Sự tình đột ngột xảy ra, Ôn Nhã trợn to đôi mắt hoảng sợ, hoang mang nhìn vẻ mặt dữ tợn của Vũ Văn phía trước. Nhưng trường thương đâm vào bên trong cơ thể, Ôn Nhã không cảm thấy có chút đau đớn, cũng không thấy có máu tươi bắn ra tung tóe, nàng nghĩ muốn thò tay bắt lấy chuôi thương, nhưng lại nắm phải một khoảng không, bàn tay lại trùng khít cùng một chỗ với quang mang thanh sắc tản ra quanh chuôi thương! Trường thương trong tay Vũ Văn giống như một cột sáng chiếu xạ trên thân thể Ôn Nhã, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Ôn Nhã.
Bất thình lình, phía sau Ôn Nhã vang lên một tiếng cười khẽ của nữ giới. Ôn Nhã kinh hãi, mạnh quay người lại, phía sau thân thể của nàng trên ghế salon, vậy mà ngồi chồm hổm một cô gái mặt mũi thanh tú, mắt thấy hai tay cô gái này tạo thành chữ thập, đang dùng tay không nhập vào dao tạo thế sít sao kẹp chặt lấy lưỡi thương Vũ Văn đâm thẳng vào đầu nàng, trên mặt nét cười như có như không cực kỳ quái dị, Ôn Nhã kêu sợ hãi một tiếng, chân trần từ trên ghế salon nhảy xuống, tránh phía sau Vũ Văn.
Giờ phút này Vũ Văn tựa hồ cũng mất đi trấn tĩnh thường ngày, trong ánh mắt nổi lơ lửng một mảnh huyết hồng yêu dị, trên mặt hiện ra vẻ hung thần ác sát, nhìn qua tuyệt không như Vũ Văn ôn hòa lúc bình thường. Trên tay y tựa như xuất ra toàn lực, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn đem cô bé trước mặt này một lần đánh chết. Nhưng cô bé kia cứ như vậy mang theo trường thương, không tiến không lùi cùng Vũ Văn giằng co, Vũ Văn ngày thường tâm kế rất nhiều, cư nhiên đứng ngốc nơi đó, chỉ biết hướng trên tay dồn sức.
"Vũ Văn Thụ Học, ngươi thật sự dốt ghê gớm, cũng không phải chỉ có mỗi hư linh thương, cứ ngốc ra đó nắm mãi cán thương làm gì? Đó là rơm cứu mạng của ngươi sao?" Chẳng biết nơi nào thốt nhiên vang lên một thanh âm có vẻ già nua nhưng vẫn hùng hồn hữu lực, chấn đến lỗ tai Ôn Nhã tê dại, vội vàng bưng kín hai tai. Vũ Văn dưới tiếng chất vấn như sấm này, toàn thân run lên, thủy triều đỏ trong ánh mắt tức khắc thối lui, thần sắc dữ tợn trên mặt lại lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh kiên nghị ngày thường.
(Tiêu: Rơm cứu mạng ở đây tựa như câu người chết vớ được cọc. Có một câu chuyện về người đàn ông bị đắm tàu, chỉ còn mỗi ông ta sống sót, người này để rơm ở trong mắt, ông ấy cứ luôn muốn tiến về phía trước để bắt được cọng rơm và sau này được cứu thoát. Có thể thấy rơm là một ảo tưởng người ta dùng để bấu víu vào)
Dưới sự nhắc nhở của thanh âm kia, Vũ Văn nhất thời bỏ qua trường thương trong tay, nghiêng người vọt tới trước, nhanh chóng một quyền hướng cô bé kia đánh ra. Trường thương kẹp trong tay cô gái đột nhiên mất đi sức mạnh, không khỏi thoáng ngây người, Vũ Văn từ cạnh sườn đánh tới, nàng đã không kịp trốn tránh, đành phải hai tay đan chéo, chống đỡ nắm đấm của Vũ Văn, nhưng động tác trên tay Vũ Văn không chút nào ngưng trệ, lập tức hóa quyền thành chưởng, trong lòng bàn tay mạnh phun ra một đầu hư linh thương! Lưỡi thương kia biến ảo chỉ dài hai thước, nhưng lại giống như đoản kiếm, hữu lực đâm vào trán cô gái!
Cô gái kỳ quái kia bị kim thương của Vũ Văn đâm trúng, khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên vặn vẹo biến dạng, rất nhanh, toàn thân cao thấp của nàng thật giống như bóng ngược trong nước, theo gợn sóng dập dờn chớp động, rất nhanh liền như một luồng khói bụi bị gió mát thình lình thổi tan, nhanh chóng biến mất trong không khí. Tình cảnh này, cùng trước đây khi Tùy Lăng vô tình chém giết Thức Thần kia cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Vũ Văn đem hư linh thương lần nữa thu vào trong tay, nhưng cảm thấy trong lòng bàn tay có chút dị thường. Y giơ tay lên, nương theo ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ nhìn kỹ, trong lòng bàn tay đúng là một sợi tóc thật dài! Tựa hồ ban nãy quấn trên mũi hư linh thương, sau khi Vũ Văn thu thương, mới bị nhét vào trong lòng bàn tay. Trong Âm Dương đạo, chế tạo Thức Thần luôn cần mượn vật dựa vào, chẳng lẽ đây là vật Thức Thần kia mượn hóa thành? Chỉ bằng một sợi tóc có thể hóa ra Thức Thần cùng Vũ Văn giao thủ? Vũ Văn còn đang có chút xuất thần nhìn tóc dài trong tay, thanh âm đinh tai nhức óc ban nãy lại lần nữa vang lên, "Còn thất thần cái gì? Chính chủ thao túng Thức Thần còn chưa trốn xa!"
Vũ Văn nao nao, lập tức đi nhanh vọt tới trước cửa sổ mở rộng, trái phải xem chừng, rồi không chút do dự nhảy ra ngoài cửa sổ!
Ôn Nhã kinh ngạc đuổi đến bên cửa, may mà nơi này chỉ là lầu hai, không tính quá cao, Vũ Văn sau khi hạ xuống không bị thương, sau khi thoáng hoạt động mắt cá chân, liền cử động như thường. Kỳ quái chính là, dưới lầu sớm có một lão nhân quần áo đơn bạc chờ Vũ Văn, sau khi hai người tụ họp, lập tức cực nhanh hướng về phía trung tâm học sinh hoạt động đuổi theo.
Ban đêm luân phiên phát sinh quái sự, khiến Ôn Nhã cứng họng đứng trước cửa sổ, cô rốt cuộc đã có chút minh bạch, người đàn ông cô vẫn luôn ngưỡng mộ này dường như sống trong thế giới huyền bí hỗn loạn nào đó, mà thế giới kia, không phải dành cho người thường như cô có khả năng chen chân vào. Nhưng Vũ Văn càng thần bí, tâm Ôn Nhã lại càng hiếu kỳ, Vũ Văn tựa như một cánh cửa nối liền thế giới kia, cao lớn mà thâm thúy, trên đời này, có bao nhiêu cô gái có thể nhịn được không mở cánh cửa kia ra chứ?
"Ngươi làm gì khiến đầy người mùi rượu? Chẳng lẽ ngươi không biết cồn sẽ làm đầu óc ngươi trở nên tê liệt trì độn sao?" Ban nãy dùng long ngâm tần số cao đánh thức Vũ Văn chính là lão nhân Vô Vi Tử. Chỉ đáng thương cho Ôn Nhã đồng dạng có thể nghe được long ngâm, đến bây giờ vẫn có chút ù tai.
Vũ Văn và Vô Vi Tử sóng vai chạy như bay, giờ phút này cũng có thể ngửi được trong miệng Vô Vi Tử tản mát ra một cỗ mùi cồn mãnh liệt, e rằng lão nhân ban đêm uống chẳng hề ít hơn mình, vậy mà còn lời nghiêm nghĩa chính chỉ trích mình, y không khỏi thoáng cười khổ, thấp giọng nói: "Vãn bối biết sai."
"Buổi tối ta đi đêm trở về nhà, đột nhiên cảm giác được có khí tức Thức Thần xuất hiện gần ký túc xá giáo viên, cũng chầm chậm theo đến, thật không ngờ tới Thức Thần kia tìm ấy lại là ngươi. . . . . .Nhưng ngươi đến tột cùng chọc phải phiền toái gì? Sao lại bị Âm Dương sư quấn lấy?" Vô Vi Tử hỏi xong, lại tự nhủ nói: "Đã nhiều năm như vậy, vậy mà còn có thể trông thấy Thức Thần linh lực chí âm chí thuần như vậy. . . . . ."
Tình hình khẩn cấp, Vũ Văn cũng không tiện kể tỉ mỉ, giờ phút này y có chuyện tình khác để lo lắng. Người thao túng Thức Thần không thể nghi ngờ chính là Bách Diệp, nhưng Bách Diệp vì sao phải dùng Thức Thần để theo dõi mình? Chẳng lẽ muốn từ trên người mình đoạt lấy kiếm Keris? Hôm qua ba người lật bài, mình trong lúc vô ý nhiều lời nói mấy câu, bại lộ chuyện mình biết tà binh sẽ hút huyết, e rằng Bách Diệp và Austin hai người đã hoài nghi mình tư tàng một thanh tà binh. . . . . .
Chẳng qua hai người nước ngoài đều không biết, Vũ Văn chưa từng dùng kiếm Keris, cho nên kiếm kia cũng không ở trong cơ thể y. Hiện tại định linh châu khóa kiếm Keris không có dị động, xem ra bọn họ còn chưa phát hiện Vũ Văn chỉ đem tà binh giấu qua loa trong ký túc xá. Nhưng hiện tại truy đuổi chỉ là Bách Diệp, không thấy bóng dáng Austin, trong lòng Vũ Văn liền có chút không yên, sợ hai người dùng kế điệu hổ ly sơn.
Theo như việc này thì, dã tâm của hai tên nước ngoài tuyệt không chỉ là lấy lại di vật của quốc gia bọn họ, mấy thanh tà binh còn lại, e rằng đều là mục tiêu của họ, tà binh này. . . . . .Chẳng lẽ còn cất giấu bí mật gì mà mình chưa biết? Ngắn ngủi trong nháy mắt, trong đầu Vũ Văn đã hiện lên rất nhiều ý niệm.
Chớp mắt, hai người đã đuổi đến trước ngã ba đường, Vô Vi Tử ngừng cước bộ, nhắm mắt ngưng thần trong chốc lát, thấp giọng nói: "Quả nhiên giảo hoạt, người nọ qua lối rẽ liền đem linh khí hoàn toàn thu về, ta đã không cảm nhận được hơi thở của hắn nữa."
"Nếu hắn thật sự thu trụ khí tức, sẽ không có khả năng giống vừa rồi cấp tốc chạy vội như vậy, nhất định còn chưa đi xa, nhưng hai ngã rẽ này. . . . . .Chúng ta nên đuổi theo bên nào?" Vũ Văn không nhịn được hơi nhíu mày.
Vô Vi Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Văn, rồi mở miệng mắng: "Thật là đồ đần không mở mang đầu óc! Trong ngũ hành bí thuật, hư linh mộc dùng làm gì?"
Được Vô Vi Tử nhắc nhở, Vũ Văn lúc này chợt nhớ ra, trong ngũ hành thuật, thuật điều khiển mộc chính là kỳ thuật lợi dụng hết thảy thực vật có sinh mệnh bên mình để truy tung dao động của linh lực. Nhưng Vũ Văn nhất thời nghĩ không ra, cũng là có nguyên nhân, thời xưa thảm thực vật trên mặt đất tươi tốt, trong hoàn cảnh sống của mọi người không khó nhìn thấy màu xanh biếc, truy tung thuật của hư linh mộc này liền cực kỳ hữu dụng, nhưng đến hiện hại, dòng người đông đúc nơi thành thị đều thành xi măng cốt thép dày đặc, giữa những cao ốc chọc trời, thực vật có sức sống đã trở nên cực kỳ thưa thớt, hư linh mộc cũng khó có đất dụng võ, Vũ Văn tuy rằng đã xuất đạo nhiều năm, nhưng suýt nữa đã quên mất ngự mộc thuật này làm thế nào sử dụng rồi!
Song trong đại học, xanh hóa vẫn làm không tồi, cứ như giờ phút này hai bên con đường trước mặt Vũ Văn, đều có trồng cây ngô đồng Pháp (Việt Nam gọi là Tiêu Huyền hay Chò Nước, tên nước ngoài là Platanus) cao lớn. Dưới sự chỉ bảo của Vô Vi Tử, Vũ Văn lập tức thi pháp, đem tinh khí thần tập trung dưới hai chân, chỉ thấy hai nhánh dây leo màu xanh đột nhiên xuất hiện dưới chân Vũ Văn, chia làm hai đường thẳng đến hai bên đường, sau khi hai nhánh dây leo tuần tự quấn lên một gốc cây ngô đồng khỏe mạnh, tán lá rậm rạp um tùm của hai cây ngô đồng kia tức khắc nhoáng lên một mảnh sáng xanh, mà bên trái con đường này trên cây ngô đồng bên cạnh, lá cây đang từng trận xào xạc rung động, phiến lá cư nhiên tự mình đong đưa mở ra, mơ hồ hiện lên một khoảng không hình người, nhìn hình nhân nọ, vẫn còn duy trì tư thế cấp tốc chạy trốn.
[ ] [ ] Lá cây Tiêu Huyền
Linh lực dao động đạt đến quy mô nhất định, sẽ quấy nhiễu đến hô hấp của thực vật, mà những thụ mộc nhìn như không hề hay biết này, cũng bởi trong lúc vô tình ghi lại tình hình linh lực dao động xung quanh mình, ngự mộc thuật của Vũ Văn là lợi dụng điểm này, tái hiện ảnh xạ của linh lực dao động!
"Hắn chính là từ bên này đào tẩu!" Vũ Văn đưa một ngón tay chỉ ngã bên trái nói.
Vô Vi Tử phiêu mắt liếc hình người trên tàng cây, có chút khinh thường nói: "Mờ nhạt như vậy hả? Sức mạnh của sư phụ ngươi chính là có thể đem mặt người cũng thấy được!"
Vũ Văn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Tôi làm sao có thể cùng Biệt Ly tiên sinh so sánh?"
"Đừng nói nhảm nữa, mau đuổi theo!" Vô Vi Tử lời còn chưa dứt, người đã chạy xa, nhìn tốc độ ông chạy băng băng, thế nào cũng không giống một lão nhân đã hơn tuổi.
Nhưng hai người dọc đường truy đuổi hết bốn phương tám hướng của sân bóng rỗ, vẫn không thấy tung tích của Bách Diệp, đành vô pháp tiếp tục truy tung, tại bóng đêm đen kịt này, Bách Diệp chỉ cần lặng yên không một tiếng động ẩn núp trong góc nào đó, Vũ Văn dù cho tràn đầy lửa giận cũng chẳng ăn thua gì.
"Không biết cao thủ phương nào tới thăm? Nếu đã ra tay, vì sao lại một mực trốn tránh? Không bằng sớm hiện thân, nếu là bạn cũ, để bần đạo còn có thể tận tình khoản đãi, nâng ly nói chuyện vui vẻ, thế nào?" Vô Vi Tử đột nhiên dùng cao tần long ngâm lớn tiến hô lên, tuy rằng chấn đến lỗ tai Vũ Văn ong ong vang, cũng không sợ người thường khác có thể nghe thấy. Chẳng qua nghe Vô Vi Tử nói như vậy, thần sắc trên mặt Vũ Văn lại trở nên khó coi. Vô Vi Tử không nhận ra Bách Diệp, ông chỉ nhìn thấy Thức Thần Bách Diệp huyễn hóa ra, cũng cảm giác được khi Bách Diệp chạy trốn phóng thích linh lực, cư nhiên nghĩ lầm Bách Diệp là Âm Dương sư đã tu luyện vài thập niên, thậm chí cho rằng Bách Diệp có thể cùng thế hệ với ông, linh lực của Bách Diệp cư nhiên cường đại như thế sao?
Tiếng long ngâm vang vọng trên vùng trời sân bóng rỗ, dư âm thật lâu không ngừng, nhưng Bách Diệp vẫn không lộ diện, tiếp tục trốn tránh giả câm giả điếc.
"Người này là người Nhật Bản?" Vô Vi Tử thấp giọng hỏi Vũ Văn, Vũ Văn gật đầu, lại bổ sung một câu nói: "Hơn nữa hắn còn là môn hạ của Mật Giáo Chân Ngôn Tông."
"Chân Ngôn Tông?" Vô Vi Tử sửng sốt, lập tức lớn tiếng hô to, "Người Nhật Bản, ngươi chạy hòa thượng cũng chạy không được miếu! Cho dù ngươi tối nay suốt đêm lẩn trốn chạy trở về Cao Dã Sơn, lão tử cũng có thể đánh tới Kim Cương Phong tự của các ngươi! Một phen hỏa thiêu Okunoin quỷ ảnh tán loạn của các ngươi!" Vô Vi Tử nghĩ đã lâu chưa động thủ, gặp phải cao thủ khó tránh có chút ngứa nghề khó nhịn, Vũ Văn tuy rằng biết ông đang dùng phép khích tướng, nhưng mới rồi còn ra vẻ nho nhã để mời, hiện tại đột nhiên bắt đầu nói năng lỗ mãng nhắm thẳng vào sư môn của người ta, biến chuyển này cũng thật sự quá nhanh rồi.
Song phép khích tướng của Vô Vi Tử quả thực hữu hiệu, giữa sân bóng rỗ thoắt cái mạnh mẽ phóng ra một cỗ linh lực cường đại, mà ngay cả Vũ Văn không thể trực tiếp cảm thụ được linh lực cũng rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác áp bách to lớn!
"Ha, nguyên lai là trốn ở nơi đó!" Vô Vi Tử thoáng lướt qua bức tường thấp cỡ nửa người, bước nhanh nhảy vào sân trong, thân thủ so với người trẻ tuổi như Vũ Văn còn muốn nhanh hơn rất nhiều. Vũ Văn sợ lão nhân khinh địch, theo sát phía sau đồng thời cũng bắt đầu xem xét bốn phía có mai phục hay không.
Trên mảnh sân bị tường thấp vây quanh này cùng sở hữu sân bóng rỗ, Bách Diệp đang khoanh tay đứng ở trung tâm sân, thần thái bình thản nhìn Vô Vi Tử và Vũ Văn đuổi theo.
Vô Vi Tử không ngờ tới Bách Diệp tuổi còn trẻ như vậy so với Vũ Văn còn muốn nhỏ hơn tuổi, ông nhịn không được thoáng sửng sốt.
Bách Diệp thấy vẻ mặt Vũ Văn giận dữ, liền mỉm cười nói: "Thầy Vũ Văn, say nằm hương tháp, quả nhiên phong lưu phóng khoáng a. . . . . ."
Trên mặt Vũ Văn hơi đỏ lên, nổi giận nói: "Không nên nói bậy nói bạ, vì sao muốn dùng Thức Thần rình mò cõi mộng của ta?"
"Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi, ban nãy tôi thấy thầy đầu đầy mồ hôi, toàn thân co rút, mới nhịn không được tìm tòi cõi mộng của thầy, nhưng vừa chạm vào, tôi đã bị dọa sợ đến mất hồn mất vía. . . . . .Thầy Vũ Văn nếu mỗi đêm đều gặp ác mộng khủng bố như vậy, sẽ giảm thọ. . . . . ." Ngữ khí của Bách Diệp có chút trầm trọng, nghe không giống cố ý giả bộ người tốt.
Hai chữ giảm thọ, lại đâm trúng tâm bệnh của Vũ Văn, y không khỏi trầm mặc hồi lâu, từ sau khi để Huyền Cương bảo hộ Phương Hân, đã nhiều đêm, Vũ Văn luôn phải chịu đựng ác mộng tra tấn, đêm qua say rượu ngã vào nhà Ôn Nhã, đại khái cũng là một loại trốn tránh sâu trong nội tâm. Vô Vi Tử liếc mắt nhìn Vũ Văn, cũng thanh âm cực nhỏ không thể nghe thấy khe khẽ thở dài.
"Chỉ sợ mục đích thật sự của ngươi, là muốn đến tìm hiểu tung tích tà binh đi?" Vũ Văn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, tập trung nhìn Bách Diệp.
"Tà binh?" Vô Vi Tử thần tình hơi chấn động, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
"Tôi chỉ là muốn đến thông tri cho thầy một tiếng, tôi cùng với Austin đã quyết định ngày trao đổi, thầy hẳn có thời gian rảnh nhỉ?" Bách Diệp trái lại nói sang chuyện khác, vẫn chưa trực tiếp trả lời chất vấn của Vũ Văn.
"Có ai nửa đêm khuya khoắt lén lút đến phát thông báo sao?" Vũ Văn hừ lạnh nói.
Bách Diệp đối với câu hỏi của Vũ Văn từ chối cho ý kiến, nhưng cung kính bái Vô Vi Tử, nói: "Lão nhân gia, ban nãy Thức Thần của tôi kinh động ông, thật sự ngượng ngùng!"
"Nhìn ngươi tuổi còn trẻ, tu vi của Âm Dương đạo lại rất cao, thật sự là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên a." Vô Vi Tử thành tâm khen ngợi Bách Diệp, càng tôn thêm việc Vũ Văn thấp hơn Bách Diệp vài phân thường xuyên ăn mắng.
"Chút tài mọn, không đáng nhắc tới." Bách Diệp khiêm tốn khoát tay áo.
"Người Nhật Bản các ngươi chính là đức hạnh không tốt, rõ ràng trong lòng được khích lệ đắc ý vạn phần, ngoài mặt lại hay giả bộ dáng vẻ khiêm cung." Thoại âm Vô Vi Tử vừa chuyển, cư nhiên lại trở thành lạnh lùng trào phúng, tính tình vị lão nhân này quả thật có chút khiến người ta nắm không chắc.
Trong mắt Bách Diệp hung quang chợt lóe qua, cũng không tránh được đôi mắt của Vũ Văn, Vũ Văn sợ hắn đột ngột ra tay, nhịn không được dán mắt vào hai tay Bách Diệp.
"Mật Giáo Chân Ngôn Tông. . . . . .Vì sao ngươi thân là môn nhân Đông Mật, lại một lòng chuyên tu Âm Dương đạo?" Vô Vi Tử sờ sờ đám tóc lơ thơ trên đỉnh đầu.
"Tu luyện Âm Dương đạo, vì lẽ muốn tung hoành thiên hạ, quy y Chân Ngôn Tông, thanh tịnh nhất đạo vô vi chi tâm." Bách Diệp thần tình tự nhiên đối đáp trôi chảy.
(Tiêu: "vô vi chi tâm" là có tâm thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, là thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa. Đây cũng chính là nghĩa của tên Vô Vi Tử - kẻ thuận theo tự nhiên)
"Haha. . . . . .Khá lắm nhất đạo vô vi chi tâm!" Vô Vi Tử ngửa đầu cười to, "Thật sự thanh tịnh vô vi, thì ở lại Cao Dã Sơn tu hành cho tiện, đến Trung Quốc làm cái gì?"
"Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường." Bách Diệp hơi cúi đầu.
"Y này cùng tục sinh, lý hữu vi vô vi giới, ly nhiều tạo tác, ly tai mắt mũi lưỡi thân ý, tự khả sinh cực vô tự tính tâm." Vô Vi Tử đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ tay trái, dùng ngón út của tay phải quấn nắm lóng thứ nhất của ngón trỏ trái, ngón trỏ của tay trái trụ dính lóng thứ nhất của ngón cái phải.
[ ] [ ]
Vũ Văn vừa thấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi, động tác trên tay Vô Vi Tử, chính là Mật giáo chân kinh trong 《 Đại Nhật Kinh 》, Quyền ấn Pháp thân Đại Nhật Như Lai cầm trong Kim Giới, gọi là "Trí Quyền Ấn". Mà lời trong miệng ông, lại chính là thích giải Chân Ngôn Mật giáo của Hoằng Pháp đại sư trong 《 Thập Vãng Tâm Luận 》, ý tứ cụ thể, là nói người tu hành phải vứt bỏ nhất đạo vô vi tâm, theo nhất đạo vô vi tịch diệt tái sinh, mới có thể đi lên con đường nhập môn của Chân Ngôn Mật giáo. Vô Vi Tử nói như vậy, dụng ý là đang chê Bách Diệp chưa nhập môn. Nhưng Vô Vi Tử thân là một người của Đạo gia, thế nào lại hiểu biết giáo lý Phật môn Đông Mật?
(Tiêu: Theo quan điểm Đại Thừa thì Đức Phật có ba Thân: Pháp thân, Báo thân, Hóa thân. Sở dĩ có ba Thân là do chỗ dụng khác nhau. Phật Thích Ca, là Đức Phật lịch sử đã đản sinh và nhập diệt trên quả địa cầu này, chính là Hóa thân của Phật. Trong khi đó, thân mà Phật Thích Ca đã chứng ngộ gọi là Pháp thân, là Chân Như và đó là Đại Nhật Như Lai. Ý nghĩa Pháp thân này vượt ngoài sự luận bàn của ngôn từ và chỉ có sự chứng ngộ thành Phật mới có thể biết.
Có ai hiểu gì ko??? TT^TT)
Bách Diệp thấy Vô Vi Tử dành cho hắn lời nói sắc bén, nhịn không được mỉm cười, đem bốn ngón tay phải đặt trên bón ngón tay trái, ngón cái hai tay cùng trụ, đặt trước bụng. Thấp giọng nói: "Hết thảy thân nghiệp, hết thảy ngữ nghiệp, hết thảy ý nghiệp, hết thảy chỗ, hết thảy thời, hướng hữu tình giới tuyên thuyết chân ngôn đạo thanh tịnh cú pháp, hết thảy chỗ khởi diệt gián hạn không thể được."
[ ] [ ]
Vũ Văn thấy thân hình Vô Vi Tử chấn động, liền biết Bách Diệp đối đáp hoàn mỹ, động tác trên tay Bách Diệp, cũng là Quyền ấn Pháp thân Đại Nhật Như Lai cầm trong Thai Giới, gọi là "Thiền Định Ấn". Trong Mật giáo kinh nghĩa, nguồn gốc nhân quả bất đồng, Đại Nhật Như Lai cũng chia hai giới Kim Thai, mà thiện kinh Bách Diệp niệm, chính là chỉ hắn đã lĩnh ngộ được "Ngã bản bất sinh", nhận thức pháp cùng hư không, thoát ly trói buộc hão huyền, đã tiến nhập cảnh giới pháp thân không dơ bẩn.
Trong trường hợp đó, cho dù là Bách Diệp Thân Hoành, không phải cũng bị Phương Hân thanh thuần đáng yêu mê hoặc tâm trí đó sao, chỗ nào nói được cái gì pháp về hư không? Vũ Văn nghĩ đến đây, không khỏi cười khổ.
Vô Vi Tử lặng lẽ ghé đầu vào bên tai Vũ Văn, nhẹ giọng nói: "Ta ban nãy nói ra mấy câu này, đều là năm đó khi cùng sư phụ người tranh luận pháp học được, không ngờ tiểu gia hỏa này cũng hiểu biết rất nhiều."
Nguyên lai lão nhân cũng là vừa học vừa khoe, Vũ Văn có chút dở khóc dở cười.
Vô Vi Tử đột nhiên xoay người cao giọng nói với Bách Diệp: "Ban nãy các ngươi nói đến cái gì tà binh, đến tột cùng là vật thế nào? Có thể lấy ra cho lão nhân nhìn không?"
Bách Diệp vốn đang thần thái bình thản, vừa nghe Vô Vi Tử nói như vậy, nhất thời sắc mặt cứng lại, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Vũ Văn nói: "Thầy Vũ Văn, tuy rằng tôi nhìn trộm việc riêng tư của thầy là tôi sai trước, nhưng thầy dẫn theo người đến giúp, chẳng lẽ chính là muốn cường đoạt sao?"
Vũ Văn không ngờ tới Bách Diệp sẽ nghĩ như vậy, đang muốn biện giải, Vô Vi Tử đã xông tới trước từng bước một, mở miệng nói: "Ngươi cầm bảo bối gì mà người ta không thể thấy? Sao nhìn ai cũng cảm thấy là muốn đoạt của ngươi? Ngươi không nói cũng được, ngươi càng nói, ta thật càng muốn làm như vậy!"
Lời còn chưa dứt, Vô Vi Tử bước nhanh đột tiến, rồi thoắt cái vọt đến trước mặt Bách Diệp, thân hình Vô Vi Tử cao lớn, cái mũi hèm rượu đỏ bừng cơ hồ muốn đánh vào trán Bách Diệp, Bách Diệp cả kinh, nhún người nhảy dựng về phía sau, người trên không trung, trong miệng đã niệm ra chín chữ chân ngôn.
"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!"
Theo chân ngôn trong miệng Bách Diệp khởi động, bùn của sân bóng dưới chân Vô Vi Tử lỏng ra, liền như giếng khí đốt thiên nhiên phun trào, một cột lửa phóng lên cao.
"Hừ hừ. . . . . .Hay cho một cái địa, thủy, hỏa, phong!" Vô Vi Tử đối với dị động dưới chân sớm đã phát hiện, trước khi cột lửa phụt ra đã lăng không trở mình về phía sau né tránh một kích kia.
Phật giáo cho rằng địa, thủy, hỏa, phong chính là nguyên tố cơ bản cấu thành thế giới, Chân Ngôn Tông cũng vì vậy mà diễn sinh (từ giản đơn biến thành phức tạp) ra một bộ phá ma thuật, kết quả thâm sâu này, cùng ngũ hành thuật của Vũ Văn có nguồn gốc sâu xa. Bách Diệp đối với thứ này tựa hồ đã tu luyện thuần thạo đến cực điểm, nhanh như chớp liền có thể dùng một cách lưu loát.
Vô Vi Tử chờ sau khi Bách Diệp tiếp đất, mạnh lộ ra ngón trỏ của hai tay, trái phải bốn ngón giao nhau đẩy hướng ra ngoài, sau khi gầm lên một tiếng, trong miệng cư nhiên cũng niệm ra chín chữ Chân Ngôn: "Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành!" (nghĩa là gặp việc khó khăn cứ tiến về phía trước)
Song phương giáo phái bất đồng, cư nhiên đều xuất ra chín chữ Chân Ngôn, chẳng qua có chút khác biệt nho nhỏ. Ở một bên quan sát cuộc chiến trong lòng Vũ văn thập phần minh bạch, chín chữ Chân Ngôn này vốn xuất xứ từ Đông Tấn Đạo gia Cát Hồng tự là《 Bão Phác Tử 》, còn gọi là Lục Giáp Bí Chúc, Vô Vi Tử niệm Chân Ngôn mới là bản gốc, còn Chân Ngôn trong miệng Bách Diệp hơi có chút nhầm lẫn, nhưng năm đó khi Chân Ngôn Tông truyền đến phương Đông, đem "Trận liệt tiền hành" ghi nhầm thành "Trận liệt tại tiền". (thật ra thì nghĩa cũng na ná thôi)
(Tiêu: "Lục Giáp Bí Chúc" trong đó Chúc có nghĩa cổ có nghĩa là niệm chú. Lục Giáp là một trong ngũ hành phương thuật tức là độn giáp thuật. Trong Hun Hán Thư - Đường Lý Hiền ghi: "Độn giáp, đẩy lục giáp hướng về âm mà ẩn động.")
Phật giáo nguồn gốc từ Ấn Độ, khi truyền tới Trung Quốc, rất nhiều Phật môn chú ngôn ảnh hưởng đến Đạo giáo vừa bắt đầu phát triển lúc ấy, mà Đạo gia sau khi trải qua nhiều năm lắng đọng lại, chín chữ Chân ngôn cuối cùng lại truyền vào đều là Mật Giáo Chân Ngôn Tông của Phật môn. Hai nhà Phật đạo này ngàn năm qua tranh luận qua lại với nhau rất nhiều, kỳ thật căn nguyên của nghiên cứu này, lại thường là giữa trong ta có ngươi, trong ngươi có ta. . . . . .
Nhưng Vũ Văn cũng biết, cho dù chín chữ chân ngôn hơi có chút sai sót, uy lực của pháp thuật kia cũng không bởi vậy mà suy yếu, nói đến cùng, sức mạnh của chín chữ chân ngôn vẫn chính là nguồn gốc tu vi của từng người tu hành, về phần trước khi xuất chiêu niệm chân ngôn, cùng người thường khi đánh nhau hô to "X mẹ ngươi" giống nhau, bất quá chỉ là cổ động mà thôi.
Theo bốn ngón tay của Vô Vi Tử đẩy ra, trong trời đêm tối đen trong trời đêm đen kịt lại có tia chớp xẹt qua, tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc, nhưng điện quang kia đã đem toàn bộ sân bóng chiếu sáng, ngay sau đó một trận sấm rền cuồn cuộn thổi quét đến, trong thiên địa cư nhiên có xu thế phong vân biến sắc! Bách Diệp cảnh giác nhìn khoảng trời không, hai tay đan thành kết ngón cái nằm cho vào trong lòng bàn tay tạo hộ thân ấn, nhưng không biết Vô Vi Tử sẽ lấy loại phương thức nào công kích mình.
[ ] [ ] Bảo Sơn Ấn
Vũ Văn mặc dù cùng Vô Vi Tử từng có vài ngày duyên thầy trò, nhưng chưa bao giờ thấy qua Vô Vi Tử xuất bản lĩnh sở trường của ông, nhưng hiện tại thấy trời xảy ra dị tượng, y nhất thời tỉnh ngộ, tu vi của Vô Vi Tử quả nhiên không phải chuyện đùa, chủ tu chính là Thượng Thanh Ngũ Lôi Pháp!
"Thiên địa thần linh, thiên đinh, ta nay sai sử, nghiệp đã thành, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!" Vô Vi Tử miệng phun chân ngôn, ngón út tay trái từ ngón áp út bẻ ra phía sau, dùng ngón giữa gập cong xuống chặn nhánh cuối ngón út, ngón áp út gập ép xuống trụ ở ngón cái, ngón trỏ duỗi thẳng, đan tay liền kết thành pháp ấn. Cùng so sánh với hai tay biến thành ấn của Bách Diệp, Vô Vi Tử tựa hồ càng tốt hơn.
"Thiên lôi quyết!" Theo tiếng gầm giận dữ của Vô Vi Tử, không trung vang lên một tiếng sét, sáu đạo tia chớp như trời giáng thần binh, nhất thời ầm ầm đánh về phía vị trí của Bách Diệp.
Sấm sét uy lực vĩ đại, tuy rằng trên tay đã kết hạ Bất Động Minh Vương Hộ Ấn, Bách Diệp vẫn không dám đỡ quá trực tiếp, chỉ thấy thân hình hắn cực nhanh lóe lên, chẳng biết dùng loại độn thuật ra sao, tránh được một kích lôi đình vạn quân này! Mà tĩnh điện trong khí quyển sau khi nổ xuống, chỗ Bách Diệp đứng thẳng ban nãy cư nhiên lưu lại một vệt cháy sém hình dạng sao sáu cánh, quan sát cuộc chiến Vũ Văn không khỏi líu lưỡi kinh ngạc uy lực của Ngũ Lôi Đại Pháp.
Bách Diệp xảo diệu tránh thoát đòn nghiêm trọng, trông thấy lôi vân trên bầu trời không thể lập tức tụ họp, nhất thời minh bạch thi triển Thiên Lôi Quyết cần thời gian nhất định, hắn đang muốn nhân cơ hội phản kích Vô Vi Tử, lại không biết hướng đi của mình đã nằm trong dự liệu của Vô Vi Tử.
Bách Diệp vừa xoay người lại mặt hướng Vô Vi Tử, Vô Vi Tử đã nhảy bổ tới trước mặt hắn, lúc này đây Vô Vi Tử không để cho Bách Diệp dễ dàng né khỏi mình nữa, chỉ thấy hai tay ông nắm thành hình quyền, ngón cái giấu trong bốn ngón còn lại, quát lên một tiếng lớn: "Đấu Lôi Quyết." Song quyền nhất tề xuất ra, thoáng cái đánh trúng ngực Bách Diệp.
Trước ngực Bách Diệp tức khắc vang lên một tiếng sấm, theo một tia chớp hình vòng cầu nhoáng lên, Bách Diệp tựa như một phiến lá cây nhẹ nhàng rơi ra ngoài, nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
Vũ Văn nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, chỉ e Bách Diệp sẽ bị uy lực Đấu Lôi Quyết không gì sánh được của Vô Vi Tử đánh chết tươi, y đang muốn xông lên phía trước xem xét, nhưng Vô Vi Tử đã đưa tay ngăn cản y, vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu.
Tương truyền Thương Thiên Ngũ Lôi Đại Pháp này bắt nguồn từ Thần Tiêu phái của Đạo gia, không phải người có phẩm hạnh không thể tụ luyện, hạng người thành tín trung hậu mới có năng lực nhập thất tu pháp. Cho nên tuy rằng lưu truyền đã lâu, nhưng người thật có thể luyện thành Ngũ Lôi Đại Pháp vẫn ít ỏi chẳng bao nhiêu. Kỳ thật đó cũng là một loại tự mình trói buộc, Trung Quốc từ xưa đến nay đều lấy việc gặp sét đánh làm lời nguyền cực đại, nếu không có đức nhân, thì sao dám tùy tiện đi thử luyện Ngũ Lôi Pháp? Mặc dù chẳng biết Vô Vi Tử tự xưng sư theo chính nhất giáo tại sao lại sử dụng Lôi pháp của Thần Tiêu phái, nhưng cũng chỉ có người tính tình độ lượng lại quen thẳng thắng như Vô Vi Tử mới có thể thành công tu luyện Lôi pháp mà thôi. . . . . .
Đạo thuật bình thường đều mượn Chu Sa Hoàng phù (Tiêu: bùa vàng trên viết chữ đỏ đó :D) để thi pháp, nhưng Thần Tiêu phái tự thành nhất thể, đặc biệt nhấn mạnh "Nhất điểm linh quang tức là phù" , coi trọng chính là thông linh tu vi của tự thân người tu hành, cho nên Vô Vi Tử không cần xé phù họa chú, trực tiếp có thể dẫn động thiên lôi! Chỉ bằng chiêu thức ấy Thượng Thanh Ngũ Lôi Đại Pháp, cũng không uổng tên tuổi Vô Vi Tử có thể cùng sư phụ Vũ Văn Biệt Ly tiên sinh nổi danh ngang nhau.
"Đừng kích động, tiểu tử này có Bất Động Minh Vương chú hộ thể, không dễ dàng chết như vậy." Vô Vi Tử không cho Vũ Văn tiến lên, bản thân cũng không thừa cơ tiếp tục công kích. Dù sao Bách Diệp tuổi nhỏ, luận tư cách sắp xếp bối phận nhiều nhất là người cùng hàng với Vũ Văn, Vô Vi Tử không muốn quá mức rầy rà.
Không ngoài sở liệu của Vô Vi Tử, vốn đã ngã xuống đất bất động Bách Diệp rất nhanh liền co giật hai cái, sau đó lung lung lay lay giãy dụa đứng lên, trên người hắn mặc một bộ áo sơ mi sọc màu xám, giờ phút này trước ngực đã có hai dấu bàn tay cháy xém lớn nhỏ màu đen, gió thổi qua, miếng vải đá cháy đen kia lập tức nát vụn tản mác, lộ ra hai đại động rỗng ruột, nhưng xuyên thấu qua lỗ trống hiện ra lồng ngực rắn chắc, trừ bỏ có chút dấu vết thương tổn bên ngoài ra, cũng không bị tổn thương gì quá lớn, hộ tâm chú của Bách Diệp quả nhiên có tác dụng!
"Lôi pháp của lão nhân quả nhiên lợi hại, không biết có phải Ngũ Lôi Đại Pháp trong truyền thuyết của Trung Quốc xưa không?" Cơ thịt trên mặt Bách Diệp vẫn có chút mất tự nhiên mà vặn vẹo, thanh âm nói chuyện cũng trở nên có phần mơ hồ. Xem ra lôi điện trùng kích cũng không phải chỉ tổn tương xác thịt, e rằng đại não sau khi bị điện giật, sẽ sinh ra thương tổn tương đương.
"Haha. . . . . .Hóa ra Ngũ Lôi Pháp đã trở thành một truyền thuyết a?" Tiếng cười của Vô Vi Tử hơi có chút hiu quạnh.
"Lão nhân, có thể cho biết tên họ không? Tôi không muốn chết không minh bạch." Ngoài miệng Bách Diệp nói rất khiêm cung, nhưng Vũ Văn không tin hắn sẽ cam tâm yếu thế như vậy.
"Bần đạo pháp danh Vô Vi Tử!"
"Vô Vi Tử?" Bách Diệp nghe đến tên đó, trên mặt lại lộ ra một tia cười bí hiểm. Bất thình lình, hai tay của hắn rủ xuống, mũi nhọn mười đầu ngón tay đều chảy ra một sợi tơ hồng sắc, tơ hồng rơi trên mặt đất, dường như có sinh mệnh bắt đầu nhảy động, dưới sợi tơ hồng dẫn kéo, Vũ Văn và Vô Vi Tử đều cảm giác được trong lòng đất có chấn động quái dị, chỉ chốc lát sau, trên mặt đất giữa Bách Diệp và Vô Vi Tử xuất hiện một mảng bụi rộng, bùn đất chậm rãi đùn đẩy nhau, giống như phía dưới có ẩn giấu quái vật cắn người, tùy thời muốn từ trong lòng đất chui ra.
Vũ Văn sợ đột nhiên xuất hiện đất lún, liền muốn lôi kéo Vô Vi Tử lui về phía sau, nhưng lão nhân trừng mắt liếc y, vẫn không chút sứt mẻ đứng tại chỗ.
"Phốc" một tiếng vang kỳ quái, trong mặt đất bỗng nhiên nhảy ra một thứ gì đó màu trắng, sau khi ở trên không trung lăn lộn một vòng, rồi dừng trước mặt Bách Diệp. Vũ Văn tập trung nhìn vào, kia chỉ là một khối đá lớn màu trắng mà thôi.
Bách Diệp mỉm cười, tơ hồn rũ xuống trên ngón tay liền như con rắn nhỏ gắt gao quấn trên khối đá trắng.
"Hứ! Ta tưởng cái gì, nguyên lai là tảng đá, chẳng lẽ ngươi muốn dùng tảng đá đến đập chết lão nhân ta sao?" Vô Vi Tử cười hắc hắc.
"Lão nhân không phải nói tôi tu hành Âm Dương đạo không tệ lắm sao? Tôi cũng không ngại múa rìu qua mắt thợ, bêu xấu rồi!" Nụ cười của Bách Diệp vừa thu lại, toàn thân tảng đá kia hồng quang chợt lóe, rồi hóa thành một con mãnh hổ vĩ đại màu trắng cao chừng hai người!
"Thức Thần Huyễn Thú!" Vũ Văn soát một cái rút ra hư linh trường thương, hộ trước người Vô Vi Tử.
Mãnh hổ phát ra một tiếng gào thét phá không, lộ ra răng nhọn sắc bén tựa trường kích, Bách Diệp đứng phía sau mãnh hổ cười nói: "Trung Quốc từ xưa đến nay có nói đến tứ thần thú, Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ. Tôi dùng Bạch Hổ đến ra mắt Vô Vi Tử lão tiên sinh nhé. . . . . ."
"Mèo thật lớn nha. . . . . .Mua giấy chứng nhận sủng vật tự dưỡng chưa? Chưa mua giấy chứng nhận thì cấp cho ngươi một cái!" Đến nước này rồi, Vô Vi Tử cư nhiên còn có tâm nói đùa, Vũ Văn cũng bắt đầu bội phục lão nhân tâm tính rộng rãi này.
Vô Vi Tử gạt Vũ Văn che trước người ra, chắp tay sau lưng đi về phía trước hai bước, rồi đột ngột trong lúc đó, từ phía sau ông xuất ra phù chú màu xanh, Vũ Văn từ trước đến nay chỉ thấy qua lá bùa màu vàng, chưa từng thấy qua màu xanh, chẳng biết lão nhân lại đang giỡn trò bịp gì.
"Ngươi cho rằng chỉ có nhà ngươi nuôi thú cưng sao?" Vô Vi Tử thoáng cười lạnh, thanh phù giữ trên ngón tay đột ngột bùng cháy. Vô Vi Tử đem lá bùa chưa cháy hết quẳng trên mặt đất, giọng mũi hô nhỏ: "Dẫn!"
Giữa không trung hốt nhiên vang lên một tiếng rít dài, tiếng rít này lại khiến Vũ Văn nảy sinh cảm giác như đã từng quen biết! Thanh phù kia tuy nhỏ, khi bốc cháy lại sản sinh ra khói mù thật lớn dày đặc một vùng. Đợi cho sương khói tan hết, trên mặt đất cư nhiên hiện ra một đầu mãnh thú quái dị! Chỉ thấy mãnh thú kia cũng một thân hoa văn sặc sỡ, hình như mãnh hổ, nhưng trên gương mặt hé ra mặt người hung ác dữ tợn, thân hình cực kỳ vĩ đại, đặc biệt đuôi lớn kia kích thước giống như cột đèn đường, cư nhiên dài chừng sáu bảy thước!
Không chỉ Bách Diệp, mà ngay cả Vũ Văn cũng bị bộ dạng của quái vật kia dọa sợ, đây đến tột cùng là cái gì vậy?
"Hắc hắc. . . . . .Cho ngươi mở mang kiến thức thượng cổ ma thú ―― Đào Ngột!" Vô Vi Tử vung bàn tay to lên, quái thú kia phát ra một tiếng rít chói tai, như gió hướng Bạch Hổ đánh tới!
______________________________
Tiêu: edit xong chương này mà choáng váng T___T đầu vẫn đang ong ong phật pháp này :(( Có mấy chỗ dùng từ chuyên dụng thuyết Phật giáo cực khó hiểu ta chỉ có thể ghi đến vậy, vì có chú thích cũng ko hỉu gì hết, người theo đạo còn chưa lĩnh hội hết, kẻ vô thần như ta làm sao thấu đây T___T Mọi người thông cảm ah~~ T__T Dù sao cũng ko liên quan đến mạch truyện >__