Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

quyển 2 chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lách tách. . . . . ." Máu tươi sềnh sệch đang từ phía dưới đầu người phun ra, sợi máu thật dài nhỏ thẳng xuống mặt đất, có vài giọt còn bắn tung tóe trên cẳng chân bóng loáng của Phương Hân, có chút nóng lên. . . . . .

Biểu cảm nét mặt trên đầu của Phó Luân đã đông cứng lại, bởi vì kinh sợ mà trừng lớn hai mắt đã mất đi ánh sáng và độ ấm.

Phương Hân một mạch hét lên bốn năm tiếng, trong lòng thầm nghĩ đem đầu người cầm trong tay tùy tiện vứt đi, nhưng hai tay của nàng bởi cực độ sợ hãi mà trở nên cứng ngắc dị thường, mười ngón tay nắm lấy đầu người không cách nào mở ra.

Đột nhiên phía sau Phương Hân lộ ra hai bàn tay, một bưng kín miệng đang thét lên của Phương Hân, một nặng nề vung lên, đem đầu người nọ từ trong tay Phương Hân đánh bay ra. Phương Hân hoảng sợ uốn éo đầu, khi thấy rõ phía sau chính là Đường Khảo, nàng bỗng khắc chế không được nữa, ô ô khóc lên.

"Đừng khóc, đi mau!" Nhìn thấy đầu Phó Luân lăng đến góc phòng, Đường Khảo làm sao không ứa ra mồ hôi lạnh được, nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hắn đã không còn hứng thú tiếp tục truy cứu nữa, hiện tại Đường Khảo thầm nghĩ kéo Phương Hân rời khỏi nơi khủng bố này.

Hai người vừa đi về hướng sân khấu hai bước, một tiếng thở dốc cực kỳ nặng nề từ trong phòng truyền ra. Đường Khảo ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, lại trông thấy Tùy Lăng đang cúi đầu thống khổ quỳ khối bên cạnh thi thể của Phó Luân. Một tay hắn bụm mặt, toàn thân không ngừng run rẩy, trong tay kia cư nhiên cầm một thanh loan đao dài mảnh! Trong giây lát, Tùy Lăng tựa như nhớ ra gì đó, thoáng ngẩng đầu lên, hai mắt trừng Đường Khảo là một mảnh đỏ thẫm!

Đường Khảo cả kinh, không dám nhìn thêm nữa, nắm thắt lưng Phương Hân, vừa đẩy vừa kéo hai chân như nhũn ra của nàng chạy khỏi hậu trường.

Đại khái vì Phương Hân vừa rồi liên tục thét lên đã truyền tới sân khấu, khi Đường Khảo dìu Phương Hân từ phía sau sân khấu đi ra, phát hiện ánh mắt của nhân viên toàn trường đều tụ vào hai người bọn họ.

Có nhân viên công tác của hội học sinh tinh mắt đã nhìn thấy trên tay Phương Hân nhiễm máu tươi, hiểu lầm Phương Hân bị thương, vội bước nhanh đến giúp Đường Khảo đỡ Phương Hân.

"Xảy ra chuyện gì?" Đường Khảo trông thấy Đinh Lam ở dưới đài cao giọng gào lên với mình, nhưng hắn hiện tại đã không quan tâm đến việc nói chuyện nữa, vì hắn có thể sâu sắc cảm thấy được, khuôn mặt to lớn của Tùy Lăng đang đứng phía sau hắn cách bức màn đỏ của sân khấu.

Đường Khảo chỉ cảm thấy sống lưng từng đợt lạnh toát, run giọng nói với vị nhân viên công tác kia: "Mau. . . . . .Mau rời khỏi sân khấu. . . . . ." Nhưng vị học sinh này lại giống như không nghe thấy lời của Đường Khảo, chính là vẻ mặt mang theo kinh ngạc, đưa hai tay của hắn nâng lên nhìn nhìn, tựa như trên tay dính vết bẩn gì đó.

"Đường Khảo, bầu trời thế nào lại có hạt cát rơi xuống vậy?" Đứng bên cạnh Đường Khảo Phương Hân cũng khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hạt cát. . . . . .Thật sự không nhìn thấy cát trên không trung bay lượn! Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khán giả dưới đài đều nhìn xung quanh, không ít người đều giơ lòng bàn tay ra, tựa hồ muốn đón lấy gì đó, nhưng trong tay bọn họ cái gì cũng không có. . . . . .

Vị nhân viên công tác của hội học sinh đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được ngọn nguồn nơi dòng cát vô hình chảy ra rồi, hắn cư nhiên duỗi thẳng cánh tay, thăm dò phương hướng lưu động của dòng cát, từng bước hướng về phía tấm màn sân khấu bao phủ lối vào hậu trường đi đến.

Khi Đường Khảo phát hiện ra hành động kỳ quái của nhân viên công tác kia, hắn bắt đầu lớn tiếng gào to: "Đừng đi! Đừng tới gần hậu trường!"

Đã chậm rồi!

Màn sân khấu hồng sắc đột ngột lay động, học sinh kia đi đến trước cửa vào hậu trường thì dừng bước, hắn thậm chí còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, một đường nhọn sắc bén tà tà quét xuống từ vai phải của hắn thẳng kéo đến thắt lưng trái.

Mang theo đầu và một cánh tay của nửa thân thể cứ như vậy chậm rãi chảy xuống trên mặt đất, nửa còn lại lắc lư hai cái, cũng bịch một tiếng ngã xuống phía trước.

Đám người dưới sân khấu im bặt một giây, lập tức bộc phát ra tiếng kêu sợ hãi thật lớn.

Đường Khảo ngơ ngác nhìn học sinh vô tội bị phân thành hai mảnh trên mặt đất, vũng máu đỏ thẫm không ngừng lan ra đang dần dần chảy đến bên chân Đường Khảo. Bức màn màu đỏ phía sau sân khấu bị cắt ngang, rõ ràng lộ ra thân ảnh của Tùy Lăng.

Đường Khảo đột nhiên tỉnh ngộ, quay về phía mọi người gọi to: "Chạy mau! Tùy Lăng điên rồi!"

Nhưng hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã cảm thấy trên cổ mát lạnh, thân ảnh của Tùy Lăng tựa như ma quỷ xuất hiện phía sau Đường Khảo, một thanh loan đao dài mảnh đặt trên cổ Đường Khảo, phần chuôi kiếm bao tay hình thập tự giá màu bạc cũng dùng sức đính trên mặt Đường Khảo, khiến đầu hắn không thể tiếp tục tùy ý chuyển động.

"Tôi không điên, tôi chỉ giết vài người mà thôi!" Tùy Lăng tiến đến bên tai Đường Khảo nói, thanh âm lạnh buốt như lưỡi đao.

"Buông cậu ấy ra! Tùy Lăng, mau buông cậu ấy ra a!" Phương Hân yếu ớt đứng trên sân khấu, khàn giọng khóc hô.

Mười nam sinh lớn gan đang chầm chậm từ bốn phía bao vây, nhưng tay không tất sắc bọn họ ai cũng không dám thật sự tiếp cận tên đang cầm trong tay lưỡi dao sắc bén trước mặt. Dù sao mỗi người ở đây đều tận mắt chứng kiến, Tùy Lăng giết chết một học sinh vô tội, mà ngay cả lông mày cũng không hề động chút nào.

Dưới lưỡi đao Đường Khảo nỗ lực điều chỉnh hơi thở dồn dập của mình, dứt khoát không đếm xỉa đến, hắn cố gắng khiến mình không suy nghĩ đến thanh trường đao này nữa, khẽ nói với Tùy Lăng: "Tùy Lăng, cậu hiện tại nghĩ làm thế nào từ nơi này trốn thoát chưa? Phía dưới khẳng định đã có người báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ tới bất cứ lúc nào! Nếu tôi là con tin của cậu, cậu đem tôi chầm chậm ra ngoài, không cần tiếp tục làm hại những người khác, sẽ có cơ hội để chạy trốn. . . . . ."

Không đợi Đường Khảo nói xong, hắn đã cảm thấy lưỡi đao trên cổ cách da thịt gần hơn một chút nữa, hàn khí sắc bén trên lưỡi đao đã khiến hắn đau nhói.

"Ai nói tôi muốn đào tẩu? Trường học không phải nói tôi cư xử quá mạnh mẽ sao? Tôi đây để bọn họ nhìn một chút, tôi đến tột cùng có bao nhiêu mạnh!" Thanh âm của Tùy Lăng trở nên ám ách trầm thấp, tựa như tại trong thân thể cường tráng kia, linh hồn của Tùy Lăng đã chuyển sang ác ma ẩn núp lâu ngày.

"Tùy Lăng, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn, cậu là bị thanh quái đao này quấy nhiễu tư duy bình thường a!" Đường Khảo cúi đầu nhìn thoáng qua loan đao trước mặt, trên lưỡi đao kia dầy đặc hoa văn tựa như dãy núi trùng điệp trong bức tranh thủy mặ của Trung Quốc, dưới ánh đèn sân khấu phản chiếu ra quang mang chói mắt, một giọt huyết châu đỏ thắm đang chậm rãi từ giữa lưỡi đao hướng mũi nhọn vòng quanh, theo lưỡi đao trôi chảy thành đường cong lưu loát, giọt huyết châu kia dần dần tăng tốc độ lăn, sau khi vẽ ra một đường cong duyên dáng, huyết châu từ trên mũi đao rơi ra ngoài, trên lưỡi đao đã không còn lưu lại nửa điểm hồng sắc! Toàn bộ quá trình trượt đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông! Nếu không phải ngửi được mùi máu tươi rất nhẹ, cơ hồ khiến Đường Khảo quên mất thanh hung khí này vừa mới giết chết hai người.

"Đao? Đao có quan hệ gì? Một cây đao làm sao có thể quấy nhiễu được tôi?" Tùy Lăng thì thào tự nói, bất thình lình, hắn quát to một tiếng, buông lỏng Đường Khảo ra, liền theo sau đó đau khổ ôm lấy đầu, quỳ rạp xuống sân khấu.

Đường Khảo kinh ngạc nhìn Tùy Lăng, còn tưởng rằng mình chỉ nói mấy câu đã nổi lên tác dụng. Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện nguyên nhân chân chính khiến Tùy Lăng thống khổ giãy dụa, bởi vì chẳng biết từ khi nào, thân ảnh gầy gò của Vũ Văn đã xuất hiện ở lối vào hậu trường. Chỉ thấy hai tay Vũ Văn chắp trước ngực, đôi môi mấp máy, trong miệng không ngừng niệm gì đó.

". . . . . .Thế nên Tu Bồ Đề (một trong những môn đồ của Đức Phật) , chư Đại Bồ Tát nên phát triển một tâm thức không nương tựa bất cứ nơi nào, nên phát triển một tâm thức không nương tựa vào sắc, nên phát triển một tâm thức không nương tựa vào thanh, hương vị xúc pháp, nên phát triển một tâm thức không nương tựa . . . . . ." Đường Khảo không biết rằng, Vũ Văn chính là đang niệm phật môn 《 Kim Cương Kinh 》 , tương truyền Lục tổ Tuệ Năng đại sư nghe thấy 《 Kim Cương Kinh 》 khai ngộ, chính là vì nghe được câu này "Nên phát triển tâm thức không nương tựa". Bất quá Vũ Văn lúc này niệm, cũng chỉ dùng đến phạn âm tĩnh tâm, miễn cưỡng ngăn chặn tâm ma của Tùy Lăng, khiến bản tính lương thiện của hắn cùng lực khống chế của tà binh xảy ra xung đột. Vũ Văn một bên niệm chú, một bên nhìn hai đoạn thi thể máy chảy đầm đìa trên mặt đất, phía sau hậu trường còn có thân thể không đầu của Phó Luân, bản thân chỉ tới chậm một khắc, mà đã đánh mất hai mạng người. . . . . .Trong tim hắn không khỏi đau xót, kinh Kim Cương trong miệng niệm càng thêm liên hồi.

(Bánh tiêu: Câu niệm kia không gần như nguyên văn mà Vũ Văn niệm, cái này lấy trong Kinh Kim Cương bản tiếng việt, chứ dịch sát nghĩa mà Vũ Văn niệm, mọi người sẽ càng khó hiểu hơn >__

Phương Hân vừa nhìn thấy Đường Khảo thoát khỏi trường đao của Tùy Lăng khống chế, nhanh chóng lôi kéo Đường Khảo chạy xuống dưới đài, ai ngờ Đường Khảo chạy theo Phương Hân hai bước, rồi lại giãy dụa thoát khỏi tay Phương Hân, lần nữa trở lại bên cạnh Tùy Lăng.

"Thầy Vương của đại học D, có phải là ngươi giết không?" Vấn đề tối trọng yếu trong lòng Đường Khảo, rốt cuộc đã tìm được đối tượng để truy hỏi!

"Không phải. . . . . .Không phải tôi giết, tôi chỉ cầm đao tiến lên, chỉ nhẹ nhàng quét một cái. . . . . .Tòa nhà vật lý. . . . . .Máu. . . . . .Tôi cần máu. . . . . ." Tùy Lăng tuy rằng đã nói năng lộn xộn, nhưng Đường Khảo cơ bản đã có được đáp án mà hắn muốn.

Vũ Văn chậm rãi đến bên cạnh Đường Khảo, nhìn Tùy Lăng kia tuy rằng thống khổ vạn phần, tay phải vẫn thủy chung chặt chẽ nắm lấy thanh trường đao, đầu trước của trường đao này cong đến lợi hại, dường như đang giương cung, thân đao so với đao kiếm thông thường hẹp hơn rất nhiều, có vẻ vừa mảnh lại vừa dài, phần bao tay hình chữ thập dẹt hình như cũng được làm từ ngà voi giống thanh kiếm Keris, chuôi đao khảm một viên ngọc bích cực đại, là thượng phẩm trong suốt lóng lánh hiếm thấy! Vũ Văn không nhịn được thở dài, khẽ nói với Đường Khảo: "Nguyên lai thanh tà binh là là một thanh trường đao tái nhi nhĩ (tg: Shamshir) của Ba Tư, kỵ binh Ba Tư cổ xưa giết người không thích chặt chém nhiều, yêu nhất là cầm trường đao Shamshir, thúc ngựa vội vã nhằm phía địch nhân, lợi dụng tốc độ ngựa trong nháy mắt tước xuống đầu của kẻ thù. . . . . .Thảo nào nhiều người rơi đầu như vậy. . . . . ."

Đường Khảo nghe mà sởn tóc gáy, chỉ cảm thấy thanh tà binh trước mặt này không khác gì một thanh yêu đao.

Đinh Lam luôn ở dưới đài ra sức chen lên trước, cho tới giờ mới chen được đến cạnh sân khấu, hắn nôn nóng gọi Đường Khảo: "Mau xuống đi, tớ đã báo cảnh sát rồi, để cảnh sát đến xử lý hắn đi."

Trong đám giám khảo chỉ có duy nhất một thầy giáo ban nãy tận mắt chứng kiến Tùy Lăng tàn khốc giết người, trong lòng luôn run sợ, nhưng hiện tại thấy Tùy Lăng thống khổ như vậy, lại nghe Đinh Lam nói đã báo cảnh sát, hắn nhịn không được muốn ở trước mặt mấy giáo viên nữ ra vẻ can đảm. Chỉ thấy hắn từ chỗ ngồi giám khảo nhảy ra, bắt đầu chỉ huy mười mấy nam sinh đã vây xung quanh sân khấu, "Lên! Chúng ta cùng tiến lên đè hắn lại!"

Thoạt nhìn Tùy Lăng tựa hồ đã mất đi năng lực phản kháng, các nam sinh cũng vui vẻ ở trước mặt các bạn học dưới đài biểu hiện chút khí khái nam tử của mình, trong nháy mắt tất cả đều vọt lên. Vũ Văn vốn nhắm mắt chuyên tâm niệm chú, giờ phút này đột nhiên nghe được động tĩnh không đúng, y mạnh mở to mắt, bên kia đã ba chân bốn cẳng đè tứ chi của Tùy Lăng xuống.

Trong lòng Vũ Văn cả kinh, hét to một tiếng: "Đừng!"

Nhưng vị thầy giáo này đã vọt lên, trong miệng cao giọng kêu "Ngươi cái tên cuồng sát biến thái này" , nặng nề đá một cước vào mặt Tùy Lăng.

Bị đá một cái như vậy, trên mặt Tùy Lăng nhất thời máu mũi giàn dụa, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm dòng máu tươi chảy đến bên mép, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

"Mau thả hắn ra! Cách xa hắn một chút!" Tiếng gọi của Vũ Văn đã không kịp ngăn cản tình hình phát triển nữa.

Tùy Lăng mạnh quay đầu há mồm hướng bàn tay đè vai phải hắn táp tới, chủ nhân của bàn tay kia tức khắc liên tục kêu thảm thiết, ôm bàn tay lăn lộn trên mặt đất! Tùy Lăng hừ lạnh một tiếng, từ trong miệng phun ra nửa mẩu ngón tay huyết nhục mơ hồ. Vừa rồi sức lực cắn kia, cư nhiên cắn đứt ngón tay của học sinh này!

Các nam sinh còn lại đều bị tình hình kinh người này dọa sợ, tay đè lại thân thể Tùy Lăng cũng không nhịn được buông lỏng. Tùy Lăng nương theo nháy mắt thả lỏng kia, mạnh giãy dụa thoát khỏi tay của mọi người.

Đường Khảo và Vũ Văn chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hiện ra một quầng sáng màu bạc, vây lấy toàn bộ nam sinh xung quanh Tùy Lăng. Quần sáng kia trong chớp mắt lướt qua, tốc độ xuất hiện và biến mất nhanh tự như đèn chớp của máy chụp hình.

"Phốc. . . . . ." Trên sân khấu tựa như có một đóa hoa hồng thật to màu đỏ đột ngột nở rộ, chẳng qua đóa hoa hồng đỏ sẫm tươi đẹp này, là dùng máu tươi tạo nên! Tám nam sinh bị một đao chém thành đoạn, tất cả đều ngay ngắn lấy Tùy Lăng làm tâm ngã ngược ra ngoài, nam sinh vừa rồi bị cắn đứt ngón tay, giờ phút này bởi vì quỳ rạp trên mặt đất mà trở thành người duy nhất sống sót, Tùy Lăng chậm rãi từ giữa đống thi thể đứng dậy, hắn đã bị máu tươi phun tung toé nhuộm thành huyết nhân, toàn thân cao thấp không có chỗ nào không dính máu, thế nhưng chỉ có thanh trường đao kia trong tay hắn đang tản ra hắc sắc khí diễm (quầng khí đen tỏa ra như ngọn lửa).

Vị giáo viên đá Tùy Lăng một cước ban nãy lui ra sau hơn hai bước, may mắn tránh thoát được quầng sáng tử vong mà Tùy Lăng vẽ ra, nhưng trước mắt thi thể ngổn ngang, vẫn đánh tan thần kinh vốn không hề kiên cường của hắn. Thân thể hắn run cầm cập, há to miệng, phát ra một tiếng gào thê lương. Nhưng âm cuối của tiếng hét thảm này lại đột nhiên bị chặt đứt, trước mắt thầy giáo xuất hiện một màn khiến hắn không cách nào tin được, một đoạn đao lóe ra hào quang quái dị lại từ trong cái miệng mở lớn của hắn duỗi ra!

Nguyên lai Tùy Lăng trong một giây vừa rồi mạnh vọt về phía trước hai bước, thấp người đem trường đao trong tay thoáng cái đâm vào bụng vị giáo viên này, đao kia cắm vào trong cơ thể tà tà hướng lên trên, độ cong của mũi đao khá lớn hiển nhiên từ trong miệng vị giáo viên kia lòi ra. Vị giáo viên kia đưa tay bắt lấy trường đâm đâm vào bụng mình, phí công muốn rút trường đao ra, hắn chỉ thử một lần, khí lực đã tiêu hao hết. Miệng vết thương phun ra máu tươi theo lưỡi dao chảy xuôi xuống dưới, nhưng không đợi chảy đến trên mặt đất, xoẹt một tiếng, bị lưỡi đao của thanh tà binh này hút vào trong. Theo đại lượng máu hút vào, tay cầm trường đao của Tùy Lăng càng tỏa ra lệ khí đại thịnh, hắn hắc hắc nhe răng cười.

Vũ Văn thở dài một tiếng, trong tay xoát một cái phát ra hư linh kim thương, chạy nhanh về hướng Tùy Lăng.

Khi phàm nhân đang cùng tâm ma đọ sức, kiêng kỵ nhất là bạo lực can thiệp từ bên ngoài, bản tính Tùy Lăng cũng không xấu, vừa rồi chỉ vì không thể tiếp nhận an bài của nhà trường, trong lòng động sát khí, mới bị tà binh thừa cơ khống chế, sau đó Vũ Văn dùng kinh Kim Cương áp chế tà binh, vốn còn có hy vọng dần dần khôi phục tâm tính thường nhân, ai ngờ lại bị giáo viên tự cho là thông minh này đánh gảy phạn âm của kinh Kim Cương, cũng theo đó toi mất tính mạng vô tội. Giờ phút này nhìn thấy tà binh điên cuồng hút máu, hắc sắc khí diễm đã trải rộng toàn thân Tùy Lăng, tâm trí của Tùy Lăng đã hoàn toàn bị tà binh khống chế, Vũ Văn dù có thiên đại bản lĩnh, cũng đã bất lực rồi, y chỉ có thể nhấc kim thương trong tay mình, cùng ký chủ tà binh Tùy Lăng chính diện giao phong.

Kim Thương cấp bách đâm, trường đao bay lượn, Vũ Văn và trường đao trong tay Tùy Lăng lần đầu tiên cùng chống đỡ, liền cảm nhận được một cỗ sức mạnh điên cuồng. Cùng là tà binh giao thủ, trường kiếm Keris trong tay Dịch Nam Hành Vũ Văn ngăn cản không hề đặc biệt tốn sức, nhưng loan đao dài mảnh trước mắt trảm xuống, mũi đao lại có thể khảm nhập vào lưỡi của hư linh Kim Thương trong tay Vũ Văn, kim thương của Vũ Văn chính là từ ngũ hành thuật biến hóa thành, không phải thương có thực thể thật, cùng linh thể đánh nhau, thì toàn bộ xem sức mạnh hư linh của hai bên so đấu. Bất quá Tùy Lăng là chủ lực của đội điền kinh, một vận động viên vóc người chuẩn mực, khí lực trên tay há có thể suy yếu như Dịch Nam Hành, hiện tại sức mạnh của tà binh nửa thật nửa giả, có thể phá vỡ sức mạnh hư linh của Vũ Văn chí âm chí thuần, uy lực to lớn, cũng ngoài dự liệu của Vũ Văn. Vũ Văn cau mày, chỉ sợ trường thương trong tay ngăn không được vài nhát chém mạnh của Tùy Lăng, y ra sức đẩy Tùy Lăng lui hai bước, cắn răng một cái, lại từ trong tay hiện ra một thanh hư linh thương. Tiếp theo đó, Vũ Văn đem hai thanh trường thương gộp lại một chỗ, đồng thời vũ động, một thương dễ gãy, hai thương kết hợp sẽ tốt hơn nhiều, chẳng qua linh lực Vũ Văn hao phí, lại bị bức tăng gấp đôi. May mà Tùy Lăng cũng không như Dịch Nam Hành theo tà binh chiếm được võ nghệ cao cường, cùng so sánh với kiếm Keris, thanh trường đao tà binh này càng giống như dũng tướng trên chiến trường, dũng mãnh có thừa, nhanh nhẹn linh hoạt lại không hề đủ, Vũ Văn chỉ cần có thể chống được thế mạnh trảm tước của Tùy Lăng, miễn cưỡng có thể cùng Tùy Lăng đấu một trận ngang tài ngang sức.

Giờ phút này Đường Khảo đã mang theo Phương Hân thối lui đến bên mép sân khấu, có Vũ Văn ở đây, hắn ngược lại không giống học sinh khác hoảng loạn như vậy, chẳng qua trong mắt hắn, không thể trông thấy hư linh kim thương trong tay Vũ Văn, nhìn hai người đấu đến hăng say, hắn còn tưởng rằng Vũ Văn là tay không quấn lấy Tùy Lăng. Đang cực kỳ kinh ngạc, Đường Khảo đột ngột cảm thấy có người đang ra sức kéo ống quần mình, hắn cúi đầu nhìn, người kéo hắn hóa ra là Đinh Lam dưới sân khấu.

"Còn thất thần cái gì? Nhanh chạy trốn a! Chẳng lẽ cậu còn muốn thừa dịp loạn lạc lấy bừa cào đánh Tùy Lăng hả?" Đinh Lam tùy tiện nói, cứ như Đường Khảo giống với Trư Bát Giới vậy.

Sắc mặt Đường Khảo ngưng trọng, đột nhiên dùng sức đem Phương Hân bên cạnh đẩy xuống sân khấu, Phương Hân a một tiếng, còn tưởng rằng mình sẽ té lăn trên đất, song động tác của Đinh Lam cũng rất nhanh nhẹn, duỗi tay liền vững vàng tiếp được Phương Hân.

"Cậu mang Phương Hân chạy trước đi, tớ còn chưa thể đi như vậy!" Đường Khảo cực kỳ nghiêm túc nói.

Đinh Lam vừa thấy ánh mắt của Đường Khảo, biết rằng tâm ý hắn đã quyết, Đường Khảo nếu đụng đến tính bướng bỉnh, dù có chín cái đầu trâu kéo cũng không trở lại. Đinh Lam thở dài một hơi, cũng không quan tâm Phương Hân liên tiếp quay đầu, lôi kéo nàng nhập vào trong đám người hướng ra ngoài chạy thoát.

Trên sân khấu thoáng cái đã nhiều người chết như vậy, dưới đài hiển nhiên cũng tức thì nổ tung, toàn bộ học sinh đều bắt đầu điên cuồng la hét hướng cổng bỏ chạy, sợ Tùy Lăng nổi cơn điên giết Vũ Văn xong sẽ nhảy xuống tiếp tục truy sát bọn họ. Nhưng khi bọn họ vọt tới trước cửa, lại xảy ra chuyện càng khiến lòng người kinh hãi, bọn học sinh kinh hoàng phát hiện, không biết người nào gây nên, nhưng cư nhiên dùng xích sắt dầy bằng ngón tay cái khóa trái cổng từ bên ngoài. Mọi người tựa như bầy cá trong hồ bị kinh hách, hoảng loạn không chịu nổi lại tản ra tứ phía, hướng bốn cánh cửa bên hông hội trường chạy đi, nhưng bọn họ rất nhanh liền tuyệt vọng phát hiện, toàn bộ cửa đều bị người khóa lại từ bên ngoài. . . . . .

Xen lẫn trong đám người Đinh Lam cũng lập tức trở nên sợ hãi, người khóa cửa tuyệt không thể là Tùy Lăng, hắn không có thời gian, cũng không cần thiết phải là thế, nhưng đến tột cùng là ai muốn đem nhiều người như vậy nhốt trong hội trường chứ?

Bất quá hiện giờ không cho phép Đinh Lam ngẫm nghĩ, bởi vì hiện trường đã không thể khống chế, khi bọn học sinh hiểu ra mình e rằng phải tiếp tục cùng một phòng với tên cuồng sát biến thái ở trên đài, bọn họ trừ bỏ khóc hô ra, liền bắt đầu phát cuồng đập vỡ cửa sổ của hội trường, nhưng cửa sổ hội trường đều trang bị song sắt chống trộm, cho dù đập nát thủy tinh, cũng không giúp ích gì, bọn họ cũng không kéo ra được thanh sắt dựng đứng kia. Ngoài hội trường có rất nhiều học sinh qua đường bị tiếng khóc la kinh động, cũng chạy tới hỗ trợ, nhưng bọn họ trừ bỏ báo cảnh sát ra, tựa hồ cũng không tìm ra biện pháp gì tốt, có tên thông minh một chút chạy đi tìm thiết bị, bất quá phòng công cụ cách hội trường khá xa, nhất thời hồi lâu cũng chưa trở về. . . . . .

Đường Khảo đứng ở vị trí cao, rất nhanh cũng đã phát hiện tình huống bọn học sinh từ cửa chính không ra được, hắn không dám tiếp cận Tùy Lăng, chỉ có thể xa xa hô lên với Vũ Văn: "Thầy Vũ Văn, hình như có người khóa toàn bộ cửa lại, tất cả chúng em đều không ra được!"

Vũ Văn nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi rùng mình, nhưng chỉ hơi phân tâm một chút như vậy, trường đao của Tùy Lăng đã nhanh như chớp mà cắt bị thương bụng của y. Vũ Văn cắn răng nhịn đau, đem hai thanh trường thương múa như bánh xe, mới đem Tùy Lăng bức ra ngoài hai bước. Vũ Văn lúc này mới dư ra thời gian hô: "Nhất định có người muốn mượn cơ hội quan sát sức mạnh đả thương người của tà binh, hoặc muốn thừa dịp nhiều người hỗn loạn để cướp đoạt tà binh, chúng ta phải đối phó không chỉ mình Tùy Lăng!"

Đường Khảo cả kinh, lại quay đầu nhìn dưới sân khấu, bất quá dưới sân khấu hỗn loạn như thế, làm sao tìm được đến tột cùng là ai phá rối?

Trong đám người Đinh Lam không tham gia tìm kiếm lối ra, hắn chỉ dùng thân thể che chở Phương Hân, sợ dòng người tán loạn xung quanh đẩy ngã Phương Hân, phát sinh tình huống giẫm đạp đáng sợ. Phương Hân đột nhiên đưa tay chỉ vào khán đài lầu hai, lớn tiếng nói với Đinh Lam: "Mau nhìn!"

Đinh Lam vừa ngẩng đầu nhìn, thân ảnh xuất hiện trên khán đài tầng hai kia rõ ràng chính là Đường Khảo, chỉ thấy Đường Khảo dùng sức xé xuống bức màn thật dầy, rồi đem vải màn buộc trên tay mình, một quyền đánh nát cửa sổ thủy tinh tầng hai. Đinh Lam thoáng hiểu rõ, cửa sổ tầng hai không có trang bị song sắt chống trộm, chẳng qua độ cao của hội trường lớn hơn nhiều so với các kiến trúc khác, tuy rằng chỉ là tầng hai, nhưng khoảng cách từ cửa sổ kia đến mặt đất không dưới bảy tám thước, Đường Khảo nếu trực tiếp nhảy ra, không thể không ngã chết.

Nhưng Đường Khảo nếu đã chọn con đường này, tự nhiên đã định liệu trước. Hắn lại một hơi xé xuống năm sáu bức màn nhỏ, đem đầu đuôi màn cửa này nối lại, buộc thành nút thắt, từ cửa sổ bị phá vỡ buông xuống, cuối cùng đem một đầu bức màn thật dài cột vào hệ thống ống sưởi của tầng hai. Làm xong hết thảy, Đường Khảo liền nhanh chóng biến mất trước cửa sổ.

Trong lòng Phương Hân chợt nguội lạnh, thì thào nói: "Cậu ấy. . . . . . .Cậu ấy sao lại bỏ chạy trước một mình. . . . . ."

Ai ngờ trên mặt Đinh Lam nửa điểm hờn giận cũng không có, ngược lại nhếch miệng cười, nói với Phương Hân: "Cậu yên tâm, tớ cam đoan cậu ấy sẽ trở lại, cậu ấy làm sao bỏ qua cơ hội báo thù cho thầy Vương được? Cậu ấy chẳng qua chỉ chạy đi lấy gì đó mà thôi."

"Chúng ta cũng từ chỗ đó bò ra ngoài đi!" Phương Hân chỉ chỉ vị trí Đường Khảo vừa biến mất, nhưng nàng rất nhanh liền thất vọng phát hiện, người trông thấy Đường Khảo đào tẩu không phải chỉ có nàng và Đinh Lam, đã có hơn chục người xuất hiện trên khán đài tầng hai.

Ai ngờ Đinh Lam lại làm một chuyện có chút ngoài dự đoán, hắn nhảy lên một cái bàn, nói với đám người tán loạn xung quanh tầng một hô lớn: "Lầu hai đã có người chạy thoát, các bạn cũng nhanh chóng chạy đi a!" Bọn học sinh thất kinh như gặp được cứu tinh, thoáng cái tất cả đều rời khỏi cửa sổ tầng một, hướng cầu thang chen đi.

Phương Hân khó hiểu hỏi han: "Phiến cửa sổ kia nhỏ như vậy, mỗi lần chỉ có thể có một người bò xuống, cậu để bọn họ cùng đi đường kia, còn không bằng để bọn họ tìm kiếm lối khác dưới này."

Đinh Lam nói khẽ với Phương Hân: "Tớ chỉ muốn tất cả bọn họ đều lên lầu hai, bởi vì tớ hoài nghi người khóa trái cửa đang trốn trong đám người này! Mặc kệ như thế nào, để người này cách thầy Vũ Văn càng xa càng tốt!"

"Nhưng nếu quả thực theo như lời cậu nói, người nọ là từ bên ngoài khóa cửa, nếu y còn muốn tiếp tục lưu lại trong hội trường, vậy y chí ít phải để lại một lối ra không có khóa a, bằng không y làm sao đi vào chứ?" Phương Hân cũng là người thông minh, thoáng cái đã nghĩ ra điểm mấu chốt.

Đinh Lam bỗng nghĩ tới, thời điểm thầy Vũ Văn xuất hiện, không phải từ cổng chính chen vào. Hắn mạnh gõ vào đầu mình, kêu lên: "Tớ sao lại ngu như vậy? Hậu trường cũng có lối ra a!"

Cùng lúc đó chẳng mấy chốc, Vũ Văn và Tùy Lăng đã đấu gần trăm chiêu, song chưởng của Vũ Văn dần dần trở nên tê dại, linh lực và sức chịu đựng đều giảm xuống kịch liệt, nhưng Tùy Lăng kia lại càng đánh càng hăng, thế vung đao cư nhiên so với ban đầu càng hung hiểm hơn. Vũ Văn tự nghĩ sự tình kỳ quái, liền để ý thế công của Tùy Lăng có chỗ nào kỳ lạ. Y nhanh chóng phát hiện mấu chốt vấn đề, vừa rồi trên sân khấu trải qua thảm sát đã bị lượng lớn máu tươi tràn ra, giẫm lên lập tức sẽ văng ra rất nhiều tia máu, chính mình từng không cẩn thận chú ý khi vung thương bị trượt chân, nhưng hiện tại máu trên mặt đất rõ ràng đã ít đi rất nhiều, đặc biệt là vị trí của Tùy Lăng, vết máu đã bắt đầu khô cạn. Vũ Văn rốt cuộc minh bạch, nguyên lai khoảng cách mỗi lần Tùy Lăng tiến công, đều đem trường đao buông xuống mặt đất, để tà binh duy trì hút máu, không ngừng tăng cường sức mạnh, tà binh này thật đúng là có năng lực như quỷ hút máu. . . . . . .

Nghĩ ra mấu chốt này, Vũ Văn hiển nhiên sẽ không để Tùy Lăng thoải máu thực hiện như vậy, hai tay y đều không rãnh để thi pháp, dứt khoát dùng sức vẫy rớt giày da trên chân ra. Tùy Lăng thấy Vũ Văn đột nhiên cởi giầy, không khỏi sửng sốt một chút, Vũ Văn liền mượn lỗ hổng ngắn ngủi này, nhảy dựng lên, hai chân trên không trung liên tiếp quẹt ra vài đường, lại mạnh đạp lên sân khấu! Chỉ nghe thấy một trận tiếng răng rắc rất nhỏ, một tầng băng mỏng cư nhiên từ dưới chân Vũ Văn lan ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ sân khấu! Tất cả những thứ dính máu trên sân khấu đều bị tầng băng che đậy bên dưới. Một chiêu này, cũng là ngũ hành kỳ thuật của Vũ Văn từ hư linh nước tiến hóa hình thái, gọi là hư linh băng!

Tùy Lăng thấy tấm băng kia chỉ có một tầng mỏng manh như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, xuất ra một nhát chém thật mạnh rung chuyển mặt sàn, nhưng tấm băng mỏng cứng rắn này thừa nhận một kích sấm vang chớp giật kia của hắn, thế nhưng mảy may dấu vết tổn hại cũng không có. Vũ Văn mỉm cười, hư linh băng này dị thường kiên cố, y thường dùng làm lá chắn mạnh mẽ.

Không thể tiếp tục từ trên mặt đất hút máu bổ sung sức mạnh, Tùy Lăng không khỏi bắt đầu có chút hoang mang, tuy nói Vũ Văn nhất thời cũng không gây thương tổn được hắn, nhưng nếu cứ như vậy kéo dài, để cảnh sát tới vậy khó mà thoát thân. Đang lúc này, xa xa thật sự vang lên tiếng còi cảnh sát, xem ra chỉ trong vòng vài phút nữa, xe cảnh sát sẽ đến bên ngoài hội trường.

Thân hình Tùy Lăng mãnh liệt chấn động, hai mắt đỏ thẫm cư nhiên bắt đầu nhìn quét đám người dưới đài. Trong lòng Vũ Văn tâm linh thanh minh, nhất thời hiểu được Tùy Lăng không thể từ trên sân khấu hút máu, lại muốn tìm cơ hội giết người lấy máu.

Lúc này mấy trăm học sinh trong hội trường đã có hơn phân nửa đã lên tới tầng hai, đang từng người một theo thang dây bằng màn của Đường Khảo lưu lại trượt ra ngoài hội trường, các học sinh xếp hàng trên cầu thang tầng một gần đó cũng chỉ còn ít ỏi không đến trăm người. Nhưng ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Tùy Lăng, liền rơi vào đoạn đuôi của hàng ngũ người.

Vũ Văn không nghĩ để cho Tùy Lăng có cơ hội thở dốc, đang muốn làm ra thế hướng Tùy Lăng đánh tới, nhưng lối vào hậu trường bên cạnh hắn, lại có hai người đang đi ra.

Hai người kia chính là Đinh Lam và Phương Hân, ban nãy bọn họ thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, chuồn vào hậu trường tìm lối ra, nhưng trừ bỏ bị thi thể của Phó Luân dọa sợ ra, bọn họ không thu hoạch được gì. Hậu trường quả thật có một cửa nhỏ, nhưng đã bị người từ bên ngoài khóa lại. Bọn họ vẫn không rõ, người thần bí khóa cửa này, đến tột cùng làm thế nào trở lại trong hội trường chứ?

Tùy Lăng phiêu mắt thấy Đinh Lam và Phương Hân, nhe răng cười hắc hắc hai tiếng, trường đao trong tay giơ cao, hôn lên ngọc bích cẩn trên chuôi đao một cái, dưới chân đột ngột phát lực, lập tức trường đao hướng hai người phóng đi. Phương Hân vừa từ hậu trường đi ra, liền trông thấy Tùy Lăng như lang như hổ đánh về phía mình, mắt thấy tránh cũng không thể tránh, nhịn không được hai chân nhũn ra.

Vũ Văn quát khẽ một tiếng: "Nghiệp chướng!" Bước nhanh phi nước đại, đỉnh thương hộ trước người hai đứa.

Ai ngờ một chiêu này của Tùy Lăng chính là dương đông kích tây, dưới chân của hắn đột nhiên đổi hướng, lộn người hướng dưới đài chạy đi. Vũ Văn sợ hãi kêu một tiếng hỏng bét, vội vã cất bước, nhưng đã bị Tùy Lăng bỏ lại phía sau.

Tùy Lăng vài bước chạy đến mép sân khấu, vẫn chưa giảm tốc độ, mà trực tiếp nhảy lấy đà, cú nhảy này rất xa ước chừng đến năm thước, trực tiếp rơi trên dãy bàn đầu của khán phòng. Hắn liền sải bước giẫm qua từng cái bàn, như cuồng phong hướng cầu thang chạy đi. Vũ Văn không có lực nhảy tốt như hắn, chỉ có thể vòng qua bàn từ lối đi đuổi theo, nên so với Tùy Lăng càng xa thêm vài bước, mắt thấy đã đuổi không kịp Tùy Lăng nữa.

Đám học sinh kia trông thấy tên ác ma toàn thân đầy máu này đột nhiên nâng đao vọt tới, tất cả đều sợ choáng váng, nhưng không ai nghĩ đến phải nhanh chóng né tránh. Tùy Lăng trong lúc chạy băng băng đã khom lưng bày ra tư thế, tầm mắt tập trung vào nữ sinh tóc ngắn mái ngang xinh đẹp còn đang rớt lại phái cuối hàng, chỉ cần vọt tới trước mặt nữ sinh kia, liền có thể một đao chém xuống, lần nữa nếm vị máu tươi ngọt ngào. . . . . .

"Không. . . . . .Không được a!" Vũ Văn đã lần lượt phóng hai thanh trường thương trong tay lao ra như tên bắn, nhưng đều bị Tùy Lăng trở người đánh rớt, hiện tại đã không còn cách nào xoay chuyển được tình thế, mắt thấy nữ sinh vô tội kia sẽ táng thân dưới đao tà binh, Vũ Văn chỉ có thể phát ra một tiếng rống không cam lòng.

Tùy Lăng chỉ còn cách một bước cuối cùng.

Thoải mái khom lưng, giơ tay chém xuống!

Vũ Văn trơ mắt nhìn thấy loan đao cắm vào trong đầu nữ sinh.

Nhưng không như mọi người tưởng tượng, dưới đao máu tươi phun trào như suối, trường đao của Tùy Lăng chém một nhát cuối cùng, lại cắm vào trên mặt đất.

Nữ sinh thanh tú kia liền như một hư ảnh, khuôn mặt bị trường đao xuyên qua kéo thành hình thù vặn vẹo kỳ quái, tiếp đó mọi người nghe thấy "bóc" một tiếng, thân hình nữ sinh dẹt ra, hóa thành một luồng khói xanh biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi!

Vũ Văn ngẩn ngơ, trong miệng thì thào nói: "Thức thần. . . . . .Cư nhiên là một thức thần. . . . . ." (Bánh tiêu: thức thần ở đây chính là thần hộ mệnh trong thần thoại Nhật Bản - tiếng Nhật gọi là Shikigami, giống thần hộ mệnh trong Harry Potter đó =)) chỉ là một hư ảnh thế mạng thôi)

____________________

[ ] [ ]

Truyện Chữ Hay