt máu dính dấp đầy tay. . . . . .
Trong hoảng hốt, Vũ Văn tâm thần không yên cảnh tượng trước mắt cư nhiên nổi lên biến hóa, trong thiên địa phảng phất như rũ xuống một bức màn màu xám, thế gian hết thảy đều biến thành hai màu hắc bạch, một mảnh khói quỷ dị từng thấy trong mộng xuất hiện, lại từ phía sau xâm nhập y mà đến, chậm rãi bao lấy toàn thân Vũ Văn, càng thu càng chặt.
Đứng ở một bên Đinh Lam đang kỳ quái, đại địch trước mặt, Vũ Văn tại sao đột nhiên không phản ứng nữa, hắn vừa quay đầu nhìn, nhưng lại hoảng sợ phát hiện Vũ Văn thần sắc thống khổ nhắm chặt hai mắt, hắn vội vàng đưa tay lắc lư bả vai Vũ Văn, lo lắng thấp giọng kêu lên: "Thầy! Thầy! Thầy làm sao vậy?"
Đang lúc thốt nhiên, Vũ Văn sắc mặt xanh xám mạnh mở hai mắt, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn Đinh Lam chưa từng thấy qua, trong hàm răng phun ra một chữ cường ngạnh "Giết!"
Nghe được lệnh, sớm hằm hè chờ đến không nhịn được Huyền Cương tựa như một viên đạn lao ra khỏi nòng thẳng hướng Bách Diệp phóng đi!