Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

quyển 2 chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đinh Lam lái chiếc xe thể thao của hắn nhanh như chớp chạy về bệnh viện, phòng bệnh của Trương Nguyệt Thần đã sớm thu dọn sạch sẽ, Đinh Lam hỏi y tá đang đổi giường mới Trương Nguyệt Thần rời đi lúc nào, y tá nói không rõ, chỉ nói hôm nay bao nhiêu người xuất viện đều có chút hưng phấn vui vẻ, chỉ có nàng tảng sớm thức dậy đã có chút buồn bực kém vui, vẻ mặt cô đơn.

Xem ra Trương Nguyệt Thần còn đang vì mình hôm qua không nhận điện thoại của nàng mà tức giận, hôm nay lại không thể đúng giờ tới đón nàng, chỉ có thể đợi sau khi quay về trường gặp nhau hảo hảo bồi lỗi thôi. Đinh Lam có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn phòng bệnh trống rỗng, xoay người ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó, vừa hửng sáng đã trốn suốt trong thư viện tìm tư liệu khảo cổ tra cứu Đường Khảo rốt cuộc trên một giá sách đầy tro bụi tìm ra một quyển thư tịch đề cập đến khảo cổ văn minh Tây Á xưa. Mạc Phi lưu lại bốn tờ phác họa và ký hiệu hình tròn trên thân kiếm Keris kia gợi lên hứng thú cực độ của Đường Khảo, khiến đứa gần đây trốn học có chút thường xuyên như cậu lần nữa bỏ tiết học buổi sáng. Song tư liệu về khảo cổ bản quốc Trung Hoa trong thư viện đại học S có chút phong phú, nhưng đối với nghiên cứu khảo cổ của nước ngoài lại cực kỳ thưa thớt, Đường Khảo mất nửa ngày khí lực, ăn một bụng bụi tích trên giá sách. mới lục lọi ra được một quyển《 Sử Khảo Cổ Tây Á 》đây.

Nhưng sau khi cắm đầu khổ đọc, Đường Khảo thất vọng khép lại quyển sách, trong sách tựa hồ không có nội dung cậu cần, cái gọi là sử khảo cổ Tây Á, trọng điểm cũng không phải là lịch sử Tây Á, mà là thế giới lịch sử của các quốc gia Tây Á phương diện phát triển khảo cổ học. Đường Khảo nhịn không được nặng nề đánh một cái ngáp, thanh âm cực lớn, rước lấy một cái liếc trắng mắt của nữ sinh đang viết luận văn ở bàn học đối diện.

Đường Khảo đối với bạch nhãn bay tới này làm như không thấy, đang muốn đứng dậy đem sách thả về trên giá, phía sau bất chợt có người thoáng vỗ nhè nhẹ cậu. Đường Khảo xoay đầu, nhất thời thần tình trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, một cô gái xinh đẹp mặt trái xoan đang đứng phía sau cậu.

"Oái! Trương Nguyệt Thần! Xuất viện rồi hả?" Đường Khảo vừa nói chuyện, một bên thò đầu hướng sau lưng Trương Nguyệt Thần nhìn.

"Không cần nhìn nữa, Đinh Lam không đi cùng em." Trương Nguyệt Thần hơi cong miệng.

"Hì hì. . . . . .Như thế nào mới ra viện đã đi khắp nơi rồi a?"

"Chính là vì mới ra viện, cho nên phải tranh thủ vận động một chút a, anh xem em đây tay nhỏ chân nhỏ, nằm viện lâu như vậy, cơ thịt đều héo rút cả, không vận động khôi phục là không được đâu!" Trương Nguyệt Thần vươn cánh tay mình ra, tinh nghịch le lưỡi.

"Dễ thôi mà, gọi Đinh Lam mỗi sáng cùng em đến sân thể dục luyện tập đi, khi hắn học đại học năm nhất có một lần đá banh sút bị thương chân, cũng ở bệnh viện nằm một tháng, sau khi trở về chân trái so với chân phải nhỏ hơn một vòng, haha. . . . . .Về sau hắn mỗi sáng đến sân thể dục nhảy lò cò, không quá ba tuần đã bắt đầu đá banh trở lại."

"Anh ấy nếu thật sự bằng lòng theo tới luyện tập khôi phục thì tốt rồi. . . . . ." Trương Nguyệt Thần khe khẽ thở dài một hơi, bất quá một tia phiền muộn xẹt qua giữa đầu mày nàng rất nhanh liền tiêu thất, "Đinh Lam nói anh chuẩn bị đem phim tiếp tục quay cho xong, chờ em xuất viện, sẽ để em làm nữ chính, có thật không?"

"Ách. . . . . ." Đường Khảo không khỏi sửng sốt một chút, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, giấc mộng điện ảnh của cậu cơ hồ đã bị gác lại đến vô kỳ hạn, mãi đến khi Trương Nguyệt Thần đề cập đến việc này, cậu mới nhớ tới đống băng tư liệu thực tế bị nhét dưới giường kia. "Đúng vậy. . . . . .Nữ chính thích hợp quá khó tìm, nên đợi em trở về!"

"Thật tốt quá. . . . . ." Trương Nguyệt Thần nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt tràn đầy tươi cười." Lần trước cùng Đinh Lam giận dỗi, vẫn không đến tham gia quay phim, hại anh uổng phí công tác lâu như vậy, kỳ thật em rất hối hận."

Đường Khảo ảm đạm cười, thấy nàng cao hứng như thế, lại có chút không đành lòng nói ra tình hình thực tế hiện tại."

"Thế nhưng em vắng tiết lâu như vậy, nếu tiếp tục đi theo bọn anh đóng phim, e rằng sẽ chậm trễ việc học của em, nếu vướng kỳ thi cuối kỳ. . . . . ."

"Sẽ không đâu sẽ không đâu. . . . . ." Trương Nguyệt Thần liên tục lắc đôi tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, "Em học kỳ này môn chính không nhiều, môn tự chọn em tạm thời bỏ, để học kỳ sau đăng ký nhiều môn tự chọn hơn bổ sung là được."

Đường Khảo khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Trương Nguyệt Thần, nếu em theo bọn anh đóng phim phần nhiều chỉ để tiếp xúc với Đinh Lam, anh không cho rằng tình trạng của em như vậy thích hợp làm nữ chính của anh."

Nụ cười trên mặt Trương Nguyệt Thần đông cứng, trầm mặc một lát, nàng mới khẽ nói: "Em và Đinh Lam đã chia tay một lần, tuy rằng hiện tại lại đi cùng nhau, nhưng ai biết được chứ? Có lẽ tùy thời sẽ chấm dứt. . . . . .Nếu em có thể lưu lại một bộ phim đóng cùng anh ấy, phần hồi ức này mới có thể vĩnh hằng. . . . . ."

Vĩnh hằng? Đường Khảo đại khái đã nghe được Đinh Lam đối với một cô gái khác nói từ này không dưới mười lần, cậu nhịn không được thoáng cười khổ, nhưng ít ra vào giờ phút này, cậu vẫn thoáng bị mối tình si của Trương Nguyệt Thần rung động, "Được rồi, bọn anh một khi chuẩn bị bấm máy, sẽ thông báo trước cho em, kịch bản ban đầu đưa cho em yêu cầu giữ gìn tốt. . . . . .Em sẽ không ném đi rồi chứ?"

"Yên tâm, em giữ tốt lắm, nói thế nào đi nữa, đó cũng là kịch bản đầu tiên của em nha."

"Ừ, nói không chừng anh về sau thật sự thành đạo diễn có tên tuổi, bản thảo của bộ kịch bản đầu tay này sẽ bán được khối tiền đó!"

"A! Vậy anh nên làm thật tốt, em nói không chừng về sau còn cần nhờ kịch bản của anh đổi lấy tiền dưỡng lão đó!"

Đôi mắt hai người đối diện nhau, nhịn không được đều nở nụ cười. Trong nháy mắt Trương Nguyệt Thần mỉm cười cúi đầu, Đường Khảo trông thấy trên tóc nàng vẫn như trước cài đồ trang sức thủy tinh hàng hiệu mà Đinh Lam tặng, nhất thời khiến Đường Khảo hồi tưởng lại buổi tối cực kỳ nguy hiểm kia, lúc trước bọn họ chính là dựa vào đồ trang sức trên bức ảnh này, mới tìm được Trương Nguyệt Thần mất tích. Đồng dạng là một khối tình si, Đinh Lam tuy rằng hoa tâm, nhưng cuối cùng vẫn cùng Trương Nguyệt Thần từng có một đoạn thời gian ngọt ngào, mà nỗ lực của Dịch Nam Hành, lại được định trước sẽ không có kết quả. . . . . .

"Em tới tìm bạn học mượn bài ghi chép, anh tại sao lại ở chỗ này vậy? Muốn tra cứu tư liệu viết luận văn sao?" Trương Nguyệt Thần hỏi.

"Haha. . . . . .Nào có chuyện nhàn rỗi nhã trí kia? Chính là không muốn vào học, trốn tới đây xem sách giải trí mà thôi."

"《 Sử Khảo Cổ Tây Á 》. . . . . .Học trưởng (gọi tôn trọng đàn anh trong trường) xem sách giải trí đều đặc biệt như vậy a?" Trương Nguyệt Thần phiêu mắt liếc nhìn quyển sách trên tay Đường Khảo, thản nhiên cười.

"Hì hì. . . . . ." Đường Khảo cười gượng hai tiếng, không muốn tiếp tục giải thích nhiều.

"Được rồi, em không quấy rầy học trưởng đọc sách nữa, anh xem người trong bàn này, tất cả đều bị chúng ta ầm ĩ quấy rầy rồi." Trương Nguyệt Thần ra hiệu Đường Khảo nhìn bốn phía, Đường Khảo mới phát giác vị nữ sinh vừa rồi hướng hắn trợn trắng mắt kia đã dọn đến một bàn khác, mà trên tường phía sau mình, còn có một chữ "Tĩnh" to bằng cái đấu.

Đường Khảo ngượng ngùng gãi gãi đầu, vẫy tay từ biệt Trương Nguyệt Thần.

Ngay khi Trương Nguyệt Thần đi xuống bậc thang hình vành khuyên của thư viện, Vũ Văn cũng vừa vặn chống nạng kéo tay vịn cầu thang đi tới. Hai người sau khi gặp thoáng qua, Vũ Văn không khỏi dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn. Dõi theo Trương Nguyệt Thần đi xa Đường Khảo hiển nhiên cũng nhìn thấy Vũ Văn, cậu vội vàng hướng Vũ Văn ngoắc tay.

"Cô gái ban nãy xuống lầu kia cậu quen sao?" Vũ Văn đi đến bên cạnh Đường Khảo mở miệng hỏi.

"Quen a, nàng chính là Trương Nguyệt Thần bạn gái của Đinh Lam nha, chính là người bị Dịch Nam Hành bắt cóc đó."

"A! Khó trách tôi cảm thấy có chút quen mặt, nguyên lai là trên máy tính trong phòng làm việc của các cậu gặp qua nàng."

"Nữ sinh xinh đẹp luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng, bằng không em cũng sẽ không chọn nàng làm nữ chính đóng phim." Đường Khảo trêu chọc nói.

"Nhưng cậu cũng vì cô bé này lãng phí không ít thời gian! Tên Đinh Lam này vừa rồi đưa tôi từ sân bay về, đến ngã tư đường gần bệnh viện cư nhiên đem tôi ném xuống xe, nói hắn muốn đi đón Trương Nguyệt Thần, bảo tôi tự ngồi xe buýt công cộng về. . . . . .Tôi hoàn toàn không quen, nên ngồi sai tuyến xe, lăn qua lăn lại đến giờ mới về. . . . . ." Vũ Văn ngẫm lại liền tức giận.

Thông minh như thầy Vũ Văn, cư nhiên cũng sẽ mắc sai lầm đơn giản như lạc đường ngồi sai xe thế này, Đường Khảo nhịn không được phá lên cười.

"Quên đi, không nói việc này nữa, cậu tìm đọc tư liệu có phát hiện gì chưa?" Vũ Văn lôi Đường Khảo đến một góc yên tĩnh.

"Em lục lọi cho tới trưa, tư liệu hữu dụng thật sự quá ít, song vẫn có một chút phát hiện." Trong nụ cười của Đường Khảo có vài phần đắc ý.

"A? Nói mau cậu phát hiện cái gì?" Vũ Văn cũng không muốn nghe Đường Khảo cố tình gây hồi hộp nữa.

[ ] [ ] Hán chuyên Đường Khảo từ kẹp tài liệu đặt trên bàn lấy ra vài tờ giấy khổ A, đưa cho Vũ Văn. "Những thứ này là em phân biệt từ mấy quyển nghiên cứu văn hiến của Hán chuyên (loại gạch thời nhà Hán dùng để khắc tự lên, chuyên là gạch) sao chép xuống, đều là những Hán chuyên vẽ giống bản dập."

Vũ Văn nhìn kỹ, những bản dập này đều có hình vẽ dị thú giương nanh múa vuốt, tuy rằng lớn nhỏ không đồng nhất, tư thế khác nhau, nhưng đều cùng ký hiệu nửa sư nửa hổ trên kiếm Keris có sáu bảy phần tương tự.

"Về những tên gọi của dã thú này, cách nói trên những tư liệu bất đồng không quá giống nhau, thậm chí có người nói đây là Kỳ Lân, nhưng đối với người dốt đặc khảo cổ như em còn biết Kỳ Lân là có sừng a. . . . . ." Đường Khảo nhún vai.

"Haha. . . . . .Có sừng cũng không nhất định chính là kỳ lân a, năm đó còn có người cho rằng hươu cao cổ chính là kỳ lân trong truyền thuyết, tôi thấy hẳn là nên mở thêm một môn khảo cổ sinh vật học nữa, trong tư liệu của cậu còn có cách nói tương đối thống nhất nào khác không?"

"Vâng! Có một khối Hán chuyên trên có kèm theo văn tự thuyết minh, nói dị thú này gọi là cái gì. . . . . .Sô Ngu!"

"Sô Ngu?" Vũ Văn cúi đầu thoáng suy nghĩ, "Sô Ngu là một loại nhân thú (ko phải nhân trong người thú đâu, mà là nhân ái, con thú nhân ái :D) trong truyền thuyết a. Theo cổ văn viết lại, Sô Ngu, hổ trắng vằn đen, đuôi dài bằng thân, không ăn sinh vật, không giày xéo cây cỏ, có lòng tin thì sẽ được đáp ứng."

"Hổ trắng vằn đen, kia chẳng phải là lão hổ sao? Nhưng thứ này thoạt nhìn còn có chút giống sư tử a."

[ ] [ ] Toan Nghê "Haha. . . . . .Cậu vừa nói như thế, tôi mới nhớ ra, thảo nào vốn vẫn có người nói Sô Ngu chính là Toan Nghê, mà ấn từ Hải Trung giải thích, Toan Nghê cũng là sư tử. Nói không chừng Sô Ngu chân chính đúng là quái vật nửa sư nửa hổ, bị đời sau truyền lầm, liền hủy thành hai nửa, một nửa bảo lưu lại giải thích vốn có, nói Sô Ngu là hổ trắng, mà một nửa khác lại hóa thành Toan Nghê, biến thành sư tử. . . . . ." Vũ Văn thông kim bác cổ, nói đến Đường Khảo liên tục gật đầu.

"Vậy nói thứ này có lòng tin thì sẽ được đáp ứng, là có ý gì a?"

"Theo truyền thuyết Sô Ngu sẽ không chủ động đi săn động vật còn sống, không phải tự chết thì không ăn, khi đi đường cũng không chịu giẫm lên hoa thảo. Cho nên được mọi người là nhân thú, nếu có người ở thôn quê trông thấy loại động vật này, đó là điềm lành. Đương nhiên, bọn họ tin tưởng nếu không phải đương triều xuất hiện người có đại đức đại tài, sẽ không thể trông thấy Sô Ngu, cái này gọi là có lòng tin thì sẽ được đáp ứng."

"Xì! Không phải tự chết thì không ăn, không phải là động vật ăn xác chết sao? Kên kên cũng chỉ ăn vật chết, sao không ai nói nó là nhân cầm? Hơn nữa ở trên đao kiếm đả thương người đúc xuống kí hiệu nhân thú, chẳng phải có chút lừa mình dối người sao?" Đường Khảo hơi có chút khinh thường.

"Nói cũng không thể nói như vậy, chủ ý của vị công tượng đúc kiếm này, e rằng là muốn người cầm đao mỗi lần khi vung đao, có thể nhớ tới nhân thú Sô Ngu không sát sinh, một ý niệm nhất thời, nói không chừng có thể tiêu trừ không ít giết chóc a. . . . . ." Vũ Văn nghiêm mặt nói.

"Nhưng thầy nhìn sau khi tà binh xuất thế mà xem, người chết còn thiếu sao? Cái gì nhân giả vô địch, lại có ai thực sự nghe lọt được?" Đường Khảo lắc lắc đầu.

Vũ Văn trầm ngâm trong phúc chốc, nói: "Thú tính ở sâu trong lòng người, vốn khó dùng đạo đức để trói buộc. . . . . .Song khiến người ta khó hiểu chính là, thế nào lại ở trên ba kiện binh khí nước ngoài, trông thấy hình ảnh của nhân thú Trung Quốc cổ đại chứ?"

"Đây có thể là quan viên Trung Quốc trên bức tranh kia sau khi đoạt được tà binh thì đúc lên không?"

"Nhìn dưới ký hiệu chữ chìm này cạnh mép tròn trịa lõm vào, tựa hồ không phải khắc bổ sung sau này, thật giống như ban đầu chế tại liền nhất thể đúc thành. . . . . .Cậu xem cảnh tượng trên bức phác họa thứ ba, bốn vị ngoại quốc này rõ ràng đều là công tượng tinh thông nghề đúc, bọn họ cư nhiên có thể phi thường thuần thục sử dụng dạng đơn phòng Sao Luyện Pháp của Trung Quốc để rèn đao, e rằng đều cùng Trung Quốc có nguồn gốc cực lớn a."

"Cái gì gọi là dạng đơn phòng Sao Luyện Pháp a?" Những thứ theo như lời Vũ Văn càng ngày càng thâm ảo, Đường Khảo đã có chút theo không kịp suy tư của y.

"Uầy, người trên tranh này, không phải đang khuấy sắt chảy trong hố dưới chân sao?" Vũ Văn mở ra kẹp văn kiện Đường Khảo mang bên mình, chỉ vào một bức phác họa trong đó nói: "Hố này là một loại lò, xây dưới mặt đất, hình dạng như cái vò hoặc hình ống thẳng, miệng lò song song với mặt đất. Trước khi dã luyện để than củi vào, tiếp đó để vào mẻ kim loại, mặt trên đắp lên nhiên liệu như bột than đá các loại. Sau khi đốt lửa, tống gió, phong bế cửa lò. Khi mẻ kim loại gần nóng chảy, mở cửa lò, dùng côn sắt không ngừng khuấy trộn kim loại, đây là Sao Cương pháp sách cổ ghi lại. . . . . .Theo tiến hành sao luyện, lượng than không ngừng giảm, điểm nóng chảy kim loại thăng cao, mẻ kim loại liền dính kết thành một khối thể rắn hình bọt biển. . . . . .Ừm, chính là thứ người nước ngoài dùng kìm sắt kẹp ra từ lò, cuối cùng tiếp tục nện đi nện lại rèn thành hình."

Vũ Văn cư nhiên đối với kỹ thuật dã luyện cổ đại cũng hiểu rõ như vậy, Đường Khảo nghe đến không ngừng líu lưỡi. Cậu nhíu mày, than thở: "Ôi, nói đến mấy người nước ngoài này, tư liệu về bọn họ thật sự rất ít ỏi, đại khái lịch sử Trung Quốc quá mức lâu đời, các nhà khảo cổ Trung Quốc đối với nghiên cứu quê hương đã bận muốn chết, không chú ý nghiên cứu tìm tòi khảo cổ những quốc gia khác. . . . . . Bằng miêu tả cảnh tượng trên bốn tờ phác họa này, thanh tà binh cuối cùng chưa hiện thân hẳn là thuộc về vị đáng thương chết dưới thập tự thương kia. Em chẳng qua từng nghĩ thông suốt hình thức trang phục của hắn để phỏng đoán hắn là người quốc gia nào, nhưng chung quy cũng tìm không được tư liệu chứng minh. Nhìn từ quần áo của người nọ, tựa hồ không phải tộc người Đông Á. Tây Á bên này đã có một vị người Hồ Ba Tư, người này sẽ từ đâu đến đây?"

"Khó trách cậu xem《 Sử Khảo Cổ Tây Á 》a. . . . . ." Vũ Văn nhìn quyển sách trên tay Đường Khảo, mỉm cười.

"Ôi, đáng tiếc không có tư liệu em muốn." Đường Khảo có chút ủ rũ đem sách cầm trong tay nhét trở lại giá sách.

"Cậu là bằng trực giác cho rằng, người thứ tư cũng là người Tây Á sao?" Vũ Văn khoanh tay tựa vào một bên giá sách.

"Vâng! Không chỉ là trang phục, kỹ xảo hội họa của Mạc Phi rất tuyệt vời, nhìn kỹ, sẽ phát giác người này mũi cao mắt sâu, tướng mạo cùng người phương Đông có chút không giống. Làm sao vậy? Khảo cổ lúc đó chẳng phải từ suy đoán mà bắt đầu sao?"

"Tôi đang nghĩ. . . . . .Tây Á là thông đạo nối châu Âu và châu Á, dân tộc nơi đó tính dung hòa rất mạnh, nếu tư liệu Tây Á khó tìm, vì sao không xem tư liệu của châu Âu? Có lẽ có đề cập đến thì sao?"

"Bốp!" Đường Khảo vỗ tay một cái thật vang, "Có đạo lý! Chúng ta cứ từ Hy Lạp lục địa gần châu Á nhất bắt đầu xem đi!"

Hướng điều tra Vũ Văn vô tình đề nghị, cư nhiên thật sự vì vậy mà tìm được chút tư liệu hữu dụng! Trong một quyển sách trình bày và phân tích diễn biến lịch sử trang phục cổ Hy Lạp, Vũ Văn và Đường Khảo phát hiện một loại trong phục gọi là CHITON, chỉ dùng một khối vải lớn sau khi gấp ngang, khâu lại vòng qua đầu mà thành, kiểu dáng tuy rằng phi thường đơn sơ, nhưng cùng với trường bào của người nước ngoài trong bức tranh thập phần tương tự. Bất quá là để thuận tiện hành động, lại đem hai đầu dưới trường bào cắt mở hai bên, liền giống như sườn xám truyền thống của Trung Quốc xẻ tà hai bên, lộ ra thắt lưng áo khoác sát người và hai chân lông.

"Đây. . . . . .Người này đúng là một người Hy Lạp?" Đường Khảo có chút buồn bực ngẩng đầu lên.

"Cũng không chắc, cậu xem ghi chép trong này, khu Caucasus phía bắc Ba Tư cổ cùng Hy Lạp chỉ cách có một đại dương, văn hóa trang phục cũng ảnh hưởng lẫn nhau, người này cũng có thể là người Caucasus a!"

"Người Caucasus. . . . . ." Đường Khảo nhịn không được phát ra một tiếng tán thán, "Cho dù là người Caucasus, cũng quá xa rồi, ngàn dặm xa xôi đi tới Trung Quốc thời Đường triều, không dễ dàng a!"

"Trung Quốc thời Đường triều, chính là thiên triều thượng quốc a, giống như các cậu hiện tại để đi Mỹ liền liều mạng thi Toefl GRE vậy đó, khi ấy người nước ngoài có thể tới Trung Quốc một lần cũng là giấc mộng cả đời a! Haha. . . . . ." Vũ Văn nở nụ cười.

"Nói như vậy, thanh tà binh cuối cùng trên bức tranh này, chính là sản xuất từ Caucasus hay Hy Lạp? Nơi đó có thần binh lợi khí đặc sản gì không?" Đường Khảo nhìn người nước ngoài cầm đoản kiếm chém về phía đại đao trong bức phác họa thứ hai.

"Thiết binh Hy Lạp tôi không hiểu rõ lắm, nếu là Caucasus, nơi đó sản xuất binh khí cổ đại chính là cực phẩm mà nhóm người sưu tầm thèm nhỏ dãi ba thước! Thiết kiếm Caucasus, chia làm hai loại trường đao kháp tây khắc (chacheka) và đoản kiếm khảm tra (kanjal), đều là lợi khí giết người cực kỳ sắc bén!"

"Người nước ngoài này cầm chính là đoản kiếm chẳng lẽ là đoản kiếm Kanjal đúng như lời thầy nói?"

[ ] [ ] kiếm Kanjal

"Hơn phân nửa là vậy, mũi của đoản kiếm Kanjal rộng mà mỏng, lưỡi nằm hai bên, mũi của hai lưỡi cùng song song thẳng tắp, sắc bén như mép dao cạo, đến gần mũi đao mới co hẹp, hình dạng như đầu lá diệp. Song so với thân lưỡi, chỗ mũi đao dường như được đặc biệt gia tăng dày thêm, như vậy có thể không tốn chút sức nào đâm vào cơ thể người."

"Vì để giết người tốt hơn, công tượng đúc kiếm thật đúng là hao hết tâm tư a!" Đường Khảo than thở.

[ ] [ ] kiếm Can Tương "Nói đến Kanjal này, kỳ thật còn có phát hiện thú vị hơn, hiện nay khai quật được đoản kiếm Kanjal thời kỳ sớm nhất, hình dạng cùng đoản kiếm đồng thau của thời triều Chu chúng ta cực kỳ tương tự, hình chế đoạn đuôi của chuôi kiếm là vòng tròn rỗng ruột cùng độ rộng của thân kiếm đều giống hệt. Khiến người ta phải hoài nghi thời kỳ cổ xưa, dân du mục của khu Caucasus từng cùng Trung Quốc có giao thiệp. Về phần phát âm tiếng mẹ đẻ (kanjal), nghe rất giống "Can Tương" theo như cách nói của chúng ta, càng khiến người ta sửng sốt."

"Không thể nào? Đoản kiếm Kanjal thật sự cùng bảo kiếm Can Tương của chúng ta có quan hệ?" Đường Khảo mở to hai mắt.

"Haha, khảo cổ nha, suy đoán thế thôi. . . . . ." Vũ Văn lộ ra nụ cười thần bí.

"Cho tới bây giờ, thanh tà binh thứ tư chúng ta đã có nhận biết sơ bộ, nhưng điều tra càng sâu, sương mù phía sau tà binh lại càng dày đặc. . . . . ." Đường Khảo có chút bất đắc dĩ sờ sờ trán. "Bốn người thợ khéo léo bất đồng quốc gia, mang theo vật phẩm dã luyện công nghệ tuyệt đỉnh của bọn họ, ăn thiên tân vạn khổ, lặn lội tới Trung Quốc, cuối cùng lại bị người một hơi giết sạch, cho dù dùng binh khí bọn họ đắc ý nhất. . . . . .Cũng khó trách trên tà binh này loang lổ vết máu, oán linh trùng điệp. . . . . ." Đường Khảo vẻ mặt ảm đạm ngồi trở lại bên cạnh bàn, có chút phát ngốc.

Vũ Văn dừng trên bức phác họa cuối cùng Mạc Phi lưu lại, vô luận bất cứ khi nào y mở ra bức tranh này, đều bị sát khí chảy ra trên bức tranh đâm đến toàn thân phát lạnh. Nếu muốn giải trừ oán linh trên tà binh, e rằng chỉ có thể điều tra rõ nguồn gốc phía sau của trận giết chóc năm đó, mới có thể tìm cách hóa giải từng cái.

Đảo mắt đã qua h trưa, bọn học sinh trong thư viện cơ hồ đều đã đến căn tin ăn cơm, trong đại sảnh duyệt đọc trống rỗng chỉ còn đủ loại sách và túi, chúng nó đều được lưu lại để giữ chỗ ngồi.

Trong lòng Vũ Văn và Đường Khảo đều có tâm sự, cũng không sao thèm ăn, ai cũng không đề xuất rời khỏi thư viện. Mắt thấy bốn phía không người, Đường Khảo do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Thầy Vũ Văn, thầy nghe nói qua người dẫn đường Hoàng Tuyền chưa?"

Vũ Văn toàn thân chấn động, nhìn trong ánh mắt Đường Khảo toát ra thần sắc dị thường.

"Cậu nghe ai đề cập đến người dẫn đường Hoàng Tuyền?"

"Đây. . . . . .Đều là lời Bách Diệp nói với Phương Hân, Phương Hân chuyển lại với em, nàng chẳng biết thật giả, nhưng không dám trực tiếp hỏi thầy, nên đem chuyện phiền toái này ném cho em." Đường Khảo nghĩ muốn tận lực làm cho ngữ khí của mình thoải mái một chút, tiếc rằng nụ cười trên mặt kia thật sự có phần gượng gạo.

"Bách Diệp. . . . . .Hắn đã nói những gì?"

Đường Khảo chậm rãi đem mối hận gia đình của Bách Diệp cùng dính dáng với Vũ Văn nói một lần, thấy thần sắc trên mặt Vũ Văn từ ngạc nhiên chuyển sang khiếp sợ, trong lòng Đường Khảo minh bạch, lời Bách Diệp nói e rằng không phải là hư cấu rồi.

"Món nợ cũ này của Chân Ngôn Tông và sư phụ tôi, tôi cũng chỉ mới biết gần đây, chẳng qua tôi không nghĩ tới. . . . . .Tôi còn thiếu Bách Diệp một món nợ máu. . . . . ." Vũ Văn nhìn ngoài cửa sổ, mây đen trên bầu trời dần dần che lấp ánh dương quang.

"Thầy Vũ Văn không cần tự trách như vậy, việc này cũng đâu phải việc thầy có khả năng khống chế, em còn cảm thấy Bách Diệp có chút cố tình gây sự, nếu hắn thật có bản lĩnh, nên đi tìm sự phụ thầy báo thù a." Đường Khảo khuyên giải nói.

"Sư phụ tôi ẩn cư đã lâu, Bách Diệp không có khả năng tìm thấy thầy. . . . . .Lần này cơ duyên xảo hợp gặp gỡ kẻ đầu sỏ tôi đây, không lý nào lại bỏ qua nha." Vũ Văn thoáng cười khổ, "Sau khi hắn nhận ra tôi lâu như vậy, vẫn chưa trực tiếp động thủ với tôi, cũng coi như cho đủ mặt mũi rồi."

"Hắn nào có tâm tốt như vậy, lợi dụng thầy để ứng phó với đối thủ cạnh tranh Austin, hy vọng các người lưỡng bại câu thương, đã đủ nham hiểm rồi chứ! Tuy rằng hiện tại thầy bình yên vô sự, hắn nói không chừng lại đang ở trong bóng tối đánh chủ ý quái quỷ gì đó rồi."

"Hắc hắc. . . . . .Mệnh của người dẫn đường Hoàng Tuyền chẳng đáng tiền, hắn muốn tới lấy cũng không sao, chẳng qua sau lưng tà binh này chắc chắn cất giấu một thiên đại bí mật, tôi không có khả năng dễ dàng từ bỏ. . . . . ." Vũ Văn âm thầm xiết chặt nắm tay.

Bất thình lình, Đinh Lam thở hồng hộc từ trước cầu thang vọt sang đây, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt khác thường của viên quản lý thư viện, kêu lớn: "A nha! Mọi người ở đây hả? Sao điện thoại di động đều tắt?"

"Ở thư viện đọc sách, đương nhiên phải tắt di động a!" Đường Khảo có chút kinh ngạc.

"Mở rung không được sao? Cậu giả bộ văn minh gương mẫu cái gì hả?" Chẳng biết Đinh Lam gặp chuyện gì, khiến hắn có chút hổn hển.

"Được rồi được rồi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn đè lại bả vai Đinh Lam.

Đinh Lam thoáng nuốt nước bọt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nói: "Em vừa rồi dọc đường tới, trông thấy trước công trường tòa nhà dạy học tổng hợp, đậu bảy tám chiếc xe công trình, một đoàn công nhân bước xuống."

"Hả? Sao lúc này công trường đột nhiên muốn khôi phục thi công?" Vũ Văn cả kinh.

Đinh Lam nóng nảy, lại không dám lớn tiếng nói chuyện, giọng nghèn nghẹt kêu lên: "Đừng quên chúng ta còn đang chôn một khối thi thể trên công trường a!"

__________________________________

Tiêu: Thật ra theo tìm hiểu thì ta nghi ngờ bạn người nước ngoài đó đến từ Bhutan ah~ Vì ta tình cờ trông thấy quốc phục của Vua nước đó mặc cũng là váy như người Scotland ấy, vũ khí tiêu biểu cũng là đoản kiếm ^^~ cơ mà chưa biết thật hư ra sao.

Cả ngày hôm nay chẳng edit được gì cả vì lo lắng cho thị mèo nhà mình vừa triệt sản xong, nhìn em nó lờ đờ mà ta mún khóc lun, chẳng còn tâm trí đâu để làm nữa TT^TT

Truyện Chữ Hay